Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 587: Dognun
Diệp Vĩnh Khang trở về nhà, việc đầu tiên là bật máy tính lên, vừa định kể với Tiểu Bạch Long về việc hoàn thành nhiệm vụ, lại không ngờ Tiểu Bạch Long đã gửi tin trước.
"Không tồi, anh làm tôi cảm thấy khá bất ngờ, không ngờ anh thật sự có thể giết chết tên Dognun đó, xem ra bài viết cũng không uổng công chờ vô ích hai mươi năm”.
Tiểu Bạch Long gửi tin nhắn tới, trong từng câu từng chữ đều tràn đầy sự phấn khích và vui sướng với chuyện này.
"Dognun?"
Diệp Vĩnh Khang khẽ cau mày, gõ ra hai dấu chấm hỏi gửi đi.
Tiểu Bạch Long: "Đúng vậy, Lý Toàn chỉ là tên giả của cậu ta, Dognun mới là tên thật, chúc mừng anh, Máy Đóng Cọc Hành Tẩu”.
Diệp Vĩnh Khang mơ hồ: "Sau này nói chuyện thì nói chuyện, có thể đừng gọi nickname trên mạng của tôi được không?"
Tiểu Bạch Long: "Được rồi, biết rồi, Máy Đóng Cọc Hành Tẩu”.
Diệp Vĩnh Khang: "...”
"Được rồi, đừng nói những chuyện vô bổ này, nhiệm vụ đã hoàn thành, nói cho tôi biết tung tích của thất phẩm linh châu”.
Diệp Vĩnh Khang cũng lười nói nhảm với anh ta, đi thẳng vào vấn đề.
Tiểu Bạch Long trả lời: "Đây chỉ là thử thách đầu tiên của anh, tiếp theo sẽ có thử thách thứ hai, về sau cũng còn rất nhiều thử thách nữa. Khi anh vượt qua tất cả các thử thách, tự nhiên sẽ biết được thất phẩm linh châu ở nơi nào”.
Diệp Vĩnh Khang không khỏi tức giận: "Con mẹ nó, anh đùa tôi à sao?"
Tiểu Bạch Long lại bình tĩnh: "Tôi cũng không vô vị đến mức giữ một bài viết suốt hai mươi năm chỉ để tìm người khác tiêu khiển”.
"Hơn nữa, nếu trò chơi này đã bắt đầu, cho dù anh muốn rút cũng không được”.
Diệp Vĩnh Khang cau mày nói: "Ông đây ghét nhất là có người lợi dụng điểm yếu để uy hiếp, nếu tôi không chơi thì sao?"
Tiểu Bạch Long: "Vậy thì tùy anh, bởi vì thử thách thứ hai tôi đưa ra cho anh là đối phó với sự trả thù của giáo phái áo đỏ”.
"Nói thật cho anh biết, thân phận thật sự của Dognun là con nuôi thứ bảy của giáo chủ giáo phái áo đỏ”.
"Anh giết chết con nuôi của giáo chủ giáo phái áo đỏ, anh cho rằng bọn họ sẽ bỏ qua cho anh sao?"
Diệp Vĩnh Khang: "Sao bọn họ biết là tôi làm?"
Tiểu Bạch Long: "Bởi vì tôi sẽ thông báo cho bọn họ”.
Diệp Vĩnh Khang cạn lời
Tiểu Bạch Long gửi icon cười trộm.
Diệp Vĩnh Khang: "Ông nội nhà anh, con bà anh, con mẹ anh, đừng để tôi biết được anh là ai!"
Tàng Địa Phật Quốc.
Một đại điện được trang hoàng lộng lẫy, bên trong xa hoa khiến người ta phải chép miệng, sàn và cột nhà đều được dát vàng, bên trên còn khảm đủ loại đá quý khác nhau.
Những bức tường xung quanh đều là tranh thần linh ác quỷ, mang đậm màu sắc tín ngưỡng.
Một nhóm người mặc áo choàng đỏ xếp thành hai hàng ngay ngắn, chỉnh tề.
Trên chiếc ghế chạm khắc bằng vàng phủ da hổ trắng ngay phía trên đại điện, là một người đeo chiếc mặt nạ sắt, mặc áo choàng đỏ được dệt từ những sợi tơ vàng, tay cầm một cây tích trượng màu vàng.
Người này là giáo chủ giáo phái áo đỏ bí ẩn nhất trong lời đồn!
"Làm sao vậy, bị câm hết rồi à, không phải bình thường ai cũng nói nhiều sao?"
Giáo chủ giáo phái áo đỏ dùng cây tích trượng đập mạnh xuống sàn nhà, giọng nói khàn khàn, sắc bén như giấy nhám cọ vào thủy tinh, khiến người ta nghe vô cùng khó chịu.
Nhóm giáo phái áo đỏ phía dưới sửng sốt, cúi đầu không dám nói.
Thực ra không phải bọn họ bất tài, những người có thể đứng ở đây trong đại điện này, ai ai cũng đều là tinh anh kiệt xuất của giáo phái áo đỏ, cử bừa ra một người cũng tuyệt đối không phải là người thường.
Có điều chuyện lần này quá đặc biệt, bọn họ vừa nhận được tin Thất hoàng tử Dognun đã bị sát hại trong lúc làm nhiệm vụ!
Việc này đối với giáo phái áo đỏ mà nói chắc chắn là một việc kinh thiên động địa!
Giáo chủ giáo phái áo đỏ có bảy người con nuôi, tất cả đều giữ những chức vụ quan trọng trong giáo phái.
Thất hoàng tử - Dognun là người đặc biệt nhất trong số bảy người con nuôi, tuy sức chiến đấu yếu nhất trong bảy hoàng tử nhưng đầu óc lại thông minh nhất, rất được lòng giáo chủ.
Trong những năm qua, cậu ta luôn mai danh ẩn tích, ở bên ngoài đóng giả là một người bình thường, giúp giáo phái áo đỏ thu thập vô số thông tin quan trọng, hoàn thành vô số nhiệm vụ quan trọng, phải gọi là công lao lẫy lừng.
Giáo chủ giáo phái áo đỏ cũng có ý định để cậu ta ngồi vào vị trí người kế tục, có thể nói là có tương lai đầy hứa hẹn.
Thế nhưng bây giờ lại đột nhiên bị giết, chuyện này đã đủ để gây ra một trận kinh thiên động địa chưa từng có trong giáo phái áo đỏ!
Tuy rằng giáo chủ tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng ai cũng biết lúc này lửa giận trong lồng ngực ông ta đã bùng lên đến cực điểm!
Vào thời khắc như vậy, dù cho ai nói sai chỉ nửa lời cũng rất dễ rước họa vào thân, nên nếu không chắc chắn tuyệt đối chẳng ai dám nói bừa mà.
"Sotal, ông nói đi!"
Giáo chủ nhìn một ông lão đứng ở hàng đầu dãy bên trái.
Ông lão nghe thấy giáo chủ gọi tên mình, cơ thể không khỏi khẽ run lên, vội bước nhanh về phía trước, cung kính nói: "Khởi bẩm giáo chủ, thần vô cùng đau khổ như bị người ta moi tim móc gan khi nghe về cái chết của Thất hoàng tử, hận không thể lột da uống máu tên hung thủ ấy”.
Nói rồi, ông lão đổi chủ đề: "Nhưng thần nghĩ rằng giáo phái áo đỏ có nhiệm vụ chính là giải thoát bách tính trong thiên hạ, mấy năm này đều sống ẩn ở những nơi lạnh lẽo hoang dã, chính là chờ một ngày hoàn thành tâm nguyện suốt đời của giáo phái chúng ta, truyền giáo lý của giáo phái đi khắp thiên hạ”.
"Vì vậy, chúng ta nhất định phải coi trọng đại cục. Thất hoàng tử vì tín ngưỡng và chân lý mà mất mạng. Đây là vinh hạnh tối cao của Thất hoàng tử”.
"Thần cho rằng chuyện này không nên gây ra quá nhiều phiền phức nữa, đợi khi nào bách tính trong thiên hạ được giải thoát hết, đợi ngày mà giáo chủ xưng Tôn, rồi báo thù rửa hận cho Thất hoàng tử cũng chưa muộn!"
Những người còn lại nghe vậy tuy không tỏ rõ lập trường, nhưng trong lòng cũng thầm tán thành, nghĩ rằng Sotal không hổ là lão thần của giáo phái áo đỏ, lời nói hợp tình hợp lý, có thể nói là mượt mà như nước chảy mây trôi.
Mọi người lặng lẽ chờ thái độ cuối cùng của giáo chủ giáo phái áo đỏ.
Một lúc sau, giáo chủ giáo phái áo đỏ bình tĩnh nói: "Sotal, ông là người có tuổi đời lâu nhất ở giáo phái áo đỏ, ông có muốn ban thưởng gì không?"
Sotal vội vàng nói: "Bày mưu tính kế cho giáo chủ là trách nhiệm của thần. Nếu chỉ vì những chuyện vặt vãnh này mà ban thưởng, thần cho dù có chết cũng không có mặt mũi nhìn thấy chân thần ở miền cực lạc!"
Giáo chủ giáo phái áo đỏ gật đầu, giọng điệu vẫn bình tĩnh: "Xem ra ông thật sự là trung thành tận tụy, thế này đi, niệm tình ông đã có nhiều cống hiến cho giáo phái áo đỏ nhiều năm, tôi thưởng cho ông một cái chết sung sướng, để ông đi tới miền cực lạc an hưởng hạnh phúc”.
"Giáo chủ, ông...”
Sắc mặt Sotal chợt biến sắc.
Giáo chủ đột nhiên lạnh lùng nói: "Hừ, khá hay cho ông, con nuôi của tôi - Dognun bị giết, ông lại thờ ơ vô tình, còn nói là vinh hạnh của nó. Nếu đã như vậy, bây giờ tôi lập tức tặng ông cái vinh hạnh này! Người đâu, tiễn Sotal lên đường!"
"Rõ!"
Hai thị vệ mặc áo đỏ lập tức bước tới, nhưng vừa định vươn tay giữ lấy ông ta nhau, Sotal đột nhiên giơ hai tay lên, hai tiếng nổ mạnh đã giết chết hai vệ sĩ mặc áo đỏ ngay tại chỗ!
Mọi người nhất thời trợn tròn mắt, không ngờ Sotal lại dám ra tay như vậy.
Tuy nhiên, giáo chủ vẫn tỏ ra bình thản, nhẹ giọng nói: "Sotal, ông muốn tạo phản sao?"
Lúc này, Sotal hoàn toàn khác với dáng vẻ cung kính vừa rồi, hai mắt bắn ra tia sáng, vẻ mặt dữ tợn, chỉ vào giáo chủ phẫn nộ nói: "Chỉ vì chút chuyện này mà ông muốn lấy mạng của tôi, ông có xứng để ngồi vị trí đó không?"
"Ban đầu nếu không có tôi, ông có thể ngồi được ở vị trí này sao? Hôm nay, là ông ép tôi!"
Sotal nói rồi, đột nhiên hét lên một tiếng, một chân giẫm lên mặt đất, chỉ nghe ầm ầm một tiếng, một làn sóng khí cực kỳ mạnh đột nhiên tràn về bốn phía chung quanh!
"Chiến Thánh bảy sao!"
Mọi người của giáo phái áo đỏ nhất thời hô lên một tiếng kinh ngạc, không ngờ, Sotal lại đã đột phá tới thực lực Chiến Thánh bảy sao khủng khiếp.
Thất hoàng tử bị sát hại cũng mới có bốn sao mà thôi!
"Không tồi, anh làm tôi cảm thấy khá bất ngờ, không ngờ anh thật sự có thể giết chết tên Dognun đó, xem ra bài viết cũng không uổng công chờ vô ích hai mươi năm”.
Tiểu Bạch Long gửi tin nhắn tới, trong từng câu từng chữ đều tràn đầy sự phấn khích và vui sướng với chuyện này.
"Dognun?"
Diệp Vĩnh Khang khẽ cau mày, gõ ra hai dấu chấm hỏi gửi đi.
Tiểu Bạch Long: "Đúng vậy, Lý Toàn chỉ là tên giả của cậu ta, Dognun mới là tên thật, chúc mừng anh, Máy Đóng Cọc Hành Tẩu”.
Diệp Vĩnh Khang mơ hồ: "Sau này nói chuyện thì nói chuyện, có thể đừng gọi nickname trên mạng của tôi được không?"
Tiểu Bạch Long: "Được rồi, biết rồi, Máy Đóng Cọc Hành Tẩu”.
Diệp Vĩnh Khang: "...”
"Được rồi, đừng nói những chuyện vô bổ này, nhiệm vụ đã hoàn thành, nói cho tôi biết tung tích của thất phẩm linh châu”.
Diệp Vĩnh Khang cũng lười nói nhảm với anh ta, đi thẳng vào vấn đề.
Tiểu Bạch Long trả lời: "Đây chỉ là thử thách đầu tiên của anh, tiếp theo sẽ có thử thách thứ hai, về sau cũng còn rất nhiều thử thách nữa. Khi anh vượt qua tất cả các thử thách, tự nhiên sẽ biết được thất phẩm linh châu ở nơi nào”.
Diệp Vĩnh Khang không khỏi tức giận: "Con mẹ nó, anh đùa tôi à sao?"
Tiểu Bạch Long lại bình tĩnh: "Tôi cũng không vô vị đến mức giữ một bài viết suốt hai mươi năm chỉ để tìm người khác tiêu khiển”.
"Hơn nữa, nếu trò chơi này đã bắt đầu, cho dù anh muốn rút cũng không được”.
Diệp Vĩnh Khang cau mày nói: "Ông đây ghét nhất là có người lợi dụng điểm yếu để uy hiếp, nếu tôi không chơi thì sao?"
Tiểu Bạch Long: "Vậy thì tùy anh, bởi vì thử thách thứ hai tôi đưa ra cho anh là đối phó với sự trả thù của giáo phái áo đỏ”.
"Nói thật cho anh biết, thân phận thật sự của Dognun là con nuôi thứ bảy của giáo chủ giáo phái áo đỏ”.
"Anh giết chết con nuôi của giáo chủ giáo phái áo đỏ, anh cho rằng bọn họ sẽ bỏ qua cho anh sao?"
Diệp Vĩnh Khang: "Sao bọn họ biết là tôi làm?"
Tiểu Bạch Long: "Bởi vì tôi sẽ thông báo cho bọn họ”.
Diệp Vĩnh Khang cạn lời
Tiểu Bạch Long gửi icon cười trộm.
Diệp Vĩnh Khang: "Ông nội nhà anh, con bà anh, con mẹ anh, đừng để tôi biết được anh là ai!"
Tàng Địa Phật Quốc.
Một đại điện được trang hoàng lộng lẫy, bên trong xa hoa khiến người ta phải chép miệng, sàn và cột nhà đều được dát vàng, bên trên còn khảm đủ loại đá quý khác nhau.
Những bức tường xung quanh đều là tranh thần linh ác quỷ, mang đậm màu sắc tín ngưỡng.
Một nhóm người mặc áo choàng đỏ xếp thành hai hàng ngay ngắn, chỉnh tề.
Trên chiếc ghế chạm khắc bằng vàng phủ da hổ trắng ngay phía trên đại điện, là một người đeo chiếc mặt nạ sắt, mặc áo choàng đỏ được dệt từ những sợi tơ vàng, tay cầm một cây tích trượng màu vàng.
Người này là giáo chủ giáo phái áo đỏ bí ẩn nhất trong lời đồn!
"Làm sao vậy, bị câm hết rồi à, không phải bình thường ai cũng nói nhiều sao?"
Giáo chủ giáo phái áo đỏ dùng cây tích trượng đập mạnh xuống sàn nhà, giọng nói khàn khàn, sắc bén như giấy nhám cọ vào thủy tinh, khiến người ta nghe vô cùng khó chịu.
Nhóm giáo phái áo đỏ phía dưới sửng sốt, cúi đầu không dám nói.
Thực ra không phải bọn họ bất tài, những người có thể đứng ở đây trong đại điện này, ai ai cũng đều là tinh anh kiệt xuất của giáo phái áo đỏ, cử bừa ra một người cũng tuyệt đối không phải là người thường.
Có điều chuyện lần này quá đặc biệt, bọn họ vừa nhận được tin Thất hoàng tử Dognun đã bị sát hại trong lúc làm nhiệm vụ!
Việc này đối với giáo phái áo đỏ mà nói chắc chắn là một việc kinh thiên động địa!
Giáo chủ giáo phái áo đỏ có bảy người con nuôi, tất cả đều giữ những chức vụ quan trọng trong giáo phái.
Thất hoàng tử - Dognun là người đặc biệt nhất trong số bảy người con nuôi, tuy sức chiến đấu yếu nhất trong bảy hoàng tử nhưng đầu óc lại thông minh nhất, rất được lòng giáo chủ.
Trong những năm qua, cậu ta luôn mai danh ẩn tích, ở bên ngoài đóng giả là một người bình thường, giúp giáo phái áo đỏ thu thập vô số thông tin quan trọng, hoàn thành vô số nhiệm vụ quan trọng, phải gọi là công lao lẫy lừng.
Giáo chủ giáo phái áo đỏ cũng có ý định để cậu ta ngồi vào vị trí người kế tục, có thể nói là có tương lai đầy hứa hẹn.
Thế nhưng bây giờ lại đột nhiên bị giết, chuyện này đã đủ để gây ra một trận kinh thiên động địa chưa từng có trong giáo phái áo đỏ!
Tuy rằng giáo chủ tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng ai cũng biết lúc này lửa giận trong lồng ngực ông ta đã bùng lên đến cực điểm!
Vào thời khắc như vậy, dù cho ai nói sai chỉ nửa lời cũng rất dễ rước họa vào thân, nên nếu không chắc chắn tuyệt đối chẳng ai dám nói bừa mà.
"Sotal, ông nói đi!"
Giáo chủ nhìn một ông lão đứng ở hàng đầu dãy bên trái.
Ông lão nghe thấy giáo chủ gọi tên mình, cơ thể không khỏi khẽ run lên, vội bước nhanh về phía trước, cung kính nói: "Khởi bẩm giáo chủ, thần vô cùng đau khổ như bị người ta moi tim móc gan khi nghe về cái chết của Thất hoàng tử, hận không thể lột da uống máu tên hung thủ ấy”.
Nói rồi, ông lão đổi chủ đề: "Nhưng thần nghĩ rằng giáo phái áo đỏ có nhiệm vụ chính là giải thoát bách tính trong thiên hạ, mấy năm này đều sống ẩn ở những nơi lạnh lẽo hoang dã, chính là chờ một ngày hoàn thành tâm nguyện suốt đời của giáo phái chúng ta, truyền giáo lý của giáo phái đi khắp thiên hạ”.
"Vì vậy, chúng ta nhất định phải coi trọng đại cục. Thất hoàng tử vì tín ngưỡng và chân lý mà mất mạng. Đây là vinh hạnh tối cao của Thất hoàng tử”.
