Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 382: Hắn sẽ chủ động tìm đến
Mặc dù Hoàng Thử Lang thích ra vẻ, nhưng hành vi của hắn đã được nhiều người chấp nhận, trong đó có Diệp Vĩnh Khang.
Vì vậy, khi biết rất có thể hắn đang bị tra tấn dã man vào lúc này, trong lòng Diệp Vĩnh Khang khá khó chịu.
Didi——
Đúng lúc này, điện thoại của Quách Thụy Hoa đột nhiên vang lên, nghe điện thoại vừa nói được vài câu, toàn bộ vẻ mặt của Quách Thụy Hoa đột nhiên biến sắc!
“Tao nói cho mày biết, đừng có mà lộn xộn, có chuyện gì cứ đổ lên đầu tao đây này!"
Quách Thụy Hoa đanh mặt hét vào điện thoại.
Nhưng đối phương dường như đã cúp máy.
"Đồ chó, mẹ nhà nó chứ!"
Quách Thụy Hoa hung hăng đá vào tường, hai mắt đỏ ngầu, nhìn vô cùng dữ tợn.
"Lão Quách, bình tĩnh đã!"
Tần Hạc hỏi: "Là tên đó à?"
Quách Thụy Hoa hít sâu mấy hơi liền để giúp cảm xúc bình tĩnh lại một chút, nghiến răng nghiến lợi gật đầu: "Cái con chó đó trói vợ con tôi lại, bảo tôi đợi tin tức của hắn!"
"Đệch, mẹ nhà nó chứ!"
Tần Hạc sau khi nghe thấy vậy rất tức giận, nhưng rất nhanh đã nghĩ tới một chuyện, đột nhiên quay đầu lại, lo lắng nhìn Diệp Vĩnh Khang: "Không ổn rồi anh Diệp, mau bảo chị dâu và bé con rời đi đi, con chó đó có khi sẽ ra tay với hai người họ đấy!"
Vẻ mặt của Quách Thụy Hoa đột ngột thay đổi sau khi nghe xong: "Đúng vậy, nếu con chó đó đã nhắm vào lão Hoàng, tôi và cả anh Diệp nữa, hắn sẽ ko tha cho bất kì ai đâu!"
"Cậu Tần, cậu nhanh chóng điều người đến bảo vệ chị dâu và bé con đi, chúng tôi sẽ qua đó ngay ..."
Sau khi đoán rằng vợ và con gái của Diệp Vĩnh Khang có thể gặp nguy hiểm, cả hai trở nên đặc biệt lo lắng.
"Không cần".
Tuy nhiên, Diệp Vĩnh Khang lại vô cùng bình tĩnh, khóe miệng còn hiện lên một nụ cười ung dung: "Đừng lo, vợ và con gái tôi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu".
"Hả?"
Tần Hạc thắc mắc nói: "Anh Diệp, ý anh là con chó đó sẽ không gây phiền phức cho chị dâu và bé con à? Nhưng đây không phải là phong cách của hắn".
Diệp Vĩnh Khang lắc đầu cười nói: "Hắn nhất định sẽ quay lại, chắc giờ cũng sắp tới nơi rồi".
"Vậy…….."
"Đừng nói nữa, sau này hai người sẽ biết".
Diệp Vĩnh Khang giơ tay ngắt lời hai người, sau đó lấy điện thoại di động ra, gửi đi một tin nhắn, nội dung tin nhắn rất đơn giản, chỉ có hai chữ: "Để sống".
Gửi tin nhắn xong, anh cười với Tần Hạc và Quách Thụy Hoa: "Hắn làm như vậy chính ra lại đỡ được bao nhiêu, Tần Hạc, anh vào nhà Hoàng Thử Lang tìm xem có trà không, pha lấy vài chén, vật vã cả ngày còn chưa uống được miếng trà nào đây này".
"Nhưng ..."
Tần Hạc ngẩn ra, đầu đầy dấu chấm hỏi, nhưng cuối cùng cũng không hỏi, chỉ thở dài đi vào biệt thự của Hoàng Thử Lang tìm trà.
Ba người họ yên vị uống trà ở đình viện trong sân biệt thự Hoàng Thử Lang.
Trà là loại Đại Hồng Bào rất ngon, nhưng lúc này Tần Hạc và Quách Thụy Hoa nuốt không trôi, lông mày cau lại, trên mặt tràn đầy lo lắng và khó hiểu.
Diệp Vĩnh Khang thì lại ung dung thưởng thức món trà hảo hạng, tận hưởng hương trà do Đại Hồng Bào hảo hạng mang lại.
Mặc dù Tần Hạc và Quách Thụy Hoa không hỏi gì nhưng trong lòng họ cảm thấy rất khó hiểu.
Họ đều biết rằng vợ và con gái của Diệp Vĩnh Khang chắc chắn là ngòi nổ của anh, hậu quả của việc chọc vào họ còn đáng sợ hơn là chọc vào chính chủ.
Nhưng tại sao Diệp Vĩnh Khang lại cư xử như thể chả có chuyện gì vào lúc này thế?
"Hai người đừng lo lắng. Để tôi nói với hai người. Thứ nhất, lão Hoàng và vợ con của Tiểu Quách chắc hẳn lúc này đang ở nhà của Tiểu Quách".
"Thứ hai, nhiều nhất trong vòng mười phút nữa sẽ được đối mặt với tên ái nam ái nữ kia để hỏi lý do tại sao hắn muốn ra tay với chúng ta".
Nghe xong lời này, Tần Hạc và Quách Thụy Hoa càng thêm bối rối, không hiểu Diệp Vĩnh Khang làm sao lại biết được hai tin tức này.
"Anh Diệp, nếu đã như vậy, hay là giờ tôi sai người đi đến nhà lão Quách xem sao?"
Tần Hạc thận trọng hỏi.
Diệp Vĩnh Khang trầm ngâm một lát, sau đó nhẹ gật đầu nói: "Cũng được, chắc tên ái kia giờ này đã ra ngoài rồi".
Sau khi được sự đồng ý của Diệp Vĩnh Khang, Tần Hạc nhanh chóng gọi điện và sai người đến nhà của Quách Thụy Hoa.
Một lúc sau, Tần Hạc nhận được tin nhắn từ điện thoại di động, vừa nhìn thấy tin nhắn liền bật dậy khỏi ghế, kinh ngạc nói: "Bọn họ thật sự đang ở nhà của lão Quách!"
"Cái gì, là thật à?”
Quách Thụy Hoa lại càng kích động nuốt nước miếng, hỏi: "Vậy bọn họ..."
Tần Hạc khẽ thở nhẹ một hơi, xua tay: "Đừng lo, con chó đồng bóng kia không làm hại vợ con ông đâu, họ chỉ bị doạ một phen thôi".
"Chỉ là lão Hoàng ... haizz, nói sau vậy, tôi bảo đàn em đưa hắn đến viện đã".
"Cậu Diệp, sao cậu biết đám lão Hoàng ở nhà của tôi?"
Quách Thụy Hoa nghi ngờ hỏi.
Diệp Vĩnh Khang ở cùng bọn họ từ đầu đến cuối, cũng không thấy anh gọi điện thoại cho ai, làm sao có thể đoán được người đang ở nhà ông ta?
"Điều này rất đơn giản".
Diệp Vĩnh Khang cười nhạt một tiếng: "Nếu là tôi, tôi cũng sẽ làm vậy, nơi ít có khả năng nhất cũng là nơi có nhiều khả năng nhất".
"Đầu tiên dẫn Hoàng Thử Lang đi, đến thẳng nhà ông trói vợ con ông lại, sau đó gọi điện thoại cho ông, rồi lại đến chỗ vợ con tôi, liền một mạch không có sai sót".
Sau khi hai người nghe xong, đột nhiên trong ánh mắt nhìn Diệp Vĩnh Khang của họ lại càng thêm hâm mộ.
"Anh Diệp, vậy thì làm sao anh có thể chắc chắn rằng mười phút sau, cái tên ái nam ái nữ đó sẽ xuất hiện trước mặt chúng ta?"
Tần Hạc nghi ngờ hỏi.
Diệp Vĩnh Khang cười khinh khỉnh: "Bởi vì sẽ có người đưa hắn tới".
"Hả, có người đưa hắn tới ư?"
Quách Thụy Hoa và Tần Hạc nhìn nhau, trong mắt tràn đầy nghi vấn.
"Anh Tần!"
Lúc này, một tên đàn em đột nhiên chạy tới: "Lúc nãy bên ngoài có người, mang theo một cái bao tải tới, nói đưa đồ cho anh Diệp rồi rời đi".
"Hả, tại sao không ngăn hắn lại, trong bao là cái gì, người đó trông như nào?”
Tần Hạc đột nhiên trở nên cảnh giác, chỉ cần là chuyện có liên quan đến Diệp Vĩnh Khang, anh ta sẽ trở nên đặc biệt mẫn cảm.
"Em không biết, đối phương chỉ đặt đồ xuống rồi rời đi thôi".
Tên đàn em đáp.
"Sao không cản lại!"
Tần Hạc tức giận hét lên.
Tên đàn em rùng mình: "Không cản… lại ...lại được ..."
"Đệch, chúng mày đông như vậy cơ mà..."
"Được rồi, chúng nó ngăn lại được mới là lạ đấy".
Diệp Vĩnh Khang cười khoát tay, ra hiệu Tần Hạc không cần căng thẳng, nói với tên đàn em: "Mang đồ vào đi đã".
Tên đàn em nhìn Tần Hạc một cái, sau khi được cho phép liền vội vàng chạy ra ngoài, ngay sau đó cùng hai người mang theo một cái bao tải đi vào.
Bao tải phát ra tiếng thùm thụp, rõ ràng là có một sinh vật sống bên trong.
Trước sự ra hiệu của Diệp Vĩnh Khang, hai tên đàn em cẩn thận mở túi, rồi cùng nhau đổ vật trong túi ra.
Thật ngạc nhiên, bên trong là một người còn đang sống sờ sờ!
"Là hắn!"
Sau khi Quách Thụy Hoa nhìn rõ người này, cả người liền nhảy dựng lên, ngay cả giọng nói cũng lạc đi.
Vì vậy, khi biết rất có thể hắn đang bị tra tấn dã man vào lúc này, trong lòng Diệp Vĩnh Khang khá khó chịu.
Didi——
Đúng lúc này, điện thoại của Quách Thụy Hoa đột nhiên vang lên, nghe điện thoại vừa nói được vài câu, toàn bộ vẻ mặt của Quách Thụy Hoa đột nhiên biến sắc!
“Tao nói cho mày biết, đừng có mà lộn xộn, có chuyện gì cứ đổ lên đầu tao đây này!"
Quách Thụy Hoa đanh mặt hét vào điện thoại.
Nhưng đối phương dường như đã cúp máy.
"Đồ chó, mẹ nhà nó chứ!"
Quách Thụy Hoa hung hăng đá vào tường, hai mắt đỏ ngầu, nhìn vô cùng dữ tợn.
"Lão Quách, bình tĩnh đã!"
Tần Hạc hỏi: "Là tên đó à?"
Quách Thụy Hoa hít sâu mấy hơi liền để giúp cảm xúc bình tĩnh lại một chút, nghiến răng nghiến lợi gật đầu: "Cái con chó đó trói vợ con tôi lại, bảo tôi đợi tin tức của hắn!"
"Đệch, mẹ nhà nó chứ!"
Tần Hạc sau khi nghe thấy vậy rất tức giận, nhưng rất nhanh đã nghĩ tới một chuyện, đột nhiên quay đầu lại, lo lắng nhìn Diệp Vĩnh Khang: "Không ổn rồi anh Diệp, mau bảo chị dâu và bé con rời đi đi, con chó đó có khi sẽ ra tay với hai người họ đấy!"
Vẻ mặt của Quách Thụy Hoa đột ngột thay đổi sau khi nghe xong: "Đúng vậy, nếu con chó đó đã nhắm vào lão Hoàng, tôi và cả anh Diệp nữa, hắn sẽ ko tha cho bất kì ai đâu!"
"Cậu Tần, cậu nhanh chóng điều người đến bảo vệ chị dâu và bé con đi, chúng tôi sẽ qua đó ngay ..."
Sau khi đoán rằng vợ và con gái của Diệp Vĩnh Khang có thể gặp nguy hiểm, cả hai trở nên đặc biệt lo lắng.
"Không cần".
Tuy nhiên, Diệp Vĩnh Khang lại vô cùng bình tĩnh, khóe miệng còn hiện lên một nụ cười ung dung: "Đừng lo, vợ và con gái tôi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu".
"Hả?"
Tần Hạc thắc mắc nói: "Anh Diệp, ý anh là con chó đó sẽ không gây phiền phức cho chị dâu và bé con à? Nhưng đây không phải là phong cách của hắn".
Diệp Vĩnh Khang lắc đầu cười nói: "Hắn nhất định sẽ quay lại, chắc giờ cũng sắp tới nơi rồi".
"Vậy…….."
"Đừng nói nữa, sau này hai người sẽ biết".
Diệp Vĩnh Khang giơ tay ngắt lời hai người, sau đó lấy điện thoại di động ra, gửi đi một tin nhắn, nội dung tin nhắn rất đơn giản, chỉ có hai chữ: "Để sống".
Gửi tin nhắn xong, anh cười với Tần Hạc và Quách Thụy Hoa: "Hắn làm như vậy chính ra lại đỡ được bao nhiêu, Tần Hạc, anh vào nhà Hoàng Thử Lang tìm xem có trà không, pha lấy vài chén, vật vã cả ngày còn chưa uống được miếng trà nào đây này".
"Nhưng ..."
Tần Hạc ngẩn ra, đầu đầy dấu chấm hỏi, nhưng cuối cùng cũng không hỏi, chỉ thở dài đi vào biệt thự của Hoàng Thử Lang tìm trà.
Ba người họ yên vị uống trà ở đình viện trong sân biệt thự Hoàng Thử Lang.
Trà là loại Đại Hồng Bào rất ngon, nhưng lúc này Tần Hạc và Quách Thụy Hoa nuốt không trôi, lông mày cau lại, trên mặt tràn đầy lo lắng và khó hiểu.
Diệp Vĩnh Khang thì lại ung dung thưởng thức món trà hảo hạng, tận hưởng hương trà do Đại Hồng Bào hảo hạng mang lại.
Mặc dù Tần Hạc và Quách Thụy Hoa không hỏi gì nhưng trong lòng họ cảm thấy rất khó hiểu.
Họ đều biết rằng vợ và con gái của Diệp Vĩnh Khang chắc chắn là ngòi nổ của anh, hậu quả của việc chọc vào họ còn đáng sợ hơn là chọc vào chính chủ.
Nhưng tại sao Diệp Vĩnh Khang lại cư xử như thể chả có chuyện gì vào lúc này thế?
"Hai người đừng lo lắng. Để tôi nói với hai người. Thứ nhất, lão Hoàng và vợ con của Tiểu Quách chắc hẳn lúc này đang ở nhà của Tiểu Quách".
"Thứ hai, nhiều nhất trong vòng mười phút nữa sẽ được đối mặt với tên ái nam ái nữ kia để hỏi lý do tại sao hắn muốn ra tay với chúng ta".
Nghe xong lời này, Tần Hạc và Quách Thụy Hoa càng thêm bối rối, không hiểu Diệp Vĩnh Khang làm sao lại biết được hai tin tức này.
"Anh Diệp, nếu đã như vậy, hay là giờ tôi sai người đi đến nhà lão Quách xem sao?"
Tần Hạc thận trọng hỏi.
Diệp Vĩnh Khang trầm ngâm một lát, sau đó nhẹ gật đầu nói: "Cũng được, chắc tên ái kia giờ này đã ra ngoài rồi".
Sau khi được sự đồng ý của Diệp Vĩnh Khang, Tần Hạc nhanh chóng gọi điện và sai người đến nhà của Quách Thụy Hoa.
Một lúc sau, Tần Hạc nhận được tin nhắn từ điện thoại di động, vừa nhìn thấy tin nhắn liền bật dậy khỏi ghế, kinh ngạc nói: "Bọn họ thật sự đang ở nhà của lão Quách!"
"Cái gì, là thật à?”
Quách Thụy Hoa lại càng kích động nuốt nước miếng, hỏi: "Vậy bọn họ..."
Tần Hạc khẽ thở nhẹ một hơi, xua tay: "Đừng lo, con chó đồng bóng kia không làm hại vợ con ông đâu, họ chỉ bị doạ một phen thôi".
"Chỉ là lão Hoàng ... haizz, nói sau vậy, tôi bảo đàn em đưa hắn đến viện đã".
"Cậu Diệp, sao cậu biết đám lão Hoàng ở nhà của tôi?"
Quách Thụy Hoa nghi ngờ hỏi.
Diệp Vĩnh Khang ở cùng bọn họ từ đầu đến cuối, cũng không thấy anh gọi điện thoại cho ai, làm sao có thể đoán được người đang ở nhà ông ta?
"Điều này rất đơn giản".
Diệp Vĩnh Khang cười nhạt một tiếng: "Nếu là tôi, tôi cũng sẽ làm vậy, nơi ít có khả năng nhất cũng là nơi có nhiều khả năng nhất".
"Đầu tiên dẫn Hoàng Thử Lang đi, đến thẳng nhà ông trói vợ con ông lại, sau đó gọi điện thoại cho ông, rồi lại đến chỗ vợ con tôi, liền một mạch không có sai sót".
Sau khi hai người nghe xong, đột nhiên trong ánh mắt nhìn Diệp Vĩnh Khang của họ lại càng thêm hâm mộ.
"Anh Diệp, vậy thì làm sao anh có thể chắc chắn rằng mười phút sau, cái tên ái nam ái nữ đó sẽ xuất hiện trước mặt chúng ta?"
Tần Hạc nghi ngờ hỏi.
Diệp Vĩnh Khang cười khinh khỉnh: "Bởi vì sẽ có người đưa hắn tới".
"Hả, có người đưa hắn tới ư?"
Quách Thụy Hoa và Tần Hạc nhìn nhau, trong mắt tràn đầy nghi vấn.
"Anh Tần!"
Lúc này, một tên đàn em đột nhiên chạy tới: "Lúc nãy bên ngoài có người, mang theo một cái bao tải tới, nói đưa đồ cho anh Diệp rồi rời đi".
"Hả, tại sao không ngăn hắn lại, trong bao là cái gì, người đó trông như nào?”
Tần Hạc đột nhiên trở nên cảnh giác, chỉ cần là chuyện có liên quan đến Diệp Vĩnh Khang, anh ta sẽ trở nên đặc biệt mẫn cảm.
"Em không biết, đối phương chỉ đặt đồ xuống rồi rời đi thôi".
Tên đàn em đáp.
"Sao không cản lại!"
Tần Hạc tức giận hét lên.
Tên đàn em rùng mình: "Không cản… lại ...lại được ..."
"Đệch, chúng mày đông như vậy cơ mà..."
"Được rồi, chúng nó ngăn lại được mới là lạ đấy".
Diệp Vĩnh Khang cười khoát tay, ra hiệu Tần Hạc không cần căng thẳng, nói với tên đàn em: "Mang đồ vào đi đã".
Tên đàn em nhìn Tần Hạc một cái, sau khi được cho phép liền vội vàng chạy ra ngoài, ngay sau đó cùng hai người mang theo một cái bao tải đi vào.
Bao tải phát ra tiếng thùm thụp, rõ ràng là có một sinh vật sống bên trong.
Trước sự ra hiệu của Diệp Vĩnh Khang, hai tên đàn em cẩn thận mở túi, rồi cùng nhau đổ vật trong túi ra.
Thật ngạc nhiên, bên trong là một người còn đang sống sờ sờ!
"Là hắn!"
Sau khi Quách Thụy Hoa nhìn rõ người này, cả người liền nhảy dựng lên, ngay cả giọng nói cũng lạc đi.