Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 591: Kế hay
Trong khi Quách Thụy Hoa hào hứng khen ngợi, ông ta nóng lòng lấy điện thoại ra thực hiện việc này.
Là một bậc thầy đã làm việc trong lĩnh vực truyền thông mới hơn mười năm, Quách Thụy Hoa có thể nói là rất thành thạo với thủ đoạn này, chưa đầy mười phút, những tiếng chửi mắng không ngớt xuất hiện.
Hàng chục người nổi tiếng lớn nhỏ trên mạng bắt đầu oanh tạc mạng xã hội, tố cáo công ty giải trí Huyền Trúc đạo nhái.
Rất nhanh sau đó vô số cư dân mạng đã hùa theo, đủ các thể loại chửi mắng khác nhau.
“Công ty giải trí Huyền Trúc là tên trộm trong giới văn hóa, thứ công ty mặt dày như vậy nên khiến chúng phá sản!”
“Không biết xấu hổ, chưa từng thấy loại người nào vô liêm sỉ như vậy!”
“Không có năng lực thì đừng quay phim, chạy đi sao chép tác phẩm của công ty phim ảnh Kiều Tuyên mà không thấy nhục sao?”
“Cái quái gì vậy, một công ty dởm đến tên còn chưa từng nghe qua không ngờ lại làm ra loại chuyện xấu hổ như vậy”.
Những câu chửi thề, mắng nhiếc trên mạng ngày càng xuất hiện nhiều hơn, trong đó có rất nhiều những lời lẽ khó nghe được lan truyền rầm rộ trên mạng.
Tuy nhiên khi nhìn thấy những lời mắng chửi này, đám người Diệp Vĩnh Khang lại vui mừng khôn xiết.
“Vợ à, tiếp thêm lửa cho bọn họ”.
Diệp Vĩnh Khang ngồi vắt chéo hai chân, cười một cách vui vẻ.
“Em biết rồi!”
Hạ Huyền Trúc lập tức hiểu ý của Diệp Vĩnh Khang, vội vàng lấy điện thoại ra, đăng một dòng trạng thái lên tài khoản mạng xã hội của công ty: Nói chúng tôi đạo nhái, có bằng chứng không? Chưa tìm hiểu rõ mọi chuyện đã làm ầm ĩ lên, não là một thứ tốt, hi vọng mọi người đều có não!
Ngay khi dòng trạng thái này được đăng lên, toàn bộ mạng Internet lập tức bùng nổ!
Vô số cư dân mạng đã tức giận đến mức mụ mị đầu óc, bắt đầu phản công một cách dữ dội.
Cuối cùng cơn giận dữ này đã lan tới ba nền tảng mạng xã hội lớn, tới bên dưới poster tuyên truyền phim điện ảnh mới của công ty phim ảnh Kiều Tuyên.
Chỉ trong vài phút, đã có hàng chục nghìn bình luận, đều là bất bình thay cho công ty phim ảnh Kiều Tuyên, sau đó chỉ trích công ty giải trí Huyền Trúc là vô liêm sỉ.
Sự tình tiến triển tới hiện giờ, hầu hết mọi người của công ty giải trí Huyền Trúc đều bừng tỉnh ra, Tô Tô và Lý Hiểu Đan kích động kéo tay của Tiền Tử Mạn, khen ngợi cô ta vì thủ đoạn lợi hại này.
Chỉ có mình La Hâm thật thà vẫn còn thấy rất khó hiểu, nhìn đám người hoan hô ăn mừng, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Chúng ta đã bị mắng thành vậy rồi, sao mọi người lại vui vẻ thế?”
Lý Hiểu Đan chớp mắt, giọng điệu kỳ quái nói: “Vậy thì phải hỏi Tử Mạn nhà anh ấy”.
Tô Tô ở bên cạnh cũng che miệng cười thầm khi nghe được những lời này, hùa theo: “Đúng vậy, Tử Mạn nhà anh là rõ nhất”.
Khuôn mặt lương thiện của La Hâm đỏ như đít khỉ, ngay cả lời nói cũng trở nên không mạch lạc: “Các…các cô…đừng có nói linh tinh…”
Khi mọi người nhìn thấy bộ dạng bối rối này của La Hâm, ai nấy cũng đều bật cười.
Mối nhân duyên này giữa cậu ấy và Tiền Tử Mạn phải bắt đầu bằng một cảnh trong bộ phim.
Theo cốt truyện, La Hâm và Tiền Tử Mạn có một cảnh hôn.
Điều này khiến cho La Hâm, người chưa từng chạm vào con gái bao giờ cảm thấy rất khó xử, nói thế nào cũng không được.
Cuối cùng đạo diễn râu ria lo lắng, nói rằng nếu cậu ấy cứ tiếp tục như vậy thì sẽ trì hoãn tiến độ của bộ phim, và nếu việc quay phim không thể hoàn thành đúng thời hạn, cậu ấy sẽ là tội đồ lớn nhất, phá hủy công sức của tất cả mọi người.
Lúc đó La Hâm mới nghiến răng, lấy hết can đảm để hôn Tiền Tử Mạn.
Tuy nhiên trong phương diện này cậu ấy hoàn toàn là lính mới, không phải chạm mũi thì là nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt đau khổ, dù quay thế nào cũng không thể đạt hiệu quả tốt được.
Sau hàng chục cảnh quay liên tiếp, Tiền Tử Mạn cũng lo lắng, tức giận mắng La Hâm: “Có phải anh cố ý không, nếu như anh muốn hôn thêm nhiều lần thì đợi khi nào quay xong tôi sẽ cho anh hôn đủ!”
Khi La Hâm nghe thấy điều này, lo lắng đến mức run rẩy, không ngừng nói xin lỗi, giải thích rằng cậu ấy không hề có ý đó.
Từ đó về sau, đoàn phim ngày nào cũng nói đùa về chuyện ấy, lần nào cũng khiến cho La Hâm ngượng chín cả mặt.
“La Hâm, anh có thể đàn ông một chút được không, tôi còn chưa nói gì, một người đàn ông như anh sao lại xấu hổ rồi”.
Tiền Tử Mạn trợn mắt chê bai, cô ấy rất ghét một người đàn ông õng à õng ẹo.
Nhưng vẫn tiếp tục giải thích: “Chuyện này rất đơn giản, bây giờ tất cả mọi người đều đang mắng chúng ta, nhưng có một hiệu quả kèm theo đó là, khi bọn họ đang mắng chúng ta thì cũng biết được thời gian chiếu và bộ phim của chúng ta, điều đó đồng nghĩa với việc chúng ta được tuyên truyền miễn phí”.
La Hâm nghe xong vẫn tỏ vẻ khó hiểu: “Nhưng mà vì sao không tuyên truyền cái gì tốt đẹp lại cứ phải khiến bọn họ mắng chúng ta chứ”.
Tiền Tử Mạn nghe xong có chút hậm hực nói: “Đầu anh chứa cái gì vậy, tự mình suy nghĩ xem!”
Mặc dù Tiền Tử Mạn bây giờ đã thay đổi tốt hơn, đối xử với mọi người rất chân thành lương thiện, mối quan hệ trong đoàn làm phim cũng rất tốt.
Nhưng cô ta vẫn luôn coi thường La Hâm, không phải vì La Hâm có vẻ ngoài bình thường hay xuất thân bần hèn mà vì bộ dạng co rúm hèn nhát của cậu ất, điều này khiến cho Tiền Tử Mạn cảm thấy cậu ấy đặc biệt không có tố chất đàn ông. Mà Tiền Tử Mạn thì khinh thường nhất loại người này.
Cuối cùng vì để giảm bớt sự gượng gạo của La Hâm, Diệp Vĩnh Khang nói: “Chuyện này rất đơn giản. Đây là quy luật của bản tính con người”.
“Bây giờ tiết tấu của xã hội rất nhanh, áp lực lớn, rất nhiều người đều vì quá áp lực, không có ai quan tâm đến những chuyện đó cả”.
“Nhưng họ đặc biệt quan tâm đến những thứ tiêu cực, bởi vì là những thứ tiêu cực, họ có thể thoải mái gõ bàn phím tấn công mà không phải chịu sự trừng phạt của pháp luật”.
“Nhìn thì có vẻ như đang đòi lại chính nghĩa, thực chất họ đang muốn trút bỏ nỗi muộn phiền bên trong mình, sử dụng cách thức ảo này để che đậy sự trống rỗng và nỗi sợ hãi trong lòng, có thể đạt được cảm giác thỏa mãn ngắn ngủi và sự ảo tưởng về bản thân”.
“La Hâm, cậu phải nhớ kỹ một điểm, thế giới này luôn do con người thống trị, cho nên bất cứ chuyện gì cũng không thể chỉ nhìn bề ngoài mà phải phân tích về bản chất con người”.
La Hâm nửa hiểu nửa không khẽ gật đầu, nhỏ tiếng nói: “Biết rồi ạ, anh Diệp”.
Mọi thứ đã sẵn sàng, chờ đợi màn tiếp theo ra mắt.
Công ty phim ảnh Kiều Tuyên.
Tiểu Mã nhìn những tràng mắng chửi trên màn hình, miệng cười không ngớt: “Không ngờ rằng lại như vậy, đúng là được trời giúp”.
“Đám ngu bên công ty giải trí Huyền Trúc lúc này e rằng đã bị nước bọt nhấn chìm rồi, dám đối đầu với Tiểu Mã tôi, chán sống rồi!”
“Này cậu kia, cậu gọi điện cho nữ diễn viên lần trước, bảo cô ấy trang điểm xinh đẹp một chút, lập tức tới nhà tìm tôi, nói rằng tôi muốn cùng cô ấy nói chuyện đời”.
Tiểu Mã sau khi hét lên thì nhàn nhã đứng dậy, ngâm nga một bài hát, chuẩn bị quay về nhà hưởng thụ cuộc sống.
“Anh Mã, nhưng sếp Kiều có dặn dò, bảo anh phụ trách trông chừng cảnh phim cuối cùng quay xong. Có chuyện gì thì lập tức báo cáo cho cô ấy, vì vậy bây giờ anh không thể rời khỏi văn phòng được”.
Một nhân viên bên cạnh vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
Tiểu Mã nghe xong không nói gì lập tức đi tới tát mạnh vào mặt đối phương một cái, tức giận chỉ vào mũi mũi người đó nói: “Mẹ kiếp mày là cái thá gì, tao muốn đi đâu đến lượt mày chỉ trò à?”
“Nghe đây, tao bảo mày làm gì thì mày làm như vậy, sau này nếu như dám nói thêm một câu, cẩn thận ông đây cắt lưỡi mày!”
“Còn nữa, bộ phim này còn gì nữa mà xem? Kết quả bày sẵn ra đấy rồi, dựa vào danh tiếng của Tiểu Mã tao thì đương nhiên phải tạo ra lịch sử phòng vé rồi”.
“Đám khốn nạn giải trí Huyền Trúc, chúng nó có tư cách gì mà cạnh tranh với tao. Chờ xem, nếu như doanh thu phòng vé của chúng có thể bằng được 1/1000 của tao, tao sẽ cắm đầu vào bồn cầu!”
Nói xong Tiểu Mã tiếp tục ung dung đi về phía cửa, mặc cho nhân viên bị đánh nghiến răng nghiến lợi không dám lên tiếng, chỉ có thể âm thầm chửi rủa mười tám đời tổ tông nhà Tiểu Mã lên một nghìn lần.
“Mẹ kiếp, đúng lúc ông đây cũng muốn tan làm sớm!”
Nhân viên đó sau khi chửi đổng một câu, cũng phẫn nộ đi ra khỏi phòng, còn về chuyện xem chừng bộ phim, vốn dĩ là Kiều Tử Huyên giao cho Tiểu Mã, nếu lát nữa xảy ra chuyện gì thì hoàn toàn là lỗi của hắn.
Là một bậc thầy đã làm việc trong lĩnh vực truyền thông mới hơn mười năm, Quách Thụy Hoa có thể nói là rất thành thạo với thủ đoạn này, chưa đầy mười phút, những tiếng chửi mắng không ngớt xuất hiện.
Hàng chục người nổi tiếng lớn nhỏ trên mạng bắt đầu oanh tạc mạng xã hội, tố cáo công ty giải trí Huyền Trúc đạo nhái.
Rất nhanh sau đó vô số cư dân mạng đã hùa theo, đủ các thể loại chửi mắng khác nhau.
“Công ty giải trí Huyền Trúc là tên trộm trong giới văn hóa, thứ công ty mặt dày như vậy nên khiến chúng phá sản!”
“Không biết xấu hổ, chưa từng thấy loại người nào vô liêm sỉ như vậy!”
“Không có năng lực thì đừng quay phim, chạy đi sao chép tác phẩm của công ty phim ảnh Kiều Tuyên mà không thấy nhục sao?”
“Cái quái gì vậy, một công ty dởm đến tên còn chưa từng nghe qua không ngờ lại làm ra loại chuyện xấu hổ như vậy”.
Những câu chửi thề, mắng nhiếc trên mạng ngày càng xuất hiện nhiều hơn, trong đó có rất nhiều những lời lẽ khó nghe được lan truyền rầm rộ trên mạng.
Tuy nhiên khi nhìn thấy những lời mắng chửi này, đám người Diệp Vĩnh Khang lại vui mừng khôn xiết.
“Vợ à, tiếp thêm lửa cho bọn họ”.
Diệp Vĩnh Khang ngồi vắt chéo hai chân, cười một cách vui vẻ.
“Em biết rồi!”
Hạ Huyền Trúc lập tức hiểu ý của Diệp Vĩnh Khang, vội vàng lấy điện thoại ra, đăng một dòng trạng thái lên tài khoản mạng xã hội của công ty: Nói chúng tôi đạo nhái, có bằng chứng không? Chưa tìm hiểu rõ mọi chuyện đã làm ầm ĩ lên, não là một thứ tốt, hi vọng mọi người đều có não!
Ngay khi dòng trạng thái này được đăng lên, toàn bộ mạng Internet lập tức bùng nổ!
Vô số cư dân mạng đã tức giận đến mức mụ mị đầu óc, bắt đầu phản công một cách dữ dội.
Cuối cùng cơn giận dữ này đã lan tới ba nền tảng mạng xã hội lớn, tới bên dưới poster tuyên truyền phim điện ảnh mới của công ty phim ảnh Kiều Tuyên.
Chỉ trong vài phút, đã có hàng chục nghìn bình luận, đều là bất bình thay cho công ty phim ảnh Kiều Tuyên, sau đó chỉ trích công ty giải trí Huyền Trúc là vô liêm sỉ.
Sự tình tiến triển tới hiện giờ, hầu hết mọi người của công ty giải trí Huyền Trúc đều bừng tỉnh ra, Tô Tô và Lý Hiểu Đan kích động kéo tay của Tiền Tử Mạn, khen ngợi cô ta vì thủ đoạn lợi hại này.
Chỉ có mình La Hâm thật thà vẫn còn thấy rất khó hiểu, nhìn đám người hoan hô ăn mừng, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Chúng ta đã bị mắng thành vậy rồi, sao mọi người lại vui vẻ thế?”
Lý Hiểu Đan chớp mắt, giọng điệu kỳ quái nói: “Vậy thì phải hỏi Tử Mạn nhà anh ấy”.
Tô Tô ở bên cạnh cũng che miệng cười thầm khi nghe được những lời này, hùa theo: “Đúng vậy, Tử Mạn nhà anh là rõ nhất”.
Khuôn mặt lương thiện của La Hâm đỏ như đít khỉ, ngay cả lời nói cũng trở nên không mạch lạc: “Các…các cô…đừng có nói linh tinh…”
Khi mọi người nhìn thấy bộ dạng bối rối này của La Hâm, ai nấy cũng đều bật cười.
Mối nhân duyên này giữa cậu ấy và Tiền Tử Mạn phải bắt đầu bằng một cảnh trong bộ phim.
Theo cốt truyện, La Hâm và Tiền Tử Mạn có một cảnh hôn.
Điều này khiến cho La Hâm, người chưa từng chạm vào con gái bao giờ cảm thấy rất khó xử, nói thế nào cũng không được.
Cuối cùng đạo diễn râu ria lo lắng, nói rằng nếu cậu ấy cứ tiếp tục như vậy thì sẽ trì hoãn tiến độ của bộ phim, và nếu việc quay phim không thể hoàn thành đúng thời hạn, cậu ấy sẽ là tội đồ lớn nhất, phá hủy công sức của tất cả mọi người.
Lúc đó La Hâm mới nghiến răng, lấy hết can đảm để hôn Tiền Tử Mạn.
Tuy nhiên trong phương diện này cậu ấy hoàn toàn là lính mới, không phải chạm mũi thì là nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt đau khổ, dù quay thế nào cũng không thể đạt hiệu quả tốt được.
Sau hàng chục cảnh quay liên tiếp, Tiền Tử Mạn cũng lo lắng, tức giận mắng La Hâm: “Có phải anh cố ý không, nếu như anh muốn hôn thêm nhiều lần thì đợi khi nào quay xong tôi sẽ cho anh hôn đủ!”
Khi La Hâm nghe thấy điều này, lo lắng đến mức run rẩy, không ngừng nói xin lỗi, giải thích rằng cậu ấy không hề có ý đó.
Từ đó về sau, đoàn phim ngày nào cũng nói đùa về chuyện ấy, lần nào cũng khiến cho La Hâm ngượng chín cả mặt.
“La Hâm, anh có thể đàn ông một chút được không, tôi còn chưa nói gì, một người đàn ông như anh sao lại xấu hổ rồi”.
Tiền Tử Mạn trợn mắt chê bai, cô ấy rất ghét một người đàn ông õng à õng ẹo.
Nhưng vẫn tiếp tục giải thích: “Chuyện này rất đơn giản, bây giờ tất cả mọi người đều đang mắng chúng ta, nhưng có một hiệu quả kèm theo đó là, khi bọn họ đang mắng chúng ta thì cũng biết được thời gian chiếu và bộ phim của chúng ta, điều đó đồng nghĩa với việc chúng ta được tuyên truyền miễn phí”.
La Hâm nghe xong vẫn tỏ vẻ khó hiểu: “Nhưng mà vì sao không tuyên truyền cái gì tốt đẹp lại cứ phải khiến bọn họ mắng chúng ta chứ”.
Tiền Tử Mạn nghe xong có chút hậm hực nói: “Đầu anh chứa cái gì vậy, tự mình suy nghĩ xem!”
Mặc dù Tiền Tử Mạn bây giờ đã thay đổi tốt hơn, đối xử với mọi người rất chân thành lương thiện, mối quan hệ trong đoàn làm phim cũng rất tốt.
Nhưng cô ta vẫn luôn coi thường La Hâm, không phải vì La Hâm có vẻ ngoài bình thường hay xuất thân bần hèn mà vì bộ dạng co rúm hèn nhát của cậu ất, điều này khiến cho Tiền Tử Mạn cảm thấy cậu ấy đặc biệt không có tố chất đàn ông. Mà Tiền Tử Mạn thì khinh thường nhất loại người này.
Cuối cùng vì để giảm bớt sự gượng gạo của La Hâm, Diệp Vĩnh Khang nói: “Chuyện này rất đơn giản. Đây là quy luật của bản tính con người”.
“Bây giờ tiết tấu của xã hội rất nhanh, áp lực lớn, rất nhiều người đều vì quá áp lực, không có ai quan tâm đến những chuyện đó cả”.
“Nhưng họ đặc biệt quan tâm đến những thứ tiêu cực, bởi vì là những thứ tiêu cực, họ có thể thoải mái gõ bàn phím tấn công mà không phải chịu sự trừng phạt của pháp luật”.
“Nhìn thì có vẻ như đang đòi lại chính nghĩa, thực chất họ đang muốn trút bỏ nỗi muộn phiền bên trong mình, sử dụng cách thức ảo này để che đậy sự trống rỗng và nỗi sợ hãi trong lòng, có thể đạt được cảm giác thỏa mãn ngắn ngủi và sự ảo tưởng về bản thân”.
“La Hâm, cậu phải nhớ kỹ một điểm, thế giới này luôn do con người thống trị, cho nên bất cứ chuyện gì cũng không thể chỉ nhìn bề ngoài mà phải phân tích về bản chất con người”.
La Hâm nửa hiểu nửa không khẽ gật đầu, nhỏ tiếng nói: “Biết rồi ạ, anh Diệp”.
Mọi thứ đã sẵn sàng, chờ đợi màn tiếp theo ra mắt.
Công ty phim ảnh Kiều Tuyên.
Tiểu Mã nhìn những tràng mắng chửi trên màn hình, miệng cười không ngớt: “Không ngờ rằng lại như vậy, đúng là được trời giúp”.
“Đám ngu bên công ty giải trí Huyền Trúc lúc này e rằng đã bị nước bọt nhấn chìm rồi, dám đối đầu với Tiểu Mã tôi, chán sống rồi!”
“Này cậu kia, cậu gọi điện cho nữ diễn viên lần trước, bảo cô ấy trang điểm xinh đẹp một chút, lập tức tới nhà tìm tôi, nói rằng tôi muốn cùng cô ấy nói chuyện đời”.
Tiểu Mã sau khi hét lên thì nhàn nhã đứng dậy, ngâm nga một bài hát, chuẩn bị quay về nhà hưởng thụ cuộc sống.
“Anh Mã, nhưng sếp Kiều có dặn dò, bảo anh phụ trách trông chừng cảnh phim cuối cùng quay xong. Có chuyện gì thì lập tức báo cáo cho cô ấy, vì vậy bây giờ anh không thể rời khỏi văn phòng được”.
Một nhân viên bên cạnh vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
Tiểu Mã nghe xong không nói gì lập tức đi tới tát mạnh vào mặt đối phương một cái, tức giận chỉ vào mũi mũi người đó nói: “Mẹ kiếp mày là cái thá gì, tao muốn đi đâu đến lượt mày chỉ trò à?”
“Nghe đây, tao bảo mày làm gì thì mày làm như vậy, sau này nếu như dám nói thêm một câu, cẩn thận ông đây cắt lưỡi mày!”
“Còn nữa, bộ phim này còn gì nữa mà xem? Kết quả bày sẵn ra đấy rồi, dựa vào danh tiếng của Tiểu Mã tao thì đương nhiên phải tạo ra lịch sử phòng vé rồi”.
“Đám khốn nạn giải trí Huyền Trúc, chúng nó có tư cách gì mà cạnh tranh với tao. Chờ xem, nếu như doanh thu phòng vé của chúng có thể bằng được 1/1000 của tao, tao sẽ cắm đầu vào bồn cầu!”
Nói xong Tiểu Mã tiếp tục ung dung đi về phía cửa, mặc cho nhân viên bị đánh nghiến răng nghiến lợi không dám lên tiếng, chỉ có thể âm thầm chửi rủa mười tám đời tổ tông nhà Tiểu Mã lên một nghìn lần.
“Mẹ kiếp, đúng lúc ông đây cũng muốn tan làm sớm!”
Nhân viên đó sau khi chửi đổng một câu, cũng phẫn nộ đi ra khỏi phòng, còn về chuyện xem chừng bộ phim, vốn dĩ là Kiều Tử Huyên giao cho Tiểu Mã, nếu lát nữa xảy ra chuyện gì thì hoàn toàn là lỗi của hắn.
Bình luận facebook