Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 424: Thiên Hải
Sư Tử Hà Đông đột nhiên thấy mình không thể tiến về phía trước, cứ như bị thứ gì đó trói buộc.
Cúi đầu nhìn xuống, mặt Sư Tử Hà Đông đột nhiên cứng đờ.
Mê Long và Tần Phong đáng lẽ đã chết, lúc này đang ôm chặt hai chân ông ta, khiến ông ta không thể nhúc nhích.
“Khốn nạn!”
Sư Tử Hà Đông tức giận giơ nắm đấm lên, định đấm nát đầu hai người, nhưng chưa kịp lấy lực thì hai người này đã ôm chặt lấy chân ông ta rồi đột nhiên xoay tròn.
Bởi vì đang tụ lực, trọng tâm dưới dân đột nhiên di chuyển, khiến cả người Sư Tử Hà Đông đổ về phía trước.
Xoạt!
Đúng lúc này, Phượng Nhãn Quyền của Yên Vĩ Điệp cũng phóng đến, nhân lúc trọng tâm của Sư Tử Hà Đông không ổn định, cô ấy đấm mạnh vào mắt của ông ta.
A!
Sư Tử Hà Đông hét lớn, vừa định đánh trả, nhưng Mê Long và Tần Phong ôm lấy chân ông ta, dùng sức đè cả người sang một bên.
Bụp!
Con mắt còn lại của Sư Tử Hà Đông lại trúng Phượng Nhãn Quyền của Yên Vĩ Điệp.
Hai hốc mắt của ông ta đột nhiên biến thành hai cái hố máu đỏ sẫm!
Máu tươi trào ra!
Yên Vĩ Điệp lật cổ tay, giữa ngón tay đột nhiên xuất hiện lưới mỏng mà sắc bén, nhân lúc hai mắt Sư Tử Hà Đông nhìn không rõ, hung hăng chém về phía ông ta.
Xẹt!
Một dòng máu tươi bắn ra từ cổ họng Sư Tử Hà Đông.
Sư Tử Hà Đông lấy tay ôm cổ, cả người đổ xuống mặt đất, sau đó bắt đầu lăn lộn điên cuồng.
Sau vài phút, cơ thể Sư Tử Hà Đông mới dần dần ngừng cử động.
Sư Tử Hà Đông hung dữ lúc này đã chết!
“Báo cáo huấn luyện viên, nhiệm vụ kiểm tra đã hoàn thành!”
Yên Vĩ Điệp quay đầu lại, cắn chặt môi nói: “Xin hãy cứu Tần Phong và Mê Long trước!”
“Yên tâm đi, hai người họ không chết được đâu”.
Sử Nam Bắc ném mấy viên đậu phộng trong tay, cười đùa nói: “Là một huấn luyện viên, tôi chắc chắn không thể giúp các người gian lận”.
“Nhưng với tư cách là một người bạn, tôi không thể nhìn ai đó đánh chết các người được”.
“Cho nên vừa rồi lúc tôi đang ăn đậu phộng, vô tình nhổ vài hạt trúng vào cánh tay Sư Tử Hà Đông, đều là do tôi không cẩn thận thôi”.
Yên Vĩ Điệp nghe xong, dây thần kinh căng thẳng mới được thả lỏng, lại liếc nhìn Tần Phong và Mê Long đã ngất đi.
Mặc dù vậy nhưng sắc mặt của hai người bọn họ vẫn hồng hào, thở đều, xem ra không có gì nguy hiểm đến tính mạng.
“Cảm ơn huấn luyện viên!”
Ánh mắt Yên Vĩ Điệp đầy vẻ cảm kích, lúc này cô ấy mới hiểu lúc nãy khi Sư Tử Hà Đông đánh vào chỗ hiểm của Tần Phong và Mê Long, Sử Nam Bắc đã bí mật bắn mấy hạt đậu trong tay để làm giảm sức mạnh của Sư Tử Hà Đông, từ đó cứu mạng Tần Phong và Mê Long.
“Được rồi, như vậy trước đã”.
Diệp Vĩnh Khang xua tay, nói với Phương Nhất Minh đứng hóa đá bên cạnh từ lâu: “Trúng tà rồi à? Tỉnh lại đi”.
“A!”
Lúc này Phương Nhất Minh mới hoàn hồn lại, cảnh tượng xảy ra trước mặt anh ta vừa nãy giống hệt như một câu chuyện huyền huyễn.
Chỉ cần một bộ bài đã có thể đánh bay phần lớn cao thủ của đối phương.
Một tay cũng có thể hất bay một chiếc ô tô nặng vài tấn ra xa hàng chục mét.
Trong vài giây ngắn ngủi đã đánh Thái Sơn thành một đống thịt vụn!
Chỉ hai người mà đã giết hàng ngàn người của đối phương trong vòng chưa đầy hai phút!
Ngay cả Sư Tử Hà Đông nổi tiếng cũng bị giết.
Thế lực đáng sợ của Sư Tử Hà Đông cũng bị tàn sát thảm hại.
Bất cứ chuyện nào được nhắc đến cũng khiến người khác cảm thấy như câu chuyện khó tin.
Vậy mà chuyện này lại xảy ra ngay trước mặt anh ta.
“Anh Diệp…”
Phương Nhất Minh có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng lại chỉ thốt được ra hai chữ này.
Ánh mắt nhìn Diệp Vĩnh Khang vô cùng phức tạp, có sùng bái, kinh sợ và cả khó tin.
“Chú nhìn anh làm gì, chú có phải đàn bà con gái đâu”.
Diệp Vĩnh Khang sốt ruột nói: “Chú xử lý chuyện ở đây đi, có gì thắc mắc thì gọi cho anh”.
Dứt lời, anh lại nói với Yên Vĩ Điệp: “Cô đưa hai người họ về đi, không có gì đáng ngại cả, chỉ cần ngủ một giấc là được”.
Sau khi sắp xếp xong, Diệp Vĩnh Khang đưa tay khoác vai Trần Tiểu Túy: “Em lái xe đi”.
Trần Tiểu Túy gật đầu: “Đi đâu?”
“Sân bay”.
“Sân bay?”
Trần Tiểu Túy khó hiểu hỏi: “Anh muốn đi đâu sao?”
“Không phải anh muốn đi”.
Diệp Vĩnh Khang cười với Trần Tiểu Túy: “Mà là hai chúng ta cùng đi, chuyến bay gần nhất đi Thiên Hải!”
“Hả? Nhưng… hay là hoãn thêm hai ngày nữa…”
Trần Tiểu Túy cảm thấy hơi mất cảnh giác.
“Hoãn cái gì chứ?”
Diệp Vĩnh Khang lười biếng mở cửa xe, nói: “Ngay cả người phụ nữ của ông đây mà cũng dám bắt nạt, đúng là chán sống rồi. Một phút anh cũng không nhẫn nhịn được nữa, mau lái xe đi, tranh thủ thời gian!”
“Vâng, ok!”
Trần Tiểu Túy nghe vậy, lập tức cảm thấy trái tim được sưởi ấm.
Ba tiếng sau.
Máy bay hạ cánh thuận lợi xuống sân bay Thiên Hải.
“Không ngờ không khí ở một thành phố hiện đại như Thiên Hải lại trong lành như vậy”.
Vừa ra khỏi máy bay, Diệp Vĩnh Khang đã cảm nhận được một luồng không khí sảng khoái phả vào mặt, còn trong lành hơn cả bầu không khí ở công viên Sâm Lâm, Giang Bắc.
“Thiên Hải luôn coi trọng việc bảo vệ môi trường, hàng năm đầu tư vào việc bảo vệ môi trường nhiều gấp năm lần mức đầu tư trung bình vào các thành phố khác”.
“Không chỉ vậy, còn có một truyền thuyết liên quan đến môi trường ở Thiên Hải”.
Trần Tiểu Túy khoác cánh tay Diệp Vĩnh Khang, lần này trở lại Thiên Hải cô ấy hơi phấn khích nên nói nhiều hơn hẳn.
“Gần Thiên Hải có ngọn núi Lan Đình, nghe nói trên ngọn núi đó cất giữ một món bảo vật, món bảo vật đó hấp thụ tinh hoa của trời đất”.
“Vì vậy thành phố Thiên Hải có được tinh hoa trời đất gấp nhiều lần so với những địa phương khác, cho nên môi trường mới tốt như vậy”.
“Ha ha, còn có chuyện như vậy sao? Đó là món bảo vật gì vậy?”
Diệp Vĩnh Khang cười lớn nói.
“Em không biết, chưa từng có ai nhìn thấy, đó chỉ là truyền thuyết mà thôi, coi nó như câu chuyện chém gió là được, anh sẽ không tin là sự thật đây chứ!”
Trần Tiểu Túy cười nói.
“Trên đời này không có thứ gì là không có căn cứ, cho dù là truyền thuyết thì cũng phải có cơ sở nào đó”.
“Dù sao cũng đến rồi, đợi sau khi xong việc, chúng ta cùng lên núi xem thử, nói không chừng chúng ta còn có thể tìm được bảo vật”.
Diệp Vĩnh Khang cười đùa.
“Anh nằm mơ đi, còn bảo vật gì chứ! Núi Lan Đình là nơi cấm người sống bước vào, bao nhiêu năm nay chưa từng có ai leo lên nửa sườn núi, cho dù có người lên thì cũng không thể sống sót rời đi”.
Trần Tiểu Túy nói.
“Ồ? Kỳ lạ vậy sao?”
Diệp Vĩnh Khang thấy hứng thú.
“Ừ, Đây không phải là tin đồn, tất cả đều là sự thật”.
Trần Tiểu Túy gật đầu nói: “Trước đây có rất nhiều chuyên gia từng đến, cố gắng tìm ra bí mật trên núi, nhưng dù đội ngũ có chuyện nghiệp đến cỡ nào đi vào thì cũng chưa từng thấy họ đi ra”.
“Cuối cùng nhà nước không còn cách nào khác, chỉ có thể phong tỏa sườn núi Lan Đình, chỉ mở một điểm dừng chân nhỏ dưới chân núi làm thắng cảnh”.
Diệp Vĩnh Khang chép miệng, nhìn về phía núi Lan Đình, nói: “Thật sự có chuyện kỳ lạ vậy sao?”
Cúi đầu nhìn xuống, mặt Sư Tử Hà Đông đột nhiên cứng đờ.
Mê Long và Tần Phong đáng lẽ đã chết, lúc này đang ôm chặt hai chân ông ta, khiến ông ta không thể nhúc nhích.
“Khốn nạn!”
Sư Tử Hà Đông tức giận giơ nắm đấm lên, định đấm nát đầu hai người, nhưng chưa kịp lấy lực thì hai người này đã ôm chặt lấy chân ông ta rồi đột nhiên xoay tròn.
Bởi vì đang tụ lực, trọng tâm dưới dân đột nhiên di chuyển, khiến cả người Sư Tử Hà Đông đổ về phía trước.
Xoạt!
Đúng lúc này, Phượng Nhãn Quyền của Yên Vĩ Điệp cũng phóng đến, nhân lúc trọng tâm của Sư Tử Hà Đông không ổn định, cô ấy đấm mạnh vào mắt của ông ta.
A!
Sư Tử Hà Đông hét lớn, vừa định đánh trả, nhưng Mê Long và Tần Phong ôm lấy chân ông ta, dùng sức đè cả người sang một bên.
Bụp!
Con mắt còn lại của Sư Tử Hà Đông lại trúng Phượng Nhãn Quyền của Yên Vĩ Điệp.
Hai hốc mắt của ông ta đột nhiên biến thành hai cái hố máu đỏ sẫm!
Máu tươi trào ra!
Yên Vĩ Điệp lật cổ tay, giữa ngón tay đột nhiên xuất hiện lưới mỏng mà sắc bén, nhân lúc hai mắt Sư Tử Hà Đông nhìn không rõ, hung hăng chém về phía ông ta.
Xẹt!
Một dòng máu tươi bắn ra từ cổ họng Sư Tử Hà Đông.
Sư Tử Hà Đông lấy tay ôm cổ, cả người đổ xuống mặt đất, sau đó bắt đầu lăn lộn điên cuồng.
Sau vài phút, cơ thể Sư Tử Hà Đông mới dần dần ngừng cử động.
Sư Tử Hà Đông hung dữ lúc này đã chết!
“Báo cáo huấn luyện viên, nhiệm vụ kiểm tra đã hoàn thành!”
Yên Vĩ Điệp quay đầu lại, cắn chặt môi nói: “Xin hãy cứu Tần Phong và Mê Long trước!”
“Yên tâm đi, hai người họ không chết được đâu”.
Sử Nam Bắc ném mấy viên đậu phộng trong tay, cười đùa nói: “Là một huấn luyện viên, tôi chắc chắn không thể giúp các người gian lận”.
“Nhưng với tư cách là một người bạn, tôi không thể nhìn ai đó đánh chết các người được”.
“Cho nên vừa rồi lúc tôi đang ăn đậu phộng, vô tình nhổ vài hạt trúng vào cánh tay Sư Tử Hà Đông, đều là do tôi không cẩn thận thôi”.
Yên Vĩ Điệp nghe xong, dây thần kinh căng thẳng mới được thả lỏng, lại liếc nhìn Tần Phong và Mê Long đã ngất đi.
Mặc dù vậy nhưng sắc mặt của hai người bọn họ vẫn hồng hào, thở đều, xem ra không có gì nguy hiểm đến tính mạng.
“Cảm ơn huấn luyện viên!”
Ánh mắt Yên Vĩ Điệp đầy vẻ cảm kích, lúc này cô ấy mới hiểu lúc nãy khi Sư Tử Hà Đông đánh vào chỗ hiểm của Tần Phong và Mê Long, Sử Nam Bắc đã bí mật bắn mấy hạt đậu trong tay để làm giảm sức mạnh của Sư Tử Hà Đông, từ đó cứu mạng Tần Phong và Mê Long.
“Được rồi, như vậy trước đã”.
Diệp Vĩnh Khang xua tay, nói với Phương Nhất Minh đứng hóa đá bên cạnh từ lâu: “Trúng tà rồi à? Tỉnh lại đi”.
“A!”
Lúc này Phương Nhất Minh mới hoàn hồn lại, cảnh tượng xảy ra trước mặt anh ta vừa nãy giống hệt như một câu chuyện huyền huyễn.
Chỉ cần một bộ bài đã có thể đánh bay phần lớn cao thủ của đối phương.
Một tay cũng có thể hất bay một chiếc ô tô nặng vài tấn ra xa hàng chục mét.
Trong vài giây ngắn ngủi đã đánh Thái Sơn thành một đống thịt vụn!
Chỉ hai người mà đã giết hàng ngàn người của đối phương trong vòng chưa đầy hai phút!
Ngay cả Sư Tử Hà Đông nổi tiếng cũng bị giết.
Thế lực đáng sợ của Sư Tử Hà Đông cũng bị tàn sát thảm hại.
Bất cứ chuyện nào được nhắc đến cũng khiến người khác cảm thấy như câu chuyện khó tin.
Vậy mà chuyện này lại xảy ra ngay trước mặt anh ta.
“Anh Diệp…”
Phương Nhất Minh có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng lại chỉ thốt được ra hai chữ này.
Ánh mắt nhìn Diệp Vĩnh Khang vô cùng phức tạp, có sùng bái, kinh sợ và cả khó tin.
“Chú nhìn anh làm gì, chú có phải đàn bà con gái đâu”.
Diệp Vĩnh Khang sốt ruột nói: “Chú xử lý chuyện ở đây đi, có gì thắc mắc thì gọi cho anh”.
Dứt lời, anh lại nói với Yên Vĩ Điệp: “Cô đưa hai người họ về đi, không có gì đáng ngại cả, chỉ cần ngủ một giấc là được”.
Sau khi sắp xếp xong, Diệp Vĩnh Khang đưa tay khoác vai Trần Tiểu Túy: “Em lái xe đi”.
Trần Tiểu Túy gật đầu: “Đi đâu?”
“Sân bay”.
“Sân bay?”
Trần Tiểu Túy khó hiểu hỏi: “Anh muốn đi đâu sao?”
“Không phải anh muốn đi”.
Diệp Vĩnh Khang cười với Trần Tiểu Túy: “Mà là hai chúng ta cùng đi, chuyến bay gần nhất đi Thiên Hải!”
“Hả? Nhưng… hay là hoãn thêm hai ngày nữa…”
Trần Tiểu Túy cảm thấy hơi mất cảnh giác.
“Hoãn cái gì chứ?”
Diệp Vĩnh Khang lười biếng mở cửa xe, nói: “Ngay cả người phụ nữ của ông đây mà cũng dám bắt nạt, đúng là chán sống rồi. Một phút anh cũng không nhẫn nhịn được nữa, mau lái xe đi, tranh thủ thời gian!”
“Vâng, ok!”
Trần Tiểu Túy nghe vậy, lập tức cảm thấy trái tim được sưởi ấm.
Ba tiếng sau.
Máy bay hạ cánh thuận lợi xuống sân bay Thiên Hải.
“Không ngờ không khí ở một thành phố hiện đại như Thiên Hải lại trong lành như vậy”.
Vừa ra khỏi máy bay, Diệp Vĩnh Khang đã cảm nhận được một luồng không khí sảng khoái phả vào mặt, còn trong lành hơn cả bầu không khí ở công viên Sâm Lâm, Giang Bắc.
“Thiên Hải luôn coi trọng việc bảo vệ môi trường, hàng năm đầu tư vào việc bảo vệ môi trường nhiều gấp năm lần mức đầu tư trung bình vào các thành phố khác”.
“Không chỉ vậy, còn có một truyền thuyết liên quan đến môi trường ở Thiên Hải”.
Trần Tiểu Túy khoác cánh tay Diệp Vĩnh Khang, lần này trở lại Thiên Hải cô ấy hơi phấn khích nên nói nhiều hơn hẳn.
“Gần Thiên Hải có ngọn núi Lan Đình, nghe nói trên ngọn núi đó cất giữ một món bảo vật, món bảo vật đó hấp thụ tinh hoa của trời đất”.
“Vì vậy thành phố Thiên Hải có được tinh hoa trời đất gấp nhiều lần so với những địa phương khác, cho nên môi trường mới tốt như vậy”.
“Ha ha, còn có chuyện như vậy sao? Đó là món bảo vật gì vậy?”
Diệp Vĩnh Khang cười lớn nói.
“Em không biết, chưa từng có ai nhìn thấy, đó chỉ là truyền thuyết mà thôi, coi nó như câu chuyện chém gió là được, anh sẽ không tin là sự thật đây chứ!”
Trần Tiểu Túy cười nói.
“Trên đời này không có thứ gì là không có căn cứ, cho dù là truyền thuyết thì cũng phải có cơ sở nào đó”.
“Dù sao cũng đến rồi, đợi sau khi xong việc, chúng ta cùng lên núi xem thử, nói không chừng chúng ta còn có thể tìm được bảo vật”.
Diệp Vĩnh Khang cười đùa.
“Anh nằm mơ đi, còn bảo vật gì chứ! Núi Lan Đình là nơi cấm người sống bước vào, bao nhiêu năm nay chưa từng có ai leo lên nửa sườn núi, cho dù có người lên thì cũng không thể sống sót rời đi”.
Trần Tiểu Túy nói.
“Ồ? Kỳ lạ vậy sao?”
Diệp Vĩnh Khang thấy hứng thú.
“Ừ, Đây không phải là tin đồn, tất cả đều là sự thật”.
Trần Tiểu Túy gật đầu nói: “Trước đây có rất nhiều chuyên gia từng đến, cố gắng tìm ra bí mật trên núi, nhưng dù đội ngũ có chuyện nghiệp đến cỡ nào đi vào thì cũng chưa từng thấy họ đi ra”.
“Cuối cùng nhà nước không còn cách nào khác, chỉ có thể phong tỏa sườn núi Lan Đình, chỉ mở một điểm dừng chân nhỏ dưới chân núi làm thắng cảnh”.
Diệp Vĩnh Khang chép miệng, nhìn về phía núi Lan Đình, nói: “Thật sự có chuyện kỳ lạ vậy sao?”
Bình luận facebook