Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 401: Viết ngược tên
“Thật ra sao người nhà họ Trần lại không nhìn ra những thủ đoạn của chị ta chứ?”
“Chỉ có điều, bấy giờ chị ta là người có công lớn nhất của nhà họ Trần, còn em lại là người mang tội suýt thì huỷ hoại nhà họ Trần, vậy nên tất cả mọi người đều đứng về phía chị ta”.
“Dưới tình hình như thế, em chỉ có thể lựa chọn từ bỏ tất cả cổ phần của nhà họ Trần, sau đó một thân một mình rời khỏi Thiên Hải, rời khỏi nhà họ Trần”.
“Không phải em tình nguyện mà là em biết nếu như em tiếp tục ở lại nhà họ Trần, không phải không có khả năng một ngày nào đó sẽ bị người ta hại chết”.
“Từ sau khi rời khỏi nhà họ Trần, em đã lang bạt rất nhiều nơi, cuối cùng mới nhìn trúng thành phố Giang Bắc này”.
“Sau đó em đã dồn hết tâm huyết vào công việc, chẳng mấy chốc đã tạo dựng được chỗ đứng vững chắc ở nơi này, hơn nữa sự nghiệp cũng ngày càng phát triển”.
“Thật ra với số tiền mà em kiếm được bây giờ cũng đã đủ để em có thể sống thoải mái cả mấy đời rồi”.
“Thế nhưng em lại không thể dừng lại, em biết kiếm tiền không phải mục đích của mình, em muốn dùng hành động thực tế để chứng minh bản thân với người nhà họ Trần”.
“Em hy vọng sau khi bọn họ nhìn thấy thành tựu của em sẽ chủ động mời em trở lại nhà họ Trần”.
“Thế nhưng sự thật không như là mơ, em đã đánh giá không đúng về nhân tính con người”.
“Tất cả những gì em đã làm không chỉ không được nhà họ Trần thừa nhận mà họ còn trực tiếp hoặc trá hình sắp xếp chướng ngại cho em”.
“Những năm vừa qua, không biết bọn họ đã ngấm ngầm bẫy em bao nhiêu lần”.
“Cũng khiến em lỡ mất mấy cơ hội kinh doanh hiếm có, có thể nói nếu như không phải người nhà họ Trần gây khó dễ từ bên trong thì quy mô sự nghiệp của em đã lớn gấp mấy lần bây giờ!”
“Thật ra em cũng chẳng tính toán những thứ được mất này, thứ mà em so đo là dù gì một giọt máu đào cũng hơn ao nước lã, tại sao bọn họ lại phải đuổi cùng giết tận em như thế?”
“Đồng thời, em cũng biết dù em có nỗ lực bao nhiêu thì cuối cùng cánh tay cũng không vặn được bắp đùi”.
“Nhà họ Trần trải qua mấy đời không ngừng nỗ lực và tích lũy thì mới từng bước đi được tới ngày hôm nay”.
“Dù bọn họ không gây khó dễ từ bên trong với em, dù em có thuận buồm xuôi gió mở rộng sự nghiệp bản thân lớn gấp mười lần thì cũng vĩnh viễn chẳng bao giờ sánh được bằng nhà họ Trần”.
“Vậy nên có những lúc em đã vô cùng mờ mịt, vô cùng cô độc, không biết bản thân nên đi đâu làm gì, tất cả những thứ này là vì cái gì”.
“Mọi người đều biết em là một kẻ cuồng công việc, kỳ thực em cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, em không dám để cho bản thân rảnh rỗi, bởi vì cứ rảnh rỗi là em sẽ lại suy nghĩ linh tinh…”
“Đừng nói nữa!”
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên giơ tay lên, cầm lấy quần áo của Trần Tiểu Tuý rồi ném sang: “Mặc đồ vào ngay đi, anh dẫn em tới nơi này”.
Vừa nói, Diệp Vĩnh Khang vừa mặc đồ của mình.
“Em… anh muốn dẫn em đi đâu?”
Trần Tiểu Tuý cầm lấy quần áo, hoài nghi hỏi.
“Thiên Hải”.
Diệp Vĩnh Khang bình thản trả lời.
“Thiên Hải? Vĩnh Khang, em cảm thấy chuyện này…”
Trần Tiểu Tuý hiểu tính cách của Diệp Vĩnh Khang, cũng có thể đoán ra được tại sao Diệp Vĩnh Khang lại muốn đưa cô ấy tới Thiên Hải luôn.
“Anh không cần em cảm thấy, anh cần anh cảm thấy!”
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên tăng âm lượng, nhìn vào mắt Trần Tiểu Tuý, nghiêm túc nói: “Trần Tiểu Tuý, em nghe kỹ cho anh, trước khi em gặp được người em muốn lấy làm chồng thì em chính là người phụ nữ của Diệp Vĩnh Khang anh!”
“Anh không cần biết nhà họ Trần hay là nhà họ Trương, dám bắt nạt người phụ nữ của anh, anh nhất định phải khiến bọn họ nếm mùi đau khổ!”
“Cô chị gái của em không phải rất có thủ đoạn hay sao? Được, anh sẽ cùng em trở về nhà họ Trần một chuyện với thân phận là người đàn ông của em, anh phải xem xem rốt cuộc chị gái của em và người đàn ông đó có ba đầu sáu tay hay không!”
“Nhưng mà…”
Trần Tiểu Tuý định lên tiếng thì đột nhiên bị Diệp Vĩnh Khang dứt khoát cắt lời: “Không nhưng nhị gì hết!”
“Bây giờ không phải anh đang thương lượng với em mà anh đang thông báo với em, lập tức theo anh tới Thiên Hải, anh, Diệp Vĩnh Khang thề với trời, trước sáng ngày mai, nếu như không thể bắt đám người đó phải trả một cái giá thích đáng thì tên Diệp Vĩnh Khang anh sẽ viết ngược”.
Reng reng…
Vừa nói hết câu, chuông điện thoại của Diệp Vĩnh Khang đột nhiên vang lên.
“Anh nhận điện thoại đi, giờ em sẽ đặt vé máy bay, em nghe theo anh hết!”
Trần Tiểu Tuý không phải một người có tính cách do dự thiếu quyết đoán, nếu như Diệp Vĩnh Khang đã nói như vậy thì cô ấy cũng không cần phải nghĩ ngợi thêm gì nữa.
Chồng đàn vợ hát, người đàn ông của mình nói gì thì chính là thế đó!
“Alo, Nhất Minh, có chuyện gì?”
“A? Mẹ kiếp!”
Diệp Vĩnh Khang vừa nghe được mấy câu đã thở dốc, sau khi cúp máy, anh cười nói với Trần Tiểu Tuý: “À …vé máy bay đổi sang ngày mai đi, hôm nay anh có chút chuyện phải đi xử lý trước đã”.
Trần Tiểu Tuý ngước mắt hỏi: “Diệp Vĩnh Khang, anh nói gì cơ?”
Diệp Vĩnh Khang: “Hả?”
Trần Tiểu Tuý: “Không phải vừa nãy anh nói trước sáng ngày mai, nếu như không giúp em xả giận thì tên anh sẽ viết ngược sao?”
Diệp Vĩnh Khang nhất thời bối rối, gãi đầu cười nói: “Trẻ con mới coi mấy lời thề thốt là thật, mọi người đều trưởng thành cả rồi mà, hơn nữa, Khang Vĩnh Diệp khó nghe lắm, em gọi cũng không thuận miệng, em cứ coi như anh chưa nói mấy lời ban nãy nhé, hi hi”.
Trần Tiểu Tuý nhìn dáng vẻ này của Diệp Vĩnh Khang thì không khỏi bị chọc cười, không ngờ tên này cũng có tính cách trẻ con như vậy.
“Anh phải đi làm chuyện gì thế, có tiện dẫn em theo không?”
Trần Tiểu Túy vừa mặc quần áo vừa lên tiếng hỏi.
Cô ấy hiểu rõ tính cách của Diệp Vĩnh Khang, đừng thấy anh nói chuyện bình thản như không mà lầm, thực tế chuyện có thể khiến anh lập tức huỷ kế hoạch tới Thiên Hải nhất định không hề nhỏ.
“Cái này…”
Diệp Vĩnh Khang rõ ràng hơi chần chừ.
Trần Tiểu Tuý cười nói: “Không tiện thì thôi, em cũng chỉ tiện miệng hỏi thế thôi”.
Diệp Vĩnh Khang nghĩ ngợi, sau đó gật đầu nói: “Được rồi, vậy anh sẽ dẫn em theo, dù sao em cũng là người hiểu rõ thân phận của anh nhất ở Giang Bắc, cũng chẳng cần thiết phải giấu giếm em”.
“Chỉ có điều chuyện mà anh phải đi xử lý, cảnh tượng có thể hơi máu me, em phải chuẩn bị tâm lý thật tốt”.
Trần Tiểu Tuý cười nói: “Yên tâm đi, sức chịu đựng của em không yếu tới vậy, hơn nữa anh càng nói thế em lại càng mong đợi, vừa hay có thể để em thấy được khí chất anh hùng chém giết bốn phương của anh!”
Diệp Vĩnh Khang ngơ ngác, trong lòng thầm nghĩ sao mà phụ nữ bây giờ ai ai cũng mạnh mẽ như thế, lại có thể nói ra mấy lời này.
Hai người lái xe đến phòng bao một quán trà.
“Anh Diệp, cô Tiểu Tuý”.
Phương Nhất Minh mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng tinh, chân mày nhíu chặt, vội vàng đứng dậy chào hỏi khi nhìn thấy hai người bước vào.
“Không cần suốt ngày khách khí như thế, ngồi xuống rồi nói”.
Diệp Vĩnh Khang xua tay với đối phương, sau đó kéo một cái ghế ra cho Trần Tiểu Tuý ngồi xuống, tự mình cũng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
“Nói đi, cụ thể đã xảy ra chuyện gì”.
Diệp Vĩnh Khang cầm ấm trà lên, vừa rót trà cho Trần Tiểu Tuý vừa nói.
Phương Nhất Minh lo lắng nói: “Tôi vừa nhận được tin từ phía An Dương, Sư Tử Hà Đông đã phát điên rồi, bây giờ đang triệu tập người”.
“Hơn nữa đã đánh tiếng, trước sáng ngày mai nhất định phải khiến cho cả Giang Bắc máu chảy thành sông, ngoài ra…”
“Ngoài ra còn nói sẽ giết chết anh Diệp và tất cả những người có quan hệ ở bên cạnh anh nữa!”
“Còn nói... còn nói muốn bắt nhốt vợ con anh lại, coi như gia súc…”
Rầm!
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên giơ chân đạp thẳng lên trên bàn trà: “Muốn chết hả?”
“Chỉ có điều, bấy giờ chị ta là người có công lớn nhất của nhà họ Trần, còn em lại là người mang tội suýt thì huỷ hoại nhà họ Trần, vậy nên tất cả mọi người đều đứng về phía chị ta”.
“Dưới tình hình như thế, em chỉ có thể lựa chọn từ bỏ tất cả cổ phần của nhà họ Trần, sau đó một thân một mình rời khỏi Thiên Hải, rời khỏi nhà họ Trần”.
“Không phải em tình nguyện mà là em biết nếu như em tiếp tục ở lại nhà họ Trần, không phải không có khả năng một ngày nào đó sẽ bị người ta hại chết”.
“Từ sau khi rời khỏi nhà họ Trần, em đã lang bạt rất nhiều nơi, cuối cùng mới nhìn trúng thành phố Giang Bắc này”.
“Sau đó em đã dồn hết tâm huyết vào công việc, chẳng mấy chốc đã tạo dựng được chỗ đứng vững chắc ở nơi này, hơn nữa sự nghiệp cũng ngày càng phát triển”.
“Thật ra với số tiền mà em kiếm được bây giờ cũng đã đủ để em có thể sống thoải mái cả mấy đời rồi”.
“Thế nhưng em lại không thể dừng lại, em biết kiếm tiền không phải mục đích của mình, em muốn dùng hành động thực tế để chứng minh bản thân với người nhà họ Trần”.
“Em hy vọng sau khi bọn họ nhìn thấy thành tựu của em sẽ chủ động mời em trở lại nhà họ Trần”.
“Thế nhưng sự thật không như là mơ, em đã đánh giá không đúng về nhân tính con người”.
“Tất cả những gì em đã làm không chỉ không được nhà họ Trần thừa nhận mà họ còn trực tiếp hoặc trá hình sắp xếp chướng ngại cho em”.
“Những năm vừa qua, không biết bọn họ đã ngấm ngầm bẫy em bao nhiêu lần”.
“Cũng khiến em lỡ mất mấy cơ hội kinh doanh hiếm có, có thể nói nếu như không phải người nhà họ Trần gây khó dễ từ bên trong thì quy mô sự nghiệp của em đã lớn gấp mấy lần bây giờ!”
“Thật ra em cũng chẳng tính toán những thứ được mất này, thứ mà em so đo là dù gì một giọt máu đào cũng hơn ao nước lã, tại sao bọn họ lại phải đuổi cùng giết tận em như thế?”
“Đồng thời, em cũng biết dù em có nỗ lực bao nhiêu thì cuối cùng cánh tay cũng không vặn được bắp đùi”.
“Nhà họ Trần trải qua mấy đời không ngừng nỗ lực và tích lũy thì mới từng bước đi được tới ngày hôm nay”.
“Dù bọn họ không gây khó dễ từ bên trong với em, dù em có thuận buồm xuôi gió mở rộng sự nghiệp bản thân lớn gấp mười lần thì cũng vĩnh viễn chẳng bao giờ sánh được bằng nhà họ Trần”.
“Vậy nên có những lúc em đã vô cùng mờ mịt, vô cùng cô độc, không biết bản thân nên đi đâu làm gì, tất cả những thứ này là vì cái gì”.
“Mọi người đều biết em là một kẻ cuồng công việc, kỳ thực em cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, em không dám để cho bản thân rảnh rỗi, bởi vì cứ rảnh rỗi là em sẽ lại suy nghĩ linh tinh…”
“Đừng nói nữa!”
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên giơ tay lên, cầm lấy quần áo của Trần Tiểu Tuý rồi ném sang: “Mặc đồ vào ngay đi, anh dẫn em tới nơi này”.
Vừa nói, Diệp Vĩnh Khang vừa mặc đồ của mình.
“Em… anh muốn dẫn em đi đâu?”
Trần Tiểu Tuý cầm lấy quần áo, hoài nghi hỏi.
“Thiên Hải”.
Diệp Vĩnh Khang bình thản trả lời.
“Thiên Hải? Vĩnh Khang, em cảm thấy chuyện này…”
Trần Tiểu Tuý hiểu tính cách của Diệp Vĩnh Khang, cũng có thể đoán ra được tại sao Diệp Vĩnh Khang lại muốn đưa cô ấy tới Thiên Hải luôn.
“Anh không cần em cảm thấy, anh cần anh cảm thấy!”
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên tăng âm lượng, nhìn vào mắt Trần Tiểu Tuý, nghiêm túc nói: “Trần Tiểu Tuý, em nghe kỹ cho anh, trước khi em gặp được người em muốn lấy làm chồng thì em chính là người phụ nữ của Diệp Vĩnh Khang anh!”
“Anh không cần biết nhà họ Trần hay là nhà họ Trương, dám bắt nạt người phụ nữ của anh, anh nhất định phải khiến bọn họ nếm mùi đau khổ!”
“Cô chị gái của em không phải rất có thủ đoạn hay sao? Được, anh sẽ cùng em trở về nhà họ Trần một chuyện với thân phận là người đàn ông của em, anh phải xem xem rốt cuộc chị gái của em và người đàn ông đó có ba đầu sáu tay hay không!”
“Nhưng mà…”
Trần Tiểu Tuý định lên tiếng thì đột nhiên bị Diệp Vĩnh Khang dứt khoát cắt lời: “Không nhưng nhị gì hết!”
“Bây giờ không phải anh đang thương lượng với em mà anh đang thông báo với em, lập tức theo anh tới Thiên Hải, anh, Diệp Vĩnh Khang thề với trời, trước sáng ngày mai, nếu như không thể bắt đám người đó phải trả một cái giá thích đáng thì tên Diệp Vĩnh Khang anh sẽ viết ngược”.
Reng reng…
Vừa nói hết câu, chuông điện thoại của Diệp Vĩnh Khang đột nhiên vang lên.
“Anh nhận điện thoại đi, giờ em sẽ đặt vé máy bay, em nghe theo anh hết!”
Trần Tiểu Tuý không phải một người có tính cách do dự thiếu quyết đoán, nếu như Diệp Vĩnh Khang đã nói như vậy thì cô ấy cũng không cần phải nghĩ ngợi thêm gì nữa.
Chồng đàn vợ hát, người đàn ông của mình nói gì thì chính là thế đó!
“Alo, Nhất Minh, có chuyện gì?”
“A? Mẹ kiếp!”
Diệp Vĩnh Khang vừa nghe được mấy câu đã thở dốc, sau khi cúp máy, anh cười nói với Trần Tiểu Tuý: “À …vé máy bay đổi sang ngày mai đi, hôm nay anh có chút chuyện phải đi xử lý trước đã”.
Trần Tiểu Tuý ngước mắt hỏi: “Diệp Vĩnh Khang, anh nói gì cơ?”
Diệp Vĩnh Khang: “Hả?”
Trần Tiểu Tuý: “Không phải vừa nãy anh nói trước sáng ngày mai, nếu như không giúp em xả giận thì tên anh sẽ viết ngược sao?”
Diệp Vĩnh Khang nhất thời bối rối, gãi đầu cười nói: “Trẻ con mới coi mấy lời thề thốt là thật, mọi người đều trưởng thành cả rồi mà, hơn nữa, Khang Vĩnh Diệp khó nghe lắm, em gọi cũng không thuận miệng, em cứ coi như anh chưa nói mấy lời ban nãy nhé, hi hi”.
Trần Tiểu Tuý nhìn dáng vẻ này của Diệp Vĩnh Khang thì không khỏi bị chọc cười, không ngờ tên này cũng có tính cách trẻ con như vậy.
“Anh phải đi làm chuyện gì thế, có tiện dẫn em theo không?”
Trần Tiểu Túy vừa mặc quần áo vừa lên tiếng hỏi.
Cô ấy hiểu rõ tính cách của Diệp Vĩnh Khang, đừng thấy anh nói chuyện bình thản như không mà lầm, thực tế chuyện có thể khiến anh lập tức huỷ kế hoạch tới Thiên Hải nhất định không hề nhỏ.
“Cái này…”
Diệp Vĩnh Khang rõ ràng hơi chần chừ.
Trần Tiểu Tuý cười nói: “Không tiện thì thôi, em cũng chỉ tiện miệng hỏi thế thôi”.
Diệp Vĩnh Khang nghĩ ngợi, sau đó gật đầu nói: “Được rồi, vậy anh sẽ dẫn em theo, dù sao em cũng là người hiểu rõ thân phận của anh nhất ở Giang Bắc, cũng chẳng cần thiết phải giấu giếm em”.
“Chỉ có điều chuyện mà anh phải đi xử lý, cảnh tượng có thể hơi máu me, em phải chuẩn bị tâm lý thật tốt”.
Trần Tiểu Tuý cười nói: “Yên tâm đi, sức chịu đựng của em không yếu tới vậy, hơn nữa anh càng nói thế em lại càng mong đợi, vừa hay có thể để em thấy được khí chất anh hùng chém giết bốn phương của anh!”
Diệp Vĩnh Khang ngơ ngác, trong lòng thầm nghĩ sao mà phụ nữ bây giờ ai ai cũng mạnh mẽ như thế, lại có thể nói ra mấy lời này.
Hai người lái xe đến phòng bao một quán trà.
“Anh Diệp, cô Tiểu Tuý”.
Phương Nhất Minh mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng tinh, chân mày nhíu chặt, vội vàng đứng dậy chào hỏi khi nhìn thấy hai người bước vào.
“Không cần suốt ngày khách khí như thế, ngồi xuống rồi nói”.
Diệp Vĩnh Khang xua tay với đối phương, sau đó kéo một cái ghế ra cho Trần Tiểu Tuý ngồi xuống, tự mình cũng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
“Nói đi, cụ thể đã xảy ra chuyện gì”.
Diệp Vĩnh Khang cầm ấm trà lên, vừa rót trà cho Trần Tiểu Tuý vừa nói.
Phương Nhất Minh lo lắng nói: “Tôi vừa nhận được tin từ phía An Dương, Sư Tử Hà Đông đã phát điên rồi, bây giờ đang triệu tập người”.
“Hơn nữa đã đánh tiếng, trước sáng ngày mai nhất định phải khiến cho cả Giang Bắc máu chảy thành sông, ngoài ra…”
“Ngoài ra còn nói sẽ giết chết anh Diệp và tất cả những người có quan hệ ở bên cạnh anh nữa!”
“Còn nói... còn nói muốn bắt nhốt vợ con anh lại, coi như gia súc…”
Rầm!
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên giơ chân đạp thẳng lên trên bàn trà: “Muốn chết hả?”
Bình luận facebook