Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 415: Người đàn ông không thể bị đánh bại
Câu nói này của Sử Nam Bắc không hề ngoa chút nào, đúng là rất ít người có cơ hội tận mắt chứng kiến Diệp Vĩnh Khang ra tay.
Bởi vì trên đời này có quá ít người đáng để Diệp Vĩnh Khang đích thân xử lý.
Nếu là tình huống bình thường thì đều là do Sử Nam Bắc xử lý.
Nhưng lần này thì khác, một câu nói của Sư Tử Hà Đông đã khiến Diệp Vĩnh Khang cảm thấy khó chịu, cho nên hôm nay anh phải đích thân ra mặt!
Dám bắt cóc vợ và con gái anh, còn dám nhốt họ như gia súc sao?
Dám nói ra những lời này thì bọn chúng nhất định phải chết, hơn nữa còn phải chết trong tay anh!
Bây giờ, anh không ra tay với tư cách là chủ Điện Long Thần.
Anh chỉ là một người chồng, một người bố, lúc này anh chỉ đang làm những gì một người đàn ông nên làm mà thôi.
Lúc này, mấy chục cao thủ đã xông tới phía trước cách đó gần hai mươi mét, uy lực và sát khí của bọn chúng tỏa ra càng lúc càng mạnh mẽ.
Tần Phong, Mê Long và Yên Vĩ Điệp cuộn chặt tay lại, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.
Mặc dù bọn họ đều biết anh Diệp và huấn luyện viên Sử rất giỏi nhưng lần này đối phương có đến mấy chục cao thủ.
Thực lực của ai trong số cao thủ kia cũng mạnh hơn tên Báo Đen đã bị Tần Phong giết lúc đầu.
Ngay cả Trần Tiểu Túy cũng cảm thấy căng thẳng, mặc dù cô ấy biết một ít lai lịch của Diệp Vĩnh Khang, nếu để lộ thân phận thì một trăm Sư Tử Hà Đông thì cũng không đáng để chú ý tới.
Bây giờ bên phía mình chỉ có mấy người, cho dù lai lịch của Diệp Vĩnh Khang có lớn mạnh thì bây giờ cũng phải đảm bảo an toàn trước rồi sau này xử đám người kia cũng không muộn.
Lúc mọi người đang lo lắng thì Diệp Vĩnh Khang đột nhiên quát lớn: “Tần Phong, Mê Long, Yên Vĩ Điệp, ba người hãy mở to mắt ra nhìn cho kỹ thứ ba người sắp thấy đây!”
Lần này, anh đặc biệt đưa ba người Tần Phong ra ngoài, mục đích là tiến hành huấn luyện đặc biệt cho ba học viên tiềm năng nhất trong trại huấn luyện hiện giờ.
Vào lúc cần thiết còn có thể để họ thực chiến.
Vì vậy, trước khi Diệp Vĩnh Khang ra tay cũng không quên nhắc nhở ba người bọn họ.
Cả ba người nhanh chóng gạt đi cảm xúc trước đó, ánh mắt đồng thời nhìn Diệp Vĩnh Khang.
Đúng vào lúc này, ánh mắt ba người họ đột nhiên lóe sáng.
Ánh mắt chứa đầy sự bất ngờ, kính nể, bàng hoàng và một loạt cảm xúc phức tạp, không thể nói rõ ra được.
Bởi vì bọn họ đột nhiên phát hiện anh Diệp lúc nãy vẫn trong bộ dạng lười biếng bất cần, giờ đây rõ ràng là không làm gì, tay vẫn cầm bộ bài thiếu một lá Poker, nhẹ nhàng tựa vào đầu xe.
Nhưng cả người dường như toát ra khí tức khó tả, khiến người ta cảm thấy sợ hãi vô cớ, nhưng lại đan xen một loại cảm giác an toàn khó hiểu.
Dường như chỉ cần anh đứng bên cạnh, dù trời có sập thì vẫn có thể chống cự!
Mặc dù Diệp Vĩnh Khang vẫn chưa ra tay, nhưng ba người Tần Phong đã nhận định được thắng thua.
Loại phán đoán này không có bất kỳ lý do nào cả, chỉ là cảm giác mà thôi.
Bởi vì khí tức tỏa ra từ người Diệp Vĩnh Khang nói cho bọn họ biết rằng người đàn ông trước mặt không thể bị đánh bại!
Điều bọn họ mong chờ nhất lúc này là được xem Diệp Vĩnh Khang làm cách nào để đạt được chiến thắng này.
Một giây sau, Diệp Vĩnh Khang dùng hành động của mình để nói cho bọn họ biết đáp án.
Phương pháp của Diệp Vĩnh Khang khiến ba người bọn họ lập tức trợn tròn mắt.
Khi đối phương còn cách khoảng mười lăm mét, Diệp Vĩnh Khang cuối cùng cũng di chuyển.
Anh đặt một bàn tay lên ngang ngực, trong tay trải bộ bài thiếu một lá kia.
Ngón tay cái của bàn tay còn lại cong lên, bốn ngón còn lại giữ thẳng, biến bàn tay thành đao, mạnh mẽ chém về phía những quân bài đang trải trên bàn tay.
Rít!
Một lá bài đột nhiên bay lên, hóa thành ảo ảnh gần như khó nhìn thấy bằng mắt tường, phóng đi với tốc độ tia chớp.
Không khí như bị xé rách tạo ra tiếng động chói tai xuyên qua màng nhĩ.
Xoẹt.
Một tên lao lên trước còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra thì lá bài đã cắt ngang qua cổ cọng hắn trong tích tắc.
Kẻ lao tới phía sau còn chưa kịp vui mừng thì đã vô cùng kinh ngạc phát hiện lá bài không hề giảm tốc độ sau khi xuyên qua cổ người đầu tiên, mà tiếp tục xé rách không khí phóng về phía mình!
Xoẹt.
Lá bài lại xuyên qua cổ họng của một tên nữa.
Bịch!
Cho đến tên thứ ba, mới truyền đến một âm thanh đau đớn.
So với hai tên đầu tiên, tên thứ ba lại có vẻ đen đủi hơn.
Bởi vì tốc độ bay của lá bài quá nhanh, cho nên hai tên trước chỉ để lại vết cắt nông trên cổ, chí ít chết cũng không đến nỗi khó coi.
Nhưng lá bài sau khi xuyên qua cổ hai tên, đến chỗ tên thứ ba thì tốc độ bay đã chậm lại đáng kể.
Vì vậy, lực đạo còn lại không đủ để xuyên qua người thứ ba nữa, mà chỉ đâm vào một nửa, không thể chết ngay lập tức, chỉ có thể ôm cổ chờ chết dần chết mòn, thậm chí không thể phát ra tiếng kêu.
Mọi người đều sững sờ.
Một lá bài bình thường lại có thể giết chết ba người trong tích tắc!
E rằng đạn cũng không có lực mạnh như vậy.
Nhưng lúc này không hề có thời gian để họ cảm thán hay kinh ngạc.
Bởi vì cơn ác mộng mới chỉ vừa bắt đầu.
“Đại ca, lực tay của anh giảm sút rồi!”
Sử Nam Bắc đứng bên cạnh trêu chọc với vẻ mặt thoải mái, hắn đã từng thấy Diệp Vĩnh Khang dùng lá bài để giết người, lần lợi hại nhất là dùng lá bài xuyên qua cơ thể của năm người liên tiếp.
Nhưng lần này đến người thứ ba đã dừng lại, so với thực lực lúc trước đúng quả thực kém hơn trước.
“Đúng vậy, xem ra phải giết thêm vài con súc sinh để luyện tay mới được”.
