Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 396: Mười bảy
Chỉ thấy Triệu Đại Lực tiếp tục vòng qua Hồng Lý hai vòng, sau đó đến sau lưng Hồng Lý, rồi đột nhiên chỉ thẳng về phía trước kêu lên: "A, có đĩa bay!"
Dứt lời, anh ta đột nhiên cong người, một chân đạp trên mặt đất, cả người lập tức bắn ra như cung tên đầy uy lực!
Việc này rất đột ngột, khổ người của Triệu Đại Lực vốn đã rất lớn, khi anh ta lao qua, không khác so với một chiến xa tốc độ cao là mấy.
Nhưng không ai nghĩ rằng anh ta sẽ chiến thắng.
Bởi vì mọi người có mặt vừa rồi đều nhìn thấy bộ dạng kinh khủng của Hồng Lý!
Đối mặt với cao thủ đỉnh cao như vậy, đừng nói là tên gấu này, cho dù là một cỗ xe tăng đi qua cũng bó tay.
Tuy nhiên, khóe miệng Diệp Vĩnh Khang lại hơi nhếch lên đầy thích thú, có lẽ anh đã đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Liền thấy Triệu Đại Lực hừ một tiếng, cả người vẫn lao về phía lưng Hồng Lý.
Hồng Lý vẫn lặng lẽ đứng tại chỗ, không né cũng không tránh, vì chẳng ai thèm đếm xỉa đến việc một con muỗi động vào mình cả, kể cả khi con muỗi dùng hết sức.
Tuy nhiên, đúng vào lúc mọi người cho rằng Triệu Đại Lực dựa vào sức thì anh ta đột ngột dừng lại kít một cái khi chỉ còn cách cơ thể Hồng Lý khoảng một mét.
Sau đó một bàn tay vòng qua vai Hồng Lý nhanh như một tia chớp, ra sức chạm vào ngực của Hồng Lý!
Tay kia còn quá đáng hơn, thẳng tay vén váy sườn xám Hồng Lý lên!
Điều này xảy ra quá đột ngột, tất cả mọi người có mặt ngay lập tức trở nên hóa đá.
Vẻ mặt Hồng Lý vốn luôn bình tĩnh cũng hoảng hốt, theo bản năng lách mình né hai bàn tay biến thái này, rồi tát cho Triệu Đại Lực một cái.
"Muốn chết à?”
Mặt Hồng Lý đằng đằng sát khí, một chiếc phi tiêu vảy cá tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo đã được kẹp giữa các ngón tay của cô ấy.
"Sư phụ, người thua rồi".
Nhưng mà, Triệu Đại Lực lấm lem ở trên mặt đất lại ngẩng đầu lên, cười nói với Hồng Lý: "Sư phụ không chỉ di chuyển, còn đánh trả nữa".
Hồng Lý sửng sốt, sắc mặt bỗng nhiên tái đi.
Mặt khác, Sử Nam Bắc và Diệp Vĩnh Khang, những người ở bên cạnh, thì được phen cười nghiêng ngả.
“Người anh em, được lắm!"
Sử Nam Bắc bật cười giơ ngón tay cái lên với Triệu Đại Lực, sau đó bước tới, vỗ nhẹ lên vai Hồng Lý, cười nói: "Chị Hồng Lý, đừng quá tức giận, ít nhất còn cho thấy tên này có dùng não, cũng đâu phải chuyện gì xấu".
"Sau này cậu ta còn là đồ đệ của chị, còn thiếu cơ hội báo thù chắc?"
Hồng Lý cau mày, sau đó mới dịu đi một chút, chỉ vào đám Triệu Đại Lực, Sử Nam Bắc, lạnh lùng nói: "Nghe đây, bây giờ tôi chính thức nhận Triệu Đại Lực làm đồ đệ".
"Là đồ đệ của tôi, đương nhiên sẽ có một số đặc quyền. Ví dụ, bất kỳ ai trong số mọi người đều có thể ra đánh anh ta vô điều kiện trong bất kỳ hoàn cảnh nào!"
"Nếu anh ta vi phạm nội quy trại huấn luyện, hình phạt sẽ tăng gấp mười lần!"
Bằng cách này, Triệu Đại Lực đã trở thành đồ đệ của Hồng Lý.
Hồng Lý chỉ ở trong trại huấn luyện ba ngày, nhưng ba ngày này đã để lại kế hoạch huấn luyện tối ưu và tiên tiến nhất cho trại huấn luyện và đám người Thiên Diệt.
Kế hoạch huấn luyện do đích thân huấn luyện viên trưởng của Trại huấn luyện Điện Long Thần lập ra đúng là không gì sánh bằng.
Mặc dù Triệu Đại Lực đã chính thức được Hồng Lý nhận làm đồ đệ, anh ta vẫn phải ở lại trại huấn luyện Thiên Diệt trong một thời gian dài.
Đối với bài học trên thao trường ba ngày trước, kết quả đúng như Diệp Vĩnh Khang đã dự đoán, sau trận chiến khốc liệt tiêu tốn hàng chục sinh mạng, bao nhiêu thói hư tật xấu trong anh em Thiên Diệt cũng tan biến.
Họ biết thế nào là tàn khốc và thế nào là mạnh mẽ, cũng xác định rõ ràng vị trí mới cho mình.
Đối với những cường giả chân chính, họ thậm chí còn không xứng đáng với cái danh tân binh.
Họ vẫn cần phải làm việc chăm chỉ hơn và vẫn còn một chặng đường dài phía trước.
Diệp Vĩnh Khang đích thân đưa Hồng Lý tới sân bay.
"Chuyện bên Nam Phi tôi sẽ giao lại cho cô. Chú ý an toàn, đừng coi thường đối phương. Những người đó rất khó đối phó".
Diệp Vĩnh Khang dặn dò Hồng Lý.
Kế hoạch ban đầu là để Hồng Lý ở lại đây năm ngày, nhưng bên Nam Phi lại tác oai tác quái với Điện Long Thần, cần Hồng Lý đến xử lý vài tên để chấn chỉnh lại bọn đó, cho nên đành phải rời đi sớm hai ngày.
"Đừng lo lắng, Điện Chủ, việc bên đó tôi tự biết xử lý thế nào".
Tính tình Hồng Lý rất cao ngạo lạnh lùng, nhưng ở trước mặt Diệp Vĩnh Khang lại rất kính nể: "Điện Chủ, có chuyện này tôi do dự mấy ngày nay, nhưng vẫn quyết định nói cho ngài".
"Ồ? Có chuyện gì vậy?"
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên có hứng thú, muốn biết rốt cuộc là chuyện gì, mà để cho một người có tính cách như Hồng Lý lại do dự.
Hồng Lý do dự vài giây, sau đó nhìn Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh nói: "Cô ấy vẫn còn sống".
"Ai?"
Diệp Vĩnh Khang vẻ mặt khó hiểu.
Vẻ mặt Hồng Lý có chút căng thẳng, do dự một chút, sau đó chậm rãi phun ra một con số: "Mười bảy".
Ầm ầm!
Vẻ mặt của Diệp Vĩnh Khang đột nhiên biến sắc khi nghe thấy con số này, cả người bất giác lảo đảo lui về phía sau mấy bước.
"Điện Chủ…"
Hồng Lý rất cuống, cô ấy chưa từng thấy Diệp Vĩnh Khang trong trạng thái như vậy bao giờ.
"Cô ấy ... thực sự còn sống, tin tức có đáng tin không…"
Ngay cả khi nói, giọng nói của anh cũng bắt đầu run rẩy.
Mười bảy không phải một con số.
Mà là tên của một người.
Trước khi gặp Hạ Huyền Trúc, đây là cái tên duy nhất có thể ảnh hưởng lớn đến cảm xúc của Diệp Vĩnh Khang.
Anh luôn thẳng thắn với Hạ Huyền Trúc, nhưng anh cũng che giấu một số điều.
Anh đã chọn cách che giấu nhiều thứ để bảo vệ Hạ Huyền Trúc.
Nhưng anh chưa bao giờ nói với Hạ Huyền Trúc rằng trước khi gặp cô, trong lòng Diệp Vĩnh Khang đã từng có một người.
Có một người phụ nữ, theo quan điểm của anh vào thời điểm đó, là người phụ nữ quan trọng nhất trên thế giới.
Mười bảy là một người phụ nữ hoàn hảo đến mức khó có thể tìm ra khuyết điểm nào.
Cô ấy có ngoại hình đẹp nao lòng, cách ăn nói, phong thái và nụ cười hút hồn.
Khi Diệp Vĩnh Khang có tâm trạng không tốt, cô ấy sẽ nhẹ nhàng tựa vào vai Diệp Vĩnh Khang.
Khi Diệp Vĩnh Khang đôi khi rất bận, cô ấy sẽ dành hàng giờ để nấu một nồi súp bổ dưỡng cho Diệp Vĩnh Khang.
Cô rất thích nắm tay Diệp Vĩnh Khang, nhìn Diệp Vĩnh Khang bằng ánh mắt đặc biệt dịu dàng và trìu mến.
Nhưng đồng thời, cô ấy cũng là sát thủ hạng S đứng đầu trong danh sách sát thủ, với tỷ lệ thành công nhiệm vụ lên đến 100%!
Đôi tay của cô ấy có thể nấu súp cho người yêu, cũng có thể cầm dao cứa đứt cổ đối phương.
Cô ấy có thể nhẹ nhàng tựa đầu vào người yêu, cũng có thể mặc bộ đồ chiến đấu và một mình tiêu diệt hàng ngàn kẻ thù trong rừng rậm!
Cô ấy thực sự là người phụ nữ hoàn hảo nhất mà Diệp Vĩnh Khang từng thấy từ trước đến nay, dù có kén chọn đến mấy cũng không thể chọn ra một khuyết điểm nhỏ nhất.
Ngay cả Hạ Huyền Trúc cũng có một số sai sót nhỏ, nhưng Mười bảy thực sự rất hoàn hảo!
Dứt lời, anh ta đột nhiên cong người, một chân đạp trên mặt đất, cả người lập tức bắn ra như cung tên đầy uy lực!
Việc này rất đột ngột, khổ người của Triệu Đại Lực vốn đã rất lớn, khi anh ta lao qua, không khác so với một chiến xa tốc độ cao là mấy.
Nhưng không ai nghĩ rằng anh ta sẽ chiến thắng.
Bởi vì mọi người có mặt vừa rồi đều nhìn thấy bộ dạng kinh khủng của Hồng Lý!
Đối mặt với cao thủ đỉnh cao như vậy, đừng nói là tên gấu này, cho dù là một cỗ xe tăng đi qua cũng bó tay.
Tuy nhiên, khóe miệng Diệp Vĩnh Khang lại hơi nhếch lên đầy thích thú, có lẽ anh đã đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Liền thấy Triệu Đại Lực hừ một tiếng, cả người vẫn lao về phía lưng Hồng Lý.
Hồng Lý vẫn lặng lẽ đứng tại chỗ, không né cũng không tránh, vì chẳng ai thèm đếm xỉa đến việc một con muỗi động vào mình cả, kể cả khi con muỗi dùng hết sức.
Tuy nhiên, đúng vào lúc mọi người cho rằng Triệu Đại Lực dựa vào sức thì anh ta đột ngột dừng lại kít một cái khi chỉ còn cách cơ thể Hồng Lý khoảng một mét.
Sau đó một bàn tay vòng qua vai Hồng Lý nhanh như một tia chớp, ra sức chạm vào ngực của Hồng Lý!
Tay kia còn quá đáng hơn, thẳng tay vén váy sườn xám Hồng Lý lên!
Điều này xảy ra quá đột ngột, tất cả mọi người có mặt ngay lập tức trở nên hóa đá.
Vẻ mặt Hồng Lý vốn luôn bình tĩnh cũng hoảng hốt, theo bản năng lách mình né hai bàn tay biến thái này, rồi tát cho Triệu Đại Lực một cái.
"Muốn chết à?”
Mặt Hồng Lý đằng đằng sát khí, một chiếc phi tiêu vảy cá tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo đã được kẹp giữa các ngón tay của cô ấy.
"Sư phụ, người thua rồi".
Nhưng mà, Triệu Đại Lực lấm lem ở trên mặt đất lại ngẩng đầu lên, cười nói với Hồng Lý: "Sư phụ không chỉ di chuyển, còn đánh trả nữa".
Hồng Lý sửng sốt, sắc mặt bỗng nhiên tái đi.
Mặt khác, Sử Nam Bắc và Diệp Vĩnh Khang, những người ở bên cạnh, thì được phen cười nghiêng ngả.
“Người anh em, được lắm!"
Sử Nam Bắc bật cười giơ ngón tay cái lên với Triệu Đại Lực, sau đó bước tới, vỗ nhẹ lên vai Hồng Lý, cười nói: "Chị Hồng Lý, đừng quá tức giận, ít nhất còn cho thấy tên này có dùng não, cũng đâu phải chuyện gì xấu".
"Sau này cậu ta còn là đồ đệ của chị, còn thiếu cơ hội báo thù chắc?"
Hồng Lý cau mày, sau đó mới dịu đi một chút, chỉ vào đám Triệu Đại Lực, Sử Nam Bắc, lạnh lùng nói: "Nghe đây, bây giờ tôi chính thức nhận Triệu Đại Lực làm đồ đệ".
"Là đồ đệ của tôi, đương nhiên sẽ có một số đặc quyền. Ví dụ, bất kỳ ai trong số mọi người đều có thể ra đánh anh ta vô điều kiện trong bất kỳ hoàn cảnh nào!"
"Nếu anh ta vi phạm nội quy trại huấn luyện, hình phạt sẽ tăng gấp mười lần!"
Bằng cách này, Triệu Đại Lực đã trở thành đồ đệ của Hồng Lý.
Hồng Lý chỉ ở trong trại huấn luyện ba ngày, nhưng ba ngày này đã để lại kế hoạch huấn luyện tối ưu và tiên tiến nhất cho trại huấn luyện và đám người Thiên Diệt.
Kế hoạch huấn luyện do đích thân huấn luyện viên trưởng của Trại huấn luyện Điện Long Thần lập ra đúng là không gì sánh bằng.
Mặc dù Triệu Đại Lực đã chính thức được Hồng Lý nhận làm đồ đệ, anh ta vẫn phải ở lại trại huấn luyện Thiên Diệt trong một thời gian dài.
Đối với bài học trên thao trường ba ngày trước, kết quả đúng như Diệp Vĩnh Khang đã dự đoán, sau trận chiến khốc liệt tiêu tốn hàng chục sinh mạng, bao nhiêu thói hư tật xấu trong anh em Thiên Diệt cũng tan biến.
Họ biết thế nào là tàn khốc và thế nào là mạnh mẽ, cũng xác định rõ ràng vị trí mới cho mình.
Đối với những cường giả chân chính, họ thậm chí còn không xứng đáng với cái danh tân binh.
Họ vẫn cần phải làm việc chăm chỉ hơn và vẫn còn một chặng đường dài phía trước.
Diệp Vĩnh Khang đích thân đưa Hồng Lý tới sân bay.
"Chuyện bên Nam Phi tôi sẽ giao lại cho cô. Chú ý an toàn, đừng coi thường đối phương. Những người đó rất khó đối phó".
Diệp Vĩnh Khang dặn dò Hồng Lý.
Kế hoạch ban đầu là để Hồng Lý ở lại đây năm ngày, nhưng bên Nam Phi lại tác oai tác quái với Điện Long Thần, cần Hồng Lý đến xử lý vài tên để chấn chỉnh lại bọn đó, cho nên đành phải rời đi sớm hai ngày.
"Đừng lo lắng, Điện Chủ, việc bên đó tôi tự biết xử lý thế nào".
Tính tình Hồng Lý rất cao ngạo lạnh lùng, nhưng ở trước mặt Diệp Vĩnh Khang lại rất kính nể: "Điện Chủ, có chuyện này tôi do dự mấy ngày nay, nhưng vẫn quyết định nói cho ngài".
"Ồ? Có chuyện gì vậy?"
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên có hứng thú, muốn biết rốt cuộc là chuyện gì, mà để cho một người có tính cách như Hồng Lý lại do dự.
Hồng Lý do dự vài giây, sau đó nhìn Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh nói: "Cô ấy vẫn còn sống".
"Ai?"
Diệp Vĩnh Khang vẻ mặt khó hiểu.
Vẻ mặt Hồng Lý có chút căng thẳng, do dự một chút, sau đó chậm rãi phun ra một con số: "Mười bảy".
Ầm ầm!
Vẻ mặt của Diệp Vĩnh Khang đột nhiên biến sắc khi nghe thấy con số này, cả người bất giác lảo đảo lui về phía sau mấy bước.
"Điện Chủ…"
Hồng Lý rất cuống, cô ấy chưa từng thấy Diệp Vĩnh Khang trong trạng thái như vậy bao giờ.
"Cô ấy ... thực sự còn sống, tin tức có đáng tin không…"
Ngay cả khi nói, giọng nói của anh cũng bắt đầu run rẩy.
Mười bảy không phải một con số.
Mà là tên của một người.
Trước khi gặp Hạ Huyền Trúc, đây là cái tên duy nhất có thể ảnh hưởng lớn đến cảm xúc của Diệp Vĩnh Khang.
Anh luôn thẳng thắn với Hạ Huyền Trúc, nhưng anh cũng che giấu một số điều.
Anh đã chọn cách che giấu nhiều thứ để bảo vệ Hạ Huyền Trúc.
Nhưng anh chưa bao giờ nói với Hạ Huyền Trúc rằng trước khi gặp cô, trong lòng Diệp Vĩnh Khang đã từng có một người.
Có một người phụ nữ, theo quan điểm của anh vào thời điểm đó, là người phụ nữ quan trọng nhất trên thế giới.
Mười bảy là một người phụ nữ hoàn hảo đến mức khó có thể tìm ra khuyết điểm nào.
Cô ấy có ngoại hình đẹp nao lòng, cách ăn nói, phong thái và nụ cười hút hồn.
Khi Diệp Vĩnh Khang có tâm trạng không tốt, cô ấy sẽ nhẹ nhàng tựa vào vai Diệp Vĩnh Khang.
Khi Diệp Vĩnh Khang đôi khi rất bận, cô ấy sẽ dành hàng giờ để nấu một nồi súp bổ dưỡng cho Diệp Vĩnh Khang.
Cô rất thích nắm tay Diệp Vĩnh Khang, nhìn Diệp Vĩnh Khang bằng ánh mắt đặc biệt dịu dàng và trìu mến.
Nhưng đồng thời, cô ấy cũng là sát thủ hạng S đứng đầu trong danh sách sát thủ, với tỷ lệ thành công nhiệm vụ lên đến 100%!
Đôi tay của cô ấy có thể nấu súp cho người yêu, cũng có thể cầm dao cứa đứt cổ đối phương.
Cô ấy có thể nhẹ nhàng tựa đầu vào người yêu, cũng có thể mặc bộ đồ chiến đấu và một mình tiêu diệt hàng ngàn kẻ thù trong rừng rậm!
Cô ấy thực sự là người phụ nữ hoàn hảo nhất mà Diệp Vĩnh Khang từng thấy từ trước đến nay, dù có kén chọn đến mấy cũng không thể chọn ra một khuyết điểm nhỏ nhất.
Ngay cả Hạ Huyền Trúc cũng có một số sai sót nhỏ, nhưng Mười bảy thực sự rất hoàn hảo!
Bình luận facebook