• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (3 Viewers)

  • Chương 399: Sau này em sẽ bảo vệ anh

Chẳng mấy chốc, một đống rượu đắt tiền được đặt lên bàn.

Chỉ lấy bừa một chai trong số này, ít nhất cũng bằng với số tiền mà một người bình thường cả năm không ăn không uống dành dụm được.

Giá trị của mấy chai rượu này còn bằng cả một khoản tiền cọc cho một ngôi nhà.

Nhưng hai người họ lại coi đống đồ uống đắt tiền kia như cỏ rác, cầm chai rót ừng ực vào trong cổ họng.

"Này, không phải em dị ứng rượu sao? Em uống nhiều như vậy không sợ xảy ra chuyện gì à?”

Một lúc sau, cả hai đã chìm đắm trong men rượu.

"Có anh ở đây, đừng nói em dị ứng với rượu, cho dù uống say quắc cần câu thì em cũng sẽ không sao, anh nhất định sẽ bảo vệ em, đúng không?"

Trần Tiểu Túy say đến mức mặt mũi đỏ bừng, trước đây mỗi lần cô ấy uống chút rượu đều có phản ứng đặc biệt xấu.

Cô ấy luôn cho rằng mình bị dị ứng với rượu, sau đó, trong một lần đến bệnh viện khám sức khỏe, cô ấy tình cờ phát hiện ra mình không phải dị ứng với rượu mà là do rối loạn bài tiết hormone trong cơ thể.

Nói cách khác, Trần Tiểu Túy đã chịu áp lực cường độ cao trong một thời gian dài, cảm xúc không được giải tỏa kịp thời nên có khả năng mắc chứng trầm cảm nhẹ.

Vì vậy, điều này dẫn đến một số phản ứng không tốt mỗi khi cô ấy uống rượu.

"Bảo vệ em? Ai nói là anh sẽ bảo vệ em chứ?"

Diệp Vĩnh Khang say khướt nói: "Mấy người ai cũng muốn anh bảo vệ, người này muốn anh bảo vệ, người kia cũng muốn anh chăm sóc, vậy ai sẽ bảo vệ và chăm sóc anh đây?”

"Mỗi ngày anh đều phải chăm sóc hết người này đến người kia, chuyện gì cũng tìm đến anh, xem anh như người hầu kẻ hạ rồi phải không?”

"Mọi người đều thấy rằng anh rất ngầu, ngầu lên tận tít trên trời nên không cần ai chăm sóc đúng không?”

"Thực ra, mọi người đều sai rồi, mẹ kiếp, anh cũng là con người, cũng có da thịt phàm trần, cũng có thất tình lục dục, cũng ham mê ăn uống”.

"Tâm trạng không tốt cũng cần có người bên cạnh, cần người an ủi, có lúc cũng muốn nũng nịu hay giận dữ”.

"Nhưng có ai hiểu cho anh? Mẹ kiếp, chết tiệt!"

Diệp Vĩnh Khang càng nói càng tức giận, ném mạnh chai rượu xuống đất vang lên tiếng “choang”.

"Diệp Vĩnh Khang, mẹ kiếp, anh đừng nổi giận với em, anh tưởng em sợ anh à?"

Lúc này Trần Tiểu Túy đã hoàn toàn nổi nóng, không hề tỏ ra yếu đuối, cô ấy cầm lấy một chai rượu chưa mở nắp, đập mạnh xuống sàn vang lên âm thanh chói tai như vừa nãy.

"Em thấy anh là kiểu người lập dị, không biết thế nào là đủ”.

"Anh có bản lĩnh cao siêu, có khối tài sản mà người khác không thể tưởng tượng, còn có quyền lực một tay che trời”.

"Dù anh hít thở mạnh một chút cũng có thể khiến cả đám đông run lẩy bẩy”.

"Anh muốn có thứ gì, muốn làm việc gì, chỉ cần một câu nói của anh thì sẽ có vô số người cho dù sứt đầu mẻ trán cũng muốn tranh giành đi làm thay anh”.

"Anh có biết có bao nhiêu người ngưỡng mộ cuộc sống của anh hay không?"

"Bây giờ anh còn ở đây trơ trẽn nói rằng không có ai chăm sóc anh, không ai quan tâm anh, anh nghĩ thú vị lắm sao?”

Diệp Vĩnh Khang bật cười ha hả: “Trần Tiểu Túy, bây giờ em ngầu quá nhỉ, lại dám ném chai rượu với anh nữa cơ đấy”.

"Anh nói cho em biết, hôm nay may mà là em, nếu đổi thành người khác dám làm vậy với anh thì cho dù là ông trời thì anh cũng ném thẳng xuống lầu”.

"Vừa nãy em nói đúng, bây giờ quả thực anh muốn gì có đó, chỉ cần anh muốn thì cho dù đến bất cứ đâu cũng sẽ có một đám đông cung kính làm việc cho anh như thần tiên, nhưng...”

Vừa nói, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên chỉ vào lồng ngực mình: “Từ trước đến nay chưa có ai quan tâm đến chỗ này của anh!"

"Thứ họ tôn trọng là vầng hào quang của quyền lực và địa vị trên người anh, không phải tôn trọng Diệp Vĩnh Khang anh!"

"Vầng hào quang ở trên đầu anh, nhưng linh hồn của Diệp Vĩnh Khang anh lại nằm ở trong tim!"

"Tất cả mọi người đều cho rằng vầng hào quang kiên cố vững chắc trên đầu anh chính là tất cả của anh”.

"Không cần ai chăm sóc, không cần ai thấu hiểu, nhưng mẹ kiếp, có ai từng quan tâm đến chỗ này của anh hay chưa?”

Diệp Vĩnh Khang nói đến mấy câu này, âm thanh gần như gào thét.

Trần Tiểu Túy đột nhiên im lặng.

"A, Trần Tiểu Túy em có biết không? Chết tiệt, ai cũng bảo anh bảo vệ bọn họ, vậy ai sẽ đến bảo vệ cho anh!"

"Mẹ kiếp, anh nói trong lòng anh rất khó chịu nhưng không có ai coi ra gì. Dựa vào đâu mà các người khó chịu thì là khó chịu còn anh khó chịu thì lại bảo là lập dị, là vô vị nhàm chán”.

"Trần Tiểu Túy, anh nói cho em biết...”

Diệp Vĩnh Khang trừng đôi mắt đỏ ngầu rồi rống to, Trần Tiểu Túy đột nhiên vươn cánh tay, nhẹ nhàng sờ vào ngực trái của Diệp Vĩnh Khang.

"Là ở đây sao?"

Trần Tiểu Túy nhìn vào mắt Diệp Vĩnh Khang, dịu dàng nói.

Diệp Vĩnh Khang sững sờ.

"Sau này, em sẽ để ý đến chỗ này của anh”.

Khóe mắt Trần Tiểu Túy ngân ngấn lệ.

Đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang trong trạng thái này, cũng là lần đầu tiên cô ấy biết người đàn ông này không phải là mạnh mẽ không thể phá vỡ, nội tâm của anh cũng có chỗ vô cùng yếu đuối.

Bàn tay trắng nõn và mềm mại của Trần Tiểu Túy nhẹ nhàng vuốt ve ngực trái Diệp Vĩnh Khang, cảm giác đó giống như một đứa trẻ chịu ấm ức cuối cùng cũng được vỗ về bằng tình yêu thương.

Cảm giác này khiến Diệp Vĩnh Khang đột nhiên tìm được cảm giác an toàn mà lâu lắm rồi anh mới có.

Cũng giống như cảm giác khi anh ở với bố mẹ đẻ của mình.

Đó là cảm giác bình yên và hòa hợp xuất phát từ nội tâm, cảm xúc được người khác vỗ về và thật sự được người khác để ý đến.

Khoảnh khắc tiếp theo.

Diệp Vĩnh Khang đột nhiên như mất kiểm soát, nắm lấy vai Trần Tiểu Túy, sau đó hôn ngấu nghiến vào môi cô ấy.

"Anh Diệp...”

Trần Tiểu Túy biến sắc: “Anh Diệp, bình tĩnh...”

Nhưng dù cô ấy có giãy giụa và can ngăn thế nào thì hành động của đối phương cũng càng lúc càng trở nên điên rồ hơn.

Sau đó, Trần Tiểu Túy cảm nhận được một luồng sức mạnh và dũng khí chưa từng có do người đàn ông này rót vào trong cơ thể từ miệng mình.

Tiếp theo, cả hai ôm chặt lấy nhau, không chút kiêng dè, điên cuồng mây mưa...

Đêm nay, nội tiết tố tăng vọt, bầu không khí trong quán bar Vân Đoan chìm đắm trong hương nồng say.

Ngày hôm sau.

Tia nắng đầu tiên của buổi sáng chiếu nhẹ vào mặt Diệp Vĩnh Khang.

Lúc anh mở mắt ra đã nhìn thấy Trần Tiểu Túy mặc quần áo chỉnh tề đang lặng lẽ ở bên cạnh.

"Anh tỉnh rồi à? Uống chút nước mật ong sẽ thấy dễ chịu hơn”.

Trần Tiểu Túy dè dặt đưa một cốc nước mật ong lên miệng Diệp Vĩnh Khang.

Diệp Vĩnh Khang vừa mở miệng, mật ngọt và nước ấm lập tức chảy vào cổ họng.

"Ngon đấy, em tự pha à?”

Diệp Vĩnh Khang cười nói.

"Em không có tài pha ngon vậy đâu, em bảo nhân viên pha chế làm cho anh đấy”.

Trần Tiểu Túy nói thật, sau đó cô ấy liếc nhìn một bộ phận nào đó trên người Diệp Vĩnh Khang, cười nói: "Có cần em giúp anh không?"

Diệp Vĩnh Khang sững sờ, vội vàng nhìn xuống, mặt đỏ bừng xấu hổ, vội vàng mặc quần áo vào, ngượng ngùng cười nói: "Em còn không biết tìm đồ che lại cho anh nữa à?”

Trần Tiểu Túy hờ hững nói: "Cũng không phải là em chưa từng nhìn thấy, cần gì phải che nữa chứ”.

Cả hai người đều nhớ rất rõ chuyện xảy ra tối hôm qua, Trần Tiểu Túy càng tỏ vẻ bình tĩnh, còn Diệp Vĩnh Khang lại cảm thấy không biết phải làm sao.

"À... em không sao chứ?"

Khi hai người xuống lầu, Diệp Vĩnh Khang dè dặt hỏi.

Trần Tiểu Túy cười khẽ, đáp: “Còn có thể sao nữa, hơi đau một chút”.

"Ừ”.

Diệp Vĩnh Khang gật đầu: “Hay là anh đưa em về nhé?”

Trần Tiểu Túy ném chìa khóa xe cho Diệp Vĩnh Khang, sau đó bước lên ghế phụ cười nói: "Vậy làm phiền anh rồi, nghe nói anh nấu ăn rất ngon, lát nữa về nhà em nấu canh cho em nhé”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

[Zhihu] Diễm thi trở về
  • Đang cập nhật..
Chương 4 END
[Zhihu] Thiên kim trở về
  • 天格 - Thiên Cách
Phần 3 END
Ngạo Thế: Tiên Đế Trở Về
TRỌNG SINH TRỞ VỀ VỊ TRÍ CŨ
  • Cuồng Thượng Gia Cuồng
Chương 217

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom