• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (2 Viewers)

  • Chương 601: Giọt nước

Chẳng mấy chốc, điện thoại Diệp Vĩnh Khang đã nhận được một tệp ảnh Lý Thanh Từ gửi tới.

Vừa nhìn thoáng qua, lông mày Diệp Vĩnh Khang chợt nhíu lại.

"Chờ đã, tôi có chút việc cần xử lý trước”.

Diệp Vĩnh Khang vội vàng tấp vào bên đường, sau đó xem kỹ tệp ảnh và báo cáo khám nghiệm tử thi của pháp y.

Người chết là một cụ già, nguyên nhân tử vong là do gãy nát đốt sống thứ bảy, tổn thương hệ thần kinh trung ương lập tức dẫn đến cái chết.

Tuy nhiên, vẫn chưa thể xác định được cách thức kẻ sát nhân gây án.

Da ở bộ phận bị tổn thương xuất hiện một vết thâm tím to bằng quả trứng cút, trông giống như một giọt mực bị rớt trên đó, nhưng không có dấu vết đánh đập của bất kỳ vũ khí cùn hay sắc nhọn nào cả.

Ngoài ra, không có tổn thương rõ ràng nào ở mô cơ bên dưới vùng da nơi bị thương, nghĩa là sau khi lực tác động vào da, đã xuyên thẳng qua cơ bắp đánh gãy xương.

Cứ như vậy, sự việc lập tức trở nên kỳ lạ.

Diệp Vĩnh Khang xem xét kỹ lưỡng một hồi cũng không thể hiểu, lật đi lật lại từng tấm ảnh, cuối cùng phát hiện ra một manh mối quan trọng trong trong tài liệu khám xét hiện trường.

Một vài vết cồn rượu được tìm thấy ở mặt sau quần áo người chết mặc, nơi nó trùng với vị trí vết thương.

Theo giám định, vết rượu trên đó chính xác là của loại rượu trắng kém chất lượng do sạp hàng ăn đó bán.

Diệp Vĩnh Khang khẽ nhàng nhắm mắt lại, suy nghĩ một hồi, đột nhiên mở to mắt ra: "Giọt nước!"

Kiều Tử Huyên ở cạnh bên mơ hồ, bối rối hỏi: "Giọt nước gì?"

Diệp Vĩnh Khang khẽ thở dài, cười nói: "Không có gì, đột nhiên nghĩ tới một vài thứ”.

Vừa nói, vừa tiếp tục khởi động lái xe về phía trước, gọi cho Lý Thanh Từ: "Tôi đang trên đường đến sân bay, khoảng ngày mai ngày kia tôi sẽ trở về”.

"Vụ án này cô có thể điều tra, nhưng phải nhớ rằng nếu tìm được manh mối của hung thủ, nhất định không được xung đột trực diện với đối phương, chờ tôi trở lại rồi nói tiếp!"

Kiều Tử Huyên ở một bên hứng thú quay đầu lại nhìn Diệp Vĩnh Khang, chờ bên người bên kia cúp điện thoại, cô ta đùa giỡn nói: "Không ngờ anh còn biết phá án, vụ án gì vậy, có nói với tôi được không?"

"Sao được chứ? Đây đều là chuyện cơ mật, thuộc về thông tin nội bộ của chúng tôi, bắt buộc phải là người nhà mới được biết. Nhưng nếu cô thực sự muốn biết thì tôi cũng không ngại phát triển mối quan hệ gia đình bí mật với cô”.

Diệp Vĩnh Khang lộ ra vẻ nghiền ngẫm.

Kiều Tử Huyên tức giận trừng mắt nói: "Anh quang minh chính đại trêu đùa tôi như vậy, không sợ tôi nói cho Huyền Trúc biết sao?"

Diệp Vĩnh Khang cười nói: "Nói thì cứ nói thôi, vợ tôi là một người phụ nữ hiện đại, chuyện ba thê bảy thiếp cũng chẳng là gì đối với cô ấy cả”.

"Nhưng có điều, một ngày nào đó cô vào nhà tôi rồi, cũng chỉ có thể làm vợ bé của tôi, đừng nghĩ tới việc đuổi vợ tôi đi để làm hoàng hậu nương nương”.

"Ồ? Thật sao? Vậy trước tiên anh phải làm hoàng thượng mới được”.

Kiều Tử Huyên mỉm cười đáp lại, cô ta không biết tại sao, nhưng cô ta không hề cảm thấy khó chịu với những lời nói khiêu khích của anh, thậm chí còn thấy khá thú vị.

"Nếu tôi thật sự làm hoàng thượng, vậy thì hậu cung ba ngàn mỹ nữ, lại càng không đến lượt cô, có điều đến lúc đó tôi có thể phong cho cô làm nha hoàn rửa chân”.

"Chết đi, tôi lại kém cỏi đến như thế sao?"

Hai người nói nói cười cười suốt dọc đường, không khí thoải mái mà hòa hợp, ngay cả Kiều Tử Huyên cũng không nhận ra được rằng đã từ rất lâu rồi cô ta không thoải mái cười lớn như thế này.

Đồng thời, cô ta cũng trở nên tò mò về Diệp Vĩnh Khang, luôn cảm thấy người đàn ông có vẻ ngoài bình thường này khá là xấu xa.

Nhìn thì như một tên cà lơ phất phơ không có nghề nghiệp đàng hoàng, nhưng trong lời nói và cử chỉ lại lộ ra một sự tự tin cùng khí chất tự nhiên vốn có.

Phải nói rằng anh ta ăn bám vợ của mình, nhưng lại có thể quản lý đâu ra đấy toàn bộ Cơ sở Điện ảnh và Truyền hình Huyền Trúc, ung dung thản nhiên cũng có thể quay được một bộ phim vô cùng xuất sắc.

Còn có chuyện Lâm Đông lần trước, Kiều Tử Huyên không ngờ rằng Diệp Vĩnh Khang lại dám đè Lâm Đông xuống đất đánh hắn một trận ra trò trước mặt nhiều người như vậy.

Hơn nữa sau khi gây ra chuyện lớn như vậy, anh lại ra vẻ như không có gì.

Phải nói là chuyện này anh cũng coi như là gặp may, nếu không phải nội bộ nhà họ Lâm ở bên đó có gặp rắc rối, đụng tới Cục tác chiến nên bị chỉnh đốn một trận, thì e là giờ này bây giờ đã không thấy tên này ở đây khua môi múa mép rồi.

"Cô đừng nghĩ về tôi nữa, tôi chỉ là một người bình thường thôi, hằng ngày đi làm, tan làm, ăn cơm, ngủ nghỉ, uống nước, trông con, làm việc nhà, thỉnh thoảng uống chút rượu, trêu gái, không có gì đáng suy nghĩ cả đâu".

Diệp Vĩnh Khang dường như nhìn ra được suy nghĩ của Kiều Tử Huyên, cười hỏi: "Ngược lại tôi vẫn luôn tò mò về cô đấy”.

"Nhà họ Kiều ở Ninh Bắc đường đường là một gia tộc lớn, cô lại là cô chủ của nhà họ Kiều. Tại sao cô không ở lại Ninh Bắc quản lý sự nghiệp của gia đình mà phải chạy tới một thành phố nhỏ hạng ba như Giang Bắc này mà chịu khổ chứ?"

Kiều Tử Huyên nghe xong thì hít vào một hơi thật sâu, trong mắt hiện lên vẻ bất lực, than thở: "Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh”.

"Tôi quả thực là cô chủ của nhà họ Kiều, cũng là đứa cháu được coi trọng nhất của nhà họ Kiều. Ngay cả khi tôi chẳng làm gì, cũng có thể sống một cuộc sống nhung lụa mà mọi người ghen tị”.

"Nhưng nhiều chuyện không đơn giản như vậy, càng những gia tộc như gia đình chúng tôi lại càng phức tạp, là con gái lớn nhà họ Kiều, tôi đương nhiên phải chịu nhiều áp lực hơn những người khác”.

"Một đống anh chị em họ của tôi, còn có một đứa em trai cùng cha khác mẹ, bọn họ đều có tư cách trở thành người thừa kế vị trí gia chủ”.

"Mà tôi lại trở thành chướng ngại vật lớn nhất trong mắt họ. Nếu tiếp tục ở lại Ninh Bắc, không biết mỗi ngày tôi phải đối mặt với bao nhiêu đả kích ngấm ngầm và cả công khai nữa, thậm chí xử lý không tốt bố tôi cũng có thể bị lôi vào”.

"Vậy chi bằng tôi đi con đường khác, dứt khoát rời khỏi Ninh Bắc, tới nơi khác mở ra một chân trời mới”.

"Không chỉ có thể tránh những đả kích kia, mà tôi còn có thể ở một bên chứng minh thực lực của mình, đến lúc đó bọn họ muốn bới lông tìm vết cũng không được”.

Diệp Vĩnh Khang nghe xong không ngừng cảm khái, trong đầu chợt hiện lên một câu rất thịnh hành: Muốn đội vương miện thì phải chịu được sức nặng của nó!

Bất cứ ai đã đạt đến đỉnh cao, sau lưng nhất định đều là vô số sự dày vò và đau khổ người thường không thể tưởng tượng được.

Kho báu quý nhất được giấu trong những bụi gai bén nhọn, chỉ có những chiến binh ý chí kiên cường, có thể chịu đựng đau khổ lao về phía trước mới có thể tìm được kho báu lấp lánh vàng thỏi.

Sau hơn ba giờ bay, máy bay đã hạ cánh thuận lợi xuống sân bay Giang Bắc.

Ngay khi hai người xuống máy bay, Diệp Vĩnh Khang nhìn quanh nhất thời vui vẻ nói: "Chỉ nghe nói nhà họ Kiều các cô rất đỉnh, không ngờ lại đỉnh đến thế này, đến cả trong sân bay cũng chỉ toàn là biển quảng cáo của nhà họ Kiều các cô”.

Kiều Tử Huyên không hề tỏ ra tự hào với những việc này mà chỉ thở dài nói: "Nhưng ai biết được, đằng sau những tấm biển quảng cáo sáng chói này ẩn chứa bao nhiêu lần đấu đá lừa gạt, những âm mưu thâm độc, thậm chí là máu tươi mới có thể treo chúng lên”.

Diệp Vĩnh Khang nhẹ gật đầu, không chỉ đồng ý với lời lời của Kiều Tử Huyên, mà thêm mấy phần tán thưởng Kiều Tử Huyên.

Một người có thể giữ được một cái đầu bình tĩnh trong thời kỳ huy hoàng, việc này còn khó hơn nhiều so với mấy việc như đấu tranh với nghịch cảnh, phản kích lại đường cùng.

Những viên đạn bọc đường sẽ luôn là vũ khí có tính sát thương nhất trên thế giới.

Từ xưa đến nay, không biết có bao nhiêu anh hùng hòa kiệt chịu đựng hết những thử thách gian khổ nhất, đánh bại hết đối thủ hùng mạnh này đến đối thủ hùng mạnh khác, nhưng cuối cùng lại không chịu nổi một đòn của ảo tưởng huy hoàng trước mặt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom