Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 410: Báo Đen
Sư Tử Hà Đông chưa kịp nổi giận, Sử Nam Bắc bên cạnh đã thản nhiên nói thêm: “Anh tính toán với ông ta làm gì, loại người không ra người thú không ra thú như ông ta sao có thể biết phép lịch sự chứ, đúng không nào, đồ chó lông vàng?”
“Ha ha ha, đúng đúng, là tôi sai, sao tôi lại luôn yêu cầu một con chó lông vàng biết lễ phép chứ?”
Diệp Vĩnh Khang cười đáp.
Hai người vừa nói vừa cười nhưng Phương Nhất Minh bên cạnh lại sợ đến mức trên lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Ông ta chính là Sư Tử Hà Đông hung dữ có tiếng đấy!
Người bình thường cũng phải cẩn thận khi nói chuyện trước mặt ông ta, bây giờ ông ta lại bị người khác nhạo báng trước mặt bao nhiêu người, chuyện này mà được sao?
Không chỉ riêng Phương Nhất Minh mà ngay cả Tần Phong và đám người Mê Long cũng cảm thấy hơi căng thẳng, sát khí của Sư Tử Hà Đông ở phía đối diện thực sự quá nặng!
Bây giờ lại bị anh Diệp và huấn luyện viên Sử nhạo báng như thế, lại càng khiến bầu không khí xung quanh cũng sắp đóng băng.
Khóe miệng Sư Tử Hà Đông khẽ run rẩy, mái tóc màu nâu dựng đứng lên, hai mắt trợn trừng như sắp nứt ra, miệng thở hổn hển.
Gừ...
Mấy giây sau, Sư Tử Hà Đông đột nhiên gầm lên như tiếng dã thú gào thét khiến không khí cũng run rẩy theo.
“Sư Gia bớt giận”.
Người đàn ông trung niên hói đầu bên cạnh vội vàng chắp tay: “Loại chó này không đáng để Sư Gia tức giận, cứ giao việc này cho học trò giải quyết, bắt đám chó đó quỳ xuống trước mặt Sư Gia, để cho Sư Gia định đoạt!”
Sư Tử Hà Đông nghiến răng nghiến lợi, nếu như ánh mắt có thể giết người, e rằng lúc này Diệp Vĩnh Khang đã chết nhiều lần rồi.
“Phải bắt sống!”
Sư Tử Hà Đông thốt ra ba chữ từ trong kẽ răng.
“Vâng, Sư Gia chỉ cần đứng quan sát là được”.
Người đàn ông trung niên hói đầu vui mừng không ngớt, với tư cách là học trò của Sư Tử Hà Đông, dù đã tự lập môn hộ nhưng bọn họ hiểu rõ, nhờ danh học trò của Sư Gia, bọn họ mới có được thành tựu như ngày hôm nay.
Sư Gia chỉ cần nói một câu có thể khiến cho bọn họ xuống địa ngục nhưng cũng chỉ cần nói một câu có thể khiến cho bọn họ nhanh chóng thăng quan tiến chức, cơ hội nở mày nở mặt như thế, sao hắn có thể bỏ qua được chứ?
Mấy tên học trò đứng bên cạnh nhìn người đàn ông trung niên hói đầu với ánh mắt ghen tị, thầm oán trách bản thân không nhanh mồm nhanh miệng.
“Đừng khiến cho tôi mất mặt”.
Sư Tử Hà Đông cũng dần dần bình tĩnh lại, chậm rãi thốt ra mấy chữ.
“Đã hiểu, Sư Gia yên tâm đi”.
Người đàn ông trung niên hói đầu hiểu rõ ý của Sư Gia, nói với chiếc xe hơi bên cạnh: “Báo Đen, còn không mau đến chào hỏi Sư Gia!”
Cùng với giọng nói vang lên, chiếc xe bên cạnh bắt đầu hơi lay động.
Bụp!
Mấy giây sau, một bóng đen nhảy ra từ trên nóc xe, giống như một viên đạn pháo, xuyên thẳng qua nóc xe, thân hình biến thành một bóng đen, trong nháy mắt đã yên vị bên cạnh người đàn ông trung niên hói đầu.
Trong mắt Sư Tử Hà Đông hiện lên vẻ ngạc nhiên, đánh giá người này từ trên xuống dưới.
Người này đúng như tên gọi, làn da ngăm đen, vóc dáng to lớn, vẻ mặt dữ tợn, toát ra khí chất nhanh nhẹn và tàn nhẫn.
Mà cách hắn xuất hiện cũng thực sự khiến cho những người bên cạnh phải chấn động.
Bọn họ khó có thể tượng tưởng, một người xuyên thẳng qua nóc xe đi ra sẽ phải có sức bật khủng khiếp như thế nào mới có thể làm được?
“Bản lĩnh không tệ”.
Sư Tử Hà Đông gật đầu khen ngợi.
Người đàn ông hói đầu vui đến mức không khép miệng được: “Báo Đen, còn không mau cảm ơn Sư Gia”.
Nhưng người đàn ông gọi là Báo Đen lại nghiêng đầu sang một bên, dửng dưng nói: “Ông ta chỉ nói sự thật, bản lĩnh của tôi vốn dĩ không tồi, tại sao tôi phải cảm ơn?”
“Láo xược! Còn không mau quỳ xuống xin lỗi Sư Gia!”
Người đàn ông hói đầu toát ra mồ hôi lạnh, vội vàng giải thích: “Sư Gia bớt giận, tính cách tên thuộc hạ này của tôi khá...”
“Không có gì, chuyện nhỏ thôi”.
Sư Tử Hà Đông không những không tức giận mà còn nở nụ cười đầy tán thưởng trên môi, nhìn Báo Đen rồi cười nói: “Tôi rất thích sự liều lĩnh của cậu, trái lại khá giống tôi, chỉ những người có bản lĩnh mới có tư cách kiêu ngạo!”
“Sư Gia, tôi thấy ông quá lời rồi”.
Khóe miệng Báo Đen nhếch lên một nụ cười xấu xa: “Còn gì muốn nói thì đợi tôi giải quyết xong mọi chuyện rồi từ từ nói”.
Sau khi nói xong, Báo Đen quay đầu, chậm rãi đi về phía Diệp Vĩnh Khang.
“Sư Gia, mong ông bớt giận, tính cách của Báo Đen là thế, trở về tôi sẽ dạy bảo cậu ta thật tốt...”
Người đàn ông trung niên hói đầu vội vàng xin lỗi.
“Cậu mới cần phải dạy dỗ!”
Sư Tử Hà Đông hung hăng trợn mắt nhìn đối phương: “Ít nhất cậu ta biết dùng hành động để nói chuyện, không ở đây lải nhải giống cậu!”
“Vâng, Sư Gia dạy bảo đúng ạ”.
Trên trán người đàn ông trung niên hói đầu đầm đìa mồ hôi, trong lòng đau xót, bởi vì hắn biết, sau ngày hôm nay, Báo Đen sẽ phải đổi chủ.
Một bên khác, Báo Đen chậm rãi đi về phía Diệp Vĩnh Khang, nở nụ cười xấu xa nói: “Cho mày một cơ hội, trước khi tao tới gần mày hai mươi mét, mày có thể chủ động qua đây, nếu không thì tao sẽ giúp mày, có lẽ mày sẽ phải chịu chút đau đớn”.
“Mẹ kiếp, ở đấy mà nói nhảm, mày nghĩ mày là cái quái gì...”
Tần Phong không vui khi nghe vậy, lập tức mở miệng oán giận.
Vừa mới nói được một nửa, Tần Phong lập tức ngây người.
Ầm ầm, ầm ầm.
Bởi vì cậu ta nghe thấy một âm thanh kỳ lạ, âm thanh này lúc nhỏ lúc to, lúc gần lúc xa, cũng không biết được phát ra từ đâu.
Sau đó, cậu ta đột nhiên cảm thấy mặt đất bắt đầu hơi run rẩy, giống như bị điện giật.
Khi bọn họ phát hiện ra nguyên nhân, không chỉ có Tần Phong mà cả tên cao to đen hôi đến từ Đông Bắc không sợ trời không sợ đất như Mê Long cũng run rẩy!
Nhưng không phải do bọn họ nhát gan mà là do cảnh tượng diễn ra trước mắt thật sự quá đáng sợ!
Báo Đen cười nham hiểm, thong thả bước đi, trông rất chậm rãi.
Nhưng cẩn thận nhìn lại thì thấy mỗi bước chân của hắn sẽ lưu lại một dấu chân rất sâu trên mặt đường bê tông cứng chắc!
“Anh Diệp, huấn luyện viên Sử, chuyện này không thể liều lĩnh, chỉ có thể dùng đầu óc!”
Tần Phong chật vật nuốt nước bọt rồi nói.
“Ồ? Vậy cậu nói thử xem, chúng ta dùng đầu óc kiểu gì”.
Diệp Vĩnh Khang nở nụ cười sâu xa nói, nhưng trong lòng lại càng thêm tán thưởng thằng nhóc này, một người ở trong tình thế hoảng loạn và sợ hãi như vậy vẫn có thể nhanh chóng vận dụng đầu óc, đúng là ghê gớm.
“Anh Diệp, anh phải tin tôi, giao cho tôi xử lý chuyện này!”
Tần Phong cắn răng nói.
Diệp Vĩnh Khang và Sử Nam Bắc nhìn nhau với vẻ mặt nghiền ngẫm.
“Được, vậy cậu bắt đầu thể hiện đi”.
Diệp Vĩnh Khang rất muốn biết với đầu óc chứa đủ các ý đồ quỷ dị, Tần Phong có thể dùng cách gì vào lúc này.
Chỉ thấy Tần Phong hít một hơi thật sâu, cắn chặt răng, dồn hơi thở xuống đan điền, đột nhiên chậm rãi bước về phía Báo Đen rồi hét to: “Chờ một chút!”
Báo Đen ngây người, suy nghĩ nói: “Thế nào? Nghĩ thông suốt rồi à? Nhưng bây giờ mày nói gì cũng vô dụng”.
“Ý tôi không phải vậy, anh, anh có thể cho tôi biết quê anh ở đâu không?”
Tần Phong đột nhiên hỏi.
Đầu óc Báo Đen mơ hồ: “Mày bị thần kinh à?”
“Không, tôi xin anh, xin anh nói cho tôi, thật sự xin anh!”
Tần Phong vừa nói, nước mắt vừa chảy từ trong hốc mắt ra, nhìn Báo Đen rồi nói: “Nếu như tôi không nhìn nhầm, anh chính là anh trai ruột đã thất lạc nhiều năm của tôi!”
Báo Đen: ???
Diệp Vĩnh Khang: ???
Sử Nam Bắc: ???
“Ha ha ha, đúng đúng, là tôi sai, sao tôi lại luôn yêu cầu một con chó lông vàng biết lễ phép chứ?”
Diệp Vĩnh Khang cười đáp.
Hai người vừa nói vừa cười nhưng Phương Nhất Minh bên cạnh lại sợ đến mức trên lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Ông ta chính là Sư Tử Hà Đông hung dữ có tiếng đấy!
Người bình thường cũng phải cẩn thận khi nói chuyện trước mặt ông ta, bây giờ ông ta lại bị người khác nhạo báng trước mặt bao nhiêu người, chuyện này mà được sao?
Không chỉ riêng Phương Nhất Minh mà ngay cả Tần Phong và đám người Mê Long cũng cảm thấy hơi căng thẳng, sát khí của Sư Tử Hà Đông ở phía đối diện thực sự quá nặng!
Bây giờ lại bị anh Diệp và huấn luyện viên Sử nhạo báng như thế, lại càng khiến bầu không khí xung quanh cũng sắp đóng băng.
Khóe miệng Sư Tử Hà Đông khẽ run rẩy, mái tóc màu nâu dựng đứng lên, hai mắt trợn trừng như sắp nứt ra, miệng thở hổn hển.
Gừ...
Mấy giây sau, Sư Tử Hà Đông đột nhiên gầm lên như tiếng dã thú gào thét khiến không khí cũng run rẩy theo.
“Sư Gia bớt giận”.
Người đàn ông trung niên hói đầu bên cạnh vội vàng chắp tay: “Loại chó này không đáng để Sư Gia tức giận, cứ giao việc này cho học trò giải quyết, bắt đám chó đó quỳ xuống trước mặt Sư Gia, để cho Sư Gia định đoạt!”
Sư Tử Hà Đông nghiến răng nghiến lợi, nếu như ánh mắt có thể giết người, e rằng lúc này Diệp Vĩnh Khang đã chết nhiều lần rồi.
“Phải bắt sống!”
Sư Tử Hà Đông thốt ra ba chữ từ trong kẽ răng.
“Vâng, Sư Gia chỉ cần đứng quan sát là được”.
Người đàn ông trung niên hói đầu vui mừng không ngớt, với tư cách là học trò của Sư Tử Hà Đông, dù đã tự lập môn hộ nhưng bọn họ hiểu rõ, nhờ danh học trò của Sư Gia, bọn họ mới có được thành tựu như ngày hôm nay.
Sư Gia chỉ cần nói một câu có thể khiến cho bọn họ xuống địa ngục nhưng cũng chỉ cần nói một câu có thể khiến cho bọn họ nhanh chóng thăng quan tiến chức, cơ hội nở mày nở mặt như thế, sao hắn có thể bỏ qua được chứ?
Mấy tên học trò đứng bên cạnh nhìn người đàn ông trung niên hói đầu với ánh mắt ghen tị, thầm oán trách bản thân không nhanh mồm nhanh miệng.
“Đừng khiến cho tôi mất mặt”.
Sư Tử Hà Đông cũng dần dần bình tĩnh lại, chậm rãi thốt ra mấy chữ.
“Đã hiểu, Sư Gia yên tâm đi”.
Người đàn ông trung niên hói đầu hiểu rõ ý của Sư Gia, nói với chiếc xe hơi bên cạnh: “Báo Đen, còn không mau đến chào hỏi Sư Gia!”
Cùng với giọng nói vang lên, chiếc xe bên cạnh bắt đầu hơi lay động.
Bụp!
Mấy giây sau, một bóng đen nhảy ra từ trên nóc xe, giống như một viên đạn pháo, xuyên thẳng qua nóc xe, thân hình biến thành một bóng đen, trong nháy mắt đã yên vị bên cạnh người đàn ông trung niên hói đầu.
Trong mắt Sư Tử Hà Đông hiện lên vẻ ngạc nhiên, đánh giá người này từ trên xuống dưới.
Người này đúng như tên gọi, làn da ngăm đen, vóc dáng to lớn, vẻ mặt dữ tợn, toát ra khí chất nhanh nhẹn và tàn nhẫn.
Mà cách hắn xuất hiện cũng thực sự khiến cho những người bên cạnh phải chấn động.
Bọn họ khó có thể tượng tưởng, một người xuyên thẳng qua nóc xe đi ra sẽ phải có sức bật khủng khiếp như thế nào mới có thể làm được?
“Bản lĩnh không tệ”.
Sư Tử Hà Đông gật đầu khen ngợi.
Người đàn ông hói đầu vui đến mức không khép miệng được: “Báo Đen, còn không mau cảm ơn Sư Gia”.
Nhưng người đàn ông gọi là Báo Đen lại nghiêng đầu sang một bên, dửng dưng nói: “Ông ta chỉ nói sự thật, bản lĩnh của tôi vốn dĩ không tồi, tại sao tôi phải cảm ơn?”
“Láo xược! Còn không mau quỳ xuống xin lỗi Sư Gia!”
Người đàn ông hói đầu toát ra mồ hôi lạnh, vội vàng giải thích: “Sư Gia bớt giận, tính cách tên thuộc hạ này của tôi khá...”
“Không có gì, chuyện nhỏ thôi”.
Sư Tử Hà Đông không những không tức giận mà còn nở nụ cười đầy tán thưởng trên môi, nhìn Báo Đen rồi cười nói: “Tôi rất thích sự liều lĩnh của cậu, trái lại khá giống tôi, chỉ những người có bản lĩnh mới có tư cách kiêu ngạo!”
“Sư Gia, tôi thấy ông quá lời rồi”.
Khóe miệng Báo Đen nhếch lên một nụ cười xấu xa: “Còn gì muốn nói thì đợi tôi giải quyết xong mọi chuyện rồi từ từ nói”.
Sau khi nói xong, Báo Đen quay đầu, chậm rãi đi về phía Diệp Vĩnh Khang.
“Sư Gia, mong ông bớt giận, tính cách của Báo Đen là thế, trở về tôi sẽ dạy bảo cậu ta thật tốt...”
Người đàn ông trung niên hói đầu vội vàng xin lỗi.
“Cậu mới cần phải dạy dỗ!”
Sư Tử Hà Đông hung hăng trợn mắt nhìn đối phương: “Ít nhất cậu ta biết dùng hành động để nói chuyện, không ở đây lải nhải giống cậu!”
“Vâng, Sư Gia dạy bảo đúng ạ”.
Trên trán người đàn ông trung niên hói đầu đầm đìa mồ hôi, trong lòng đau xót, bởi vì hắn biết, sau ngày hôm nay, Báo Đen sẽ phải đổi chủ.
Một bên khác, Báo Đen chậm rãi đi về phía Diệp Vĩnh Khang, nở nụ cười xấu xa nói: “Cho mày một cơ hội, trước khi tao tới gần mày hai mươi mét, mày có thể chủ động qua đây, nếu không thì tao sẽ giúp mày, có lẽ mày sẽ phải chịu chút đau đớn”.
“Mẹ kiếp, ở đấy mà nói nhảm, mày nghĩ mày là cái quái gì...”
Tần Phong không vui khi nghe vậy, lập tức mở miệng oán giận.
Vừa mới nói được một nửa, Tần Phong lập tức ngây người.
Ầm ầm, ầm ầm.
Bởi vì cậu ta nghe thấy một âm thanh kỳ lạ, âm thanh này lúc nhỏ lúc to, lúc gần lúc xa, cũng không biết được phát ra từ đâu.
Sau đó, cậu ta đột nhiên cảm thấy mặt đất bắt đầu hơi run rẩy, giống như bị điện giật.
Khi bọn họ phát hiện ra nguyên nhân, không chỉ có Tần Phong mà cả tên cao to đen hôi đến từ Đông Bắc không sợ trời không sợ đất như Mê Long cũng run rẩy!
Nhưng không phải do bọn họ nhát gan mà là do cảnh tượng diễn ra trước mắt thật sự quá đáng sợ!
Báo Đen cười nham hiểm, thong thả bước đi, trông rất chậm rãi.
Nhưng cẩn thận nhìn lại thì thấy mỗi bước chân của hắn sẽ lưu lại một dấu chân rất sâu trên mặt đường bê tông cứng chắc!
“Anh Diệp, huấn luyện viên Sử, chuyện này không thể liều lĩnh, chỉ có thể dùng đầu óc!”
Tần Phong chật vật nuốt nước bọt rồi nói.
“Ồ? Vậy cậu nói thử xem, chúng ta dùng đầu óc kiểu gì”.
Diệp Vĩnh Khang nở nụ cười sâu xa nói, nhưng trong lòng lại càng thêm tán thưởng thằng nhóc này, một người ở trong tình thế hoảng loạn và sợ hãi như vậy vẫn có thể nhanh chóng vận dụng đầu óc, đúng là ghê gớm.
“Anh Diệp, anh phải tin tôi, giao cho tôi xử lý chuyện này!”
Tần Phong cắn răng nói.
Diệp Vĩnh Khang và Sử Nam Bắc nhìn nhau với vẻ mặt nghiền ngẫm.
“Được, vậy cậu bắt đầu thể hiện đi”.
Diệp Vĩnh Khang rất muốn biết với đầu óc chứa đủ các ý đồ quỷ dị, Tần Phong có thể dùng cách gì vào lúc này.
Chỉ thấy Tần Phong hít một hơi thật sâu, cắn chặt răng, dồn hơi thở xuống đan điền, đột nhiên chậm rãi bước về phía Báo Đen rồi hét to: “Chờ một chút!”
Báo Đen ngây người, suy nghĩ nói: “Thế nào? Nghĩ thông suốt rồi à? Nhưng bây giờ mày nói gì cũng vô dụng”.
“Ý tôi không phải vậy, anh, anh có thể cho tôi biết quê anh ở đâu không?”
Tần Phong đột nhiên hỏi.
Đầu óc Báo Đen mơ hồ: “Mày bị thần kinh à?”
“Không, tôi xin anh, xin anh nói cho tôi, thật sự xin anh!”
Tần Phong vừa nói, nước mắt vừa chảy từ trong hốc mắt ra, nhìn Báo Đen rồi nói: “Nếu như tôi không nhìn nhầm, anh chính là anh trai ruột đã thất lạc nhiều năm của tôi!”
Báo Đen: ???
Diệp Vĩnh Khang: ???
Sử Nam Bắc: ???
Bình luận facebook