Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48: Nghi lễ cao nhất
Trần Tiểu Túy kinh ngạc kêu lên.
Trình Văn Đống cũng tỏ vẻ kính trọng: "Điều này tôi cũng không biết. Đây là bí mật hàng đầu. Nếu có cơ hội, tôi rất muốn xem quân tướng kia trông như thế nào, nhưng e rằng cả đời này cũng không thể".
Mấy người liền bắt đầu nói về chủ đề liên quan đến quân tướng, khuôn mặt của họ đầy ngưỡng mộ và khao khát.
Diệp Vĩnh Khang từ đầu đến cuối không nói lời nào, chỉ từ tốn ăn cơm uống rượu.
"Thế nào, anh Diệp chưa từng nghe về quân tướng đúng không?"
Trình Văn Đống thấy Diệp Vĩnh Khang không nói chuyện phiếm với bọn họ, liền mỉm cười: "Nhưng cũng phải, là chủ tịch ngân hàng, anh Diệp ngày nào cũng bận trăm công ngàn việc, nào có tâm trí đâu quan tâm đến việc này nữa".
"Nào, anh Diệp, ly này tôi kính anh!"
Trình Văn Đống mỉm cười cầm ly rượu lên, tuy rằng lời nói rất khách sáo nhưng trong lời nói lại có chút châm chọc.
Trần Tiểu Túy vội vàng cười với Diệp Vĩnh Khang: "Anh Diệp, anh Trình cũng giống tôi. Bình thường không thích uống rượu. Lần này uống rượu với anh coi như là phá lệ. Ly này của anh Diệp nhất định phải rót đầy đấy".
Nói xong, Trần Tiểu Túy cầm chai rượu rót đầy ly của Diệp Vĩnh Khang, nhưng ly của Trình Văn Đống lại chỉ có một ít rượu vang.
"Nào, anh Diệp, cạn ly!"
Trình Văn Đống mỉm cười đưa ly tới chạm vào ly của Diệp Vĩnh Khang.
Nhưng không biết là cố ý hay vô tình, mà vành ly của Trình Văn Đống cao hơn nhiều so với vành cốc của Diệp Vĩnh Khang.
Chiều cao của vành ly trên bàn rượu đều có ý nghĩa của nó, vành của hai bên ly có chiều cao bằng nhau, có nghĩa là hai bên bình đẳng.
Chỉ những người lớn tuổi hoặc bậc cha chú, hoặc các nhân vật cao quý mới nâng vành ly lên cao hơn đối phương khi uống rượu thôi.
Đúng lúc này, một âm thanh ồn ào đột nhiên từ ngoài cửa sổ truyền đến, xen lẫn với tiếng còi chói tai của cảnh sát.
"Chuyện gì vậy!"
Lưu Đại Hải, người ở gần cửa sổ nhất, lập tức kêu lên khi nhìn thấy tình hình ở tầng dưới.
Trình Văn Đống nhanh chóng đặt ly rượu xuống, vừa đi tới liền thò đầu nhìn xuống dưới, ông ta lập tức chết lặng!
Nhìn thấy một nhóm lính canh được trang bị vũ khí hạng nặng ở tầng dưới hùng hổ nhảy ra khỏi xe tải, chỉ trong vài giây, khu vực xung quanh đã được thiết quân luật.
Sau đó từ ba chiếc xe Jeep ngụy trang màu xanh lá cây , ba sĩ quan mặc quân phục bước xuống, bên cạnh bọn họ còn có một đội vệ binh danh dự đứng thẳng người.
Nhìn thấy ba người này, Trình Văn Đống lập tức kinh ngạc kêu lên:
"Tổng chỉ huy chiến đoàn số một Giang Bắc, Lý Vân Phi!"
"Tổng chỉ huy chiến đoàn số hai Giang Bắc, Khấu Thiên Dũng!"
"Tổng chỉ huy chiến đoàn số ba Giang Bắc, Hứa Phi Long!"
"Chỉ huy cao nhất của ba chiến đoàn Giang Bắc đều ở đây!"
Trình Văn Đống vô cùng kinh hãi, thậm chí còn nhìn thấy người anh em của mình trong đám người, mà ông ta chỉ là phó chỉ huy, đứng bên cạnh ba người này cũng chỉ là một tên tay chân mà thôi.
"Làm sao vậy? Tại sao lại có động tĩnh lớn như vậy?"
Lưu Đại Hải kêu lên, những người bên cạnh cũng bối rối.
Trình Văn Đống kích động nuốt nước bọt: "Không chỉ vậy, nghi lễ lần này của họ là ở cấp cao nhất!"
"Cho dù là sĩ quan chiến đấu cao nhất của tỉnh đến, cũng không đủ tư cách để có được nghi thức cao như vậy!"
"Tiểu Túy, cô mau kiểm tra mấy phòng bao của nhà hàng đi, trong nhà hàng nhất định phải có một nhân vật có lai lịch tầm cỡ!"
Trần Tiểu Túy nhanh chóng sai người báo cáo tình trạng của nhà hàng.
"Không đúng?"
Trần Tiểu Túy nhíu mày nói: "Những người tới dùng bữa tối hôm nay đều là khách hàng cũ. Căn bản đều là người làm ăn. Không có nhân vật lớn nào cả? Có nhầm không?"
Trình Văn Đống lắc đầu nói: "Không thể nào, làm sao lại có chuyện như thế được? Xem kỹ lại tình trạng của nhà hàng đi, có bỏ sót cái gì không".
Sau nhiều lần xác nhận thông tin, Trần Tiểu Túy khẳng định: "Thông tin hoàn toàn không có vấn đề gì. Ngoại trừ phòng của chúng ta ra, tất cả thông tin về phòng bao đều có ở đây".
"Vậy thì có chuyện gì vậy?"
Khi mọi người còn đang rất khó hiểu, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một đội vệ binh danh dự xếp thành hai hàng ngay ngắn, bước đều ngay ngắn bước vào.
Trình Văn Đống và những người khác lập tức đơ ra.
Trước khi họ kịp phản ứng, Lý Vân Phi, Khấu Thiên Dũng và Hứa Phi Long, những chỉ huy hàng đầu của ba chiến đoàn ở Giang Bắc, cũng ngẩng cao đầu bước vào.
Bốp!
Ba người họ bốp một cái, giơ tay chào hành lễ tiêu chuẩn một cách vô cùng cung kính.
Lý Vân Phi tiến lên một bước, lớn tiếng nói: "Chỉ huy tối cao của chiến đoàn số một, số hai, số ba Giang bắc, Lý Vân Phi, Khấu Thiên Dũng, Hứa Phi Long có mặt, xin chỉ thị!"
Lúc này, Trình Văn Đống và những người khác toát mồ hôi lạnh.
"Ba anh sĩ quan, ba anh có lầm không, đây…"
Ngay khi Trình Văn Đống vừa mở miệng nói được nửa câu, hai hộ vệ lập tức dùng súng đen dí vào trán ông ta hét lên: "Câm miệng, lùi về sau!"
Trình Văn Đống rùng mình, run rẩy bước nhanh sang một bên.
Nhưng trong lòng ông ta lại thấp thỏm không yên, không biết những ông lớn này muốn làm gì?
Nhìn lại, ông ta đột nhiên phát hiện Diệp Vĩnh Khang vẫn ngồi ở trên ghế, chậm rãi lắc ly rượu vang, quay lưng về phía ba sĩ quan kia, cũng không thèm quay đầu lại.
Trình Văn Đống lo lắng: "Anh mau quay lại đi!"
Ông ta không phải quan tâm đến Diệp Vĩnh Khang, mà lo rằng hành vi thô lỗ của Diệp Vĩnh Khang cũng sẽ ảnh hưởng đến họ.
Đường Văn Nguyên, Lưu Đại Hải và Trần Tiểu Túy cũng hoảng sợ.
Còn nghĩ rằng Diệp Vĩnh Khang vẫn còn trẻ người non dạ, mặc dù là người đứng đầu ngân hàng Kim Kỳ và có thân phận vô cùng cao quý, nhưng đây là Cục tác chiến đấy!
Dù giàu có đến đâu, dù quyền thế ra sao, trong mắt Cục tác chiến, cũng chỉ là một thương nhân mà thôi.
Lần này, có khi anh Diệp sẽ ăn đủ mất thôi.
"Đặt đồ xuống sau đó rời đi. Tôi không thích có người làm phiền khi tôi đang dùng bữa".
Nhưng mà, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nhẹ giọng nói.
Mặc dù câu nói này rất bình thản, nhưng đối với đám người Trình Văn Đống chả khác nào sét đánh ngang tai.
Anh quả thực tầm cỡ đấy, anh quả thực có tiền đấy nhưng không thể kiêu ngạo đến mức đó được chứ!
Ngay khi mấy người đang thầm toát mồ hôi lạnh, ba sĩ quan đột nhiên kính cẩn nói: "Vâng, anh Diệp!"
Sau đó đặt một chiếc hộp màu đỏ có con dấu của Cục tác chiến bên cạnh Diệp Vĩnh Khang một cách trân trọng.
"Anh Diệp, đồ đã được giao, xin chỉ thị!"
Ba sĩ quan lại lớn tiếng nói.
"Thôi, các ông đi làm việc của mình đi".
Diệp Vĩnh Khang nhẹ giọng nói, vẫn không quay đầu lại.
Ba sĩ quan lại chào theo kiểu chào tiêu chuẩn, sau đó quay người rời đi.
Chẳng mấy chốc cửa nhà hàng đã yên tĩnh trở lại.
Diệp Vĩnh Khang vẫn chậm rãi ăn uống, như không có chuyện gì xảy ra.
Tuy nhiên, Trình Văn Đống và những người khác bên cạnh ông ta lại đổ mồ hôi lạnh.
Anh Diệp này rốt cục là ai?
Các chỉ huy cao nhất của ba chiến đoàn vô cùng tôn kính anh, còn sử dụng nghi lễ cao nhất của Cục tác chiến, thân phận của anh quả thực là sâu không lường được.
Đặc biệt là Trình Văn Đống, ngay cả hai chân cũng bắt đầu run rẩy không thể kiểm soát, như cầy sấy vậy.
"Đứng đó làm gì vậy, rượu lúc nãy còn chưa uống xong mà, tiếp tục đi".
Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng nâng ly.
Trình Văn Đống phản ứng lại, nhanh chóng bước lên phía trước, vừa định cầm ly rượu lên, ông ta chợt nhớ ra điều gì đó, run rẩy rót đầy ly rượu, cụng ly với Diệp Vĩnh Khang.
Lần này, vành ly của ông ta được đặt rất thấp, gần chạm đến đáy ly của Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Vĩnh Khang cười nhạt: "Sếp Trình, không phải ông mẫn cảm với rượu sao? Hơn nữa, ông là đàn anh của tôi. Vành ly nên đặt cao hơn tôi mới phải chứ".
Trình Văn Đống cũng tỏ vẻ kính trọng: "Điều này tôi cũng không biết. Đây là bí mật hàng đầu. Nếu có cơ hội, tôi rất muốn xem quân tướng kia trông như thế nào, nhưng e rằng cả đời này cũng không thể".
Mấy người liền bắt đầu nói về chủ đề liên quan đến quân tướng, khuôn mặt của họ đầy ngưỡng mộ và khao khát.
Diệp Vĩnh Khang từ đầu đến cuối không nói lời nào, chỉ từ tốn ăn cơm uống rượu.
"Thế nào, anh Diệp chưa từng nghe về quân tướng đúng không?"
Trình Văn Đống thấy Diệp Vĩnh Khang không nói chuyện phiếm với bọn họ, liền mỉm cười: "Nhưng cũng phải, là chủ tịch ngân hàng, anh Diệp ngày nào cũng bận trăm công ngàn việc, nào có tâm trí đâu quan tâm đến việc này nữa".
"Nào, anh Diệp, ly này tôi kính anh!"
Trình Văn Đống mỉm cười cầm ly rượu lên, tuy rằng lời nói rất khách sáo nhưng trong lời nói lại có chút châm chọc.
Trần Tiểu Túy vội vàng cười với Diệp Vĩnh Khang: "Anh Diệp, anh Trình cũng giống tôi. Bình thường không thích uống rượu. Lần này uống rượu với anh coi như là phá lệ. Ly này của anh Diệp nhất định phải rót đầy đấy".
Nói xong, Trần Tiểu Túy cầm chai rượu rót đầy ly của Diệp Vĩnh Khang, nhưng ly của Trình Văn Đống lại chỉ có một ít rượu vang.
"Nào, anh Diệp, cạn ly!"
Trình Văn Đống mỉm cười đưa ly tới chạm vào ly của Diệp Vĩnh Khang.
Nhưng không biết là cố ý hay vô tình, mà vành ly của Trình Văn Đống cao hơn nhiều so với vành cốc của Diệp Vĩnh Khang.
Chiều cao của vành ly trên bàn rượu đều có ý nghĩa của nó, vành của hai bên ly có chiều cao bằng nhau, có nghĩa là hai bên bình đẳng.
Chỉ những người lớn tuổi hoặc bậc cha chú, hoặc các nhân vật cao quý mới nâng vành ly lên cao hơn đối phương khi uống rượu thôi.
Đúng lúc này, một âm thanh ồn ào đột nhiên từ ngoài cửa sổ truyền đến, xen lẫn với tiếng còi chói tai của cảnh sát.
"Chuyện gì vậy!"
Lưu Đại Hải, người ở gần cửa sổ nhất, lập tức kêu lên khi nhìn thấy tình hình ở tầng dưới.
Trình Văn Đống nhanh chóng đặt ly rượu xuống, vừa đi tới liền thò đầu nhìn xuống dưới, ông ta lập tức chết lặng!
Nhìn thấy một nhóm lính canh được trang bị vũ khí hạng nặng ở tầng dưới hùng hổ nhảy ra khỏi xe tải, chỉ trong vài giây, khu vực xung quanh đã được thiết quân luật.
Sau đó từ ba chiếc xe Jeep ngụy trang màu xanh lá cây , ba sĩ quan mặc quân phục bước xuống, bên cạnh bọn họ còn có một đội vệ binh danh dự đứng thẳng người.
Nhìn thấy ba người này, Trình Văn Đống lập tức kinh ngạc kêu lên:
"Tổng chỉ huy chiến đoàn số một Giang Bắc, Lý Vân Phi!"
"Tổng chỉ huy chiến đoàn số hai Giang Bắc, Khấu Thiên Dũng!"
"Tổng chỉ huy chiến đoàn số ba Giang Bắc, Hứa Phi Long!"
"Chỉ huy cao nhất của ba chiến đoàn Giang Bắc đều ở đây!"
Trình Văn Đống vô cùng kinh hãi, thậm chí còn nhìn thấy người anh em của mình trong đám người, mà ông ta chỉ là phó chỉ huy, đứng bên cạnh ba người này cũng chỉ là một tên tay chân mà thôi.
"Làm sao vậy? Tại sao lại có động tĩnh lớn như vậy?"
Lưu Đại Hải kêu lên, những người bên cạnh cũng bối rối.
Trình Văn Đống kích động nuốt nước bọt: "Không chỉ vậy, nghi lễ lần này của họ là ở cấp cao nhất!"
"Cho dù là sĩ quan chiến đấu cao nhất của tỉnh đến, cũng không đủ tư cách để có được nghi thức cao như vậy!"
"Tiểu Túy, cô mau kiểm tra mấy phòng bao của nhà hàng đi, trong nhà hàng nhất định phải có một nhân vật có lai lịch tầm cỡ!"
Trần Tiểu Túy nhanh chóng sai người báo cáo tình trạng của nhà hàng.
"Không đúng?"
Trần Tiểu Túy nhíu mày nói: "Những người tới dùng bữa tối hôm nay đều là khách hàng cũ. Căn bản đều là người làm ăn. Không có nhân vật lớn nào cả? Có nhầm không?"
Trình Văn Đống lắc đầu nói: "Không thể nào, làm sao lại có chuyện như thế được? Xem kỹ lại tình trạng của nhà hàng đi, có bỏ sót cái gì không".
Sau nhiều lần xác nhận thông tin, Trần Tiểu Túy khẳng định: "Thông tin hoàn toàn không có vấn đề gì. Ngoại trừ phòng của chúng ta ra, tất cả thông tin về phòng bao đều có ở đây".
"Vậy thì có chuyện gì vậy?"
Khi mọi người còn đang rất khó hiểu, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một đội vệ binh danh dự xếp thành hai hàng ngay ngắn, bước đều ngay ngắn bước vào.
Trình Văn Đống và những người khác lập tức đơ ra.
Trước khi họ kịp phản ứng, Lý Vân Phi, Khấu Thiên Dũng và Hứa Phi Long, những chỉ huy hàng đầu của ba chiến đoàn ở Giang Bắc, cũng ngẩng cao đầu bước vào.
Bốp!
Ba người họ bốp một cái, giơ tay chào hành lễ tiêu chuẩn một cách vô cùng cung kính.
Lý Vân Phi tiến lên một bước, lớn tiếng nói: "Chỉ huy tối cao của chiến đoàn số một, số hai, số ba Giang bắc, Lý Vân Phi, Khấu Thiên Dũng, Hứa Phi Long có mặt, xin chỉ thị!"
Lúc này, Trình Văn Đống và những người khác toát mồ hôi lạnh.
"Ba anh sĩ quan, ba anh có lầm không, đây…"
Ngay khi Trình Văn Đống vừa mở miệng nói được nửa câu, hai hộ vệ lập tức dùng súng đen dí vào trán ông ta hét lên: "Câm miệng, lùi về sau!"
Trình Văn Đống rùng mình, run rẩy bước nhanh sang một bên.
Nhưng trong lòng ông ta lại thấp thỏm không yên, không biết những ông lớn này muốn làm gì?
Nhìn lại, ông ta đột nhiên phát hiện Diệp Vĩnh Khang vẫn ngồi ở trên ghế, chậm rãi lắc ly rượu vang, quay lưng về phía ba sĩ quan kia, cũng không thèm quay đầu lại.
Trình Văn Đống lo lắng: "Anh mau quay lại đi!"
Ông ta không phải quan tâm đến Diệp Vĩnh Khang, mà lo rằng hành vi thô lỗ của Diệp Vĩnh Khang cũng sẽ ảnh hưởng đến họ.
Đường Văn Nguyên, Lưu Đại Hải và Trần Tiểu Túy cũng hoảng sợ.
Còn nghĩ rằng Diệp Vĩnh Khang vẫn còn trẻ người non dạ, mặc dù là người đứng đầu ngân hàng Kim Kỳ và có thân phận vô cùng cao quý, nhưng đây là Cục tác chiến đấy!
Dù giàu có đến đâu, dù quyền thế ra sao, trong mắt Cục tác chiến, cũng chỉ là một thương nhân mà thôi.
Lần này, có khi anh Diệp sẽ ăn đủ mất thôi.
"Đặt đồ xuống sau đó rời đi. Tôi không thích có người làm phiền khi tôi đang dùng bữa".
Nhưng mà, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nhẹ giọng nói.
Mặc dù câu nói này rất bình thản, nhưng đối với đám người Trình Văn Đống chả khác nào sét đánh ngang tai.
Anh quả thực tầm cỡ đấy, anh quả thực có tiền đấy nhưng không thể kiêu ngạo đến mức đó được chứ!
Ngay khi mấy người đang thầm toát mồ hôi lạnh, ba sĩ quan đột nhiên kính cẩn nói: "Vâng, anh Diệp!"
Sau đó đặt một chiếc hộp màu đỏ có con dấu của Cục tác chiến bên cạnh Diệp Vĩnh Khang một cách trân trọng.
"Anh Diệp, đồ đã được giao, xin chỉ thị!"
Ba sĩ quan lại lớn tiếng nói.
"Thôi, các ông đi làm việc của mình đi".
Diệp Vĩnh Khang nhẹ giọng nói, vẫn không quay đầu lại.
Ba sĩ quan lại chào theo kiểu chào tiêu chuẩn, sau đó quay người rời đi.
Chẳng mấy chốc cửa nhà hàng đã yên tĩnh trở lại.
Diệp Vĩnh Khang vẫn chậm rãi ăn uống, như không có chuyện gì xảy ra.
Tuy nhiên, Trình Văn Đống và những người khác bên cạnh ông ta lại đổ mồ hôi lạnh.
Anh Diệp này rốt cục là ai?
Các chỉ huy cao nhất của ba chiến đoàn vô cùng tôn kính anh, còn sử dụng nghi lễ cao nhất của Cục tác chiến, thân phận của anh quả thực là sâu không lường được.
Đặc biệt là Trình Văn Đống, ngay cả hai chân cũng bắt đầu run rẩy không thể kiểm soát, như cầy sấy vậy.
"Đứng đó làm gì vậy, rượu lúc nãy còn chưa uống xong mà, tiếp tục đi".
Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng nâng ly.
Trình Văn Đống phản ứng lại, nhanh chóng bước lên phía trước, vừa định cầm ly rượu lên, ông ta chợt nhớ ra điều gì đó, run rẩy rót đầy ly rượu, cụng ly với Diệp Vĩnh Khang.
Lần này, vành ly của ông ta được đặt rất thấp, gần chạm đến đáy ly của Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Vĩnh Khang cười nhạt: "Sếp Trình, không phải ông mẫn cảm với rượu sao? Hơn nữa, ông là đàn anh của tôi. Vành ly nên đặt cao hơn tôi mới phải chứ".