Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49: Sơn Thủy Hoa Môn
Trình Văn Đống sợ đến nỗi toàn bộ rượu trong ly tràn ra ngoài.
"Anh Diệp, thực xin lỗi, tôi có mắt như mù, xin anh đừng chấp với tôi!"
Lúc này, sắc mặt Trình Văn Đống tái mét, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi lạnh.
Lúc mới bắt đầu, ông ta cũng biết đối phương là chủ tịch ngân hàng Kim Kỳ, cũng là một người đặc biệt không hề tầm thường.
Nhưng ông ta ỷ vào quan hệ của mình với Cục tác chiến, tuy rằng lời nói khách sáo nhưng lại luôn lộ ra thái độ trịch thượng của trưởng bối đối với hậu bối.
Bây giờ mới biết người thanh niên trước mặt không chỉ đơn giản là chủ tịch ngân hàng Kim Kỳ!
Các chỉ huy cao nhất của ba chiến đoàn Giang Bắc đều được điều động đến, đối xử với anh một cách tôn kính, còn sử dụng nghi thức cao nhất trong Cục tác chiến nữa!
Tuy rằng lúc này ông ta không biết lai lịch thực sự của người thanh niên này như thế nào, nhưng chỉ dựa vào cảnh tượng vừa rồi, dù có một trăm ông ta cũng không có khả năng chọc vào anh!
Diệp Vĩnh Khang nhìn vẻ hoảng sợ của đối phương, cười nhạt nói: "Xem ra ông rời Cục tác chiến là đúng đấy, lá gan như ông thì làm sao ra trận giết địch được?"
"Anh Diệp, xin hãy tha thứ cho tôi, tôi đáng chết, tôi chỉ …"
"Được rồi!"
Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng vung tay lên: "Tôi không thích dùng bữa với người không quen".
Trình Văn Đống sửng sốt, nhanh chóng nói: "Tôi sẽ đi ngay, tôi sẽ rời đi ngay lập tức!"
Nói xong, ông ta gần như loạng choạng chạy ra khỏi phòng.
Bầu không khí trong phòng trở nên ngột ngạt đến đáng sợ.
Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải lo lắng đến mức răng của họ va lập cập vào nhau.
Đồng thời, cũng thầm cảm thấy may mắn, may mà không vào hùa với Trình Văn Đống, nếu không thì bây giờ coi như xong!
Không ngờ thanh niên này ngoài thân phận chủ tịch ngân hàng, còn có lai lịch đáng sợ hơn!
Trần Tiểu Túy căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, thất thần ngồi ngây ra đó, không biết phải làm gì.
"Cô vừa nói cô bị mẫn cảm với rượu nhỉ?"
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nhẹ giọng nói.
Trần Tiểu Túy hoảng sợ, nhanh chóng rót một ly rượu vang, ngửa đầu uống cạn.
Thấy Diệp Vĩnh Khang không đáp lại tiếp tục rót rượu vào ly.
Có lẽ cô ấy mẫn cảm với rượu thật, sau hai ly rượu, khuôn mặt cô ấy bắt đầu đỏ bừng, đôi môi bắt đầu run nhẹ.
Tuy nhiên, cô ấy lại không dám dừng lại, cố nén cơn cồn cào trong dạ dày, uống hết ly này đến ly khác.
Mãi đến khi uống được khoảng bảy tám ly, Diệp Vĩnh Khang mới nhẹ nhàng giữ ly của cô ấy lại.
"Lần trước cảm ơn cô vì sợi dây chuyền Thần Vũ mà cô đã tặng trong lễ cưới của tôi. Cô là một người phụ nữ rất thông minh, nhưng đôi khi thông minh quá sẽ chỉ tự hại mình, sau này cô tự lo cho mình đi".
Diệp Vĩnh Khang nhìn đối phương cười cười, sau đó đứng dậy đi về phía cửa phòng mà không thèm nhìn lại.
Sau vài phút, hai chân của Trần Tiểu Túy như bị liệt, không biết là do sợ hãi hay bị mẫn cảm với rượu, cả người đột nhiên ngã sang một bên.
"Ấy, cô Trần, cô Trần, tự tin quá mức đây mà!"
Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải ở bên cạnh nhanh chóng đỡ cô ấy dậy, thở dài rồi gọi 120.
Sau khi Diệp Vĩnh Khang rời khỏi nhà hàng, anh cũng không để ý tới chuyện vừa rồi, loại chuyện tầm thường này cũng không đáng để anh quan tâm.
Đó là một hình phạt nhỏ đối với Trần Tiểu Túy, Diệp Vĩnh Khang vẫn luôn cho rằng cô gái này tâm tư khá nặng.
Lần trước, bề ngoài Trần Tiểu Túy chỉ là tặng một sợi dây chuyền trong đám cưới của anh thôi, nhưng thật ra đằng sau nó còn có một ý nghĩa sâu xa.
Khi Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải đều đang bận rộn, cô ấy biến mất không dấu vết, sau đó lại xuất hiện vào thời điểm mấu chốt nhất, còn có thêm một món quà.
Đây có lẽ là việc cô ấy cố tình làm, mục đích là để lại ấn tượng rất sâu sắc cho Diệp Vĩnh Khang.
Vì vậy, đằng sau sự việc này, Trần Tiểu Túy chắc hẳn đã lên kế hoạch và suy nghĩ rất kỹ lưỡng.
Trong bữa ăn vừa rồi, mục đích thực sự của cô ấy là thể hiện thực lực của mình trước mặt Diệp Vĩnh Khang, để sau này tăng thêm khả năng thương lượng khi giao dịch với Diệp Vĩnh Khang.
Phải nói rằng ngay cả Diệp Vĩnh Khang cũng ngưỡng mộ suy nghĩ của cô ấy.
Nhưng không may, lần này cô ấy đã va phải tấm lưới thép rồi, đối mặt với sức mạnh áp đảo trước mắt, dù có mưu trí đến đâu, chẳng qua cũng chỉ là khôn lỏi mà thôi.
Đối với chiếc hộp nhỏ màu đỏ do đám Lý Vân Phi đưa tới, bên trong là một tờ giấy bổ nhiệm quân tướng với con dấu chính thức của Trung tâm chỉ huy tối cao Long Hạ.
Diệp Vĩnh Khang vò giấy bổ nhiệm thành một quả bóng rồi nhét vào túi, sau đó ném chiếc hộp gỗ đàn hương đỏ nạm chỉ vàng vào thùng rác bên cạnh.
Thầm nghĩ não của mấy người này có vấn đề hả, không phải chỉ là một tờ giấy mỏng thôi sao, đựng trong một chiếc hộp lớn như vậy để khoe mẽ à?
Sau đó Diệp Vĩnh Khang bắt taxi đến Sơn Thủy Hoa Môn.
Đây là một trong ba khu biệt thự sang trọng lớn ở Giang Bắc, lâu lắm rồi mới trở về, không thể cứ để vợ con sống trong căn nhà dân vừa tồi tàn vừa dột nát đó mãi được.
"Chào anh, tôi có thể giúp gì cho anh?"
Ngay khi anh bước vào sảnh bán hàng được trang hoàng lộng lẫy, một cô nhân viên bán hàng xinh đẹp tươi cười tiến đến.
Diệp Vĩnh Khang đi thẳng đến mô hình sandbox, nhìn sandbox rồi lựa chọn.
Cô nhân viên tư vấn bất động sản xinh đẹp bên cạnh cười nói: "Thưa anh, biệt thự của chúng tôi ở đây chia làm ba khu: Khu A, khu B, khu C. Xin hỏi tiêu chí của anh là gì ạ? Tôi có thể giúp anh giới thiệu vài căn".
Diệp Vĩnh Khang lượn quanh sandbox nói: "Có căn nào đã lắp đặt xong xuôi mà có thể chuyển vào ở luôn được không?"
"Có ạ, tất cả các biệt thự ở khu C đều đã được lắp đặt đầy đủ, có thể dọn vào ở bất cứ lúc nào".
Cô nhân viên bán hàng chỉ vào biệt thự dưới chân núi ở sandbox và đáp.
Diệp Vĩnh Khang khẽ lắc đầu, cảm thấy không hài lòng với khu biệt thự đó, nói: "Mấy căn này đều ở dưới chân núi, tầm nhìn không tốt, không có cái khác nữa à?"
Lúc này, một nhân viên bán hàng kì cựu với lớp trang điểm đậm vừa hay đi ngang qua, không biết là tới thời kì mãn kinh hay rảnh rỗi sinh nông nổi mà lại đi chen vào: "Muốn có tầm nhìn tốt, thì mua biệt thự trên đỉnh núi đi, năm trăm triệu tệ, tầm nhìn vô cùng tốt".
Diệp Vĩnh Khang nhìn vào biệt thự trên đỉnh núi hỏi: "Mấy căn này lắp đặt xong chưa?"
Người bán hàng cũ chế nhạo: "Lắp đặt thì chưa, nhưng mà nếu anh đã có tiền mua biệt thự rồi thì còn thiếu gì tiền lắp đặt đúng không?"
"Tiểu Như, sao không dẫn khách đến ngồi ở sô pha bên cạnh nhỉ. Có trái cây và đồ ăn nhẹ miễn phí. Để chúng ta giới thiệu tình hình cho khách trước".
Ý tứ trong những lời này rất rõ ràng, rõ là đang nhắc nhở cô bán hàng xinh đẹp kia rằng người này đến không phải để mua biệt thự hay gì cả, hoặc là không hiểu thị trường và giá cả ở đây.
Hoặc là nhàn quá không có chuyện gì làm nên tới kiếm chút hoa quả miễn phí, tiện thể ra vẻ một chút.
Khách hàng kiểu này, ngày nào họ cũng gặp.
Mặc dù công ty có quy định bất cứ ai bước vào đều phải được đối xử như nhau, không phân biệt cao hay thấp.
Nhưng là một nhân viên kinh doanh, họ cũng không muốn mất thời gian cho những người không mua nổi.
Đương nhiên Diệp Vĩnh Khang nghe ra được ý tứ trong mấy lời này, nhưng anh cũng không quan tâm, tiếp tục hỏi: "Mấy căn ở lưng chừng núi thì sao, đã lắp đặt xong chưa?"
"Nếu anh đã hỏi thì tôi có thể nói như này!"
Người bán hàng già chỉ vào một biệt thự trên lưng chừng núi và nói: "Đây là biệt thự dành cho hộ gia đình. Nó được trang trí theo những thông số kỹ thuật cao nhất. Đúng như ý anh. Giá cả cũng phải chăng. Ba mươi triệu nhân dân tệ thôi. Bên trong đã lắp đặt xong, tất cả đều là những thương hiệu tốt nhất".
Nói xong, bà ta nở một nụ cười chế giễu với Diệp Vĩnh Khang: "Thưa anh, anh thanh toán qua thẻ hay chuyển khoản?"
Đối phương nói lời này tuy rằng đang cười, nhưng trong ánh mắt lại tỏ ý khác, không phải cậu muốn ra vẻ sao? Giờ tôi tìm được cho cậu một căn hợp lý rồi, xem cậu mất mặt thế nào nào!
"Chà, căn này tốt đấy!"
Không ngờ, Diệp Vĩnh Khang lại hài lòng gật đầu.
Người bán hàng già còn chưa hết ngạc nhiên thì đã nghe đối phương nói thêm: "Chỉ là cách biệt thự trên đỉnh núi quá gần. Sống ở đây giống như bị coi thường. Tôi không thích cảm giác này lắm.. "
Nhân viên bán hàng suýt chút nữa không kìm được mà ngã ngửa tại chỗ, trong thâm tâm nghĩ thằng cha này cũng làm bộ làm tịch lắm.
Tiền thì không có, thế mà kiếm lắm cớ thế?
Người đẹp bán hàng bên cạnh có vẻ hơi lúng túng, tuy nghĩ khách hàng không mua nổi nhưng cô ấy cũng không muốn làm khách hàng khó xử.
"Có rồi!"
Đúng lúc này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên lấy thẻ ngân hàng ra, chỉ vào biệt thự lưng chừng núi: "Tôi muốn căn này, quẹt thẻ!"
Nhân viên bán hàng già sửng sốt, cô nhân viên bán hàng trẻ cũng có chút kinh ngạc.
Người này thực sự đến mua biệt thự sao?
Nhưng mà, bọn họ còn chưa kịp phản ứng, Diệp Vĩnh Khang lại nói thêm một câu: "Nhân tiện tôi cũng mua luôn mấy căn biệt thự trên đỉnh núi kia. Mấy căn biệt thự đó không phải là không có người ở sao? Vẹn cả đôi đường!"
"Anh Diệp, thực xin lỗi, tôi có mắt như mù, xin anh đừng chấp với tôi!"
Lúc này, sắc mặt Trình Văn Đống tái mét, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi lạnh.
Lúc mới bắt đầu, ông ta cũng biết đối phương là chủ tịch ngân hàng Kim Kỳ, cũng là một người đặc biệt không hề tầm thường.
Nhưng ông ta ỷ vào quan hệ của mình với Cục tác chiến, tuy rằng lời nói khách sáo nhưng lại luôn lộ ra thái độ trịch thượng của trưởng bối đối với hậu bối.
Bây giờ mới biết người thanh niên trước mặt không chỉ đơn giản là chủ tịch ngân hàng Kim Kỳ!
Các chỉ huy cao nhất của ba chiến đoàn Giang Bắc đều được điều động đến, đối xử với anh một cách tôn kính, còn sử dụng nghi thức cao nhất trong Cục tác chiến nữa!
Tuy rằng lúc này ông ta không biết lai lịch thực sự của người thanh niên này như thế nào, nhưng chỉ dựa vào cảnh tượng vừa rồi, dù có một trăm ông ta cũng không có khả năng chọc vào anh!
Diệp Vĩnh Khang nhìn vẻ hoảng sợ của đối phương, cười nhạt nói: "Xem ra ông rời Cục tác chiến là đúng đấy, lá gan như ông thì làm sao ra trận giết địch được?"
"Anh Diệp, xin hãy tha thứ cho tôi, tôi đáng chết, tôi chỉ …"
"Được rồi!"
Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng vung tay lên: "Tôi không thích dùng bữa với người không quen".
Trình Văn Đống sửng sốt, nhanh chóng nói: "Tôi sẽ đi ngay, tôi sẽ rời đi ngay lập tức!"
Nói xong, ông ta gần như loạng choạng chạy ra khỏi phòng.
Bầu không khí trong phòng trở nên ngột ngạt đến đáng sợ.
Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải lo lắng đến mức răng của họ va lập cập vào nhau.
Đồng thời, cũng thầm cảm thấy may mắn, may mà không vào hùa với Trình Văn Đống, nếu không thì bây giờ coi như xong!
Không ngờ thanh niên này ngoài thân phận chủ tịch ngân hàng, còn có lai lịch đáng sợ hơn!
Trần Tiểu Túy căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, thất thần ngồi ngây ra đó, không biết phải làm gì.
"Cô vừa nói cô bị mẫn cảm với rượu nhỉ?"
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nhẹ giọng nói.
Trần Tiểu Túy hoảng sợ, nhanh chóng rót một ly rượu vang, ngửa đầu uống cạn.
Thấy Diệp Vĩnh Khang không đáp lại tiếp tục rót rượu vào ly.
Có lẽ cô ấy mẫn cảm với rượu thật, sau hai ly rượu, khuôn mặt cô ấy bắt đầu đỏ bừng, đôi môi bắt đầu run nhẹ.
Tuy nhiên, cô ấy lại không dám dừng lại, cố nén cơn cồn cào trong dạ dày, uống hết ly này đến ly khác.
Mãi đến khi uống được khoảng bảy tám ly, Diệp Vĩnh Khang mới nhẹ nhàng giữ ly của cô ấy lại.
"Lần trước cảm ơn cô vì sợi dây chuyền Thần Vũ mà cô đã tặng trong lễ cưới của tôi. Cô là một người phụ nữ rất thông minh, nhưng đôi khi thông minh quá sẽ chỉ tự hại mình, sau này cô tự lo cho mình đi".
Diệp Vĩnh Khang nhìn đối phương cười cười, sau đó đứng dậy đi về phía cửa phòng mà không thèm nhìn lại.
Sau vài phút, hai chân của Trần Tiểu Túy như bị liệt, không biết là do sợ hãi hay bị mẫn cảm với rượu, cả người đột nhiên ngã sang một bên.
"Ấy, cô Trần, cô Trần, tự tin quá mức đây mà!"
Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải ở bên cạnh nhanh chóng đỡ cô ấy dậy, thở dài rồi gọi 120.
Sau khi Diệp Vĩnh Khang rời khỏi nhà hàng, anh cũng không để ý tới chuyện vừa rồi, loại chuyện tầm thường này cũng không đáng để anh quan tâm.
Đó là một hình phạt nhỏ đối với Trần Tiểu Túy, Diệp Vĩnh Khang vẫn luôn cho rằng cô gái này tâm tư khá nặng.
Lần trước, bề ngoài Trần Tiểu Túy chỉ là tặng một sợi dây chuyền trong đám cưới của anh thôi, nhưng thật ra đằng sau nó còn có một ý nghĩa sâu xa.
Khi Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải đều đang bận rộn, cô ấy biến mất không dấu vết, sau đó lại xuất hiện vào thời điểm mấu chốt nhất, còn có thêm một món quà.
Đây có lẽ là việc cô ấy cố tình làm, mục đích là để lại ấn tượng rất sâu sắc cho Diệp Vĩnh Khang.
Vì vậy, đằng sau sự việc này, Trần Tiểu Túy chắc hẳn đã lên kế hoạch và suy nghĩ rất kỹ lưỡng.
Trong bữa ăn vừa rồi, mục đích thực sự của cô ấy là thể hiện thực lực của mình trước mặt Diệp Vĩnh Khang, để sau này tăng thêm khả năng thương lượng khi giao dịch với Diệp Vĩnh Khang.
Phải nói rằng ngay cả Diệp Vĩnh Khang cũng ngưỡng mộ suy nghĩ của cô ấy.
Nhưng không may, lần này cô ấy đã va phải tấm lưới thép rồi, đối mặt với sức mạnh áp đảo trước mắt, dù có mưu trí đến đâu, chẳng qua cũng chỉ là khôn lỏi mà thôi.
Đối với chiếc hộp nhỏ màu đỏ do đám Lý Vân Phi đưa tới, bên trong là một tờ giấy bổ nhiệm quân tướng với con dấu chính thức của Trung tâm chỉ huy tối cao Long Hạ.
Diệp Vĩnh Khang vò giấy bổ nhiệm thành một quả bóng rồi nhét vào túi, sau đó ném chiếc hộp gỗ đàn hương đỏ nạm chỉ vàng vào thùng rác bên cạnh.
Thầm nghĩ não của mấy người này có vấn đề hả, không phải chỉ là một tờ giấy mỏng thôi sao, đựng trong một chiếc hộp lớn như vậy để khoe mẽ à?
Sau đó Diệp Vĩnh Khang bắt taxi đến Sơn Thủy Hoa Môn.
Đây là một trong ba khu biệt thự sang trọng lớn ở Giang Bắc, lâu lắm rồi mới trở về, không thể cứ để vợ con sống trong căn nhà dân vừa tồi tàn vừa dột nát đó mãi được.
"Chào anh, tôi có thể giúp gì cho anh?"
Ngay khi anh bước vào sảnh bán hàng được trang hoàng lộng lẫy, một cô nhân viên bán hàng xinh đẹp tươi cười tiến đến.
Diệp Vĩnh Khang đi thẳng đến mô hình sandbox, nhìn sandbox rồi lựa chọn.
Cô nhân viên tư vấn bất động sản xinh đẹp bên cạnh cười nói: "Thưa anh, biệt thự của chúng tôi ở đây chia làm ba khu: Khu A, khu B, khu C. Xin hỏi tiêu chí của anh là gì ạ? Tôi có thể giúp anh giới thiệu vài căn".
Diệp Vĩnh Khang lượn quanh sandbox nói: "Có căn nào đã lắp đặt xong xuôi mà có thể chuyển vào ở luôn được không?"
"Có ạ, tất cả các biệt thự ở khu C đều đã được lắp đặt đầy đủ, có thể dọn vào ở bất cứ lúc nào".
Cô nhân viên bán hàng chỉ vào biệt thự dưới chân núi ở sandbox và đáp.
Diệp Vĩnh Khang khẽ lắc đầu, cảm thấy không hài lòng với khu biệt thự đó, nói: "Mấy căn này đều ở dưới chân núi, tầm nhìn không tốt, không có cái khác nữa à?"
Lúc này, một nhân viên bán hàng kì cựu với lớp trang điểm đậm vừa hay đi ngang qua, không biết là tới thời kì mãn kinh hay rảnh rỗi sinh nông nổi mà lại đi chen vào: "Muốn có tầm nhìn tốt, thì mua biệt thự trên đỉnh núi đi, năm trăm triệu tệ, tầm nhìn vô cùng tốt".
Diệp Vĩnh Khang nhìn vào biệt thự trên đỉnh núi hỏi: "Mấy căn này lắp đặt xong chưa?"
Người bán hàng cũ chế nhạo: "Lắp đặt thì chưa, nhưng mà nếu anh đã có tiền mua biệt thự rồi thì còn thiếu gì tiền lắp đặt đúng không?"
"Tiểu Như, sao không dẫn khách đến ngồi ở sô pha bên cạnh nhỉ. Có trái cây và đồ ăn nhẹ miễn phí. Để chúng ta giới thiệu tình hình cho khách trước".
Ý tứ trong những lời này rất rõ ràng, rõ là đang nhắc nhở cô bán hàng xinh đẹp kia rằng người này đến không phải để mua biệt thự hay gì cả, hoặc là không hiểu thị trường và giá cả ở đây.
Hoặc là nhàn quá không có chuyện gì làm nên tới kiếm chút hoa quả miễn phí, tiện thể ra vẻ một chút.
Khách hàng kiểu này, ngày nào họ cũng gặp.
Mặc dù công ty có quy định bất cứ ai bước vào đều phải được đối xử như nhau, không phân biệt cao hay thấp.
Nhưng là một nhân viên kinh doanh, họ cũng không muốn mất thời gian cho những người không mua nổi.
Đương nhiên Diệp Vĩnh Khang nghe ra được ý tứ trong mấy lời này, nhưng anh cũng không quan tâm, tiếp tục hỏi: "Mấy căn ở lưng chừng núi thì sao, đã lắp đặt xong chưa?"
"Nếu anh đã hỏi thì tôi có thể nói như này!"
Người bán hàng già chỉ vào một biệt thự trên lưng chừng núi và nói: "Đây là biệt thự dành cho hộ gia đình. Nó được trang trí theo những thông số kỹ thuật cao nhất. Đúng như ý anh. Giá cả cũng phải chăng. Ba mươi triệu nhân dân tệ thôi. Bên trong đã lắp đặt xong, tất cả đều là những thương hiệu tốt nhất".
Nói xong, bà ta nở một nụ cười chế giễu với Diệp Vĩnh Khang: "Thưa anh, anh thanh toán qua thẻ hay chuyển khoản?"
Đối phương nói lời này tuy rằng đang cười, nhưng trong ánh mắt lại tỏ ý khác, không phải cậu muốn ra vẻ sao? Giờ tôi tìm được cho cậu một căn hợp lý rồi, xem cậu mất mặt thế nào nào!
"Chà, căn này tốt đấy!"
Không ngờ, Diệp Vĩnh Khang lại hài lòng gật đầu.
Người bán hàng già còn chưa hết ngạc nhiên thì đã nghe đối phương nói thêm: "Chỉ là cách biệt thự trên đỉnh núi quá gần. Sống ở đây giống như bị coi thường. Tôi không thích cảm giác này lắm.. "
Nhân viên bán hàng suýt chút nữa không kìm được mà ngã ngửa tại chỗ, trong thâm tâm nghĩ thằng cha này cũng làm bộ làm tịch lắm.
Tiền thì không có, thế mà kiếm lắm cớ thế?
Người đẹp bán hàng bên cạnh có vẻ hơi lúng túng, tuy nghĩ khách hàng không mua nổi nhưng cô ấy cũng không muốn làm khách hàng khó xử.
"Có rồi!"
Đúng lúc này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên lấy thẻ ngân hàng ra, chỉ vào biệt thự lưng chừng núi: "Tôi muốn căn này, quẹt thẻ!"
Nhân viên bán hàng già sửng sốt, cô nhân viên bán hàng trẻ cũng có chút kinh ngạc.
Người này thực sự đến mua biệt thự sao?
Nhưng mà, bọn họ còn chưa kịp phản ứng, Diệp Vĩnh Khang lại nói thêm một câu: "Nhân tiện tôi cũng mua luôn mấy căn biệt thự trên đỉnh núi kia. Mấy căn biệt thự đó không phải là không có người ở sao? Vẹn cả đôi đường!"
Bình luận facebook