Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 429: Thiết vệ Thiên Hải
“Để tối ưu hóa độ chính xác mà ông đã giảm trọng lượng của súng xuống”.
“Như thế độ chính xác tăng lên nhưng lại làm giảm cảm giác với súng, điều này làm tăng yêu cầu với sự kiểm soát thân súng khi bắn ra với tốc độ cao, có thể nói là vừa có lợi vừa có hại”.
Diệp Vĩnh Khang chỉ vào phần thắt lưng của Nhậm Thiên Nguyên nói.
Nhậm Thiên Nguyên cúi đầu nhìn mới nhận ra khẩu súng của ông ấy đã ở trong bao súng nơi thắt lưng.
“Quân hầu…”
Lúc này Nhậm Thiên Nguyên đã không thể tìm được bất kỳ từ ngữ nào để miêu tả tâm trạng của mình được nữa.
Nếu nói lúc đầu ông ấy chỉ nói mấy lời tôn trọng theo phép lịch sự với quân hầu tướng trẻ tuổi hơn ông ấy.
Thì lúc này trong lòng ông ấy lại xuất hiện sự ngưỡng mộ chưa từng có.
Sự ngưỡng mộ này khiến ông ấy cảm thấy nhiệt huyết dâng trào.
Ông ấy chưa từng nghĩ trên thế giới này lại có người có thể có tốc độ nhanh đến thế.
Từ lúc cướp súng đến khi bắn mấy phát súng kia, cuối cùng còn trả súng vào vỏ, cả quá trình ông ấy không chỉ không có thời gian phản ứng mà ngay cả lúc súng được trả lại vào vỏ, ông ấy cũng chẳng có cảm giác gì.
Cũng chỉ có một chiến sĩ xuất sắc thật sự mới biết điều này có nghĩa là gì.
Nếu người trước mặt này muốn thì trong mấy giây ngắn ngủi lúc nãy, ít nhất có thể đã giết ông ấy hơn mười lần.
Nhưng Nhậm Thiên Nguyên không chỉ không có cảm giác thất bại mà ngược lại có cảm xúc phấn khích lạ thường.
Cả đời này của ông ấy chỉ có một giá trị quan, đó chính là hai chữ - cường giả.
Người bình thường không thể hiểu được tâm trạng khi một người xem cường giả là tín ngưỡng, ngày nào đó đối mặt với một người mà khiến anh ta tâm phục khẩu phục nhận người đó là cường giả thật sự ra làm sao.
“Được rồi, bây giờ xem như tôi đã trả lời câu hỏi lúc nãy của ông nhỉ”.
Diệp Vĩnh Khang cười nói.
Bộp!
Nhậm Thiên Nguyên không đáp lời, chỉ dùng kiểu chào tiêu chuẩn để bày tỏ thái độ của ông ấy.
Ông ấy tâm phục khẩu phục.
Hai người tiếp tục đi về phía sân huấn luyện.
Thế nhưng vừa đi được mấy bước, Nhậm Thiên Nguyên bỗng nhớ ra một chuyện, vô thức quay đầu về phía chậu hoa.
Một loạt thao tác lúc nãy của quân hầu khiến ông ấy hoa mắt sửng sốt, nhưng lúc này ông ấy mới bỗng nhớ ra lúc nãy quân hầu bắn liên tiếp năm phát súng, nhưng rốt cuộc có bắn trúng mục tiêu hay không?
Nếu năm phát súng đều bắn không trúng thì chỉ có thể dùng từ hào nhoáng bên ngoài để miêu tả loạt hành động lúc nãy.
Có điều, khi nhìn về phía đóa hoa tử đằng trên cây tử đằng kia, Nhậm Thiên Nguyên chỉ cảm thấy đầu kêu ong ong cứ như có một tiếng nổ vang lên.
Cả người ông ấy cũng hóa đá đứng tại chỗ.
Sau đó trán liên tục toát ra từng giọt mồ hôi lạnh.
Đóa hoa tử đằng đó vẫn đang lắc lư trên cây tử đằng mỏng manh.
Nhưng hơi khác với lúc này, lúc này cánh hoa của hoa tử đằng nhỏ bằng đồng xu đó không cánh mà bay, chỉ còn lại một nhụy hoa nhỏ bằng hạt đậu.
Mà hoa tử đằng có tất cả năm cánh, nói cách khác năm phát súng liên tiếp lúc nãy của quân hầu…
Nhậm Thiên Nguyên nhễ nhại mồ hôi nuốt nước bọt, một tay dùng sức nhéo vào đùi mình, nghi ngờ có phải mình bị ảo giác không.
Khoảng cách xa đến bảy mươi tám mét với mục tiêu có kích thước bằng đồng xu, mà năm cánh hoa chỉ bằng một hạt đậu nhỏ.
Một người nhảy lên trên không trung nhận lấy súng bắn đạn ra, sau đó đáp xuống đất trả súng vào lại vỏ, cả quá trình chưa đến 0,5 giây…
Thế nhưng trong 0,5 giây này, năm viên đạn chuẩn xác bắn trúng vào năm cánh hoa to bằng hạt đầu, hơn nữa còn không làm hư hại gì đến nhụy hoa.
Đây quả là… quả là…
“Đừng ngây người ra đó nữa, ông đi trước dẫn đường, nghĩ không ra thì lát về hẵng tiêu hóa dần, không phải tất cả những gì trong thế giới này đều nằm trong phạm vi hiểu biết của ông”.
Diệp Vĩnh Khang đút hai tay vào túi quần, vừa tiếp tục đi về phía trước vừa bình thản nói.
Nhậm Thiên Nguyên liên tục hít sâu vào mấy hơi rồi mới vội vàng bước đến trước.
Giết! Giết! Giết!
Hai người đi về phía trước khoảng mười mấy phút thì nghe thấy tiếng hô giết.
Chỉ là nghe giọng nói này là có thể nhận ra đây không phải là một đội tác chiến tầm thường, dù là sát khí hay nhịp điệu cũng vượt xa vệ binh tác chiến bình thường.
“Quân hầu, đây là ba mươi nghìn thiết vệ Thiên Hải xuất chúng nhất của chiến khu Thiên Hải chúng tôi”.
Nhậm Thiên Nguyên dẫn Diệp Vĩnh Khang đến một bục cao bên cạnh sân huấn luyện, từ trên này nhìn xuống có thể quan sát được hết cả sân huấn luyện.
“Khá lắm, cũng thú vị đấy”.
Diệp Vĩnh Khang gật đầu khen ngợi, rất hài lòng với cảnh tượng trước mắt.
Sân huấn luyện rộng lớn có ba mươi nghìn người chia thành sáu đội đang diễn tập các hạng mục huấn luyện, cả sân huấn luyện đều vang lên tiếng hét giết, uy thế lẫy lừng.
Nhậm Thiên Nguyên ở bên cạnh giới thiệu: “Thưa quân hầu, ba mươi nghìn người này chia thành sáu chiến đội, lần lượt là Gió, Hổ, Mây, Rồng, Báo, Sấm”.
“Mỗi chiến đội có năm nghìn người, độc lập nhưng cũng phụ thuộc lẫn nhau, có thể tiến hành huấn luyện họ dựa theo các trường hợp có thể xảy ra trên chiến trường”.
“Thế nên ngoài việc phải đáp ứng điều kiện cơ bản của tác chiến bình thường, mỗi chiến đội sẽ sắp xếp huấn luyện đặc biệt”.
“Chiến đội bên hướng Tây của trại huấn luyện là chiến đội Mây, nữ chiếm đa số, giỏi về ngụy trang, mai phục và ẩn náu, đa số những nhiệm vụ trinh thám và ám sát đều do các cô ấy thực hiện”.
“Phía Bắc thao trường là chiến đội Rồng, đặc điểm là sở hữu khả năng đanh thép trực diện cực mạnh, có thể đảm đương nhiệm vụ tấn công chính trong đại chiến”.
“Chiến đội bên phía Nam là…”
“Chiến đội bên phía Nam là chiến đội Báo, giỏi về đánh lén và truy kích, phụ trách trinh sát, đánh lén từ xa và truy sát trong chiến đấu. Trong cả thiết vệ Thiên Hải, chiến đội này hoạt động như một nhân viên cứu hỏa, tính cơ động rất cao”.
