• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (3 Viewers)

  • Chương 428: Trúng mục tiêu

Nhưng Diệp Vĩnh Khang cũng không so đo mấy thứ này, chỉ nói với Nhậm Thiên Nguyên: “Gặp khó khăn mà lùi bước thì không phải là phong cách của một sĩ quan chỉ huy xuất sắc”.

“Nếu chuyện gì cũng phải đợi chắc chắn mới làm thì những người như thế tốt nhất đừng làm binh sĩ, cứ trốn ở nhà là an toàn nhất, nếu không đi trên đường rất có thể xảy ra tai nạn, ông thấy sao?”

Nhậm Thiên Nguyên khẽ nhíu mày, mặc dù biết rõ đối phương đang khiêu khích mình nhưng từ tận sâu đáy lòng vẫn không phục, khiến ông ấy tức giận.

“Quân hầu dạy bảo rất đúng”.

Nhậm Thiên Nguyên cắn răng, đưa súng áp sát vào thắt lưng lần nữa, nhắm vào nơi cách đó bảy mươi lăm mét, mấy lần định bóp cò nhưng cuối cùng vẫn rút tay về.

Với khoảng cách bảy tám mươi mét, mục tiêu chỉ bằng đồng xu, có thể nhìn rõ bằng mắt thường đã là giỏi lắm rồi.

Đừng nói đến súng lục, còn phải hoàn thành các bước từ lên nòng, bóp cò đến ngắm bắn chuẩn xác chỉ trong 0,5 giây.

Từ trước đến nay Nhậm Thiên Nguyên chưa từng thử làm như thế nên lúc này ông ấy không có chút tự tin nào.

“Sao thế, sợ rồi à? Ông xem những lời tôi vừa nói là rắm đấy à? Phải nắm chắc một trăm phần trăm thì ông mới dám ra tay sao?”

Diệp Vĩnh Khang cười nói với đối phương bằng giọng khiêu khích.

Nhậm Thiên Nguyên nghiến răng, sau đó rút mạnh súng mang bên mình ra, giơ tay lên rồi lên nòng bóp cò bắn về phía chậu hoa.

“Bắn trúng rồi!”

Nhậm Thiên Nguyên bỗng ngạc nhiên thốt lên, một người luôn trầm tĩnh như ông ấy cũng khó giấu được sự vui mừng và phấn khích.

Ngay cả bản thân ông ấy cũng không ngờ mình lại bắn trúng với phát súng đầu tiên, đây là thành tích tốt nhất về bắn súng của ông ấy.

Mặc dù lần này may mắn chiếm hơn một nửa, nhưng đây cũng là kỹ năng bắn súng điêu luyện mà ông ấy tích lũy được theo thời gian.

“Ha ha, khá lắm”.

Diệp Vĩnh Khang cười vỗ tay: “Tôi đã nói mà, nếu ông không thử sao biết được mình không làm được?”

“Nếu chuyện gì cũng nắm chắc một trăm phần trăm mới chịu làm thì hoa cúc cũng tàn luôn rồi”.

Nhậm Thiên Nguyên không nói gì, mà chỉ vào họng súng rồi đưa đến trước mặt Diệp Vĩnh Khang.

“Hả? Ông muốn làm gì?”

Diệp Vĩnh Khang thích thú cười nói.

Nhậm Thiên Nguyên bình tĩnh nói: “Thiên Nguyên đã ghi nhớ lời dạy vừa rồi của quân hầu”.

“Nhưng Thiên Nguyên tôi rất muốn biết nếu quân hầu đã biết nhiều đạo lý như thế, bắn súng chắc chắn rất giỏi, nếu quân hầu không ngại thì Thiên Nguyên muốn mời quân hầu chỉ dạy”.

Diệp Vĩnh Khang sửng sốt, sau khi phản ứng lại thì bật cười.

Nhậm Thiên Nguyên đang tranh luận với mình, có lẽ vừa rồi bị mình dạy dỗ một trận nên cảm thấy không thoải mái lắm.

“Nếu quân hầu không đồng ý, Thiên Nguyên chỉ đành cảm thấy tiếc nuối cho mình”.

Nhậm Thiên Nguyên thấy Diệp Vĩnh Khang không đáp lời, vội trầm giọng nói thêm.

Nhưng mặc dù thế ông ấy vẫn không rút tay đưa đến trước mặt Diệp Vĩnh Khang lại.

“Ừ, được thôi”.

Diệp Vĩnh Khang khởi động cánh tay, cười nói: “Chỉ dạy thì không dám, xem như cùng mài giũa học hỏi lẫn nhau”.

Dứt lời, Diệp Vĩnh Khang giơ một thân dao ra, đánh về phía cổ tay Nhậm Thiên Nguyên nhanh như chớp.

Tốc độ này cực kỳ nhanh, hơn nữa lại quá đột ngột, ngay cả Nhậm Thiên Nguyên được xem là cao thủ đỉnh cao cũng không có bất kỳ cơ hội phản ứng trước đòn này.

Xoẹt!

Khẩu súng lục đen tuyền bỗng bay ra xa bảy tám mét từ trong tay Nhậm Thiên Nguyên.

Trán Nhậm Thiên Nguyên bỗng xuất hiện một lớp mồ hôi, sắc mặt cũng tái nhợt.

Là chiến sĩ hàng đầu, Nhậm Thiên Nguyên biết rất rõ cảnh tượng này có nghĩa là gì.

Nếu đối phương đã có thể đánh bay súng của ông ấy cũng có nghĩa là đối phương có thể giật được súng.

Mọi thứ trước mắt khiến ông ấy không có thời gian phản ứng lại.

Nếu cảnh tượng này xảy ra trên chiến trường thì đồng nghĩa với việc mình sắp chết.

Xoẹt!

Với tư cách là tổng chỉ huy chiến khu Thiên Hải - một trong năm chiến khu xuất sắc của nước Long Hạ, dĩ nhiên Nhậm Thiên Nguyên không phải là dạng tầm thường.

Sau một thoáng ngẩn người, ông ấy lập tức phản ứng lại theo bản năng, cả người nhảy vọt lên, nhanh như chớp vươn tay ra lấy lại vũ khí của mình.

Vũ khí là một phần quan trọng của một chiến sĩ.

Bất kể xảy ra chuyện gì cũng không thể để vũ khí rời khỏi mình.

Xoẹt!

Nhưng lúc Nhậm Thiên Nguyên vừa giơ tay ra, chỉ cảm thấy hoa mắt như thể có thứ gì đó xoẹt qua mắt.

Sau khi nhìn rõ là thứ gì, Nhậm Thiên Nguyên lại toát mồ hôi lạnh lần nữa.

Thế mà lại là Diệp Vĩnh Khang.

Cơ thể anh cũng nhảy lên cao tại chỗ, hơn nữa tốc độ nhanh đến mức khiến người ta không thể tin được, cứ như tên lửa được phát huy đến tốc độ cực đại.

So với anh thì tốc độ của Nhậm Thiên Nguyên như một chiếc lông vũ bay lất phất, có sự cách biệt cực lớn với một viên đạn có tốc độ cực lớn.

Soạt!

Diệp Vĩnh Khang bay thẳng qua đỉnh đầu Nhậm Thiên Nguyên, còn thuận lợi giật lấy khẩu súng lục ở giữa không trung.

Khoảnh khắc này Nhậm Thiên Nguyên có cảm giác thất vọng mà rất nhiều năm nay ông ấy chưa từng cảm nhận được.

Từ khi súng của ông ấy bị đối phương đánh bay, sau đó là tốc độ mà đối phương thể hiện đều khiến Nhậm Thiên Nguyên cảm thấy bất lực.

Cảm giác đó giống như một con cừu non đối mặt với một con sư tử đang phẫn nộ, không phải là cừu không có ý chí chiến đấu mà là hai bên không ở cùng một đẳng cấp.

Chẳng qua cảm giác thất bại này vẫn chưa kịp biến mất thì Nhậm Thiên Nguyên bỗng cảm thấy vai mình bị đầu ngón chân của đối phương khẽ chạm vào ở trong không trung.

Nhìn kỹ lại thì thấy là bóng người Diệp Vĩnh Khang.

Sau khi anh giật lấy súng, cơ thể khó tránh khỏi việc bắt đầu hạ xuống, anh dựa vào cơ thể vẫn chưa đáp đất của Nhậm Thiên Nguyên, chạm nhẹ vào vai ông ấy, có được hiệu quả mượn lực như ý để cả người ngưng trệ nhất thời.

Pằng pằng pằng!

Trong khoảnh khắc chưa đến 0,1 giây này, Diệp Vĩnh Khang giơ tay lên bắn ra một loạt phát súng.

Sau khi nhắm bắn liên tiếp năm phát súng vào chậu hoa, Diệp Vĩnh Khang mới lật người giữa không trung rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất.

“Súng tốt đấy, ông cũng tốn không ít công sức điều chỉnh lại nó nhỉ?”

Diệp Vĩnh Khang cười nói với Nhậm Thiên Nguyên.

Nhậm Thiên Nguyên thở dài nói: “Vâng, sau khi có được khẩu súng này, tôi đã tốn rất nhiều thời gian để tối ưu hóa nó lại lần nữa”.

“Nhưng vậy thì có tác dụng gì, nếu ở trên chiến trường thì tôi đã giúp kẻ địch tối ưu hóa vũ khí rồi đấy”.

Nhậm Thiên Nguyên hơi ủ rũ nói, mất đi vũ khí là sự nhục nhã không thể tha thứ với một chiến sĩ.

“Ồ? Vậy à?”

Diệp Vĩnh Khang giơ tay hai ra cười nói với đối phương.

Nhậm Thiên Nguyên sửng sốt, bỗng ngạc nhiên nhận ra hai tay đối phương cũng không có gì.

Thế súng của mình đâu rồi?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

[Zhihu] Diễm thi trở về
  • Đang cập nhật..
Chương 4 END
[Zhihu] Thiên kim trở về
  • 天格 - Thiên Cách
Phần 3 END
Ngạo Thế: Tiên Đế Trở Về
TRỌNG SINH TRỞ VỀ VỊ TRÍ CŨ
  • Cuồng Thượng Gia Cuồng
Chương 217

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom