Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 626: Sự khiêu khích của Tiểu Bạch Long
Trong số năm Đại Thiên Vương của Điện Long Thần, có bốn nữ một nam.
Bốn Thiên Vương nữ đều có sắc nước hương trời.
Thiên Vương nam duy nhất trong số năm Đại Thiên Vương Sử Nam Bắc, trông bề ngoài giống như một tên cà lơ phất phơ.
Thân hình béo ục ịch như quả bóng thì thôi không nói, tác phong sống lúc nào cũng hi hi ha ha cợt nhả, chẳng có ngày nào giống dáng vẻ của Thiên Vương cả.
Diệp Vĩnh Khang thường bị tên này chọc tức, nhiều lần bày tỏ sự phẫn nộ rằng sẽ cách chức của tên này để không làm tổn hại đến hình tượng của Thiên Vương Điện Long Thần.
Nhưng dù nói như vậy bao nhiêu lần vẫn không thấy Diệp Vĩnh Khang thật sự loại Sử Nam Bắc khỏi vị trí Thiên Vương.
Nguyên nhân trong đó, đương nhiên là vì Sử Nam Bắc từng ba lần liều mạng để cõng Diệp Vĩnh Khang ra khỏi chỗ chết.
Một trong những yếu tố quan trọng nhất đó chính là năng lực của Sử Nam Bắc, dù xét từ góc độ nào thì hắn cũng hoàn toàn xứng đáng với ngôi vị Thiên Vương.
Thường ngày ca lơ phất phơ nhưng thật ra hắn là một cao nhân vô cùng thận trọng và có một trí óc tinh tế.
Sử Nam Bắc phụ trách hậu cần của Điện Long Thần, tiền bạc, thành viên và các vấn đề hậu phương. Chỉ cần có hắn phụ trách, Diệp Vĩnh Khang chưa bao giờ phải lo lắng về vấn đề hậu phương của Điện Long Thần, hơn nữa cũng chưa từng thấy xuất hiện bất kỳ sai sót nào.
Lần này việc để hắn trở về nước làm huấn luyện viên trưởng cho căn cứ huấn luyện cho thấy Diệp Vĩnh Khang rất coi trọng và tin tưởng vào khả năng của hắn.
Có thể hiện giờ các thành viên Thiên Diệt vẫn chưa nhận ra ý nghĩa của việc xây dựng và tập hợp bọn họ của Diệp Vĩnh Khang vào lúc này.
Tuy nhiên bảo thân Diệp Vĩnh Khang và một số ít thành viên cấp cao của Điện Long Thần biết về căn cứ huấn luyện đều hiểu rất rõ kế hoạch lần này tuyệt đối là kinh thiên động địa!
Nếu thế giới ngầm biết chuyện Điện Long Thần đang bí mật tổ chức lại Thiên Diệt thì nhất định sẽ gây ra một cơn địa chấn ngoài sức tưởng tượng.
Sử Nam Bắc vẫn làm như đang nói đùa, như thể hắn không coi trọng kế hoạch này chút nào.
Nhưng trong thâm tâm hắn biết rất rõ gánh nặng trên vai hắn nặng nề đến nhường nào.
Chỉ có bản thân hắn mới biết mình đã thực sự nỗ lực như thế nào cho vấn đề này.
Lần này, khi đối phó với hai người thuộc Giáo phái áo đỏ, Sử Nam Bắc hoàn toàn không cần rắc rối như vậy, hắn có thể trực tiếp bắn chết hai người họ ở lối vào của trại huấn luyện, thậm chí không cần họ phải bước vào trại huấn luyện.
Mục đích của hắn khi làm điều này thực ra là một phần của khóa huấn luyện.
Hắn có thể lập ra một kế hoạch huấn luyện rất khắc nghiệt và tàn nhẫn, và đánh bóng 109 thành viên Thiên Diệt theo nhiều cách khác nhau.
Những thành viên này đều là những người đã chết một lần, và họ đương nhiên không lơ là trong quá trình đào tạo của mình.
Nhưng có một điều, tâm lý của họ, không ai có thể kiểm soát được, kể cả bản thân 109 thành viên này.
Không phải họ tự phụ, cũng không phải họ khoa trương bành trướng mà là họ hiểu biết quá ít về kẻ mạnh thực sự, thậm chí chưa phải là phần nổi của tảng băng chìm.
Mặc dù Sử Nam Bắc thường mô tả cho họ một kẻ mạnh thực sự là như thế nào, nhưng cho dù hắn nói mười nghìn lần cũng không bằng bọn họ tự mình chứng kiến một lần.
Sử Nam Bắc muốn cho các thành viên của Thiên Diệt cảm nhận rõ ý nghĩa của việc trở nên mạnh mẽ thông qua cuộc chiến này với hai người đến từ Giáo phái áo đỏ này.
Chỉ khi luôn duy trì một thái độ khiêm tốn, chúng ta mới có thể tiến lên phía trước. Cái tôi và sự bành trướng bản thân sẽ giết chết mọi khả năng.
"Đại ca, hai người đó đã xử lý xong rồi, nhưng cái chày kim cương này phải xử lý, không thể để ở đây được".
Sử Nam Bắc gọi cho Diệp Vĩnh Khang.
Lúc này Diệp Vĩnh Khang đã về đến nhà, đang ngồi trước máy tính chờ tin nhắn trả lời của Tiểu Bạch Long, gật đầu nói: “Ừ, khi nào cậu gửi thứ đó qua đây cho tôi, tự tôi sẽ xử lý”.
Diệp Vĩnh Khang biết Sử Nam Bắc có ý gì.
Con chip trong chiếc chày kim cương đã được cấy ghép chức năng định vị, trong quá trình mà hai tên trong Giáo phái mặc áo đỏ tìm ra Sử Nam Bắc, có thể suy ra chức năng định vị không đơn giản như vậy, ít nhất cần ở khoảng cách nhất định trong một phạm vi, thông qua qua một loạt quá trình rườm rà.
Nếu không mấy người của Giáo phái áo đỏ đó đã tới Giang Bắc từ lâu rồi chứ không phải bây giờ mới tìm được tung tích của chiếc chày kim cương.
Sử Nam Bắc đang rất gấp rút giải quyết chiếc chày kim cương này, bởi vì Giáo phái áo đỏ nhất định sẽ phái người tới gây rối cho Sử Nam Bắc trong tương lai.
Và Sử Nam Bắc chắc chắn không sợ bọn họ, chỉ là Giáo phái áo đỏ không phải là thế lực nhỏ, cho nên việc dây dưa sẽ ảnh hưởng rất lớn đến việc huấn luyện Thiên Diệt của Sử Nam Bắc.
Diệp Vĩnh Khang cũng có một cách hay để xử lý cái chày kim cương này, vì nó chứa tài liệu mật nên sẽ gửi thẳng cho Trịnh Thiên Khải để ông ta xử lý.
Cho dù Giáo phái áo đỏ có thực lực như thế nào, cũng sẽ không khiêu khích được Trịnh Thiên Khải, đó không phải là đánh nhau nhỏ nữa mà chính là ngang nhiên chống lại nước Long Hạ!
Nhiệm vụ ưu tiên hàng đầu của Diệp Vĩnh Khang là xem Tiểu Bạch Long sẽ trả lời thế nào.
Nhưng đợi một lúc lâu, bên kia vẫn không có động tĩnh gì.
Lẽ nào những kẻ mà Giáo phái áo đỏ phái đến lần này không chỉ có ba người đã bị mình tiêu diệt sao?
Ngay khi Diệp Vĩnh Khang đang chìm trong suy nghĩ, tin nhắn của Tiểu Bạch Long cuối cùng đã được gửi đến.
“Chúc mừng anh, lại có thể dễ dàng chống lại được đợt báo thù đầu tiên của Giáo phái áo đỏ dễ dàng như vậy, việc này khiến tôi khá bất ngờ đấy”.
Thấy bên kia có tin tức, Diệp Vĩnh Khang không chút do dự, hỏi thẳng: “Thất phẩm linh châu ở đâu?”
Tiểu Bạch Long trả lời: “Đừng vội chứ, đây mới chỉ là khởi đầu thôi. Tiếp theo sẽ là bài kiểm tra thứ hai của anh”.
Diệp Vĩnh Khang có chút tức giận: "Đừng nói nhảm nữa, chẳng lẽ tôi cứ bị anh dắt mũi như vậy sao?"
Phản hồi của Tiểu Bạch Long cũng rất thẳng thắn: “Hiện tại xem ra quả thực như vậy. Ít nhất thì quyền chủ động nằm trong tay tôi”.
Diệp Vĩnh Khang tức giận nghiến răng nghiến lợi: "Thứ nhất, ông đây sẽ không chơi trò này nữa, Thất phẩm linh châu tôi không lấy nữa cũng được. Thứ hai, mẹ kiếp tốt nhất anh đừng để cho tôi biết rốt cuộc anh là ai!”
Tiểu Bạch Long nhanh chóng đáp lại: "Rất xin lỗi, vì trò chơi này đã bắt đầu rồi, anh không thể bỏ cuộc trừ khi trò chơi kết thúc”.
Diệp Vĩnh Khang bật cười tức giận khi nhìn thấy tin nhắn của đối phương: “Ồ, vậy tôi cứ rút lui đấy thì sao?”
Tiểu Bạch Long trả lời: “Anh cố chấp muốn rút lui cũng được. Nhưng vợ và con gái của anh sẽ tham gia trò chơi này thay anh”.
“Mẹ kiếp!”
Diệp Vĩnh Khang lập tức nổi giận khi nhìn thấy tin nhắn này, Hạ Huyền Trúc và Diệp Tiểu Trân là giới hạn cuối cùng của anh mà không ai được phép chạm vào.
Đối phương lại dám nhắc đến vợ và con gái anh, nếu như Diệp Vĩnh Khang điều tra ra được Tiểu Bạch Long này là ai thì anh nhất định sẽ xé xác anh ta ra thành trăm mảnh!
Diệp Vĩnh Khang tức giận đóng lap lại, quyết định không dây dưa với tên Tiểu Bạch Long này.
Anh quả thực rất muốn có được Thất phẩm linh châu, nhưng anh không thể để bị dắt mũi mãi được.
“Đại Dạ, Diệp Nhi, hai người thời gian này cảnh giác hơn chút. Có thể có người có ý đồ xấu với Huyền Trúc và Tiểu Trân, nếu như gặp phải chúng, trước tiên đảm bảo an toàn cho vợ và con gái tôi, cố gắng hết sức giữ lại mạng của chúng”.
Diệp Vĩnh Khang liền gửi tin nhắn cho Tần Đại Dạ và Thiên Diệp Nhi, anh muốn xem xem rốt cuộc Tiểu Bạch Long định giở trò gì!
Bốn Thiên Vương nữ đều có sắc nước hương trời.
Thiên Vương nam duy nhất trong số năm Đại Thiên Vương Sử Nam Bắc, trông bề ngoài giống như một tên cà lơ phất phơ.
Thân hình béo ục ịch như quả bóng thì thôi không nói, tác phong sống lúc nào cũng hi hi ha ha cợt nhả, chẳng có ngày nào giống dáng vẻ của Thiên Vương cả.
Diệp Vĩnh Khang thường bị tên này chọc tức, nhiều lần bày tỏ sự phẫn nộ rằng sẽ cách chức của tên này để không làm tổn hại đến hình tượng của Thiên Vương Điện Long Thần.
Nhưng dù nói như vậy bao nhiêu lần vẫn không thấy Diệp Vĩnh Khang thật sự loại Sử Nam Bắc khỏi vị trí Thiên Vương.
Nguyên nhân trong đó, đương nhiên là vì Sử Nam Bắc từng ba lần liều mạng để cõng Diệp Vĩnh Khang ra khỏi chỗ chết.
Một trong những yếu tố quan trọng nhất đó chính là năng lực của Sử Nam Bắc, dù xét từ góc độ nào thì hắn cũng hoàn toàn xứng đáng với ngôi vị Thiên Vương.
Thường ngày ca lơ phất phơ nhưng thật ra hắn là một cao nhân vô cùng thận trọng và có một trí óc tinh tế.
Sử Nam Bắc phụ trách hậu cần của Điện Long Thần, tiền bạc, thành viên và các vấn đề hậu phương. Chỉ cần có hắn phụ trách, Diệp Vĩnh Khang chưa bao giờ phải lo lắng về vấn đề hậu phương của Điện Long Thần, hơn nữa cũng chưa từng thấy xuất hiện bất kỳ sai sót nào.
Lần này việc để hắn trở về nước làm huấn luyện viên trưởng cho căn cứ huấn luyện cho thấy Diệp Vĩnh Khang rất coi trọng và tin tưởng vào khả năng của hắn.
Có thể hiện giờ các thành viên Thiên Diệt vẫn chưa nhận ra ý nghĩa của việc xây dựng và tập hợp bọn họ của Diệp Vĩnh Khang vào lúc này.
Tuy nhiên bảo thân Diệp Vĩnh Khang và một số ít thành viên cấp cao của Điện Long Thần biết về căn cứ huấn luyện đều hiểu rất rõ kế hoạch lần này tuyệt đối là kinh thiên động địa!
Nếu thế giới ngầm biết chuyện Điện Long Thần đang bí mật tổ chức lại Thiên Diệt thì nhất định sẽ gây ra một cơn địa chấn ngoài sức tưởng tượng.
Sử Nam Bắc vẫn làm như đang nói đùa, như thể hắn không coi trọng kế hoạch này chút nào.
Nhưng trong thâm tâm hắn biết rất rõ gánh nặng trên vai hắn nặng nề đến nhường nào.
Chỉ có bản thân hắn mới biết mình đã thực sự nỗ lực như thế nào cho vấn đề này.
Lần này, khi đối phó với hai người thuộc Giáo phái áo đỏ, Sử Nam Bắc hoàn toàn không cần rắc rối như vậy, hắn có thể trực tiếp bắn chết hai người họ ở lối vào của trại huấn luyện, thậm chí không cần họ phải bước vào trại huấn luyện.
Mục đích của hắn khi làm điều này thực ra là một phần của khóa huấn luyện.
Hắn có thể lập ra một kế hoạch huấn luyện rất khắc nghiệt và tàn nhẫn, và đánh bóng 109 thành viên Thiên Diệt theo nhiều cách khác nhau.
Những thành viên này đều là những người đã chết một lần, và họ đương nhiên không lơ là trong quá trình đào tạo của mình.
Nhưng có một điều, tâm lý của họ, không ai có thể kiểm soát được, kể cả bản thân 109 thành viên này.
Không phải họ tự phụ, cũng không phải họ khoa trương bành trướng mà là họ hiểu biết quá ít về kẻ mạnh thực sự, thậm chí chưa phải là phần nổi của tảng băng chìm.
Mặc dù Sử Nam Bắc thường mô tả cho họ một kẻ mạnh thực sự là như thế nào, nhưng cho dù hắn nói mười nghìn lần cũng không bằng bọn họ tự mình chứng kiến một lần.
Sử Nam Bắc muốn cho các thành viên của Thiên Diệt cảm nhận rõ ý nghĩa của việc trở nên mạnh mẽ thông qua cuộc chiến này với hai người đến từ Giáo phái áo đỏ này.
Chỉ khi luôn duy trì một thái độ khiêm tốn, chúng ta mới có thể tiến lên phía trước. Cái tôi và sự bành trướng bản thân sẽ giết chết mọi khả năng.
"Đại ca, hai người đó đã xử lý xong rồi, nhưng cái chày kim cương này phải xử lý, không thể để ở đây được".
Sử Nam Bắc gọi cho Diệp Vĩnh Khang.
Lúc này Diệp Vĩnh Khang đã về đến nhà, đang ngồi trước máy tính chờ tin nhắn trả lời của Tiểu Bạch Long, gật đầu nói: “Ừ, khi nào cậu gửi thứ đó qua đây cho tôi, tự tôi sẽ xử lý”.
Diệp Vĩnh Khang biết Sử Nam Bắc có ý gì.
Con chip trong chiếc chày kim cương đã được cấy ghép chức năng định vị, trong quá trình mà hai tên trong Giáo phái mặc áo đỏ tìm ra Sử Nam Bắc, có thể suy ra chức năng định vị không đơn giản như vậy, ít nhất cần ở khoảng cách nhất định trong một phạm vi, thông qua qua một loạt quá trình rườm rà.
Nếu không mấy người của Giáo phái áo đỏ đó đã tới Giang Bắc từ lâu rồi chứ không phải bây giờ mới tìm được tung tích của chiếc chày kim cương.
Sử Nam Bắc đang rất gấp rút giải quyết chiếc chày kim cương này, bởi vì Giáo phái áo đỏ nhất định sẽ phái người tới gây rối cho Sử Nam Bắc trong tương lai.
Và Sử Nam Bắc chắc chắn không sợ bọn họ, chỉ là Giáo phái áo đỏ không phải là thế lực nhỏ, cho nên việc dây dưa sẽ ảnh hưởng rất lớn đến việc huấn luyện Thiên Diệt của Sử Nam Bắc.
Diệp Vĩnh Khang cũng có một cách hay để xử lý cái chày kim cương này, vì nó chứa tài liệu mật nên sẽ gửi thẳng cho Trịnh Thiên Khải để ông ta xử lý.
Cho dù Giáo phái áo đỏ có thực lực như thế nào, cũng sẽ không khiêu khích được Trịnh Thiên Khải, đó không phải là đánh nhau nhỏ nữa mà chính là ngang nhiên chống lại nước Long Hạ!
Nhiệm vụ ưu tiên hàng đầu của Diệp Vĩnh Khang là xem Tiểu Bạch Long sẽ trả lời thế nào.
Nhưng đợi một lúc lâu, bên kia vẫn không có động tĩnh gì.
Lẽ nào những kẻ mà Giáo phái áo đỏ phái đến lần này không chỉ có ba người đã bị mình tiêu diệt sao?
Ngay khi Diệp Vĩnh Khang đang chìm trong suy nghĩ, tin nhắn của Tiểu Bạch Long cuối cùng đã được gửi đến.
“Chúc mừng anh, lại có thể dễ dàng chống lại được đợt báo thù đầu tiên của Giáo phái áo đỏ dễ dàng như vậy, việc này khiến tôi khá bất ngờ đấy”.
Thấy bên kia có tin tức, Diệp Vĩnh Khang không chút do dự, hỏi thẳng: “Thất phẩm linh châu ở đâu?”
Tiểu Bạch Long trả lời: “Đừng vội chứ, đây mới chỉ là khởi đầu thôi. Tiếp theo sẽ là bài kiểm tra thứ hai của anh”.
Diệp Vĩnh Khang có chút tức giận: "Đừng nói nhảm nữa, chẳng lẽ tôi cứ bị anh dắt mũi như vậy sao?"
Phản hồi của Tiểu Bạch Long cũng rất thẳng thắn: “Hiện tại xem ra quả thực như vậy. Ít nhất thì quyền chủ động nằm trong tay tôi”.
Diệp Vĩnh Khang tức giận nghiến răng nghiến lợi: "Thứ nhất, ông đây sẽ không chơi trò này nữa, Thất phẩm linh châu tôi không lấy nữa cũng được. Thứ hai, mẹ kiếp tốt nhất anh đừng để cho tôi biết rốt cuộc anh là ai!”
Tiểu Bạch Long nhanh chóng đáp lại: "Rất xin lỗi, vì trò chơi này đã bắt đầu rồi, anh không thể bỏ cuộc trừ khi trò chơi kết thúc”.
Diệp Vĩnh Khang bật cười tức giận khi nhìn thấy tin nhắn của đối phương: “Ồ, vậy tôi cứ rút lui đấy thì sao?”
Tiểu Bạch Long trả lời: “Anh cố chấp muốn rút lui cũng được. Nhưng vợ và con gái của anh sẽ tham gia trò chơi này thay anh”.
“Mẹ kiếp!”
Diệp Vĩnh Khang lập tức nổi giận khi nhìn thấy tin nhắn này, Hạ Huyền Trúc và Diệp Tiểu Trân là giới hạn cuối cùng của anh mà không ai được phép chạm vào.
Đối phương lại dám nhắc đến vợ và con gái anh, nếu như Diệp Vĩnh Khang điều tra ra được Tiểu Bạch Long này là ai thì anh nhất định sẽ xé xác anh ta ra thành trăm mảnh!
Diệp Vĩnh Khang tức giận đóng lap lại, quyết định không dây dưa với tên Tiểu Bạch Long này.
Anh quả thực rất muốn có được Thất phẩm linh châu, nhưng anh không thể để bị dắt mũi mãi được.
“Đại Dạ, Diệp Nhi, hai người thời gian này cảnh giác hơn chút. Có thể có người có ý đồ xấu với Huyền Trúc và Tiểu Trân, nếu như gặp phải chúng, trước tiên đảm bảo an toàn cho vợ và con gái tôi, cố gắng hết sức giữ lại mạng của chúng”.
Diệp Vĩnh Khang liền gửi tin nhắn cho Tần Đại Dạ và Thiên Diệp Nhi, anh muốn xem xem rốt cuộc Tiểu Bạch Long định giở trò gì!
Bình luận facebook