Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 373: Người thông minh làm việc thông minh
Mê Long vừa chạy vừa gãi đầu, sau khi nghĩ thông rồi thì vỗ mạnh vào gáy: “Mẹ kiếp, đúng là ý này, anh được đấy, sau này gọi anh một tiếng đại ca cũng không thiệt”.
“He he, đây chỉ có thể xem là chuyện bình thường, yên tâm đi, sau này cậu đi theo tôi sẽ không để cậu thiệt”.
Tần Phong vươn tay vỗ nhẹ vài cái lên vai Mê Long.
“À phải rồi, nơi này nhiều người như thế, tại sao anh không tìm người khác, mà phải đánh cược với tôi?”
Mê Long bỗng nảy ra một nghi ngờ khác.
“Vì tôi nghĩ cậu là một tài năng đáng được công nhận”.
Tần Phong cười đáp: “Tôi nghĩ cậu có tư chất cao nhất trong tất cả những người ở đây, thế nên định nhận cậu làm đàn em để cậu thừa kế trí tuệ của tôi”.
“Chuyện này chắc chắn phải tìm một người có thiên phú hơn người, nếu không người bình thường không thể lĩnh hội được trí tuệ cao thâm của tôi”.
Mê Long bị nói cho ngơ ngác, sau đó nhếch miệng nói: “Ôi, ý anh nói tôi là một thiên tài, ha ha ha!”
“Không phải là, nhưng cậu đừng kiêu ngạo, Thiên Lý Mã thường gặp, nhưng Bá Lạc không nhiều, thiên tài như cậu cũng chỉ có thể phát sáng trong tay Bá Lạc là tôi thôi”.
“Thế nên sau này tôi không chỉ là đại ca của cậu mà còn là sư phụ của cậu, cậu phải tôn trọng, nghe lời tôi”.
Lúc này Mê Long đã bị sự thật mình là thiên tài làm cho choáng đầu, cười ha ha nói: “Chẳng phải sao, nói như thế thì sau này ai dám có ý xấu với anh Phong thì phải bước qua cửa ải của tôi trước đã”.
“Tránh ra!”
Lúc này một người phụ nữ thân hình thướt tha, tóc dài mượt bỗng chạy đến từ phía sau, tiện tay đẩy Tần Phong đang chặn trước mặt một cái.
“Ôi trời, cô đứng lại, mẹ kiếp ai cho cô đẩy anh Phong!”
Mê Long nhập vai rất nhanh, thấy có người dám đẩy đại ca của mình, anh ta lập tức nổi máu.
“Bị người ta bán rồi cũng không biết”.
Người phụ nữ tóc dài nhíu mày nói.
Vẻ ngoài của cô ta rất xinh đẹp, làn da trắng nõn, vóc người không chê vào đâu được nhưng gương mặt lại có vẻ lạnh lùng khiến người khác không dám đến gần, đôi mắt càng không có chút cảm xúc nào cứ như đã viết xong câu chuyện.
Vừa nãy trên thao trường, chính cô ta đã lên tiếng nói câu muốn làm kẻ mạnh, cũng không muốn bị cả thế giới này bắt nạt nữa.
“Vãi chưởng, tôi bị người ta bán thế nào, cô đừng nói bậy bạ”.
Mê Long giơ tay lên định đánh cô ta nhưng thấy đối phương là phụ nữ, cuối cùng anh ta cũng không xuống tay được.
Người phụ nữ lạnh lùng hừ một tiếng: “Tặng anh một câu, đừng để bị người ta bán rồi còn đứng đếm tiền cho họ”.
Tần Phong bỗng không bình tĩnh nữa, vội nói: “Sao cô lại nói nhiều thế chứ, cậu Long, chúng ta chạy nhanh lên, cách xa cô ta một chút”.
Vừa nói, cậu ta vừa kéo Mê Long nhanh chóng chạy về phía trước.
Cho khi cách người phụ nữ một đoạn, Tần Phong mới thở phào, thầm nghĩ không ngờ kế hoạch của mình lại bị người phụ nữ đó nhìn thấu.
Thật ra những gì người phụ nữ vừa nói lúc nãy không sai, quả thật Tần Phong đang dùng Mê Long làm lá chắn.
Xét về khả năng chiến đấu, có ba Tần Phong kết hợp lại cũng chưa chắc là đối thủ của Mê Long cao to này.
Nhưng xét về đầu óc, có lẽ hai mươi Mê Long cũng không đủ dùng.
Tần Phong là một người vô cùng đặc biệt trong số những người này, xuất thân từ gia tộc giàu có, ngay từ khi chào đời cậu ta đã có tất cả những gì mà người bình thường phấn đấu mấy đời cũng không có.
Ăn uống vui chơi, rượu chè đàng điếm, đánh nhau gái gú, đây đều là những miêu tả chính xác và đơn giản nhất trong quá trình trưởng thành của Tần Phong.
Lúc đó cậu ta là cậu ấm ăn chơi có tiếng trong giới, tùy ý chớp mắt một cái, trong đầu cũng có thể liệt kê ra khuyết điểm xấu của cậu ta.
Cậu ta rất rõ mình sẽ phải chung sống với đám người trong này một thời gian rất dài, nhưng không quen thuộc người ở đây, cậu ta lại không phải là cao thủ võ lâm, muốn sống một cuộc sống thoải mái thì phải tìm một người trợ giúp mới được.
Tính cách Mê Long khá phóng khoáng, là một tên cố chấp, vừa nãy ra tay đánh người đã dùng đá đập chết một người, điều này đã nhanh chóng tạo ra uy tín và địa vị trong lòng mọi người.
Thế nên anh ta trở thành ứng viên thích hợp nhất của Tần Phong.
Sau đó chỉ trong thoáng chốc đã thành công khiến Mê Long làm đàn em của mình, chỉ cần có người này ở bên cạnh, sau này còn lo không thể tung hoành ở đây sao?
Cả kế hoạch vô cùng hoàn hảo, nhưng điều duy nhất không hoàn hảo trong đó là bị người phụ nữ thối tha đó nhìn thấu.
Chỉ cần một ngày chưa tiêu diệt người kia thì cô ta chính là quả bom nổ chậm.
“Cậu Long, nói với cậu một chuyện”.
Tần Phong đảo mắt, nhanh chóng có một ý nghĩa xoẹt qua.
“Chuyện gì, anh Phong nói đi”.
Mê Long đáp.
“Cậu Long, trong trí thông minh của tôi có một loại bản lĩnh vô cùng xuất sắc, đó là nhận biết người”.
“Tôi nhìn một người rất chuẩn, chẳng hạn như tôi chỉ cần liếc mắt thì có thể nhìn ra cậu có tài năng hơn người, cậu thừa nhận điều này chứ”.
Mê Long gật mạnh: “Mắt nhìn của anh Phong tốt quá, tôi trước giờ chưa từng gặp ai như thế, nếu xét về bản lĩnh quan sát người khác, anh Phong thứ hai không ai dám nhận đứng thứ nhất”.
Tần Phong gật đầu nghiêm túc nói: “Sau này cậu cách xa người phụ nữ lúc nãy một chút, cô ta là sao chổi, ai đến gần cô ta thì người đó sẽ xui xẻo”.
“Thấy cô ta thì cậu cách xa ra, đừng nói chuyện với cô ta, hơn nữa cô ta nói gì cậu cũng đừng nghe”.
“Cậu nhất định phải nghe lời tôi, tà khí của người phụ nữ đó rất nặng, nếu cậu không nghe lời tôi, không chừng sẽ gặp tai họa đổ máu, nếu nghiêm trọng thì có thể mất mạng”.
“Ôi đệch, người phụ nữ này xui thế luôn á?”
Mê Long nuốt nước bọt nói: “Xem ra sau này tôi phải cách xa người phụ nữ đó mới được, thảo nào vừa rồi nói với cô ta một câu thôi, đến giờ mí mắt phải của tôi cứ giật liên tục”.
“Ừ, đây chính là sự lợi hại của tà khí đấy, lần này là giật mí mắt chứ lần sau tròng mắt cậu sẽ lòi ra ngoài đấy”.
Tần Phong nghiêm túc nói, dọa Mê Long gật đầu lia lịa, giơ tay ra đè lại mí mắt theo bản năng dường như đang xác nhận xem mắt mình còn ở trên mặt không.
Mọi người cứ như để chân trần tiếp tục chạy hết vòng này đến vòng khác trên thao trường rải đầy vật sắc nhọn.
Sử Nam Bắc cũng không có ý bảo họ dừng lại, chỉ cần có ai chạy thụt lùi cách cả đội trên ba mươi mét, dù có là nguyên nhân gì thì thứ đang đợi người đó chắc chắn là một viên đạn bắn tỉa được bắn ra từ chỗ tối.
Trong tình huống áp lực cao như vậy, mọi người đều ép buộc phải thể hiện tiềm năng của mình, cơn đau dưới bàn chân chẳng là gì so với cái chết cả.
Chạy đến vòng thứ mười, Sử Nam Bắc mới ra lệnh cho họ dừng lại.
Bàn chân của tất cả mọi người đều đã tê buốt, thậm chí không thể cảm nhận được cơn đau nữa.
Trên đường chạy đã có đến mười thi thể nằm đó, toàn bộ đều chết vì chạy thụt lùi với đội nên bị bắn chết.
Có thể ngửi được thoang thoảng mùi máu tanh nồng ở cả thao trường.
“Tốt lắm, chỉ loại mười sáu người, ít hơn dự tính của tôi đến mười người, xem ra đám rác rưởi các người cũng không phải vô dụng”.
Sử Nam Bắc ễnh bụng, vỗ vào lòng bàn tay, cười ha ha đi về phía bên này.
“Hôm nay là ngày đầu tiên mọi người đến, tôi hành hạ mọi người như thế hình như cũng không lịch sự lắm”.
“Thế này nhé, tôi mời mọi người đi thoải mái tắm rửa ngâm mình, xem như tẩy trần cho mọi người”.
Nghe thấy có thể tắm, mọi người đều rất phấn khích, suýt nữa đã hò hét ngay tại chỗ.
Lúc này bất kể là tinh thần hay thể xác của họ đều đã bị giày vò đến cực hạn, nếu có thể thư thả tắm rửa thì đúng là một ngày thần tiên.
Thế nhưng khi Sử Nam Bắc nhìn vẻ mặt của mọi người, trong mắt lại lóe lên một tia thích thú, cười nói: “Đi thôi, dẫn mọi người đi xem phòng tắm, đảm bảo mọi người chưa từng nhìn thấy bao giờ”.
“He he, đây chỉ có thể xem là chuyện bình thường, yên tâm đi, sau này cậu đi theo tôi sẽ không để cậu thiệt”.
Tần Phong vươn tay vỗ nhẹ vài cái lên vai Mê Long.
“À phải rồi, nơi này nhiều người như thế, tại sao anh không tìm người khác, mà phải đánh cược với tôi?”
Mê Long bỗng nảy ra một nghi ngờ khác.
“Vì tôi nghĩ cậu là một tài năng đáng được công nhận”.
Tần Phong cười đáp: “Tôi nghĩ cậu có tư chất cao nhất trong tất cả những người ở đây, thế nên định nhận cậu làm đàn em để cậu thừa kế trí tuệ của tôi”.
“Chuyện này chắc chắn phải tìm một người có thiên phú hơn người, nếu không người bình thường không thể lĩnh hội được trí tuệ cao thâm của tôi”.
Mê Long bị nói cho ngơ ngác, sau đó nhếch miệng nói: “Ôi, ý anh nói tôi là một thiên tài, ha ha ha!”
“Không phải là, nhưng cậu đừng kiêu ngạo, Thiên Lý Mã thường gặp, nhưng Bá Lạc không nhiều, thiên tài như cậu cũng chỉ có thể phát sáng trong tay Bá Lạc là tôi thôi”.
“Thế nên sau này tôi không chỉ là đại ca của cậu mà còn là sư phụ của cậu, cậu phải tôn trọng, nghe lời tôi”.
Lúc này Mê Long đã bị sự thật mình là thiên tài làm cho choáng đầu, cười ha ha nói: “Chẳng phải sao, nói như thế thì sau này ai dám có ý xấu với anh Phong thì phải bước qua cửa ải của tôi trước đã”.
“Tránh ra!”
Lúc này một người phụ nữ thân hình thướt tha, tóc dài mượt bỗng chạy đến từ phía sau, tiện tay đẩy Tần Phong đang chặn trước mặt một cái.
