Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 400: Bí mật của Trần Tiểu Túy
Cả hai người cùng nhau đến nhà Trần Tiểu Túy.
Chắc chắn không phải là để nấu canh.
Mà lại là một trận mây mưa không hề kiêng nể gì.
"Tiểu Túy, em có cảm thấy tủi thân không?"
Diệp Vĩnh Khang trần truồng dựa vào đầu giường, một tay ôm lấy Trần Tiểu Túy mềm mại.
"Em cảm thấy bản thân vô cùng hạnh phúc”.
Trần Tiểu Túy là một cô gái vô cùng nổi tiếng ở Giang Bắc, một người phụ nữ mạnh mẽ, lúc này lại giống như một chú mèo con ngoan ngoãn trong vòng tay của Diệp Vĩnh Khang.
"Anh với em, không có khả năng...”
"Đừng nói nữa, em biết mà”.
Trần Tiểu Túy nằm trong lòng Diệp Vĩnh Khang, trên trán lấm tấm mồ hôi, nhẹ nhàng nói: "Em chỉ biết, em từng có được anh, có thể chỉ là lần này, có thể còn trong tương lai, nhưng em đã rất mãn nguyện rồi, thật đấy”.
Diệp Vĩnh Khang thở dài một hơi, không biết tại sao, anh luôn cảm thấy trong lòng buồn bã.
Anh thấy càng ngày anh càng không thể hiểu được bản thân mình.
Mặc dù trước khi về nước anh chắc chắn không phải là một chính nhân quân tử gì, anh đã gây họa cho vô số phụ nữ.
Nhưng sau khi về nước, anh đã thầm hạ quyết tâm cả đời này chỉ yêu mình Hạ Huyền Trúc.
Sau đó, một thời gian trước, anh bị xao động bởi sức sống của Trần Tiểu Túy.
Khi nhận được tin Mười bảy vẫn còn sống, anh mới nhận ra rằng Mười bảy vẫn luôn trong lòng anh, chưa từng rời xa.
Đến bây giờ, anh lại ngủ với Trần Tiểu Túy.
"Đàn ông cặn bã có phải giống như anh không?"
Diệp Vĩnh Khang chợt nghĩ đến một từ "cặn bã" rất phổ biến trong nước.
Trần Tiểu Túy lắc đầu: "Không, đàn ông cặn bã chỉ biết đùa giỡn tình cảm của người khác, bản thân lại không trả giá điều gì”.
"Anh thì khác, cho dù là đối với cô Hạ hay với em, em đều có thể cảm nhận được sự quan tâm của anh”.
Diệp Vĩnh Khang cười gượng: "Vậy anh là gì chứ? Ngay cả cặn bã cũng không bằng”.
Trần Tiểu Túy dịu dàng nói: "Anh là anh hùng đầu đội trời chân đạp đất có một không hai trên đời này. Chỉ cần là phụ nữ đều sẽ thích một anh hùng như anh, cho nên anh không làm gì sai”.
"Ít nhất, em sẽ không bao giờ oán hận anh, em còn vô cùng biết ơn, biết ơn vì trời xanh đã đưa một người đàn ông tốt như vậy tới trước mặt em, em thật sự rất may mắn”.
Diệp Vĩnh Khang thở dài một hơi: "Thôi bỏ, không nghĩ nữa, cứ như vậy đi, có điều anh vẫn hy vọng, em không thể cứ một đời như vậy được”.
"Em phải hứa với anh, sau này nếu em gặp một người đàn ông mình thích mà đáng tin, thì hãy mạnh dạn yêu, rồi lập gia đình, anh nhất định sẽ chúc phúc cho em”.
"Vâng”.
Trần Tiểu Túy ngoan ngoãn gật đầu, bỗng nhiên vươn cánh tay ngọc ngà ra ôm lấy cổ Diệp Vĩnh Khang, đôi mắt đẹp phảng phất hơi nước: "Nhưng bây giờ em vẫn chưa gặp được, cho nên anh vẫn là của em”.
Nói xong, tay của Trần Tiểu Túy bỗng nhẹ nhàng vuốt ve lồng ngực rắn chắc của Diệp Vĩnh Khang.
"À... Ngày hôm qua là lần đầu tiên của em, làm nhiều như vậy có...”
Diệp Vĩnh Khang do dự nói.
"Anh có chắc là muốn em trả lời không?"
Đôi mắt của Trần Tiểu Túy ngấn nước, mê hoặc lòng người.
"Vậy... vậy anh không quan tâm nhiều nữa!"
Diệp Vĩnh Khang nói xong, đột nhiên trở mình.
Trong phòng ngủ rộng rãi lại nồng nặc mùi vị kích thích.
"Tiểu Túy, anh vẫn luôn tò mò một chuyện”.
Năm phút sau, Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng ôm Trần Tiểu Túy vào lòng.
"Vâng, anh nói đi”.
Giọng điệu của Trần Tiểu Túy hơi trầm xuống, dường như cảm thấy hơi mất mát với năm phút vừa rồi.
"Anh nghe mấy người Đường Văn Nguyên nói rằng nhà họ Trần của em cũng phải đứng trong top ba gia tộc hàng đầu ở Thiên Hải”.
"Có thể xếp vào top ba ở một thành phố lớn như Thiên Hải thì thực lực không cần nói nhiều”.
"Em là cô hai của gia tộc họ Trần, tại sao không ở nhà chăm lo việc kinh doanh của gia tộc, lại phải một mình chạy đến một nơi nhỏ bé như Giang Bắc để phát triển?"
Nhắc tới vấn đề này, trong mắt Trần Tiểu Túy chợt lóe lên vẻ bất lực cùng chua xót: "Dường như toàn bộ Giang Bắc đều rất tò mò về vấn đề này”.
"Không sai, em là cô hai nhà họ Trần, từ khi sinh ra, em đã có xuất phát điểm mà người bình thường có phấn đấu mười kiếp không ăn không uống cũng khó mà bằng”.
"Em tốt nghiệp từ một trường danh tiếng, có trong tay một bằng Tiến sĩ và hai bằng Thạc sĩ, em cũng biết rằng mình thông minh hơn một chút so với đa số mọi người”.
"Hơn nữa em có thể chịu khổ được, cũng có thể làm việc chăm chỉ hơn tất cả mọi người, theo lý mà nói bất kể từ phương diện nào, em đều đáng ở lại nhà họ Trần, giúp đỡ công việc kinh doanh của gia đình”.
"Sở dĩ em một mình đến Giang Bắc, em luôn nói với người ngoài rằng đó là vì em không muốn dựa vào gia đình, chỉ muốn dựa vào nỗ lực để chứng tỏ bản thân”.
"Thực ra, những lý do đó không phải sự thật, chỉ là những lời nói cho qua với mọi người mà thôi”.
"Em không phải kẻ ngốc, em biết ở nhà họ Trần nhất định sẽ tốt hơn rất nhiều so với việc ra ngoài sống một mình”.
"Nhưng tất cả những điều này đều là bởi bị ép không còn cách nào khác, bởi vì nhà họ Trần không chấp nhận em nữa”.
"Chuyện này phải kể từ năm em vừa đi du học trở về, khi đó, nhà họ Trần đang gặp bế tắc”.
"Cần có sự giúp đỡ của một tập đoàn tài chính khác mới có thể thoát khỏi khó khăn. Cách dễ dàng hiệu quả nhất kết thông gia với tập đoàn đó”.
"Cậu chủ của tập đoàn tài chính kia vừa hay cũng thích em, đối với nhà họ Trần, đây là một sự kiện đáng mừng”.
"Họ bắt đầu thu xếp hôn sự của em với người đó mà không hề hỏi ý kiến của em”.
"Chuyện liên hôn này vô cùng phổ biến giữa các gia tộc, tập đoàn lớn, hơn nữa càng là gia tộc lớn, thế hệ trẻ càng khó quyết định hôn nhân của mình”.
"Em sinh ra trong một gia đình như vậy, đương nhiên ít nhiều cũng có quan niệm này, nếu đã liên quan tới lợi ích của gia tộc thì em cũng chỉ có thể nghe theo”.
"Nhưng khi thật sự đến ngày đó, em đột nhiên do dự”.
"Em không thích người đàn ông đó chút nào, em vừa nghĩ đến việc sau này ngủ chung giường với người mình không thích, hơn nữa còn phải sống chung cả một đời, em cảm thấy rất không cam tâm”.
"Sau đó, khi mục sư hỏi em có bằng lòng không, em bỗng xé khăn trùm đầu xuống, lớn tiếng nói rằng em không bằng lòng, sau đó quay người chạy ra ngoài”.
"Lần đó em gây nên một tai họa rất lớn, người có mặt tại buổi lễ hôm đó đều là đám nhân vật tai to mặt lớn”.
"Em đã làm mất hết thể diện của tập đoàn đó, nhà họ Trần sắp gặp phải sự trả thù điên cuồng”.
"Kết quả chị gái ruột của em đột nhiên xông lên lễ đài, nhặt tấm khăn trùm đầu dưới đất đội lên, nói với người đàn ông rằng chị ta bằng lòng”.
"Giải thích rằng thực ra họ đã yêu nhau từ lâu, cảnh tượng vừa rồi chỉ là một trò đùa với mọi người mà thôi”.
"Để không làm mất mặt tập đoàn, người đàn ông đó chỉ có thể mỉm cười phối hợp, kết thành vợ chồng cùng với chị ruột của em dưới sự chứng kiến của mục sư”.
"Mặc dù vấn đề đã được xử lý hoàn hảo, không có hậu quả”.
"Nhưng em lại bị trừng phạt nghiêm khắc, địa vị của em trong nhà họ Trần ngày càng không được công nhận”.
"Nhà họ Trần dựa vào tập đoàn đứng sau người đàn ông đó để vượt qua khó khăn, lớn mạnh vượt bậc”.
"Người đóng góp lớn nhất cho tất cả những điều này tất nhiên là chị gái của em, chị ta chỉ hơn em một tuổi, cùng cha khác mẹ”.
"Từ khi còn nhỏ, em đã hơn chị ta về mọi mặt, bất kể chị ta làm gì đều nhắm vào em, đương nhiên, em cũng không tỏ ra yếu thế, lúc nào cũng đối nghịch với chị ta”.
"Nhưng chị ta quá yếu, dù ở bất kỳ lĩnh vực nào, cũng luôn bị em bỏ xa”.
"Vì vậy, sau khi có được quyền lực, điều đầu tiên chị ta làm, hoặc là trực tiếp hoặc là gián tiếp chèn ép em, thậm chí còn hết lần này tới lần khác gài bẫy em”.
Chắc chắn không phải là để nấu canh.
Mà lại là một trận mây mưa không hề kiêng nể gì.
"Tiểu Túy, em có cảm thấy tủi thân không?"
Diệp Vĩnh Khang trần truồng dựa vào đầu giường, một tay ôm lấy Trần Tiểu Túy mềm mại.
"Em cảm thấy bản thân vô cùng hạnh phúc”.
Trần Tiểu Túy là một cô gái vô cùng nổi tiếng ở Giang Bắc, một người phụ nữ mạnh mẽ, lúc này lại giống như một chú mèo con ngoan ngoãn trong vòng tay của Diệp Vĩnh Khang.
"Anh với em, không có khả năng...”
"Đừng nói nữa, em biết mà”.
Trần Tiểu Túy nằm trong lòng Diệp Vĩnh Khang, trên trán lấm tấm mồ hôi, nhẹ nhàng nói: "Em chỉ biết, em từng có được anh, có thể chỉ là lần này, có thể còn trong tương lai, nhưng em đã rất mãn nguyện rồi, thật đấy”.
Diệp Vĩnh Khang thở dài một hơi, không biết tại sao, anh luôn cảm thấy trong lòng buồn bã.
Anh thấy càng ngày anh càng không thể hiểu được bản thân mình.
Mặc dù trước khi về nước anh chắc chắn không phải là một chính nhân quân tử gì, anh đã gây họa cho vô số phụ nữ.
Nhưng sau khi về nước, anh đã thầm hạ quyết tâm cả đời này chỉ yêu mình Hạ Huyền Trúc.
Sau đó, một thời gian trước, anh bị xao động bởi sức sống của Trần Tiểu Túy.
Khi nhận được tin Mười bảy vẫn còn sống, anh mới nhận ra rằng Mười bảy vẫn luôn trong lòng anh, chưa từng rời xa.
Đến bây giờ, anh lại ngủ với Trần Tiểu Túy.
"Đàn ông cặn bã có phải giống như anh không?"
Diệp Vĩnh Khang chợt nghĩ đến một từ "cặn bã" rất phổ biến trong nước.
Trần Tiểu Túy lắc đầu: "Không, đàn ông cặn bã chỉ biết đùa giỡn tình cảm của người khác, bản thân lại không trả giá điều gì”.
"Anh thì khác, cho dù là đối với cô Hạ hay với em, em đều có thể cảm nhận được sự quan tâm của anh”.
Diệp Vĩnh Khang cười gượng: "Vậy anh là gì chứ? Ngay cả cặn bã cũng không bằng”.
Trần Tiểu Túy dịu dàng nói: "Anh là anh hùng đầu đội trời chân đạp đất có một không hai trên đời này. Chỉ cần là phụ nữ đều sẽ thích một anh hùng như anh, cho nên anh không làm gì sai”.
"Ít nhất, em sẽ không bao giờ oán hận anh, em còn vô cùng biết ơn, biết ơn vì trời xanh đã đưa một người đàn ông tốt như vậy tới trước mặt em, em thật sự rất may mắn”.
Diệp Vĩnh Khang thở dài một hơi: "Thôi bỏ, không nghĩ nữa, cứ như vậy đi, có điều anh vẫn hy vọng, em không thể cứ một đời như vậy được”.
"Em phải hứa với anh, sau này nếu em gặp một người đàn ông mình thích mà đáng tin, thì hãy mạnh dạn yêu, rồi lập gia đình, anh nhất định sẽ chúc phúc cho em”.
"Vâng”.
Trần Tiểu Túy ngoan ngoãn gật đầu, bỗng nhiên vươn cánh tay ngọc ngà ra ôm lấy cổ Diệp Vĩnh Khang, đôi mắt đẹp phảng phất hơi nước: "Nhưng bây giờ em vẫn chưa gặp được, cho nên anh vẫn là của em”.
Nói xong, tay của Trần Tiểu Túy bỗng nhẹ nhàng vuốt ve lồng ngực rắn chắc của Diệp Vĩnh Khang.
"À... Ngày hôm qua là lần đầu tiên của em, làm nhiều như vậy có...”
Diệp Vĩnh Khang do dự nói.
"Anh có chắc là muốn em trả lời không?"
Đôi mắt của Trần Tiểu Túy ngấn nước, mê hoặc lòng người.
"Vậy... vậy anh không quan tâm nhiều nữa!"
Diệp Vĩnh Khang nói xong, đột nhiên trở mình.
Trong phòng ngủ rộng rãi lại nồng nặc mùi vị kích thích.
"Tiểu Túy, anh vẫn luôn tò mò một chuyện”.
Năm phút sau, Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng ôm Trần Tiểu Túy vào lòng.
"Vâng, anh nói đi”.
Giọng điệu của Trần Tiểu Túy hơi trầm xuống, dường như cảm thấy hơi mất mát với năm phút vừa rồi.
"Anh nghe mấy người Đường Văn Nguyên nói rằng nhà họ Trần của em cũng phải đứng trong top ba gia tộc hàng đầu ở Thiên Hải”.
"Có thể xếp vào top ba ở một thành phố lớn như Thiên Hải thì thực lực không cần nói nhiều”.
"Em là cô hai của gia tộc họ Trần, tại sao không ở nhà chăm lo việc kinh doanh của gia tộc, lại phải một mình chạy đến một nơi nhỏ bé như Giang Bắc để phát triển?"
Nhắc tới vấn đề này, trong mắt Trần Tiểu Túy chợt lóe lên vẻ bất lực cùng chua xót: "Dường như toàn bộ Giang Bắc đều rất tò mò về vấn đề này”.
"Không sai, em là cô hai nhà họ Trần, từ khi sinh ra, em đã có xuất phát điểm mà người bình thường có phấn đấu mười kiếp không ăn không uống cũng khó mà bằng”.
"Em tốt nghiệp từ một trường danh tiếng, có trong tay một bằng Tiến sĩ và hai bằng Thạc sĩ, em cũng biết rằng mình thông minh hơn một chút so với đa số mọi người”.
"Hơn nữa em có thể chịu khổ được, cũng có thể làm việc chăm chỉ hơn tất cả mọi người, theo lý mà nói bất kể từ phương diện nào, em đều đáng ở lại nhà họ Trần, giúp đỡ công việc kinh doanh của gia đình”.
"Sở dĩ em một mình đến Giang Bắc, em luôn nói với người ngoài rằng đó là vì em không muốn dựa vào gia đình, chỉ muốn dựa vào nỗ lực để chứng tỏ bản thân”.
"Thực ra, những lý do đó không phải sự thật, chỉ là những lời nói cho qua với mọi người mà thôi”.
"Em không phải kẻ ngốc, em biết ở nhà họ Trần nhất định sẽ tốt hơn rất nhiều so với việc ra ngoài sống một mình”.
"Nhưng tất cả những điều này đều là bởi bị ép không còn cách nào khác, bởi vì nhà họ Trần không chấp nhận em nữa”.
"Chuyện này phải kể từ năm em vừa đi du học trở về, khi đó, nhà họ Trần đang gặp bế tắc”.
"Cần có sự giúp đỡ của một tập đoàn tài chính khác mới có thể thoát khỏi khó khăn. Cách dễ dàng hiệu quả nhất kết thông gia với tập đoàn đó”.
"Cậu chủ của tập đoàn tài chính kia vừa hay cũng thích em, đối với nhà họ Trần, đây là một sự kiện đáng mừng”.
"Họ bắt đầu thu xếp hôn sự của em với người đó mà không hề hỏi ý kiến của em”.
"Chuyện liên hôn này vô cùng phổ biến giữa các gia tộc, tập đoàn lớn, hơn nữa càng là gia tộc lớn, thế hệ trẻ càng khó quyết định hôn nhân của mình”.
"Em sinh ra trong một gia đình như vậy, đương nhiên ít nhiều cũng có quan niệm này, nếu đã liên quan tới lợi ích của gia tộc thì em cũng chỉ có thể nghe theo”.
"Nhưng khi thật sự đến ngày đó, em đột nhiên do dự”.
"Em không thích người đàn ông đó chút nào, em vừa nghĩ đến việc sau này ngủ chung giường với người mình không thích, hơn nữa còn phải sống chung cả một đời, em cảm thấy rất không cam tâm”.
"Sau đó, khi mục sư hỏi em có bằng lòng không, em bỗng xé khăn trùm đầu xuống, lớn tiếng nói rằng em không bằng lòng, sau đó quay người chạy ra ngoài”.
"Lần đó em gây nên một tai họa rất lớn, người có mặt tại buổi lễ hôm đó đều là đám nhân vật tai to mặt lớn”.
"Em đã làm mất hết thể diện của tập đoàn đó, nhà họ Trần sắp gặp phải sự trả thù điên cuồng”.
"Kết quả chị gái ruột của em đột nhiên xông lên lễ đài, nhặt tấm khăn trùm đầu dưới đất đội lên, nói với người đàn ông rằng chị ta bằng lòng”.
"Giải thích rằng thực ra họ đã yêu nhau từ lâu, cảnh tượng vừa rồi chỉ là một trò đùa với mọi người mà thôi”.
"Để không làm mất mặt tập đoàn, người đàn ông đó chỉ có thể mỉm cười phối hợp, kết thành vợ chồng cùng với chị ruột của em dưới sự chứng kiến của mục sư”.
"Mặc dù vấn đề đã được xử lý hoàn hảo, không có hậu quả”.
"Nhưng em lại bị trừng phạt nghiêm khắc, địa vị của em trong nhà họ Trần ngày càng không được công nhận”.
"Nhà họ Trần dựa vào tập đoàn đứng sau người đàn ông đó để vượt qua khó khăn, lớn mạnh vượt bậc”.
"Người đóng góp lớn nhất cho tất cả những điều này tất nhiên là chị gái của em, chị ta chỉ hơn em một tuổi, cùng cha khác mẹ”.
"Từ khi còn nhỏ, em đã hơn chị ta về mọi mặt, bất kể chị ta làm gì đều nhắm vào em, đương nhiên, em cũng không tỏ ra yếu thế, lúc nào cũng đối nghịch với chị ta”.
"Nhưng chị ta quá yếu, dù ở bất kỳ lĩnh vực nào, cũng luôn bị em bỏ xa”.
"Vì vậy, sau khi có được quyền lực, điều đầu tiên chị ta làm, hoặc là trực tiếp hoặc là gián tiếp chèn ép em, thậm chí còn hết lần này tới lần khác gài bẫy em”.