"Thần cho rằng chuyện này không nên gây ra quá nhiều phiền phức nữa, đợi khi nào bách tính trong thiên hạ được giải thoát hết, đợi ngày mà giáo chủ xưng Tôn, rồi báo thù rửa hận cho Thất hoàng tử cũng chưa muộn!"
Những người còn lại nghe vậy tuy không tỏ rõ lập trường, nhưng trong lòng cũng thầm tán thành, nghĩ rằng Sotal không hổ là lão thần của giáo phái áo đỏ, lời nói hợp tình hợp lý, có thể nói là mượt mà như nước chảy mây trôi.
Mọi người lặng lẽ chờ thái độ cuối cùng của giáo chủ giáo phái áo đỏ.
Một lúc sau, giáo chủ giáo phái áo đỏ bình tĩnh nói: "Sotal, ông là người có tuổi đời lâu nhất ở giáo phái áo đỏ, ông có muốn ban thưởng gì không?"
Sotal vội vàng nói: "Bày mưu tính kế cho giáo chủ là trách nhiệm của thần. Nếu chỉ vì những chuyện vặt vãnh này mà ban thưởng, thần cho dù có chết cũng không có mặt mũi nhìn thấy chân thần ở miền cực lạc!"
Giáo chủ giáo phái áo đỏ gật đầu, giọng điệu vẫn bình tĩnh: "Xem ra ông thật sự là trung thành tận tụy, thế này đi, niệm tình ông đã có nhiều cống hiến cho giáo phái áo đỏ nhiều năm, tôi thưởng cho ông một cái chết sung sướng, để ông đi tới miền cực lạc an hưởng hạnh phúc”.
"Giáo chủ, ông...”
Sắc mặt Sotal chợt biến sắc.
Giáo chủ đột nhiên lạnh lùng nói: "Hừ, khá hay cho ông, con nuôi của tôi - Dognun bị giết, ông lại thờ ơ vô tình, còn nói là vinh hạnh của nó. Nếu đã như vậy, bây giờ tôi lập tức tặng ông cái vinh hạnh này! Người đâu, tiễn Sotal lên đường!"
"Rõ!"
Hai thị vệ mặc áo đỏ lập tức bước tới, nhưng vừa định vươn tay giữ lấy ông ta nhau, Sotal đột nhiên giơ hai tay lên, hai tiếng nổ mạnh đã giết chết hai vệ sĩ mặc áo đỏ ngay tại chỗ!
Mọi người nhất thời trợn tròn mắt, không ngờ Sotal lại dám ra tay như vậy.
Tuy nhiên, giáo chủ vẫn tỏ ra bình thản, nhẹ giọng nói: "Sotal, ông muốn tạo phản sao?"
Lúc này, Sotal hoàn toàn khác với dáng vẻ cung kính vừa rồi, hai mắt bắn ra tia sáng, vẻ mặt dữ tợn, chỉ vào giáo chủ phẫn nộ nói: "Chỉ vì chút chuyện này mà ông muốn lấy mạng của tôi, ông có xứng để ngồi vị trí đó không?"
"Ban đầu nếu không có tôi, ông có thể ngồi được ở vị trí này sao? Hôm nay, là ông ép tôi!"
Sotal nói rồi, đột nhiên hét lên một tiếng, một chân giẫm lên mặt đất, chỉ nghe ầm ầm một tiếng, một làn sóng khí cực kỳ mạnh đột nhiên tràn về bốn phía chung quanh!
"Chiến Thánh bảy sao!"
Mọi người của giáo phái áo đỏ nhất thời hô lên một tiếng kinh ngạc, không ngờ, Sotal lại đã đột phá tới thực lực Chiến Thánh bảy sao khủng khiếp.
Thất hoàng tử bị sát hại cũng mới có bốn sao mà thôi!