• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (4 Viewers)

  • Chương 395: Hồng Lý ra tay!

"Đệch, đầu to!"

Tần Phong lo lắng đến mức lạc cả giọng, cắn chặt răng, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng.

Mặc dù mới gặp tên gấu này, nhưng cậu ta đặc biệt khâm phục khí chất cùng tính cách hào sảng của tên này.

Mà trận chiến khốc liệt hôm nay là chuyện của anh em họ, không liên quan gì đến tên gấu này.

Nhưng anh ta vẫn lao vào chiến đấu dù biết rõ sức mạnh của đối thủ.

Hành động đó, không chỉ có Tần Phong, mà những anh em Thiên Diệt khác cũng vô cùng cảm kích tên này.

Tiếc là tên này liều lĩnh quá, trường hợp này thì không ai cứu được hết.

Ngay khi tất cả mọi người đã sẵn sàng cho khoảnh khắc tiếp theo, ngay khi họ đã chuẩn bị tinh thần để nhìn tên gấu to lớn này bị đá bay đầu, thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh vù vù từ trên cao truyền đến.

Ngay sau đó, một luồng lực cực kỳ mạnh mẽ truyền từ trên xuống, không khí xung quanh dường như lập tức bị nén lại với tốc độ cực lớn.

Lồng ngực của mọi người đột nhiên cảm thấy rất ngột ngạt, như thể bị đá đè vào vậy.

Chân của Tiểu Chí thậm chí còn bị áp lực này đè mất cả sức chiến đấu, cả người không tự chủ được mà loạng choạng lùi về phía sau vài bước.

Nhìn lên bầu trời, hóa ra là một chiếc ô giấy làm bằng giấy dầu màu đỏ đang xoay tròn.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, một cái bóng đỏ lập tức vụt qua, nhẹ như không có trọng lực, nắm lấy cán dù giữa không trung.

Mọi người đều sững sờ trước cảnh tượng trước mắt.

Một ô một người, cứ thế lặng lẽ lơ lửng giữa không trung ở độ cao bảy tám mét so với mặt đất, như thể họ không hề bị ảnh hưởng bởi lực hút của trái đất.

Chiếc ô giấy dầu màu đỏ và chiếc sườn xám màu đỏ đẹp không gì sánh bằng.

Tuy nhiên, đối với đám Tiểu Chí, một giây tiếp theo, cảnh tượng đẹp nghẹt thở trước mặt lập tức trở thành cơn ác mộng mà chúng chưa từng gặp phải trước đây!

Soạt——

Khoảnh khắc tiếp theo, ô đó người đó đột nhiên biến thành dư ảnh màu đỏ như máu!

Ngay sau đó, dư ảnh này hóa thành một cơn lốc xoáy màu máu, đi tới đâu, mười hai vị tướng Thiên La mạnh đến mức không thể ngăn nổi vừa rồi lập tức trở nên mỏng manh như những chiếc lá khô rơi trên mặt đất.

Không có phản ứng, không có phản kháng, thậm chí không có bất kì âm thanh nào.

Không đầy một giây sau, một tia sáng đỏ lóe lên, một người một ô hạ xuống đất.

Đằng sau là Tiểu Chí và mười hai vị tướng Thiên La, đứng như trời trồng tại chỗ, như thể bị trúng điểm huyệt vậy.

Hồng Lý từ đầu đến cuối đều không nhìn bọn họ lấy một cái, cầm ô đỏ bước nhẹ về phía trước.

Đám Tần Phong thất thần ở phía sau nhìn theo, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Phịch!

Đột nhiên có người ngã khuỵu xuống đất, rồi phịch phịch phịch ...

Tiểu Chí và mười hai vị tướng Thiên La lần lượt ngã xuống như những quân cờ domino.

Chạy lại xem, tất cả đều đã tắt thở!

Vẻ mặt của đám Tần Phong, ban đầu là hoang mang, sau đó là nghi ngờ đều biến thành kinh ngạc cùng hoảng sợ!

Thậm chí còn có người đã bắt đầu hơi run lên, cách đó không xa nhìn cô gái mặc sườn xám màu đỏ, bước đi nhẹ nhàng, cầm chiếc ô đỏ, trong mắt mọi người tràn đầy vẻ tôn kính cùng sợ hãi vô tận!

Họ vừa chiến đấu với đối phương và họ đều biết sức chiến đấu của chúng.

Đối phương chỉ có mười ba người, nhưng bọn chúng đã nghiền nát hơn một trăm người của họ, mà bọn họ còn là những người đã trải qua cuộc huấn huyện hai tháng địa ngục.

Thế mà, mười ba người đó đã bị giết ngay lập tức chỉ trong một giây bằng một chiêu mà cho đến giờ vẫn chưa ai hiểu được!

Không thể tưởng tượng được thực lực đáng sợ của người phụ nữ mặc sườn xám, cầm ô đỏ này đã đạt đến cảnh giới nào rồi!

"Sư phụ, sư phụ, sư phụ!"

Sau khi Triệu Đại Lực kịp phản ứng, liền vội vàng chạy theo Hồng Lý.

