Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 581-585
Chương 581: Du thuyền
Diệp Vĩnh Khang quan sát tình hình trên mặt sông.
Nếu mục tiêu đã xuất hiện trên tàu du lịch, vậy điều đầu tiên cần làm là lên được tàu một cách âm thầm không bị phát hiện.
Nhưng có vẻ như Tiểu Bạch Long đã thay Diệp Vĩnh Khang nghĩ tới vấn đề này, nên vị trí anh ta chọn vừa hay có một khúc rẽ.
Hơn nữa, đoạn sông chỗ khúc rẽ tương đối hẹp, tàu du lịch nhất định phải giảm tốc độ khi đi qua đây.
Nhưng mặc dù là vậy, vị trí tàu du lịch đi qua vẫn cách bờ một khoảng khá xa, không thể nhảy qua được.
Suy nghĩ một hồi, ánh mắt Diệp Vĩnh Khang dừng lại trên cây bách thẳng tắp trên bờ.
Diệp Vĩnh Khang bước tới đạp nhẹ vào thân cây bách to như cái thùng, sau đó hài lòng gật đầu, rồi lại tìm một cây dây leo khá chắc chắn ở gần đó.
Anh buộc một đầu dây leo tạo thành nút thắt, sau đó ném mạnh nó lên phía ngọn cây bách, nút thắt được nối chặt vào cây bách.
Ngay sau đó, Diệp Vĩnh Khang bắt đầu dùng vài cành cây nhỏ xếp thành một hình dạng kỳ quái, đo một số dữ liệu từ chỗ đó đến mặt sông.
Tù...
Lúc này, một hồi còi đột ngột vang lên từ hướng thượng lưu, một chiếc tàu du lịch bốn tầng đang tiến lại.
Lúc này đúng là lúc Tiểu Bạch Long nói với Diệp Vĩnh Khang, trên đầu tàu du lịch quả nhiên cắm một lá cờ xanh tím!
Có vẻ như người bí ẩn tên Tiểu Bạch Long này không hề nói dối!
Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, lúc này anh cũng không có nhiều tâm tư nghĩ tới chuyện Tiểu Bạch Long.
Khi chiếc tàu du lịch đến gần, Diệp Vĩnh Khang bắt đầu kéo một đầu của cây leo.
Tiếng sột soạt vang lên, cây bách thân to như thùng nước lại bị Diệp Vĩnh Khang kéo thành hình cánh cung!
Khi tàu du lịch đi vào góc cua, tốc độ dần chậm lại, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên thả tay ra.
Thân cây vốn bị kéo căng thành hình cánh cung đột nhiên bật lên, một chân Diệp Vĩnh Khang nhún xuống, cùng với lực của cây bách, người anh lập tức bắn lên!
Sau khi bay mấy chục mét giữa không trung, Diệp Vĩnh Khang vững vàng nhảy trên boong tàu.
Cũng may trên boong tàu không có ai, Diệp Vĩnh Khang vội vàng bước vào bên trong tàu bằng cửa nhỏ.
Con tàu du lịch được chia thành bốn tầng, dọc theo cầu thang nhỏ trên boong dẫn đến một hành lang ở tầng thấp nhất.
Diệp Vĩnh Khang vừa đứng vững, chợt nghe bên cạnh truyền đến tiếng nói cười.
Có bảy tám người cả nam lẫn nữ ăn mặc sang trọng đang nói nói cười cười đi về phía Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Vĩnh Khang mặt không chút cảm xúc, nhón mũi chân bước lên nửa bước nhỏ, chuẩn bị sẵn sàng tung đòn tấn công bất cứ lúc nào.
Thế nhưng, đám nam nữ đang nói cười ấy lướt ngang qua Diệp Vĩnh Khang mà không thèm nhìn một cái, căn bản không quan tâm có một người khác ở đây.
Diệp Vĩnh Khang thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đi về phía trước đuổi theo đám người đó.
Đi qua hành lang và hai ngã rẽ, trước mặt hiện ra một cái cửa lớn, trước cửa có hai người gác cửa mặc đồ đen, một nhóm người xếp hàng dài đi vào trong, khi đi qua cửa sẽ xuất trình giấy tờ.
Diệp Vĩnh Khang khẽ cau mày, nhưng rất nhanh đã phát hiện sơ hở, hai tên gác cửa dường như không hề kiểm tra kỹ, bọn họ chỉ tùy tiện liếc mắt một cái, làm theo trình tự mà thôi.
Nếu có một nhóm nhiều người đi vào, người gác cửa sẽ chỉ kiểm tra giấy tờ của người đầu tiên.
Diệp Vĩnh Khang liếc mắt nhìn xung quanh, ánh mắt rơi vào một người phụ nữ trung niên ăn mặc rất lòe loẹt.
"Xin chào, quý cô”.
Diệp Vĩnh Khang vội vàng bước tới, thân thiện chào hỏi người phụ nữ trung niên đó.
Người phụ nữ trung niên liếc nhìn Diệp Vĩnh Khang, thấy anh ăn mặc giản dị, không khỏi lộ ra vẻ bực mình: "Có chuyện gì?"
Diệp Vĩnh Khang nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ: "Là như thế này, tôi là nhiếp ảnh gia, chuyên chụp những cô gái có sức sống tươi trẻ và có gu thẩm mỹ, làm bìa tạp chí thời trang”.
"Vừa hay tôi thấy cô ăn mặc rất có phong cách, lại đặc biệt có khí chất, quả thật rất phù hợp với chủ đề sức sống tươi trẻ và thời thượng của chúng tôi”.
"Vậy nên tôi mạo muội xin phép hỏi ý kiến của cô, cô có thể để lại thông tin liên lạc được không? Sau này chúng ta sẽ bàn bạc chi tiết về việc chụp ảnh”.
Người phụ nữ trung niên sững sờ, sau đó khuôn mặt trát một lớp phấn dày lập tức vui vẻ như một đóa hoa cúc: "Hả? Sức sống tươi trẻ? Cậu thật sự nghĩ vậy sao, tuổi này của tôi... tôi thật sự có thể sao?"
Diệp Vĩnh Khang cười nói: "Quý cô xinh đẹp nói giỡn rồi, ban nãy từ đằng xa tôi đã cảm nhận được sức sống tươi trẻ trên người cô”.
"Tôi làm trong nghề nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên tôi có cảm giác này, nếu dùng ảnh của cô tham gia cuộc thi tạp chí thanh xuân thời thượng, nhất định sẽ đoạt giải cao, nhưng không biết chị gái có sẵn lòng hay không?"
Người phụ nữ trung niên sắp cười đến căng cơ mặt: "Hả? Tôi là chị gái sao? Ha ha ha ha, được, được, tôi đương nhiên đồng ý, ôi chao ôi chao, cậu là nhiếp ảnh gia của tạp chí nào vậy?"
Diệp Vĩnh Khang cười nói: "Cô có thể đồng ý thì tốt quá rồi, là thế này, hôm nay tôi tới đây vội, không mang theo bất kỳ thiết bị chụp ảnh nào, nhưng chúng ta có thể vừa đi vừa nói chuyện”.
"Được được được, đi vào trong rồi nói tiếp”.
Người phụ nữ trung niên mỉm cười, chủ động dán vào người Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Vĩnh Khang cũng mỉm cười để mặc cho bà ta quấn lấy cánh tay, nhìn người phụ nữ trung niên với vẻ mặt cưng chiều.
Khi đi ngang qua người gác cửa, người phụ nữ trung niên cầm giấy tờ vụt qua mắt họ, hai tên gác cửa liếc nhìn một cái, quả nhiên không thèm để ý tới Diệp Vĩnh Khang.
Thành công qua cửa, đến một căn phòng rất lớn, anh đưa mắt nhìn xung quanh, hóa ra là một sòng bạc hoa lệ!
"Chàng trai trẻ, cậu cũng thích chơi mấy trò này hả, có đủ tiền không, không đủ thì cứ lấy chỗ tôi đây”.
Người phụ nữ trung niên vô cùng thân thiết nắm lấy cánh tay của Diệp Vĩnh Khang, khuôn mặt trát lớp phấn dày cộp, lộ ra vẻ e thẹn: "Nhưng mà người ta cảm thấy hơi mệt, hay là chúng ta vào phòng nghỉ ngơi một lát, tên xấu xa nhà cậu”.
Diệp Vĩnh Khang quay đầu lại, nhìn khuôn mặt làm nũng kia, trong bụng đột nhiên buồn nôn.
"Có đĩa bay!"
Diệp Vĩnh Khang bỗng kinh ngạc nhìn về phía sau người phụ nữ trung niên.
Người phụ nữ trung niên theo bản năng quay đầu lại: "Đĩa bay gì? Sao tôi không nhìn thấy, cậu thật hài hước... hả, người đâu rồi?"
Đợi khi người phụ nữ trung niên quay lại thì lại phát hiện "chàng trai trẻ" đã biến mất không tăm tích.
Ọe...
Lúc này, Diệp Vĩnh Khang đã lao vào phòng vệ sinh, nôn một trận điên cuồng vào bồn rửa tay, sau đó rửa đi rửa lại cánh tay bị người phụ nữ trung niên đó khoác lấy.
"Con mẹ nói, sự trong sạch của ông đây bị hủy hoại rồi!"
Diệp Vĩnh Khang khóc không ra nước mắt, đồng thời cảm cũng cảm thấy vô cùng ấm ức, nếu người ngoài biết được đường đường là Điện Chủ của Điện Long Thần lại bị một mụ đàn bà lớn tuổi gạ gẫm, vậy thì anh dứt khoát đâm đầu vào một miếng đậu phụ chết đi cho rồi.
Chương 582: Gặp người quen
Sòng bạc này vừa hoa lệ vừa rất có quy tắc, trò chơi nào cũng có đủ hết, phục vụ đến nơi đến chốn, không chỉ có người đẹp làm nhà cái với khí chất sang chảnh lạnh lùng, mà còn đủ loại người đẹp vóc dáng nóng bỏng, ăn mặc hở hang đi qua đi lại.
Chỉ cần chịu bỏ tiền ra là có thể tùy ý lựa chọn người đẹp mình thích ngồi bên hầu hạ, vừa vung tiền vừa ôm người đẹp, loại tận hưởng này quả đúng là cuộc sống thần tiên.
Toàn bộ sòng bạc có ít nhất hơn nghìn người, cho nên cũng không có ai chú ý tới một Diệp Vĩnh Khang với ngoại hình bình thường.
Diệp Vĩnh Khang lượn qua lượn lại một vòng vẫn không tìm được kẻ đeo chày kim cương quanh cổ như lời Tiểu Bạch Long nói.
Ngay lúc Diệp Vĩnh Khang vẫn đang bần thần thì bên cạnh chợt vang lên giọng nói: “Anh đang làm gì đấy?”
Diệp Vĩnh Khang quay qua nhìn thì thấy một người phụ trách tuần tra đang nhìn mình chằm chằm, nghi ngờ hỏi: “Tôi thấy anh đứng đây lâu lắm rồi, lấy giấy chứng nhận của anh ra đây cho tôi xem!”
Mẹ kiếp!
Diệp Vĩnh Khang chửi thầm một tiếng, ban nãy anh chỉ mãi tìm người mà không chú ý che giấu hành tung.
“Ông chủ Diệp, sao anh lại tới chỗ này thế, làm tôi tìm anh khắp nơi mà không thấy”.
Lúc này, đột nhiên một làn gió thơm ùa tới từ phía sau, một cánh tay nõn nà mềm mại thân mật choàng tay Diệp Vĩnh Khang, cô gái quyến rũ mỉm cười với anh: “Không phải hôm qua lúc lên thuyền, anh nói muốn tặng người ta một chiếc túi xách, anh đừng chơi xấu đó nha”.
Diệp Vĩnh Khang ngớ người, rồi lập tức gật đầu cười nói: “Sao tôi chơi xấu được chứ! Chỉ cần em phục vụ tôi cho tốt thì em muốn gì tôi cũng mua cho em”.
“Vậy ư? Cảm ơn ông chủ Diệp nhé! Đi nào, em dẫn anh đi chơi poker. Có em bên cạnh, nhất định vận may của anh sẽ rất tốt!”
“Ha ha, được, nghe em hết, vậy mình đi chơi poker trước đi”.
Diệp Vĩnh Khang và cô gái kia vừa nói vừa cười đi mất.
Tên lính tuần tra thấy người kia là người quen nên cũng không cảnh giác nữa, tiếp tục việc tuần tra của mình.
Diệp Vĩnh Khang đi cùng cô gái kia đến một bàn baccarat chơi mấy ván poker, sau khi chắc chắn không còn ai chú ý đến họ nữa, hai người mới vừa cười vừa nói cùng đi về phía một căn phòng nghỉ.
“Sao anh/cô lại ở đây?”
Mới vừa vào phòng nghỉ, hai người đã đồng thanh kinh ngạc hỏi.
Diệp Vĩnh Khang cảm thấy vô cùng bất ngờ, cô gái nóng bỏng trước mắt này không phải ai khác mà chính là phó đại đội trưởng Lý Thanh Từ đã lâu không gặp.
“Cô… đang gặp khó khăn gì à?”
Diệp Vĩnh Khang ngờ vực nhìn Lý Thanh Từ hỏi.
Lý Thanh Từ ngơ ngác: “Không, sao thế?”
Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm cách ăn mặc hở hang lòe loẹt của Lý Thanh Từ, nghi ngờ nói: “Vậy sao cô lại làm nghề này? Nếu cô thật sự gặp khó khăn gì thì có thể nói với tôi, cô tìm người khác thì chi bằng tìm tôi. Chắc chắn tôi được hơn người khác nhiều, hơn nữa thể lực của tôi chắc chắn tốt hơn người khác”.
Lý Thanh Từ ngây cả người, sau khi nhận ra mới trợn mắt lên: “Nghĩ cái gì vậy, tôi tới để làm nhiệm vụ!”
“Ồ? Thế à”.
Diệp Vĩnh Khang ngắm nghĩa vóc dáng hoàn hảo của Lý Thanh Từ, không khỏi nuốt nước bọt, khẽ thở dài: “Haiz, thật tiếc quá!”
“Tiếc cái gì?”
“À à không, tôi nói là cô làm nhiệm vụ gì thế?”
Diệp Vĩnh Khang vội vàng chữa cháy.
Lý Thanh Từ nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Khang mấy giây, sau đó mới quyết định đáp: “Được rồi, trước mặt anh cũng không cần giấu giếm làm gì”.
“Nhiệm vụ của tôi lần này khá là đặc thù. Mấy hôm trước, tôi đang nghỉ phép ở thành phố Bột Châu thì vô tình phát hiện một đầu mối khả nghi”.
“Hơn mười mấy năm qua, một tổ chức thần bí luôn âm thầm hoạt động ở đất nước chúng ta, chuyên cấu kết với nhân sự bên ngoài biên giới ăn cắp tin tức cơ mật của chúng ta”.
“Tuy nhiên, hành tung của bọn chúng hết sức bí mật, cho nên đã trở thành huyền án lớn nhất của hệ thống chúng tôi”.
“Lúc tôi đang nghỉ phép thì vô tình phát hiện một ít manh mối, nên lập tức đi theo lên chiếc du thuyền này”.
“Qua mấy ngày điều tra, tôi đã lấy được một tin tức vô cùng quan trọng, trên chiếc du thuyền này đang cất giấu một con chip làm giả tin tức cơ mật”.
“Con chip này bị giấu trong một sợi chày kim cương, tôi cần phải tìm cho bằng được chủ nhân của sợi dây chuyền này”.
Diệp Vĩnh Khang nghe xong thì hơi sửng sốt, thì ra Lý Thanh Từ cũng đang tìm sợi chày kim cương kia.
Không ngờ một miếng chày kim cương đó lại dính dáng đến chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ tất cả những thứ này đều là tình cờ thôi sao?
Tiểu Bạch Long có mối liên hệ bí mật nào với vụ việc này không?
“Anh sao thế?”
Lý Thanh Từ thấy biểu cảm Diệp Vĩnh Khang kỳ lạ, lập tức hỏi lại.
Diệp Vĩnh Khang khẽ khàng thở dài, nói: “Tôi cũng đến tìm sợi chày kim cương đó”.
“A? Chẳng lẽ anh cũng biết chuyện này?”
Lý Thanh Từ há hốc miệng vì kinh ngạc.
Diệp Vĩnh Khang khẽ lắc đầu: “Ngược lại, tôi thật sự không biết bên trong đó có chứa bí mật lớn như vậy”.
“Thật ra điều tôi cần tìm không phải là thứ đồ chơi kia, mà là người đeo nó. Còn động cơ thì thật không dám lừa cô, chính tôi cũng không biết rõ”.
Dù Diệp Vĩnh Khang có điều giấu giếm nhưng cũng không hoàn toàn nói xạo, bởi vì ngay chính anh cũng không biết Tiểu Bạch Long muốn làm gì.
Tuy nhiên, lời của Lý Thanh Từ đã khiến Diệp Vĩnh Khang bớt băn khoăn, dám cấu kết với thế lực bên ngoài biên giới để ăn cắp cơ mật, người như vậy chỉ có nước chết.
“Được, chuyện của cô thì tôi cũng không hỏi nhiều, tóm lại là bây giờ chúng ta đang có chung một mục tiêu, tôi lại tình cờ được một cao thủ trợ giúp rồi”.
Lý Thanh Từ cảm thấy mừng rỡ vô cùng, mở miệng đáp: “Du thuyền này được trang bị khá nhiều thiết bị nhiễu sóng công suất lớn, tất cả thiết bị truyền tin đều không thể hoạt động trong khu vực này, tôi không có cách nào để liên lạc được với bên ngoài, đang rầu vì đơn phương độc mã, không ngờ là lại gặp được đại thần như anh!”
Ngay lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng bước chân dồn dập.
Diệp Vĩnh Khang nhanh chóng cảnh giác, Lý Thanh Từ cười nói: “Đừng lo lắng, là người của mình”.
Ngay sau đó, một người đàn ông trẻ tuổi gầy gò, da trắng thịt mềm, mang mắt kính gọng vàng đi vào.
“Đây là Lý Toàn, thuộc đơn vị chúng tôi, phụ trách bên kỹ thuật. Lần này cậu ấy đi nghỉ phép cùng tôi, manh mối cũng do cậu ấy phát hiện trước, sau đó chúng tôi mới lần mò ra dần”.
Sau khi Lý Thanh Từ nói xong thì lại chỉ vào Diệp Vĩnh Khang giới thiệu: “Đây là Diệp Vĩnh Khang, bạn tôi, bản lĩnh vô cùng lớn! Lần này có anh ấy giúp đỡ, chuyện lần này có thể hoàn thành rồi”.
“Xin chào anh Diệp, hân hạnh gặp mặt!”
Người đàn ông nho nhã tên là Lý Toàn kia ngẩng đầu nhìn Diệp Vĩnh Khang, giọng nói cũng rất nhu nhược, là kiểu thư sinh điển hình.
Chào hỏi xong, Lý Thanh Từ nói với Lý Toàn: “Lý Toàn, cậu nói lại tình hình với anh Diệp lần nữa, trước mặt anh ấy không cần giấu giếm gì cả, xảy ra chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm”.
Lý Toàn gật đầu, nói: “Chiếc du thuyền này chia thành tổng cộng bốn tầng, tầng cao nhất là sòng bạc, cũng chính là vị trí hiện giờ của chúng ta”.
“Tầng thứ hai là khu giải trí, quán bar, phòng ăn, karaoke, phòng gym đều đầy đủ”.
“Tầng thứ ba là phòng khách, khách khứa đều nghỉ ngơi ở đó”.
“Tầng thứ tư là khu văn phòng, thuyền trưởng của chiếc du thuyền này cũng ở ngay tầng thứ tư”.
“Nhưng khu văn phòng này rất khép kín, hơn nữa phòng thủ cẩn mật, rất khó đi vào”.
Chương 583: Phòng VIP
Lý Thanh Từ cau mày: “Không có cách nào luôn sao?”
“Cũng không hẳn là vậy”.
Lý Toàn nói: “Bên trên gian phòng VIP phía Đông có một ống thông gió, leo từ đó lên có thể tránh được đội bảo vệ, đi thẳng lên lầu bốn”.
Lý Thanh Từ nghe xong vẫn còn cau mày: “Nhưng để vào phòng VIP thì phải bỏ ra hơn trăm triệu đô la mới có tư cách đó”.
Lý Toàn khẽ than: “Đây là cách duy nhất”.
Lần này hai người họ chỉ tình cờ gặt hái được manh mối nhiệm vụ, nhưng chiếc du thuyền này lại bị thiết bị nhiễu sóng quấy nhiễu, căn bản không thể nào liên hệ được với bên ngoài.
Một trăm triệu đô la đối với họ mà nói là con số quá cao.
Ngay lúc đó, Diệp Vĩnh Khang lật cổ tay một cái, trong kẽ tay kẹp một tấm thẻ đen, hệt như làm ảo thuật. Anh cười cười: “Trên đời này thứ tôi không thiếu nhất chính là tiền”.
Lý Thanh Từ vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ: “Không ngờ anh còn là đại gia! Yên tâm, đợi ra ngoài, tổ chức nhất định sẽ trả lại khoản tiền này cho anh”.
Diệp Vĩnh Khang cười ha ha: “Đến lúc đó tôi phải thu nhiều lãi chút mới được”.
Đánh bài muốn thắng tiền rất khó nhưng để thua thì lại là chuyện vô cùng dễ dàng, chưa đến nửa tiếng, ba người đã thua sạch một trăm triệu đô la.
Khi bọn họ nói chơi hơi mệt thì nhân viên đương nhiên nhiệt tình mời họ qua căn phòng VIP đắt giá kia nghỉ ngơi.
Dịch vụ ở đây cũng ở mức VIP, bên trong trang trí lộng lẫy nguy nga, trông hệt như cung điện.
Trên bàn bày đầy sơn hào hải vị, lại còn có thể thỏa thích thưởng thức các loại rượu quý như Lafite và Romain Conti.
Phục vụ là mười mấy nam xinh nữ tú nhan sắc tuyệt vời, mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều tỏ ra đã được huấn luyện chuyên nghiệp, không chỗ nào để chê.
Quản gia là một người đẹp xuất sắc, khí chất đẹp đẽ tuyệt đối không thua bất kỳ ngôi sao nào. Sau khi sắp xếp thức ăn và rượu xong thì cung kính nói với mấy người Diệp Vĩnh Khang: “Xin chào các vị khách quý, tôi là quản gia chỗ này!”
“Bắt đầu từ bây giờ, mười hai người chúng tôi đều sẽ nghe theo tất cả yêu cầu của quý vị, thỏa mãn tất cả nhu cầu mà quý vị mong muốn”.
Diệp Vĩnh Khang ngậm một điếu xì gà Cu Ba nguyên chất, chỉ vào Lý Toàn trêu đùa: “Thật ư? Bạn tôi vẫn là trai tân đấy, hay là cô dạy dỗ cậu ta chút?”
Diệp Vĩnh Khang nói mấy lời này chỉ vì tính thích đùa dai của mình, nhưng anh không ngờ là sau khi nghe xong, người đẹp quản gia kia thực sự đưa tay cởi nút áo sơ mi trắng của mình ra.
“Không không không, không cần!”
Lý Toàn sợ đến mức đỏ bừng mặt, vội vàng phất tay: “Cô… Các người ra ngoài trước đi, lúc chúng tôi ăn cơm không thích bị quấy rầy, có chuyện gì tôi sẽ gọi mấy người”.
Người đẹp quản gia không kỳ kèo gì, lập tức dẫn đám trai xinh gái đẹp kia cung kính cúi chào ba người rồi lui ra ngoài theo thứ tự.
“Anh Diệp ạ, mong là sau này anh đừng giỡn kiểu này nữa”.
Lý Toàn vốn yếu đuối nho nhã, lúc này mặt cậu ta đã đỏ bừng như mông khỉ, trông hệt như con gái nhà lành mắc cỡ.
Diệp Vĩnh Khang bị dáng vẻ này của cậu ta chọc cười: “Đừng nói với tôi là cậu vẫn còn là trai tân nhé, ha ha ha ha ha!”
“Được rồi, đã lúc nào rồi mà còn đùa được”.
Lý Thanh Từ tức giận lườm Diệp Vĩnh Khang, nói: “Bây giờ để tôi sắp xếp nhiệm vụ nhé”.
“Trong khi tôi và Vĩnh Khang lên lầu bốn, Lý Toàn sẽ ở lại dưới này đối phó, nếu trong vòng hai mươi phút chúng tôi vẫn chưa xuống, cậu nhất định phải nghĩ cách rút lui, đồng thời báo cáo việc này với cấp trên”.
Nghe xong, Lý Toàn cắn môi: “Không được, có nạn thì cùng chịu, tôi phải đi cùng hai người”.
“Đây là mệnh lệnh!”
