Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 588: Bạch Long Sứ
Nhưng giáo chủ giáo phái áo đỏ vẫn tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt như cũ, bình tĩnh nói: "Sotal, tôi cho ông thêm một cơ hội cuối cùng, để cho ông đi vào thế giới cực lạc một cách tự hào".
"A!"
Sotal cười nhạt, chỉ vào giáo chủ giáo phái áo đỏ, tức giận nói: "Không ngại nói cho ông biết, từ một năm trước, tôi cũng đã đột phá thực lực Chiến Thánh bảy sao rồi!"
"Vừa nãy không phải ông nói tôi muốn làm phản sao? Được, hôm nay tôi làm phản đây, tôi xem thử ai có thể ngăn được tôi!"
Nói xong, Sotal chợt quát một tiếng, cả người đột nhiên bật lên, giơ hai lòng bàn tay ra tấn công về phía giáo chủ giáo phái áo đỏ.
Giáo chủ giáo phái áo đỏ ngồi ngay ngắn ở trên ghế, lại không hề nhúc nhích.
Ngay khi hai bàn tay của Sotal sắp đến gần, từ bên cạnh đột nhiên có một bóng dáng màu trắng vụt qua, đồng thời mang theo ánh sáng lạnh lẽo!
Chỉ nghe thấy một tiếng soạt, thân hình Sotal đột nhiên bay ngược ra ngoài, sau đó rơi xuống từ giữa không trung, đập mạnh xuống đất vang lên một tiếng bịch.
Trên cổ ông ta xuất hiện một đường rất mảnh màu đỏ, từ đó máu tươi trào ra ngoài ào ạt, từ yết hầu phát ra tiếng ọc ọc, đôi mắt trợn lên, bên trong tràn đầy vẻ không tưởng tượng nổi và không cam lòng!
Bên cạnh giáo chủ giáo phái áo đỏ lại xuất hiện một người đàn ông mặc bộ quần áo dài trắng như tuyết, da dẻ trắng nõn, vóc người cao lớn, mặt mũi tuấn tú.
Trong tay người đàn ông cầm bảo kiếm Ngân Long là một thanh kiếm thân nhỏ dài sáng như tuyết!
Sau khi cho kiếm vào vỏ, người đàn ông quần áo trắng nhìn thi thể của Sotal dửng dưng mở lời, giọng nói hơi nữ tính: "Chỉ là Chiến Thánh bảy sao, cũng dám hỗn láo trước mặt giáo chủ, chết không hết tội!"
Giáo chủ giáo phái áo đỏ hài lòng gật đầu: "Bạch Long Sứ, kiếm pháp Ngân Long của cậu lại tiến bộ rồi".
Bạch Long Sứ cho vội vàng cung kính nói: "Đa tạ giáo chủ đã khen ngợi, thực lực của thuộc hạ chưa được một phần mười so với giáo chủ, giáo chủ khen quả thực khiến thuộc hạ cảm thấy xấu hổ không biết làm sao".
Bùm bụp!
Bùm bụp!
Lúc này, sau khi nhóm giáo chúng áo đỏ trong đại điện lấy lại tinh thần, lập tức quỳ xuống đất, cơ thể run lẩy bẩy không khống chế nổi.
Bọn họ đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động!
Chiến Thánh bảy sao, chiến lực này trong mắt bọn họ đã là sự tồn tại rất cao xa rồi!
Không ngờ lại bị Bạch Long Sứ dùng một chiêu giết chết trong nháy mắt!
Mà Bạch Long Sứ lại nói công khai, thực lực của anh ta còn chưa đến một phần mười của giáo chủ, vậy tu vi của giáo chủ ngày nay, đã đạt đến cảnh giới đáng sợ như thế nào nữa?
Vả lại bọn họ đều biết, Bạch Long Sứ trước nay không bao giờ nói dối trước mặt giáo chủ, càng không nói quá lên, nếu anh ta nói hai phần mười, vậy có nghĩa là thực lực giáo chủ nhất định cao gấp mấy lần anh ta!
"Mọi người đứng lên đi, Sotal tự tìm đường chết, không liên quan đến mọi người, lòng trung thành của mọi người đối với tôi, tôi vẫn luôn thấy rất rõ".
Giáo chủ giáo phái áo đỏ nói với một nhóm giáo chúng run lẩy bẩy bò lổm ngổm trên mặt đất.
"Đa tạ giáo chủ, thuộc hạ nguyện trọn đời trung thành với giáo chủ!"
Một đám người cảm tạ ân đức, những người từng là vây cánh của Sotal, mới vừa rồi thậm chí người đã đứng ra giúp Sotal cùng làm phản, lúc này đã hoàn toàn bỏ đi suy nghĩ đó.
Giáo chủ giáo phái áo đỏ mượn cái chết của Dognun, quét sạch hoàn toàn tai họa ngầm cuối cùng trong giáo phái áo đỏ từ khi ông ta nhậm chức giáo chủ đến nay!
Bắt đầu từ bây giờ, toàn bộ giáo phái áo đỏ thật sự bị ông ta nắm trong lòng bàn tay!
"Công chúa Loan Loan đến!"
Ngay lúc này, thị vệ ngoài cửa đột nhiên hô to.
Ngay sau đó một cô gái trẻ tuổi mặt mũi xinh đẹp, vóc dáng nóng bỏng, mặc một bộ đồ phong cách cổ đại bằng vải lĩnh đỏ từ bên ngoài hấp tấp đi vào.
"Loan Loan, không phải con đang dốc lòng tu luyện ở đầm Phần Hỏa sao, sao chưa đến ngày mà con đã chạy ra ngoài rồi?"
Trong lời nói của giáo chủ giáo phái áo đỏ hàm chứa vẻ ôn hòa hiền lành.
Trừ bảy người con trai nuôi, ông ta còn có một con gái nuôi nhỏ nhất, cũng chính là công chúa Loan Loan trước mặt.
Công chúa Loan Loan trời sinh tính tình ương bướng, tính cách giống như con trai, nhưng lại thông minh tinh quái, lại là thể chất trời sinh biến dị chịu lửa, còn tu luyện được Phần Hỏa Thủ Quyết thiên hạ vô song, được giáo chủ rất cưng chiều.
"Giáo phụ, ngày viết trong sách đó bị sai, cái gì mà bảy bảy bốn chín ngày, tới hôm nay mới mười hai ngày, con đã luyện xong quyển bí tịch kia rồi".
“Con vừa nghe nói anh Dognun bị người ta giết, con cho rằng, tuy giáo phái áo đỏ chúng ta coi nhiệm vụ của mình là phổ độ chúng sinh thiên hạ, nhưng anh Dognun cũng không thể chết một cách không rõ ràng như vậy được”.
“Nếu ngay cả người của mình chết, mà chúng ta cũng có thể thờ ơ lạnh nhạt, thì làm sao nói đến chuyện phổ độ chúng sinh?"
“Cho nên con gái cho rằng, chúng ta có thể sai mấy cao thủ ra âm thầm làm chuyện này, lột da hung thủ làm thành vật tế tiễn đưa anh Dognun".
"Cứ như vậy, không chỉ không ảnh hưởng đại cục, cũng có thể khiến cho anh Dognun ở thế giới cực lạc xa xôi nhắm mắt".
Giáo chủ giáo phái áo đỏ nghe xong cười to ha ha: "Vẫn là con gái tôi hiểu ý tôi nhất, vậy con nói xem chuyện này nên sai ai đi thì tốt đây?"
Công chúa Loan Loan ưỡn bộ ngực dậy thì rất tốt lên, nói: "Để cho con đi cho, nếu không bố cứ nói con suốt ngày không có chuyện làm, lần này con nhất quyết phải báo thù rửa hận cho anh Dognun”.
"Hơn nữa, giáo phụ cũng biết Phần Hỏa Thủ Quyết của con mà, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu".
Giáo chủ giáo phái áo đỏ tỏ ra hơi do dự, ngay lúc này, Bạch Long Sứ bên cạnh đột nhiên nói: "Khởi bẩm giáo chủ, thuộc hạ cho là công chúa Loan Loan nói rất đúng".
"Tôn chỉ của giáo phái áo đỏ chúng ta là phổ độ chúng sinh thiên hạ sớm ngày thoát khỏi bể khổ, nhưng nếu ngay cả người thân thuộc nhất của chúng ta cũng không thể chăm lo được, làm sao nói đến chuyện phổ độ chúng sinh thiên hạ?"
Loan Loan nghe nói như vậy tỏ ra hết sức vui mừng, nhướng mày với Bạch Long Sứ, nói: "Không ngờ Tiểu Bạch Trùng như anh cũng khá thông minh đấy".
Tiểu Bạch Long không trả lời Loan Loan, mà tiếp tục nói với giáo chủ giáo phái áo đỏ: "Có điều, đối với người được chọn để rời núi, thuộc hạ cho rằng, tuy tu vi của công chúa Loan Loan đạt yêu cầu, nhưng lại quá ham chơi, tính tình cũng cần chờ mài giũa thêm".
"Vì lý do ổn thỏa, thuộc hạ đề nghị để cho Ba Ác Ma đi, chắc chắn có thể giết chết hung thủ trả thù xả hận cho Thất hoàng tử!"
Loan Loan vừa nghe thấy lời này lập tức không vui, bất mãn nói với Bạch Long Sứ: "Tiểu Bạch Trùng, anh nói bậy nói bạ gì ở đây hả, anh sợ tôi lập công lấn át anh phải không, Ba Ác Ma có gì tốt, giáo phụ, bố đừng nghe Tiểu Bạch Trùng này nói lung tung...”
"Im miệng!"
Giáo chủ giáo phái áo đỏ đưa tay lên, sau một lúc trầm ngâm, gật đầu nói: "Bạch Long Sứ nói rất có lý, tính tình Loan Loan quá ương bướng, nếu đi ra ngoài không chừng sẽ gây ra mối họa gì đó".
"Truyền giáo lệnh của tôi, thông báo cho Ba Ác Ma vào điện!"
“Đồ Tiểu Bạch Trùng, tôi chưa xong với anh đâu, hừ!”
Loan Loan trừng mắt hung tợn với Bạch Long Sứ, ngay sau đó thở hồng hộc xoay người rời đi.
Nhưng cũng không có người truy cứu hành động vô lễ của cô ta, bởi vì từ lâu giáo chủ đã nói, tính tình công chúa Loan Loan từ nhỏ đã ương bướng, chỉ cần không trái với nguyên tắc, về quy tắc, có thể tương đối nới lỏng một chút với cô ta.
Lời nói này hơi bộc trực, nhưng chỉ cần công chúa Loan Loan đừng phạm sai lầm quá lớn, những chuyện khác tùy cô ta làm gì thì làm, điều này là độc nhất ở cả giáo phái áo đỏ.
Đủ để thấy được sự cưng chiều của giáo chủ giáo phái áo đỏ đối với cô ta.
Chỉ chốc lát sau, hai người đàn ông mặc đồ đỏ, đội mũ màu vàng hình trăng lưỡi liềm, một mập một gầy chậm rãi từ bên ngoài đi vào.
"Ba Ác Ma tham kiến giáo chủ”.
Hai người cung kính hành lễ với giáo chủ giáo phái áo đỏ.
Điều kỳ lạ là bọn họ rõ ràng chỉ có hai người, nhưng lại phát ra giọng nói của ba người.
Nhưng dường như giáo chủ giáo phái áo đỏ không hề lạ lẫm gì với điều này, nói: "Lần này ra lệnh cho ba người các cậu xuống núi, trừ việc giúp Thất hoàng tử trả thù xả hận ra, cần phải mang chày kim cương kia về, vụ làm ăn này là đơn hàng của gia tộc Hắc Ưng từ Y Quốc, phải bảo đảm không xảy ra sai sót gì!"
"Vâng, thuộc hạ đã rõ!"
Hai người một gầy một béo cùng lên tiếng, nhưng lại phát ra ba giọng nói!
"A!"
Sotal cười nhạt, chỉ vào giáo chủ giáo phái áo đỏ, tức giận nói: "Không ngại nói cho ông biết, từ một năm trước, tôi cũng đã đột phá thực lực Chiến Thánh bảy sao rồi!"
"Vừa nãy không phải ông nói tôi muốn làm phản sao? Được, hôm nay tôi làm phản đây, tôi xem thử ai có thể ngăn được tôi!"
Nói xong, Sotal chợt quát một tiếng, cả người đột nhiên bật lên, giơ hai lòng bàn tay ra tấn công về phía giáo chủ giáo phái áo đỏ.
Giáo chủ giáo phái áo đỏ ngồi ngay ngắn ở trên ghế, lại không hề nhúc nhích.
Ngay khi hai bàn tay của Sotal sắp đến gần, từ bên cạnh đột nhiên có một bóng dáng màu trắng vụt qua, đồng thời mang theo ánh sáng lạnh lẽo!
Chỉ nghe thấy một tiếng soạt, thân hình Sotal đột nhiên bay ngược ra ngoài, sau đó rơi xuống từ giữa không trung, đập mạnh xuống đất vang lên một tiếng bịch.
Trên cổ ông ta xuất hiện một đường rất mảnh màu đỏ, từ đó máu tươi trào ra ngoài ào ạt, từ yết hầu phát ra tiếng ọc ọc, đôi mắt trợn lên, bên trong tràn đầy vẻ không tưởng tượng nổi và không cam lòng!
Bên cạnh giáo chủ giáo phái áo đỏ lại xuất hiện một người đàn ông mặc bộ quần áo dài trắng như tuyết, da dẻ trắng nõn, vóc người cao lớn, mặt mũi tuấn tú.
Trong tay người đàn ông cầm bảo kiếm Ngân Long là một thanh kiếm thân nhỏ dài sáng như tuyết!
Sau khi cho kiếm vào vỏ, người đàn ông quần áo trắng nhìn thi thể của Sotal dửng dưng mở lời, giọng nói hơi nữ tính: "Chỉ là Chiến Thánh bảy sao, cũng dám hỗn láo trước mặt giáo chủ, chết không hết tội!"
Giáo chủ giáo phái áo đỏ hài lòng gật đầu: "Bạch Long Sứ, kiếm pháp Ngân Long của cậu lại tiến bộ rồi".
Bạch Long Sứ cho vội vàng cung kính nói: "Đa tạ giáo chủ đã khen ngợi, thực lực của thuộc hạ chưa được một phần mười so với giáo chủ, giáo chủ khen quả thực khiến thuộc hạ cảm thấy xấu hổ không biết làm sao".
Bùm bụp!
Bùm bụp!
Lúc này, sau khi nhóm giáo chúng áo đỏ trong đại điện lấy lại tinh thần, lập tức quỳ xuống đất, cơ thể run lẩy bẩy không khống chế nổi.
Bọn họ đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động!
Chiến Thánh bảy sao, chiến lực này trong mắt bọn họ đã là sự tồn tại rất cao xa rồi!
Không ngờ lại bị Bạch Long Sứ dùng một chiêu giết chết trong nháy mắt!
Mà Bạch Long Sứ lại nói công khai, thực lực của anh ta còn chưa đến một phần mười của giáo chủ, vậy tu vi của giáo chủ ngày nay, đã đạt đến cảnh giới đáng sợ như thế nào nữa?
Vả lại bọn họ đều biết, Bạch Long Sứ trước nay không bao giờ nói dối trước mặt giáo chủ, càng không nói quá lên, nếu anh ta nói hai phần mười, vậy có nghĩa là thực lực giáo chủ nhất định cao gấp mấy lần anh ta!
"Mọi người đứng lên đi, Sotal tự tìm đường chết, không liên quan đến mọi người, lòng trung thành của mọi người đối với tôi, tôi vẫn luôn thấy rất rõ".
Giáo chủ giáo phái áo đỏ nói với một nhóm giáo chúng run lẩy bẩy bò lổm ngổm trên mặt đất.
"Đa tạ giáo chủ, thuộc hạ nguyện trọn đời trung thành với giáo chủ!"
Một đám người cảm tạ ân đức, những người từng là vây cánh của Sotal, mới vừa rồi thậm chí người đã đứng ra giúp Sotal cùng làm phản, lúc này đã hoàn toàn bỏ đi suy nghĩ đó.
Giáo chủ giáo phái áo đỏ mượn cái chết của Dognun, quét sạch hoàn toàn tai họa ngầm cuối cùng trong giáo phái áo đỏ từ khi ông ta nhậm chức giáo chủ đến nay!
Bắt đầu từ bây giờ, toàn bộ giáo phái áo đỏ thật sự bị ông ta nắm trong lòng bàn tay!
"Công chúa Loan Loan đến!"
Ngay lúc này, thị vệ ngoài cửa đột nhiên hô to.
Ngay sau đó một cô gái trẻ tuổi mặt mũi xinh đẹp, vóc dáng nóng bỏng, mặc một bộ đồ phong cách cổ đại bằng vải lĩnh đỏ từ bên ngoài hấp tấp đi vào.
"Loan Loan, không phải con đang dốc lòng tu luyện ở đầm Phần Hỏa sao, sao chưa đến ngày mà con đã chạy ra ngoài rồi?"
Trong lời nói của giáo chủ giáo phái áo đỏ hàm chứa vẻ ôn hòa hiền lành.
Trừ bảy người con trai nuôi, ông ta còn có một con gái nuôi nhỏ nhất, cũng chính là công chúa Loan Loan trước mặt.
Công chúa Loan Loan trời sinh tính tình ương bướng, tính cách giống như con trai, nhưng lại thông minh tinh quái, lại là thể chất trời sinh biến dị chịu lửa, còn tu luyện được Phần Hỏa Thủ Quyết thiên hạ vô song, được giáo chủ rất cưng chiều.
"Giáo phụ, ngày viết trong sách đó bị sai, cái gì mà bảy bảy bốn chín ngày, tới hôm nay mới mười hai ngày, con đã luyện xong quyển bí tịch kia rồi".
“Con vừa nghe nói anh Dognun bị người ta giết, con cho rằng, tuy giáo phái áo đỏ chúng ta coi nhiệm vụ của mình là phổ độ chúng sinh thiên hạ, nhưng anh Dognun cũng không thể chết một cách không rõ ràng như vậy được”.
“Nếu ngay cả người của mình chết, mà chúng ta cũng có thể thờ ơ lạnh nhạt, thì làm sao nói đến chuyện phổ độ chúng sinh?"
“Cho nên con gái cho rằng, chúng ta có thể sai mấy cao thủ ra âm thầm làm chuyện này, lột da hung thủ làm thành vật tế tiễn đưa anh Dognun".
"Cứ như vậy, không chỉ không ảnh hưởng đại cục, cũng có thể khiến cho anh Dognun ở thế giới cực lạc xa xôi nhắm mắt".
Giáo chủ giáo phái áo đỏ nghe xong cười to ha ha: "Vẫn là con gái tôi hiểu ý tôi nhất, vậy con nói xem chuyện này nên sai ai đi thì tốt đây?"
Công chúa Loan Loan ưỡn bộ ngực dậy thì rất tốt lên, nói: "Để cho con đi cho, nếu không bố cứ nói con suốt ngày không có chuyện làm, lần này con nhất quyết phải báo thù rửa hận cho anh Dognun”.
"Hơn nữa, giáo phụ cũng biết Phần Hỏa Thủ Quyết của con mà, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu".
Giáo chủ giáo phái áo đỏ tỏ ra hơi do dự, ngay lúc này, Bạch Long Sứ bên cạnh đột nhiên nói: "Khởi bẩm giáo chủ, thuộc hạ cho là công chúa Loan Loan nói rất đúng".
"Tôn chỉ của giáo phái áo đỏ chúng ta là phổ độ chúng sinh thiên hạ sớm ngày thoát khỏi bể khổ, nhưng nếu ngay cả người thân thuộc nhất của chúng ta cũng không thể chăm lo được, làm sao nói đến chuyện phổ độ chúng sinh thiên hạ?"
Loan Loan nghe nói như vậy tỏ ra hết sức vui mừng, nhướng mày với Bạch Long Sứ, nói: "Không ngờ Tiểu Bạch Trùng như anh cũng khá thông minh đấy".
Tiểu Bạch Long không trả lời Loan Loan, mà tiếp tục nói với giáo chủ giáo phái áo đỏ: "Có điều, đối với người được chọn để rời núi, thuộc hạ cho rằng, tuy tu vi của công chúa Loan Loan đạt yêu cầu, nhưng lại quá ham chơi, tính tình cũng cần chờ mài giũa thêm".
"Vì lý do ổn thỏa, thuộc hạ đề nghị để cho Ba Ác Ma đi, chắc chắn có thể giết chết hung thủ trả thù xả hận cho Thất hoàng tử!"
Loan Loan vừa nghe thấy lời này lập tức không vui, bất mãn nói với Bạch Long Sứ: "Tiểu Bạch Trùng, anh nói bậy nói bạ gì ở đây hả, anh sợ tôi lập công lấn át anh phải không, Ba Ác Ma có gì tốt, giáo phụ, bố đừng nghe Tiểu Bạch Trùng này nói lung tung...”
"Im miệng!"
Giáo chủ giáo phái áo đỏ đưa tay lên, sau một lúc trầm ngâm, gật đầu nói: "Bạch Long Sứ nói rất có lý, tính tình Loan Loan quá ương bướng, nếu đi ra ngoài không chừng sẽ gây ra mối họa gì đó".
"Truyền giáo lệnh của tôi, thông báo cho Ba Ác Ma vào điện!"
“Đồ Tiểu Bạch Trùng, tôi chưa xong với anh đâu, hừ!”
Loan Loan trừng mắt hung tợn với Bạch Long Sứ, ngay sau đó thở hồng hộc xoay người rời đi.
Nhưng cũng không có người truy cứu hành động vô lễ của cô ta, bởi vì từ lâu giáo chủ đã nói, tính tình công chúa Loan Loan từ nhỏ đã ương bướng, chỉ cần không trái với nguyên tắc, về quy tắc, có thể tương đối nới lỏng một chút với cô ta.
Lời nói này hơi bộc trực, nhưng chỉ cần công chúa Loan Loan đừng phạm sai lầm quá lớn, những chuyện khác tùy cô ta làm gì thì làm, điều này là độc nhất ở cả giáo phái áo đỏ.
Đủ để thấy được sự cưng chiều của giáo chủ giáo phái áo đỏ đối với cô ta.
Chỉ chốc lát sau, hai người đàn ông mặc đồ đỏ, đội mũ màu vàng hình trăng lưỡi liềm, một mập một gầy chậm rãi từ bên ngoài đi vào.
"Ba Ác Ma tham kiến giáo chủ”.
Hai người cung kính hành lễ với giáo chủ giáo phái áo đỏ.
Điều kỳ lạ là bọn họ rõ ràng chỉ có hai người, nhưng lại phát ra giọng nói của ba người.
Nhưng dường như giáo chủ giáo phái áo đỏ không hề lạ lẫm gì với điều này, nói: "Lần này ra lệnh cho ba người các cậu xuống núi, trừ việc giúp Thất hoàng tử trả thù xả hận ra, cần phải mang chày kim cương kia về, vụ làm ăn này là đơn hàng của gia tộc Hắc Ưng từ Y Quốc, phải bảo đảm không xảy ra sai sót gì!"
"Vâng, thuộc hạ đã rõ!"
Hai người một gầy một béo cùng lên tiếng, nhưng lại phát ra ba giọng nói!
Bình luận facebook