Sau đó, anh ta quỳ trên mặt đất cái huỵch: "Sư phụ, bây giờ tôi gọi cô là sư phụ còn kịp không, vừa rồi chính cô nói là muốn nhận tôi làm đồ đệ, đồ đệ có mắt như mù, xin sư phụ tha thứ, sư phụ, con muốn theo sư phụ học hỏi đến trở thành cường giả!"

Triệu Đại Lực lúc này mới cảm thấy hối hận, anh ta không ngờ, cô gái nhìn ‘yểu điệu’ trước mặt lại là một cao thủ!

Hồng Lý dừng bước, nhưng không nói gì, thậm chí còn không nhìn Triệu Đại Lực.

Lúc này, Sử Nam Bắc và Diệp Vĩnh Khang cũng đi về phía bên này.

"Này đầu to, trước đó cậu nói câu gì ấy nhỉ?"

Sử Nam Bắc cười khinh khỉnh với Triệu Đại Lực: "Ồ, tôi nhớ rồi, lúc trước cậu nói cậu đứng tại chỗ, Hồng Lý có thể dùng mọi biện pháp, nếu có thể xê dịch cậu nửa tấc thì cậu đồng ý làm đồ đệ của cô ấy à?"

"Không không không không, tôi...... Tôi…"

Triệu Đại Lực bây giờ chỉ muốn đập đầu vào đâu mà chết quách đi cho rồi, chỉ cần nhớ tới câu nói ban nãy, anh ta liền hận không thể đào cái lỗ nẻ mà chui xuống.

"Sư phụ, con thật sự không cố ý, xin người đừng để bụng, con sai rồi, con có mắt như mù, con mắt chó coi thường người khác, con đời đời bất hủ…"

"Đệch, dừng lại!"

Sử Nam Bắc vội vàng làm động tác dừng lại: "Đệch, cái gì mà đời đời bất hủ, có học hành gì không vậy?"

"Đừng nói mấy câu vô dụng này nữa. Nếu xin lỗi có tác dụng thì còn cần cảnh sát à?”

"Như này đi, không phải cậu vừa nói rằng nếu Hồng Lý có thể di chuyển cậu nửa phân, thì cậu sẽ thành đồ đệ của cô ấy à?”

"Bây giờ đổi lại đi, Hồng Lý đứng yên. Nếu có thể khiến cô ấy nhích người nửa tấc, cô ấy sẽ nhận cậu làm đồ đệ".

Triệu Đại Lực nhìn Sử Nam Bắc, rồi lại nhìn hồng Lý: "Sư phụ, lời nói của anh ta có tính không?"

Hồng Lý cũng không nói gì, nhưng vẻ mặt của cô ấy cho thấy cô ấy đã đồng ý.

Triệu Đại Lực đứng lên, cũng không vội ra tay mà trước tiên đi vòng quanh Hồng Lý quan sát.

Tuy tính cách rất hổ báo nhưng không có nghĩa là Triệu Đại Lực không có đầu óc.

Hồng Lý có vẻ ngoài mảnh mai, yếu đuối, có khí chất của một người phụ nữ hiền lành ở vùng sông nước Nam Giang, nhưng Triệu Đại Lực không ngốc đến mức đến bây giờ vẫn còn đánh giá con người qua vẻ bề ngoài.

Có thể giết chết mười mấy cao thủ trong vòng một giây, nếu có thể tùy tiện đẩy được cô ấy mới là lạ đấy.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Triệu Đại Lực hỏi Sử Nam Bắc: "Bất kỳ cách nào cũng được phải không?"

Sử Nam Bắc gật đầu: "Chỉ cần cậu nghĩ ra được là được. Nếu cậu thích có thể lấy cả súng thần công ra bắn".

Triệu Đại Lực cũng gật đầu, lại hỏi: "Vậy sư phụ có đánh lại không?"

Sử Nam Bắc lắc đầu cười: "Đừng lo, cậu còn chẳng có tư cách để cô ấy đánh lại kìa".

"Tốt!"

Ánh mắt Triệu Đại Lực chợt lóe lên vẻ tự tin, cười ranh mãnh với Hồng Lý: "Sư phụ, đắc tội rồi!"

Mà ở bên cạnh, Sử Nam Bắc lại tỏ vẻ khinh thường: "Tên này lấy đâu ra sự tự tin đó vậy, thật sự cho rằng mình có năng lực đẩy được Hồng Lý sao?"

Mà vẻ mặt Diệp Vĩnh Khang lại có chút kỳ quái, anh sửng sốt, sau khi phản ứng lại không khỏi dở khóc dở cười: "Cậu ta được nhận chắc rồi, nhưng phải chịu đau chút".

"Tại sao?"

Sử Nam Bắc tự hỏi: "Cậu ta có thể đẩy Hồng Lý á?"

Diệp Vĩnh Khang lắc đầu cười: "Cậu sẽ biết ngay thôi".
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

[Zhihu] Diễm thi trở về
  • Đang cập nhật..
Chương 4 END
[Zhihu] Thiên kim trở về
  • 天格 - Thiên Cách
Phần 3 END
Ngạo Thế: Tiên Đế Trở Về
TRỌNG SINH TRỞ VỀ VỊ TRÍ CŨ
  • Cuồng Thượng Gia Cuồng
Chương 217

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom