Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 600: Bộ mặt khác của Kiều Tử Huyên
Ông ta sống hơn nửa đời người, bản lĩnh khác thì không có, nhưng năng lực nhìn người thì rất chuẩn.
Vừa rồi khi gã béo nói những lời đó với ông ta, mặc dù đang mỉm cười, nhưng trong mắt lại lóe lên một tia sát khí.
Đồng thời ông ta cũng hiểu được, vì sao vừa rồi bọn họ lại trả tiền hào phóng như vậy.
Thì ra sớm đã có hành vi giết người, đoán chắc hôm nay gặp phải ba tên côn đồ rồi.
Thấy ông lão chạy ra ngoài, ba người trong phòng không đứng dậy đuổi theo.
Sau khi ông lão chạy được hơn mười mét, người phụ nữ váy đỏ nhẹ nhàng nhúng ngón tay trắng nõn vào trong chén rượu.
Sau đó quạt mạnh về phía cửa.
Vù!
Một giọt nước nhỏ phi nước đại trong không trung.
Bụp!
Rắc!
Giọt nước nhỏ bắn trúng vào đốt sống thứ bảy trên lưng ông lão, sau đó cả người lập tức ngã xuống đất, trong phút chốc liền mất đi hơi thở!
Ba người trong phòng vẫn tiếp tục hì hục ăn, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Mãi cho đến khi ăn no uống say mới đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài.
Khi đi ngang qua thi thể của ông lão, họ thậm chí còn không thèm nhìn, cũng không cướp tiền của ông ta như ông ta nghĩ, thậm chí cũng không buồn lấy thỏi vàng trên người ông ta.
Sáng hôm sau.
Diệp Vĩnh Khang dậy sớm, sửa soạn một chút rồi lái xe ra ngoài, sau khi đón Kiều Tử Huyên ở cửa công ty phim ảnh Kiều Tuyên liền lái xe đi thẳng ra sân bay.
“Cô không thể đặt chuyến bay muộn hơn được không, sớm như vậy, tôi còn chưa ngủ đã”.
Diệp Vĩnh Khang vừa lái xe vừa càm ràm một câu.
“Tôi đặt chuyến bay lúc chín giờ, anh có phải có hiểu nhầm gì với từ ‘sớm’ này rồi không?”
Kiều Tử Huyên hậm hực liếc nhìn đối phương một cái.
Từ nhỏ cô ta đã là một người đặc biệt chăm chỉ, dậy sớm đã trở thành thói quen của cô ta trong nhiều năm, chín giờ sáng đối với cô ta đã là rất muộn rồi.
Diệp Vĩnh Khang thản nhiên đáp: “Con người sống cả đời không phải là để hưởng thụ sao, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn”.
“Đôi khi tôi thực sự không thể hiểu nổi mấy người, cả ngày biến mình thành một con robot, kiếm tiền quan trọng đến thế sao?”
Kiều Tử Huyên không đồng ý với quan điểm của đối phương, phản bác: “Buông thả không có nghĩa là tận hưởng cuộc sống, kỷ luật bản thân không phải chỉ vì kiếm tiền mà còn là thể hiện giá trị tốt hơn của cuộc sống”.
Diệp Vĩnh Khang gật đầu: “Ồ, tôi hiểu rồi, vậy giá trị cuộc sống của tôi chính là vui chơi ăn uống”.
“Anh…”
Kiều Tử Huyên tức nghẹn họng, đang định phản bác, nhưng dường như lại không biết phải nói gì, cuối cùng quay đầu sang một bên, không buồn giao tiếp với kẻ không cùng chí hướng này.
Diệp Vĩnh Khang cũng không nói gì, bầu không khí trong xe trở nên yên lặng.
Reng reng!
Đúng lúc này, điện thoại của Kiều Tử Huyên vang lên.
Sau khi nhìn thấy ID người gọi, Kiều Tử Huyên lập tức mỉm cười nhấn nghe: “Chào hiệu trưởng Trương, ha ha, không cần không cần, thực sự không cần, đây đều là điều mà tôi nên làm”.
“Vâng ạ, không cần cảm ơn tôi. Số tiền này là do hôm qua mọi người cùng quyên góp trong bữa tiệc từ thiện, có thể khiến cho cuộc sống của bọn nhỏ tốt hơn một chút là được rồi”.
“Được rồi, được rồi hiệu trưởng Trương, vậy vất vả cho ông rồi. Bên đó có việc gì thì cứ liên lạc cho tôi bất cứ lúc nào, được rồi hiệu trưởng Trương, tạm biệt”.
Sau khi Kiều Tử Huyên cúp máy, Diệp Vĩnh Khang hơi khó hiểu hỏi: “Bữa tiệc từ thiện tối qua của cô thật sự là vì muốn làm chuyện tốt sao?”
“Chả thế thì sao?”
Kiều Tử Huyên nhìn thông tin do hiệu trưởng Trương gửi tới trên điện thoại, nói: “Anh thật sự cho rằng tôi tốn nhiều công sức như vậy là vì muốn khoe mẽ thế lực trước mặt anh à?”
“Nhưng mà tối qua thực sự cũng có chút ý đó, nhưng là do tôi nhất thời nghĩ ra. Nếu đã có nhiều người đến như vậy, thuận tiện gây một chút áp lực cho hai người”.
Nghe thấy Kiều Tử Huyên nói như vậy, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên thấy khá xấu hổ, vội vàng nói: “Xem ra tôi đã suy bụng ta ra bụng người rồi”.
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang quay đầu lại nhìn lướt qua điện thoại của Kiều Tử Huyên, đúng lúc nhìn thấy Kiều Tử Huyên đang phân loại danh sách các khoản quyên góp qua nhiều năm.
Diệp Vĩnh Khang đã rất ngạc nhiên khi thấy rằng Kiều Tử Huyên làm từ thiện không phải một hay hai lần, hơn nữa số tiền lớn đến mức đáng sợ!
“Không ngờ rằng cô lại là Bồ Tát sống đấy, nhưng sao thường ngày lúc nào cô cũng tỏ ra mình là người xấu vậy”.
“Hơn nữa dựa vào số tiền mà cô đã quyên góp, tôi cũng chưa từng nghe đến tên tuổi của cô trên các phương tiện truyền thông. Có nhiều người quyên góp ít hơn cô nhiều nhưng tên tuổi của họ vang lên khắp nơi, tại sao tôi chưa từng nghe thấy báo cáo nào về cô?”
Diệp Vĩnh Khang tò mò hỏi, dựa vào chuỗi số liệu quyên góp của Kiều Tử Huyên, theo lý mà nói cô ta phải được mệnh danh là nhà từ thiện nổi tiếng toàn quốc rồi.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang dường như chưa từng nghe thấy tên cô ta trên bất kỳ phương tiện truyền thông nào.
Kiều Tử Huyên bình tĩnh trả lời: “Thứ nhất, tôi nhất định không phải Bồ Tát sống gì đó, tôi cũng có cảm xúc và ham muốn, tôi cũng là một người bình thường với tham vọng và mưu cầu vật chất”.
“Thậm chí rất nhiều lần, tôi đã sử dụng những thủ đoạn không minh bạch để đối phó với những đối thủ cạnh tranh của mình”.
“Nhưng nó không xung đột với việc làm tự thiện. Hơn nữa trên thế giới này không có người tốt hay người xấu tuyệt đối, con người đều có hai mặt”.
“Thứ hai, mục đích của những việc tôi làm là để cho nhiều trẻ em được học hành hơn, để những người già neo đơn được sống tốt hơn, để người dân vùng thiên tai vượt qua khó khăn càng sớm càng tốt, và để cho những người ốm đau bệnh tật không có tiền được chữa bệnh”.
“Và tôi không cần phải công khai những chuyện này khắp nơi. Trước giờ tôi cũng không bao giờ quan tâm người khác nói gì về mình”.
“Nói tôi tốt cũng được, xấu cũng chẳng sao, đó không phải việc của tôi, tôi chỉ cần biết mình là người thế nào là được rồi”.
“Niềm vui nỗi buồn của tôi, sinh lão bệnh tử của tôi, những thứ này đều là chuyện của tôi, không ai có thể thay thế được. Tôi sống cho chính mình, không liên quan đến người khác”.
Khi Kiều Tử Huyên nói những lời này, giọng điệu của cô ta rất bình tĩnh, giống như nói về những chuyện thường ngày vậy.
Tuy nhiên sau khi Kiều Tử Huyên nói xong những lời này, Diệp Vĩnh Khang phải nhìn nhận lại người phụ nữ này một lần nữa, tăng thêm sự hiểu biết về Kiều Tử Huyên.
Nhất thời, anh đột nhiên nảy sinh sự tò mò với người phụ nữ này.
Cô ta lạnh lùng nhưng lại ấm áp, dựa vào thân phận và địa vị của mình để áp bức người khác, nhưng cũng âm thầm giúp đỡ vô số người nghèo.
Đây tưởng chừng là hai thái cực cực kỳ trái ngược nhưng lại là sự kết hợp hoàn hảo ở người phụ nữ này.
Là thiện hay ác, không thể đoán được.
Cô ta dường như có một thế giới trong tim và sẽ không bao giờ thể hiện ra ngoài. Cô ta sống trong thế giới của mình, cố gắng hết sức sống đúng với bản thân mình.
Đây rốt cuộc là người phụ nữ như thế nào?
Reng reng!
Khi Diệp Vĩnh Khang đang ngây người thì điện thoại của anh đột nhiên reo lên.
Nhìn thấy ID người gọi là Lý Thanh Từ.
“Hello, người đẹp có chuyện gì vậy?”
Diệp Vĩnh Khang cười trả lời điện thoại, biết rằng lúc này Lý Thanh Từ đột nhiên gọi điện nhất định là có chuyện gì đó.
Sau đó anh lại tiếp tục: “Nhưng bây giờ tôi không có thời gian, tôi đang trên đường tới sân bay, sắp lên máy bay rồi”.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, giọng nói có phần áp lực của Lý Thanh Từ vang lên: “Đêm qua có một vụ án mạng ở quán ăn ven sông, bác sĩ pháp y không thể xác nhận được là nạn nhân bị giết bởi hung khí gì, tôi gửi ảnh nạn nhân cho anh, anh giúp tôi xem với nhé”.
Vừa rồi khi gã béo nói những lời đó với ông ta, mặc dù đang mỉm cười, nhưng trong mắt lại lóe lên một tia sát khí.
Đồng thời ông ta cũng hiểu được, vì sao vừa rồi bọn họ lại trả tiền hào phóng như vậy.
Thì ra sớm đã có hành vi giết người, đoán chắc hôm nay gặp phải ba tên côn đồ rồi.
Thấy ông lão chạy ra ngoài, ba người trong phòng không đứng dậy đuổi theo.
Sau khi ông lão chạy được hơn mười mét, người phụ nữ váy đỏ nhẹ nhàng nhúng ngón tay trắng nõn vào trong chén rượu.
Sau đó quạt mạnh về phía cửa.
Vù!
Một giọt nước nhỏ phi nước đại trong không trung.
Bụp!
Rắc!
Giọt nước nhỏ bắn trúng vào đốt sống thứ bảy trên lưng ông lão, sau đó cả người lập tức ngã xuống đất, trong phút chốc liền mất đi hơi thở!
Ba người trong phòng vẫn tiếp tục hì hục ăn, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Mãi cho đến khi ăn no uống say mới đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài.
Khi đi ngang qua thi thể của ông lão, họ thậm chí còn không thèm nhìn, cũng không cướp tiền của ông ta như ông ta nghĩ, thậm chí cũng không buồn lấy thỏi vàng trên người ông ta.
Sáng hôm sau.
Diệp Vĩnh Khang dậy sớm, sửa soạn một chút rồi lái xe ra ngoài, sau khi đón Kiều Tử Huyên ở cửa công ty phim ảnh Kiều Tuyên liền lái xe đi thẳng ra sân bay.
“Cô không thể đặt chuyến bay muộn hơn được không, sớm như vậy, tôi còn chưa ngủ đã”.
Diệp Vĩnh Khang vừa lái xe vừa càm ràm một câu.
“Tôi đặt chuyến bay lúc chín giờ, anh có phải có hiểu nhầm gì với từ ‘sớm’ này rồi không?”
Kiều Tử Huyên hậm hực liếc nhìn đối phương một cái.
Từ nhỏ cô ta đã là một người đặc biệt chăm chỉ, dậy sớm đã trở thành thói quen của cô ta trong nhiều năm, chín giờ sáng đối với cô ta đã là rất muộn rồi.
Diệp Vĩnh Khang thản nhiên đáp: “Con người sống cả đời không phải là để hưởng thụ sao, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn”.
“Đôi khi tôi thực sự không thể hiểu nổi mấy người, cả ngày biến mình thành một con robot, kiếm tiền quan trọng đến thế sao?”
Kiều Tử Huyên không đồng ý với quan điểm của đối phương, phản bác: “Buông thả không có nghĩa là tận hưởng cuộc sống, kỷ luật bản thân không phải chỉ vì kiếm tiền mà còn là thể hiện giá trị tốt hơn của cuộc sống”.
Diệp Vĩnh Khang gật đầu: “Ồ, tôi hiểu rồi, vậy giá trị cuộc sống của tôi chính là vui chơi ăn uống”.
“Anh…”
Kiều Tử Huyên tức nghẹn họng, đang định phản bác, nhưng dường như lại không biết phải nói gì, cuối cùng quay đầu sang một bên, không buồn giao tiếp với kẻ không cùng chí hướng này.
Diệp Vĩnh Khang cũng không nói gì, bầu không khí trong xe trở nên yên lặng.
Reng reng!
Đúng lúc này, điện thoại của Kiều Tử Huyên vang lên.
Sau khi nhìn thấy ID người gọi, Kiều Tử Huyên lập tức mỉm cười nhấn nghe: “Chào hiệu trưởng Trương, ha ha, không cần không cần, thực sự không cần, đây đều là điều mà tôi nên làm”.
“Vâng ạ, không cần cảm ơn tôi. Số tiền này là do hôm qua mọi người cùng quyên góp trong bữa tiệc từ thiện, có thể khiến cho cuộc sống của bọn nhỏ tốt hơn một chút là được rồi”.
“Được rồi, được rồi hiệu trưởng Trương, vậy vất vả cho ông rồi. Bên đó có việc gì thì cứ liên lạc cho tôi bất cứ lúc nào, được rồi hiệu trưởng Trương, tạm biệt”.
Sau khi Kiều Tử Huyên cúp máy, Diệp Vĩnh Khang hơi khó hiểu hỏi: “Bữa tiệc từ thiện tối qua của cô thật sự là vì muốn làm chuyện tốt sao?”
“Chả thế thì sao?”
Kiều Tử Huyên nhìn thông tin do hiệu trưởng Trương gửi tới trên điện thoại, nói: “Anh thật sự cho rằng tôi tốn nhiều công sức như vậy là vì muốn khoe mẽ thế lực trước mặt anh à?”
“Nhưng mà tối qua thực sự cũng có chút ý đó, nhưng là do tôi nhất thời nghĩ ra. Nếu đã có nhiều người đến như vậy, thuận tiện gây một chút áp lực cho hai người”.
Nghe thấy Kiều Tử Huyên nói như vậy, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên thấy khá xấu hổ, vội vàng nói: “Xem ra tôi đã suy bụng ta ra bụng người rồi”.
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang quay đầu lại nhìn lướt qua điện thoại của Kiều Tử Huyên, đúng lúc nhìn thấy Kiều Tử Huyên đang phân loại danh sách các khoản quyên góp qua nhiều năm.
Diệp Vĩnh Khang đã rất ngạc nhiên khi thấy rằng Kiều Tử Huyên làm từ thiện không phải một hay hai lần, hơn nữa số tiền lớn đến mức đáng sợ!
“Không ngờ rằng cô lại là Bồ Tát sống đấy, nhưng sao thường ngày lúc nào cô cũng tỏ ra mình là người xấu vậy”.
“Hơn nữa dựa vào số tiền mà cô đã quyên góp, tôi cũng chưa từng nghe đến tên tuổi của cô trên các phương tiện truyền thông. Có nhiều người quyên góp ít hơn cô nhiều nhưng tên tuổi của họ vang lên khắp nơi, tại sao tôi chưa từng nghe thấy báo cáo nào về cô?”
Diệp Vĩnh Khang tò mò hỏi, dựa vào chuỗi số liệu quyên góp của Kiều Tử Huyên, theo lý mà nói cô ta phải được mệnh danh là nhà từ thiện nổi tiếng toàn quốc rồi.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang dường như chưa từng nghe thấy tên cô ta trên bất kỳ phương tiện truyền thông nào.
Kiều Tử Huyên bình tĩnh trả lời: “Thứ nhất, tôi nhất định không phải Bồ Tát sống gì đó, tôi cũng có cảm xúc và ham muốn, tôi cũng là một người bình thường với tham vọng và mưu cầu vật chất”.
“Thậm chí rất nhiều lần, tôi đã sử dụng những thủ đoạn không minh bạch để đối phó với những đối thủ cạnh tranh của mình”.
“Nhưng nó không xung đột với việc làm tự thiện. Hơn nữa trên thế giới này không có người tốt hay người xấu tuyệt đối, con người đều có hai mặt”.
“Thứ hai, mục đích của những việc tôi làm là để cho nhiều trẻ em được học hành hơn, để những người già neo đơn được sống tốt hơn, để người dân vùng thiên tai vượt qua khó khăn càng sớm càng tốt, và để cho những người ốm đau bệnh tật không có tiền được chữa bệnh”.
“Và tôi không cần phải công khai những chuyện này khắp nơi. Trước giờ tôi cũng không bao giờ quan tâm người khác nói gì về mình”.
“Nói tôi tốt cũng được, xấu cũng chẳng sao, đó không phải việc của tôi, tôi chỉ cần biết mình là người thế nào là được rồi”.
“Niềm vui nỗi buồn của tôi, sinh lão bệnh tử của tôi, những thứ này đều là chuyện của tôi, không ai có thể thay thế được. Tôi sống cho chính mình, không liên quan đến người khác”.
Khi Kiều Tử Huyên nói những lời này, giọng điệu của cô ta rất bình tĩnh, giống như nói về những chuyện thường ngày vậy.
Tuy nhiên sau khi Kiều Tử Huyên nói xong những lời này, Diệp Vĩnh Khang phải nhìn nhận lại người phụ nữ này một lần nữa, tăng thêm sự hiểu biết về Kiều Tử Huyên.
Nhất thời, anh đột nhiên nảy sinh sự tò mò với người phụ nữ này.
Cô ta lạnh lùng nhưng lại ấm áp, dựa vào thân phận và địa vị của mình để áp bức người khác, nhưng cũng âm thầm giúp đỡ vô số người nghèo.
Đây tưởng chừng là hai thái cực cực kỳ trái ngược nhưng lại là sự kết hợp hoàn hảo ở người phụ nữ này.
Là thiện hay ác, không thể đoán được.
Cô ta dường như có một thế giới trong tim và sẽ không bao giờ thể hiện ra ngoài. Cô ta sống trong thế giới của mình, cố gắng hết sức sống đúng với bản thân mình.
Đây rốt cuộc là người phụ nữ như thế nào?
Reng reng!
Khi Diệp Vĩnh Khang đang ngây người thì điện thoại của anh đột nhiên reo lên.
Nhìn thấy ID người gọi là Lý Thanh Từ.
“Hello, người đẹp có chuyện gì vậy?”
Diệp Vĩnh Khang cười trả lời điện thoại, biết rằng lúc này Lý Thanh Từ đột nhiên gọi điện nhất định là có chuyện gì đó.
Sau đó anh lại tiếp tục: “Nhưng bây giờ tôi không có thời gian, tôi đang trên đường tới sân bay, sắp lên máy bay rồi”.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, giọng nói có phần áp lực của Lý Thanh Từ vang lên: “Đêm qua có một vụ án mạng ở quán ăn ven sông, bác sĩ pháp y không thể xác nhận được là nạn nhân bị giết bởi hung khí gì, tôi gửi ảnh nạn nhân cho anh, anh giúp tôi xem với nhé”.
Bình luận facebook