“Ôi trời, cô đứng lại, mẹ kiếp ai cho cô đẩy anh Phong!”
Mê Long nhập vai rất nhanh, thấy có người dám đẩy đại ca của mình, anh ta lập tức nổi máu.
“Bị người ta bán rồi cũng không biết”.
Người phụ nữ tóc dài nhíu mày nói.
Vẻ ngoài của cô ta rất xinh đẹp, làn da trắng nõn, vóc người không chê vào đâu được nhưng gương mặt lại có vẻ lạnh lùng khiến người khác không dám đến gần, đôi mắt càng không có chút cảm xúc nào cứ như đã viết xong câu chuyện.
Vừa nãy trên thao trường, chính cô ta đã lên tiếng nói câu muốn làm kẻ mạnh, cũng không muốn bị cả thế giới này bắt nạt nữa.
“Vãi chưởng, tôi bị người ta bán thế nào, cô đừng nói bậy bạ”.
Mê Long giơ tay lên định đánh cô ta nhưng thấy đối phương là phụ nữ, cuối cùng anh ta cũng không xuống tay được.
Người phụ nữ lạnh lùng hừ một tiếng: “Tặng anh một câu, đừng để bị người ta bán rồi còn đứng đếm tiền cho họ”.
Tần Phong bỗng không bình tĩnh nữa, vội nói: “Sao cô lại nói nhiều thế chứ, cậu Long, chúng ta chạy nhanh lên, cách xa cô ta một chút”.
Vừa nói, cậu ta vừa kéo Mê Long nhanh chóng chạy về phía trước.
Cho khi cách người phụ nữ một đoạn, Tần Phong mới thở phào, thầm nghĩ không ngờ kế hoạch của mình lại bị người phụ nữ đó nhìn thấu.
Thật ra những gì người phụ nữ vừa nói lúc nãy không sai, quả thật Tần Phong đang dùng Mê Long làm lá chắn.
Xét về khả năng chiến đấu, có ba Tần Phong kết hợp lại cũng chưa chắc là đối thủ của Mê Long cao to này.
Nhưng xét về đầu óc, có lẽ hai mươi Mê Long cũng không đủ dùng.
Tần Phong là một người vô cùng đặc biệt trong số những người này, xuất thân từ gia tộc giàu có, ngay từ khi chào đời cậu ta đã có tất cả những gì mà người bình thường phấn đấu mấy đời cũng không có.
Ăn uống vui chơi, rượu chè đàng điếm, đánh nhau gái gú, đây đều là những miêu tả chính xác và đơn giản nhất trong quá trình trưởng thành của Tần Phong.
Lúc đó cậu ta là cậu ấm ăn chơi có tiếng trong giới, tùy ý chớp mắt một cái, trong đầu cũng có thể liệt kê ra khuyết điểm xấu của cậu ta.
Cậu ta rất rõ mình sẽ phải chung sống với đám người trong này một thời gian rất dài, nhưng không quen thuộc người ở đây, cậu ta lại không phải là cao thủ võ lâm, muốn sống một cuộc sống thoải mái thì phải tìm một người trợ giúp mới được.
Tính cách Mê Long khá phóng khoáng, là một tên cố chấp, vừa nãy ra tay đánh người đã dùng đá đập chết một người, điều này đã nhanh chóng tạo ra uy tín và địa vị trong lòng mọi người.
Thế nên anh ta trở thành ứng viên thích hợp nhất của Tần Phong.
Sau đó chỉ trong thoáng chốc đã thành công khiến Mê Long làm đàn em của mình, chỉ cần có người này ở bên cạnh, sau này còn lo không thể tung hoành ở đây sao?
Cả kế hoạch vô cùng hoàn hảo, nhưng điều duy nhất không hoàn hảo trong đó là bị người phụ nữ thối tha đó nhìn thấu.
Chỉ cần một ngày chưa tiêu diệt người kia thì cô ta chính là quả bom nổ chậm.
“Cậu Long, nói với cậu một chuyện”.
Tần Phong đảo mắt, nhanh chóng có một ý nghĩa xoẹt qua.
“Chuyện gì, anh Phong nói đi”.
Mê Long đáp.
“Cậu Long, trong trí thông minh của tôi có một loại bản lĩnh vô cùng xuất sắc, đó là nhận biết người”.
“Tôi nhìn một người rất chuẩn, chẳng hạn như tôi chỉ cần liếc mắt thì có thể nhìn ra cậu có tài năng hơn người, cậu thừa nhận điều này chứ”.
Mê Long gật mạnh: “Mắt nhìn của anh Phong tốt quá, tôi trước giờ chưa từng gặp ai như thế, nếu xét về bản lĩnh quan sát người khác, anh Phong thứ hai không ai dám nhận đứng thứ nhất”.
Tần Phong gật đầu nghiêm túc nói: “Sau này cậu cách xa người phụ nữ lúc nãy một chút, cô ta là sao chổi, ai đến gần cô ta thì người đó sẽ xui xẻo”.
“Thấy cô ta thì cậu cách xa ra, đừng nói chuyện với cô ta, hơn nữa cô ta nói gì cậu cũng đừng nghe”.
“Cậu nhất định phải nghe lời tôi, tà khí của người phụ nữ đó rất nặng, nếu cậu không nghe lời tôi, không chừng sẽ gặp tai họa đổ máu, nếu nghiêm trọng thì có thể mất mạng”.
“Ôi đệch, người phụ nữ này xui thế luôn á?”
Mê Long nuốt nước bọt nói: “Xem ra sau này tôi phải cách xa người phụ nữ đó mới được, thảo nào vừa rồi nói với cô ta một câu thôi, đến giờ mí mắt phải của tôi cứ giật liên tục”.
“Ừ, đây chính là sự lợi hại của tà khí đấy, lần này là giật mí mắt chứ lần sau tròng mắt cậu sẽ lòi ra ngoài đấy”.
Tần Phong nghiêm túc nói, dọa Mê Long gật đầu lia lịa, giơ tay ra đè lại mí mắt theo bản năng dường như đang xác nhận xem mắt mình còn ở trên mặt không.
Mọi người cứ như để chân trần tiếp tục chạy hết vòng này đến vòng khác trên thao trường rải đầy vật sắc nhọn.
Sử Nam Bắc cũng không có ý bảo họ dừng lại, chỉ cần có ai chạy thụt lùi cách cả đội trên ba mươi mét, dù có là nguyên nhân gì thì thứ đang đợi người đó chắc chắn là một viên đạn bắn tỉa được bắn ra từ chỗ tối.
Trong tình huống áp lực cao như vậy, mọi người đều ép buộc phải thể hiện tiềm năng của mình, cơn đau dưới bàn chân chẳng là gì so với cái chết cả.
Chạy đến vòng thứ mười, Sử Nam Bắc mới ra lệnh cho họ dừng lại.
Bàn chân của tất cả mọi người đều đã tê buốt, thậm chí không thể cảm nhận được cơn đau nữa.
Trên đường chạy đã có đến mười thi thể nằm đó, toàn bộ đều chết vì chạy thụt lùi với đội nên bị bắn chết.
Có thể ngửi được thoang thoảng mùi máu tanh nồng ở cả thao trường.
“Tốt lắm, chỉ loại mười sáu người, ít hơn dự tính của tôi đến mười người, xem ra đám rác rưởi các người cũng không phải vô dụng”.
Sử Nam Bắc ễnh bụng, vỗ vào lòng bàn tay, cười ha ha đi về phía bên này.
“Hôm nay là ngày đầu tiên mọi người đến, tôi hành hạ mọi người như thế hình như cũng không lịch sự lắm”.
“Thế này nhé, tôi mời mọi người đi thoải mái tắm rửa ngâm mình, xem như tẩy trần cho mọi người”.
Nghe thấy có thể tắm, mọi người đều rất phấn khích, suýt nữa đã hò hét ngay tại chỗ.
Lúc này bất kể là tinh thần hay thể xác của họ đều đã bị giày vò đến cực hạn, nếu có thể thư thả tắm rửa thì đúng là một ngày thần tiên.
Thế nhưng khi Sử Nam Bắc nhìn vẻ mặt của mọi người, trong mắt lại lóe lên một tia thích thú, cười nói: “Đi thôi, dẫn mọi người đi xem phòng tắm, đảm bảo mọi người chưa từng nhìn thấy bao giờ”.
Bình luận facebook