Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 402: Anh nhận chú làm em trai
Bất kể trong tình huống và thời gian nào, vợ và con gái mãi mãi là giới hạn cuối cùng tuyệt đối không thể chạm tới của Diệp Vĩnh Khang!
Bắt đầu từ khi Sư Tử Hà Đông nói ra câu này, kết cục của ông ta đã được xác định!
“Anh Diệp, anh bình tĩnh lại đã!”
Phương Nhất Minh vội vã đứng dậy nói: “Xem ra lần này Sư Tử Hà Đông đã nổi điên thật rồi, ngoại trừ người trong trang viên của ông ta ra, khắp nơi đều là môn sinh và đệ tử bên ngoài của Sư Tử Hà Đông”.
“Chỉ cần ông ta ra lệnh, những người này sẽ tập trung đến bên cạnh ông ta với tốc độ nhanh nhất”.
“Hơn nữa tôi còn biết, trong số những môn sinh đệ tử này của ông ta, có vài người là cao thủ hàng đầu với thực lực vô cùng mạnh mẽ”.
“Tôi biết anh Diệp cũng rất có năng lực, tuyệt đối sẽ không sợ bọn chúng, nhưng có câu nói quân tử trả thù mười năm chưa muộn”.
“Bây giờ là lúc Sư Tử Hà Đông mạnh nhất, biện pháp tốt nhất là tạm thời tránh ông ta trước đã, chờ sau khi yếu đi, sẽ từ từ nghĩ biện pháp chờ cơ hội hành động”.
“Anh Diệp, tôi có một nơi rất bí ẩn ở An Dương, thậm chí ngay cả người nhà tôi cũng không biết, bây giờ anh qua đó…”
“Được rồi, đừng phí lời, chuyện này không liên quan đến anh”.
Diệp Vĩnh Khang hơi mất kiên nhẫn, giơ tay lên cắt ngang lời của Phương Nhất Minh, thấy gương mặt đối phương đầy biểu cảm kinh ngạc và lo lắng, Diệp Vĩnh Khang thở dài, vỗ vai đối phương, cười nói: “Yên tâm đi, giết chết một con kiến không nguy hiểm như anh nghĩ đâu, tự tôi có chừng mực, có điều vẫn phải cảm ơn anh”.
Nói xong Diệp Vĩnh Khang đứng lên, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra bên ngoài.
“Cậu chủ Phương, tính cách Vĩnh Khang là vậy đấy, anh đừng để bụng, hơn nữa anh nhất định phải tin tưởng anh ấy, anh ấy chắc chắn sẽ xử lý chuyện này ổn thỏa”.
Sau khi giải thích một câu với Phương Nhất Minh, Trần Tiểu Túy cũng vội vã đuổi theo Diệp Vĩnh Khang.
Thật ra Trần Tiểu Túy cũng biết, những lời Phương Nhất Minh vừa nói cũng không phải là nói quá, Sư Tử Hà Đông đúng là quái vật kinh khủng cực kỳ đáng sợ.
Nhưng Trần Tiểu Túy cũng biết thân phận thật của Diệp Vĩnh Khang, anh đường đường là hầu quân tướng của nước Long Hạ, chỉ dựa vào thân phận này, cho dù mấy trăm Sư Tử Hà Đông hợp lại với nhau cũng không làm gì được Diệp Vĩnh Khang !
Nhưng Phương Nhất Minh lại không hề biết rốt cuộc Diệp Vĩnh Khang có lai lịch gì, mặc dù anh ta cũng từng thấy bản lĩnh của Diệp Vĩnh Khang, nhưng lần này anh ta vẫn cảm thấy Diệp Vĩnh Khang hơi khinh địch.
“Anh Diệp!”
Phương Nhất Minh bước nhanh đuổi theo: “Anh Diệp, tuyệt đối đừng khinh địch, lần này hoàn toàn khác với nhà họ Mã lần trước, không phải cùng một đẳng cấp đâu”.
“Tôi biết tôi không ngăn được anh, nhưng nếu anh nhất định muốn đi, anh phải đồng ý với tôi chuyện này”.
“Đến lúc đó nếu nhìn thấy một tên mập mạp tay chân bị mang xiềng xích thì anh phải lập tức chạy ngay, nhanh được bao nhiêu thì chạy bấy nhiêu, anh Diệp, anh phải đồng ý với tôi!”