Không để Nhậm Thiên Nguyên nói hết câu, Diệp Vĩnh Khang đã tiếp lời: “Chiến đội bên phía Đông là chiến đội Hổ, giỏi về đánh trận địa, chiến đấu lâu dài, đánh công kiên, đóng vai trò nòng cốt trong chiến đấu”.
“Hai chiến đội hai bên vòng ngoài thao trường lần lượt là chiến đội Gió và chiến đội Sấm, là sát thủ trong chiến đấu”.
“Chủ yếu chịu trách nhiệm về các nhiệm vụ tác chiến không chính quy như đánh lén, chém đầu…, lực sát thương và sức tấn công cực mạnh, đồng thời tố chất tổng hợp của từng người lính cũng cao nhất trong số sáu đội này”.
Nhậm Thiên Nguyên nghe xong cũng trợn mắt há mồm, sửng sốt hồi lâu mới hoàn hồn lại, khó hiểu hỏi: “Thưa quân hầu, sáu chiến đội này là bí mật nội bộ của chúng tôi”.
“Thậm chí ngay cả lúc báo cáo cũng không có nhiều tư liệu chi tiết, cấp trên chỉ biết bên trong này có ba mươi nghìn thiết vệ Thiên Hải”.
“Nhưng chắc chắn không biết ba mươi nghìn thiết hải này lại chia thành sáu đội và đặc điểm riêng biệt của mỗi chiến đội”.
“Những điều này đều là bí mật của chiến khu Thiên Hải, xin hỏi sao quân hầu lại biết? Lẽ nào chúng tôi đã tiết lộ bí mật?”
Diệp Vĩnh Khang lắc đầu nói: “Ông đừng lo lắng, công tác bảo mật của các ông rất tốt, không bị lộ ra ngoài”.
“Thế quân hầu…”
Nhậm Thiên Nguyên rất khó hiểu, sao đối phương lại biết rõ tường tận về những bí mật tuyệt đối mà ngay cả cấp trên cũng không biết thế này?
“Như thế độ chính xác tăng lên nhưng lại làm giảm cảm giác với súng, điều này làm tăng yêu cầu với sự kiểm soát thân súng khi bắn ra với tốc độ cao, có thể nói là vừa có lợi vừa có hại”.
Diệp Vĩnh Khang chỉ vào phần thắt lưng của Nhậm Thiên Nguyên nói.
Nhậm Thiên Nguyên cúi đầu nhìn mới nhận ra khẩu súng của ông ấy đã ở trong bao súng nơi thắt lưng.
“Quân hầu…”
Lúc này Nhậm Thiên Nguyên đã không thể tìm được bất kỳ từ ngữ nào để miêu tả tâm trạng của mình được nữa.
Nếu nói lúc đầu ông ấy chỉ nói mấy lời tôn trọng theo phép lịch sự với quân hầu tướng trẻ tuổi hơn ông ấy.
Thì lúc này trong lòng ông ấy lại xuất hiện sự ngưỡng mộ chưa từng có.
Sự ngưỡng mộ này khiến ông ấy cảm thấy nhiệt huyết dâng trào.
Ông ấy chưa từng nghĩ trên thế giới này lại có người có thể có tốc độ nhanh đến thế.
Từ lúc cướp súng đến khi bắn mấy phát súng kia, cuối cùng còn trả súng vào vỏ, cả quá trình ông ấy không chỉ không có thời gian phản ứng mà ngay cả lúc súng được trả lại vào vỏ, ông ấy cũng chẳng có cảm giác gì.
Cũng chỉ có một chiến sĩ xuất sắc thật sự mới biết điều này có nghĩa là gì.
Nếu người trước mặt này muốn thì trong mấy giây ngắn ngủi lúc nãy, ít nhất có thể đã giết ông ấy hơn mười lần.
Nhưng Nhậm Thiên Nguyên không chỉ không có cảm giác thất bại mà ngược lại có cảm xúc phấn khích lạ thường.
Cả đời này của ông ấy chỉ có một giá trị quan, đó chính là hai chữ - cường giả.
Người bình thường không thể hiểu được tâm trạng khi một người xem cường giả là tín ngưỡng, ngày nào đó đối mặt với một người mà khiến anh ta tâm phục khẩu phục nhận người đó là cường giả thật sự ra làm sao.
“Được rồi, bây giờ xem như tôi đã trả lời câu hỏi lúc nãy của ông nhỉ”.
Diệp Vĩnh Khang cười nói.
Bộp!
Nhậm Thiên Nguyên không đáp lời, chỉ dùng kiểu chào tiêu chuẩn để bày tỏ thái độ của ông ấy.
Ông ấy tâm phục khẩu phục.
Hai người tiếp tục đi về phía sân huấn luyện.
Thế nhưng vừa đi được mấy bước, Nhậm Thiên Nguyên bỗng nhớ ra một chuyện, vô thức quay đầu về phía chậu hoa.
Một loạt thao tác lúc nãy của quân hầu khiến ông ấy hoa mắt sửng sốt, nhưng lúc này ông ấy mới bỗng nhớ ra lúc nãy quân hầu bắn liên tiếp năm phát súng, nhưng rốt cuộc có bắn trúng mục tiêu hay không?
Nếu năm phát súng đều bắn không trúng thì chỉ có thể dùng từ hào nhoáng bên ngoài để miêu tả loạt hành động lúc nãy.
Có điều, khi nhìn về phía đóa hoa tử đằng trên cây tử đằng kia, Nhậm Thiên Nguyên chỉ cảm thấy đầu kêu ong ong cứ như có một tiếng nổ vang lên.
Cả người ông ấy cũng hóa đá đứng tại chỗ.
Sau đó trán liên tục toát ra từng giọt mồ hôi lạnh.
Đóa hoa tử đằng đó vẫn đang lắc lư trên cây tử đằng mỏng manh.
Nhưng hơi khác với lúc này, lúc này cánh hoa của hoa tử đằng nhỏ bằng đồng xu đó không cánh mà bay, chỉ còn lại một nhụy hoa nhỏ bằng hạt đậu.
Mà hoa tử đằng có tất cả năm cánh, nói cách khác năm phát súng liên tiếp lúc nãy của quân hầu…
Nhậm Thiên Nguyên nhễ nhại mồ hôi nuốt nước bọt, một tay dùng sức nhéo vào đùi mình, nghi ngờ có phải mình bị ảo giác không.
Khoảng cách xa đến bảy mươi tám mét với mục tiêu có kích thước bằng đồng xu, mà năm cánh hoa chỉ bằng một hạt đậu nhỏ.
Một người nhảy lên trên không trung nhận lấy súng bắn đạn ra, sau đó đáp xuống đất trả súng vào lại vỏ, cả quá trình chưa đến 0,5 giây…
Thế nhưng trong 0,5 giây này, năm viên đạn chuẩn xác bắn trúng vào năm cánh hoa to bằng hạt đầu, hơn nữa còn không làm hư hại gì đến nhụy hoa.
Đây quả là… quả là…
“Đừng ngây người ra đó nữa, ông đi trước dẫn đường, nghĩ không ra thì lát về hẵng tiêu hóa dần, không phải tất cả những gì trong thế giới này đều nằm trong phạm vi hiểu biết của ông”.
Diệp Vĩnh Khang đút hai tay vào túi quần, vừa tiếp tục đi về phía trước vừa bình thản nói.
Nhậm Thiên Nguyên liên tục hít sâu vào mấy hơi rồi mới vội vàng bước đến trước.
Giết! Giết! Giết!
Hai người đi về phía trước khoảng mười mấy phút thì nghe thấy tiếng hô giết.
Chỉ là nghe giọng nói này là có thể nhận ra đây không phải là một đội tác chiến tầm thường, dù là sát khí hay nhịp điệu cũng vượt xa vệ binh tác chiến bình thường.
“Quân hầu, đây là ba mươi nghìn thiết vệ Thiên Hải xuất chúng nhất của chiến khu Thiên Hải chúng tôi”.
Nhậm Thiên Nguyên dẫn Diệp Vĩnh Khang đến một bục cao bên cạnh sân huấn luyện, từ trên này nhìn xuống có thể quan sát được hết cả sân huấn luyện.
“Khá lắm, cũng thú vị đấy”.
Diệp Vĩnh Khang gật đầu khen ngợi, rất hài lòng với cảnh tượng trước mắt.
Sân huấn luyện rộng lớn có ba mươi nghìn người chia thành sáu đội đang diễn tập các hạng mục huấn luyện, cả sân huấn luyện đều vang lên tiếng hét giết, uy thế lẫy lừng.
Nhậm Thiên Nguyên ở bên cạnh giới thiệu: “Thưa quân hầu, ba mươi nghìn người này chia thành sáu chiến đội, lần lượt là Gió, Hổ, Mây, Rồng, Báo, Sấm”.
“Mỗi chiến đội có năm nghìn người, độc lập nhưng cũng phụ thuộc lẫn nhau, có thể tiến hành huấn luyện họ dựa theo các trường hợp có thể xảy ra trên chiến trường”.
“Thế nên ngoài việc phải đáp ứng điều kiện cơ bản của tác chiến bình thường, mỗi chiến đội sẽ sắp xếp huấn luyện đặc biệt”.
“Chiến đội bên hướng Tây của trại huấn luyện là chiến đội Mây, nữ chiếm đa số, giỏi về ngụy trang, mai phục và ẩn náu, đa số những nhiệm vụ trinh thám và ám sát đều do các cô ấy thực hiện”.
“Phía Bắc thao trường là chiến đội Rồng, đặc điểm là sở hữu khả năng đanh thép trực diện cực mạnh, có thể đảm đương nhiệm vụ tấn công chính trong đại chiến”.
“Chiến đội bên phía Nam là…”
“Chiến đội bên phía Nam là chiến đội Báo, giỏi về đánh lén và truy kích, phụ trách trinh sát, đánh lén từ xa và truy sát trong chiến đấu. Trong cả thiết vệ Thiên Hải, chiến đội này hoạt động như một nhân viên cứu hỏa, tính cơ động rất cao”.
Không để Nhậm Thiên Nguyên nói hết câu, Diệp Vĩnh Khang đã tiếp lời: “Chiến đội bên phía Đông là chiến đội Hổ, giỏi về đánh trận địa, chiến đấu lâu dài, đánh công kiên, đóng vai trò nòng cốt trong chiến đấu”.
“Hai chiến đội hai bên vòng ngoài thao trường lần lượt là chiến đội Gió và chiến đội Sấm, là sát thủ trong chiến đấu”.
“Chủ yếu chịu trách nhiệm về các nhiệm vụ tác chiến không chính quy như đánh lén, chém đầu…, lực sát thương và sức tấn công cực mạnh, đồng thời tố chất tổng hợp của từng người lính cũng cao nhất trong số sáu đội này”.
Nhậm Thiên Nguyên nghe xong cũng trợn mắt há mồm, sửng sốt hồi lâu mới hoàn hồn lại, khó hiểu hỏi: “Thưa quân hầu, sáu chiến đội này là bí mật nội bộ của chúng tôi”.
“Thậm chí ngay cả lúc báo cáo cũng không có nhiều tư liệu chi tiết, cấp trên chỉ biết bên trong này có ba mươi nghìn thiết vệ Thiên Hải”.
“Nhưng chắc chắn không biết ba mươi nghìn thiết hải này lại chia thành sáu đội và đặc điểm riêng biệt của mỗi chiến đội”.
“Những điều này đều là bí mật của chiến khu Thiên Hải, xin hỏi sao quân hầu lại biết? Lẽ nào chúng tôi đã tiết lộ bí mật?”
Diệp Vĩnh Khang lắc đầu nói: “Ông đừng lo lắng, công tác bảo mật của các ông rất tốt, không bị lộ ra ngoài”.
“Thế quân hầu…”
Nhậm Thiên Nguyên rất khó hiểu, sao đối phương lại biết rõ tường tận về những bí mật tuyệt đối mà ngay cả cấp trên cũng không biết thế này?
Bình luận facebook