Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 380: Võ công giống như khiêu vũ
"Bắt lấy cho tôi!"
Lúc này Hoàng Thử Lang không thể nghĩ nhiều, bắt người trước nói chuyện sau, chuyện dính đến Diệp Vĩnh Khang nhất định không được sơ suất!
Một nhóm vệ sĩ mặc áo đen lập tức hung hăng lao về phía Tiểu Mai.
Những người này đều là những người ưu tú được Hoàng Thử Lang lựa chọn kỹ càng.
Theo lý mà nói, với thân hình mảnh mai như phụ nữ kia của Tiểu Mai, chi cần đụng một cái là đã có thể ngã xuống rồi.
Nhưng cảnh tiếp theo đã khiến hai người bọn họ trợn tròn mắt!
Khi đám người chuẩn bị đến gần Tiểu Mai, Tiểu Mai mỉm cười, múa tay một cái rồi phóng vù về phía đám người kia.
Cơ thể và tốc độ của hắn rất nhẹ nhàng, cho nên thay vì nói đánh nhau, thà nói rằng hắn đang khiêu vũ thì đúng hơn.
Nhưng chỉ cần bóng hắn lướt qua, sẽ có người lặng lẽ ngã xuống.
Thậm chí còn không có một âm thanh nào.
Mà động tác của Tiểu Mai trông không hề dữ dội chút nào, thậm chí còn rất dịu dàng, mỗi lần di chuyển, hắn chỉ vỗ nhẹ lên cơ thể người ta một cái, trông giống như đang làm nũng hơn.
Nhưng mà, chỉ cần là người bị hắn động vào, như thể bị ma làm, ngay lập tức ngã xuống đất.
Trong vòng chưa đầy ba mươi giây, Tiểu Mai đã đánh gục tất cả những tên mặc đồ đen bằng cử chỉ vô cùng tao nhã.
"Sếp Quách, anh Hoàng, tôi nghĩ hai người nên chủ động phối hợp với tôi thì tốt hơn, đến lúc đó tôi sẽ cho hai người ra đi nhẹ nhàng, hai người thấy sao?"
Tiểu Mai cười, vẻ mặt vẫn quyến rũ, giọng nói nhẹ nhàng, giọng điệu ôn tồn, thế mà lại nói ra một câu khiến người ta toát mồ hôi hột.
"Đệch, người anh em được lắm!"
Hoàng Thử Lang cười phá lên, vỗ tay khen ngợi: "Thật là, tôi lăn lộn giang hồ nhiều năm như vậy, không nói thông hiểu Bách Gia võ học, nhưng Võ Đang Thiếu Lâm tôi đây cũng hiểu sơ sơ".
"Nhưng tôi chưa bao giờ thấy võ công nào tuyệt vời như vậy, chuyển động lướt nhẹ, giống như nước chảy mây trôi vậy".
"Thực sự, tôi chưa bao giờ ngờ võ công cũng có thể đẹp đẽ đến vậy".
"Hôm nay thực sự đã khiến tôi được mở mang tầm mắt rồi. Việc phối hợp hay không để lát hẵng nói đi".
"Lúc này đây, tôi chỉ muốn kính cậu một chén để thể hiện sự tôn trọng của tôi đối với cậu. Không biết cậu cảm thấy thế nào?"
Hoàng Thử Lang nói chuyện rất chân thành, vẻ mặt và ánh mắt đều ánh lên vẻ ngưỡng mộ và phấn khích, không chê vào đâu được.
Vì vậy, không có gì vô lý khi Tần Hạc nói rằng Hoàng Thử Lang có chỉ số EQ cao.
Ít ra thì ngay từ đầu hắn đã nắm được điểm chính của vấn đề và đưa ra nhận định chính xác nhất.
Tên ái nam ái nữ này vô cùng tự luyến đối với dung mạo của mình. Thay vì khen ngợi kỹ năng của hắn, tốt hơn nên khen ngợi vẻ đẹp của hắn.
Và sự phán đoán và lựa chọn của Hoàng Thử Lang vô cùng chính xác, nghe xong Tiểu Mai đã vui mừng khôn xiết: "Không ngờ anh Hoàng lại có khiếu thẩm mỹ cao như vậy. Được rồi, chén này tôi nhất định phải uống với anh".
"Được, chúng ta dùng ly lớn uống!"
Hoàng Thử Lang từ trong tủ lấy ra hai cái ly lớn cùng một chai rượu trắng không nhãn mác, trước tiên tự mình rót đầy nửa ly, cười với Tiểu Mai: "Ly đầu tiên, tôi uống trước!"
Nói xong ngẩng đầu uống cạn.
Sau đó, hắn rót đầy cả hai cốc và đưa một cốc cho Tiểu Mai.
"Vì vẻ đẹp của thế giới này, vì thẩm mỹ của cậu, cạn ly!"
Lúc này Tiểu Mai vẫn còn đang đắm chìm trong lời khen ngợi của Hoàng Thử Lang, hắn nâng ly đổ vào miệng.
Tuy nhiên, khi hắn vừa ngẩng đầu lên, mắt Hoàng Thử Lang đột nhiên sáng lên, bình rượu trong tay đập thẳng vào cổ đối phương nhanh như chớp!
Mặc dù bản thân Hoàng Thử Lang không biết nhiều về võ công, nhưng hắn lăn lộn trên giang hồ nhiều năm như vậy, nên ra tay rất hiểm, tốc độ lại rất nhanh nữa.
Thêm vào đó, chuyện này quá đột ngột, Tiểu Mai đang ngẩng đầu lên, cổ họng hoàn toàn sờ sờ ra đó mà không hề có sự đề phòng.
Vì vậy, cho dù kỹ năng của hắn có tốt đến đâu, hắn cũng không thể ngăn chặn được điều này.
Bốp!
Choang!
Cái bình vỡ choang trên cổ họng Tiểu Mai, đủ để thấy sức mạnh của Hoàng Thử Lang như thế nào.
Trong trường hợp bình thường, nếu một người bị một cú đánh như vậy vào cổ họng, chỉ có đứt.
Nhưng Hoàng Thử Lang là một tay xã hội đen chuyên nghiệp đặc biệt dày dặn kinh nghiệm, biết rằng một khi đã ra tay thì phải chặn đứng mọi khả năng xảy ra những việc ngoài ý muốn.
Vì vậy, sau khi ra đòn thành công, Hoàng Thử Lang không ngừng lại mà còn nắm lấy một mảnh thủy tinh vỡ, đâm về phía cổ Tiểu Mai.
Hai cuộc tấn công này xảy ra liên tiếp, không hề có gián đoạn.
Đúng lúc Hoàng Thử Lang tưởng rằng đòn này sẽ thành công thì việc ngoài ý muốn vẫn xảy ra.
Bốp!
Tiểu Mai nhanh chóng cong khuỷu tay, hất lên, đánh mạnh vào cổ tay Hoàng Thử Lang, mảnh thủy tinh trong tay Hoàng Thử Lang lập tức bị đánh bật ra ngoài.
Hoàng Thử Lang lập tức biến sắc, hắn không ngờ trên đời này lại có người bị trúng đòn ở cổ rồi mà vẫn có thể phản ứng nhanh như vậy.
Vào lúc này, Hoàng Thử Lang nhanh chóng đưa ra một quyết định đòi hỏi rất nhiều quyết tâm!
Cả người hắn đột nhiên lao tới, ôm lấy chiếc eo thon của Tiểu Mai, sau đó co chân quấn lấy đối phương.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Quách Thụy Hoa phản ứng lại, nhanh chóng cầm ghế định nện xuống, nhưng lại nghe thấy Hoàng Thử Lang kêu to: "Chạy nhanh đi báo cho anh Diệp đi!"
"Lão Hoàng..."
"Đệch, nhanh lên, đừng chần chờ nữa, ông đây sắp không chịu được nữa rồi!"
Hoàng Thử Lang hét lớn.
Quách Thụy Hoa nghiến răng, đỏ mắt nhanh chóng xoay người lao thẳng về phía cửa.
Diệp Vĩnh Khang lúc đó đang ở cùng Tần Hạc ở Biên Nam, mấy ngày nay anh thật sự rất rảnh, cho nên khi không có việc gì sẽ tìm Tần Hạc uống rượu.
Diệp Vĩnh Khang cũng rất bất ngờ khi nhận được cuộc gọi của Quách Thụy Hoa.
"Thật hay giả vậy!"
Diệp Vĩnh Khang cau mày nói: "Gửi vị trí qua đây, tôi sẽ đến ngay!"
Nói xong anh vội vàng cầm chìa khóa xe đi về phía bãi đậu xe.
"Anh Diệp, có chuyện gì vậy?"
Tần Hạc vội vàng đi theo, Diệp Vĩnh Khang còn chưa kịp trả lời thì điện thoại của anh ta đã vang lên, là tin nhắn báo cáo về tình hình của Hoàng Thử Lang.
Mặc dù Hoàng Thử Lang được coi là đại ca số một ở giang hồ ngầm Giang Bắc trong mắt thế giới bên ngoài, nhưng thật ra lại là đàn em của Tần Hạc, khi hắn xảy ra chuyện đương nhiên sẽ có người thông báo cho Tần Hạc.
"Mẹ kiếp, kẻ nào gan cùng mình vậy!"
Tần Hạc nghiến răng nghiến lợi, tuy rằng thường xuyên quát mắng Hoàng Thử Lang, cũng rất chán ghét bộ dáng cùng hành động ra vẻ của Hoàng Thử Lang.
Nhưng trong lòng Tần Hạc đã coi Hoàng Thử Lang như người anh em của mình, cũng biết Hoàng Thử Lang là người sống tình cảm và nghĩa khí, nếu cần thiết, anh ta tin rằng Hoàng Thử Lang có thể liều mình cứu mạng anh ta bất cứ lúc nào.
Khi cả hai chạy đến biệt thự của Hoàng Thử Lang, tầng trong tầng ngoài đã được bao quanh bởi đàn em của Hoàng Thử Lang.
"Anh Tần!"
Vành mắt đỏ hoe, mấy đàn em khi thấy Tần Hạc xuống xe vội lao tới: "Anh Tần, anh Hoàng xảy ra chuyện rồi, anh nhất định phải cứu anh ấy!"
"Làm ơn, anh Tần, chúng em quỳ xin anh!"
Hơn chục người anh em gan lì của Hoàng Thử Lang quỳ rạp xuống đất, nước mắt lưng tròng.
Lúc này Hoàng Thử Lang không thể nghĩ nhiều, bắt người trước nói chuyện sau, chuyện dính đến Diệp Vĩnh Khang nhất định không được sơ suất!
Một nhóm vệ sĩ mặc áo đen lập tức hung hăng lao về phía Tiểu Mai.
Những người này đều là những người ưu tú được Hoàng Thử Lang lựa chọn kỹ càng.
Theo lý mà nói, với thân hình mảnh mai như phụ nữ kia của Tiểu Mai, chi cần đụng một cái là đã có thể ngã xuống rồi.
Nhưng cảnh tiếp theo đã khiến hai người bọn họ trợn tròn mắt!
Khi đám người chuẩn bị đến gần Tiểu Mai, Tiểu Mai mỉm cười, múa tay một cái rồi phóng vù về phía đám người kia.
Cơ thể và tốc độ của hắn rất nhẹ nhàng, cho nên thay vì nói đánh nhau, thà nói rằng hắn đang khiêu vũ thì đúng hơn.
Nhưng chỉ cần bóng hắn lướt qua, sẽ có người lặng lẽ ngã xuống.
Thậm chí còn không có một âm thanh nào.
Mà động tác của Tiểu Mai trông không hề dữ dội chút nào, thậm chí còn rất dịu dàng, mỗi lần di chuyển, hắn chỉ vỗ nhẹ lên cơ thể người ta một cái, trông giống như đang làm nũng hơn.
Nhưng mà, chỉ cần là người bị hắn động vào, như thể bị ma làm, ngay lập tức ngã xuống đất.
Trong vòng chưa đầy ba mươi giây, Tiểu Mai đã đánh gục tất cả những tên mặc đồ đen bằng cử chỉ vô cùng tao nhã.
"Sếp Quách, anh Hoàng, tôi nghĩ hai người nên chủ động phối hợp với tôi thì tốt hơn, đến lúc đó tôi sẽ cho hai người ra đi nhẹ nhàng, hai người thấy sao?"
Tiểu Mai cười, vẻ mặt vẫn quyến rũ, giọng nói nhẹ nhàng, giọng điệu ôn tồn, thế mà lại nói ra một câu khiến người ta toát mồ hôi hột.
"Đệch, người anh em được lắm!"
Hoàng Thử Lang cười phá lên, vỗ tay khen ngợi: "Thật là, tôi lăn lộn giang hồ nhiều năm như vậy, không nói thông hiểu Bách Gia võ học, nhưng Võ Đang Thiếu Lâm tôi đây cũng hiểu sơ sơ".
"Nhưng tôi chưa bao giờ thấy võ công nào tuyệt vời như vậy, chuyển động lướt nhẹ, giống như nước chảy mây trôi vậy".
"Thực sự, tôi chưa bao giờ ngờ võ công cũng có thể đẹp đẽ đến vậy".
"Hôm nay thực sự đã khiến tôi được mở mang tầm mắt rồi. Việc phối hợp hay không để lát hẵng nói đi".
"Lúc này đây, tôi chỉ muốn kính cậu một chén để thể hiện sự tôn trọng của tôi đối với cậu. Không biết cậu cảm thấy thế nào?"
Hoàng Thử Lang nói chuyện rất chân thành, vẻ mặt và ánh mắt đều ánh lên vẻ ngưỡng mộ và phấn khích, không chê vào đâu được.
Vì vậy, không có gì vô lý khi Tần Hạc nói rằng Hoàng Thử Lang có chỉ số EQ cao.
Ít ra thì ngay từ đầu hắn đã nắm được điểm chính của vấn đề và đưa ra nhận định chính xác nhất.
Tên ái nam ái nữ này vô cùng tự luyến đối với dung mạo của mình. Thay vì khen ngợi kỹ năng của hắn, tốt hơn nên khen ngợi vẻ đẹp của hắn.
Và sự phán đoán và lựa chọn của Hoàng Thử Lang vô cùng chính xác, nghe xong Tiểu Mai đã vui mừng khôn xiết: "Không ngờ anh Hoàng lại có khiếu thẩm mỹ cao như vậy. Được rồi, chén này tôi nhất định phải uống với anh".
"Được, chúng ta dùng ly lớn uống!"
Hoàng Thử Lang từ trong tủ lấy ra hai cái ly lớn cùng một chai rượu trắng không nhãn mác, trước tiên tự mình rót đầy nửa ly, cười với Tiểu Mai: "Ly đầu tiên, tôi uống trước!"
Nói xong ngẩng đầu uống cạn.
Sau đó, hắn rót đầy cả hai cốc và đưa một cốc cho Tiểu Mai.
"Vì vẻ đẹp của thế giới này, vì thẩm mỹ của cậu, cạn ly!"
Lúc này Tiểu Mai vẫn còn đang đắm chìm trong lời khen ngợi của Hoàng Thử Lang, hắn nâng ly đổ vào miệng.
Tuy nhiên, khi hắn vừa ngẩng đầu lên, mắt Hoàng Thử Lang đột nhiên sáng lên, bình rượu trong tay đập thẳng vào cổ đối phương nhanh như chớp!
Mặc dù bản thân Hoàng Thử Lang không biết nhiều về võ công, nhưng hắn lăn lộn trên giang hồ nhiều năm như vậy, nên ra tay rất hiểm, tốc độ lại rất nhanh nữa.
Thêm vào đó, chuyện này quá đột ngột, Tiểu Mai đang ngẩng đầu lên, cổ họng hoàn toàn sờ sờ ra đó mà không hề có sự đề phòng.
Vì vậy, cho dù kỹ năng của hắn có tốt đến đâu, hắn cũng không thể ngăn chặn được điều này.
Bốp!
Choang!
Cái bình vỡ choang trên cổ họng Tiểu Mai, đủ để thấy sức mạnh của Hoàng Thử Lang như thế nào.
Trong trường hợp bình thường, nếu một người bị một cú đánh như vậy vào cổ họng, chỉ có đứt.
Nhưng Hoàng Thử Lang là một tay xã hội đen chuyên nghiệp đặc biệt dày dặn kinh nghiệm, biết rằng một khi đã ra tay thì phải chặn đứng mọi khả năng xảy ra những việc ngoài ý muốn.
Vì vậy, sau khi ra đòn thành công, Hoàng Thử Lang không ngừng lại mà còn nắm lấy một mảnh thủy tinh vỡ, đâm về phía cổ Tiểu Mai.
Hai cuộc tấn công này xảy ra liên tiếp, không hề có gián đoạn.
Đúng lúc Hoàng Thử Lang tưởng rằng đòn này sẽ thành công thì việc ngoài ý muốn vẫn xảy ra.
Bốp!
Tiểu Mai nhanh chóng cong khuỷu tay, hất lên, đánh mạnh vào cổ tay Hoàng Thử Lang, mảnh thủy tinh trong tay Hoàng Thử Lang lập tức bị đánh bật ra ngoài.
Hoàng Thử Lang lập tức biến sắc, hắn không ngờ trên đời này lại có người bị trúng đòn ở cổ rồi mà vẫn có thể phản ứng nhanh như vậy.
Vào lúc này, Hoàng Thử Lang nhanh chóng đưa ra một quyết định đòi hỏi rất nhiều quyết tâm!
Cả người hắn đột nhiên lao tới, ôm lấy chiếc eo thon của Tiểu Mai, sau đó co chân quấn lấy đối phương.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Quách Thụy Hoa phản ứng lại, nhanh chóng cầm ghế định nện xuống, nhưng lại nghe thấy Hoàng Thử Lang kêu to: "Chạy nhanh đi báo cho anh Diệp đi!"
"Lão Hoàng..."
"Đệch, nhanh lên, đừng chần chờ nữa, ông đây sắp không chịu được nữa rồi!"
Hoàng Thử Lang hét lớn.
Quách Thụy Hoa nghiến răng, đỏ mắt nhanh chóng xoay người lao thẳng về phía cửa.
Diệp Vĩnh Khang lúc đó đang ở cùng Tần Hạc ở Biên Nam, mấy ngày nay anh thật sự rất rảnh, cho nên khi không có việc gì sẽ tìm Tần Hạc uống rượu.
Diệp Vĩnh Khang cũng rất bất ngờ khi nhận được cuộc gọi của Quách Thụy Hoa.
"Thật hay giả vậy!"
Diệp Vĩnh Khang cau mày nói: "Gửi vị trí qua đây, tôi sẽ đến ngay!"
Nói xong anh vội vàng cầm chìa khóa xe đi về phía bãi đậu xe.
"Anh Diệp, có chuyện gì vậy?"
Tần Hạc vội vàng đi theo, Diệp Vĩnh Khang còn chưa kịp trả lời thì điện thoại của anh ta đã vang lên, là tin nhắn báo cáo về tình hình của Hoàng Thử Lang.
Mặc dù Hoàng Thử Lang được coi là đại ca số một ở giang hồ ngầm Giang Bắc trong mắt thế giới bên ngoài, nhưng thật ra lại là đàn em của Tần Hạc, khi hắn xảy ra chuyện đương nhiên sẽ có người thông báo cho Tần Hạc.
"Mẹ kiếp, kẻ nào gan cùng mình vậy!"
Tần Hạc nghiến răng nghiến lợi, tuy rằng thường xuyên quát mắng Hoàng Thử Lang, cũng rất chán ghét bộ dáng cùng hành động ra vẻ của Hoàng Thử Lang.
Nhưng trong lòng Tần Hạc đã coi Hoàng Thử Lang như người anh em của mình, cũng biết Hoàng Thử Lang là người sống tình cảm và nghĩa khí, nếu cần thiết, anh ta tin rằng Hoàng Thử Lang có thể liều mình cứu mạng anh ta bất cứ lúc nào.
Khi cả hai chạy đến biệt thự của Hoàng Thử Lang, tầng trong tầng ngoài đã được bao quanh bởi đàn em của Hoàng Thử Lang.
"Anh Tần!"
Vành mắt đỏ hoe, mấy đàn em khi thấy Tần Hạc xuống xe vội lao tới: "Anh Tần, anh Hoàng xảy ra chuyện rồi, anh nhất định phải cứu anh ấy!"
"Làm ơn, anh Tần, chúng em quỳ xin anh!"
Hơn chục người anh em gan lì của Hoàng Thử Lang quỳ rạp xuống đất, nước mắt lưng tròng.