Lý Thanh Từ cau mày: “Cậu trói gà cũng không chặt, đi theo cũng chỉ khiến chúng tôi vướng chân, hơn nữa nơi này cũng cần có người ở lại, lỡ đâu có người đi vào thì sao?”
Sau khi nghe xong, Lý Toàn bất đắc dĩ ồ một tiếng.
Sau đó, Diệp Vĩnh Khang và Lý Thanh Từ nhanh chóng đi đến ống thông gió, Lý Thanh Từ đạp lên vai Diệp Vĩnh Khang, cẩn thận gỡ tấm lưới ô vuông xuống. Cô ấy ngẩng đầu nhìn lên trên, buột miệng mắng: “Mẹ kiếp!”
Diệp Vĩnh Khang thắc mắc: “Chuyện gì thế?”
Lý Thanh Từ nhìn phía trên, cau mày: “Ống thông gió này thẳng đứng cao những tám mét, không gian bên trong rất hẹp, khó mà leo lên nổi”.
Diệp Vĩnh Khang ngớ người, cười nói: “Cô lo không đủ sức à? Chuyện nhỏ, chút nữa tôi cõng cô lên là được, cô vẫn không tin bản lĩnh của tôi à?”
“Nhưng mà…”
Lý Thanh Từ bối rối: “Nhưng tôi ăn mặc như vầy…”
Bởi vì nhiệm vụ lần này tương đối đặc thù, Lý Thanh Từ đóng vai nữ phục vụ ở đây nên trang phục khá là hở hang, thân dưới mặc một chiếc váy ngắn cũn cỡn.
Diệp Vĩnh Khang cười ha ha đáp: “Cô còn khách sáo với tôi cái gì, cũng có phải chưa từng thấy đâu, nhanh nào, đừng kéo dài thời gian”.
Khuôn mặt tươi cười của Lý Thanh Từ lập tức biến thành vẻ thẹn thùng, lúc trước vì nguyên nhân đặc biệt hết sức bất ngờ mà cô ấy đã dành cho Diệp Vĩnh Khang lần đầu tiên của mình.
Lúc cô ấy và Diệp Vĩnh Khang ở bên nhau cũng một mực tránh đề cập đến đề tài này, lúc nào cũng xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
Không ngờ là tên này lại nói thẳng cả ra như vậy.
“Sau này anh có thể đừng nhắc tới chuyện đó nữa được không?”
Lý Thanh Từ cắn môi.
“Thế cô có còn muốn làm nhiệm vụ nữa không?”
Diệp Vĩnh Khang không thèm để ý.
“Anh… Vậy lát nữa anh phải đàng hoàng vào cho tôi, nếu dám động tay động chân thì anh không xong với tôi đâu!”
Lý Thanh Từ là một người rất chuyên nghiệp, lúc này không có cách nào tốt hơn, chỉ đành cắn răng nằm lên lưng Diệp Vĩnh Khang.
Tay chân của Diệp Vĩnh Khang vô cùng linh hoạt, trong không gian hẹp với bốn bề nhẵn thín mà anh vẫn leo trèo một cách ung dung, mấy giây sau đã cõng Lý Thanh Từ bò lên lối thông gió thẳng đứng đó.
Sau đó hai người một trước một sau bò theo một lối ngang, tiến về phía trước.
Vì không gian nhỏ hẹp, Lý Thanh Từ chỉ có thể ép sát chân tay, dựa vào đầu gối và cùi chỏ nhích từng chút về trước.
Nhưng mà Diệp Vĩnh Khang đang ở ngay phía sau, cái gì không nên thấy đều thấy, không bỏ sót một chút cảnh quan nào.
“Anh nhắm mắt lại cho tôi!”
Lý Thanh Từ cắn môi, khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ như sắp nhỏ ra máu đến nơi.
“Ở đây tối thui, tôi nhắm hay không nhắm thì có gì khác nhau?”
Giọng nói của Diệp Vĩnh Khang hàm chứa ẩn ý không thèm che giấu.
“Tôi không cần biết, anh nhắm đi!”
“Được được được, tôi nghe cô, tôi nhắm đây, được chưa?”
Hai người bò chừng hai mươi mét bên trong ống thông gió chật hẹp, cuối cùng mới đến chỗ bị ngăn bởi tấm lưới.
Nhìn xuyên qua lỗ nhỏ trên tấm lưới có thể nhìn thấy hành lang bên dưới không có ai canh phòng.
“Sao tôi lại thấy có gì đó sai sai nhỉ?”
Diệp Vĩnh Khang nghi ngờ, lông mày nhíu lại.
Chương 584: Chày kim cương
“Sai chỗ nào cơ?”
Lý Thanh Từ lập tức hỏi.
Diệp Vĩnh Khang mím môi: “Thứ đồ quan trọng như thế nhưng cảnh vệ trên hành lang lại thưa thớt như vậy, quá phi logic”.
Lý Thanh Từ cũng thấy Diệp Vĩnh Khang nói có lý nhưng vẫn cẩn thận ngẫm lại một lúc, sau đó cắn răng nói: “Không lo được nhiều vậy đâu, đi xuống xem thử trước đã!”
Diệp Vĩnh Khang gật đầu đồng ý: “Được, tôi xuống trước, cô đi theo sau tôi, chú ý an toàn!”
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang thận trọng gỡ lưới ô vuông ra, thả nhẹ thân hình rơi xuống hành lang.
Lý Thanh Từ cũng nhảy xuống theo, hai người nhìn quanh bốn phía rồi vội vàng chạy thẳng xuống văn phòng tổng giám đốc ở cuối hành lang.
Cửa phòng làm việc không khóa, Diệp Vĩnh Khang ung dung đẩy cửa mà vào, nhìn thấy một gã đàn ông trung niên béo ú đang ngồi trên ghế ông chủ, ôm ấp một cô gái.
“Mấy người là ai, ai cho mấy người vào đây?”
Gã đàn ông trung niên nhìn thấy hai người lạ hoắc đột nhiên xuất hiện nhưng cũng không hề hốt hoảng.
Diệp Vĩnh Khang cũng không dài dòng, anh sải bước dài bước nhanh như chớp, chỉ trong nháy mắt đã khống chế gã đàn ông kia.
Lý Thanh Từ cũng kịp thời dùng cạnh bàn tay chặt mạnh xuống gáy cô gái đang định hét lên, đánh ngất cô ta.
“Muốn sống thì biết điều hợp tác!”
Lý Thanh Từ nghiêm nghị nói.
Gà đàn ông trung niên vội vàng đáp: “Các người đừng làm loạn, muốn tiền chứ gì, muốn bao nhiêu cứ nói”.
“Đàng hoàng chút coi!”
Lý Thanh Từ quan sát bốn phía, sau đó mới nhìn chằm chằm vào mắt đối phương: “Đồ đâu?”
Gà đàn ông trung niên nghi ngờ: “Đồ gì?”
“Chày kim cương!”
Lý Thanh Từ gằn giọng.
“Chày kim cương? Chày kim cương nào? Tôi không biết, các người tìm nhầm người rồi”.
Vẻ mặt gã đàn ông ngơ ngác.
“Bớt nói nhảm, nếu không nói tôi sẽ giết ông!”
Diệp Vĩnh Khang ấn đầu gã đàn ông lên bàn, thuận tiện cầm cây bút kề ngay cổ gã.
Dựa theo phản xạ nghề nghiệp, Lý Thanh Từ lục soát toàn thân gã béo, chỉ trong chốc lát đã móc được một sợi chày kim cương màu bạc trong túi áo.
“Còn dám lươn lẹo à? Đây là cái gì?”
Lý Thanh Từ nổi giận.
Vẻ mặt gã đàn ông trung niên quả thật vô cùng ngơ ngác: “Tôi… Tôi không biết vì sao thứ này lại ở trên người tôi, hơn nữa chỉ là một sợi dây chuyền thôi mà! Các người rốt cuộc là ai?”
“Tôi là cảnh sát tuần tra!”
Lý Thanh Từ kể rõ thân phận xong, nghiêm nghị nói: “Bây giờ tôi ra lệnh cho ông, lập tức bảo chiếc thuyền này cập bến, đồng thời lập tức bỏ sóng nhiễu điện từ trên thuyền này đi!”
“A, cảnh sát tuần tra!”
Gã đàn ông trung niên biến sắc, nhưng ngay sau đó lại khôi phục sự bình tĩnh: “Được, tôi phối hợp, nhưng phải thả tôi ra trước đã, tôi phải đưa chỉ thị bằng máy tính, sau đó dùng cả vân tay nữa”.
Lý Thanh Từ suy nghĩ chỉ trong chốc lát: “Tôi cảnh cáo ông, đừng làm trò bịp bợm”.
Dứt lời, cô ấy nháy mắt với Diệp Vĩnh Khang, lúc này anh mới buông tay.
Gã đàn ông chậm chạp mở máy tính trên bàn lên, chỉ trong một giây, con ngươi Lý Thanh Từ co rụt lại.
Bên trong chiếc máy tính kia có một vết lõm, phía trong vết lõm giấu một cây súng lục!
Cô ấy vội vàng giật lấy cây súng theo bản năng nhưng tốc độ gã béo kia lại nhanh bất thường, gã đoạt lấy cây súng như tia chớp, thân hình thuận thế lăn sang một bên, chỉ trong chớp mắt đã kéo giãn khoảng cách với hai người.
“Mẹ chúng mày, cấm di chuyển!”
Gà đàn ông chĩa súng về phía hai người, cười khẩy: “Không ngờ chứ gì, tao trước kia từng là lính đặc chủng ở nước ngoài đấy!”
“Tao cứ tưởng nơi này rất bí mật, không ngờ vẫn bị chúng mày phát hiện”.
“Bọn mày cũng đừng trách tao, hôm nay coi như chúng mày hy sinh vì nhiệm vụ đi, đi mạnh giỏi nhé, không tiễn”.
Vừa nói, gã đàn ông vừa chuẩn bị bóp cò.
Toàn thân Lý Thanh Từ căng cứng chỉ trong nháy mắt, đáy mắt thoáng lên vẻ tuyệt vọng.
Nhưng ngay lúc này, đột nhiên cô ấy cảm thấy bên cạnh mình có gì đó lắc lư.
Tiếp theo, cô ấy nghe thấy một tiếng vang giòn dã, Diệp Vĩnh Khang dùng một loại tốc độ không thể tin nổi, đánh nát cổ họng gã đàn ông kia chỉ trong nháy mắt.
U u u…
Ngay lúc này, toàn bộ hành lang đồng thời vang lê tiếng còi báo động inh ỏi.
“Rút lui!”
Diệp Vĩnh Khang dẫn Lý Thanh Từ nhanh chóng xông ra ngoài.
Lúc này, một đám bảo vệ vọt tới từ các cửa cầu thang, tay ai cũng lăm lăm súng lục, nhìn thấy hai người Diệp Vĩnh Khang thì lập tức giơ súng lên bắn, không nói nhiều!
“Cô đi trước đi!”
Diệp Vĩnh Khang tóm lấy cánh tay Lý Thanh Từ hất lên, ném cô ấy vào đúng ống thông gió.
Pằng pằng pằng!
Ngay sau đó, phía dưới vang lên một loạt tiếng súng nổ, Lý Thanh Từ dùng hết sức men theo ống thông gió bò thẳng về trước, nước mắt rơi lã chã.
Cô ấy bỏ lại Diệp Vĩnh Khang không phải vì cô ấy không có nghĩa khí, mà vì dù sao đi nữa, cô ấy cũng là một cảnh sát, cô ấy nhất định phải đưa sợi chày kim cương này ra ngoài an toàn.
“Vĩnh Khang…”
Lý Thanh Từ cắn chặt môi, cảm thấy cả trái tim mình cũng hóa trống rỗng.
“Kêu tôi làm gì?”
Sau lưng đột nhiên truyền tới giọng nói Diệp Vĩnh Khang.
Lý Thanh Từ sửng sốt, nhất thời vui vẻ nói: “Anh… Anh…”
“Tôi tôi, tôi cái khỉ gì, đừng có kinh ngạc như thế, chỉ mấy con cá nho nhỏ sao có thể làm tôi bị thương được”.
Diệp Vĩnh Khang dửng dưng đáp lại.
Lý Thanh Từ vừa mừng vừa sợ, nghe giọng điệu của Diệp Vĩnh Khang có thể thấy anh thật sự không có chuyện gì.
Nhưng Lý Thanh Từ vẫn nghĩ mãi không ra, làm sao anh có thể thoát thân an toàn khi đối mặt với bảy tám cây súng lục đang bắn trên một hành lang chật hẹp như thế?
Hơn nữa, thời gian còn chưa đến mười giây nữa, thật sự quá khó tin!
Nhưng mà lúc này cũng không phải lúc để nghĩ mấy chuyện này.
Hai người nhanh chóng bò đến đoạn cuối của ống thông gió, sau đó nhảy xuống phòng VIP.
“Lý Toàn!”
Lý Thanh Từ đột nhiên phát hiện Lý Toàn đang nằm trên đất!
Cẩn thận kiểm tra một phen mới thấy, Lý Toàn chỉ bất tỉnh.
“Lý Toàn, tỉnh lại đi!”
Lý Thanh Từ bấm nhân trung cậu ta, chỉ chốc lát sau, Lý Toàn đã mơ mơ màng màng tỉnh lại: “Sao thế, sao tôi lại ngủ…”
“Không đúng!”
Lý Toàn đột nhiên nghĩ tới việc gì: “Hai người… Hai người hoàn thành nhiệm vụ rồi à?”
Lý Thanh Từ gật đầu: “Đã tìm được chày kim cương rồi, phần lớn chính là công lao của cậu. Nếu không nhờ vào tin tình báo chính xác của cậu thì chúng tôi cũng không thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ như vậy”.
“Nhưng, những bảo vệ kia…”
Lý Toàn tràn đầy vẻ nghi ngờ.
Lý Thanh Từ cười nói: “Yên tâm đi, những bảo vệ đó…”
“Chúng ta mau chạy thôi, phải chạy thoát trước khi bọn chúng tới, bây giờ chúng vẫn không biết chúng ta đột nhập từ đâu mà thần không biết quỷ không hay”.
Không đợi Lý Thanh Từ nói hết, Diệp Vĩnh Khang nhanh chóng tiếp lời.
Sau đó anh nhìn Lý Toàn, hỏi: “Còn cậu nữa, sao cậu lại đột nhiên ngất xỉu?”
Lý Toàn giơ tay sờ cổ, cau mày: “Tôi cũng không biết nữa, ban nãy tôi đi vệ sinh thì cảm thấy có người đánh lén phía sau, sau đó thì tôi không biết gì cả”.
Lý Thanh Từ hơi nhíu mày: “Là ai làm? Sao hắn lại ra tay với cậu?”
Lý Toàn lắc đầu: “Không biết, bản thân tôi cũng mơ mơ hồ hồ, không hay rồi, chắc chắn trên thuyền còn có người biết thân phận chúng ta!”
“Nói không chừng, bọn họ đã biết chày kim cương rơi vào tay chúng ta rồi, mau rút lui thôi!”
Chương 585: Sự thật bại lộ
Dứt lời, Lý Toàn dẫn đầu xoay người chạy ra cửa.
Nhưng ngay khi cậu ta chuẩn bị mở cửa ra thì Diệp Vĩnh Khang đột nhiên bước nhanh lên trước, nhanh như chớp vươn tay bắt lấy cổ áo đối phương kéo về phía sau.
Một tiếng xoẹt vang lên, cổ áo Lý Toàn bị xé ra trong nháy mắt, một sợi dây chuyền chày kim cương màu đồng cổ bất ngờ xuất hiện trước ngực cậu ta!
Sắc mặt Lý Thanh Từ cứng đờ, Diệp Vĩnh Khang nhìn chày kim cương trước ngực Lý Toàn, nghi ngờ hỏi: “Này, sao trên người cậu cũng có chày kim cương thế?”
“À à, anh nói cái này hả?”
Lý Toàn cúi đầu nhìn chày kim cương, sau đó nở nụ cười với Diệp Vĩnh Khang và đánh mạnh về phía ngực anh.
Diệp Vĩnh Khang nhanh chóng nâng hai tay đỡ đòn, chỉ nghe một tiếng rên vang lên, toàn thân Diệp Vĩnh Khang bị chấn động ngược bay ra sau, đập rầm lên tường rồi lăn xuống đất.
“Vĩnh Khang!”
Lý Thanh Từ biến sắc, vội vàng chạy đến đỡ Diệp Vĩnh Khang đứng dậy, nghiêng đầu giận dữ: “Lý Toàn, cậu làm gì thế?”
Lúc này Lý Toàn như biến thành một người khác, khóe miệng cậu ta nhếch lên, lạnh lùng nói: “Nếu có người đã cố ý tự tìm cái chết, vậy tôi sẵn lòng cho anh ta được toại nguyện”.
“Cậu…”
Lý Thanh Từ vô cùng sửng sốt, trong nháy mắt như nghĩ đến điều gì đó, cô ta kinh hãi nói: “Thì ra chày kim cương thực sự đang ở trên người cậu, cậu mới là người phụ trách chuyển giao thông tin cơ mật kia, Lý Toàn, cậu đang phạm tội đấy!”
Lý Toàn nghe xong thì cười ha ha: “Thế ư? Tôi phạm tội hay không chưa đến lượt các người phán xét, Lý Thanh Từ, thật ra qua mấy năm làm việc với cô, tôi đánh giá cô rất cao đấy”.
“Tuy nhiên lần này tôi không có cách nào tốt hơn, cho nên chỉ có thể khiến cô chịu oan ức rồi”.
Dứt lời, trên mặt Lý Toàn hiện lên vẻ lạnh băng, chậm rãi bước về phía Lý Thanh Từ.
Lý Thanh Từ cắn răng thật chặt, cô ấy đứng lên siết chặt tay, chuẩn bị xong tư thế chiến đấu.
Nhưng Lý Toàn lại tỏ vẻ sâu xa: “Tôi khuyên cô tốt nhất không nên phản kháng, bằng không cô chết sẽ thảm hơn thôi”.
Nói xong, Lý toàn đột ngột đánh một chưởng lên bàn ăn bên cạnh.
Chỉ nghe một tiếng ầm vang lên, chiếc bàn ăn siêu bền bằng gỗ đỏ bị đánh nát tan chỉ trong nháy mắt!
Lý Thanh Từ kinh hãi: “Cậu… Thì ra cậu biết võ…”
Lý Toàn cười khẩy: “Tôi chưa từng nói tôi không biết võ, tự các người cho là tôi trói gà không chặt đấy chứ, tôi đâu có cách nào đâu”.
“Lý Thanh Từ à, thật ra thì tôi cũng không nỡ giết cô, nhưng số cô lại không được may mắn lắm, sao lại đụng phải họng súng của tôi cơ chứ”.
“Nhưng cô yên tâm đi, đợi sau này quay về, tôi nhất định sẽ báo cáo lên cấp trên, nói là các người đã trải qua một trận chiến kịch liệt với kẻ địch rồi hy sinh vì nhiệm vụ”.
“Đến lúc đó, chắc chắn có thể truy phong cô danh hiệu liệt sĩ, không phải cô rất coi trọng vinh dự sao? Coi như đây là món quà cuối cùng tôi tặng cô nhé!”
Nói xong, Lý Toàn chuẩn bị ra tay.
“Khoan đã!”
Lý Thanh Từ đột nhiên cắn răng nói: “Nể tình chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy, tôi muốn biết tất cả chuyện này rốt cuộc là gì, cho dù chết tôi cũng phải chết cho rõ ràng!”
Lý Toàn trầm ngâm, giây lát sau đã bình tĩnh nói: “Được, dù sao các người cũng sắp chết cả rồi, tôi cũng không phải vội nữa, trò chuyện với các người đôi câu cũng được”.
“Tôi chính là thành viên của tổ chức tình báo bí mật chuyên vận chuyển thông tin ra ngoài biên giới mà cô khổ sở tìm kiếm bấy lâu nay”.
“Tôi lựa chọn gia nhập vào hệ thống cảnh sát tuần tra là để có thể dễ dàng lấy được tình báo mà tôi mong muốn”.
“Thành viên tổ chức chúng tôi trải dài từ Nam đến Bắc, tôi chỉ là một trong số đó thôi”.
“Còn về việc tổ chức chúng tôi tên gì, cụ thể làm gì thì xin lỗi nhé, cái này tôi không nói cho cô được, dù cô có là người chết cũng không được”.
“Tóm lại, cô chỉ cần biết, tổ chức chúng tôi đang thực hiện một sứ mệnh vô cùng đáng tự hào!”
“Mà ngày sứ mệnh ấy được hoàn thành cũng là ngày toàn bộ loài người có thể thoát khỏi cuộc sống khổ đau!”
Nói đến đây, trong mắt Lý Toàn dâng lên vẻ cuồng tín vô tận: “Lý Thanh Từ, cô không chết oan đâu, hơn nữa cái chết của cô vô cùng vĩ đại, cô chết vì để hoàn thành sứ mệnh thần thánh này, cô yên tâm, chờ sau khi cô chết, vị thần đích thực nhất định sẽ dẫn lối cô về với thế giới cực lạc, giúp cho cô vĩnh viễn thoát khỏi bể khổ!”
Lý Thanh Từ nghe xong, sắc mặt đột nhiên trở nên bình tĩnh, cô ấy nhìn ánh mắt Lý Toàn, đan xen giữa sự giận dữ và thương hại thì càng nhiều hơn là cảm giác tiếc nuối khôn cùng.
Từ đầu đến cuối cô ấy không dám tin, người nhu nhược yếu đuối hàng ngày, trên miệng luôn nở nụ cười, làm việc vô cùng chuyên nghiệp, kỹ thuật tinh xảo, đã lập được không ít công lao hiển hách trong những vụ án lớn lại mang vẻ mặt thực sự của một con quỷ!
“Phiền anh rồi”.
Lúc này, Lý Thanh Từ đột nhiên thở dài, nói ra lời khiến Lý Toàn thấy kỳ lạ.
Ngay lúc cậu ta đang bức bối, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên chầm chậm đứng lên, híp mắt cười nói với Lý Toàn: “Không thể không nói, cậu là một người vô cùng thông minh, tất cả mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay cậu, nhưng cậu lại tính sai một điểm”.
Vừa nói, Diệp Vĩnh Khang vừa chỉ vào mình, cười sâu xa: “Cậu tính sót tôi rồi”.
Lý Toàn khẽ nhíu mày, nhưng lại tùy ý cười ha ha: “Được đấy, thật sự quá thú vị, không ngờ các người luôn diễn kịch với tôi”.
“Ha ha ha ha, đã lâu lắm rồi không gặp được chuyện nào thú vị như thế này, ừ, các người cũng rất thông minh, nhưng mà này, các người cũng tính sót một chỗ”.
Vừa nói, Lý Toàn học theo động tác vừa rồi của Diệp Vĩnh Khang, chỉ vào chính mình, mỉm cười: “Nhường anh ra tay trước, mong anh đừng khiến tôi thất vọng”.
Rất hiển nhiên, Lý Toàn có lòng tin tuyệt đối.
“Ừ, tôi cũng mong cậu đừng để tôi thất vọng!”
Diệp Vĩnh Khang nhếch mép, ngay sau đó, thân hình anh lóe lên, đánh thẳng một cú đấm ngay ngực Lý Toàn.
Sắc mặt Lý Toàn đột ngột biến đổi, cậu ta cảm nhận được một luồng sức mạnh vô cùng áp lực!
Rõ ràng, thực lực đối thủ vượt xa dự liệu của cậu ta!
Lý Toàn thu lại điệu bộ ra vẻ ban nãy, tập trung sức mạnh toàn thân, tấn công đối thủ bằng một cú đấm thẳng vô cùng ác liệt!
Ầm!
Tiếng sét rền vang, cả căn phòng cũng rung lên trong nháy mắt, hai người bị luồng sức mạnh này đồng thời chấn động bay ra sau lảo đảo mấy bước!
“Rốt cuộc anh là ai?”
Bây giờ Lý Toàn chỉ cảm thấy tim gan phèo phổi của mình lộn nhào, ngực đau rát, đây là lần đầu tiên cậu ta gặp phải sức mạnh ngang ngược đến vậy!
Mà biểu cảm của Diệp Vĩnh Khang cũng đổi từ ung dung sang nghiêm túc.
Mặc dù dú đánh này của đối phương không gây ra bất kỳ tổn thương nào cho anh, nhưng có thể đánh văng anh ra bảy tám bước thì đúng là rất hiếm thấy!
“Tôi mới là người nên hỏi những lời này!”
Diệp Vĩnh Khang nghiêm giọng quát, ngay sau đó, anh thả lỏng cơ thể, bắt đầu dùng hết sức lực đánh về phía đối phương.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi về nước, Diệp Vĩnh Khang dùng toàn lực đánh nhau với người khác.
Cho dù lần trước đấu với Địa Tàng với thể chất cuồng thú, Diệp Vĩnh Khang cũng chỉ thêm lực phòng ngự phút cuối, khi tấn công cũng chưa dùng hết sức mình.