Diệp Vĩnh Khang cũng không quá hài lòng với đòn tấn công của mình vừa rồi, từ sau khi về nước, anh thực sự chưa từng đấu với ai.
Mỗi ngày đều sống rất nhàn nhã nên khó tránh khỏi việc thực lực thụt lùi.
“Ừ, đây chẳng phải là cơ hội tốt để luyện tay sao? Nếu không phải anh ngăn cản tôi thì tôi cũng muốn qua đó chơi một trận”.
Sử Nam Bắc cười tiếc nuối.
“Ha ha, để lần sau đi, lần này tôi luyện tay trước!”
Diệp Vĩnh Khang cười đáp, đồng thời tiếp tục chém vào lá bài đang trải rộng trên tay.
Xoẹt.
Lần này Diệp Vĩnh Khang phóng ra ba lá bài.
Ba dư ảnh phóng về các hướng khác nhau, phía đối diện lại có thêm bảy tám người ngã xuống.
“Chết tiệt, tay tôi sao thế này!”
Nhưng Diệp Vĩnh Khang vẫn không hài lòng với kết quả này, tay càng thêm lực, lại chém về phía lá bài.
Vù vù vù.
Đối diện lại có một đám đông người ngã xuống.
“Ừ, lần này còn tạm ổn”.
Diệp Vĩnh Khang tự lẩm bẩm, nhưng khi anh đang định chém lá bài lần nữa thì lại phát hiện bên đối phương không lao tới nữa mà quay đầu bỏ chạy tán loạn.
“A? Chạy rồi à? Trông tôi đáng sợ lắm sao?”
Diệp Vĩnh Khang bất mãn lẩm bẩm.
Nhưng lần này anh thực sự đã hiểu lầm đám người đối diện.
Anh và Sử Nam Bắc đang nói chuyện rất nhẹ nhàng, như thể đang nói về chuyện ăn ngủ bình thường vậy.
Nhưng anh lại không hiểu những lá bài anh vừa phóng ra đã giáng một đòn tinh thần mạnh mẽ thế nào vào đám người đó.
Bởi vì trên đời này có quá ít người đáng để Diệp Vĩnh Khang đích thân xử lý.
Nếu là tình huống bình thường thì đều là do Sử Nam Bắc xử lý.
Nhưng lần này thì khác, một câu nói của Sư Tử Hà Đông đã khiến Diệp Vĩnh Khang cảm thấy khó chịu, cho nên hôm nay anh phải đích thân ra mặt!
Dám bắt cóc vợ và con gái anh, còn dám nhốt họ như gia súc sao?
Dám nói ra những lời này thì bọn chúng nhất định phải chết, hơn nữa còn phải chết trong tay anh!
Bây giờ, anh không ra tay với tư cách là chủ Điện Long Thần.
Anh chỉ là một người chồng, một người bố, lúc này anh chỉ đang làm những gì một người đàn ông nên làm mà thôi.
Lúc này, mấy chục cao thủ đã xông tới phía trước cách đó gần hai mươi mét, uy lực và sát khí của bọn chúng tỏa ra càng lúc càng mạnh mẽ.
Tần Phong, Mê Long và Yên Vĩ Điệp cuộn chặt tay lại, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.
Mặc dù bọn họ đều biết anh Diệp và huấn luyện viên Sử rất giỏi nhưng lần này đối phương có đến mấy chục cao thủ.
Thực lực của ai trong số cao thủ kia cũng mạnh hơn tên Báo Đen đã bị Tần Phong giết lúc đầu.
Ngay cả Trần Tiểu Túy cũng cảm thấy căng thẳng, mặc dù cô ấy biết một ít lai lịch của Diệp Vĩnh Khang, nếu để lộ thân phận thì một trăm Sư Tử Hà Đông thì cũng không đáng để chú ý tới.
Bây giờ bên phía mình chỉ có mấy người, cho dù lai lịch của Diệp Vĩnh Khang có lớn mạnh thì bây giờ cũng phải đảm bảo an toàn trước rồi sau này xử đám người kia cũng không muộn.
Lúc mọi người đang lo lắng thì Diệp Vĩnh Khang đột nhiên quát lớn: “Tần Phong, Mê Long, Yên Vĩ Điệp, ba người hãy mở to mắt ra nhìn cho kỹ thứ ba người sắp thấy đây!”
Lần này, anh đặc biệt đưa ba người Tần Phong ra ngoài, mục đích là tiến hành huấn luyện đặc biệt cho ba học viên tiềm năng nhất trong trại huấn luyện hiện giờ.
Vào lúc cần thiết còn có thể để họ thực chiến.
Vì vậy, trước khi Diệp Vĩnh Khang ra tay cũng không quên nhắc nhở ba người bọn họ.
Cả ba người nhanh chóng gạt đi cảm xúc trước đó, ánh mắt đồng thời nhìn Diệp Vĩnh Khang.
Đúng vào lúc này, ánh mắt ba người họ đột nhiên lóe sáng.
Ánh mắt chứa đầy sự bất ngờ, kính nể, bàng hoàng và một loạt cảm xúc phức tạp, không thể nói rõ ra được.
Bởi vì bọn họ đột nhiên phát hiện anh Diệp lúc nãy vẫn trong bộ dạng lười biếng bất cần, giờ đây rõ ràng là không làm gì, tay vẫn cầm bộ bài thiếu một lá Poker, nhẹ nhàng tựa vào đầu xe.
Nhưng cả người dường như toát ra khí tức khó tả, khiến người ta cảm thấy sợ hãi vô cớ, nhưng lại đan xen một loại cảm giác an toàn khó hiểu.
Dường như chỉ cần anh đứng bên cạnh, dù trời có sập thì vẫn có thể chống cự!
Mặc dù Diệp Vĩnh Khang vẫn chưa ra tay, nhưng ba người Tần Phong đã nhận định được thắng thua.
Loại phán đoán này không có bất kỳ lý do nào cả, chỉ là cảm giác mà thôi.
Bởi vì khí tức tỏa ra từ người Diệp Vĩnh Khang nói cho bọn họ biết rằng người đàn ông trước mặt không thể bị đánh bại!
Điều bọn họ mong chờ nhất lúc này là được xem Diệp Vĩnh Khang làm cách nào để đạt được chiến thắng này.
Một giây sau, Diệp Vĩnh Khang dùng hành động của mình để nói cho bọn họ biết đáp án.
Phương pháp của Diệp Vĩnh Khang khiến ba người bọn họ lập tức trợn tròn mắt.
Khi đối phương còn cách khoảng mười lăm mét, Diệp Vĩnh Khang cuối cùng cũng di chuyển.
Anh đặt một bàn tay lên ngang ngực, trong tay trải bộ bài thiếu một lá kia.
Ngón tay cái của bàn tay còn lại cong lên, bốn ngón còn lại giữ thẳng, biến bàn tay thành đao, mạnh mẽ chém về phía những quân bài đang trải trên bàn tay.
Rít!
Một lá bài đột nhiên bay lên, hóa thành ảo ảnh gần như khó nhìn thấy bằng mắt tường, phóng đi với tốc độ tia chớp.
Không khí như bị xé rách tạo ra tiếng động chói tai xuyên qua màng nhĩ.
Xoẹt.
Một tên lao lên trước còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra thì lá bài đã cắt ngang qua cổ cọng hắn trong tích tắc.
Kẻ lao tới phía sau còn chưa kịp vui mừng thì đã vô cùng kinh ngạc phát hiện lá bài không hề giảm tốc độ sau khi xuyên qua cổ người đầu tiên, mà tiếp tục xé rách không khí phóng về phía mình!
Xoẹt.
Lá bài lại xuyên qua cổ họng của một tên nữa.
Bịch!
Cho đến tên thứ ba, mới truyền đến một âm thanh đau đớn.
So với hai tên đầu tiên, tên thứ ba lại có vẻ đen đủi hơn.
Bởi vì tốc độ bay của lá bài quá nhanh, cho nên hai tên trước chỉ để lại vết cắt nông trên cổ, chí ít chết cũng không đến nỗi khó coi.
Nhưng lá bài sau khi xuyên qua cổ hai tên, đến chỗ tên thứ ba thì tốc độ bay đã chậm lại đáng kể.
Vì vậy, lực đạo còn lại không đủ để xuyên qua người thứ ba nữa, mà chỉ đâm vào một nửa, không thể chết ngay lập tức, chỉ có thể ôm cổ chờ chết dần chết mòn, thậm chí không thể phát ra tiếng kêu.
Mọi người đều sững sờ.
Một lá bài bình thường lại có thể giết chết ba người trong tích tắc!
E rằng đạn cũng không có lực mạnh như vậy.
Nhưng lúc này không hề có thời gian để họ cảm thán hay kinh ngạc.
Bởi vì cơn ác mộng mới chỉ vừa bắt đầu.
“Đại ca, lực tay của anh giảm sút rồi!”
Sử Nam Bắc đứng bên cạnh trêu chọc với vẻ mặt thoải mái, hắn đã từng thấy Diệp Vĩnh Khang dùng lá bài để giết người, lần lợi hại nhất là dùng lá bài xuyên qua cơ thể của năm người liên tiếp.
Nhưng lần này đến người thứ ba đã dừng lại, so với thực lực lúc trước đúng quả thực kém hơn trước.
“Đúng vậy, xem ra phải giết thêm vài con súc sinh để luyện tay mới được”.
Diệp Vĩnh Khang cũng không quá hài lòng với đòn tấn công của mình vừa rồi, từ sau khi về nước, anh thực sự chưa từng đấu với ai.
Mỗi ngày đều sống rất nhàn nhã nên khó tránh khỏi việc thực lực thụt lùi.
“Ừ, đây chẳng phải là cơ hội tốt để luyện tay sao? Nếu không phải anh ngăn cản tôi thì tôi cũng muốn qua đó chơi một trận”.
Sử Nam Bắc cười tiếc nuối.
“Ha ha, để lần sau đi, lần này tôi luyện tay trước!”
Diệp Vĩnh Khang cười đáp, đồng thời tiếp tục chém vào lá bài đang trải rộng trên tay.
Xoẹt.
Lần này Diệp Vĩnh Khang phóng ra ba lá bài.
Ba dư ảnh phóng về các hướng khác nhau, phía đối diện lại có thêm bảy tám người ngã xuống.
“Chết tiệt, tay tôi sao thế này!”
Nhưng Diệp Vĩnh Khang vẫn không hài lòng với kết quả này, tay càng thêm lực, lại chém về phía lá bài.
Vù vù vù.
Đối diện lại có một đám đông người ngã xuống.
“Ừ, lần này còn tạm ổn”.
Diệp Vĩnh Khang tự lẩm bẩm, nhưng khi anh đang định chém lá bài lần nữa thì lại phát hiện bên đối phương không lao tới nữa mà quay đầu bỏ chạy tán loạn.
“A? Chạy rồi à? Trông tôi đáng sợ lắm sao?”
Diệp Vĩnh Khang bất mãn lẩm bẩm.
Nhưng lần này anh thực sự đã hiểu lầm đám người đối diện.
Anh và Sử Nam Bắc đang nói chuyện rất nhẹ nhàng, như thể đang nói về chuyện ăn ngủ bình thường vậy.
Nhưng anh lại không hiểu những lá bài anh vừa phóng ra đã giáng một đòn tinh thần mạnh mẽ thế nào vào đám người đó.
Bình luận facebook