Diệp Vĩnh Khang nghe giọng nói của Phương Nhất Minh sau lưng cũng cảm thấy ấm lòng, sau khi suy nghĩ một lát, anh đột nhiên xoay người cười nói với Phương Nhất Minh: “Nếu anh thật sự lo lắng cho tôi như vậy thì có gan đi cùng tôi không?”
“Tôi…”
Phương Nhất Minh chần chừ mấy giây, ngay sau đó cắn răng nói: “Được, vậy tôi cùng đi với anh!”
Diệp Vĩnh Khang cười ha ha, vỗ mạnh mấy cái lên bả vai Phương Nhất Minh, nhìn vào mắt đối phương, cười đáp: “Chú nhỏ hơn anh mấy tuổi, sau này tôi sẽ là anh trai của chú”.
“Cảm ơn anh, em nhất định sẽ xem anh như anh ruột!”
Phương Nhất Minh cực kỳ cảm động.
Trần Tiểu Túy bên cạnh lại hơi nghiền ngẫm, nói một câu khiến Phương Nhất Minh không không hiểu được đầu đuôi: “Chúc mừng anh”.
“Chúc mừng tôi?”
Phương Nhất Minh cảm thấy thật buồn bực.
“Được rồi, đừng suy nghĩ quá nhiều, sau này đối đãi thật tốt với anh của anh là được”.
Trần Tiểu Túy cười nói.
Cô ấy cũng không giải thích cho Phương Nhất Minh quá nhiều, cũng không nói với anh ta, mấy từ Diệp Vĩnh Khang vừa nói với anh ta có ý nghĩa gì.
Trần Tiểu Túy rất hiểu tính cách của Diệp Vĩnh Khang, anh là một người đàn ông mặc dù bên ngoài rất khiêm tốn, nhưng trong xương lại cực kỳ cao ngạo.
Anh có thể ôn hòa với tất cả mọi người chỉ cần họ không chọc vào anh, nhưng cực ít người có thể được anh coi trọng, đừng nói là được anh coi là bạn bè.
Cho dù là những người đứng đầu Giang Bắc như Lưu Đại Hải, Đường Văn Nguyên hay Quách Thụy Hoa, tuy Diệp Vĩnh Khang đối xử cũng không tệ với họ, nhưng nếu thật sự để Diệp Vĩnh Khang coi họ là bạn bè thì còn xa lắm.
Cho nên vừa nãy Diệp Vĩnh Khang nói với Phương Nhất Minh, muốn nhận người em trai này, câu nói này nhẹ nhàng như không, nhưng ý nghĩa thực tế với Phương Nhất Minh lại không thể lường được.
Nói nôm na là cá chép vượt long môn, những lời này của Diệp Vĩnh Khang là long môn của Phương Nhất Minh!
Cùng lúc đó.
“Lý Khôn từ Nam Dương, bái kiến Sư Gia!”
“Dương Hải từ Chiêu Bình, bái kiến Sư Gia!”
“Tề Thiên Hải từ Khâu Bắc đến nhận lệnh, bái kiến Sư Gia!”
Hôm nay trang viện của Sư Tử Hà Đông có vẻ cực kỳ náo nhiệt.
Trong sân dựng một đài cao, Sư Tử Hà Đông mặc áo khoác dài màu đỏ, ngồi nghiêm túc ở chiếc ghế trải da hổ trên đài cao.
Một đầu tóc bù xù màu nâu, đôi mắt tràn đầy sự khát máu và ác độc vô hạn, trông giống hệt một con yêu vương thành tinh.
Dưới đài cao có một đám đông đang quỳ, hơn nữa còn không ngừng có người lần lượt gia nhập vào đó.
Chỉ chốc lát sau, trên mặt đất có ít nhất ba mươi bốn mươi người đang quỳ.
Đừng nhìn những người này quỳ dưới đất như người hầu mà lầm, thật ra nhưng chọn bừa một người trong số họ cũng tuyệt đối là bá chủ thế giới ngầm một phương!
Tất cả những người này đều là môn sinh một tay Sư Tử Hà Đông đào tạo ra, mặc dù đã rời xa Sư Tử Hà Đông tự lập thế lực riêng, nhưng chỉ cần Sư Tử Hà Đông ra lệnh thì bọn chúng sẽ lập tức chạy tới từ bốn phương tám hướng!
“Sư Gia, đến lúc rồi”.
Một tên đàn em bên cạnh dè dặt nói với Sư Tử Hà Đông.
Trong tay Sư Tử Hà Đông đang cầm một tách trà bằng bạch ngọc, hờ hững lên tiếng: “Người đã đến đông đủ chưa?”
Tên đàn em khẽ gật đầu nói: “Còn thiếu Tôn Đại Khang và Quách Quảng Bình, có điều họ đang trên đường đến, nhiều lắm chưa đến nửa giờ nữa sẽ đến, hay là chúng ta trì hoãn lại nửa giờ…”
Ầm!
Tên đàn em còn chưa kịp nói xong, Sư Tử Hà Đông đột nhiên đấm mạnh lên đầu đối phương.
Cú đấm này vô cùng mạnh mẽ khiến tên đàn em chưa kịp phản ứng, đầu đã bị đập vỡ tung, chết ngay tại chỗ.
"Đến trễ nửa giờ, coi lời tôi như gió thổi bên tai à? Có phải ra ngoài mấy năm nên đã đủ lông đủ cánh rồi không?”
Sư Tử Hà Đông nổi trận lôi đình, tung chân đạp mạnh khiến bàn trà gỗ đỏ phía trước bay ra ngoài.
Đám môn sinh quỳ bên dưới sợ đến nỗi run lẩy bẩy, ngay cả hít thở mạnh cũng không dám.
"Tất cả đứng lên đi, chúng mày không cần phải sợ!"
Sư Tử Hà Đông giơ tay lên, đám người bên dưới vội vàng dập đầu ba cái bày tỏ sự cảm ơn rồi mới vội vã đứng dậy.
“Bây giờ ngay cả lời của tao mà Tôn Đại Khang và Quách Quảng Bình cũng dám không nghe, lát nữa khi bọn chúng đến thì cứ bắt lại trước đã, chờ tao xử lý xong đám nhãi ranh Giang Bắc sẽ quay về từ từ xử lý hai thằng chó đó”.
Bắt đầu từ khi Sư Tử Hà Đông nói ra câu này, kết cục của ông ta đã được xác định!
“Anh Diệp, anh bình tĩnh lại đã!”
Phương Nhất Minh vội vã đứng dậy nói: “Xem ra lần này Sư Tử Hà Đông đã nổi điên thật rồi, ngoại trừ người trong trang viên của ông ta ra, khắp nơi đều là môn sinh và đệ tử bên ngoài của Sư Tử Hà Đông”.
“Chỉ cần ông ta ra lệnh, những người này sẽ tập trung đến bên cạnh ông ta với tốc độ nhanh nhất”.
“Hơn nữa tôi còn biết, trong số những môn sinh đệ tử này của ông ta, có vài người là cao thủ hàng đầu với thực lực vô cùng mạnh mẽ”.
“Tôi biết anh Diệp cũng rất có năng lực, tuyệt đối sẽ không sợ bọn chúng, nhưng có câu nói quân tử trả thù mười năm chưa muộn”.
“Bây giờ là lúc Sư Tử Hà Đông mạnh nhất, biện pháp tốt nhất là tạm thời tránh ông ta trước đã, chờ sau khi yếu đi, sẽ từ từ nghĩ biện pháp chờ cơ hội hành động”.
“Anh Diệp, tôi có một nơi rất bí ẩn ở An Dương, thậm chí ngay cả người nhà tôi cũng không biết, bây giờ anh qua đó…”
“Được rồi, đừng phí lời, chuyện này không liên quan đến anh”.
Diệp Vĩnh Khang hơi mất kiên nhẫn, giơ tay lên cắt ngang lời của Phương Nhất Minh, thấy gương mặt đối phương đầy biểu cảm kinh ngạc và lo lắng, Diệp Vĩnh Khang thở dài, vỗ vai đối phương, cười nói: “Yên tâm đi, giết chết một con kiến không nguy hiểm như anh nghĩ đâu, tự tôi có chừng mực, có điều vẫn phải cảm ơn anh”.
Nói xong Diệp Vĩnh Khang đứng lên, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra bên ngoài.
“Cậu chủ Phương, tính cách Vĩnh Khang là vậy đấy, anh đừng để bụng, hơn nữa anh nhất định phải tin tưởng anh ấy, anh ấy chắc chắn sẽ xử lý chuyện này ổn thỏa”.
Sau khi giải thích một câu với Phương Nhất Minh, Trần Tiểu Túy cũng vội vã đuổi theo Diệp Vĩnh Khang.
Thật ra Trần Tiểu Túy cũng biết, những lời Phương Nhất Minh vừa nói cũng không phải là nói quá, Sư Tử Hà Đông đúng là quái vật kinh khủng cực kỳ đáng sợ.
Nhưng Trần Tiểu Túy cũng biết thân phận thật của Diệp Vĩnh Khang, anh đường đường là hầu quân tướng của nước Long Hạ, chỉ dựa vào thân phận này, cho dù mấy trăm Sư Tử Hà Đông hợp lại với nhau cũng không làm gì được Diệp Vĩnh Khang !
Nhưng Phương Nhất Minh lại không hề biết rốt cuộc Diệp Vĩnh Khang có lai lịch gì, mặc dù anh ta cũng từng thấy bản lĩnh của Diệp Vĩnh Khang, nhưng lần này anh ta vẫn cảm thấy Diệp Vĩnh Khang hơi khinh địch.
“Anh Diệp!”
Phương Nhất Minh bước nhanh đuổi theo: “Anh Diệp, tuyệt đối đừng khinh địch, lần này hoàn toàn khác với nhà họ Mã lần trước, không phải cùng một đẳng cấp đâu”.
“Tôi biết tôi không ngăn được anh, nhưng nếu anh nhất định muốn đi, anh phải đồng ý với tôi chuyện này”.
“Đến lúc đó nếu nhìn thấy một tên mập mạp tay chân bị mang xiềng xích thì anh phải lập tức chạy ngay, nhanh được bao nhiêu thì chạy bấy nhiêu, anh Diệp, anh phải đồng ý với tôi!”
Diệp Vĩnh Khang nghe giọng nói của Phương Nhất Minh sau lưng cũng cảm thấy ấm lòng, sau khi suy nghĩ một lát, anh đột nhiên xoay người cười nói với Phương Nhất Minh: “Nếu anh thật sự lo lắng cho tôi như vậy thì có gan đi cùng tôi không?”
“Tôi…”
Phương Nhất Minh chần chừ mấy giây, ngay sau đó cắn răng nói: “Được, vậy tôi cùng đi với anh!”
Diệp Vĩnh Khang cười ha ha, vỗ mạnh mấy cái lên bả vai Phương Nhất Minh, nhìn vào mắt đối phương, cười đáp: “Chú nhỏ hơn anh mấy tuổi, sau này tôi sẽ là anh trai của chú”.
“Cảm ơn anh, em nhất định sẽ xem anh như anh ruột!”
Phương Nhất Minh cực kỳ cảm động.
Trần Tiểu Túy bên cạnh lại hơi nghiền ngẫm, nói một câu khiến Phương Nhất Minh không không hiểu được đầu đuôi: “Chúc mừng anh”.
“Chúc mừng tôi?”
Phương Nhất Minh cảm thấy thật buồn bực.
“Được rồi, đừng suy nghĩ quá nhiều, sau này đối đãi thật tốt với anh của anh là được”.
Trần Tiểu Túy cười nói.
Cô ấy cũng không giải thích cho Phương Nhất Minh quá nhiều, cũng không nói với anh ta, mấy từ Diệp Vĩnh Khang vừa nói với anh ta có ý nghĩa gì.
Trần Tiểu Túy rất hiểu tính cách của Diệp Vĩnh Khang, anh là một người đàn ông mặc dù bên ngoài rất khiêm tốn, nhưng trong xương lại cực kỳ cao ngạo.
Anh có thể ôn hòa với tất cả mọi người chỉ cần họ không chọc vào anh, nhưng cực ít người có thể được anh coi trọng, đừng nói là được anh coi là bạn bè.
Cho dù là những người đứng đầu Giang Bắc như Lưu Đại Hải, Đường Văn Nguyên hay Quách Thụy Hoa, tuy Diệp Vĩnh Khang đối xử cũng không tệ với họ, nhưng nếu thật sự để Diệp Vĩnh Khang coi họ là bạn bè thì còn xa lắm.
Cho nên vừa nãy Diệp Vĩnh Khang nói với Phương Nhất Minh, muốn nhận người em trai này, câu nói này nhẹ nhàng như không, nhưng ý nghĩa thực tế với Phương Nhất Minh lại không thể lường được.
Nói nôm na là cá chép vượt long môn, những lời này của Diệp Vĩnh Khang là long môn của Phương Nhất Minh!
Cùng lúc đó.
“Lý Khôn từ Nam Dương, bái kiến Sư Gia!”
“Dương Hải từ Chiêu Bình, bái kiến Sư Gia!”
“Tề Thiên Hải từ Khâu Bắc đến nhận lệnh, bái kiến Sư Gia!”
Hôm nay trang viện của Sư Tử Hà Đông có vẻ cực kỳ náo nhiệt.
Trong sân dựng một đài cao, Sư Tử Hà Đông mặc áo khoác dài màu đỏ, ngồi nghiêm túc ở chiếc ghế trải da hổ trên đài cao.
Một đầu tóc bù xù màu nâu, đôi mắt tràn đầy sự khát máu và ác độc vô hạn, trông giống hệt một con yêu vương thành tinh.
Dưới đài cao có một đám đông đang quỳ, hơn nữa còn không ngừng có người lần lượt gia nhập vào đó.
Chỉ chốc lát sau, trên mặt đất có ít nhất ba mươi bốn mươi người đang quỳ.
Đừng nhìn những người này quỳ dưới đất như người hầu mà lầm, thật ra nhưng chọn bừa một người trong số họ cũng tuyệt đối là bá chủ thế giới ngầm một phương!
Tất cả những người này đều là môn sinh một tay Sư Tử Hà Đông đào tạo ra, mặc dù đã rời xa Sư Tử Hà Đông tự lập thế lực riêng, nhưng chỉ cần Sư Tử Hà Đông ra lệnh thì bọn chúng sẽ lập tức chạy tới từ bốn phương tám hướng!
“Sư Gia, đến lúc rồi”.
Một tên đàn em bên cạnh dè dặt nói với Sư Tử Hà Đông.
Trong tay Sư Tử Hà Đông đang cầm một tách trà bằng bạch ngọc, hờ hững lên tiếng: “Người đã đến đông đủ chưa?”
Tên đàn em khẽ gật đầu nói: “Còn thiếu Tôn Đại Khang và Quách Quảng Bình, có điều họ đang trên đường đến, nhiều lắm chưa đến nửa giờ nữa sẽ đến, hay là chúng ta trì hoãn lại nửa giờ…”
Ầm!
Tên đàn em còn chưa kịp nói xong, Sư Tử Hà Đông đột nhiên đấm mạnh lên đầu đối phương.
Cú đấm này vô cùng mạnh mẽ khiến tên đàn em chưa kịp phản ứng, đầu đã bị đập vỡ tung, chết ngay tại chỗ.
"Đến trễ nửa giờ, coi lời tôi như gió thổi bên tai à? Có phải ra ngoài mấy năm nên đã đủ lông đủ cánh rồi không?”
Sư Tử Hà Đông nổi trận lôi đình, tung chân đạp mạnh khiến bàn trà gỗ đỏ phía trước bay ra ngoài.
Đám môn sinh quỳ bên dưới sợ đến nỗi run lẩy bẩy, ngay cả hít thở mạnh cũng không dám.
"Tất cả đứng lên đi, chúng mày không cần phải sợ!"
Sư Tử Hà Đông giơ tay lên, đám người bên dưới vội vàng dập đầu ba cái bày tỏ sự cảm ơn rồi mới vội vã đứng dậy.
“Bây giờ ngay cả lời của tao mà Tôn Đại Khang và Quách Quảng Bình cũng dám không nghe, lát nữa khi bọn chúng đến thì cứ bắt lại trước đã, chờ tao xử lý xong đám nhãi ranh Giang Bắc sẽ quay về từ từ xử lý hai thằng chó đó”.