Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 627: Trò chơi bắt buộc phải tiếp tục
Diệp Vĩnh Khang chắc chắn không phải loại người sẽ bị dắt mũi, hiện tại anh không biết gì về tình hình của Tiểu Bạch Long, nhưng đối phương hoàn toàn hiểu rõ mọi thứ về anh.
Trong trường hợp thông tin hoàn toàn không bình đẳng này, cách tốt nhất là nên lựa chọn chặn lỗ kịp thời, nếu không vẫn chưa biết kết quả cuối cùng của vòng xoáy này sẽ như thế nào.
“Vĩnh Khang, em ra ngoài đây!”
Lúc này, giọng nói của Hạ Huyền Trúc từ ngoài cửa truyền đến, Diệp Vĩnh Khang nhận ra trời đã tờ mờ sáng, anh làm việc cả đêm mà không nhận ra.
Thiên Diệp Nhi đã lái xe tới cổng biệt thự đợi. Là trợ lý kiêm vệ sĩ bí mật của Hạ Huyền Trúc, nếu như không phải trường hợp đặc biệt, mỗi ngày Thiên Diệp Nhi đều lái xe đưa đón Hạ Huyền Trúc.
“Vậy em đi cẩn thận nhé”.
Diệp Vĩnh Khang đứng ở cửa nhà và vẫy tay với Hạ Huyền Trúc và Thiên Diệp Nhi đang ở trong xe.
“Rõ rồi ạ, đại ca Diệp”.
Thiên Diệp Nhi mỉm cười ngọt ngào với Diệp Vĩnh Khang rồi lái xe rời đi.
Đêm qua Diệp Vĩnh Khang đã lập tức gửi tin nhắn cho Tần Đại Dạ và Thiên Diệp Nhi, bảo bọn họ đề cao cảnh giác.
Sau khi tiễn Hạ Huyền Trúc đi, Hạ Huyền Trúc ăn sáng đơn giản, rồi chuẩn bị bắt đầu làm việc nhà như mọi khi.
Vừa mới cầm cây lau nhà lau được vài phút, điện thoại đột nhiên reo lên, là Thiên Diệp Nhi gọi.
“Có chuyện gì vậy, có phải có thứ gì quên ở nhà à?”
Diệp Vĩnh Khang một tay lau sàn, tay kia nghe điện thoại, nghĩ trong đầu quên thứ gì đó ở nhà, cần phải tự mình đi giao.
“Điện Chủ, xảy ra chuyện rồi…”
Giọng của Thiên Diệp Nhi cực kỳ nghiêm trọng và đầy tự trách.
Diệp Vĩnh Khang sắc mặt ngưng tụ: "Chuyện gì vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì với Huyền Trúc rồi không!"
“Cũng không phải…”
Thiên Diệp Nhi hít một hơi dài ở đầu dây bên kia, rồi nói: "Vừa rồi khi tôi và chị Huyền Trúc lái xe đến ga ra dưới tầng hầm của công ty, tôi đã phát hiện ra một người rất khả nghi".
"Khi tôi chuẩn bị hành động, người đàn ông bất ngờ tấn công tôi, và tôi thậm chí không thể ngăn cản đòn đầu tiên của anh ta".
"Nhưng điều kỳ lạ là người đàn ông không làm tôi bị thương, anh ta nhanh chóng bỏ đi sau hành động đầu tiên. Tôi bây giờ không biết động cơ của anh ta là gì. Người đàn ông bịt khẩu trang và không thể nhìn rõ mặt. Vì vậy chỉ có thể đánh giá anh ta là một người tương đối vạm vỡ".
Diệp Vĩnh Khang trầm giọng hỏi: “Huyền Trúc thì sao?”
Thiên Diệp Nhi trả lời: “Chị Huyền Trúc vẫn ổn, hơn nữa lúc đó chị ấy đang quay lưng lại với tôi. Người đó ra tay rất nhanh nên chị Huyền Trúc không biết chuyện này".
"À đúng rồi, khi tôi đấu với người đàn ông đó, tôi dường như nhìn thấy một họa tiết rất đặc biệt trên chiếc cổ tay áo của anh ta".
“Hoa văn đó hình như là một ngôi sao bảy cánh màu vàng. Nhưng tốc độ khi đó nhanh quá, tôi không nhìn rõ”.
Vẻ mặt của Diệp Vĩnh Khang đanh lại sau khi nghe lời này, chẳng lẽ lại là ngôi sao bảy cánh màu vàng?
“Điện Chủ, bây giờ làm thế nào?”
Diệp Thiên Nhi ở đầu dây bên kia lo lắng hỏi.
Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, nhanh chóng bình tĩnh lại: "Mấy ngày nay cô nên cẩn thận hơn, có chuyện gì thì lập tức báo với tôi, sau đó thì đừng quá lo lắng, nên làm gì thì cứ làm, người đó tạm thời sẽ không gây hại cho hai người đâu”.
“Vâng, Điện Chủ!”
Sau khi cúp máy xong, Diệp Vĩnh Khang ngồi một mình trên sofa, gõ nhẹ ngón trỏ vào trán, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Thiên Diệp Nhi là một trong hai học viên ưu tú nhất trong khóa học của Điện Long Thần, cơ thể dẻo dai, võ công vô song.
Ngay cả Diệp Vĩnh Khang cũng không thể đánh bại cô ấy trong một chiêu.
Vì vậy, không khó để tưởng tượng sức chiến đấu của người đàn ông bí ẩn ấy đã đạt đến cảnh giới đáng sợ nào!
Nhưng điều tốt hơn một chút bây giờ là Hạ Huyền Trúc và Thiên Diệp Nhi sẽ không gặp nguy hiểm gì trong thời điểm hiện tại.
Bởi vì nếu người đàn ông bí ẩn thực sự muốn làm tổn thương họ, anh ta đã không cần phải vòng vo như vậy!
Nhưng động cơ của người đàn ông bí ẩn này là gì?
“Mẹ kiếp!”
Đột nhiên, Diệp Vĩnh Khang vỗ đùi kịch liệt, nhanh chóng đứng dậy đi về phía phòng làm việc.
Tiểu Bạch Long!
Nhất định là trò quỷ của anh ta, mục đích của hành động lần này là để nói với Diệp Vĩnh Khang, nếu anh ta muốn ra tay, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến cho Hạ Huyền Trúc gặp nguy hiểm!
"Anh rốt cuộc muốn tôi làm cái quái gì!"
Diệp Vĩnh Khang kìm nén cơn tức giận, gõ một tin nhắn rồi gửi đi.
Tiểu Bạch Long nhanh chóng trả lời: "Ồ? Nhanh như vậy đã hiểu ra rồi à? Tôi đã nói rồi mà, vì trò chơi đã bắt đầu, nên cũng phải có kết thúc chứ”.
Diệp Vĩnh Khang cau mày đáp: "Đừng nói nhảm nữa, nói cho tôi biết anh muốn tôi làm gì, nhưng anh phải hứa với tôi là sẽ không bao giờ động đến người nhà của tôi!"
Tiểu Bạch Long trả lời: "Haha, đừng lo lắng về điều này, chỉ cần anh ngoan ngoãn tiếp tục trò chơi, tôi nhất định sẽ không làm tổn thương gia đình anh".
"Tiếp theo, nhiệm vụ của anh tương đối dễ dàng, tiếp cận một người phụ nữ, lấy được lòng tin của cô ta, cuối cùng bảo cô ta đưa anh đi tìm Thất phẩm linh châu mà anh muốn”.
Diệp Vĩnh Khang có chút khó hiểu hỏi: "Ý của anh là gì?"
Tiểu Bạch Long trả lời: “Nói thật với anh, người phụ nữ mà tôi bảo anh tiếp cận chính là thánh nữ của Giáo pháo áo đỏ, Loan Loan, là con gái duy nhất của Giáo hoàng áo đỏ”.
"Hơn nữa, hiện tại cô ta đang ở Giang Bắc. Tối nay tôi sẽ gửi địa chỉ cho anh. Khi đến nơi đó, anh sẽ gặp một vài người đang giao dịch ở đó”.
“Thứ được giao dịch là một bức tượng Phật cổ tôn quý của Địa Tàng Phật Quốc, thánh nữ đến Giang Bắc lần này chính là vì bức tượng Phật cổ tôn kính này”.
“Vì vậy anh buộc phải trước lúc thánh nữ ra tay lấy được bức tượng Phật cổ này trước, sau đó tìm một nơi vắng vẻ ngồi đợi, thánh nữ sẽ tự tìm đến”.
“Đến lúc đó, cô ta nhất định sẽ bắt anh giao bức tượng Phật cổ ra, nhưng anh tuyệt đối không được đưa. Nhớ kỹ, tu vi võ công của thánh nữ rất cao, nếu như cô ta ra tay cướp lấy thì anh nhất định không được mất cảnh giác, trong trường hợp không được làm tổn thương cô ta, sử dụng khả năng tốt nhất của anh để đẩy lùi cô ta là được rồi”.
Diệp Vĩnh Khang nhíu mày đáp: "Trong trường hợp này, tôi làm sao có thể lấy được lòng tin của cô ta?”
Tiểu Bạch Long đáp lại: "Đừng lo lắng, tôi có sự sắp xếp của riêng tôi, anh chỉ cần làm như những gì tôi nói là được".
“Ngoài ra, trước khi cô ta đưa anh đi tìm Thất phẩm linh châu, anh nhất định không được để cô ta xảy ra chuyện gì, nếu không sẽ phí công vô ích!”
Diệp Vĩnh Khang lại hỏi: “Cho dù lấy được lòng tin của cô ta, làm thế nào mới khiến cô ta tình nguyện đưa tôi đi tìm Thất phẩm linh châu đây?”
Tiểu Bạch Long trả lời: "Đừng lo, tôi sẽ thu xếp. Đến lúc đó anh sẽ biết. À đúng rồi, tôi sẽ nhắc nhở anh một câu".
“Thánh nữ của Giáo phái áo đỏ là một cô gái rất xinh đẹp, luôn sống trong Đại Tàng Phật Quốc, không biết gì về thế giới bên ngoài, tâm tư rất đơn thuần trong sáng. Trước giờ chưa từng nảy sinh tình cảm với ai. Anh có thể bắt đầu ra tay từ phương diện này. Nếu anh có thể khiến cô ta yêu anh, vậy thì đỡ mất công rồi, ha ha, buổi tối đợi tin tức của tôi, chúc anh may mắn!”
Diệp Vĩnh Khang ngồi trước máy tính, nhìn chằm chằm dòng chữ trên màn hình máy tính, một tay sờ nhẹ lên cằm, luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Nhưng chính xác đã xảy ra vấn đề gì, không thể nói ra ngay được.
Nhìn đi nhìn lại cuộc nói chuyện giữa mình và Tiểu Bạch Long, một lúc sau, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, chẳng lẽ ...
Trong trường hợp thông tin hoàn toàn không bình đẳng này, cách tốt nhất là nên lựa chọn chặn lỗ kịp thời, nếu không vẫn chưa biết kết quả cuối cùng của vòng xoáy này sẽ như thế nào.
“Vĩnh Khang, em ra ngoài đây!”
Lúc này, giọng nói của Hạ Huyền Trúc từ ngoài cửa truyền đến, Diệp Vĩnh Khang nhận ra trời đã tờ mờ sáng, anh làm việc cả đêm mà không nhận ra.
Thiên Diệp Nhi đã lái xe tới cổng biệt thự đợi. Là trợ lý kiêm vệ sĩ bí mật của Hạ Huyền Trúc, nếu như không phải trường hợp đặc biệt, mỗi ngày Thiên Diệp Nhi đều lái xe đưa đón Hạ Huyền Trúc.
“Vậy em đi cẩn thận nhé”.
Diệp Vĩnh Khang đứng ở cửa nhà và vẫy tay với Hạ Huyền Trúc và Thiên Diệp Nhi đang ở trong xe.
“Rõ rồi ạ, đại ca Diệp”.
Thiên Diệp Nhi mỉm cười ngọt ngào với Diệp Vĩnh Khang rồi lái xe rời đi.
Đêm qua Diệp Vĩnh Khang đã lập tức gửi tin nhắn cho Tần Đại Dạ và Thiên Diệp Nhi, bảo bọn họ đề cao cảnh giác.
Sau khi tiễn Hạ Huyền Trúc đi, Hạ Huyền Trúc ăn sáng đơn giản, rồi chuẩn bị bắt đầu làm việc nhà như mọi khi.
Vừa mới cầm cây lau nhà lau được vài phút, điện thoại đột nhiên reo lên, là Thiên Diệp Nhi gọi.
“Có chuyện gì vậy, có phải có thứ gì quên ở nhà à?”
Diệp Vĩnh Khang một tay lau sàn, tay kia nghe điện thoại, nghĩ trong đầu quên thứ gì đó ở nhà, cần phải tự mình đi giao.
“Điện Chủ, xảy ra chuyện rồi…”
Giọng của Thiên Diệp Nhi cực kỳ nghiêm trọng và đầy tự trách.
Diệp Vĩnh Khang sắc mặt ngưng tụ: "Chuyện gì vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì với Huyền Trúc rồi không!"
“Cũng không phải…”
Thiên Diệp Nhi hít một hơi dài ở đầu dây bên kia, rồi nói: "Vừa rồi khi tôi và chị Huyền Trúc lái xe đến ga ra dưới tầng hầm của công ty, tôi đã phát hiện ra một người rất khả nghi".
"Khi tôi chuẩn bị hành động, người đàn ông bất ngờ tấn công tôi, và tôi thậm chí không thể ngăn cản đòn đầu tiên của anh ta".
"Nhưng điều kỳ lạ là người đàn ông không làm tôi bị thương, anh ta nhanh chóng bỏ đi sau hành động đầu tiên. Tôi bây giờ không biết động cơ của anh ta là gì. Người đàn ông bịt khẩu trang và không thể nhìn rõ mặt. Vì vậy chỉ có thể đánh giá anh ta là một người tương đối vạm vỡ".
Diệp Vĩnh Khang trầm giọng hỏi: “Huyền Trúc thì sao?”
Thiên Diệp Nhi trả lời: “Chị Huyền Trúc vẫn ổn, hơn nữa lúc đó chị ấy đang quay lưng lại với tôi. Người đó ra tay rất nhanh nên chị Huyền Trúc không biết chuyện này".
"À đúng rồi, khi tôi đấu với người đàn ông đó, tôi dường như nhìn thấy một họa tiết rất đặc biệt trên chiếc cổ tay áo của anh ta".
“Hoa văn đó hình như là một ngôi sao bảy cánh màu vàng. Nhưng tốc độ khi đó nhanh quá, tôi không nhìn rõ”.
Vẻ mặt của Diệp Vĩnh Khang đanh lại sau khi nghe lời này, chẳng lẽ lại là ngôi sao bảy cánh màu vàng?
“Điện Chủ, bây giờ làm thế nào?”
Diệp Thiên Nhi ở đầu dây bên kia lo lắng hỏi.
Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, nhanh chóng bình tĩnh lại: "Mấy ngày nay cô nên cẩn thận hơn, có chuyện gì thì lập tức báo với tôi, sau đó thì đừng quá lo lắng, nên làm gì thì cứ làm, người đó tạm thời sẽ không gây hại cho hai người đâu”.
“Vâng, Điện Chủ!”
Sau khi cúp máy xong, Diệp Vĩnh Khang ngồi một mình trên sofa, gõ nhẹ ngón trỏ vào trán, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Thiên Diệp Nhi là một trong hai học viên ưu tú nhất trong khóa học của Điện Long Thần, cơ thể dẻo dai, võ công vô song.
Ngay cả Diệp Vĩnh Khang cũng không thể đánh bại cô ấy trong một chiêu.
Vì vậy, không khó để tưởng tượng sức chiến đấu của người đàn ông bí ẩn ấy đã đạt đến cảnh giới đáng sợ nào!
Nhưng điều tốt hơn một chút bây giờ là Hạ Huyền Trúc và Thiên Diệp Nhi sẽ không gặp nguy hiểm gì trong thời điểm hiện tại.
Bởi vì nếu người đàn ông bí ẩn thực sự muốn làm tổn thương họ, anh ta đã không cần phải vòng vo như vậy!
Nhưng động cơ của người đàn ông bí ẩn này là gì?
“Mẹ kiếp!”
Đột nhiên, Diệp Vĩnh Khang vỗ đùi kịch liệt, nhanh chóng đứng dậy đi về phía phòng làm việc.
Tiểu Bạch Long!
Nhất định là trò quỷ của anh ta, mục đích của hành động lần này là để nói với Diệp Vĩnh Khang, nếu anh ta muốn ra tay, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến cho Hạ Huyền Trúc gặp nguy hiểm!
"Anh rốt cuộc muốn tôi làm cái quái gì!"
Diệp Vĩnh Khang kìm nén cơn tức giận, gõ một tin nhắn rồi gửi đi.
Tiểu Bạch Long nhanh chóng trả lời: "Ồ? Nhanh như vậy đã hiểu ra rồi à? Tôi đã nói rồi mà, vì trò chơi đã bắt đầu, nên cũng phải có kết thúc chứ”.
Diệp Vĩnh Khang cau mày đáp: "Đừng nói nhảm nữa, nói cho tôi biết anh muốn tôi làm gì, nhưng anh phải hứa với tôi là sẽ không bao giờ động đến người nhà của tôi!"
Tiểu Bạch Long trả lời: "Haha, đừng lo lắng về điều này, chỉ cần anh ngoan ngoãn tiếp tục trò chơi, tôi nhất định sẽ không làm tổn thương gia đình anh".
"Tiếp theo, nhiệm vụ của anh tương đối dễ dàng, tiếp cận một người phụ nữ, lấy được lòng tin của cô ta, cuối cùng bảo cô ta đưa anh đi tìm Thất phẩm linh châu mà anh muốn”.
Diệp Vĩnh Khang có chút khó hiểu hỏi: "Ý của anh là gì?"
Tiểu Bạch Long trả lời: “Nói thật với anh, người phụ nữ mà tôi bảo anh tiếp cận chính là thánh nữ của Giáo pháo áo đỏ, Loan Loan, là con gái duy nhất của Giáo hoàng áo đỏ”.
"Hơn nữa, hiện tại cô ta đang ở Giang Bắc. Tối nay tôi sẽ gửi địa chỉ cho anh. Khi đến nơi đó, anh sẽ gặp một vài người đang giao dịch ở đó”.
“Thứ được giao dịch là một bức tượng Phật cổ tôn quý của Địa Tàng Phật Quốc, thánh nữ đến Giang Bắc lần này chính là vì bức tượng Phật cổ tôn kính này”.
“Vì vậy anh buộc phải trước lúc thánh nữ ra tay lấy được bức tượng Phật cổ này trước, sau đó tìm một nơi vắng vẻ ngồi đợi, thánh nữ sẽ tự tìm đến”.
“Đến lúc đó, cô ta nhất định sẽ bắt anh giao bức tượng Phật cổ ra, nhưng anh tuyệt đối không được đưa. Nhớ kỹ, tu vi võ công của thánh nữ rất cao, nếu như cô ta ra tay cướp lấy thì anh nhất định không được mất cảnh giác, trong trường hợp không được làm tổn thương cô ta, sử dụng khả năng tốt nhất của anh để đẩy lùi cô ta là được rồi”.
Diệp Vĩnh Khang nhíu mày đáp: "Trong trường hợp này, tôi làm sao có thể lấy được lòng tin của cô ta?”
Tiểu Bạch Long đáp lại: "Đừng lo lắng, tôi có sự sắp xếp của riêng tôi, anh chỉ cần làm như những gì tôi nói là được".
“Ngoài ra, trước khi cô ta đưa anh đi tìm Thất phẩm linh châu, anh nhất định không được để cô ta xảy ra chuyện gì, nếu không sẽ phí công vô ích!”
Diệp Vĩnh Khang lại hỏi: “Cho dù lấy được lòng tin của cô ta, làm thế nào mới khiến cô ta tình nguyện đưa tôi đi tìm Thất phẩm linh châu đây?”
Tiểu Bạch Long trả lời: "Đừng lo, tôi sẽ thu xếp. Đến lúc đó anh sẽ biết. À đúng rồi, tôi sẽ nhắc nhở anh một câu".
“Thánh nữ của Giáo phái áo đỏ là một cô gái rất xinh đẹp, luôn sống trong Đại Tàng Phật Quốc, không biết gì về thế giới bên ngoài, tâm tư rất đơn thuần trong sáng. Trước giờ chưa từng nảy sinh tình cảm với ai. Anh có thể bắt đầu ra tay từ phương diện này. Nếu anh có thể khiến cô ta yêu anh, vậy thì đỡ mất công rồi, ha ha, buổi tối đợi tin tức của tôi, chúc anh may mắn!”
Diệp Vĩnh Khang ngồi trước máy tính, nhìn chằm chằm dòng chữ trên màn hình máy tính, một tay sờ nhẹ lên cằm, luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Nhưng chính xác đã xảy ra vấn đề gì, không thể nói ra ngay được.
Nhìn đi nhìn lại cuộc nói chuyện giữa mình và Tiểu Bạch Long, một lúc sau, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, chẳng lẽ ...
Bình luận facebook