Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 398: Quán bar Vân Đoan
"Vĩnh Khang, hôm nay anh bị làm sao vậy? Uống nhầm thuốc súng à. Đang yên đang lành lại đi mắng người ta như vậy. Giờ thì hay rồi, làm người ta giận bỏ đi luôn rồi kìa!"
Hạ Huyền Trúc lạnh lùng bước vào phòng làm việc mắng mỏ Diệp Vĩnh Khang.
Nếu là người khác thì cũng không sao, nhưng Lâm Tĩnh là bạn thân nhất của Hạ Huyền Trúc, và cô ấy là người duy nhất ở bên cạnh cô khi cô nghèo túng nhất.
Cho nên nhìn thấy Lâm Tĩnh bị Diệp Vĩnh Khang mắng, Hạ Huyền Trúc cảm thấy rất tức giận.
Đồng thời cô cũng cảm thấy chuyện này khá bất thường, Diệp Vĩnh Khang bình thường vẫn luôn rất dịu dàng, hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy?
"Huyền Trúc, anh muốn ra ngoài uống rượu, em có thể đi cùng anh được không?"
Diệp Vĩnh Khang quay đầu lại.
Hạ Huyền Trúc sững sờ, muốn hét lên với đối phương, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đáng thương của tên này, cô lại cảm thấy lòng mình dịu lại.
"Lát nữa em còn phải làm việc, không có thời gian chiều anh đâu, nay anh như ăn phải thuốc súng cơ mà, thôi bỏ đi, bên Tĩnh Tĩnh, đợi vài ngày nữa cô ấy hết giận em sẽ nói vài lời giúp anh".
Hạ Huyền Trúc xua tay, nói xong liền chuẩn bị xoay người rời đi, không định tiếp tục tranh cãi với Diệp Vĩnh Khang nữa.
"Huyền Trúc".
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên gọi lại: "Ừm... anh cảm thấy không ổn lắm, anh muốn uống một chút, em có thể…"
"Em thực sự không có thời gian đâu. Em còn một đống việc kia kìa, anh còn khó chịu vì cái gì nữa hả? Đi ngủ sớm chút đi. Em phải đến công ty làm thêm giờ. Tối nay em sẽ ở lại đó. Ngày mai tan làm em sẽ về".
Hạ Huyền Trúc không nhìn lại, vội vã ra lấy túi xách rồi ra ngoài.
Kể từ khi khu sản nghiệp mở cửa, Hạ Huyền Trúc ngày nào cũng giống như một cỗ máy, làm việc suốt từ sáng đến tối.
Nếu chỉ là ngày nào cũng tăng ca về muộn thì đã đành, nhưng Hạ Huyền Trúc bận rộn đến mức phải ở lại phòng nghỉ của tổng giám đốc công ty ít nhất ba ngày một tuần.
Diệp Vĩnh Khang chỉ có một mình, Diệp Tiểu Trân thì được Trương Hoa Phương trông, nhiều lúc rảnh phát chán, muốn tìm người nói chuyện cũng không có.
"Anh tại sao lại khó chịu à?"
Diệp Vĩnh Khang thở dài một hơi, cười khổ nhắc lại những gì vừa rồi Hạ Huyền Trúc nói với mình, trong lòng đột nhiên cảm thấy khá buồn.
Chẳng nhẽ ngay cả tư cách khó chịu anh cũng không có ư?
Tinh--
Ngay sau đó, có một tin nhắn Zalo.
Là trần Tiểu Túy gửi đến, là chuyện giai đoạn cuối cùng của cửa hàng trang sức của cô ấy bước vào khu sản nghiệp.
Mặc dù dự án khu sản nghiệp thuộc về Hạ Huyền Trúc, nhưng Diệp Vĩnh Khang đã đưa ba cửa hàng có mặt tiền tốt nhất cho Trần Tiểu Túy, mỗi lần Trần Tiểu Túy đưa tài liệu của Hạ Huyền Trúc đều đưa cho Diệp Vĩnh Khang trước.
"Cái này em cứ xem đó mà làm, có chuyện gì thì cứ thảo luận với Huyền Trúc ấy".
Diệp Vĩnh Khang trả lời đại.
Vừa định ném điện thoại sang một bên, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, liền gửi tin nhắn cho Trần Tiểu Túy: Anh cảm thấy hơi khó chịu, muốn đi uống chút, em có rảnh không?
Trần Tiểu Túy trả lời trong giây lát: Quán bar Vân Đoan ở nhà hàng Thủy Tinh được không? Hoặc anh có thể gửi địa chỉ cho em, em đang mặc đồ công sở, về thay quần áo là tới.
Diệp Vĩnh Khang đáp: Theo địa chỉ mà em nói đi, không cần thay quần áo đâu, giờ anh qua.
Trần Tiểu Túy: Được, em sẽ qua ngay, lát nữa gặp.
Nhà hàng Thủy Tinh thuộc tài sản của Trần Tiểu Túy, ngoài phục vụ ăn uống, Trần Tiểu Túy còn cải tạo mái tầng trên cùng thành một quán bar ngắm cảnh tinh tế.
Quán bar này có tên là Vân Đoan vì khi uống ở đây, có thể nhìn ra toàn cảnh thành phố.
Khi Diệp Vĩnh Khang lái xe đến, Trần Tiểu Túy đã đợi sẵn ở lối vào của nhà hàng Thủy Tinh.
Nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang xuống xe, cô ấy vội vàng bước tới, nở nụ cười: "Em đã cho hết khách ra về rồi, nay nhà hàng đóng cửa".
Diệp Vĩnh Khang cười hiểu ý, mỗi lần Trần Tiểu Túy làm gì, anh đều cảm thấy rất thân thiết.
"Làm việc này không sợ ảnh hưởng đến công việc kinh doanh của em sao?"
Diệp Vĩnh Khang cười hỏi.
Trần Tiểu Túy cười đáp: "Nhưng em sợ sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của anh".
Diệp Vĩnh Khang sững sờ, đột nhiên bật cười, khoác tay lên vai Trần Tiểu Túy: "Đi thôi, đêm nay không say không về".
Trần Tiểu Túy có vẻ hơi ngạc nhiên: "Anh Diệp, nếu bị người khác nhìn thấy thế này…"
"Sao, em không vui à?"
Diệp Vĩnh Khang cười.
"Không, em thì không sao, nhưng …"
Trần Tiểu Túy quả thực là một cô gái rất hiểu chuyện, điều cô ấy quan tâm hơn cả là danh tiếng của Diệp Vĩnh Khang và hậu quả nếu cảnh này đến tai Hạ Huyền Trúc.
"Vậy thì đừng nói nữa, đâu ra lắm ‘nhưng’vậy!"
Diệp Vĩnh Khang cắt ngang lời nói của Trần Tiểu Túy, sau đó tiếp tục ôm cô ấy sải bước đi vào cửa thang máy.
Tầng thượng, quán bar Vân Đoan.
Đồ trang trí ở đây đều do chính tay Trần Tiểu Túy thiết kế và giám sát, vật liệu trang trí cũng do chính tay Trần Tiểu Túy lựa chọn.
Sử dụng pha lê làm chủ đạo, thêm ánh sáng vừa phải và một số cây xanh và đá, cả sân thượng đẹp lộng lẫy.
Uống một ly rượu ở đây, nhìn ra quang cảnh về đêm của toàn thành phố, có thể khiến người ta cảm thấy thư thái, dễ chịu trong chốc lát.
Tất nhiên, một ly rượu rẻ nhất ở đây cũng có mức giá bảy tám trăm tệ, đây chắc chắn không phải là thứ mà hầu hết những người bình thường đều có thể mua được.
Mà cho dù là không thiếu tiền, nhưng nếu muốn đến đây cũng phải hẹn trước ít nhất ba ngày, có thể nói là khó.
Vì vậy, hành vi đuổi khách về sớm của Trần Tiểu Túy vào ngày hôm nay chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng lớn đến uy tín và danh tiếng của quán bar này.
Nhưng Trần Tiểu Túy không quan tâm chút nào, chỉ cần có liên quan đến Diệp Vĩnh Khang, đừng nói đến chút danh tiếng, cho dù trực tiếp đóng cửa quán bar, cô ấy cũng sẽ không bao giờ nhíu mày.
"Thiên Nhiên Cư".
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười, vươn tay vỗ một cái vào chiếc bàn rượu tinh xảo bằng pha lê gần mép sân thượng, cười nói: "Đây là Thiên Nhiên Cư trong truyền thuyết, cần phải đặt trước một tháng, phí tiêu thụ không được ít hơn năm mươi nghìn nhân dân tệ à?"
"Đó là thứ để người khác nghe".
Trần Tiểu Túy kéo một chiếc ghế dựa bằng pha lê qua, vừa ngồi xuống vừa nói: "Bản chất con người là thô tục, đồ càng khó lấy, thì càng coi trọng".
"Trên thực tế, cái bàn này ngoại trừ vị trí tốt hơn một chút, những thứ khác chả khác gì những chiếc bàn bình thường".
"Nhưng khi em đẩy giá để có được chiếc bàn này cao hơn một chút, nó đột nhiên trở nên khác biệt".
"Đây là một loại marketing, em cũng được coi là một gian thương trong truyền thuyết".
Trần Tiểu Túy cười cởi mở, cô ấy không chút ngại ngùng khi chia sẻ điều kị húy trong công việc, chỉ có thể ở trước mặt Diệp Vĩnh Khang, cô ấy mới có thể thoải mái như vậy.
"Ồ, ra là như vậy, hôm nay xem ra anh phải giết chết tên gian thương này mới được, coi như vì dân trừ lại mới được, rượu ngon nhất đâu?"
Diệp Vĩnh Khang cười nói, anh cũng như vậy, mỗi khi ở bên Trần Tiểu Túy, anh luôn cảm thấy rất thoải mái và vui vẻ.
"Được, thế thì anh cứ đợi đấy, gian thương em đây sẽ cho anh biết tay, bồi bàn, đem tất cả rượu ngon nhất lên đây, sau đó đứng ở cửa, không ai được phép vào nếu không có sự cho phép của tôi!"
Trần Tiểu Túy ra lệnh cho nhân viên phục vụ.
Hạ Huyền Trúc lạnh lùng bước vào phòng làm việc mắng mỏ Diệp Vĩnh Khang.
Nếu là người khác thì cũng không sao, nhưng Lâm Tĩnh là bạn thân nhất của Hạ Huyền Trúc, và cô ấy là người duy nhất ở bên cạnh cô khi cô nghèo túng nhất.
Cho nên nhìn thấy Lâm Tĩnh bị Diệp Vĩnh Khang mắng, Hạ Huyền Trúc cảm thấy rất tức giận.
Đồng thời cô cũng cảm thấy chuyện này khá bất thường, Diệp Vĩnh Khang bình thường vẫn luôn rất dịu dàng, hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy?
"Huyền Trúc, anh muốn ra ngoài uống rượu, em có thể đi cùng anh được không?"
Diệp Vĩnh Khang quay đầu lại.
Hạ Huyền Trúc sững sờ, muốn hét lên với đối phương, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đáng thương của tên này, cô lại cảm thấy lòng mình dịu lại.
"Lát nữa em còn phải làm việc, không có thời gian chiều anh đâu, nay anh như ăn phải thuốc súng cơ mà, thôi bỏ đi, bên Tĩnh Tĩnh, đợi vài ngày nữa cô ấy hết giận em sẽ nói vài lời giúp anh".
Hạ Huyền Trúc xua tay, nói xong liền chuẩn bị xoay người rời đi, không định tiếp tục tranh cãi với Diệp Vĩnh Khang nữa.
"Huyền Trúc".
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên gọi lại: "Ừm... anh cảm thấy không ổn lắm, anh muốn uống một chút, em có thể…"
"Em thực sự không có thời gian đâu. Em còn một đống việc kia kìa, anh còn khó chịu vì cái gì nữa hả? Đi ngủ sớm chút đi. Em phải đến công ty làm thêm giờ. Tối nay em sẽ ở lại đó. Ngày mai tan làm em sẽ về".
Hạ Huyền Trúc không nhìn lại, vội vã ra lấy túi xách rồi ra ngoài.
Kể từ khi khu sản nghiệp mở cửa, Hạ Huyền Trúc ngày nào cũng giống như một cỗ máy, làm việc suốt từ sáng đến tối.
Nếu chỉ là ngày nào cũng tăng ca về muộn thì đã đành, nhưng Hạ Huyền Trúc bận rộn đến mức phải ở lại phòng nghỉ của tổng giám đốc công ty ít nhất ba ngày một tuần.
Diệp Vĩnh Khang chỉ có một mình, Diệp Tiểu Trân thì được Trương Hoa Phương trông, nhiều lúc rảnh phát chán, muốn tìm người nói chuyện cũng không có.
"Anh tại sao lại khó chịu à?"
Diệp Vĩnh Khang thở dài một hơi, cười khổ nhắc lại những gì vừa rồi Hạ Huyền Trúc nói với mình, trong lòng đột nhiên cảm thấy khá buồn.
Chẳng nhẽ ngay cả tư cách khó chịu anh cũng không có ư?
Tinh--
Ngay sau đó, có một tin nhắn Zalo.
Là trần Tiểu Túy gửi đến, là chuyện giai đoạn cuối cùng của cửa hàng trang sức của cô ấy bước vào khu sản nghiệp.
Mặc dù dự án khu sản nghiệp thuộc về Hạ Huyền Trúc, nhưng Diệp Vĩnh Khang đã đưa ba cửa hàng có mặt tiền tốt nhất cho Trần Tiểu Túy, mỗi lần Trần Tiểu Túy đưa tài liệu của Hạ Huyền Trúc đều đưa cho Diệp Vĩnh Khang trước.
"Cái này em cứ xem đó mà làm, có chuyện gì thì cứ thảo luận với Huyền Trúc ấy".
Diệp Vĩnh Khang trả lời đại.
Vừa định ném điện thoại sang một bên, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, liền gửi tin nhắn cho Trần Tiểu Túy: Anh cảm thấy hơi khó chịu, muốn đi uống chút, em có rảnh không?
Trần Tiểu Túy trả lời trong giây lát: Quán bar Vân Đoan ở nhà hàng Thủy Tinh được không? Hoặc anh có thể gửi địa chỉ cho em, em đang mặc đồ công sở, về thay quần áo là tới.
Diệp Vĩnh Khang đáp: Theo địa chỉ mà em nói đi, không cần thay quần áo đâu, giờ anh qua.
Trần Tiểu Túy: Được, em sẽ qua ngay, lát nữa gặp.
Nhà hàng Thủy Tinh thuộc tài sản của Trần Tiểu Túy, ngoài phục vụ ăn uống, Trần Tiểu Túy còn cải tạo mái tầng trên cùng thành một quán bar ngắm cảnh tinh tế.
Quán bar này có tên là Vân Đoan vì khi uống ở đây, có thể nhìn ra toàn cảnh thành phố.
Khi Diệp Vĩnh Khang lái xe đến, Trần Tiểu Túy đã đợi sẵn ở lối vào của nhà hàng Thủy Tinh.
Nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang xuống xe, cô ấy vội vàng bước tới, nở nụ cười: "Em đã cho hết khách ra về rồi, nay nhà hàng đóng cửa".
Diệp Vĩnh Khang cười hiểu ý, mỗi lần Trần Tiểu Túy làm gì, anh đều cảm thấy rất thân thiết.
"Làm việc này không sợ ảnh hưởng đến công việc kinh doanh của em sao?"
Diệp Vĩnh Khang cười hỏi.
Trần Tiểu Túy cười đáp: "Nhưng em sợ sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của anh".
Diệp Vĩnh Khang sững sờ, đột nhiên bật cười, khoác tay lên vai Trần Tiểu Túy: "Đi thôi, đêm nay không say không về".
Trần Tiểu Túy có vẻ hơi ngạc nhiên: "Anh Diệp, nếu bị người khác nhìn thấy thế này…"
"Sao, em không vui à?"
