Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 379: Người đàn ông có cơ thể mảnh khảnh
"Lão Hoàng, chú chỉ muốn chơi chơi thôi, hay là..."
Quách Thụy Hoa vẫn không tin Hoàng Thử Lang mới hôm nào còn đang bảo ông ta giới thiệu cho mấy em gái giờ đã bị ‘con đĩ tình yêu’ quật.
"Tôi chỉ muốn chơi chơi thôi".
Hoàng Thử Lang cười với Quách Thụy Hoa.
"Ầy, anh đã nói mà, anh còn không biết lão Hoàng chú hay..."
Quách Thụy Hoa gật đầu, cho rằng điều này rất hợp với tính cách của Hoàng Thử Lang.
Nhưng ông ta chưa kịp nói xong, Hoàng Thử Lang đã nói tiếp: "Nhưng tôi muốn chơi cô ấy cả đời này, hơn nữa cả đời này chỉ chơi một mình cô ấy".
Nói xong, Hoàng Thử Lang ngẩng một góc 45o nhìn lên bầu trời, thở dài một hơi sau đó lắc đầu quay người đi về phía phòng khách.
Quách Thụy Hoa ngơ ngác tại chỗ, ngẫm nghĩ những lời vừa nói của Hoàng Thử Lang.
Đậu má, chẳng nhẽ Lão Hoàng lần này bị con đĩ tình yêu quật thật rồi sao?
"Lão Hoàng, anh nghĩ chuyện này ấy mà. Không cần phức tạp như vậy. Lát nữa chú cứ chuyển năm triệu vào thẻ của cô ấy rồi..."
Đối với Quách Thụy Hoa, thứ có sức sát thương nhất trên đời luôn là tiền, chỉ cần có đủ tiền thì không chỉ khiến nhà vô địch quyền anh thế giới nằm bẹp trên võ đài mà có thể đưa cả mỹ nữ đẹp nhất thế giới lên giường.
"Đó là một ý kiến hay đấy".
Lúc này, một giọng nói đặc biệt nhẹ nhàng đột nhiên vang lên từ cổng sân.
"Tất nhiên đây là một ý kiến hay. Chỉ cần tiền ..."
Quách Thụy Hoa vừa nói được nửa chừng, đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng, theo bản năng quay đầu nhìn về phía cổng sân, đột nhiên cảm thấy bụng nhộn nhạo hết cả lên, suýt nữa không nhịn được nôn ra tại chỗ.
Ở cổng….. một người đàn ông duyên dáng đứng ở cửa, tô son môi đậm, mặc một chiếc quần jean thẳng bó, eo thon và tóc dài!
Điều kinh tởm hơn là mặc dù người đàn ông này tràn đầy nữ tính, nhưng hắn vẫn có một ít râu trên cằm!
"Mày là thằng nào, cút khỏi đây nhanh!"
Quách Thụy Hoa ôm bụng khoát tay hết lần này đến lần khác, muốn tên kinh tởm này nhanh chóng rời khỏi tầm mắt.
"Tên tôi là Tiểu Mai".
Tên đàn ông tóc dài cười nói, trên mặt không hề có nét tức giận nào: "Xin hỏi, Hoàng Thử Lang có ở nhà không?"
"Tìm Lão Hoàng à?"
Quách Thụy Hoa khẽ cau mày, sau khi nhận ra điều gì đó, không khỏi rùng mình một cái!
"Đệch, Lão Hoàng, khẩu vị chú nặng thật đấy!"
Quách Thụy Hoa ôm bụng xông vào phòng khách, than thở với Hoàng Thử Lang đang chán nản ngả trên ghế, nói: "Không phải chú uất ức lắm sao, khẩu vị nặng thế không uất ức mới lạ đấy! "
Hoàng Thử Lang ngẩn người: "Khẩu vị? Khẩu vị Diệp Nhi rất nặng sao?"
"Anh Hoàng, xin chào".
Lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến.
"Ừ".
Hoàng Thử Lang khẽ gật đầu: "Cô... đậu má, yêu quái!"
Sau khi nhìn thấy sự xuất hiện của đối phương, Hoàng Thử Lang kinh hoàng ngã khỏi ghế, đồng thời thuận tay kéo một thanh kiếm gỗ đào để xua đuổi ma quỷ từ bức tường phía trước xuống ngang người, cao giọng nói: "Tao nói cho mày biết, đừng có mà làm loạn!"
"Anh Hoàng, anh thật là biết đùa, lần đầu tiên gặp mặt mà anh đã trêu chọc em như vậy rồi".
Tiểu Mai che miệng và cười khúc khích, không cảm thấy tức giận một chút nào.
Không phải hắn rộng lượng, mà theo quan điểm của hắn, hắn là người đẹp nhất thế gian này.
Và cả thế giới đều nghĩ như vậy, mặc cho người khác có nói hắn thế nào, hắn cũng cho rằng người ta đang nói đùa.
Vì hắn tin rằng con người trên đời này không bao giờ thiếu đi một đôi mắt có thể khám phá ra vẻ đẹp.
Sau khi xác định đối phương là người, Hoàng Thử Lang cẩn thận đặt thanh kiếm gỗ đào xuống, cau mày nói: "Cậu là ai? Đến nhà tôi làm gì?"
"Anh là đại ca ở giang hồ ngầm Giang Bắc, anh Hoàng, Hoàng Thử Lang, đúng không".
Tiểu Mai chào hỏi một cách lịch sự: "Cứ gọi tôi là Tiểu Mai. Hôm nay tôi đến đây, chủ yếu là để thảo luận vài chuyện với anh".
"Chuyện gì? Tôi quen cậu à?"
Hoàng Thử Lang cau mày nói, tuy hắn không hẳn là đệ nhất thiên hạ giang hồ ngầm Giang Bắc, nhưng hắn là một nhân vật tầm cỡ có thể hô mưa gọi gió trên đất Giang Bắc.
Đối mặt với một người lạ đột nhập vào nhà mình, lòng hắn vô cùng khó chịu.
"Quen hay không đâu quan trọng, trước lạ sau quen nha".
Tiểu Mai lễ phép nói: "Kỳ thực cũng không có chuyện gì khác, chỉ là muốn tới lấy mạng của anh thôi, nhưng anh Hoàng, anh yên tâm, nếu anh chịu phối hợp, tôi đảm bảo anh sẽ không phải chịu đau đớn".
Im lặng.
Mười giây sau.
"Ha ha ha ha ha ha!"
Hoàng Thử Lang và Quách Thụy Hoa ôm bụng cười.
"Lão Hoàng, chú sắp thảm rồi đấy, có người chạy đến nhà muốn lấy mạng chú, chú có sợ không, hahahaha!"
Quách Thụy Hoa cười trêu đùa.
"Sợ, đương nhiên là sợ rồi, sợ són ra rồi này!"
Hoàng Thử Lang cố ý làm ra vẻ sợ hãi, vỗ vỗ ngực nói: "Làm sao bây giờ? Tôi sợ quá đi mất, sếp Quách, anh mau tìm vài người nổi tiếng trên mạng trong công ty đến an ủi tôi đi".
"Hahahaha, không phải có người nổi tiếng trên mạng ở trong phòng này rồi sao? Quay video lại rồi đăng lên là nổi luôn ấy mà!"
Quách Thụy Hoa cười đáp.
Thực ra, không phải hai người cố tình mà việc này thật sự rất nực cười.
Hoàng Thử Lang là một người hô mưa gọi gió trên mảnh đất Giang Bắc, hắn cau mày một cái, cả giang hồ ở Giang Bắc cũng phải điên đảo theo.
Mà tên tuổi của Hoàng Thử Lang không phải không ai hay biết.
Ngay cả một đứa trẻ ba tuổi cũng biết đại ca giang hồ số một của Giang Bắc tên là Hoàng Thử Lang.
Vậy mà đột nhiên một tên ái nam ái nữ xuất hiện, chạy đến nhà Hoàng Thử Lang và hùng hổ nói rằng hắn sẽ lấy mạng người ta, chẳng lẽ còn chuyện gì buồn cười hơn à?
"Sếp Quách? Người nổi tiếng trên mạng?"
Ánh mắt Tiểu Mai đột nhiên rơi vào trên người Quách Thụy Hoa: "Ông là Quách Thụy Hoa?"
Quách Thụy Hoa sửng sốt, khinh khỉnh: "Ồ, cậu biết tôi à?"
Tiểu Mai đột nhiên che miệng cười vui vẻ: "Không ngờ hôm nay tôi lại gặp may thế. Kế hoạch ban đầu là đi tìm Hoàng Thử Lang trước, sau đó là Quách Thụy Hoa, cuối cùng là Diệp Vĩnh Khang, gom các người lại với nhau rồi từ từ giày vò các người đến chết".
"Giờ thì tốt rồi, không ngờ hai người lại ở cùng nhau, đỡ được bao nhiêu".
Vẻ mặt của Quách Thụy Hoa và Hoàng Thử Lang đột nhiên sa sầm xuống.
Không phải bởi vì đối phương quá kiêu ngạo, mà là bởi vì hắn nhắc tới Diệp Vĩnh Khang!
"Người đâu!"
Hoàng Thử Lang lập tức kêu lên, bất kể là vì lý do gì, chỉ cần nhắm vào Diệp Vĩnh Khang, chuyện này hẳn là không tầm thường!
Một đám đàn ông cường tráng mặc đồ đen đột nhiên từ bên ngoài xông vào, đây là nơi ở của Hoàng Thử Lang, tất nhiên sẽ có rất nhiều vệ sĩ vây quanh.
Chỉ là cho tới lúc này, cả Hoàng Thử Lang và Quách Thụy Hoa đều bỏ qua một chi tiết, ở nơi được canh phòng nghiêm ngặt như thế này, sao tên nam không ra nam nữ không ra nữ này có thể đi vào dễ dàng thế được?
Quách Thụy Hoa vẫn không tin Hoàng Thử Lang mới hôm nào còn đang bảo ông ta giới thiệu cho mấy em gái giờ đã bị ‘con đĩ tình yêu’ quật.
"Tôi chỉ muốn chơi chơi thôi".
Hoàng Thử Lang cười với Quách Thụy Hoa.
"Ầy, anh đã nói mà, anh còn không biết lão Hoàng chú hay..."
Quách Thụy Hoa gật đầu, cho rằng điều này rất hợp với tính cách của Hoàng Thử Lang.
Nhưng ông ta chưa kịp nói xong, Hoàng Thử Lang đã nói tiếp: "Nhưng tôi muốn chơi cô ấy cả đời này, hơn nữa cả đời này chỉ chơi một mình cô ấy".
Nói xong, Hoàng Thử Lang ngẩng một góc 45o nhìn lên bầu trời, thở dài một hơi sau đó lắc đầu quay người đi về phía phòng khách.
Quách Thụy Hoa ngơ ngác tại chỗ, ngẫm nghĩ những lời vừa nói của Hoàng Thử Lang.
Đậu má, chẳng nhẽ Lão Hoàng lần này bị con đĩ tình yêu quật thật rồi sao?
"Lão Hoàng, anh nghĩ chuyện này ấy mà. Không cần phức tạp như vậy. Lát nữa chú cứ chuyển năm triệu vào thẻ của cô ấy rồi..."
Đối với Quách Thụy Hoa, thứ có sức sát thương nhất trên đời luôn là tiền, chỉ cần có đủ tiền thì không chỉ khiến nhà vô địch quyền anh thế giới nằm bẹp trên võ đài mà có thể đưa cả mỹ nữ đẹp nhất thế giới lên giường.
"Đó là một ý kiến hay đấy".
Lúc này, một giọng nói đặc biệt nhẹ nhàng đột nhiên vang lên từ cổng sân.
"Tất nhiên đây là một ý kiến hay. Chỉ cần tiền ..."
Quách Thụy Hoa vừa nói được nửa chừng, đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng, theo bản năng quay đầu nhìn về phía cổng sân, đột nhiên cảm thấy bụng nhộn nhạo hết cả lên, suýt nữa không nhịn được nôn ra tại chỗ.
Ở cổng….. một người đàn ông duyên dáng đứng ở cửa, tô son môi đậm, mặc một chiếc quần jean thẳng bó, eo thon và tóc dài!
Điều kinh tởm hơn là mặc dù người đàn ông này tràn đầy nữ tính, nhưng hắn vẫn có một ít râu trên cằm!
"Mày là thằng nào, cút khỏi đây nhanh!"
Quách Thụy Hoa ôm bụng khoát tay hết lần này đến lần khác, muốn tên kinh tởm này nhanh chóng rời khỏi tầm mắt.
"Tên tôi là Tiểu Mai".
Tên đàn ông tóc dài cười nói, trên mặt không hề có nét tức giận nào: "Xin hỏi, Hoàng Thử Lang có ở nhà không?"
"Tìm Lão Hoàng à?"
Quách Thụy Hoa khẽ cau mày, sau khi nhận ra điều gì đó, không khỏi rùng mình một cái!
"Đệch, Lão Hoàng, khẩu vị chú nặng thật đấy!"
Quách Thụy Hoa ôm bụng xông vào phòng khách, than thở với Hoàng Thử Lang đang chán nản ngả trên ghế, nói: "Không phải chú uất ức lắm sao, khẩu vị nặng thế không uất ức mới lạ đấy! "
Hoàng Thử Lang ngẩn người: "Khẩu vị? Khẩu vị Diệp Nhi rất nặng sao?"
"Anh Hoàng, xin chào".
Lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến.
"Ừ".
Hoàng Thử Lang khẽ gật đầu: "Cô... đậu má, yêu quái!"
Sau khi nhìn thấy sự xuất hiện của đối phương, Hoàng Thử Lang kinh hoàng ngã khỏi ghế, đồng thời thuận tay kéo một thanh kiếm gỗ đào để xua đuổi ma quỷ từ bức tường phía trước xuống ngang người, cao giọng nói: "Tao nói cho mày biết, đừng có mà làm loạn!"
"Anh Hoàng, anh thật là biết đùa, lần đầu tiên gặp mặt mà anh đã trêu chọc em như vậy rồi".
Tiểu Mai che miệng và cười khúc khích, không cảm thấy tức giận một chút nào.
Không phải hắn rộng lượng, mà theo quan điểm của hắn, hắn là người đẹp nhất thế gian này.
Và cả thế giới đều nghĩ như vậy, mặc cho người khác có nói hắn thế nào, hắn cũng cho rằng người ta đang nói đùa.
Vì hắn tin rằng con người trên đời này không bao giờ thiếu đi một đôi mắt có thể khám phá ra vẻ đẹp.
Sau khi xác định đối phương là người, Hoàng Thử Lang cẩn thận đặt thanh kiếm gỗ đào xuống, cau mày nói: "Cậu là ai? Đến nhà tôi làm gì?"
"Anh là đại ca ở giang hồ ngầm Giang Bắc, anh Hoàng, Hoàng Thử Lang, đúng không".
Tiểu Mai chào hỏi một cách lịch sự: "Cứ gọi tôi là Tiểu Mai. Hôm nay tôi đến đây, chủ yếu là để thảo luận vài chuyện với anh".
"Chuyện gì? Tôi quen cậu à?"
Hoàng Thử Lang cau mày nói, tuy hắn không hẳn là đệ nhất thiên hạ giang hồ ngầm Giang Bắc, nhưng hắn là một nhân vật tầm cỡ có thể hô mưa gọi gió trên đất Giang Bắc.
Đối mặt với một người lạ đột nhập vào nhà mình, lòng hắn vô cùng khó chịu.
"Quen hay không đâu quan trọng, trước lạ sau quen nha".
Tiểu Mai lễ phép nói: "Kỳ thực cũng không có chuyện gì khác, chỉ là muốn tới lấy mạng của anh thôi, nhưng anh Hoàng, anh yên tâm, nếu anh chịu phối hợp, tôi đảm bảo anh sẽ không phải chịu đau đớn".
Im lặng.
Mười giây sau.
"Ha ha ha ha ha ha!"
Hoàng Thử Lang và Quách Thụy Hoa ôm bụng cười.
"Lão Hoàng, chú sắp thảm rồi đấy, có người chạy đến nhà muốn lấy mạng chú, chú có sợ không, hahahaha!"
Quách Thụy Hoa cười trêu đùa.
"Sợ, đương nhiên là sợ rồi, sợ són ra rồi này!"
Hoàng Thử Lang cố ý làm ra vẻ sợ hãi, vỗ vỗ ngực nói: "Làm sao bây giờ? Tôi sợ quá đi mất, sếp Quách, anh mau tìm vài người nổi tiếng trên mạng trong công ty đến an ủi tôi đi".
"Hahahaha, không phải có người nổi tiếng trên mạng ở trong phòng này rồi sao? Quay video lại rồi đăng lên là nổi luôn ấy mà!"
Quách Thụy Hoa cười đáp.
Thực ra, không phải hai người cố tình mà việc này thật sự rất nực cười.
Hoàng Thử Lang là một người hô mưa gọi gió trên mảnh đất Giang Bắc, hắn cau mày một cái, cả giang hồ ở Giang Bắc cũng phải điên đảo theo.
Mà tên tuổi của Hoàng Thử Lang không phải không ai hay biết.
Ngay cả một đứa trẻ ba tuổi cũng biết đại ca giang hồ số một của Giang Bắc tên là Hoàng Thử Lang.
Vậy mà đột nhiên một tên ái nam ái nữ xuất hiện, chạy đến nhà Hoàng Thử Lang và hùng hổ nói rằng hắn sẽ lấy mạng người ta, chẳng lẽ còn chuyện gì buồn cười hơn à?
"Sếp Quách? Người nổi tiếng trên mạng?"
Ánh mắt Tiểu Mai đột nhiên rơi vào trên người Quách Thụy Hoa: "Ông là Quách Thụy Hoa?"
Quách Thụy Hoa sửng sốt, khinh khỉnh: "Ồ, cậu biết tôi à?"
Tiểu Mai đột nhiên che miệng cười vui vẻ: "Không ngờ hôm nay tôi lại gặp may thế. Kế hoạch ban đầu là đi tìm Hoàng Thử Lang trước, sau đó là Quách Thụy Hoa, cuối cùng là Diệp Vĩnh Khang, gom các người lại với nhau rồi từ từ giày vò các người đến chết".
"Giờ thì tốt rồi, không ngờ hai người lại ở cùng nhau, đỡ được bao nhiêu".
Vẻ mặt của Quách Thụy Hoa và Hoàng Thử Lang đột nhiên sa sầm xuống.
Không phải bởi vì đối phương quá kiêu ngạo, mà là bởi vì hắn nhắc tới Diệp Vĩnh Khang!
"Người đâu!"
Hoàng Thử Lang lập tức kêu lên, bất kể là vì lý do gì, chỉ cần nhắm vào Diệp Vĩnh Khang, chuyện này hẳn là không tầm thường!
Một đám đàn ông cường tráng mặc đồ đen đột nhiên từ bên ngoài xông vào, đây là nơi ở của Hoàng Thử Lang, tất nhiên sẽ có rất nhiều vệ sĩ vây quanh.
Chỉ là cho tới lúc này, cả Hoàng Thử Lang và Quách Thụy Hoa đều bỏ qua một chi tiết, ở nơi được canh phòng nghiêm ngặt như thế này, sao tên nam không ra nam nữ không ra nữ này có thể đi vào dễ dàng thế được?
Bình luận facebook