Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50: Ngang ngược hổ báo
Cho đến khi Diệp Vĩnh Khang mua nhà xong rời đi lâu rồi, cô nhân viên xinh đẹp vẫn đứng ngây ra đó.
"Tiểu Như, cô bị sao vậy? Chẳng nhẽ cô vừa bán biệt thự ở khu A à?"
Vài nhân viên tư vấn bán hàng bên cạnh bối rối hỏi.
Biệt thự ở Sơn Thủy Hoa Môn chia làm ba khu A, B, C. Khu A là khu có các biệt thự là cao cấp nhất, nếu bán được một căn, là có thể trả trước tiền đặt cọc cho một căn nhà thương mại trong khu đô thị đấy.
"Không, anh ấy mua khu B".
Tiểu Như bàng hoàng đáp.
Mấy người bán hàng cắt lời: "Bán khu B mà cô đã kích động như vậy, tôi còn tưởng khu A kìa".
Người bán hàng già đột nhiên nói thêm: "Anh ấy có mua khu B, nhưng anh ấy nói không thích bị người ở trên cao coi thường nên tiện thể mua mấy căn kia luôn …"
Gì!
Toàn bộ phòng kinh doanh bùng nổ trong tích tắc.
Mua một biệt thự ở khu B, tiện thể mua căn biệt thự tiêu chuẩn ở khu A luôn, bởi vì không muốn người sống bên trên coi thường?
Lúc này Diệp Vĩnh Khang chả tỏ ra là mình vừa làm chuyện gì to tát, hai căn biệt thự đã tiêu tốn của anh tổng cộng năm trăm ba mươi triệu, nhưng đối với Diệp Vĩnh Khang, số tiền đó chỉ là mấy con số vô nghĩa.
Trong mắt anh, tất cả các mặt hàng trên thế giới này chỉ có hai loại, thích và không thích.
Về giá cả thì không là gì cả, chỉ cần anh thích thì bỏ ra mười tỷ để mua một cây kẹo mút cũng không thành vấn đề.
Sau khi mua nhà, Diệp Vĩnh Khang đến thẳng cửa hàng 4S, vợ anh đi làm mỗi ngày, không thể ngày nào cũng chen lấn trên xe buýt, phải kiếm xe cho cô mới được.
Sau khi lượn quanh một vòng trong cửa hàng 4S, Diệp Vĩnh Khang vẫn không tìm được một chiếc xe phù hợp với khí chất của Hạ Huyền Trúc.
Khi anh chuẩn bị rời đi, chợt thấy trên tường có in hình quảng cáo của một chiếc Porsche Cayenne, mắt anh sáng lên, anh chỉ vào tường và nói: "Chiếc Cayenne đó có sẵn không? Kiểu có thể lái đi luôn ấy được ấy?"
Nhân viên bán hàng vội nói: "Có ạ, vừa hay chỉ còn đúng một chiếc thôi".
"Quẹt thẻ".
Diệp Vĩnh Khang trực tiếp lấy thẻ ngân hàng ra.
Nhân viên bán hàng: "Hả?"
"Có vấn đề gì không?"
Diệp Vĩnh Khang quay đầu lại.
"Thưa… thưa anh, chiếc xe này được bán với giá 1,06 triệu, cấu hình của nó …"
Diệp Vĩnh Khang nhíu mày: "Tôi bảo cô quẹt thẻ, không hỏi cô nó giá bao nhiêu tiền, nhanh lên, gấp lắm rồi".
Nhân viên bán hàng cảm thấy hơi sững sờ, lúc nãy khi khách hàng bước vào cửa, nhìn cách ăn mặc của đối phương, cô ta nghĩ anh chẳng phải người có tiền gì, vì vậy cô ta không hề ôm hy vọng, mà chỉ lịch sự đến bên cạnh giới thiệu câu được câu không.
Thế mà bất thình lình anh chả hỏi gì về giá cả mà đã bảo quẹt thẻ luôn.
Một chiếc Cayenne, thực sự khiến cô ta ngỡ ngàng, không kịp chuẩn bị.
"Thưa anh, anh chờ một chút, tôi sẽ đi làm thủ tục!"
Sau khi phản ứng kịp, nhân viên kinh doanh nhanh chóng đi lấy một số hợp đồng và biểu mẫu, còn bưng trà rót nước, trong vòng vui như mở hội.
Porsche cũng được coi là dòng xe sang hạng một. Mặc dù đối tượng mua xe ở đây là những người giàu có nhưng mỗi lần mua xe đều tốn rất nhiều thời gian và công sức.
Dù sao cũng là mấy chục triệu, chưa bao giờ thấy kiểu khách hàng nào như vậy, cảm giác đây không phải là mua xe, mà là mua mấy cái bắp cải thảo ở chợ vậy.
"Ở đây còn chiếc Cayenne nào không, có sẵn và có thể lái ngay đi được ấy!"
Lúc này, một giọng nói sang sảng đột nhiên từ bên cạnh truyền đến.
Một thanh niên trẻ tuổi mặc áo phông, khoảng hai lăm hai sáu tuổi bước vào.
Tên thanh niên hất cằm lên rõ cao, lỗ mũi cũng như thể vểnh lên đến tận trần nhà, trông đặc biệt giống một con gà rừng kênh kiệu, xem ra cũng chả phải loại tốt đẹp gì.
"Thưa anh, thật xin lỗi, chiếc xe cuối cùng hiện tại đã được anh này mua. Nếu anh cần, anh có thể đặt trước hoặc xem loại xe khác".
Nhân viên bán hàng vội vàng đứng dậy chào hỏi mà trong lòng mừng thầm, thầm nghĩ hôm nay là ngày trọng đại gì, mà khách hàng cô ta gặp đều hỏi xe Cayennes thế.
"Đặt cái rắm, ông đây muốn hàng có sẵn kìa, cô nghĩ ông đây không có tiền sao!"
Tên thanh niên nói năng rất hùng hổ và ném thẳng thẻ ngân hàng xuống bàn cà phê.
"Thưa anh, thực sự rất xin lỗi, chiếc xe cuối cùng đã được anh này…"
Nhân viên bán hàng nhanh chóng giải thích.
Tên thanh niên quay đầu liếc nhìn Diệp Vĩnh Khang đang điền đơn, sau đó nói: "Đơn giản, các người bán cho tôi, không bán cho anh ta nữa là được!"
Nhân viên bán hàng chưa bao giờ gặp một khách hàng kiêu ngạo như vậy, sắc mặt trở nên có chút không vui: "Thưa anh, tôi thực sự xin lỗi, khách hàng này đến trước anh, xin anh thông cảm, hơn nữa chỗ chúng tôi cũng không có tiền lệ nào như vậy cả".
"Hehe, muốn tiền lệ đúng không?"
Tên thanh niên cười lạnh một tiếng, đột nhiên lấy ra một con dao găm, nện một phát nặng nề trên bàn cà phê, tức giận nói: "Nghe đây, ông đây tên Hàn Tiểu Xuân!"
Hàn Tiểu Xuân!
Nghe thấy cái tên này, nhân viên bán hàng của toàn bộ cửa hàng 4S lập tức sợ chết khiếp.
Đọc nhanh & update liên tục tại trang VietWriter
Các nhân viên bảo vệ chuẩn bị chạy tới cũng quay đầu nhanh chóng rời đi.
"Bây giờ còn xe không?"
Hàn Tiểu Xuân có vẻ rất hài lòng với phản ứng của những người xung quanh khi nghe thấy tên hắn.
Cô bán hàng sợ hãi đổ mồ hôi hột, cắn răng, đành phải chạy nhanh đến chỗ Diệp Vĩnh Khang đang điền đơn cúi đầu nói: "Thưa anh, rất xin lỗi, anh có thể nhường chiếc xe này cho anh Hàn này trước được không, lần sau khi xe về, chúng tôi sẽ đền bù cho anh".
Vi phạm hợp đồng với khách hàng chắc chắn là điều tối kỵ trong ngành bán hàng, nếu sự việc này đến tai cấp trên, nhân viên bán hàng có thể bị sa thải.
Nhưng cô nhân viên thực sự bất lực, đây chính là Hàn Tiểu Xuân danh tiếng lẫy lừng đấy!
Hàn Tiểu Xuân là ai?
Đó chính là tâm phúc trước mặt Hàn Phong, cậu cả nhà họ Hàn ở Nam Thành, hơn nữa người này còn nổi tiếng hung dữ, là một kẻ sẵn sàng rút dao đâm người, ai mà dám chọc vào hắn cơ chứ!
"Thủ tục điền xong rồi, quẹt thẻ, đưa chìa khóa xe cho tôi".
Diệp Vĩnh Khang điền hết mẫu đơn giống như hoàn toàn không nghe thấy câu nói này.
Nhân viên bán hàng rùng mình, không phải khách hàng này đã nghe thấy cuộc trò chuyện của họ vừa rồi sao?
Đây là Hàn Tiểu Xuân, gặp phải chuyện như vậy còn không mau tránh đi?
"Mẹ nhà nó, mày không nghe tao nói gì à?"
Hàn Tiểu Xuân cả giận nói: "Tao nói lại lần nữa, tao là Hàn Tiểu Xuân, biết điều thì cút!"
Diệp Vĩnh Khang cười lạnh một tiếng, không thèm quay đầu lại, nhẹ giọng nói: "Mồm thối thật đấy, ăn nhiều cứt đây mà, tránh xa tao ra một chút, tao có bệnh thích sạch sẽ".
Hít--
Ngay khi anh nói câu này, cả đại sảnh đều vang lên tiếng hít khí lạnh.
Người này điên rồi sao, dám nói chuyện với Hàn Tiểu Xuân hung hãn như thế sao?
Cùng lúc đó, mọi người theo bản năng lùi lại một bước, nhìn về phía Diệp Vĩnh Khang bằng ánh mắt đầy thương hại.
Bởi vì họ biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Hàn Tiểu Xuân này còn độc ác hơn chủ nhân rất nhiều, có khi đi trên đường tâm trạng không tốt, người ta nhìn hắn mấy cái hắn đã rút dao ra đâm người rồi.
Chưa kể đến việc bị người ta nhục mạ.
"Mày muốn chết chứ gì?"
Quả nhiên, Hàn Tiểu Xuân lập tức xù lông lên, nắm lấy con dao găm trên bàn cà phê, bổ về phía vai Diệp Vĩnh Khang.
Nhân viên bán hàng bên cạnh tái mặt vì sợ hãi.
Đúng lúc này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên khẽ giơ tay lên, dễ dàng nắm lấy cổ tay đang cầm dao của Hàn Tiểu Xuân.
"Mẹ kiếp, buông ra!"
Hàn Tiểu Xuân tức giận nói, nhưng dù cố gắng thế nào, tay của đối phương cũng giống như kìm kẹp, hắn không thể động đậy được tí nào.
Ngay lúc Hàn Tiểu Xuân đang chuẩn bị nhấc chân định đá, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nhẹ nhàng kéo một cái, cả cơ thể hắn bổ nhào về phía trước.
Sau đó Diệp Vĩnh Khang khẽ vặn cổ tay, xoay hướng đi của dao, phập một phát đâm vào ngực Hàn Tiểu Xuân!
"Tiểu Như, cô bị sao vậy? Chẳng nhẽ cô vừa bán biệt thự ở khu A à?"
Vài nhân viên tư vấn bán hàng bên cạnh bối rối hỏi.
Biệt thự ở Sơn Thủy Hoa Môn chia làm ba khu A, B, C. Khu A là khu có các biệt thự là cao cấp nhất, nếu bán được một căn, là có thể trả trước tiền đặt cọc cho một căn nhà thương mại trong khu đô thị đấy.
"Không, anh ấy mua khu B".
Tiểu Như bàng hoàng đáp.
Mấy người bán hàng cắt lời: "Bán khu B mà cô đã kích động như vậy, tôi còn tưởng khu A kìa".
Người bán hàng già đột nhiên nói thêm: "Anh ấy có mua khu B, nhưng anh ấy nói không thích bị người ở trên cao coi thường nên tiện thể mua mấy căn kia luôn …"
Gì!
Toàn bộ phòng kinh doanh bùng nổ trong tích tắc.
Mua một biệt thự ở khu B, tiện thể mua căn biệt thự tiêu chuẩn ở khu A luôn, bởi vì không muốn người sống bên trên coi thường?
Lúc này Diệp Vĩnh Khang chả tỏ ra là mình vừa làm chuyện gì to tát, hai căn biệt thự đã tiêu tốn của anh tổng cộng năm trăm ba mươi triệu, nhưng đối với Diệp Vĩnh Khang, số tiền đó chỉ là mấy con số vô nghĩa.
Trong mắt anh, tất cả các mặt hàng trên thế giới này chỉ có hai loại, thích và không thích.
Về giá cả thì không là gì cả, chỉ cần anh thích thì bỏ ra mười tỷ để mua một cây kẹo mút cũng không thành vấn đề.
Sau khi mua nhà, Diệp Vĩnh Khang đến thẳng cửa hàng 4S, vợ anh đi làm mỗi ngày, không thể ngày nào cũng chen lấn trên xe buýt, phải kiếm xe cho cô mới được.
Sau khi lượn quanh một vòng trong cửa hàng 4S, Diệp Vĩnh Khang vẫn không tìm được một chiếc xe phù hợp với khí chất của Hạ Huyền Trúc.
Khi anh chuẩn bị rời đi, chợt thấy trên tường có in hình quảng cáo của một chiếc Porsche Cayenne, mắt anh sáng lên, anh chỉ vào tường và nói: "Chiếc Cayenne đó có sẵn không? Kiểu có thể lái đi luôn ấy được ấy?"
Nhân viên bán hàng vội nói: "Có ạ, vừa hay chỉ còn đúng một chiếc thôi".
"Quẹt thẻ".
Diệp Vĩnh Khang trực tiếp lấy thẻ ngân hàng ra.
Nhân viên bán hàng: "Hả?"
"Có vấn đề gì không?"
Diệp Vĩnh Khang quay đầu lại.
"Thưa… thưa anh, chiếc xe này được bán với giá 1,06 triệu, cấu hình của nó …"
Diệp Vĩnh Khang nhíu mày: "Tôi bảo cô quẹt thẻ, không hỏi cô nó giá bao nhiêu tiền, nhanh lên, gấp lắm rồi".
Nhân viên bán hàng cảm thấy hơi sững sờ, lúc nãy khi khách hàng bước vào cửa, nhìn cách ăn mặc của đối phương, cô ta nghĩ anh chẳng phải người có tiền gì, vì vậy cô ta không hề ôm hy vọng, mà chỉ lịch sự đến bên cạnh giới thiệu câu được câu không.
Thế mà bất thình lình anh chả hỏi gì về giá cả mà đã bảo quẹt thẻ luôn.
Một chiếc Cayenne, thực sự khiến cô ta ngỡ ngàng, không kịp chuẩn bị.
"Thưa anh, anh chờ một chút, tôi sẽ đi làm thủ tục!"
Sau khi phản ứng kịp, nhân viên kinh doanh nhanh chóng đi lấy một số hợp đồng và biểu mẫu, còn bưng trà rót nước, trong vòng vui như mở hội.
Porsche cũng được coi là dòng xe sang hạng một. Mặc dù đối tượng mua xe ở đây là những người giàu có nhưng mỗi lần mua xe đều tốn rất nhiều thời gian và công sức.
Dù sao cũng là mấy chục triệu, chưa bao giờ thấy kiểu khách hàng nào như vậy, cảm giác đây không phải là mua xe, mà là mua mấy cái bắp cải thảo ở chợ vậy.
"Ở đây còn chiếc Cayenne nào không, có sẵn và có thể lái ngay đi được ấy!"
Lúc này, một giọng nói sang sảng đột nhiên từ bên cạnh truyền đến.
Một thanh niên trẻ tuổi mặc áo phông, khoảng hai lăm hai sáu tuổi bước vào.
Tên thanh niên hất cằm lên rõ cao, lỗ mũi cũng như thể vểnh lên đến tận trần nhà, trông đặc biệt giống một con gà rừng kênh kiệu, xem ra cũng chả phải loại tốt đẹp gì.
"Thưa anh, thật xin lỗi, chiếc xe cuối cùng hiện tại đã được anh này mua. Nếu anh cần, anh có thể đặt trước hoặc xem loại xe khác".
Nhân viên bán hàng vội vàng đứng dậy chào hỏi mà trong lòng mừng thầm, thầm nghĩ hôm nay là ngày trọng đại gì, mà khách hàng cô ta gặp đều hỏi xe Cayennes thế.
"Đặt cái rắm, ông đây muốn hàng có sẵn kìa, cô nghĩ ông đây không có tiền sao!"
Tên thanh niên nói năng rất hùng hổ và ném thẳng thẻ ngân hàng xuống bàn cà phê.
"Thưa anh, thực sự rất xin lỗi, chiếc xe cuối cùng đã được anh này…"
Nhân viên bán hàng nhanh chóng giải thích.
Tên thanh niên quay đầu liếc nhìn Diệp Vĩnh Khang đang điền đơn, sau đó nói: "Đơn giản, các người bán cho tôi, không bán cho anh ta nữa là được!"
Nhân viên bán hàng chưa bao giờ gặp một khách hàng kiêu ngạo như vậy, sắc mặt trở nên có chút không vui: "Thưa anh, tôi thực sự xin lỗi, khách hàng này đến trước anh, xin anh thông cảm, hơn nữa chỗ chúng tôi cũng không có tiền lệ nào như vậy cả".
"Hehe, muốn tiền lệ đúng không?"
Tên thanh niên cười lạnh một tiếng, đột nhiên lấy ra một con dao găm, nện một phát nặng nề trên bàn cà phê, tức giận nói: "Nghe đây, ông đây tên Hàn Tiểu Xuân!"
Hàn Tiểu Xuân!
Nghe thấy cái tên này, nhân viên bán hàng của toàn bộ cửa hàng 4S lập tức sợ chết khiếp.
Đọc nhanh & update liên tục tại trang VietWriter
Các nhân viên bảo vệ chuẩn bị chạy tới cũng quay đầu nhanh chóng rời đi.
"Bây giờ còn xe không?"
Hàn Tiểu Xuân có vẻ rất hài lòng với phản ứng của những người xung quanh khi nghe thấy tên hắn.
Cô bán hàng sợ hãi đổ mồ hôi hột, cắn răng, đành phải chạy nhanh đến chỗ Diệp Vĩnh Khang đang điền đơn cúi đầu nói: "Thưa anh, rất xin lỗi, anh có thể nhường chiếc xe này cho anh Hàn này trước được không, lần sau khi xe về, chúng tôi sẽ đền bù cho anh".
Vi phạm hợp đồng với khách hàng chắc chắn là điều tối kỵ trong ngành bán hàng, nếu sự việc này đến tai cấp trên, nhân viên bán hàng có thể bị sa thải.
Nhưng cô nhân viên thực sự bất lực, đây chính là Hàn Tiểu Xuân danh tiếng lẫy lừng đấy!
Hàn Tiểu Xuân là ai?
Đó chính là tâm phúc trước mặt Hàn Phong, cậu cả nhà họ Hàn ở Nam Thành, hơn nữa người này còn nổi tiếng hung dữ, là một kẻ sẵn sàng rút dao đâm người, ai mà dám chọc vào hắn cơ chứ!
"Thủ tục điền xong rồi, quẹt thẻ, đưa chìa khóa xe cho tôi".
Diệp Vĩnh Khang điền hết mẫu đơn giống như hoàn toàn không nghe thấy câu nói này.
Nhân viên bán hàng rùng mình, không phải khách hàng này đã nghe thấy cuộc trò chuyện của họ vừa rồi sao?
Đây là Hàn Tiểu Xuân, gặp phải chuyện như vậy còn không mau tránh đi?
"Mẹ nhà nó, mày không nghe tao nói gì à?"
Hàn Tiểu Xuân cả giận nói: "Tao nói lại lần nữa, tao là Hàn Tiểu Xuân, biết điều thì cút!"
Diệp Vĩnh Khang cười lạnh một tiếng, không thèm quay đầu lại, nhẹ giọng nói: "Mồm thối thật đấy, ăn nhiều cứt đây mà, tránh xa tao ra một chút, tao có bệnh thích sạch sẽ".
Hít--
Ngay khi anh nói câu này, cả đại sảnh đều vang lên tiếng hít khí lạnh.
Người này điên rồi sao, dám nói chuyện với Hàn Tiểu Xuân hung hãn như thế sao?
Cùng lúc đó, mọi người theo bản năng lùi lại một bước, nhìn về phía Diệp Vĩnh Khang bằng ánh mắt đầy thương hại.
Bởi vì họ biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Hàn Tiểu Xuân này còn độc ác hơn chủ nhân rất nhiều, có khi đi trên đường tâm trạng không tốt, người ta nhìn hắn mấy cái hắn đã rút dao ra đâm người rồi.
Chưa kể đến việc bị người ta nhục mạ.
"Mày muốn chết chứ gì?"
Quả nhiên, Hàn Tiểu Xuân lập tức xù lông lên, nắm lấy con dao găm trên bàn cà phê, bổ về phía vai Diệp Vĩnh Khang.
Nhân viên bán hàng bên cạnh tái mặt vì sợ hãi.
Đúng lúc này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên khẽ giơ tay lên, dễ dàng nắm lấy cổ tay đang cầm dao của Hàn Tiểu Xuân.
"Mẹ kiếp, buông ra!"
Hàn Tiểu Xuân tức giận nói, nhưng dù cố gắng thế nào, tay của đối phương cũng giống như kìm kẹp, hắn không thể động đậy được tí nào.
Ngay lúc Hàn Tiểu Xuân đang chuẩn bị nhấc chân định đá, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nhẹ nhàng kéo một cái, cả cơ thể hắn bổ nhào về phía trước.
Sau đó Diệp Vĩnh Khang khẽ vặn cổ tay, xoay hướng đi của dao, phập một phát đâm vào ngực Hàn Tiểu Xuân!
Bình luận facebook