Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 372: Buộc phải phục tùng
Nếu ai đó hỏi rằng trên đời này có địa ngục hay không, hầu hết mọi người, chắc chắn họ sẽ cười khinh thường, đã là thời đại nào rồi còn tin mấy trò mê tín phong kiến này chứ.
Nhưng đối với một vài người, nếu có ai đột nhiên hỏi họ câu hỏi này, họ chắc chắn sẽ trả lời là có!
Bởi vì ngay lúc này họ đang sống trong địa ngục!
Giây phút khi quyết định ở lại, mọi người đã chuẩn bị sẵn tâm lý, đợt huấn luyện tiếp theo sẽ rất gian khổ.
Nhưng cho dù có bị đánh chết bọn họ cũng ngờ được, đợt huấn luyện tiếp theo không thể dùng hai từ gian khổ để hình dung.
Phải gọi là tàn nhẫn, tàn khốc, tra tấn, địa ngục trần gian!
Đêm đó, Sử Nam Bắc tiến hành bài huấn luyện đầu tiên với bọn họ là để họ cởi giày rồi chạy vòng quanh con đường trải đầy những viên đá mảnh sắc nhọn.
"Đùa à, chạy chân trần ở đây hả?"
"Vậy thì chân sẽ bị tàn phế luôn đấy”.
"Không được, không được, chuyện này quá tàn độc”.
Trong đám người lập tức phát ra những lời oán giận.
Sử Nam Bắc chỉ cười nhạt, chỉ vào người lên tiếng đầu tiên, nói: "Cậu cho rằng bài huấn luyện không hợp lý, đúng không?"
Tên đó gật đầu nói: "Rất không hợp lý, đây đâu phải là huấn luyện? Đây quả thật là ném người ta vào chỗ chết”.
Sử Nam Bắc tiếp tục gật đầu: "Cậu nói đúng, tôi quả thật không phải là đang huấn luyện các cậu, thật ra là muốn vứt các cậu vào chỗ chết, bây giờ, tôi ra lệnh cho cậu là người đầu tiên chạy”.
Tên đó rướn cổ lên nói: "Dựa vào đâu chứ, chúng tôi tới đây để huấn luyện, không phải tới để nộp mạng. Nếu đã như vậy, tại sao ban đầu lại cứu chúng tôi?"
Sử Nam Bắc cười nói: "Nói như vậy, cậu định không phục tùng sao?"
Tên đó lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu sang một bên: "Anh đã cứu tôi, là ân nhân của tôi, bảo tôi làm gì cũng được”.
"Nhưng anh nhất quyết dồn tôi vào chỗ chết, việc này tôi không thể làm, tôi đâu có ngu...”
Pằng!
Tên này còn chưa nói xong, Sử Nam Bắc đã giơ tay bắn một phát trúng đầu!
Tất cả mọi người đều bị dọa sợ!
"Tất cả mọi người nghe cho rõ đây!"
Sử Nam Bắc đột nhiên lớn giọng nói: "Vừa nãy tôi đã nói rồi, lựa chọn đi hay ở, chỉ có một cơ hội!"
"Nếu đã chọn ở lại, thì chỉ có hai lựa chọn, thứ nhất, tuân theo bất kỳ mệnh lệnh nào của tôi, thứ hai, đến chỗ Diêm Vương báo danh!"
Tất cả mọi người đều câm như hến, họ không ngờ rằng Sử Nam Bắc nói bắn là bắn, rõ ràng là một mạng người đang sống sờ sờ đấy.
"Nghe cho rõ!"
Sử Nam Bắc lại nói lớn hơn: "Trong vòng mười giây, tất cả mọi người phải chạy lên đường chạy, sau đó chạy một vòng quanh sân!"
"Không có lệnh của tôi thì không ai được phép dừng lại!"
Lần này không còn bất cứ lời phàn nàn nào nữa, mọi người nhanh chóng cởi giày và chạy lên đường chạy.
Xì xì...
Ngay lập tức, trên đường chạy phát ra rất nhiều âm thanh xuýt xoa.
