Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59: Em phải nhớ kĩ bọn họ!
Diệp Vĩnh Khang không nói nên lời, tự hỏi đám người này sao có thể giống ruồi nhặng đến vậy, đi đâu cũng đụng phải?
Hạ Huyền Trúc không vui nói: "Nhà hàng này đâu phải nhà các người mở, chúng tôi ăn ở đâu liên quan gì đến mấy người!"
"Ha ha!"
Hạ Tuyết Cầm sưng nửa khuôn mặt, cười nhạo: "Được, vậy các người cứ ngồi đây đi, cũng đúng dịp có thể chứng kiến giây phút huy hoàng của nhà họ Hạ chúng tôi!"
Nói xong, cô ta chế nhạo Diệp Vĩnh Khang: "Không phải nói tìm quan hệ sao? Làm sao vậy, quan hệ của anh đâu? Cuối cùng không phải nhà họ Hạ chúng tôi trúng thầu sao?"
"Ăn mày cũng chỉ là ăn mày thôi, ngoài to mồm ra thì còn làm được gì nữa? Coi cái bội dạng nghèo kiết xác của anh kìa, còn đòi quan hệ, nói đi xin cơm còn tạm được, hahaha!"
Sau khi mỉa mai một hồi, Hạ Tuyết Cầm mới cười ha hả rời đi, sau đó đứng ở phía xa cùng với nhà họ Hạ, chỉ chỉ trỏ trỏ vào Diệp Vĩnh Khang và Hạ Huyền Trúc, thỉnh thoảng lại truyền đến một lời chế nhạo.
Hạ Huyền Trúc cau mày, mặc dù cô không quan tâm đến kết quả cuối cùng của việc thắng thầu, cô cũng không cảm thấy ghen tị chút nào khi nhìn thấy nhà họ Hạ thắng thầu, nhưng vẫn hơi khó chịu khi bị một nhóm người chỉ chỉ trỏ trỏ: "Vĩnh Khang, hay là chúng ta đi trước đi".
Diệp Vĩnh Khang lại rất bình tĩnh, thản nhiên nhúng một miếng bò béo, cười nói: "Tại sao? Bọn họ không mở tiệm này. Đừng quan tâm đến bọn họ, chúng ta ăn đi".
"Ngoài ra, anh thấy đám người này vui mừng quá sớm rồi ấy chứ".
Hạ Huyền Trúc sửng sốt: "Ý của anh là gì?"
Diệp Vĩnh Khang đặt miếng thịt bò nóng hổi vào bát của Hạ Huyền Trúc, cười nói: "Lần này, tên của đơn vị chiến thắng không được hiển thị, chỉ hiển thị người đại diện đơn vị đó có họ Hạ, không có nghĩa đó là tập đoàn Hạ Thị. Họ không phải là những người duy nhất trong thiên hạ này có họ Hạ".
Hạ Huyền Trúc nhẹ nhàng thở dài và lắc đầu: "Chắc không phải vậy đâu. Em cũng biết một chút về tất cả các công ty xây dựng ở Giang Bắc. Người đại diện công ty mang họ Hạ đúng là chỉ có bọn họ thôi".
"Em đã bỏ qua một công ty rồi".
Diệp Vĩnh Khang nhướng mắt cười: "Người đứng tên của công ty xây dựng Huyền Trúc cũng là họ Hạ, có khi em là người trúng thầu cũng nên?"
"Điều đó là không thể".
Hạ Huyền Trúc cười khổ lắc đầu: "Công ty của chúng ta mới thành lập, làm sao có thể so sánh với những công ty đã thành lập lâu đời kia, có thể vượt qua cuộc phỏng vấn lần này là em đã mãn nguyện rồi".
"Chưa chắc".
Diệp Vĩnh Khang cười nói: "Lần này đấu thầu là dựa vào thực lực, không phải lai lịch, anh thấy em rất đáng tin cậy".
Hạ Huyền Trúc cười cười, không tiếp tục nói nữa, chỉ coi những lời này là Diệp Vĩnh Khang cố ý an ủi cô thôi.
Bên kia, đám người nhà họ Hạ đã náo nhiệt lắm rồi.
Hạ Chí Tài hưng phấn nói: "Mọi người, ngày hôm nay nhà họ Hạ tôi có thể có được thành tích này, không thể thiếu sự chiếu cố thường ngày của các vị".
"Vì vậy, để cảm ơn, tôi quyết định tặng 20% dự án khu công nghiệp này cho tất cả mọi người có mặt tại đây. Mọi người có phúc cùng hưởng, có tiền cùng kiếm!"
Mặc dù Hạ Chí Tài ích kỷ và đạo đức giả, nhưng với tư cách là người lãnh đạo của tập đoàn Hạ Thị, lão cũng coi như là có chút đầu óc.
Lão biết rất rõ rằng quy mô của dự án khu sản nghiệp nhà họ Chu là rất lớn, nếu chỉ dựa vào nguyên nhà họ Hạ lão thì rất khó ăn cả.
Vì vậy, nên loại bỏ một số vật liệu thừa khó thi công, lợi nhuận thấp để thầu phụ nhằm tiết kiệm chi phí, giảm giá thành, có thể ví như một mũi tên trúng hai đích.
Bây giờ thừa dịp thuận nước giong thuyền, lôi kéo nhân lực, một mũi tên trúng ba con chim.
Đám người lập tức reo hò tán thưởng sự hào phóng của Hạ Chí Tài, đồng thời khen ngợi Hạ Chí Tài đến mức mũi lão như muốn nổ tung.
"Nhân tiện, tôi quên bổ sung".
Lúc này, Hạ Chí Tài đột nhiên giơ ngón tay về phía góc tường nói: "Về phần phân bổ dự án mà tôi vừa nói tới, mọi người trong phòng đều có phần, nhưng trừ hai người đó ra!"
Mọi người nhanh chóng quay đầu lại và nhìn theo hướng ngón tay của Hạ Chí Tài.
Hầu hết mọi người ở đây đều không hề hay biết, nhưng vẫn có một số ít người biết về mối quan hệ giữa Hạ Huyền Trúc và nhà họ Hạ, họ không khỏi thắc mắc: "Sếp Hạ, cô Huyền Trúc không phải cháu gái ông sao?"
"Cháu gái? Haha!"
Hạ Chí Tài chế nhạo nói: "Nhà họ Hạ có cái loại sói ăn cây táo rào cây sung như nó thật bất hạnh cho nhà tôi!"
"Nó đã chính thức bị tôi đuổi ra khỏi nhà họ Hạ, sau này sẽ không liên quan gì đến nhà họ Hạ nữa!"
"Ngoài ra, tôi muốn nhắc mọi người một chút, con sói ăn cây táo rào cây sung này tâm địa hiểm ác, vô cùng sâu xa. Sau này khi làm ăn với nó thì mọi người nên cẩn thận chút".
Sau khi nghe xong, nhóm người lập tức chỉ chỉ trỏ trỏ vào Hạ Huyền Trúc.
Lúc này Hạ Huyền Trúc nắm chặt tay, cố sức kìm nén không cho nước mắt chảy ra, có lẽ chỉ có bản thân cô mới biết được nỗi oan ức mà cô phải chịu đựng trong lòng.
Nhà họ Hạ hết lần này đến lần khác có lỗi với cô, thậm chí còn đuổi cô ra khỏi nhà.
Nhưng lúc này vẫn không định buông tha cho cô.
Những gì Hạ Chí Tài nói vừa rồi có thể nói là vô cùng độc ác!
Tất cả những người đến đây hôm nay đều làm xây dựng, 80% ông chủ của các công ty xây dựng ở Giang Bắc đều có mặt ở đây.
Bây giờ nói những lời này trước mặt những người này, chỉ có một mục đích, chính là muốn đuổi cùng giết tận công ty xây dựng Huyền Trúc!
"Thật không ngờ, trên đời này lại có những kẻ vô liêm sỉ như vậy. Công ty xây dựng Đại Thông chính thức tuyên bố rằng chúng tôi sẽ không bao giờ dính líu gì đến công ty xây dựng Huyền Trúc trong tương lai!"
Có người ngay lập tức đứng lên và thể hiện sự quyết tâm.
Ngay sau đó, lần lượt hết người này đến người khác cũng đứng lên.
"Công ty xây dựng Chu Kiều chúng tôi sẽ không bao giờ hợp tác với một doanh nghiệp thiếu lương tâm như vậy!"
"Công ty Quân Nguyên chúng tôi chính thức thông báo rằng công ty Huyền Trúc sẽ được đưa vào danh sách đen!"
"Đúng vậy, vòng tròn xây dựng của chúng ta không được phép tồn tại một tai họa như vậy. Từ bây giờ, chúng ta sẽ đoàn kết và cùng nhau ngăn chặn tai họa này!"
Một đám người tràn đầy phẫn nộ, trong tư thế muốn lột da xé xác Hạ Huyền Trúc ra.
Nhà họ Hạ đứng bên cạnh ai nấy đều chế nhạo, cảm thấy cảnh tượng xảy ra trước mắt vô cùng hả hê.
Trong mắt Diệp Vĩnh Khang lóe lên một tia sáng lạnh, nếu không phải nghĩ đến cảm xúc của Hạ Huyền Trúc, anh đã nổi cơn tam bành từ lâu rồi.
"Em yêu, chúng ta đi trước đi".
Diệp Vĩnh Khang nén giận, chuẩn bị đưa Hạ Huyền Trúc rời khỏi đây, sau đó quay lại tính sổ với đám này sau.
"Không, em còn chưa ăn no".
Không ngờ Hạ Huyền Trúc đột nhiên tỏ ra rất bình tĩnh, vẻ hoảng sợ và tức giận vừa rồi đã biến mất, ánh mắt bình tĩnh như nước, như không có chuyện gì xảy ra.
"Hôm nay em ngồi ở đây, không chỉ muốn ăn no, ăn ngon, mà còn muốn nhớ kĩ khuôn mặt của những người này từng người một!"
"Anh nói đúng. Em trước kia quá tốt bụng và yếu đuối. Chỉ chọn cách lùi bước và trốn tránh mỗi khi xảy ra chuyện".
"Hôm nay, em thật sự không muốn hèn nhát nữa. Dù sau có xảy ra chuyện gì, cho dù ngày mai công ty Huyền Trúc phá sản, em cũng phải ghi nhớ mặt mũi của những người này!"
"Chỉ cần em còn sống, còn một hơi thở, em sẽ không bao giờ quên những chuyện xảy ra hôm nay!"
Diệp Vĩnh Khang sững người, chợt nở nụ cười vui mừng.
Hạ Huyền Trúc là một cô gái đặc biệt tốt bụng, nhưng đôi khi cô lại quá tốt bụng, nếu lòng tốt không có ranh giới cuối cùng thì chỉ có thể gọi là hèn nhát.
Sau bao nhiêu chuyện, Hạ Huyền Trúc đã bắt đầu từ từ trưởng thành.
Lúc này, một người nhà họ Hạ đột nhiên từ bên ngoài xông vào, kích động nói với Hạ Chí Tài: "Ông nội, chuyện vui đây, một đám phóng viên đã tới bên ngoài, nói là đi phỏng vấn người đại diện hợp pháp của đơn vị trúng thầu!"
Hạ Huyền Trúc không vui nói: "Nhà hàng này đâu phải nhà các người mở, chúng tôi ăn ở đâu liên quan gì đến mấy người!"
"Ha ha!"
Hạ Tuyết Cầm sưng nửa khuôn mặt, cười nhạo: "Được, vậy các người cứ ngồi đây đi, cũng đúng dịp có thể chứng kiến giây phút huy hoàng của nhà họ Hạ chúng tôi!"
Nói xong, cô ta chế nhạo Diệp Vĩnh Khang: "Không phải nói tìm quan hệ sao? Làm sao vậy, quan hệ của anh đâu? Cuối cùng không phải nhà họ Hạ chúng tôi trúng thầu sao?"
"Ăn mày cũng chỉ là ăn mày thôi, ngoài to mồm ra thì còn làm được gì nữa? Coi cái bội dạng nghèo kiết xác của anh kìa, còn đòi quan hệ, nói đi xin cơm còn tạm được, hahaha!"
Sau khi mỉa mai một hồi, Hạ Tuyết Cầm mới cười ha hả rời đi, sau đó đứng ở phía xa cùng với nhà họ Hạ, chỉ chỉ trỏ trỏ vào Diệp Vĩnh Khang và Hạ Huyền Trúc, thỉnh thoảng lại truyền đến một lời chế nhạo.
Hạ Huyền Trúc cau mày, mặc dù cô không quan tâm đến kết quả cuối cùng của việc thắng thầu, cô cũng không cảm thấy ghen tị chút nào khi nhìn thấy nhà họ Hạ thắng thầu, nhưng vẫn hơi khó chịu khi bị một nhóm người chỉ chỉ trỏ trỏ: "Vĩnh Khang, hay là chúng ta đi trước đi".
Diệp Vĩnh Khang lại rất bình tĩnh, thản nhiên nhúng một miếng bò béo, cười nói: "Tại sao? Bọn họ không mở tiệm này. Đừng quan tâm đến bọn họ, chúng ta ăn đi".
"Ngoài ra, anh thấy đám người này vui mừng quá sớm rồi ấy chứ".
Hạ Huyền Trúc sửng sốt: "Ý của anh là gì?"
Diệp Vĩnh Khang đặt miếng thịt bò nóng hổi vào bát của Hạ Huyền Trúc, cười nói: "Lần này, tên của đơn vị chiến thắng không được hiển thị, chỉ hiển thị người đại diện đơn vị đó có họ Hạ, không có nghĩa đó là tập đoàn Hạ Thị. Họ không phải là những người duy nhất trong thiên hạ này có họ Hạ".
Hạ Huyền Trúc nhẹ nhàng thở dài và lắc đầu: "Chắc không phải vậy đâu. Em cũng biết một chút về tất cả các công ty xây dựng ở Giang Bắc. Người đại diện công ty mang họ Hạ đúng là chỉ có bọn họ thôi".
"Em đã bỏ qua một công ty rồi".
Diệp Vĩnh Khang nhướng mắt cười: "Người đứng tên của công ty xây dựng Huyền Trúc cũng là họ Hạ, có khi em là người trúng thầu cũng nên?"
"Điều đó là không thể".
Hạ Huyền Trúc cười khổ lắc đầu: "Công ty của chúng ta mới thành lập, làm sao có thể so sánh với những công ty đã thành lập lâu đời kia, có thể vượt qua cuộc phỏng vấn lần này là em đã mãn nguyện rồi".
"Chưa chắc".
Diệp Vĩnh Khang cười nói: "Lần này đấu thầu là dựa vào thực lực, không phải lai lịch, anh thấy em rất đáng tin cậy".
Hạ Huyền Trúc cười cười, không tiếp tục nói nữa, chỉ coi những lời này là Diệp Vĩnh Khang cố ý an ủi cô thôi.
Bên kia, đám người nhà họ Hạ đã náo nhiệt lắm rồi.
Hạ Chí Tài hưng phấn nói: "Mọi người, ngày hôm nay nhà họ Hạ tôi có thể có được thành tích này, không thể thiếu sự chiếu cố thường ngày của các vị".
"Vì vậy, để cảm ơn, tôi quyết định tặng 20% dự án khu công nghiệp này cho tất cả mọi người có mặt tại đây. Mọi người có phúc cùng hưởng, có tiền cùng kiếm!"
Mặc dù Hạ Chí Tài ích kỷ và đạo đức giả, nhưng với tư cách là người lãnh đạo của tập đoàn Hạ Thị, lão cũng coi như là có chút đầu óc.
Lão biết rất rõ rằng quy mô của dự án khu sản nghiệp nhà họ Chu là rất lớn, nếu chỉ dựa vào nguyên nhà họ Hạ lão thì rất khó ăn cả.
Vì vậy, nên loại bỏ một số vật liệu thừa khó thi công, lợi nhuận thấp để thầu phụ nhằm tiết kiệm chi phí, giảm giá thành, có thể ví như một mũi tên trúng hai đích.
Bây giờ thừa dịp thuận nước giong thuyền, lôi kéo nhân lực, một mũi tên trúng ba con chim.
Đám người lập tức reo hò tán thưởng sự hào phóng của Hạ Chí Tài, đồng thời khen ngợi Hạ Chí Tài đến mức mũi lão như muốn nổ tung.
"Nhân tiện, tôi quên bổ sung".
Lúc này, Hạ Chí Tài đột nhiên giơ ngón tay về phía góc tường nói: "Về phần phân bổ dự án mà tôi vừa nói tới, mọi người trong phòng đều có phần, nhưng trừ hai người đó ra!"
Mọi người nhanh chóng quay đầu lại và nhìn theo hướng ngón tay của Hạ Chí Tài.
Hầu hết mọi người ở đây đều không hề hay biết, nhưng vẫn có một số ít người biết về mối quan hệ giữa Hạ Huyền Trúc và nhà họ Hạ, họ không khỏi thắc mắc: "Sếp Hạ, cô Huyền Trúc không phải cháu gái ông sao?"
"Cháu gái? Haha!"
Hạ Chí Tài chế nhạo nói: "Nhà họ Hạ có cái loại sói ăn cây táo rào cây sung như nó thật bất hạnh cho nhà tôi!"
"Nó đã chính thức bị tôi đuổi ra khỏi nhà họ Hạ, sau này sẽ không liên quan gì đến nhà họ Hạ nữa!"
"Ngoài ra, tôi muốn nhắc mọi người một chút, con sói ăn cây táo rào cây sung này tâm địa hiểm ác, vô cùng sâu xa. Sau này khi làm ăn với nó thì mọi người nên cẩn thận chút".
Sau khi nghe xong, nhóm người lập tức chỉ chỉ trỏ trỏ vào Hạ Huyền Trúc.
Lúc này Hạ Huyền Trúc nắm chặt tay, cố sức kìm nén không cho nước mắt chảy ra, có lẽ chỉ có bản thân cô mới biết được nỗi oan ức mà cô phải chịu đựng trong lòng.
Nhà họ Hạ hết lần này đến lần khác có lỗi với cô, thậm chí còn đuổi cô ra khỏi nhà.
Nhưng lúc này vẫn không định buông tha cho cô.
Những gì Hạ Chí Tài nói vừa rồi có thể nói là vô cùng độc ác!
Tất cả những người đến đây hôm nay đều làm xây dựng, 80% ông chủ của các công ty xây dựng ở Giang Bắc đều có mặt ở đây.
Bây giờ nói những lời này trước mặt những người này, chỉ có một mục đích, chính là muốn đuổi cùng giết tận công ty xây dựng Huyền Trúc!
"Thật không ngờ, trên đời này lại có những kẻ vô liêm sỉ như vậy. Công ty xây dựng Đại Thông chính thức tuyên bố rằng chúng tôi sẽ không bao giờ dính líu gì đến công ty xây dựng Huyền Trúc trong tương lai!"
Có người ngay lập tức đứng lên và thể hiện sự quyết tâm.
Ngay sau đó, lần lượt hết người này đến người khác cũng đứng lên.
"Công ty xây dựng Chu Kiều chúng tôi sẽ không bao giờ hợp tác với một doanh nghiệp thiếu lương tâm như vậy!"
"Công ty Quân Nguyên chúng tôi chính thức thông báo rằng công ty Huyền Trúc sẽ được đưa vào danh sách đen!"
"Đúng vậy, vòng tròn xây dựng của chúng ta không được phép tồn tại một tai họa như vậy. Từ bây giờ, chúng ta sẽ đoàn kết và cùng nhau ngăn chặn tai họa này!"
Một đám người tràn đầy phẫn nộ, trong tư thế muốn lột da xé xác Hạ Huyền Trúc ra.
Nhà họ Hạ đứng bên cạnh ai nấy đều chế nhạo, cảm thấy cảnh tượng xảy ra trước mắt vô cùng hả hê.
Trong mắt Diệp Vĩnh Khang lóe lên một tia sáng lạnh, nếu không phải nghĩ đến cảm xúc của Hạ Huyền Trúc, anh đã nổi cơn tam bành từ lâu rồi.
"Em yêu, chúng ta đi trước đi".
Diệp Vĩnh Khang nén giận, chuẩn bị đưa Hạ Huyền Trúc rời khỏi đây, sau đó quay lại tính sổ với đám này sau.
"Không, em còn chưa ăn no".
Không ngờ Hạ Huyền Trúc đột nhiên tỏ ra rất bình tĩnh, vẻ hoảng sợ và tức giận vừa rồi đã biến mất, ánh mắt bình tĩnh như nước, như không có chuyện gì xảy ra.
"Hôm nay em ngồi ở đây, không chỉ muốn ăn no, ăn ngon, mà còn muốn nhớ kĩ khuôn mặt của những người này từng người một!"
"Anh nói đúng. Em trước kia quá tốt bụng và yếu đuối. Chỉ chọn cách lùi bước và trốn tránh mỗi khi xảy ra chuyện".
"Hôm nay, em thật sự không muốn hèn nhát nữa. Dù sau có xảy ra chuyện gì, cho dù ngày mai công ty Huyền Trúc phá sản, em cũng phải ghi nhớ mặt mũi của những người này!"
"Chỉ cần em còn sống, còn một hơi thở, em sẽ không bao giờ quên những chuyện xảy ra hôm nay!"
Diệp Vĩnh Khang sững người, chợt nở nụ cười vui mừng.
Hạ Huyền Trúc là một cô gái đặc biệt tốt bụng, nhưng đôi khi cô lại quá tốt bụng, nếu lòng tốt không có ranh giới cuối cùng thì chỉ có thể gọi là hèn nhát.
Sau bao nhiêu chuyện, Hạ Huyền Trúc đã bắt đầu từ từ trưởng thành.
Lúc này, một người nhà họ Hạ đột nhiên từ bên ngoài xông vào, kích động nói với Hạ Chí Tài: "Ông nội, chuyện vui đây, một đám phóng viên đã tới bên ngoài, nói là đi phỏng vấn người đại diện hợp pháp của đơn vị trúng thầu!"
Bình luận facebook