• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (1 Viewer)

  • Chương 598: Thỏi vàng

Diệp Vĩnh Khang lúc này đang chăm chú nghịch điện thoại, ngẩng đầu lên lộ vẻ bất bình than thở: “Hai người nói chuyện phiếm thì cứ nói đi, lôi anh vào làm gì, từ đầu đến giờ anh đã nói câu nào đâu, thế mà ngồi không cũng trúng đạn”.

“Ha ha ha ha, ai bảo anh ngồi bên cạnh chứ, anh không trúng đạn thì ai trúng đạn đây”.

Hai người phụ nữ phá lên cười, Diệp Vĩnh Khang thì tỏ ra vô cùng ấm ức, tuy nhiên khi nhìn thấy kết quả này, anh cảm thấy tán thưởng bội phần.

Trên thực tế, anh luôn ngưỡng mộ Kiều Tử Huyên, không muốn chiến đấu một mất một còn với người như vậy, bây giờ có được kết cục như vậy khá là hoàn hảo rồi.

Sau đó hai người phụ nữ bắt đầu trò chuyện về một số vấn đề hợp tác, để tiến hành chuyện này càng nhanh càng tốt, Kiều Tử Huyên đề nghị Diệp Vĩnh Khang và Hạ Huyền Trúc cùng cô ta quay về Ninh Bắc một chuyến.

Dù sao thì công ty phim ảnh Kiều Tuyên về mặt pháp lý vẫn là công ty con của tập đoàn nhà họ Kiều.

Nhiều thủ tục cần phải tới đó mới hoàn thành được.

Nhưng Hạ Huyền Trúc không thể đi được vì thời gian này cô có quá nhiều việc phải làm, vì vậy cô để Diệp Vĩnh Khang ngày mai tới Ninh Bắc cùng Kiều Tử Huyên.

Trên đường quay về, Hạ Huyền Trúc cảm thấy tâm trạng đặc biệt sảng khoái, không chỉ giải quyết được công việc của công ty mà còn kết giao được với một người bạn ưu tú như Kiều Tử Huyên.

“Này, em thật sự yên tâm để ngày mai anh tới Ninh Bắc với Kiều Tử Huyên sao, em không lo lắng anh với cô ta sẽ xảy ra chuyện gì à?”

Diệp Vĩnh Khang vừa cười vừa lái xe hỏi.

“Anh dám!”

Hạ Huyền Trúc trừng mắt nói: “Anh làm gì em cũng có thể chấp nhận được, nhưng chỉ cần dám ngoại tình sau lưng em, em nhất định sẽ bẻ xương anh!”

“Này… he he, anh chỉ tiện mồm nói vậy thôi, một người đàn ông tốt như anh, làm sao có thể làm ra chuyện không bằng cầm thú như vậy được chứ”.

Diệp Vĩnh Khang cười trừ, thực chất trong lòng đang rất hoang mang.

Mặc dù giữa anh và Kiều Tử Huyên không có gì, nhưng bây giờ anh quả thực đang trong mối quan hệ tình nhân với Trần Tiểu Túy, hơn nữa khi hai người ở cùng nhau đã làm ra chuyện có lỗi với Hạ Huyền Trúc, không phải một hai lần.

Chuyện này luôn là rào cản trong lòng Diệp Vĩnh Khang, thậm chí ngay cả bản thân anh cũng không biết phải đối diện với chuyện này như thế nào.

Là một người chồng, anh lại có tình nhân ở bên ngoài, vì vậy anh nhất định không phải là một người chồng tốt.

Là tình nhân, anh cũng biết rằng cả đời này anh cũng không thể cho Trần Tiểu Túy một danh phận được, tuy rằng Trần Tiểu Túy chưa từng nói gì, nhưng trong lòng không thể không để ý được.

Vì vậy Diệp Vĩnh Khang cũng thất bại trong vai trò tình nhân.

Đau đầu nhất là Diệp Vĩnh Khang không biết nên giải quyết chuyện này thế nào.

Anh cũng biết mình là một thằng khốn nạn, nhưng anh không thể kiềm chế được.

Tình yêu đối với Hạ Huyền Trúc, Diệp Vĩnh Khang luôn khắc sâu trong tim. Nếu như cần, anh có thể vì Hạ Huyền Trúc mà thịt nát xương tan, Hạ Huyền Trúc đối với anh mà nói, sớm đã không chỉ đơn giản là quan hệ vợ chồng mà là một phần hoàn chỉnh của anh.

Giống như một phần trên cơ thể, dù thế nào cũng không thể tách rời.

Về phần Trần Tiểu Túy, Diệp Vĩnh Khang vẫn không nhẫn tâm cắt đứt hoàn toàn quan hệ với cô ấy.

Trần Tiểu Túy không chỉ xinh đẹp mà còn rất dịu dàng hiểu chuyện, chỉ số IQ và EQ đều rất cao, hơn nữa cô ấy còn rất thật lòng với Diệp Vĩnh Khang.

Mỗi khi Diệp Vĩnh Khang và Trần Tiểu Túy ở bên nhau, anh đều cảm thấy rất thư thái.

Ở một khía cạnh nào đó, Trần Tiểu Túy thậm chí còn hiểu rõ Diệp Vĩnh Khang hơn Hạ Huyền Trúc.

Nếu như Hạ Huyền Trúc giống như một giọt mật, có thể khiến Diệp Vĩnh Khang cảm thấy hạnh phúc ngọt ngào bất cứ lúc nào thì Trần Tiểu Túy giống như một bình rượu cũ khiến cho Diệp Vĩnh Khang say đắm không thôi, tình nguyện triền miên không dứt.

Nhưng không thể có cả hai được.

Mật ong và rượu cũ không thể có cả hai được.

Nếu như nhất quyết đòi có cả hai, vậy thì chính là một tên cặn bã.

Diệp Vĩnh Khang không phải chính nhân quân tử, thực ra anh cũng chỉ là một thằng khốn mà thôi.

Sau khi trở về nhà, trước tiên Diệp Vĩnh Khang vào phòng đọc sách như thường lệ, mở máy tính xem bài đăng, xem Tiểu Bạch Long có phản hồi gì không.

Tuy nhiên thanh thông báo vẫn bình lặng như cũ, không có tin tức mới nào.

“Mẹ kiếp, có bản lĩnh thì đừng lên tiếng nữa”.

Diệp Vĩnh Khang chửi thề một câu, sau đó ngâm nga một ca khúc rồi nhàn nhã lên lầu đi ngủ.

Tiểu Bạch Long đã rất lâu rồi không có động tĩnh gì, thời gian này cũng không có sóng gió nào, mặc dù trong lòng vẫn suy nghĩ một chút về chuyện này, nhưng cũng không ảnh hưởng đến sức lực của Diệp Vĩnh Khang, sau khi lên lầu mây mưa một trận với vợ xong, chẳng bao lâu anh đã chìm vào giấc ngủ.

Ba rưỡi sáng.

Trong một quán bán đồ ăn ven sông ở Giang Bắc, ông chủ bán bánh giò là một ông lão với bộ râu dài.

Lúc này ông ấy vừa tiễn bàn khách cuối cùng và chuẩn bị đóng cửa.

“Xin chào, phiền ông làm cho chúng tôi chút đồ ăn với”.

Đúng lúc ông lão vừa cúi xuống dọn dẹp bàn ghế thì sau lưng bỗng vang lên một giọng nói.

Ông lão giật mình một cái, quay đầu lại nhìn thì thấy đó là hai người đàn ông mặc áo đỏ, đội mũ nửa đầu màu vàng.

Hai người này một cao một thấp, một béo một gầy, người đàn ông gầy bên trái có nước da ngăm đen hơn, cằm khẽ nâng lên, nhìn có chút kiêu ngạo.

Người đàn ông mập mạp, béo tròn, da trắng bên phải trông tử tế hơn rất nhiều. Anh ta liếc mắt nhìn ông lão cười nói: “Chúng tôi mới đến đây, có hơi đói, muốn ông làm giúp một số món ăn”.

Ông lão thấy người này trông có vẻ tử tế, nhìn cũng không giống người xấu, lại thấy đối phương ăn mặc giống tu sĩ Tây Vực liền thả lỏng cảnh giác nói: “Sao hai người đi lại mà chẳng có tiếng động gì vậy, vừa nãy dọa tôi hết hồn”.

“Được rồi, hai người đợi chút, tôi nướng cho mấy người vài xiên chay”.

Hôm nay ông lão bán được, vì vậy tâm trạng rất tốt, không ngần ngại đưa đồ ăn cho hai người này.

Nhưng không ngờ người đàn ông da trắng mập mạo nói: “Làm ơn lấy thêm thịt cho chúng tôi, chúng tôi thích ăn thịt”.

Ông lão ngây người ra, lập tức chống nạng mắng: “Đồ hòa thượng giả, tôi có lòng tốt cho hai người đồ ăn, lại còn tham lam à?”

“Được rồi, tôi không quan tâm mấy người là hòa thượng thật hay giả, muốn ăn gì thì ăn, muốn ăn thịt cũng được, xì tiền ra đây!”

Ông lão hai tay chống nạnh, xòa bàn tay ra, trong lòng vô cùng tức giận, nghĩ thầm không dễ gì mới lương thiện một lần, thế mà đám hòa thượng giả này lại dám giỡn mặt.

Tuy nhiên hòa thượng trắng mập mạp không hề tức giận, trên mặt vẫn mang theo vẻ tươi cười, chậm rãi lấy một thứ bằng ngón tay trỏ trong túi ra, liếc mắt cười nói: “Chúng tôi không có tiền, ông xem cái này có được không?”

Ông lão sững sờ, cầm lấy thứ trong tay đối phương, sau khi quan sát một lúc mới cho vào miệng, dùng răng cắn mạnh một cái.

Khi nhìn thấy dấu ấn rõ ràng để lại trên vật đó, ông ta gần như nhảy dựng lên vì phấn khích!

Hóa ra là một thỏi vàng.

“Thế này đã đủ chưa?”

Người đàn ông da trắng mập mạp thấy đối phương ngây ra, lại mỉm cười bổ sung thêm một câu.

“Đủ rồi, đủ rồi!”

Ông lão kích động nắm chặt thỏi vàng trong tay: “Các vị, bên trong có phòng riêng, đồ ăn đồ uống sẽ lập tức được bưng lên!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom