Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 414: Phi bài
Lúc này nhìn thấy Tần Phong sắp bị người ta đánh thê thảm, họ ở bên cạnh nhưng lại không thể làm được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn…
Tần Phong cũng lộ ra vẻ khổ sở, trong mắt đầy sự tuyệt vọng và bất lực.
Nhưng ngay vào lúc cậu ta vừa chuẩn bị tâm lý, thậm chí còn chưa kịp nhắm mắt lại thì bỗng nghe thấy một tiếng soạt vang lên bên tai.
Sau đó lòng bàn tay của Cương Thi dừng lại ở khoảng cách chưa đến nửa tấc, nhưng không đánh xuống nữa.
“Tần Phong, qua đây!”
Yên Vĩ Điệp nhanh tay lẹ mắt, mặc dù lúc này tạm thời chưa rõ chuyện gì nhưng vẫn phản ứng theo bản năng, trước tiên kéo Tần Phong đến khoảng cách an toàn rồi tính.
Khụ khụ...
Cổ họng Cương Thi phát ra tiếng khàn đặc đứt đoạn như bong bóng khí, sau đó cả người bỗng thẳng tắp ngã ngửa xuống đất, máu chảy ra ngoài dọc theo cổ họng hắn.
Không gian bỗng tĩnh lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Cương Thi!”
Người đàn ông đeo kính ở phía sau hét lên: “Rốt cuộc cậu đang làm gì thế, mau đứng lên!”
“Cái quái gì vậy?”
Lúc này Mê Long bỗng chỉ vào cổ Cương Thi lẩm bẩm hỏi một câu.
Những người khác nhìn kỹ lại thì thấy quả nhiên vị trí cổ của Cương Thi hơi kỳ lạ.
Chỗ máu chảy ra dường như có một đốm trắng nhỏ cỡ bằng hạt đậu nhô ra ngoài, hệt như có thứ gì đó đâm vào trong.
“Cái gì thế này?”
Mê Long cúi người xuống định giơ tay lấy vật kia ra.
“Cẩn thận, nhìn cho rõ hẵng lấy”.
Lúc này Tần Phong cũng đã hoàn hồn lập tức ngăn Mê Long lại, cậu ta cẩn thận từng chút cúi người xuống tỉ mỉ quan sát đốm trắng nhỏ bỗng lồi ra kia.
“Sư phụ, anh nhìn phía sau có đóa hoa, nhìn sao cũng thấy khá quen. Ôi, tôi nhớ ra rồi, lá bài Poker mà vừa rồi mọi người chơi cũng có loại hoa này”.
Mê Long bỗng phát hiện phía sau đốm trắng nhỏ đó là hoa văn màu xanh đậm.
Sắc mặt Tần Phong khá nghiêm trọng, bỗng có một ý nghĩ đáng sợ lóe lên trong đầu cậu ta, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin được.
Cậu ta thận trọng giơ tay ra nhẹ niết vào phần lồi ra kia, sau đó khẽ dùng sức kéo về phía sau.
Khi mọi người nhìn rõ đó là thứ gì thì cũng đều đổi sắc.
Thế mà lại là một lá bài Poker.
“Các người đang làm gì đấy, mang lá bài về đây, lau sạch đi, lát nữa vẫn có thể chơi tiếp đấy”.
Sử Nam Bắc ở đằng sau lười biếng nói.
Tần Phong, Mê Long, Yến Vĩ Điệp gần như cùng quay phắt lại nhìn Diệp Vĩnh Khang bằng ánh mắt không thể tin được.
Soạt!
Soạt!
Diệp Vĩnh Khang nghịch lá bài Poker trong tay, nhìn ba người bằng ánh mắt cực kỳ thích thú.
“Đây… đây… đây…”
Ba người đã kinh ngạc đến mức không nói nên lời được nữa.
Dù sự thật đang ở ngay trước mắt nhưng họ vẫn không dám tin sự thật đáng sợ này.
Họ đều tự mình cảm nhận được khả năng đối kháng của Cương Thi mạnh thế nào.
Tần Phong điên cuồng tung ra hàng nghìn đòn tấn công và gắng hết sức đánh ra một đòn tấn công bằng dao găm, nhưng cũng không khiến Cương Thi bị tổn hại gì.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang lại chỉ dùng một lá bài Poker vô cùng bình thường đã có thể giết chết Cương Thi có khả năng đối kháng siêu phàm với khoảng cách mười mấy mét trong chớp mắt.
Đây là cảnh giới ở cấp bậc nào!
“Đừng ngẩn ra đó nữa, cứ như chưa từng nhận thức thế giới vậy, sau này vẫn còn rất nhiều thứ mọi người phải học lắm, mau lau sạch lá bài Poker rồi đem sang đây, lát nữa tôi còn muốn chơi tiếp”.
Sử Nam Bắc tỏ ra không thèm để ý đến.
Không phải do hắn cố ý giả vờ thành bộ dạng này mà là cảnh tượng trước mặt quá mức bình thường với hắn.
Đúng là khả năng đối kháng của Cương Thi lúc nãy rất khá, nhưng đây chỉ là đang nhắm đánh vào vài tân binh mà thôi.
Với cao thủ đỉnh cao thật sự, thật ra Cương Thi giòn tan, dễ gãy như mì ăn liền.
Trong Điện Long Thần người có thể dùng bài Poker giết chết đối phương trong tích tắc mà lại còn cách một khoảng xa, ngoài chín Đại Địa Thần, năm Đại Thiên Vương cũng còn năm sáu mươi người có thể làm được.
Huống hồ vừa rồi người ra tay lại là Diệp Vĩnh Khang – Điện Chủ của Điện Long Thần.
Điều này so ra giống như một con khủng long giẫm chết một con thỏ mềm mại, chẳng hề có chút gì gọi là phải kinh ngạc cả.
“Cương Thi, rốt cuộc cậu đang làm gì thế, mau đứng lên cho tôi!”
Người đàn ông đeo kính lớn giọng gọi, hắn không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
“Đừng gọi nữa, hắn đã không nghe thấy gì nữa rồi”.
Tần Phong quay đầu lại liếc nhìn người đàn ông đeo kính, sau đó nháy mắt ra hiệu với Mê Long, Mê Long lập tức hiểu ý, sau đó giơ chân lên đá mạnh một cú vào thi thể Cương Thi về phía đối diện như đá bóng.
“Không thể nào!”
Lúc người đàn ông đeo kính nhìn thấy Cương Thi không có sức lực, gương mặt hiện lên vẻ hoảng sợ và khó hiểu.
Hắn nghĩ Cương Thi gần như là một kẻ vô địch.
Trên thế giới này không có thứ gì có thể làm Cương Thi bị thương.
Thế nên hắn không hiểu vết thương trên cổ Cương Thi từ đâu ra.
“Đây chính là cách khiến tao yên tâm mà mày nói đấy à?”
Phía sau vang lên giọng nói lạnh lùng của Sư Tử Hà Đông.
“Sư Gia, ông nghe tôi giải thích đã!”
Người đàn ông đeo kính vội nói: “Cương Thi không thể nào bị thương, chắc chắn bọn… bọn chúng dùng thủ đoạn gì đó, đám người này thích làm…”
“Câm miệng!”
Sư Tử Hà Đông tức giận quát, trợn mắt nói: “Nếu cậu không giải quyết được những gì cậu nói lúc nãy thì vặn đầu xuống đi”.
“Sư Gia, xin ông hãy nghe tôi giải thích!”
Người đàn ông đeo kính hoảng sợ mặt mày trắng bệch: “Cương Thi không thể bị đánh bại, nhất định là do chúng, chắc chắn chúng đã dùng ám chiêu. Sư Gia, chuyện này cứ giao cho tôi giải quyết, tôi còn quen với rất nhiều cao thủ, lúc về nhất định… Sư Gia đừng!”
Người đàn ông đeo kính chưa nói hết câu đã nhìn thấy lòng bàn tay to như cánh quạt của Sư Tử Hà Đông giơ đến bóp mạnh vào cổ hắn.
Sau đó dùng sức hung hăng vặn một cái…
Rắc…
Cảnh tượng tàn khốc này khiến những người đã quen với cuộc sống liếm máu trên lưỡi dao bên cạnh đều nôn ói.
Họ chưa từng nhìn thấy cảnh tượng đầu một người có thể bị người ta vặn xuống hệt như hái quả trên cây như vậy.
“Đừng hòng nuốt lời trước mặt tao”.
Sư Tử Hà Đông tiện tay ném đầu người đàn ông đeo kính xuống đất rồi tức giận nói vọng về phía Diệp Vĩnh Khang: “Tao không quan tâm chúng mày dùng thủ đoạn gì, nhưng Diệp Vĩnh Khang, hôm nay mày chắc chắn phải chết”.
“Lên cho tao, ai bắt được Diệp Vĩnh Khang trước sẽ được thưởng lớn, kẻ nào dám cản đường thì sẽ chết”.
Sư Tử Hà Đông khàn giọng ra lệnh tấn công.
Thua liên tiếp hai trận đã ép lòng kiên nhẫn và tự trọng của ông ta đến cực điểm.
Bỗng chốc các môn sinh của Sư Tử Hà Đông ai cũng sợ có người giành trước nên đồng loạt ra lệnh cho chiến tướng mạnh nhất dưới trướng của mình lập tức bước lên.
Có môn sinh là cao thủ đỉnh cấp cũng vội vàng rút vũ khí ra nhào về phía Diệp Vĩnh Khang.
Khoảnh khắc này có đến mấy chục cao thủ hô lên nhào về phía trước như thú dữ, cách mấy chục mét cũng có thể cảm nhận được một luồng sát khí và ép bức cực kỳ mãnh liệt.
“Mẹ kiếp, toàn là cao thủ!”
Tần Phong siết chặt nắm đấm, nghiến răng nói: “Dù sao cũng chết, tôi lên trước”.
Dứt lời, cậu ta định bước ra giao đấu, nhưng lại bị Sử Nam Bắc giơ tay lên kéo về lại, thích thú cười nói: “Cậu nôn nóng làm gì, cứ ở đây xem màn biểu diễn của anh Diệp đi, người bình thường không có cơ hội này đâu”.
Tần Phong cũng lộ ra vẻ khổ sở, trong mắt đầy sự tuyệt vọng và bất lực.
Nhưng ngay vào lúc cậu ta vừa chuẩn bị tâm lý, thậm chí còn chưa kịp nhắm mắt lại thì bỗng nghe thấy một tiếng soạt vang lên bên tai.
Sau đó lòng bàn tay của Cương Thi dừng lại ở khoảng cách chưa đến nửa tấc, nhưng không đánh xuống nữa.
“Tần Phong, qua đây!”
Yên Vĩ Điệp nhanh tay lẹ mắt, mặc dù lúc này tạm thời chưa rõ chuyện gì nhưng vẫn phản ứng theo bản năng, trước tiên kéo Tần Phong đến khoảng cách an toàn rồi tính.
Khụ khụ...
Cổ họng Cương Thi phát ra tiếng khàn đặc đứt đoạn như bong bóng khí, sau đó cả người bỗng thẳng tắp ngã ngửa xuống đất, máu chảy ra ngoài dọc theo cổ họng hắn.
Không gian bỗng tĩnh lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Cương Thi!”
Người đàn ông đeo kính ở phía sau hét lên: “Rốt cuộc cậu đang làm gì thế, mau đứng lên!”
“Cái quái gì vậy?”
Lúc này Mê Long bỗng chỉ vào cổ Cương Thi lẩm bẩm hỏi một câu.
Những người khác nhìn kỹ lại thì thấy quả nhiên vị trí cổ của Cương Thi hơi kỳ lạ.
Chỗ máu chảy ra dường như có một đốm trắng nhỏ cỡ bằng hạt đậu nhô ra ngoài, hệt như có thứ gì đó đâm vào trong.
“Cái gì thế này?”
Mê Long cúi người xuống định giơ tay lấy vật kia ra.
“Cẩn thận, nhìn cho rõ hẵng lấy”.
Lúc này Tần Phong cũng đã hoàn hồn lập tức ngăn Mê Long lại, cậu ta cẩn thận từng chút cúi người xuống tỉ mỉ quan sát đốm trắng nhỏ bỗng lồi ra kia.
“Sư phụ, anh nhìn phía sau có đóa hoa, nhìn sao cũng thấy khá quen. Ôi, tôi nhớ ra rồi, lá bài Poker mà vừa rồi mọi người chơi cũng có loại hoa này”.
Mê Long bỗng phát hiện phía sau đốm trắng nhỏ đó là hoa văn màu xanh đậm.
Sắc mặt Tần Phong khá nghiêm trọng, bỗng có một ý nghĩ đáng sợ lóe lên trong đầu cậu ta, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin được.
Cậu ta thận trọng giơ tay ra nhẹ niết vào phần lồi ra kia, sau đó khẽ dùng sức kéo về phía sau.
Khi mọi người nhìn rõ đó là thứ gì thì cũng đều đổi sắc.
Thế mà lại là một lá bài Poker.
“Các người đang làm gì đấy, mang lá bài về đây, lau sạch đi, lát nữa vẫn có thể chơi tiếp đấy”.
Sử Nam Bắc ở đằng sau lười biếng nói.
Tần Phong, Mê Long, Yến Vĩ Điệp gần như cùng quay phắt lại nhìn Diệp Vĩnh Khang bằng ánh mắt không thể tin được.
Soạt!
Soạt!
Diệp Vĩnh Khang nghịch lá bài Poker trong tay, nhìn ba người bằng ánh mắt cực kỳ thích thú.
“Đây… đây… đây…”
Ba người đã kinh ngạc đến mức không nói nên lời được nữa.
Dù sự thật đang ở ngay trước mắt nhưng họ vẫn không dám tin sự thật đáng sợ này.
Họ đều tự mình cảm nhận được khả năng đối kháng của Cương Thi mạnh thế nào.
Tần Phong điên cuồng tung ra hàng nghìn đòn tấn công và gắng hết sức đánh ra một đòn tấn công bằng dao găm, nhưng cũng không khiến Cương Thi bị tổn hại gì.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang lại chỉ dùng một lá bài Poker vô cùng bình thường đã có thể giết chết Cương Thi có khả năng đối kháng siêu phàm với khoảng cách mười mấy mét trong chớp mắt.
Đây là cảnh giới ở cấp bậc nào!
“Đừng ngẩn ra đó nữa, cứ như chưa từng nhận thức thế giới vậy, sau này vẫn còn rất nhiều thứ mọi người phải học lắm, mau lau sạch lá bài Poker rồi đem sang đây, lát nữa tôi còn muốn chơi tiếp”.
Sử Nam Bắc tỏ ra không thèm để ý đến.
Không phải do hắn cố ý giả vờ thành bộ dạng này mà là cảnh tượng trước mặt quá mức bình thường với hắn.
Đúng là khả năng đối kháng của Cương Thi lúc nãy rất khá, nhưng đây chỉ là đang nhắm đánh vào vài tân binh mà thôi.
Với cao thủ đỉnh cao thật sự, thật ra Cương Thi giòn tan, dễ gãy như mì ăn liền.
Trong Điện Long Thần người có thể dùng bài Poker giết chết đối phương trong tích tắc mà lại còn cách một khoảng xa, ngoài chín Đại Địa Thần, năm Đại Thiên Vương cũng còn năm sáu mươi người có thể làm được.
Huống hồ vừa rồi người ra tay lại là Diệp Vĩnh Khang – Điện Chủ của Điện Long Thần.
Điều này so ra giống như một con khủng long giẫm chết một con thỏ mềm mại, chẳng hề có chút gì gọi là phải kinh ngạc cả.
“Cương Thi, rốt cuộc cậu đang làm gì thế, mau đứng lên cho tôi!”
Người đàn ông đeo kính lớn giọng gọi, hắn không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
“Đừng gọi nữa, hắn đã không nghe thấy gì nữa rồi”.
Tần Phong quay đầu lại liếc nhìn người đàn ông đeo kính, sau đó nháy mắt ra hiệu với Mê Long, Mê Long lập tức hiểu ý, sau đó giơ chân lên đá mạnh một cú vào thi thể Cương Thi về phía đối diện như đá bóng.
“Không thể nào!”
Lúc người đàn ông đeo kính nhìn thấy Cương Thi không có sức lực, gương mặt hiện lên vẻ hoảng sợ và khó hiểu.
Hắn nghĩ Cương Thi gần như là một kẻ vô địch.
Trên thế giới này không có thứ gì có thể làm Cương Thi bị thương.
Thế nên hắn không hiểu vết thương trên cổ Cương Thi từ đâu ra.
“Đây chính là cách khiến tao yên tâm mà mày nói đấy à?”
Phía sau vang lên giọng nói lạnh lùng của Sư Tử Hà Đông.
“Sư Gia, ông nghe tôi giải thích đã!”
Người đàn ông đeo kính vội nói: “Cương Thi không thể nào bị thương, chắc chắn bọn… bọn chúng dùng thủ đoạn gì đó, đám người này thích làm…”
“Câm miệng!”
Sư Tử Hà Đông tức giận quát, trợn mắt nói: “Nếu cậu không giải quyết được những gì cậu nói lúc nãy thì vặn đầu xuống đi”.
“Sư Gia, xin ông hãy nghe tôi giải thích!”
Người đàn ông đeo kính hoảng sợ mặt mày trắng bệch: “Cương Thi không thể bị đánh bại, nhất định là do chúng, chắc chắn chúng đã dùng ám chiêu. Sư Gia, chuyện này cứ giao cho tôi giải quyết, tôi còn quen với rất nhiều cao thủ, lúc về nhất định… Sư Gia đừng!”
Người đàn ông đeo kính chưa nói hết câu đã nhìn thấy lòng bàn tay to như cánh quạt của Sư Tử Hà Đông giơ đến bóp mạnh vào cổ hắn.
Sau đó dùng sức hung hăng vặn một cái…
Rắc…
Cảnh tượng tàn khốc này khiến những người đã quen với cuộc sống liếm máu trên lưỡi dao bên cạnh đều nôn ói.
Họ chưa từng nhìn thấy cảnh tượng đầu một người có thể bị người ta vặn xuống hệt như hái quả trên cây như vậy.
“Đừng hòng nuốt lời trước mặt tao”.
Sư Tử Hà Đông tiện tay ném đầu người đàn ông đeo kính xuống đất rồi tức giận nói vọng về phía Diệp Vĩnh Khang: “Tao không quan tâm chúng mày dùng thủ đoạn gì, nhưng Diệp Vĩnh Khang, hôm nay mày chắc chắn phải chết”.
“Lên cho tao, ai bắt được Diệp Vĩnh Khang trước sẽ được thưởng lớn, kẻ nào dám cản đường thì sẽ chết”.
Sư Tử Hà Đông khàn giọng ra lệnh tấn công.
Thua liên tiếp hai trận đã ép lòng kiên nhẫn và tự trọng của ông ta đến cực điểm.
Bỗng chốc các môn sinh của Sư Tử Hà Đông ai cũng sợ có người giành trước nên đồng loạt ra lệnh cho chiến tướng mạnh nhất dưới trướng của mình lập tức bước lên.
Có môn sinh là cao thủ đỉnh cấp cũng vội vàng rút vũ khí ra nhào về phía Diệp Vĩnh Khang.
Khoảnh khắc này có đến mấy chục cao thủ hô lên nhào về phía trước như thú dữ, cách mấy chục mét cũng có thể cảm nhận được một luồng sát khí và ép bức cực kỳ mãnh liệt.
“Mẹ kiếp, toàn là cao thủ!”
Tần Phong siết chặt nắm đấm, nghiến răng nói: “Dù sao cũng chết, tôi lên trước”.
Dứt lời, cậu ta định bước ra giao đấu, nhưng lại bị Sử Nam Bắc giơ tay lên kéo về lại, thích thú cười nói: “Cậu nôn nóng làm gì, cứ ở đây xem màn biểu diễn của anh Diệp đi, người bình thường không có cơ hội này đâu”.
Bình luận facebook