Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 375: Phương Nhất Minh và Sở Phi Yến
Không, không, tôi và Phi Yến yêu đương tự do!"
Nghe vậy Phương Nhất Minh ngay lập tức trở nên căng thẳng.
Sở Phi Yến ở bên cạnh che miệng cười khúc khích: "Anh Diệp, Nhất Minh đối xử với tôi rất tốt, chưa từng ép buộc tôi làm gì cả”.
"Ha ha, tôi đùa với hai người thôi”.
Diệp Vĩnh Khang giơ tay lên cười nói: "Hai người ở bên nhau trông rất xứng đôi, nào, cạn một ly trước, chúc hai người sau này hạnh phúc viên mãn!"
"Cảm ơn anh Diệp!"
Phương Nhất Minh và Sở Phi Yến cùng nâng cốc lên.
Diệp Vĩnh Khang từ đáy lòng vui mừng cho hai người, bọn họ ở bên nhau nói là trai tài gái sắc cũng không quá lời, hơn nữa sau này không cần lo lắng cho Sở Phi Yến nữa, xem như là gỡ được nút thắt trong lòng Diệp Vĩnh Khang.
Khi cả ba người đang nói chuyện vui vẻ, điện thoại của Phương Nhất Minh bất ngờ đổ chuông.
"Hai người ăn trước đi, tôi ra ngoài nghe điện thoại”.
Phương Nhất Minh liếc nhìn số điện thoại người gọi, sau đó mỉm cười chào hai người rồi vội vàng cầm điện thoại ra ngoài.
Diệp Vĩnh Khang nhìn về phía cửa khẽ vuốt cằm, dường như đang suy nghĩ gì đó.
"Phi Yến, gần đây có phải Nhất Minh gặp chuyện gì không?"
Diệp Vĩnh Khang hỏi Sở Phi Yến.
Mặc dù vừa rồi Phương Nhất Minh rất tự nhiên, nhưng một vài chi tiết vẫn không thể thoát khỏi tầm mắt của Diệp Vĩnh Khang.
Khoảnh khắc nhìn thấy số điện thoại người gọi, trong mắt anh ta rõ ràng hiện lên vẻ hoảng hốt và chán ghét, lúc đi ra ngoài bước chân cũng không được tự nhiên, rõ ràng là đã gặp chuyện gì đó.
Nói đến vấn đề này, đáy mắt Sở Phi Yến cũng lóe lên vẻ ảm đạm, cô ấy khẽ thở dài: "Tôi cũng không biết rõ, Nhất Minh cũng chưa từng nói với tôi”.
"Tôi chỉ biết rằng mấy ngày nay anh ấy chắc chắn gặp phải chuyện gì đó, có lần tôi nhìn anh ấy nghe điện thoại xong thì ngồi hút thuốc một mình ở ban công”.
"Sau khi ở chung với nhau một thời gian, tôi có hiểu một chút về Nhất Minh. Anh ấy là một người rất bình tĩnh, bất kể gặp phải chuyện gì đều có thể ung dung mà giải quyết”.
"Nhưng lần này có vẻ anh ấy đang gặp rắc rối nghiêm trọng, chỉ là trước mặt tôi anh ấy chưa từng nói lời nào, vẫn tỏ ra rất tự nhiên, nhưng tôi cũng có thể nhìn ra được anh ấy đang gượng cười”.
Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng gật đầu, anh cũng nghĩ giống như Sở Phi Yến, có thể gây phiền phức cho người như Phương Nhất Minh nhất định không phải chuyện nhỏ.
Một lúc sau, Phương Nhất Minh tươi cười bước vào: "Thật xin lỗi, tôi nghe điện thoại, mọi người đợi lâu rồi”.
Sau đó anh ta tự nhiên ngồi lại ghế và tiếp tục nói nói cười cười.
"Anh Diệp, tôi có thể ở bên Phi Yến, phải cảm ơn tới anh. Nếu không có anh, tôi đã không gặp được một cô gái tốt như cô ấy rồi, ly này tôi kính anh”.
Phương Nhất Minh mỉm cười cầm ly rượu vang, anh ta cười vô cùng rạng rỡ, trên người lúc nào cũng là chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ.
Tuy nhiên, Diệp Vĩnh Khang không cầm ly lên mà nhìn chằm chằm Phương Nhất Minh vài giây rồi nhẹ nhàng giơ tay lên: "Chuyện cảm ơn này để sau hẵng nói, Nhất Minh, anh trả lời thành thật với tôi, gần đây có phải gặp phải rắc rối gì không?"
Phương Nhất Minh sững sờ, sau đó lập tức cười đáp: "Anh Diệp, anh nghĩ nhiều rồi, tôi có thể gặp phải phiền phức gì chứ, nhiều lắm cũng chỉ là những chuyện tầm thường, hôm nay không nói chuyện này...”
"Anh cho rằng tôi đang quan tâm anh sao?"
Diệp Vĩnh Khang nhìn vào mắt Phương Nhất Minh, nghiêm túc nói: "Tôi chỉ đang suy nghĩ thay cho Phi Yến thôi”.
"Hiện giờ cô ấy đã ở bên cạnh anh, tôi hy vọng anh có thể chăm sóc cô ấy thật tốt, vì vậy tôi cũng không mong muốn anh xảy ra chuyện gì cả”.
"Nếu anh muốn tiếp tục gọi tôi một tiếng anh Diệp thì nói thật đi. Nếu anh muốn giấu nữa cũng được thôi, tôi đứng dậy rời đi ngay lập tức!"
"Hơn nữa tôi cũng sẽ đưa Phi Yến đi, vì tôi không muốn em gái mình bên cạnh một người đàn ông mà có thể gặp nguy hiểm không biết trước bất cứ lúc nào!"
Sở Phi Yến ở bên cạnh nắm lấy tay Phương Nhất Minh nhẹ nhàng nói: "Nhất Minh, có chuyện gì thì cứ nói đi, anh Vĩnh Khang và em đều không phải người ngoài”.
Phương Nhất Minh khẽ cúi đầu, một lúc sau, anh ta thở dài một hơi, ngẩng đầu lên uống một hơi cạn ly rượu vang, lúc này mới nói ra sự thật
"Gần đây tôi quả thật đã gặp phải một chuyện rất rắc rối. Sự việc này không chỉ của một mình tôi mà còn liên quan đến cả nhà họ Phương chúng tôi”.
"Cách đây không lâu, sau nhiều năm chuẩn bị, cuối cùng nhà họ Phương chúng tôi cũng trúng thầu một dự án lớn”.
"Nhà họ Phương chúng tôi đã đã đổ rất nhiều tâm huyết vào dự án này, tiêu tốn không biết bao nhiêu nhân lực và tài lực”.
"Có thể nói, lấy được dự án này cũng là một sự rủi ro phải đánh cược, một khi không nắm bắt cơ hội, nhà họ Phương chúng tôi ít nhất sẽ phải thụt lùi mười mấy năm”.
"Tuy nhiên, nhờ sự nỗ lực, cuối cùng cũng đã coi như là nắm chắc được dự án này”.
"Đáng lẽ ra là một chuyện mọi người đều vui, nhưng giữa đường lại có người đột ngột ngáng đường".
"Người đó đưa ra số tiền chưa đến một phần trăm của tổng kinh phí dự án, buộc chúng tôi phải chuyển dự án cho ông ta, hơn nữa còn ấn định thời gian”.
"Thấy thời gian đang đến gần từng ngày, trên dưới nhà họ Phương chúng tôi đều vô cùng lo lắng. Bố tôi đã mấy ngày liên tiếp không ngủ rồi".
"Ban nãy là một người bạn ở Hỗ Thị gọi tới, cũng là người có máu mặt ở Hỗ Thị”.
"Tôi nhờ anh ta đứng ra làm trung gian, tìm tới bên đó hòa giải một chút, nhưng anh ta vừa gọi lại cho tôi nói rằng thái độ bên đó rất cứng rắn, hoàn toàn không có khả năng hòa giải".
"Nhà họ Phương chúng tôi đã đầu tư quá nhiều vào dự án này, một khi chắp tay nhường cho người khác, hậu quả thật sự khó có thể tưởng tượng”.
Sau khi nghe những lời của Phương Nhất Minh, Sở Phi Yến đau lòng nói: "Nhất Minh, xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao không nói với em một tiếng?"
Phương Nhất Minh khẽ thở dài: "Anh không cố ý giấu em, chỉ là anh không muốn em ảnh hưởng bởi những cảm xúc tồi tệ này”.
Nói xong, anh ta ngẩng đầu cười với Diệp Vĩnh Khang: "Anh Diệp, mấy chuyện lộn xộn này đều là chuyện riêng của nhà họ Phương chúng tôi, để anh chê cười rồi”.
Diệp Vĩnh Khang khẽ lắc đầu, nghi ngờ nói: "Nhà họ Phương của anh cũng được coi là gia tộc lớn hàng đầu ở An Dương, có người ngồi lên đầu lên cổ như vậy mà không nghĩ tới việc phản kháng sao?"
Phương Nhất Minh cười gượng lắc đầu nói: "Nhà họ Phương chúng tôi đương nhiên không phải dễ bị bắt nạt, nếu chuyện này đổi lại là người khác, chúng tôi nhất định sẽ không nể mặt như vậy”.
"Nhưng lần này chúng tôi thực sự không đủ khả năng để khiêu khích người này, nếu vẫn cương quyết chuyện này như vậy, không chừng cả nhà họ Phương chúng tôi đều mất mạng”.
"Ồ?"
Diệp Vĩnh Khang tò mò hỏi: "Nghe anh nói như vậy, tôi lại rất muốn biết đây là người như thế nào, chẳng lẽ ông ta ba đầu sáu tay sao?"
Phương Nhất Minh cười đáp: "Cái này thì không đúng, cũng chỉ là người bình thường hai tay một đầu, nhưng người này còn đáng sợ hơn nhiều so với yêu quái ba đầu sáu tay”.
"Biệt danh của ông ta là Sư Tử Hà Đông, là một người vô cùng tàn độc, tính tình thất thường, không bao giờ làm việc theo quy tắc, mà toàn bộ dựa vào tính khí”.
"Ông ta xây dựng một trang viên ngang với một cung điện ở vùng giáp ranh giữa An Dương và thành phố Bắc Châu”.
"Trong bán kính hai mươi kilomet, ông ta đã khoanh thành vùng cấm, chỉ cần có người dám đột nhập mà không được phép, một khi bị ông ta bắt được thì không thể sống sót”.
"Đám thuộc hạ của ông ta còn hung tợn hơn cả lang sói, bọn họ đều là như kẻ điên, hơn nữa cao thủ nhiều như mây, chỉ cần Sư Tử Hà Đông hạ lệnh, bọn họ không việc gì là không làm ra được”.
"Không phải chỉ có mình nhà họ Phương chúng tôi, mà những gia tộc lớn, thế lực mạnh, ngay cả Vua Đông Hải, Vua Bắc Hải nghe đến cái tên Sư Tử Hà Đông cũng phải kiêng dè vài phần.
Nghe vậy Phương Nhất Minh ngay lập tức trở nên căng thẳng.
Sở Phi Yến ở bên cạnh che miệng cười khúc khích: "Anh Diệp, Nhất Minh đối xử với tôi rất tốt, chưa từng ép buộc tôi làm gì cả”.
"Ha ha, tôi đùa với hai người thôi”.
Diệp Vĩnh Khang giơ tay lên cười nói: "Hai người ở bên nhau trông rất xứng đôi, nào, cạn một ly trước, chúc hai người sau này hạnh phúc viên mãn!"
"Cảm ơn anh Diệp!"
Phương Nhất Minh và Sở Phi Yến cùng nâng cốc lên.
Diệp Vĩnh Khang từ đáy lòng vui mừng cho hai người, bọn họ ở bên nhau nói là trai tài gái sắc cũng không quá lời, hơn nữa sau này không cần lo lắng cho Sở Phi Yến nữa, xem như là gỡ được nút thắt trong lòng Diệp Vĩnh Khang.
Khi cả ba người đang nói chuyện vui vẻ, điện thoại của Phương Nhất Minh bất ngờ đổ chuông.
"Hai người ăn trước đi, tôi ra ngoài nghe điện thoại”.
Phương Nhất Minh liếc nhìn số điện thoại người gọi, sau đó mỉm cười chào hai người rồi vội vàng cầm điện thoại ra ngoài.
Diệp Vĩnh Khang nhìn về phía cửa khẽ vuốt cằm, dường như đang suy nghĩ gì đó.
"Phi Yến, gần đây có phải Nhất Minh gặp chuyện gì không?"
Diệp Vĩnh Khang hỏi Sở Phi Yến.
Mặc dù vừa rồi Phương Nhất Minh rất tự nhiên, nhưng một vài chi tiết vẫn không thể thoát khỏi tầm mắt của Diệp Vĩnh Khang.
Khoảnh khắc nhìn thấy số điện thoại người gọi, trong mắt anh ta rõ ràng hiện lên vẻ hoảng hốt và chán ghét, lúc đi ra ngoài bước chân cũng không được tự nhiên, rõ ràng là đã gặp chuyện gì đó.
Nói đến vấn đề này, đáy mắt Sở Phi Yến cũng lóe lên vẻ ảm đạm, cô ấy khẽ thở dài: "Tôi cũng không biết rõ, Nhất Minh cũng chưa từng nói với tôi”.
"Tôi chỉ biết rằng mấy ngày nay anh ấy chắc chắn gặp phải chuyện gì đó, có lần tôi nhìn anh ấy nghe điện thoại xong thì ngồi hút thuốc một mình ở ban công”.
"Sau khi ở chung với nhau một thời gian, tôi có hiểu một chút về Nhất Minh. Anh ấy là một người rất bình tĩnh, bất kể gặp phải chuyện gì đều có thể ung dung mà giải quyết”.
"Nhưng lần này có vẻ anh ấy đang gặp rắc rối nghiêm trọng, chỉ là trước mặt tôi anh ấy chưa từng nói lời nào, vẫn tỏ ra rất tự nhiên, nhưng tôi cũng có thể nhìn ra được anh ấy đang gượng cười”.
Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng gật đầu, anh cũng nghĩ giống như Sở Phi Yến, có thể gây phiền phức cho người như Phương Nhất Minh nhất định không phải chuyện nhỏ.
Một lúc sau, Phương Nhất Minh tươi cười bước vào: "Thật xin lỗi, tôi nghe điện thoại, mọi người đợi lâu rồi”.
Sau đó anh ta tự nhiên ngồi lại ghế và tiếp tục nói nói cười cười.
"Anh Diệp, tôi có thể ở bên Phi Yến, phải cảm ơn tới anh. Nếu không có anh, tôi đã không gặp được một cô gái tốt như cô ấy rồi, ly này tôi kính anh”.
Phương Nhất Minh mỉm cười cầm ly rượu vang, anh ta cười vô cùng rạng rỡ, trên người lúc nào cũng là chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ.
Tuy nhiên, Diệp Vĩnh Khang không cầm ly lên mà nhìn chằm chằm Phương Nhất Minh vài giây rồi nhẹ nhàng giơ tay lên: "Chuyện cảm ơn này để sau hẵng nói, Nhất Minh, anh trả lời thành thật với tôi, gần đây có phải gặp phải rắc rối gì không?"
Phương Nhất Minh sững sờ, sau đó lập tức cười đáp: "Anh Diệp, anh nghĩ nhiều rồi, tôi có thể gặp phải phiền phức gì chứ, nhiều lắm cũng chỉ là những chuyện tầm thường, hôm nay không nói chuyện này...”
"Anh cho rằng tôi đang quan tâm anh sao?"
Diệp Vĩnh Khang nhìn vào mắt Phương Nhất Minh, nghiêm túc nói: "Tôi chỉ đang suy nghĩ thay cho Phi Yến thôi”.
"Hiện giờ cô ấy đã ở bên cạnh anh, tôi hy vọng anh có thể chăm sóc cô ấy thật tốt, vì vậy tôi cũng không mong muốn anh xảy ra chuyện gì cả”.
"Nếu anh muốn tiếp tục gọi tôi một tiếng anh Diệp thì nói thật đi. Nếu anh muốn giấu nữa cũng được thôi, tôi đứng dậy rời đi ngay lập tức!"
"Hơn nữa tôi cũng sẽ đưa Phi Yến đi, vì tôi không muốn em gái mình bên cạnh một người đàn ông mà có thể gặp nguy hiểm không biết trước bất cứ lúc nào!"
Sở Phi Yến ở bên cạnh nắm lấy tay Phương Nhất Minh nhẹ nhàng nói: "Nhất Minh, có chuyện gì thì cứ nói đi, anh Vĩnh Khang và em đều không phải người ngoài”.
Phương Nhất Minh khẽ cúi đầu, một lúc sau, anh ta thở dài một hơi, ngẩng đầu lên uống một hơi cạn ly rượu vang, lúc này mới nói ra sự thật
"Gần đây tôi quả thật đã gặp phải một chuyện rất rắc rối. Sự việc này không chỉ của một mình tôi mà còn liên quan đến cả nhà họ Phương chúng tôi”.
"Cách đây không lâu, sau nhiều năm chuẩn bị, cuối cùng nhà họ Phương chúng tôi cũng trúng thầu một dự án lớn”.
"Nhà họ Phương chúng tôi đã đã đổ rất nhiều tâm huyết vào dự án này, tiêu tốn không biết bao nhiêu nhân lực và tài lực”.
"Có thể nói, lấy được dự án này cũng là một sự rủi ro phải đánh cược, một khi không nắm bắt cơ hội, nhà họ Phương chúng tôi ít nhất sẽ phải thụt lùi mười mấy năm”.
"Tuy nhiên, nhờ sự nỗ lực, cuối cùng cũng đã coi như là nắm chắc được dự án này”.
"Đáng lẽ ra là một chuyện mọi người đều vui, nhưng giữa đường lại có người đột ngột ngáng đường".
"Người đó đưa ra số tiền chưa đến một phần trăm của tổng kinh phí dự án, buộc chúng tôi phải chuyển dự án cho ông ta, hơn nữa còn ấn định thời gian”.
"Thấy thời gian đang đến gần từng ngày, trên dưới nhà họ Phương chúng tôi đều vô cùng lo lắng. Bố tôi đã mấy ngày liên tiếp không ngủ rồi".
"Ban nãy là một người bạn ở Hỗ Thị gọi tới, cũng là người có máu mặt ở Hỗ Thị”.
"Tôi nhờ anh ta đứng ra làm trung gian, tìm tới bên đó hòa giải một chút, nhưng anh ta vừa gọi lại cho tôi nói rằng thái độ bên đó rất cứng rắn, hoàn toàn không có khả năng hòa giải".
"Nhà họ Phương chúng tôi đã đầu tư quá nhiều vào dự án này, một khi chắp tay nhường cho người khác, hậu quả thật sự khó có thể tưởng tượng”.
Sau khi nghe những lời của Phương Nhất Minh, Sở Phi Yến đau lòng nói: "Nhất Minh, xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao không nói với em một tiếng?"
Phương Nhất Minh khẽ thở dài: "Anh không cố ý giấu em, chỉ là anh không muốn em ảnh hưởng bởi những cảm xúc tồi tệ này”.
Nói xong, anh ta ngẩng đầu cười với Diệp Vĩnh Khang: "Anh Diệp, mấy chuyện lộn xộn này đều là chuyện riêng của nhà họ Phương chúng tôi, để anh chê cười rồi”.
Diệp Vĩnh Khang khẽ lắc đầu, nghi ngờ nói: "Nhà họ Phương của anh cũng được coi là gia tộc lớn hàng đầu ở An Dương, có người ngồi lên đầu lên cổ như vậy mà không nghĩ tới việc phản kháng sao?"
Phương Nhất Minh cười gượng lắc đầu nói: "Nhà họ Phương chúng tôi đương nhiên không phải dễ bị bắt nạt, nếu chuyện này đổi lại là người khác, chúng tôi nhất định sẽ không nể mặt như vậy”.
"Nhưng lần này chúng tôi thực sự không đủ khả năng để khiêu khích người này, nếu vẫn cương quyết chuyện này như vậy, không chừng cả nhà họ Phương chúng tôi đều mất mạng”.
"Ồ?"
Diệp Vĩnh Khang tò mò hỏi: "Nghe anh nói như vậy, tôi lại rất muốn biết đây là người như thế nào, chẳng lẽ ông ta ba đầu sáu tay sao?"
Phương Nhất Minh cười đáp: "Cái này thì không đúng, cũng chỉ là người bình thường hai tay một đầu, nhưng người này còn đáng sợ hơn nhiều so với yêu quái ba đầu sáu tay”.
"Biệt danh của ông ta là Sư Tử Hà Đông, là một người vô cùng tàn độc, tính tình thất thường, không bao giờ làm việc theo quy tắc, mà toàn bộ dựa vào tính khí”.
"Ông ta xây dựng một trang viên ngang với một cung điện ở vùng giáp ranh giữa An Dương và thành phố Bắc Châu”.
"Trong bán kính hai mươi kilomet, ông ta đã khoanh thành vùng cấm, chỉ cần có người dám đột nhập mà không được phép, một khi bị ông ta bắt được thì không thể sống sót”.
"Đám thuộc hạ của ông ta còn hung tợn hơn cả lang sói, bọn họ đều là như kẻ điên, hơn nữa cao thủ nhiều như mây, chỉ cần Sư Tử Hà Đông hạ lệnh, bọn họ không việc gì là không làm ra được”.
"Không phải chỉ có mình nhà họ Phương chúng tôi, mà những gia tộc lớn, thế lực mạnh, ngay cả Vua Đông Hải, Vua Bắc Hải nghe đến cái tên Sư Tử Hà Đông cũng phải kiêng dè vài phần.