Diệp Vĩnh Khang quan sát tình hình trên mặt sông.
Nếu mục tiêu đã xuất hiện trên tàu du lịch, vậy điều đầu tiên cần làm là lên được tàu một cách âm thầm không bị phát hiện.
Nhưng có vẻ như Tiểu Bạch Long đã thay Diệp Vĩnh Khang nghĩ tới vấn đề này, nên vị trí anh ta chọn vừa hay có một khúc rẽ.
Hơn nữa, đoạn sông chỗ khúc rẽ tương đối hẹp, tàu du lịch nhất định phải giảm tốc độ khi đi qua đây.
Nhưng mặc dù là vậy, vị trí tàu du lịch đi qua vẫn cách bờ một khoảng khá xa, không thể nhảy qua được.
Suy nghĩ một hồi, ánh mắt Diệp Vĩnh Khang dừng lại trên cây bách thẳng tắp trên bờ.
Diệp Vĩnh Khang bước tới đạp nhẹ vào thân cây bách to như cái thùng, sau đó hài lòng gật đầu, rồi lại tìm một cây dây leo khá chắc chắn ở gần đó.
Anh buộc một đầu dây leo tạo thành nút thắt, sau đó ném mạnh nó lên phía ngọn cây bách, nút thắt được nối chặt vào cây bách.
Ngay sau đó, Diệp Vĩnh Khang bắt đầu dùng vài cành cây nhỏ xếp thành một hình dạng kỳ quái, đo một số dữ liệu từ chỗ đó đến mặt sông.
Tù...
Lúc này, một hồi còi đột ngột vang lên từ hướng thượng lưu, một chiếc tàu du lịch bốn tầng đang tiến lại.
Lúc này đúng là lúc Tiểu Bạch Long nói với Diệp Vĩnh Khang, trên đầu tàu du lịch quả nhiên cắm một lá cờ xanh tím!
Có vẻ như người bí ẩn tên Tiểu Bạch Long này không hề nói dối!
Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, lúc này anh cũng không có nhiều tâm tư nghĩ tới chuyện Tiểu Bạch Long.
Khi chiếc tàu du lịch đến gần, Diệp Vĩnh Khang bắt đầu kéo một đầu của cây leo.
Tiếng sột soạt vang lên, cây bách thân to như thùng nước lại bị Diệp Vĩnh Khang kéo thành hình cánh cung!
Khi tàu du lịch đi vào góc cua, tốc độ dần chậm lại, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên thả tay ra.
Thân cây vốn bị kéo căng thành hình cánh cung đột nhiên bật lên, một chân Diệp Vĩnh Khang nhún xuống, cùng với lực của cây bách, người anh lập tức bắn lên!
Sau khi bay mấy chục mét giữa không trung, Diệp Vĩnh Khang vững vàng nhảy trên boong tàu.
Cũng may trên boong tàu không có ai, Diệp Vĩnh Khang vội vàng bước vào bên trong tàu bằng cửa nhỏ.
Con tàu du lịch được chia thành bốn tầng, dọc theo cầu thang nhỏ trên boong dẫn đến một hành lang ở tầng thấp nhất.
Diệp Vĩnh Khang vừa đứng vững, chợt nghe bên cạnh truyền đến tiếng nói cười.
Có bảy tám người cả nam lẫn nữ ăn mặc sang trọng đang nói nói cười cười đi về phía Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Vĩnh Khang mặt không chút cảm xúc, nhón mũi chân bước lên nửa bước nhỏ, chuẩn bị sẵn sàng tung đòn tấn công bất cứ lúc nào.
Thế nhưng, đám nam nữ đang nói cười ấy lướt ngang qua Diệp Vĩnh Khang mà không thèm nhìn một cái, căn bản không quan tâm có một người khác ở đây.
Diệp Vĩnh Khang thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đi về phía trước đuổi theo đám người đó.
Đi qua hành lang và hai ngã rẽ, trước mặt hiện ra một cái cửa lớn, trước cửa có hai người gác cửa mặc đồ đen, một nhóm người xếp hàng dài đi vào trong, khi đi qua cửa sẽ xuất trình giấy tờ.
Diệp Vĩnh Khang khẽ cau mày, nhưng rất nhanh đã phát hiện sơ hở, hai tên gác cửa dường như không hề kiểm tra kỹ, bọn họ chỉ tùy tiện liếc mắt một cái, làm theo trình tự mà thôi.
Nếu có một nhóm nhiều người đi vào, người gác cửa sẽ chỉ kiểm tra giấy tờ của người đầu tiên.
Diệp Vĩnh Khang liếc mắt nhìn xung quanh, ánh mắt rơi vào một người phụ nữ trung niên ăn mặc rất lòe loẹt.
"Xin chào, quý cô”.
Diệp Vĩnh Khang vội vàng bước tới, thân thiện chào hỏi người phụ nữ trung niên đó.
Người phụ nữ trung niên liếc nhìn Diệp Vĩnh Khang, thấy anh ăn mặc giản dị, không khỏi lộ ra vẻ bực mình: "Có chuyện gì?"
Diệp Vĩnh Khang nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ: "Là như thế này, tôi là nhiếp ảnh gia, chuyên chụp những cô gái có sức sống tươi trẻ và có gu thẩm mỹ, làm bìa tạp chí thời trang”.
"Vừa hay tôi thấy cô ăn mặc rất có phong cách, lại đặc biệt có khí chất, quả thật rất phù hợp với chủ đề sức sống tươi trẻ và thời thượng của chúng tôi”.
"Vậy nên tôi mạo muội xin phép hỏi ý kiến của cô, cô có thể để lại thông tin liên lạc được không? Sau này chúng ta sẽ bàn bạc chi tiết về việc chụp ảnh”.
Người phụ nữ trung niên sững sờ, sau đó khuôn mặt trát một lớp phấn dày lập tức vui vẻ như một đóa hoa cúc: "Hả? Sức sống tươi trẻ? Cậu thật sự nghĩ vậy sao, tuổi này của tôi... tôi thật sự có thể sao?"
Diệp Vĩnh Khang cười nói: "Quý cô xinh đẹp nói giỡn rồi, ban nãy từ đằng xa tôi đã cảm nhận được sức sống tươi trẻ trên người cô”.
"Tôi làm trong nghề nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên tôi có cảm giác này, nếu dùng ảnh của cô tham gia cuộc thi tạp chí thanh xuân thời thượng, nhất định sẽ đoạt giải cao, nhưng không biết chị gái có sẵn lòng hay không?"
Người phụ nữ trung niên sắp cười đến căng cơ mặt: "Hả? Tôi là chị gái sao? Ha ha ha ha, được, được, tôi đương nhiên đồng ý, ôi chao ôi chao, cậu là nhiếp ảnh gia của tạp chí nào vậy?"
Diệp Vĩnh Khang cười nói: "Cô có thể đồng ý thì tốt quá rồi, là thế này, hôm nay tôi tới đây vội, không mang theo bất kỳ thiết bị chụp ảnh nào, nhưng chúng ta có thể vừa đi vừa nói chuyện”.
"Được được được, đi vào trong rồi nói tiếp”.
Người phụ nữ trung niên mỉm cười, chủ động dán vào người Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Vĩnh Khang cũng mỉm cười để mặc cho bà ta quấn lấy cánh tay, nhìn người phụ nữ trung niên với vẻ mặt cưng chiều.
Khi đi ngang qua người gác cửa, người phụ nữ trung niên cầm giấy tờ vụt qua mắt họ, hai tên gác cửa liếc nhìn một cái, quả nhiên không thèm để ý tới Diệp Vĩnh Khang.
Thành công qua cửa, đến một căn phòng rất lớn, anh đưa mắt nhìn xung quanh, hóa ra là một sòng bạc hoa lệ!
"Chàng trai trẻ, cậu cũng thích chơi mấy trò này hả, có đủ tiền không, không đủ thì cứ lấy chỗ tôi đây”.
Người phụ nữ trung niên vô cùng thân thiết nắm lấy cánh tay của Diệp Vĩnh Khang, khuôn mặt trát lớp phấn dày cộp, lộ ra vẻ e thẹn: "Nhưng mà người ta cảm thấy hơi mệt, hay là chúng ta vào phòng nghỉ ngơi một lát, tên xấu xa nhà cậu”.
Diệp Vĩnh Khang quay đầu lại, nhìn khuôn mặt làm nũng kia, trong bụng đột nhiên buồn nôn.
"Có đĩa bay!"
Diệp Vĩnh Khang bỗng kinh ngạc nhìn về phía sau người phụ nữ trung niên.
Người phụ nữ trung niên theo bản năng quay đầu lại: "Đĩa bay gì? Sao tôi không nhìn thấy, cậu thật hài hước... hả, người đâu rồi?"
Đợi khi người phụ nữ trung niên quay lại thì lại phát hiện "chàng trai trẻ" đã biến mất không tăm tích.
Ọe...
Lúc này, Diệp Vĩnh Khang đã lao vào phòng vệ sinh, nôn một trận điên cuồng vào bồn rửa tay, sau đó rửa đi rửa lại cánh tay bị người phụ nữ trung niên đó khoác lấy.
"Con mẹ nói, sự trong sạch của ông đây bị hủy hoại rồi!"
Diệp Vĩnh Khang khóc không ra nước mắt, đồng thời cảm cũng cảm thấy vô cùng ấm ức, nếu người ngoài biết được đường đường là Điện Chủ của Điện Long Thần lại bị một mụ đàn bà lớn tuổi gạ gẫm, vậy thì anh dứt khoát đâm đầu vào một miếng đậu phụ chết đi cho rồi.
Chương 582: Gặp người quen
Sòng bạc này vừa hoa lệ vừa rất có quy tắc, trò chơi nào cũng có đủ hết, phục vụ đến nơi đến chốn, không chỉ có người đẹp làm nhà cái với khí chất sang chảnh lạnh lùng, mà còn đủ loại người đẹp vóc dáng nóng bỏng, ăn mặc hở hang đi qua đi lại.
Chỉ cần chịu bỏ tiền ra là có thể tùy ý lựa chọn người đẹp mình thích ngồi bên hầu hạ, vừa vung tiền vừa ôm người đẹp, loại tận hưởng này quả đúng là cuộc sống thần tiên.
Toàn bộ sòng bạc có ít nhất hơn nghìn người, cho nên cũng không có ai chú ý tới một Diệp Vĩnh Khang với ngoại hình bình thường.
Diệp Vĩnh Khang lượn qua lượn lại một vòng vẫn không tìm được kẻ đeo chày kim cương quanh cổ như lời Tiểu Bạch Long nói.
Ngay lúc Diệp Vĩnh Khang vẫn đang bần thần thì bên cạnh chợt vang lên giọng nói: “Anh đang làm gì đấy?”
Diệp Vĩnh Khang quay qua nhìn thì thấy một người phụ trách tuần tra đang nhìn mình chằm chằm, nghi ngờ hỏi: “Tôi thấy anh đứng đây lâu lắm rồi, lấy giấy chứng nhận của anh ra đây cho tôi xem!”
Mẹ kiếp!
Diệp Vĩnh Khang chửi thầm một tiếng, ban nãy anh chỉ mãi tìm người mà không chú ý che giấu hành tung.
“Ông chủ Diệp, sao anh lại tới chỗ này thế, làm tôi tìm anh khắp nơi mà không thấy”.
Lúc này, đột nhiên một làn gió thơm ùa tới từ phía sau, một cánh tay nõn nà mềm mại thân mật choàng tay Diệp Vĩnh Khang, cô gái quyến rũ mỉm cười với anh: “Không phải hôm qua lúc lên thuyền, anh nói muốn tặng người ta một chiếc túi xách, anh đừng chơi xấu đó nha”.
Diệp Vĩnh Khang ngớ người, rồi lập tức gật đầu cười nói: “Sao tôi chơi xấu được chứ! Chỉ cần em phục vụ tôi cho tốt thì em muốn gì tôi cũng mua cho em”.
“Vậy ư? Cảm ơn ông chủ Diệp nhé! Đi nào, em dẫn anh đi chơi poker. Có em bên cạnh, nhất định vận may của anh sẽ rất tốt!”
“Ha ha, được, nghe em hết, vậy mình đi chơi poker trước đi”.
Diệp Vĩnh Khang và cô gái kia vừa nói vừa cười đi mất.
Tên lính tuần tra thấy người kia là người quen nên cũng không cảnh giác nữa, tiếp tục việc tuần tra của mình.
Diệp Vĩnh Khang đi cùng cô gái kia đến một bàn baccarat chơi mấy ván poker, sau khi chắc chắn không còn ai chú ý đến họ nữa, hai người mới vừa cười vừa nói cùng đi về phía một căn phòng nghỉ.