Diệp Vĩnh Khang cười.
"Không, em thì không sao, nhưng …"
Trần Tiểu Túy quả thực là một cô gái rất hiểu chuyện, điều cô ấy quan tâm hơn cả là danh tiếng của Diệp Vĩnh Khang và hậu quả nếu cảnh này đến tai Hạ Huyền Trúc.
"Vậy thì đừng nói nữa, đâu ra lắm ‘nhưng’vậy!"
Diệp Vĩnh Khang cắt ngang lời nói của Trần Tiểu Túy, sau đó tiếp tục ôm cô ấy sải bước đi vào cửa thang máy.
Tầng thượng, quán bar Vân Đoan.
Đồ trang trí ở đây đều do chính tay Trần Tiểu Túy thiết kế và giám sát, vật liệu trang trí cũng do chính tay Trần Tiểu Túy lựa chọn.
Sử dụng pha lê làm chủ đạo, thêm ánh sáng vừa phải và một số cây xanh và đá, cả sân thượng đẹp lộng lẫy.
Uống một ly rượu ở đây, nhìn ra quang cảnh về đêm của toàn thành phố, có thể khiến người ta cảm thấy thư thái, dễ chịu trong chốc lát.
Tất nhiên, một ly rượu rẻ nhất ở đây cũng có mức giá bảy tám trăm tệ, đây chắc chắn không phải là thứ mà hầu hết những người bình thường đều có thể mua được.
Mà cho dù là không thiếu tiền, nhưng nếu muốn đến đây cũng phải hẹn trước ít nhất ba ngày, có thể nói là khó.
Vì vậy, hành vi đuổi khách về sớm của Trần Tiểu Túy vào ngày hôm nay chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng lớn đến uy tín và danh tiếng của quán bar này.
Nhưng Trần Tiểu Túy không quan tâm chút nào, chỉ cần có liên quan đến Diệp Vĩnh Khang, đừng nói đến chút danh tiếng, cho dù trực tiếp đóng cửa quán bar, cô ấy cũng sẽ không bao giờ nhíu mày.
"Thiên Nhiên Cư".
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười, vươn tay vỗ một cái vào chiếc bàn rượu tinh xảo bằng pha lê gần mép sân thượng, cười nói: "Đây là Thiên Nhiên Cư trong truyền thuyết, cần phải đặt trước một tháng, phí tiêu thụ không được ít hơn năm mươi nghìn nhân dân tệ à?"
"Đó là thứ để người khác nghe".
Trần Tiểu Túy kéo một chiếc ghế dựa bằng pha lê qua, vừa ngồi xuống vừa nói: "Bản chất con người là thô tục, đồ càng khó lấy, thì càng coi trọng".
"Trên thực tế, cái bàn này ngoại trừ vị trí tốt hơn một chút, những thứ khác chả khác gì những chiếc bàn bình thường".
"Nhưng khi em đẩy giá để có được chiếc bàn này cao hơn một chút, nó đột nhiên trở nên khác biệt".
"Đây là một loại marketing, em cũng được coi là một gian thương trong truyền thuyết".
Trần Tiểu Túy cười cởi mở, cô ấy không chút ngại ngùng khi chia sẻ điều kị húy trong công việc, chỉ có thể ở trước mặt Diệp Vĩnh Khang, cô ấy mới có thể thoải mái như vậy.
"Ồ, ra là như vậy, hôm nay xem ra anh phải giết chết tên gian thương này mới được, coi như vì dân trừ lại mới được, rượu ngon nhất đâu?"
Diệp Vĩnh Khang cười nói, anh cũng như vậy, mỗi khi ở bên Trần Tiểu Túy, anh luôn cảm thấy rất thoải mái và vui vẻ.
"Được, thế thì anh cứ đợi đấy, gian thương em đây sẽ cho anh biết tay, bồi bàn, đem tất cả rượu ngon nhất lên đây, sau đó đứng ở cửa, không ai được phép vào nếu không có sự cho phép của tôi!"
Trần Tiểu Túy ra lệnh cho nhân viên phục vụ.