Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 390: Nhả ra
Haizz...
Diệp Vĩnh Khang chỉ có thể thầm thở dài, cảm thấy hơi áy náy, cũng cảm thấy có lỗi với Triệu Đại Lực.
Tuy nhiên, cảnh tượng tiếp theo càng khiến Diệp Vĩnh Khang trợn tròn mắt hơn!
Hồng Lý không những không ra đòn giết Triệu Đại Lực, thậm chí còn không né tránh, chỉ đứng yên tại chỗ để Triệu Đại Lực cắn mạnh vào vai!
Lúc này Triệu Đại Lực đã ở trong trạng thái điên cuồng, cú cắn này căn bản không hề nhẹ.
"Nhả, nhả ra!"
Diệp Vĩnh Khang lao lên, vừa định vươn tay kéo ra thì Hồng Lý đột nhiên nói: "Cứ để anh ta cắn đi”.
"Triệu Đại Lực, anh nghe rõ đây cho tôi, tôi có thể để anh cắn tôi, muốn cắn bao lâu thì cắn”.
"Nhưng nếu anh cho rằng anh là một cường giả thì hãy chứng minh điều đó cho tôi xem, chạy thêm mười vòng quanh thao trường này một lần nữa!"
Lời nói của Hồng Lý như ẩn chứa ma lực, Triệu Đại Lực sững sờ, sau đó nhả miệng ra và chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Hồng Lý bằng ánh mắt rất kỳ quái.
Tiếp đó, ánh mắt anh ta chuyển sang bả vai của Hồng Lý.
Vải sườn xám bị cắn, lộ ra làn da trắng nõn, hai hàng dấu răng đỏ như máu rất bắt mắt, máu tươi rỉ ra.
Sau mười giây im lặng.
Gừ...
Trên thao trường đột nhiên vang lên tiếng gầm rú như một con thú cổ đại.
Bốp!
Triệu Đại Lực hung hăng đấm mạnh vào mũi của mình, ngay lập tức chảy máu mũi, miệng và cằm cũng bị nhuốm màu đỏ của máu.
"Ha ha ha ha, tuyệt, tuyệt!"
Triệu Đại Lực há to miệng đầy máu, vẻ mặt gớm ghiếc, sau đó vác tảng đá lớn trên mặt đất lên rồi bắt đầu chạy quanh thao trường như điên dại!
"Anh ta đang tự giải quyết sinh mạng của mình!"
Diệp Vĩnh Khang nhíu mày.
Anh hiểu rất rõ hành động của Triệu Đại Lực lúc này không phải để kích thích tiềm năng của anh ta, mà là trả giá bằng mạng sống của chính mình để cơ thể nâng cao năng lực trong chốc lát.
"Đây chính là hiệu quả mà tôi muốn thấy”.
Hồng Lý hoàn toàn không quan tâm đến vết thương trên vai, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Triệu Đại Lực, bình tĩnh nói: "Thể chất đột biến của anh ta rất hiếm gặp, nhưng điều tôi nhìn trúng là ý chí kiên cường của người này”.
"Khi thần lực và ý chí của một người đạt đến một trình độ nhất định sẽ chuyển hóa thành năng lượng, tiêu hao bao nhiêu thì sẽ lấy bấy nhiêu”.
Diệp Vĩnh Khang nghe xong chỉ đành thở dài, không nói thêm gì nữa.
Anh biết rất rõ đêm nay sẽ là một bước ngoặt lớn trong cuộc đời của Triệu Đại Lực.
Nếu anh ta có thể vượt qua cửa ải này thì vận mệnh tương lai của anh ta sẽ hoàn toàn được viết lại, trên đời này không phải ai cũng có thể tùy tiện được Hồng Lý xem trọng.
Nhưng nếu anh ta không vượt qua được thì mạng sống của anh ta sẽ kết thúc trong đêm nay.
Lúc này trời đã dần tối.
Trên thao trường, Triệu Đại Lực đang chạy điên cuồng với những tiếng gầm kinh hoàng.
Diệp Vĩnh Khang và Hồng Lý lẳng lặng đứng ở bên cạnh, không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào tên quái vật đang đốt cháy sinh mạng và sức lức đến tận cùng.
Sau mười vòng chạy, Triệu Đại Lực không ngã quỵ xuống đất, hai mắt đỏ ngầu, gào thét về phía Hồng Lý: “Đủ chưa, đủ chưa hả? Chưa đủ thì tôi chạy tiếp!"
Khóe miệng Hồng Lý chợt nhếch lên.
Điều này khiến Diệp Vĩnh Khang hơi kinh ngạc, trong ấn tượng của anh, dường như chưa từng thấy Hồng Lý nở nụ cười.
"Triệu Đại Lực, hãy nhớ kỹ, đời này anh là người đầu tiên cũng là người cuối cùng cắn tôi bị thương”.
Dứt lời, Hồng Lý quay người đi xa không nói thêm gì nữa.
Diệp Vĩnh Khang tiến lên một bước, điểm nhẹ vào vài huyệt đạo trên người Triệu Đại Lực, để anh ta mau chóng khôi phục lại trạng thái bình thường.
"Anh bạn, tôi chỉ có thể nói chúc mừng anh, đi thôi, tôi đưa anh đến một nơi”.
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười với Triệu Đại Lực.
Triệu Đại Lực hơi bối rối, lúc này anh ta không hề biết rằng mình đã bị một cái bánh từ trên trời rơi xuống đập trúng vào đầu.
Trại huấn luyện Thiên Diệt.
Ngay cả Hồng Lý – huấn luyện viên trưởng của trại huấn luyện Điện Long Thần cũng gật đầu hài lòng khi đặt chân đến đây.
"Ngoại trừ quy mô hơi nhỏ một chút, những điểm còn lại đều không chê vào đâu được”.
Hồng Lý hài lòng thốt lên.
"Đùa gì vậy chứ, nơi này mà còn nhỏ á?”
Triệu Đại Lực - người ngay từ đầu đã bị công trình dưới lòng đất làm cho choáng váng, trừng mắt nói: “Mẹ kiếp, đây sắp bằng một thành phố dưới lòng đất rồi đấy, còn nói nó nhỏ, vậy cô nói thế nào mới là lớn”.
Triệu Đại Lực là một dị nhân rất hiếm gặp, có cường độ tế bào cực cao, vì vậy sau khi cơ thể suy kiệt nghiêm trọng, anh ta vẫn có thể nhanh chóng phục hồi trong một khoảng thời gian ngắn.
Hơn nữa, đến tận lúc này, anh ta vẫn chưa biết thân phận của Hồng Lý, anh ta chỉ tưởng rằng cô ấy có lẽ là người giúp việc hoặc bạn của Diệp Vĩnh Khang.
Tóm lại, lúc này Triệu Đại Lực hoàn toàn không coi Hồng Lý ra gì, càng không cho rằng Hồng Lý là một cao thủ.
Nếu không thì sao lúc nãy cô ấy lại để anh ta cắn dễ dàng như vậy chứ?
Hồng Lý cũng không so đo tính toán với Triệu Đại Lực, cô ấy biết giải thích với một con ếch ngồi đáy giếng về thế giới bên ngoài rộng lớn như thế nào chắc chắn là một điều ngu ngốc.
Cô ấy không so đo việc Triệu Đại Lực mạo phạm mình, thông qua những việc vừa xảy ra trên thao trường, ngay cả bản thân Triệu Đại Lực cũng không biết rõ mình đã gặp phải một sư phụ cao siêu đến mức độ nào.
Đều là đồ đệ của mình cả, nghịch ngợm một chút cũng không sao, món nợ này cứ để đó tính sau cũng được.
"Em Hồng Lý!"
Khi biết tin Hồng Lý đến, một chiếc xe mô tô bốn bánh vội vàng lao đến nhanh như chớp.
"Em Hồng Lý, đã lâu không gặp, em vẫn xinh đẹp như ngày nào, em không biết đấy thôi, ngày nào anh cũng nhớ em sắp phát điên rồi đấy”.
Sử Nam Bắc nhìn Hồng Lý và nói với dáng vẻ cợt nhả.
Tuy nhiên, Hồng Lý không thèm để ý đến hắn mà khẽ gật đầu xem như chào hỏi.
Xét về cấp bậc, Sử Nam Bắc và cô ấy giống nhau, đều là một trong năm Đại Thiên Vương của Điện Long Thần.
Hơn nữa ai cũng biết Sử Nam Bắc nổi tiếng là chúa hề số một ở Điện Long Thần, nếu một ngày nào đó lời hắn nói bỗng trở nên nghiêm túc thì chắc chắn đó không phải là hắn nữa rồi.
"Em đến thì anh cũng yên tâm hơn rồi, anh đã bảo bọn họ tập trung ở thao trường, hay là bây giờ chúng ta qua đó xem nhé?”
Sử Nam Bắc sốt ruột nói.
Lần này, khi nghe tin Hồng Lý đến, điều khiến hắn vui nhất không chỉ là được gặp lại em gái Hồng Lý xa cách nhiều ngày.
Điều quan trọng hơn là nếu Hồng Lý có thể đưa ra một số lời khuyên có giá trị về việc huấn luyện ở đây thì hắn cũng coi như kiếm được món hời lớn.
Dù sao thì ít nhất cũng bớt đi đường vòng, chức danh huấn luyện viên trưởng của trại huấn luyện Điện Thần Long cũng không phải chỉ là cái vỏ rỗng.
Trên thao trường trại huấn luyện Thiên Diệt.
Hơn một trăm người sát khí đằng đằng xếp thành một ngũ ngay ngắn, mỗi người đều mang vẻ mặt nghiêm túc, sống lưng thẳng tắp.
Chỉ cần đứng ở đó, xung quanh lập tức có cảm giác áp bức và sát khí mạnh mẽ.
Có vẻ như mỗi phút mỗi giây, trên mặt họ đều viết rõ bốn chữ “Tôi rất nguy hiểm”.
Không ai có thể ngờ được rằng, chỉ chưa đến hai tháng trước, ngoại trừ Ngụy Tinh thì không ai trong nhóm người này từng được đào tạo chuyên nghiệp.
Trong số đó, có rất nhiều người còn trói gà không chặt.
Nhưng trải qua hai tháng huấn luyện như địa ngục, đã khiến cơ thể và tinh thần của bọn họ đồng thời lột xác!
Diệp Vĩnh Khang chỉ có thể thầm thở dài, cảm thấy hơi áy náy, cũng cảm thấy có lỗi với Triệu Đại Lực.
Tuy nhiên, cảnh tượng tiếp theo càng khiến Diệp Vĩnh Khang trợn tròn mắt hơn!
Hồng Lý không những không ra đòn giết Triệu Đại Lực, thậm chí còn không né tránh, chỉ đứng yên tại chỗ để Triệu Đại Lực cắn mạnh vào vai!
Lúc này Triệu Đại Lực đã ở trong trạng thái điên cuồng, cú cắn này căn bản không hề nhẹ.
"Nhả, nhả ra!"
Diệp Vĩnh Khang lao lên, vừa định vươn tay kéo ra thì Hồng Lý đột nhiên nói: "Cứ để anh ta cắn đi”.
"Triệu Đại Lực, anh nghe rõ đây cho tôi, tôi có thể để anh cắn tôi, muốn cắn bao lâu thì cắn”.
"Nhưng nếu anh cho rằng anh là một cường giả thì hãy chứng minh điều đó cho tôi xem, chạy thêm mười vòng quanh thao trường này một lần nữa!"
Lời nói của Hồng Lý như ẩn chứa ma lực, Triệu Đại Lực sững sờ, sau đó nhả miệng ra và chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Hồng Lý bằng ánh mắt rất kỳ quái.
Tiếp đó, ánh mắt anh ta chuyển sang bả vai của Hồng Lý.
Vải sườn xám bị cắn, lộ ra làn da trắng nõn, hai hàng dấu răng đỏ như máu rất bắt mắt, máu tươi rỉ ra.
Sau mười giây im lặng.
Gừ...
Trên thao trường đột nhiên vang lên tiếng gầm rú như một con thú cổ đại.
Bốp!
Triệu Đại Lực hung hăng đấm mạnh vào mũi của mình, ngay lập tức chảy máu mũi, miệng và cằm cũng bị nhuốm màu đỏ của máu.
"Ha ha ha ha, tuyệt, tuyệt!"
Triệu Đại Lực há to miệng đầy máu, vẻ mặt gớm ghiếc, sau đó vác tảng đá lớn trên mặt đất lên rồi bắt đầu chạy quanh thao trường như điên dại!
"Anh ta đang tự giải quyết sinh mạng của mình!"
Diệp Vĩnh Khang nhíu mày.
Anh hiểu rất rõ hành động của Triệu Đại Lực lúc này không phải để kích thích tiềm năng của anh ta, mà là trả giá bằng mạng sống của chính mình để cơ thể nâng cao năng lực trong chốc lát.
"Đây chính là hiệu quả mà tôi muốn thấy”.
Hồng Lý hoàn toàn không quan tâm đến vết thương trên vai, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Triệu Đại Lực, bình tĩnh nói: "Thể chất đột biến của anh ta rất hiếm gặp, nhưng điều tôi nhìn trúng là ý chí kiên cường của người này”.
"Khi thần lực và ý chí của một người đạt đến một trình độ nhất định sẽ chuyển hóa thành năng lượng, tiêu hao bao nhiêu thì sẽ lấy bấy nhiêu”.
Diệp Vĩnh Khang nghe xong chỉ đành thở dài, không nói thêm gì nữa.
Anh biết rất rõ đêm nay sẽ là một bước ngoặt lớn trong cuộc đời của Triệu Đại Lực.
Nếu anh ta có thể vượt qua cửa ải này thì vận mệnh tương lai của anh ta sẽ hoàn toàn được viết lại, trên đời này không phải ai cũng có thể tùy tiện được Hồng Lý xem trọng.
Nhưng nếu anh ta không vượt qua được thì mạng sống của anh ta sẽ kết thúc trong đêm nay.
Lúc này trời đã dần tối.
Trên thao trường, Triệu Đại Lực đang chạy điên cuồng với những tiếng gầm kinh hoàng.
Diệp Vĩnh Khang và Hồng Lý lẳng lặng đứng ở bên cạnh, không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào tên quái vật đang đốt cháy sinh mạng và sức lức đến tận cùng.
Sau mười vòng chạy, Triệu Đại Lực không ngã quỵ xuống đất, hai mắt đỏ ngầu, gào thét về phía Hồng Lý: “Đủ chưa, đủ chưa hả? Chưa đủ thì tôi chạy tiếp!"
Khóe miệng Hồng Lý chợt nhếch lên.
Điều này khiến Diệp Vĩnh Khang hơi kinh ngạc, trong ấn tượng của anh, dường như chưa từng thấy Hồng Lý nở nụ cười.
"Triệu Đại Lực, hãy nhớ kỹ, đời này anh là người đầu tiên cũng là người cuối cùng cắn tôi bị thương”.
Dứt lời, Hồng Lý quay người đi xa không nói thêm gì nữa.
Diệp Vĩnh Khang tiến lên một bước, điểm nhẹ vào vài huyệt đạo trên người Triệu Đại Lực, để anh ta mau chóng khôi phục lại trạng thái bình thường.
"Anh bạn, tôi chỉ có thể nói chúc mừng anh, đi thôi, tôi đưa anh đến một nơi”.
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười với Triệu Đại Lực.
Triệu Đại Lực hơi bối rối, lúc này anh ta không hề biết rằng mình đã bị một cái bánh từ trên trời rơi xuống đập trúng vào đầu.
Trại huấn luyện Thiên Diệt.
Ngay cả Hồng Lý – huấn luyện viên trưởng của trại huấn luyện Điện Long Thần cũng gật đầu hài lòng khi đặt chân đến đây.
"Ngoại trừ quy mô hơi nhỏ một chút, những điểm còn lại đều không chê vào đâu được”.
Hồng Lý hài lòng thốt lên.
"Đùa gì vậy chứ, nơi này mà còn nhỏ á?”
Triệu Đại Lực - người ngay từ đầu đã bị công trình dưới lòng đất làm cho choáng váng, trừng mắt nói: “Mẹ kiếp, đây sắp bằng một thành phố dưới lòng đất rồi đấy, còn nói nó nhỏ, vậy cô nói thế nào mới là lớn”.
Triệu Đại Lực là một dị nhân rất hiếm gặp, có cường độ tế bào cực cao, vì vậy sau khi cơ thể suy kiệt nghiêm trọng, anh ta vẫn có thể nhanh chóng phục hồi trong một khoảng thời gian ngắn.
Hơn nữa, đến tận lúc này, anh ta vẫn chưa biết thân phận của Hồng Lý, anh ta chỉ tưởng rằng cô ấy có lẽ là người giúp việc hoặc bạn của Diệp Vĩnh Khang.
Tóm lại, lúc này Triệu Đại Lực hoàn toàn không coi Hồng Lý ra gì, càng không cho rằng Hồng Lý là một cao thủ.
Nếu không thì sao lúc nãy cô ấy lại để anh ta cắn dễ dàng như vậy chứ?
Hồng Lý cũng không so đo tính toán với Triệu Đại Lực, cô ấy biết giải thích với một con ếch ngồi đáy giếng về thế giới bên ngoài rộng lớn như thế nào chắc chắn là một điều ngu ngốc.
Cô ấy không so đo việc Triệu Đại Lực mạo phạm mình, thông qua những việc vừa xảy ra trên thao trường, ngay cả bản thân Triệu Đại Lực cũng không biết rõ mình đã gặp phải một sư phụ cao siêu đến mức độ nào.
Đều là đồ đệ của mình cả, nghịch ngợm một chút cũng không sao, món nợ này cứ để đó tính sau cũng được.
"Em Hồng Lý!"
Khi biết tin Hồng Lý đến, một chiếc xe mô tô bốn bánh vội vàng lao đến nhanh như chớp.
"Em Hồng Lý, đã lâu không gặp, em vẫn xinh đẹp như ngày nào, em không biết đấy thôi, ngày nào anh cũng nhớ em sắp phát điên rồi đấy”.
Sử Nam Bắc nhìn Hồng Lý và nói với dáng vẻ cợt nhả.
Tuy nhiên, Hồng Lý không thèm để ý đến hắn mà khẽ gật đầu xem như chào hỏi.
Xét về cấp bậc, Sử Nam Bắc và cô ấy giống nhau, đều là một trong năm Đại Thiên Vương của Điện Long Thần.
Hơn nữa ai cũng biết Sử Nam Bắc nổi tiếng là chúa hề số một ở Điện Long Thần, nếu một ngày nào đó lời hắn nói bỗng trở nên nghiêm túc thì chắc chắn đó không phải là hắn nữa rồi.
"Em đến thì anh cũng yên tâm hơn rồi, anh đã bảo bọn họ tập trung ở thao trường, hay là bây giờ chúng ta qua đó xem nhé?”
Sử Nam Bắc sốt ruột nói.
Lần này, khi nghe tin Hồng Lý đến, điều khiến hắn vui nhất không chỉ là được gặp lại em gái Hồng Lý xa cách nhiều ngày.
Điều quan trọng hơn là nếu Hồng Lý có thể đưa ra một số lời khuyên có giá trị về việc huấn luyện ở đây thì hắn cũng coi như kiếm được món hời lớn.
Dù sao thì ít nhất cũng bớt đi đường vòng, chức danh huấn luyện viên trưởng của trại huấn luyện Điện Thần Long cũng không phải chỉ là cái vỏ rỗng.
Trên thao trường trại huấn luyện Thiên Diệt.
Hơn một trăm người sát khí đằng đằng xếp thành một ngũ ngay ngắn, mỗi người đều mang vẻ mặt nghiêm túc, sống lưng thẳng tắp.
Chỉ cần đứng ở đó, xung quanh lập tức có cảm giác áp bức và sát khí mạnh mẽ.
Có vẻ như mỗi phút mỗi giây, trên mặt họ đều viết rõ bốn chữ “Tôi rất nguy hiểm”.
Không ai có thể ngờ được rằng, chỉ chưa đến hai tháng trước, ngoại trừ Ngụy Tinh thì không ai trong nhóm người này từng được đào tạo chuyên nghiệp.
Trong số đó, có rất nhiều người còn trói gà không chặt.
Nhưng trải qua hai tháng huấn luyện như địa ngục, đã khiến cơ thể và tinh thần của bọn họ đồng thời lột xác!
Bình luận facebook