“Sao anh/cô lại ở đây?”
Mới vừa vào phòng nghỉ, hai người đã đồng thanh kinh ngạc hỏi.
Diệp Vĩnh Khang cảm thấy vô cùng bất ngờ, cô gái nóng bỏng trước mắt này không phải ai khác mà chính là phó đại đội trưởng Lý Thanh Từ đã lâu không gặp.
“Cô… đang gặp khó khăn gì à?”
Diệp Vĩnh Khang ngờ vực nhìn Lý Thanh Từ hỏi.
Lý Thanh Từ ngơ ngác: “Không, sao thế?”
Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm cách ăn mặc hở hang lòe loẹt của Lý Thanh Từ, nghi ngờ nói: “Vậy sao cô lại làm nghề này? Nếu cô thật sự gặp khó khăn gì thì có thể nói với tôi, cô tìm người khác thì chi bằng tìm tôi. Chắc chắn tôi được hơn người khác nhiều, hơn nữa thể lực của tôi chắc chắn tốt hơn người khác”.
Lý Thanh Từ ngây cả người, sau khi nhận ra mới trợn mắt lên: “Nghĩ cái gì vậy, tôi tới để làm nhiệm vụ!”
“Ồ? Thế à”.
Diệp Vĩnh Khang ngắm nghĩa vóc dáng hoàn hảo của Lý Thanh Từ, không khỏi nuốt nước bọt, khẽ thở dài: “Haiz, thật tiếc quá!”
“Tiếc cái gì?”
“À à không, tôi nói là cô làm nhiệm vụ gì thế?”
Diệp Vĩnh Khang vội vàng chữa cháy.
Lý Thanh Từ nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Khang mấy giây, sau đó mới quyết định đáp: “Được rồi, trước mặt anh cũng không cần giấu giếm làm gì”.
“Nhiệm vụ của tôi lần này khá là đặc thù. Mấy hôm trước, tôi đang nghỉ phép ở thành phố Bột Châu thì vô tình phát hiện một đầu mối khả nghi”.
“Hơn mười mấy năm qua, một tổ chức thần bí luôn âm thầm hoạt động ở đất nước chúng ta, chuyên cấu kết với nhân sự bên ngoài biên giới ăn cắp tin tức cơ mật của chúng ta”.
“Tuy nhiên, hành tung của bọn chúng hết sức bí mật, cho nên đã trở thành huyền án lớn nhất của hệ thống chúng tôi”.
“Lúc tôi đang nghỉ phép thì vô tình phát hiện một ít manh mối, nên lập tức đi theo lên chiếc du thuyền này”.
“Qua mấy ngày điều tra, tôi đã lấy được một tin tức vô cùng quan trọng, trên chiếc du thuyền này đang cất giấu một con chip làm giả tin tức cơ mật”.
“Con chip này bị giấu trong một sợi chày kim cương, tôi cần phải tìm cho bằng được chủ nhân của sợi dây chuyền này”.
Diệp Vĩnh Khang nghe xong thì hơi sửng sốt, thì ra Lý Thanh Từ cũng đang tìm sợi chày kim cương kia.
Không ngờ một miếng chày kim cương đó lại dính dáng đến chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ tất cả những thứ này đều là tình cờ thôi sao?
Tiểu Bạch Long có mối liên hệ bí mật nào với vụ việc này không?
“Anh sao thế?”
Lý Thanh Từ thấy biểu cảm Diệp Vĩnh Khang kỳ lạ, lập tức hỏi lại.
Diệp Vĩnh Khang khẽ khàng thở dài, nói: “Tôi cũng đến tìm sợi chày kim cương đó”.
“A? Chẳng lẽ anh cũng biết chuyện này?”
Lý Thanh Từ há hốc miệng vì kinh ngạc.
Diệp Vĩnh Khang khẽ lắc đầu: “Ngược lại, tôi thật sự không biết bên trong đó có chứa bí mật lớn như vậy”.
“Thật ra điều tôi cần tìm không phải là thứ đồ chơi kia, mà là người đeo nó. Còn động cơ thì thật không dám lừa cô, chính tôi cũng không biết rõ”.
Dù Diệp Vĩnh Khang có điều giấu giếm nhưng cũng không hoàn toàn nói xạo, bởi vì ngay chính anh cũng không biết Tiểu Bạch Long muốn làm gì.
Tuy nhiên, lời của Lý Thanh Từ đã khiến Diệp Vĩnh Khang bớt băn khoăn, dám cấu kết với thế lực bên ngoài biên giới để ăn cắp cơ mật, người như vậy chỉ có nước chết.
“Được, chuyện của cô thì tôi cũng không hỏi nhiều, tóm lại là bây giờ chúng ta đang có chung một mục tiêu, tôi lại tình cờ được một cao thủ trợ giúp rồi”.
Lý Thanh Từ cảm thấy mừng rỡ vô cùng, mở miệng đáp: “Du thuyền này được trang bị khá nhiều thiết bị nhiễu sóng công suất lớn, tất cả thiết bị truyền tin đều không thể hoạt động trong khu vực này, tôi không có cách nào để liên lạc được với bên ngoài, đang rầu vì đơn phương độc mã, không ngờ là lại gặp được đại thần như anh!”
Ngay lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng bước chân dồn dập.
Diệp Vĩnh Khang nhanh chóng cảnh giác, Lý Thanh Từ cười nói: “Đừng lo lắng, là người của mình”.
Ngay sau đó, một người đàn ông trẻ tuổi gầy gò, da trắng thịt mềm, mang mắt kính gọng vàng đi vào.
“Đây là Lý Toàn, thuộc đơn vị chúng tôi, phụ trách bên kỹ thuật. Lần này cậu ấy đi nghỉ phép cùng tôi, manh mối cũng do cậu ấy phát hiện trước, sau đó chúng tôi mới lần mò ra dần”.
Sau khi Lý Thanh Từ nói xong thì lại chỉ vào Diệp Vĩnh Khang giới thiệu: “Đây là Diệp Vĩnh Khang, bạn tôi, bản lĩnh vô cùng lớn! Lần này có anh ấy giúp đỡ, chuyện lần này có thể hoàn thành rồi”.
“Xin chào anh Diệp, hân hạnh gặp mặt!”
Người đàn ông nho nhã tên là Lý Toàn kia ngẩng đầu nhìn Diệp Vĩnh Khang, giọng nói cũng rất nhu nhược, là kiểu thư sinh điển hình.
Chào hỏi xong, Lý Thanh Từ nói với Lý Toàn: “Lý Toàn, cậu nói lại tình hình với anh Diệp lần nữa, trước mặt anh ấy không cần giấu giếm gì cả, xảy ra chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm”.
Lý Toàn gật đầu, nói: “Chiếc du thuyền này chia thành tổng cộng bốn tầng, tầng cao nhất là sòng bạc, cũng chính là vị trí hiện giờ của chúng ta”.
“Tầng thứ hai là khu giải trí, quán bar, phòng ăn, karaoke, phòng gym đều đầy đủ”.
“Tầng thứ ba là phòng khách, khách khứa đều nghỉ ngơi ở đó”.
“Tầng thứ tư là khu văn phòng, thuyền trưởng của chiếc du thuyền này cũng ở ngay tầng thứ tư”.
“Nhưng khu văn phòng này rất khép kín, hơn nữa phòng thủ cẩn mật, rất khó đi vào”.
Chương 583: Phòng VIP
Lý Thanh Từ cau mày: “Không có cách nào luôn sao?”
“Cũng không hẳn là vậy”.
Lý Toàn nói: “Bên trên gian phòng VIP phía Đông có một ống thông gió, leo từ đó lên có thể tránh được đội bảo vệ, đi thẳng lên lầu bốn”.
Lý Thanh Từ nghe xong vẫn còn cau mày: “Nhưng để vào phòng VIP thì phải bỏ ra hơn trăm triệu đô la mới có tư cách đó”.
Lý Toàn khẽ than: “Đây là cách duy nhất”.
Lần này hai người họ chỉ tình cờ gặt hái được manh mối nhiệm vụ, nhưng chiếc du thuyền này lại bị thiết bị nhiễu sóng quấy nhiễu, căn bản không thể nào liên hệ được với bên ngoài.
Một trăm triệu đô la đối với họ mà nói là con số quá cao.
Ngay lúc đó, Diệp Vĩnh Khang lật cổ tay một cái, trong kẽ tay kẹp một tấm thẻ đen, hệt như làm ảo thuật. Anh cười cười: “Trên đời này thứ tôi không thiếu nhất chính là tiền”.
Lý Thanh Từ vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ: “Không ngờ anh còn là đại gia! Yên tâm, đợi ra ngoài, tổ chức nhất định sẽ trả lại khoản tiền này cho anh”.
Diệp Vĩnh Khang cười ha ha: “Đến lúc đó tôi phải thu nhiều lãi chút mới được”.
Đánh bài muốn thắng tiền rất khó nhưng để thua thì lại là chuyện vô cùng dễ dàng, chưa đến nửa tiếng, ba người đã thua sạch một trăm triệu đô la.
Khi bọn họ nói chơi hơi mệt thì nhân viên đương nhiên nhiệt tình mời họ qua căn phòng VIP đắt giá kia nghỉ ngơi.
Dịch vụ ở đây cũng ở mức VIP, bên trong trang trí lộng lẫy nguy nga, trông hệt như cung điện.
Trên bàn bày đầy sơn hào hải vị, lại còn có thể thỏa thích thưởng thức các loại rượu quý như Lafite và Romain Conti.
Phục vụ là mười mấy nam xinh nữ tú nhan sắc tuyệt vời, mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều tỏ ra đã được huấn luyện chuyên nghiệp, không chỗ nào để chê.
Quản gia là một người đẹp xuất sắc, khí chất đẹp đẽ tuyệt đối không thua bất kỳ ngôi sao nào. Sau khi sắp xếp thức ăn và rượu xong thì cung kính nói với mấy người Diệp Vĩnh Khang: “Xin chào các vị khách quý, tôi là quản gia chỗ này!”
“Bắt đầu từ bây giờ, mười hai người chúng tôi đều sẽ nghe theo tất cả yêu cầu của quý vị, thỏa mãn tất cả nhu cầu mà quý vị mong muốn”.
Diệp Vĩnh Khang ngậm một điếu xì gà Cu Ba nguyên chất, chỉ vào Lý Toàn trêu đùa: “Thật ư? Bạn tôi vẫn là trai tân đấy, hay là cô dạy dỗ cậu ta chút?”
Diệp Vĩnh Khang nói mấy lời này chỉ vì tính thích đùa dai của mình, nhưng anh không ngờ là sau khi nghe xong, người đẹp quản gia kia thực sự đưa tay cởi nút áo sơ mi trắng của mình ra.
“Không không không, không cần!”
Lý Toàn sợ đến mức đỏ bừng mặt, vội vàng phất tay: “Cô… Các người ra ngoài trước đi, lúc chúng tôi ăn cơm không thích bị quấy rầy, có chuyện gì tôi sẽ gọi mấy người”.
Người đẹp quản gia không kỳ kèo gì, lập tức dẫn đám trai xinh gái đẹp kia cung kính cúi chào ba người rồi lui ra ngoài theo thứ tự.
“Anh Diệp ạ, mong là sau này anh đừng giỡn kiểu này nữa”.
Lý Toàn vốn yếu đuối nho nhã, lúc này mặt cậu ta đã đỏ bừng như mông khỉ, trông hệt như con gái nhà lành mắc cỡ.
Diệp Vĩnh Khang bị dáng vẻ này của cậu ta chọc cười: “Đừng nói với tôi là cậu vẫn còn là trai tân nhé, ha ha ha ha ha!”
“Được rồi, đã lúc nào rồi mà còn đùa được”.
Lý Thanh Từ tức giận lườm Diệp Vĩnh Khang, nói: “Bây giờ để tôi sắp xếp nhiệm vụ nhé”.
“Trong khi tôi và Vĩnh Khang lên lầu bốn, Lý Toàn sẽ ở lại dưới này đối phó, nếu trong vòng hai mươi phút chúng tôi vẫn chưa xuống, cậu nhất định phải nghĩ cách rút lui, đồng thời báo cáo việc này với cấp trên”.
Nghe xong, Lý Toàn cắn môi: “Không được, có nạn thì cùng chịu, tôi phải đi cùng hai người”.
“Đây là mệnh lệnh!”
Lý Thanh Từ cau mày: “Cậu trói gà cũng không chặt, đi theo cũng chỉ khiến chúng tôi vướng chân, hơn nữa nơi này cũng cần có người ở lại, lỡ đâu có người đi vào thì sao?”
Sau khi nghe xong, Lý Toàn bất đắc dĩ ồ một tiếng.
Sau đó, Diệp Vĩnh Khang và Lý Thanh Từ nhanh chóng đi đến ống thông gió, Lý Thanh Từ đạp lên vai Diệp Vĩnh Khang, cẩn thận gỡ tấm lưới ô vuông xuống. Cô ấy ngẩng đầu nhìn lên trên, buột miệng mắng: “Mẹ kiếp!”
Diệp Vĩnh Khang thắc mắc: “Chuyện gì thế?”
Lý Thanh Từ nhìn phía trên, cau mày: “Ống thông gió này thẳng đứng cao những tám mét, không gian bên trong rất hẹp, khó mà leo lên nổi”.
Diệp Vĩnh Khang ngớ người, cười nói: “Cô lo không đủ sức à? Chuyện nhỏ, chút nữa tôi cõng cô lên là được, cô vẫn không tin bản lĩnh của tôi à?”
“Nhưng mà…”
Lý Thanh Từ bối rối: “Nhưng tôi ăn mặc như vầy…”
Bởi vì nhiệm vụ lần này tương đối đặc thù, Lý Thanh Từ đóng vai nữ phục vụ ở đây nên trang phục khá là hở hang, thân dưới mặc một chiếc váy ngắn cũn cỡn.
Diệp Vĩnh Khang cười ha ha đáp: “Cô còn khách sáo với tôi cái gì, cũng có phải chưa từng thấy đâu, nhanh nào, đừng kéo dài thời gian”.
Khuôn mặt tươi cười của Lý Thanh Từ lập tức biến thành vẻ thẹn thùng, lúc trước vì nguyên nhân đặc biệt hết sức bất ngờ mà cô ấy đã dành cho Diệp Vĩnh Khang lần đầu tiên của mình.
Lúc cô ấy và Diệp Vĩnh Khang ở bên nhau cũng một mực tránh đề cập đến đề tài này, lúc nào cũng xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
Không ngờ là tên này lại nói thẳng cả ra như vậy.
“Sau này anh có thể đừng nhắc tới chuyện đó nữa được không?”
Lý Thanh Từ cắn môi.
“Thế cô có còn muốn làm nhiệm vụ nữa không?”
Diệp Vĩnh Khang không thèm để ý.
“Anh… Vậy lát nữa anh phải đàng hoàng vào cho tôi, nếu dám động tay động chân thì anh không xong với tôi đâu!”
Lý Thanh Từ là một người rất chuyên nghiệp, lúc này không có cách nào tốt hơn, chỉ đành cắn răng nằm lên lưng Diệp Vĩnh Khang.
Tay chân của Diệp Vĩnh Khang vô cùng linh hoạt, trong không gian hẹp với bốn bề nhẵn thín mà anh vẫn leo trèo một cách ung dung, mấy giây sau đã cõng Lý Thanh Từ bò lên lối thông gió thẳng đứng đó.
Sau đó hai người một trước một sau bò theo một lối ngang, tiến về phía trước.
Vì không gian nhỏ hẹp, Lý Thanh Từ chỉ có thể ép sát chân tay, dựa vào đầu gối và cùi chỏ nhích từng chút về trước.
Nhưng mà Diệp Vĩnh Khang đang ở ngay phía sau, cái gì không nên thấy đều thấy, không bỏ sót một chút cảnh quan nào.
“Anh nhắm mắt lại cho tôi!”
Lý Thanh Từ cắn môi, khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ như sắp nhỏ ra máu đến nơi.
“Ở đây tối thui, tôi nhắm hay không nhắm thì có gì khác nhau?”
Giọng nói của Diệp Vĩnh Khang hàm chứa ẩn ý không thèm che giấu.
“Tôi không cần biết, anh nhắm đi!”
“Được được được, tôi nghe cô, tôi nhắm đây, được chưa?”
Hai người bò chừng hai mươi mét bên trong ống thông gió chật hẹp, cuối cùng mới đến chỗ bị ngăn bởi tấm lưới.
Nhìn xuyên qua lỗ nhỏ trên tấm lưới có thể nhìn thấy hành lang bên dưới không có ai canh phòng.
“Sao tôi lại thấy có gì đó sai sai nhỉ?”
Diệp Vĩnh Khang nghi ngờ, lông mày nhíu lại.
Chương 584: Chày kim cương
“Sai chỗ nào cơ?”
Lý Thanh Từ lập tức hỏi.
Diệp Vĩnh Khang mím môi: “Thứ đồ quan trọng như thế nhưng cảnh vệ trên hành lang lại thưa thớt như vậy, quá phi logic”.
Lý Thanh Từ cũng thấy Diệp Vĩnh Khang nói có lý nhưng vẫn cẩn thận ngẫm lại một lúc, sau đó cắn răng nói: “Không lo được nhiều vậy đâu, đi xuống xem thử trước đã!”
Diệp Vĩnh Khang gật đầu đồng ý: “Được, tôi xuống trước, cô đi theo sau tôi, chú ý an toàn!”
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang thận trọng gỡ lưới ô vuông ra, thả nhẹ thân hình rơi xuống hành lang.
Lý Thanh Từ cũng nhảy xuống theo, hai người nhìn quanh bốn phía rồi vội vàng chạy thẳng xuống văn phòng tổng giám đốc ở cuối hành lang.
Cửa phòng làm việc không khóa, Diệp Vĩnh Khang ung dung đẩy cửa mà vào, nhìn thấy một gã đàn ông trung niên béo ú đang ngồi trên ghế ông chủ, ôm ấp một cô gái.
“Mấy người là ai, ai cho mấy người vào đây?”
Gã đàn ông trung niên nhìn thấy hai người lạ hoắc đột nhiên xuất hiện nhưng cũng không hề hốt hoảng.
Diệp Vĩnh Khang cũng không dài dòng, anh sải bước dài bước nhanh như chớp, chỉ trong nháy mắt đã khống chế gã đàn ông kia.
Lý Thanh Từ cũng kịp thời dùng cạnh bàn tay chặt mạnh xuống gáy cô gái đang định hét lên, đánh ngất cô ta.
“Muốn sống thì biết điều hợp tác!”
Lý Thanh Từ nghiêm nghị nói.
Gà đàn ông trung niên vội vàng đáp: “Các người đừng làm loạn, muốn tiền chứ gì, muốn bao nhiêu cứ nói”.
“Đàng hoàng chút coi!”
Lý Thanh Từ quan sát bốn phía, sau đó mới nhìn chằm chằm vào mắt đối phương: “Đồ đâu?”
Gà đàn ông trung niên nghi ngờ: “Đồ gì?”
“Chày kim cương!”
Lý Thanh Từ gằn giọng.
“Chày kim cương? Chày kim cương nào? Tôi không biết, các người tìm nhầm người rồi”.
Vẻ mặt gã đàn ông ngơ ngác.
“Bớt nói nhảm, nếu không nói tôi sẽ giết ông!”
Diệp Vĩnh Khang ấn đầu gã đàn ông lên bàn, thuận tiện cầm cây bút kề ngay cổ gã.
Dựa theo phản xạ nghề nghiệp, Lý Thanh Từ lục soát toàn thân gã béo, chỉ trong chốc lát đã móc được một sợi chày kim cương màu bạc trong túi áo.
“Còn dám lươn lẹo à? Đây là cái gì?”
Lý Thanh Từ nổi giận.
Vẻ mặt gã đàn ông trung niên quả thật vô cùng ngơ ngác: “Tôi… Tôi không biết vì sao thứ này lại ở trên người tôi, hơn nữa chỉ là một sợi dây chuyền thôi mà! Các người rốt cuộc là ai?”
“Tôi là cảnh sát tuần tra!”
Lý Thanh Từ kể rõ thân phận xong, nghiêm nghị nói: “Bây giờ tôi ra lệnh cho ông, lập tức bảo chiếc thuyền này cập bến, đồng thời lập tức bỏ sóng nhiễu điện từ trên thuyền này đi!”
“A, cảnh sát tuần tra!”
Gã đàn ông trung niên biến sắc, nhưng ngay sau đó lại khôi phục sự bình tĩnh: “Được, tôi phối hợp, nhưng phải thả tôi ra trước đã, tôi phải đưa chỉ thị bằng máy tính, sau đó dùng cả vân tay nữa”.
Lý Thanh Từ suy nghĩ chỉ trong chốc lát: “Tôi cảnh cáo ông, đừng làm trò bịp bợm”.
Dứt lời, cô ấy nháy mắt với Diệp Vĩnh Khang, lúc này anh mới buông tay.
Gã đàn ông chậm chạp mở máy tính trên bàn lên, chỉ trong một giây, con ngươi Lý Thanh Từ co rụt lại.
Bên trong chiếc máy tính kia có một vết lõm, phía trong vết lõm giấu một cây súng lục!
Cô ấy vội vàng giật lấy cây súng theo bản năng nhưng tốc độ gã béo kia lại nhanh bất thường, gã đoạt lấy cây súng như tia chớp, thân hình thuận thế lăn sang một bên, chỉ trong chớp mắt đã kéo giãn khoảng cách với hai người.
“Mẹ chúng mày, cấm di chuyển!”
Gà đàn ông chĩa súng về phía hai người, cười khẩy: “Không ngờ chứ gì, tao trước kia từng là lính đặc chủng ở nước ngoài đấy!”
“Tao cứ tưởng nơi này rất bí mật, không ngờ vẫn bị chúng mày phát hiện”.
“Bọn mày cũng đừng trách tao, hôm nay coi như chúng mày hy sinh vì nhiệm vụ đi, đi mạnh giỏi nhé, không tiễn”.
Vừa nói, gã đàn ông vừa chuẩn bị bóp cò.
Toàn thân Lý Thanh Từ căng cứng chỉ trong nháy mắt, đáy mắt thoáng lên vẻ tuyệt vọng.
Nhưng ngay lúc này, đột nhiên cô ấy cảm thấy bên cạnh mình có gì đó lắc lư.
Tiếp theo, cô ấy nghe thấy một tiếng vang giòn dã, Diệp Vĩnh Khang dùng một loại tốc độ không thể tin nổi, đánh nát cổ họng gã đàn ông kia chỉ trong nháy mắt.
U u u…
Ngay lúc này, toàn bộ hành lang đồng thời vang lê tiếng còi báo động inh ỏi.
“Rút lui!”
Diệp Vĩnh Khang dẫn Lý Thanh Từ nhanh chóng xông ra ngoài.
Lúc này, một đám bảo vệ vọt tới từ các cửa cầu thang, tay ai cũng lăm lăm súng lục, nhìn thấy hai người Diệp Vĩnh Khang thì lập tức giơ súng lên bắn, không nói nhiều!
“Cô đi trước đi!”
Diệp Vĩnh Khang tóm lấy cánh tay Lý Thanh Từ hất lên, ném cô ấy vào đúng ống thông gió.
Pằng pằng pằng!
Ngay sau đó, phía dưới vang lên một loạt tiếng súng nổ, Lý Thanh Từ dùng hết sức men theo ống thông gió bò thẳng về trước, nước mắt rơi lã chã.
Cô ấy bỏ lại Diệp Vĩnh Khang không phải vì cô ấy không có nghĩa khí, mà vì dù sao đi nữa, cô ấy cũng là một cảnh sát, cô ấy nhất định phải đưa sợi chày kim cương này ra ngoài an toàn.
“Vĩnh Khang…”
Lý Thanh Từ cắn chặt môi, cảm thấy cả trái tim mình cũng hóa trống rỗng.
“Kêu tôi làm gì?”
Sau lưng đột nhiên truyền tới giọng nói Diệp Vĩnh Khang.
Lý Thanh Từ sửng sốt, nhất thời vui vẻ nói: “Anh… Anh…”
“Tôi tôi, tôi cái khỉ gì, đừng có kinh ngạc như thế, chỉ mấy con cá nho nhỏ sao có thể làm tôi bị thương được”.
Diệp Vĩnh Khang dửng dưng đáp lại.
Lý Thanh Từ vừa mừng vừa sợ, nghe giọng điệu của Diệp Vĩnh Khang có thể thấy anh thật sự không có chuyện gì.
Nhưng Lý Thanh Từ vẫn nghĩ mãi không ra, làm sao anh có thể thoát thân an toàn khi đối mặt với bảy tám cây súng lục đang bắn trên một hành lang chật hẹp như thế?
Hơn nữa, thời gian còn chưa đến mười giây nữa, thật sự quá khó tin!