Trên đường chạy như vậy, dù những đôi giày có đế mỏng một chút cũng sẽ dễ bị những viên đá nhỏ sắc nhọn này xuyên thủng.
Huống hồ là chân trần, giẫm lên đó chẳng khác nào giẫm lên vô số mũi dao sắc bén!
"Nghe lệnh, mọi người, chuẩn bị, chạy!"
Sử Nam Bắc lớn tiếng hạ lệnh, tất cả mọi người không dám dông dài, cố nén cơn đau dưới lòng bàn chân, bắt đầu chạy.
Chạy trên đường chạy như vậy chắc chắn là một loại dày vò có thể so sánh với cực hình.
Nhưng dưới sự đe dọa của cái chết, mọi người chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi tiếp tục chạy về phía trước.
Bởi vì Sử Nam Bắc đã nói trước, ai dám dừng lại, giết không tha!
"Anh Long!"
Trong đám người, hai người bất ngờ chạy đến cạnh Mê Long, một người to cao lực lưỡng, nói nhỏ: "Nếu cứ chạy như vậy mọi người sẽ chết mất, hay anh Long tập hợp mọi người, nói họ chạy chậm lại một chút”.
"Huấn luyện viên Sử chỉ nói không được dừng lại, cũng không nói phải chạy nhanh thế nào”.
Mê Long là người Đông Bắc, vóc dáng vạm vỡ tính tình nóng nảy, ban nãy vì ra tay giết một người mà ngay lập tức anh ta đã gây dựng được uy tín của mình trong đám người này và trở thành người đáng tin cậy trong mắt hầu hết mọi người.
"Chúng mày muốn thế nào thì tự đi làm, đừng lảm nhảm bên tai tao, tao ghét nhất là mấy tên xảo trá khôn lỏi, chạy nhanh lên, tránh xa tao ra!"
Mê Long là người ngay thẳng, ngay thẳng đến tận cùng, anh ta vô cùng chán ghét những suy nghĩ khôn vặt kiểu này.
Hai người đó không nhận được sự đồng tình của Mê Long, lẩm bẩm vài câu tỏ vẻ bất mãn, sau đó nói: "Bọn họ muốn chết thì kệ bọn họ đi, chúng ta chạy chậm chút”.
"Đúng vậy, có lòng tốt lại bị xem là lòng lang dạ thú cũng quá đủ rồi!"
Sau khi hai người họ bàn bạc xong, đồng thời giảm tốc độ, từ từ bị tụt khỏi đội.
"Thứ ngu dốt, ghét nhất mấy tên tâm địa gian xảo này, đợi lát nữa tôi nhất định phải cho bọn chúng một trận nhừ tử!"
Mê Long vừa chạy vừa chửi.
"Người anh em, yên tâm đi, hai tên đó không cần anh xử lý”.
Đúng lúc này, một thanh niên có khuôn mặt tuấn tú, làn da trắng nõn, khóe miệng nhếch lên nụ cười bất cần đời đột nhiên chạy lên bên cạnh anh ta.
"Sao, tôi xử lý ai còn cần cậu chỉ dạy sao?"
Mê Long bực mình liếc nhìn người bên cạnh.
Thanh niên đó cười đùa nói: "Tôi đánh cược với anh, tôi đếm đến năm, hai tên đó còn sống thì tôi làm đàn em của anh”.
"Ôi dào mẹ kiếp, cậu là cái thá gì mà muốn làm đàn em của tôi...”
Tính khí Mê Long nóng nảy nhất thời bùng nổ, thanh niên đó xua tay nói: "Đừng kích động, không dám đánh cược thì thôi, tôi đâu có ép anh”.
"Hừ, mẹ kiếp, cậu nói ai không dám cơ, còn có chuyện Mê Long tôi không dám làm sao?"
"Cược thì cược, nếu như tôi thua, sau này tôi gọi cậu là đại ca, nhưng nếu cậu thua, tôi nhất định phải cho cậu một trận!"
Mê Long trừng mắt.
"Được, vậy cứ như thế đi, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!"
Đôi mắt của người thanh niên lóe tia ranh mãnh khi đạt được mục đích và sau đó cậu ta đưa một tay ra bắt đầu đếm: "Năm, bốn, ba...”
Pằng pằng!
Mới đếm đến ba đột nhiên có tiếng súng vang lên.
Hai người cố tình giảm tốc độ bị tụt lại phía sau, đầu lập tức bị bắn nát như quả cà chua thối.
Mê Long sững sờ: "Sao cậu biết bọn họ sẽ phải chết? Tên nhóc như cậu còn biết bói toán sao?"
Thanh niên cười nhạt: “Gọi đại ca đi”.
"Ơ, mẹ kiếp...”
"Sao nào, không nhận thua ư?"
"Tôi... mẹ kiếp, được, ông đây nhận thua, sau này tôi sẽ gọi cậu một tiếng đại ca, được chưa?"
Mê Long là một người ngay thẳng, lời đã nói tuyệt đối như bát nước đổ đi, chắc chắn sẽ không bao giờ dễ dàng nuốt lời.
"Ha ha, từ nay tôi sẽ gọi anh là cậu Long, là đàn em thì phải nghe lệnh của đại ca. Ồ, tôi tên là Tần Phong. Từ nay anh gọi tôi là anh Phong là được”.
Tần Phong nhe răng cười nói, đôi mắt đào hoa nheo lại thành hình trăng lưỡi liềm, cười tươi rói.
"Vậy anh phải nói cho tôi biết, sao anh biết họ sẽ chết?"
Mê Long hỏi với vẻ mặt khó hiểu.
Tần Phong híp mắt cười đáp: "Chuyện này rất đơn giản, tôi đoán cậu cũng biết, huấn luyện viên Sử, anh Diệp và cả mười trợ lý huấn luyện kia không phải là người thường”.
"Nếu người ta đã có bản lĩnh lớn như vậy, đưa mấy người chúng ta đến đây, cậu nghĩ bọn họ có phải kẻ ngốc không?"
"Hai cái tên ngu dốt tự cho mình là thông minh đó nghĩ được cách gian lận, vậy người ta không nghĩ đến sao?"
Nhưng đối với một vài người, nếu có ai đột nhiên hỏi họ câu hỏi này, họ chắc chắn sẽ trả lời là có!
Bởi vì ngay lúc này họ đang sống trong địa ngục!
Giây phút khi quyết định ở lại, mọi người đã chuẩn bị sẵn tâm lý, đợt huấn luyện tiếp theo sẽ rất gian khổ.
Nhưng cho dù có bị đánh chết bọn họ cũng ngờ được, đợt huấn luyện tiếp theo không thể dùng hai từ gian khổ để hình dung.
Phải gọi là tàn nhẫn, tàn khốc, tra tấn, địa ngục trần gian!
Đêm đó, Sử Nam Bắc tiến hành bài huấn luyện đầu tiên với bọn họ là để họ cởi giày rồi chạy vòng quanh con đường trải đầy những viên đá mảnh sắc nhọn.
"Đùa à, chạy chân trần ở đây hả?"
"Vậy thì chân sẽ bị tàn phế luôn đấy”.
"Không được, không được, chuyện này quá tàn độc”.
Trong đám người lập tức phát ra những lời oán giận.
Sử Nam Bắc chỉ cười nhạt, chỉ vào người lên tiếng đầu tiên, nói: "Cậu cho rằng bài huấn luyện không hợp lý, đúng không?"
Tên đó gật đầu nói: "Rất không hợp lý, đây đâu phải là huấn luyện? Đây quả thật là ném người ta vào chỗ chết”.
Sử Nam Bắc tiếp tục gật đầu: "Cậu nói đúng, tôi quả thật không phải là đang huấn luyện các cậu, thật ra là muốn vứt các cậu vào chỗ chết, bây giờ, tôi ra lệnh cho cậu là người đầu tiên chạy”.
Tên đó rướn cổ lên nói: "Dựa vào đâu chứ, chúng tôi tới đây để huấn luyện, không phải tới để nộp mạng. Nếu đã như vậy, tại sao ban đầu lại cứu chúng tôi?"
Sử Nam Bắc cười nói: "Nói như vậy, cậu định không phục tùng sao?"
Tên đó lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu sang một bên: "Anh đã cứu tôi, là ân nhân của tôi, bảo tôi làm gì cũng được”.
"Nhưng anh nhất quyết dồn tôi vào chỗ chết, việc này tôi không thể làm, tôi đâu có ngu...”
Pằng!
Tên này còn chưa nói xong, Sử Nam Bắc đã giơ tay bắn một phát trúng đầu!
Tất cả mọi người đều bị dọa sợ!
"Tất cả mọi người nghe cho rõ đây!"
Sử Nam Bắc đột nhiên lớn giọng nói: "Vừa nãy tôi đã nói rồi, lựa chọn đi hay ở, chỉ có một cơ hội!"
"Nếu đã chọn ở lại, thì chỉ có hai lựa chọn, thứ nhất, tuân theo bất kỳ mệnh lệnh nào của tôi, thứ hai, đến chỗ Diêm Vương báo danh!"
Tất cả mọi người đều câm như hến, họ không ngờ rằng Sử Nam Bắc nói bắn là bắn, rõ ràng là một mạng người đang sống sờ sờ đấy.
"Nghe cho rõ!"
Sử Nam Bắc lại nói lớn hơn: "Trong vòng mười giây, tất cả mọi người phải chạy lên đường chạy, sau đó chạy một vòng quanh sân!"
"Không có lệnh của tôi thì không ai được phép dừng lại!"
Lần này không còn bất cứ lời phàn nàn nào nữa, mọi người nhanh chóng cởi giày và chạy lên đường chạy.
Xì xì...
Ngay lập tức, trên đường chạy phát ra rất nhiều âm thanh xuýt xoa.
Trên đường chạy như vậy, dù những đôi giày có đế mỏng một chút cũng sẽ dễ bị những viên đá nhỏ sắc nhọn này xuyên thủng.
Huống hồ là chân trần, giẫm lên đó chẳng khác nào giẫm lên vô số mũi dao sắc bén!
"Nghe lệnh, mọi người, chuẩn bị, chạy!"
Sử Nam Bắc lớn tiếng hạ lệnh, tất cả mọi người không dám dông dài, cố nén cơn đau dưới lòng bàn chân, bắt đầu chạy.
Chạy trên đường chạy như vậy chắc chắn là một loại dày vò có thể so sánh với cực hình.
Nhưng dưới sự đe dọa của cái chết, mọi người chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi tiếp tục chạy về phía trước.
Bởi vì Sử Nam Bắc đã nói trước, ai dám dừng lại, giết không tha!
"Anh Long!"
Trong đám người, hai người bất ngờ chạy đến cạnh Mê Long, một người to cao lực lưỡng, nói nhỏ: "Nếu cứ chạy như vậy mọi người sẽ chết mất, hay anh Long tập hợp mọi người, nói họ chạy chậm lại một chút”.
"Huấn luyện viên Sử chỉ nói không được dừng lại, cũng không nói phải chạy nhanh thế nào”.
Mê Long là người Đông Bắc, vóc dáng vạm vỡ tính tình nóng nảy, ban nãy vì ra tay giết một người mà ngay lập tức anh ta đã gây dựng được uy tín của mình trong đám người này và trở thành người đáng tin cậy trong mắt hầu hết mọi người.
"Chúng mày muốn thế nào thì tự đi làm, đừng lảm nhảm bên tai tao, tao ghét nhất là mấy tên xảo trá khôn lỏi, chạy nhanh lên, tránh xa tao ra!"
Mê Long là người ngay thẳng, ngay thẳng đến tận cùng, anh ta vô cùng chán ghét những suy nghĩ khôn vặt kiểu này.
Hai người đó không nhận được sự đồng tình của Mê Long, lẩm bẩm vài câu tỏ vẻ bất mãn, sau đó nói: "Bọn họ muốn chết thì kệ bọn họ đi, chúng ta chạy chậm chút”.
"Đúng vậy, có lòng tốt lại bị xem là lòng lang dạ thú cũng quá đủ rồi!"
Sau khi hai người họ bàn bạc xong, đồng thời giảm tốc độ, từ từ bị tụt khỏi đội.
"Thứ ngu dốt, ghét nhất mấy tên tâm địa gian xảo này, đợi lát nữa tôi nhất định phải cho bọn chúng một trận nhừ tử!"
Mê Long vừa chạy vừa chửi.
"Người anh em, yên tâm đi, hai tên đó không cần anh xử lý”.
Đúng lúc này, một thanh niên có khuôn mặt tuấn tú, làn da trắng nõn, khóe miệng nhếch lên nụ cười bất cần đời đột nhiên chạy lên bên cạnh anh ta.
"Sao, tôi xử lý ai còn cần cậu chỉ dạy sao?"
Mê Long bực mình liếc nhìn người bên cạnh.
Thanh niên đó cười đùa nói: "Tôi đánh cược với anh, tôi đếm đến năm, hai tên đó còn sống thì tôi làm đàn em của anh”.
"Ôi dào mẹ kiếp, cậu là cái thá gì mà muốn làm đàn em của tôi...”
Tính khí Mê Long nóng nảy nhất thời bùng nổ, thanh niên đó xua tay nói: "Đừng kích động, không dám đánh cược thì thôi, tôi đâu có ép anh”.
"Hừ, mẹ kiếp, cậu nói ai không dám cơ, còn có chuyện Mê Long tôi không dám làm sao?"
"Cược thì cược, nếu như tôi thua, sau này tôi gọi cậu là đại ca, nhưng nếu cậu thua, tôi nhất định phải cho cậu một trận!"
Mê Long trừng mắt.
"Được, vậy cứ như thế đi, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!"
Đôi mắt của người thanh niên lóe tia ranh mãnh khi đạt được mục đích và sau đó cậu ta đưa một tay ra bắt đầu đếm: "Năm, bốn, ba...”
Pằng pằng!
Mới đếm đến ba đột nhiên có tiếng súng vang lên.
Hai người cố tình giảm tốc độ bị tụt lại phía sau, đầu lập tức bị bắn nát như quả cà chua thối.
Mê Long sững sờ: "Sao cậu biết bọn họ sẽ phải chết? Tên nhóc như cậu còn biết bói toán sao?"
Thanh niên cười nhạt: “Gọi đại ca đi”.
"Ơ, mẹ kiếp...”
"Sao nào, không nhận thua ư?"
"Tôi... mẹ kiếp, được, ông đây nhận thua, sau này tôi sẽ gọi cậu một tiếng đại ca, được chưa?"
Mê Long là một người ngay thẳng, lời đã nói tuyệt đối như bát nước đổ đi, chắc chắn sẽ không bao giờ dễ dàng nuốt lời.
"Ha ha, từ nay tôi sẽ gọi anh là cậu Long, là đàn em thì phải nghe lệnh của đại ca. Ồ, tôi tên là Tần Phong. Từ nay anh gọi tôi là anh Phong là được”.
Tần Phong nhe răng cười nói, đôi mắt đào hoa nheo lại thành hình trăng lưỡi liềm, cười tươi rói.
"Vậy anh phải nói cho tôi biết, sao anh biết họ sẽ chết?"
Mê Long hỏi với vẻ mặt khó hiểu.
Tần Phong híp mắt cười đáp: "Chuyện này rất đơn giản, tôi đoán cậu cũng biết, huấn luyện viên Sử, anh Diệp và cả mười trợ lý huấn luyện kia không phải là người thường”.
"Nếu người ta đã có bản lĩnh lớn như vậy, đưa mấy người chúng ta đến đây, cậu nghĩ bọn họ có phải kẻ ngốc không?"
"Hai cái tên ngu dốt tự cho mình là thông minh đó nghĩ được cách gian lận, vậy người ta không nghĩ đến sao?"
Bình luận facebook