Nhưng mà lúc này cũng không phải lúc để nghĩ mấy chuyện này.
Hai người nhanh chóng bò đến đoạn cuối của ống thông gió, sau đó nhảy xuống phòng VIP.
“Lý Toàn!”
Lý Thanh Từ đột nhiên phát hiện Lý Toàn đang nằm trên đất!
Cẩn thận kiểm tra một phen mới thấy, Lý Toàn chỉ bất tỉnh.
“Lý Toàn, tỉnh lại đi!”
Lý Thanh Từ bấm nhân trung cậu ta, chỉ chốc lát sau, Lý Toàn đã mơ mơ màng màng tỉnh lại: “Sao thế, sao tôi lại ngủ…”
“Không đúng!”
Lý Toàn đột nhiên nghĩ tới việc gì: “Hai người… Hai người hoàn thành nhiệm vụ rồi à?”
Lý Thanh Từ gật đầu: “Đã tìm được chày kim cương rồi, phần lớn chính là công lao của cậu. Nếu không nhờ vào tin tình báo chính xác của cậu thì chúng tôi cũng không thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ như vậy”.
“Nhưng, những bảo vệ kia…”
Lý Toàn tràn đầy vẻ nghi ngờ.
Lý Thanh Từ cười nói: “Yên tâm đi, những bảo vệ đó…”
“Chúng ta mau chạy thôi, phải chạy thoát trước khi bọn chúng tới, bây giờ chúng vẫn không biết chúng ta đột nhập từ đâu mà thần không biết quỷ không hay”.
Không đợi Lý Thanh Từ nói hết, Diệp Vĩnh Khang nhanh chóng tiếp lời.
Sau đó anh nhìn Lý Toàn, hỏi: “Còn cậu nữa, sao cậu lại đột nhiên ngất xỉu?”
Lý Toàn giơ tay sờ cổ, cau mày: “Tôi cũng không biết nữa, ban nãy tôi đi vệ sinh thì cảm thấy có người đánh lén phía sau, sau đó thì tôi không biết gì cả”.
Lý Thanh Từ hơi nhíu mày: “Là ai làm? Sao hắn lại ra tay với cậu?”
Lý Toàn lắc đầu: “Không biết, bản thân tôi cũng mơ mơ hồ hồ, không hay rồi, chắc chắn trên thuyền còn có người biết thân phận chúng ta!”
“Nói không chừng, bọn họ đã biết chày kim cương rơi vào tay chúng ta rồi, mau rút lui thôi!”
Chương 585: Sự thật bại lộ
Dứt lời, Lý Toàn dẫn đầu xoay người chạy ra cửa.
Nhưng ngay khi cậu ta chuẩn bị mở cửa ra thì Diệp Vĩnh Khang đột nhiên bước nhanh lên trước, nhanh như chớp vươn tay bắt lấy cổ áo đối phương kéo về phía sau.
Một tiếng xoẹt vang lên, cổ áo Lý Toàn bị xé ra trong nháy mắt, một sợi dây chuyền chày kim cương màu đồng cổ bất ngờ xuất hiện trước ngực cậu ta!
Sắc mặt Lý Thanh Từ cứng đờ, Diệp Vĩnh Khang nhìn chày kim cương trước ngực Lý Toàn, nghi ngờ hỏi: “Này, sao trên người cậu cũng có chày kim cương thế?”
“À à, anh nói cái này hả?”
Lý Toàn cúi đầu nhìn chày kim cương, sau đó nở nụ cười với Diệp Vĩnh Khang và đánh mạnh về phía ngực anh.
Diệp Vĩnh Khang nhanh chóng nâng hai tay đỡ đòn, chỉ nghe một tiếng rên vang lên, toàn thân Diệp Vĩnh Khang bị chấn động ngược bay ra sau, đập rầm lên tường rồi lăn xuống đất.
“Vĩnh Khang!”
Lý Thanh Từ biến sắc, vội vàng chạy đến đỡ Diệp Vĩnh Khang đứng dậy, nghiêng đầu giận dữ: “Lý Toàn, cậu làm gì thế?”
Lúc này Lý Toàn như biến thành một người khác, khóe miệng cậu ta nhếch lên, lạnh lùng nói: “Nếu có người đã cố ý tự tìm cái chết, vậy tôi sẵn lòng cho anh ta được toại nguyện”.
“Cậu…”
Lý Thanh Từ vô cùng sửng sốt, trong nháy mắt như nghĩ đến điều gì đó, cô ta kinh hãi nói: “Thì ra chày kim cương thực sự đang ở trên người cậu, cậu mới là người phụ trách chuyển giao thông tin cơ mật kia, Lý Toàn, cậu đang phạm tội đấy!”
Lý Toàn nghe xong thì cười ha ha: “Thế ư? Tôi phạm tội hay không chưa đến lượt các người phán xét, Lý Thanh Từ, thật ra qua mấy năm làm việc với cô, tôi đánh giá cô rất cao đấy”.
“Tuy nhiên lần này tôi không có cách nào tốt hơn, cho nên chỉ có thể khiến cô chịu oan ức rồi”.
Dứt lời, trên mặt Lý Toàn hiện lên vẻ lạnh băng, chậm rãi bước về phía Lý Thanh Từ.
Lý Thanh Từ cắn răng thật chặt, cô ấy đứng lên siết chặt tay, chuẩn bị xong tư thế chiến đấu.
Nhưng Lý Toàn lại tỏ vẻ sâu xa: “Tôi khuyên cô tốt nhất không nên phản kháng, bằng không cô chết sẽ thảm hơn thôi”.
Nói xong, Lý toàn đột ngột đánh một chưởng lên bàn ăn bên cạnh.
Chỉ nghe một tiếng ầm vang lên, chiếc bàn ăn siêu bền bằng gỗ đỏ bị đánh nát tan chỉ trong nháy mắt!
Lý Thanh Từ kinh hãi: “Cậu… Thì ra cậu biết võ…”
Lý Toàn cười khẩy: “Tôi chưa từng nói tôi không biết võ, tự các người cho là tôi trói gà không chặt đấy chứ, tôi đâu có cách nào đâu”.
“Lý Thanh Từ à, thật ra thì tôi cũng không nỡ giết cô, nhưng số cô lại không được may mắn lắm, sao lại đụng phải họng súng của tôi cơ chứ”.
“Nhưng cô yên tâm đi, đợi sau này quay về, tôi nhất định sẽ báo cáo lên cấp trên, nói là các người đã trải qua một trận chiến kịch liệt với kẻ địch rồi hy sinh vì nhiệm vụ”.
“Đến lúc đó, chắc chắn có thể truy phong cô danh hiệu liệt sĩ, không phải cô rất coi trọng vinh dự sao? Coi như đây là món quà cuối cùng tôi tặng cô nhé!”
Nói xong, Lý Toàn chuẩn bị ra tay.
“Khoan đã!”
Lý Thanh Từ đột nhiên cắn răng nói: “Nể tình chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy, tôi muốn biết tất cả chuyện này rốt cuộc là gì, cho dù chết tôi cũng phải chết cho rõ ràng!”
Lý Toàn trầm ngâm, giây lát sau đã bình tĩnh nói: “Được, dù sao các người cũng sắp chết cả rồi, tôi cũng không phải vội nữa, trò chuyện với các người đôi câu cũng được”.
“Tôi chính là thành viên của tổ chức tình báo bí mật chuyên vận chuyển thông tin ra ngoài biên giới mà cô khổ sở tìm kiếm bấy lâu nay”.
“Tôi lựa chọn gia nhập vào hệ thống cảnh sát tuần tra là để có thể dễ dàng lấy được tình báo mà tôi mong muốn”.
“Thành viên tổ chức chúng tôi trải dài từ Nam đến Bắc, tôi chỉ là một trong số đó thôi”.
“Còn về việc tổ chức chúng tôi tên gì, cụ thể làm gì thì xin lỗi nhé, cái này tôi không nói cho cô được, dù cô có là người chết cũng không được”.
“Tóm lại, cô chỉ cần biết, tổ chức chúng tôi đang thực hiện một sứ mệnh vô cùng đáng tự hào!”
“Mà ngày sứ mệnh ấy được hoàn thành cũng là ngày toàn bộ loài người có thể thoát khỏi cuộc sống khổ đau!”
Nói đến đây, trong mắt Lý Toàn dâng lên vẻ cuồng tín vô tận: “Lý Thanh Từ, cô không chết oan đâu, hơn nữa cái chết của cô vô cùng vĩ đại, cô chết vì để hoàn thành sứ mệnh thần thánh này, cô yên tâm, chờ sau khi cô chết, vị thần đích thực nhất định sẽ dẫn lối cô về với thế giới cực lạc, giúp cho cô vĩnh viễn thoát khỏi bể khổ!”
Lý Thanh Từ nghe xong, sắc mặt đột nhiên trở nên bình tĩnh, cô ấy nhìn ánh mắt Lý Toàn, đan xen giữa sự giận dữ và thương hại thì càng nhiều hơn là cảm giác tiếc nuối khôn cùng.
Từ đầu đến cuối cô ấy không dám tin, người nhu nhược yếu đuối hàng ngày, trên miệng luôn nở nụ cười, làm việc vô cùng chuyên nghiệp, kỹ thuật tinh xảo, đã lập được không ít công lao hiển hách trong những vụ án lớn lại mang vẻ mặt thực sự của một con quỷ!
“Phiền anh rồi”.
Lúc này, Lý Thanh Từ đột nhiên thở dài, nói ra lời khiến Lý Toàn thấy kỳ lạ.
Ngay lúc cậu ta đang bức bối, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên chầm chậm đứng lên, híp mắt cười nói với Lý Toàn: “Không thể không nói, cậu là một người vô cùng thông minh, tất cả mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay cậu, nhưng cậu lại tính sai một điểm”.
Vừa nói, Diệp Vĩnh Khang vừa chỉ vào mình, cười sâu xa: “Cậu tính sót tôi rồi”.
Lý Toàn khẽ nhíu mày, nhưng lại tùy ý cười ha ha: “Được đấy, thật sự quá thú vị, không ngờ các người luôn diễn kịch với tôi”.
“Ha ha ha ha, đã lâu lắm rồi không gặp được chuyện nào thú vị như thế này, ừ, các người cũng rất thông minh, nhưng mà này, các người cũng tính sót một chỗ”.
Vừa nói, Lý Toàn học theo động tác vừa rồi của Diệp Vĩnh Khang, chỉ vào chính mình, mỉm cười: “Nhường anh ra tay trước, mong anh đừng khiến tôi thất vọng”.
Rất hiển nhiên, Lý Toàn có lòng tin tuyệt đối.
“Ừ, tôi cũng mong cậu đừng để tôi thất vọng!”
Diệp Vĩnh Khang nhếch mép, ngay sau đó, thân hình anh lóe lên, đánh thẳng một cú đấm ngay ngực Lý Toàn.
Sắc mặt Lý Toàn đột ngột biến đổi, cậu ta cảm nhận được một luồng sức mạnh vô cùng áp lực!
Rõ ràng, thực lực đối thủ vượt xa dự liệu của cậu ta!
Lý Toàn thu lại điệu bộ ra vẻ ban nãy, tập trung sức mạnh toàn thân, tấn công đối thủ bằng một cú đấm thẳng vô cùng ác liệt!
Ầm!
Tiếng sét rền vang, cả căn phòng cũng rung lên trong nháy mắt, hai người bị luồng sức mạnh này đồng thời chấn động bay ra sau lảo đảo mấy bước!
“Rốt cuộc anh là ai?”
Bây giờ Lý Toàn chỉ cảm thấy tim gan phèo phổi của mình lộn nhào, ngực đau rát, đây là lần đầu tiên cậu ta gặp phải sức mạnh ngang ngược đến vậy!
Mà biểu cảm của Diệp Vĩnh Khang cũng đổi từ ung dung sang nghiêm túc.
Mặc dù dú đánh này của đối phương không gây ra bất kỳ tổn thương nào cho anh, nhưng có thể đánh văng anh ra bảy tám bước thì đúng là rất hiếm thấy!
“Tôi mới là người nên hỏi những lời này!”
Diệp Vĩnh Khang nghiêm giọng quát, ngay sau đó, anh thả lỏng cơ thể, bắt đầu dùng hết sức lực đánh về phía đối phương.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi về nước, Diệp Vĩnh Khang dùng toàn lực đánh nhau với người khác.
Cho dù lần trước đấu với Địa Tàng với thể chất cuồng thú, Diệp Vĩnh Khang cũng chỉ thêm lực phòng ngự phút cuối, khi tấn công cũng chưa dùng hết sức mình.
Bình luận facebook