Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57: Không thẹn với bản thân
Nhưng Diệp Vĩnh Khang từ đầu đến cuối đều không có biểu cảm gì, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Nhưng càng im lặng, Trình Văn Đống càng cảm thấy kinh hoàng.
"Bố, mau giết thằng ngu này cho con đi, không, đừng giết, giữ nó ngấp ngoải đi, con sẽ hành hạ từ từ…"
Chỉ có Trình Phi là không nhận thấy bầu không khí có gì đó không ổn.
"Câm mồm!"
Cuối cùng thì dây thần kinh của Trình Văn Đống cũng đã căng đến cực hạn, đồng thời cũng đã đưa ra được lựa chọn chính xác nhất, ông ta cầm một cây gậy bóng chày ở bên cạnh lên, đi tới đập vào đùi Trình Phi.
Rắc!
A--
Cùng với tiếng hét thảm thiết, xương đùi Trình Phi đã vỡ nát!
Tuy nhiên, Trình Văn Đống vẫn không dừng lại, giơ cao cây gậy bóng chày lên rồi đập nó về phía đùi còn lại của hắn một lần nữa.
Trình Phi bất tỉnh vì đau đớn.
Nhưng Trình Văn Đống vẫn không dừng lại, lại giơ cao cây gậy bóng chày lên rồi đập nó vào người Trình Phi.
Một lúc sau, tứ chi của Trình Phi đều đã bị nát thành bột.
Thấy anh Diệp vẫn không có biểu hiện gì, Trình Văn Đống nghiến răng, lại giơ gậy bóng chày lên, hướng vào đầu Trình Phi, nhắm mắt lại rồi nện xuống!
Vút ...
Ngay khi cây gậy của ông ta sắp đập vào đầu Trình Phi, một lực cực mạnh từ bên cạnh bất ngờ ập đến, đánh bật cây gậy bóng chày trên tay Trình Văn Đống ra.
"Nghe nói ông còn có một đứa con trai, sau dạy dỗ cho tốt vào, đừng có giáo dục ra thêm một tên khốn kiếp nữa. Ông cũng lớn tuổi rồi, đừng tự cắt mất đường hương hỏa của bản thân".
"Ngoài ra, chuyện liên quan đến việc đấu thầu khu sản nghiệp, tôi hy vọng sẽ có một kết quả xét duyệt công bằng!"
Diệp Vĩnh Khang đã đọc xong thông báo được cập nhật hôm nay, đứng dậy, vỗ vai Trình Văn Đống hai lần, sau đó mỉm cười, bước ra khỏi cửa mà không quay đầu lại.
Trình Văn Đống hai chân mềm nhũn, trực tiếp ngồi phịch xuống đất, mồ hôi lạnh trên mặt chảy ròng ròng như nước máy, như thể vừa trải qua kiếp nạn sinh tử.
Đường Văn Nguyên còn coi như khá hơn một chút, lau một hạt mồ hôi lạnh trên trán, vỗ nhẹ vào vai Trình Văn Đống: "Bây giờ đưa đến bệnh viện, mời bác sĩ giỏi nhất, để cậu chủ còn có hy vọng đứng lên được trong nửa cuộc đời còn lại của mình".
"Ha ha, tôi không dám, cũng không muốn".
Một nụ cười bất lực xuất hiện trên khóe miệng Trình Văn Đống.
Đường Văn Nguyên thở dài một tiếng: "Xem ra ông vẫn còn lý trí, là người biết điều!"
Hai người bọn họ đều là người có tiếng trong giới kinh doanh, cũng biết rất rõ lần này bọn họ đã lượn quanh Quỷ Môn Quan một vòng.
Nền tảng của anh Diệp quá mạnh, không thể tưởng tượng được, ngay cả khi chỉ là một cái nhìn cũng khiến họ mấy ngày đêm không ngủ được rồi.
Mà bây giờ vợ anh bị người khác gạ tình, thế thì sẽ đến mức nào chứ?
Hôm nay không khiến cho nhà họ Trình tan cửa nát nhà đã là rộng lượng lắm rồi!
"Chồng à, anh mau đến xem tin tức đi. Bên kia đột nhiên tuyên bố hủy bỏ xử phạt đối với công ty của chúng ta, đồng thời khôi phục tư cách đấu thầu cho chúng ta kìa!”
Hạ Huyền Trúc nhìn điện thoại không khỏi kích động, đồng thời tự hỏi: "Kỳ thật, tại sao bọn họ đột nhiên hủy bỏ xử phạt chúng ta nhỉ?"
Diệp Vĩnh Khang đưa một quả táo vừa gọt xong vào tay Hạ Huyền Trúc, cười nói: "Việc xử phạt công ty em là không hợp lý. Hẳn là bên trên đã biết, điều này cho thấy cuộc đấu thầu này là công bằng và liêm chính".
"Hiện tại đừng nghĩ ngợi gì nữa, chuẩn bị tài liệu đấu thầu, cố gắng giành được dự án đi thôi!"
Kết quả xét duyệt cuối cùng của cuộc đấu thầu ngày càng gần, bất kỳ đơn vị nào tham gia đấu thầu cũng căng thẳng đến tột độ.
Hạ Huyền Trúc đã thức gần hai mươi bốn giờ không ngủ rồi, cô dành hết tâm trí để làm tài liệu đấu thầu.
Các công ty khác đều có đoàn đội, nhưng công ty xây dựng Huyền Trúc mới thành lập không lâu, hầu như tất cả các vật liệu đều do chính Hạ Huyền Trúc thiết kế, xem xét và sửa đổi. Tóm lại, là cô tự tay làm hết.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày xét thầu, chiều nay hội trường khai mạc chật cứng người chờ kết quả cuối cùng.
"Chồng, lát nữa có kết quả, em mời anh đi ăn lẩu nhé".
Trong đại sảnh đấu thầu, Hạ Huyền Trúc nắm lấy tay Diệp Vĩnh Khang, mỉm cười.
Diệp Vĩnh Khang nhìn cô cười nói: "Thế á, tự tin vậy cơ á, đã nghĩ đến việc đi ăn mừng rồi cơ à".
Hạ Huyền Trúc lắc đầu: "Kỳ thật, em cũng không quan tâm kết quả như thế nào. Ngay từ đầu em cũng đã không ôm hi vọng gì rồi".
"Ít nhất cũng có đến hàng trăm công ty đã vượt qua cuộc phỏng vấn cho dự án đấu thầu khu sản nghiệp lần này, cao thủ nhiều như mây. Làm gì có cơ hội cho công ty nhỏ bé của em chứ".
"Điều em quan tâm hơn cả là quá trình. Qua cuộc đấu thầu này, em cảm thấy mình đã tìm lại được chính mình, hơn nữa em đã cố gắng hết sức. Dù kết quả có như nào em vẫn thấy em xứng đáng, cho nên muốn đi ăn mừng một chút".
Diệp Vĩnh Khang nghe vậy rất hài lòng, cười nói: "Được rồi, sau khi có kết quả, chúng ta cùng ăn lẩu ăn mừng đi!"
Hạ Huyền Trúc không quá để tâm đến kết quả, nhưng không phải tất cả mọi người đều như vậy.
Đặc biệt là nhà Hạ Tuyết Cầm, lúc này đang vô cùng căng thẳng.
"Tuyết Cầm, hay là cháu gọi điện cho cậu Phi xác nhận lại chút đi, ông có chút bất an".
Vì chờ đợi kết quả, Hạ Chí Tài đã bạc trắng cả tóc, trong lòng không khỏi bất an, bởi vì cái giá mà bọn họ phải trả cho lần này quá lớn.
"Gọi rồi, mãi vẫn không gọi được".
Hạ Tuyết Cầm cũng cau mày, vì lần trước ban tổ chức bất ngờ tuyên bố xóa án phạt và thông báo khôi phục lại quyền đấu thầu cho công ty xây dựng Huyền Trúc, Hạ Tuyết Cầm đã ngay lập tức gọi cho Trình Phi, sẵn sàng làm ầm lên một trận.
Nhưng gọi mãi mà không được, mãi cho đến hôm nay cũng không được.
Lúc mới bắt đầu, cô ta tràn đầy tự tin, nhưng lúc này khó tránh khỏi sợ hãi, sợ xảy ra chuyện gì đó.
Lúc này, nhìn thấy Hạ Huyền Trúc và Diệp Vĩnh Khang ở đại sảnh, Hạ Tuyết Cầm trực tiếp bước tới, tức giận nói: "Hạ Huyền Trúc, lần này cô lại giở trò quỷ gì ra vậy? Tư cách đấu thầu của cô rõ ràng đã bị hủy rồi, tại sao lại được khôi phục lại?"
Trước đây Hạ Tuyết Cầm đã ăn phải nhiều quả đắng trong tay Hạ Huyền Trúc, vì vậy Hạ Tuyết Cầm đã trở nên đa nghi, lo lắng rằng đây sẽ là một quả đắng khác.
Trước khi Hạ Huyền Trúc kịp mở lời, Diệp Vĩnh Khang đã mỉm cười và trả lời trước: "Tôi khá giỏi trong việc giở chiêu trò đấy".
"Mà cô nên động não chút đi, nếu chúng tôi giở trò, chúng tôi lại đi nói cho cô biết chắc?"
Câu nói này khiến tim của Hạ Tuyết Cầm thót lên.
Không chỉ có cô ta, mà Hạ Chí Tài khi nghe thấy lời này cũng rất hoảng sợ, vội vàng bước tới, hùng hổ nói: "Tao cảnh cáo mày, vì cuộc đấu thầu này, tao đã phải bán hai công ty kiếm được nhiều nhất đấy!"
"Nếu kết quả có vấn đề gì, tao nhất định sẽ quy trách nhiệm cho chúng mày!"
"Mặc kệ chúng mày giở trò gì, tốt hơn hết nên biết điều chút. Tao ra lệnh cho chúng mày, lập tức từ bỏ cuộc đấu thầu, nếu không…"
"Nếu không cái rắm!"
Diệp Vĩnh Khang chưa từng giảng đạo lý với cái loại già khọm này, tức giận nói: "Ông là cái đéo gì mà có tư cách đứng đây khua chân múa tay với chúng tôi?"
"Tôi cũng nói cho ông biết luôn, tôi rất thân với ban tổ chức. Biết tại sao chúng tôi đột nhiên có lại tư cách đấu thầu không? Đó là bởi vì chúng tôi có quan hệ đấy!"
"Nói thật, chúng tôi đã sớm đánh tiếng cho bên đó rồi, cho dù chúng tôi không trúng thầu lần này thì các người cũng đừng nghĩ tới!"
"Tư liệu các người gửi lên người ta còn chả thèm xem, ném thẳng vào thùng rác rồi, tôi nghĩ các người nên về nhà tắm rửa rồi ngủ một giấc đi!"
Nhưng càng im lặng, Trình Văn Đống càng cảm thấy kinh hoàng.
"Bố, mau giết thằng ngu này cho con đi, không, đừng giết, giữ nó ngấp ngoải đi, con sẽ hành hạ từ từ…"
Chỉ có Trình Phi là không nhận thấy bầu không khí có gì đó không ổn.
"Câm mồm!"
Cuối cùng thì dây thần kinh của Trình Văn Đống cũng đã căng đến cực hạn, đồng thời cũng đã đưa ra được lựa chọn chính xác nhất, ông ta cầm một cây gậy bóng chày ở bên cạnh lên, đi tới đập vào đùi Trình Phi.
Rắc!
A--
Cùng với tiếng hét thảm thiết, xương đùi Trình Phi đã vỡ nát!
Tuy nhiên, Trình Văn Đống vẫn không dừng lại, giơ cao cây gậy bóng chày lên rồi đập nó về phía đùi còn lại của hắn một lần nữa.
Trình Phi bất tỉnh vì đau đớn.
Nhưng Trình Văn Đống vẫn không dừng lại, lại giơ cao cây gậy bóng chày lên rồi đập nó vào người Trình Phi.
Một lúc sau, tứ chi của Trình Phi đều đã bị nát thành bột.
Thấy anh Diệp vẫn không có biểu hiện gì, Trình Văn Đống nghiến răng, lại giơ gậy bóng chày lên, hướng vào đầu Trình Phi, nhắm mắt lại rồi nện xuống!
Vút ...
Ngay khi cây gậy của ông ta sắp đập vào đầu Trình Phi, một lực cực mạnh từ bên cạnh bất ngờ ập đến, đánh bật cây gậy bóng chày trên tay Trình Văn Đống ra.
"Nghe nói ông còn có một đứa con trai, sau dạy dỗ cho tốt vào, đừng có giáo dục ra thêm một tên khốn kiếp nữa. Ông cũng lớn tuổi rồi, đừng tự cắt mất đường hương hỏa của bản thân".
"Ngoài ra, chuyện liên quan đến việc đấu thầu khu sản nghiệp, tôi hy vọng sẽ có một kết quả xét duyệt công bằng!"
Diệp Vĩnh Khang đã đọc xong thông báo được cập nhật hôm nay, đứng dậy, vỗ vai Trình Văn Đống hai lần, sau đó mỉm cười, bước ra khỏi cửa mà không quay đầu lại.
Trình Văn Đống hai chân mềm nhũn, trực tiếp ngồi phịch xuống đất, mồ hôi lạnh trên mặt chảy ròng ròng như nước máy, như thể vừa trải qua kiếp nạn sinh tử.
Đường Văn Nguyên còn coi như khá hơn một chút, lau một hạt mồ hôi lạnh trên trán, vỗ nhẹ vào vai Trình Văn Đống: "Bây giờ đưa đến bệnh viện, mời bác sĩ giỏi nhất, để cậu chủ còn có hy vọng đứng lên được trong nửa cuộc đời còn lại của mình".
"Ha ha, tôi không dám, cũng không muốn".
Một nụ cười bất lực xuất hiện trên khóe miệng Trình Văn Đống.
Đường Văn Nguyên thở dài một tiếng: "Xem ra ông vẫn còn lý trí, là người biết điều!"
Hai người bọn họ đều là người có tiếng trong giới kinh doanh, cũng biết rất rõ lần này bọn họ đã lượn quanh Quỷ Môn Quan một vòng.
Nền tảng của anh Diệp quá mạnh, không thể tưởng tượng được, ngay cả khi chỉ là một cái nhìn cũng khiến họ mấy ngày đêm không ngủ được rồi.
Mà bây giờ vợ anh bị người khác gạ tình, thế thì sẽ đến mức nào chứ?
Hôm nay không khiến cho nhà họ Trình tan cửa nát nhà đã là rộng lượng lắm rồi!
"Chồng à, anh mau đến xem tin tức đi. Bên kia đột nhiên tuyên bố hủy bỏ xử phạt đối với công ty của chúng ta, đồng thời khôi phục tư cách đấu thầu cho chúng ta kìa!”
Hạ Huyền Trúc nhìn điện thoại không khỏi kích động, đồng thời tự hỏi: "Kỳ thật, tại sao bọn họ đột nhiên hủy bỏ xử phạt chúng ta nhỉ?"
Diệp Vĩnh Khang đưa một quả táo vừa gọt xong vào tay Hạ Huyền Trúc, cười nói: "Việc xử phạt công ty em là không hợp lý. Hẳn là bên trên đã biết, điều này cho thấy cuộc đấu thầu này là công bằng và liêm chính".
"Hiện tại đừng nghĩ ngợi gì nữa, chuẩn bị tài liệu đấu thầu, cố gắng giành được dự án đi thôi!"
Kết quả xét duyệt cuối cùng của cuộc đấu thầu ngày càng gần, bất kỳ đơn vị nào tham gia đấu thầu cũng căng thẳng đến tột độ.
Hạ Huyền Trúc đã thức gần hai mươi bốn giờ không ngủ rồi, cô dành hết tâm trí để làm tài liệu đấu thầu.
Các công ty khác đều có đoàn đội, nhưng công ty xây dựng Huyền Trúc mới thành lập không lâu, hầu như tất cả các vật liệu đều do chính Hạ Huyền Trúc thiết kế, xem xét và sửa đổi. Tóm lại, là cô tự tay làm hết.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày xét thầu, chiều nay hội trường khai mạc chật cứng người chờ kết quả cuối cùng.
"Chồng, lát nữa có kết quả, em mời anh đi ăn lẩu nhé".
Trong đại sảnh đấu thầu, Hạ Huyền Trúc nắm lấy tay Diệp Vĩnh Khang, mỉm cười.
Diệp Vĩnh Khang nhìn cô cười nói: "Thế á, tự tin vậy cơ á, đã nghĩ đến việc đi ăn mừng rồi cơ à".
Hạ Huyền Trúc lắc đầu: "Kỳ thật, em cũng không quan tâm kết quả như thế nào. Ngay từ đầu em cũng đã không ôm hi vọng gì rồi".
"Ít nhất cũng có đến hàng trăm công ty đã vượt qua cuộc phỏng vấn cho dự án đấu thầu khu sản nghiệp lần này, cao thủ nhiều như mây. Làm gì có cơ hội cho công ty nhỏ bé của em chứ".
"Điều em quan tâm hơn cả là quá trình. Qua cuộc đấu thầu này, em cảm thấy mình đã tìm lại được chính mình, hơn nữa em đã cố gắng hết sức. Dù kết quả có như nào em vẫn thấy em xứng đáng, cho nên muốn đi ăn mừng một chút".
Diệp Vĩnh Khang nghe vậy rất hài lòng, cười nói: "Được rồi, sau khi có kết quả, chúng ta cùng ăn lẩu ăn mừng đi!"
Hạ Huyền Trúc không quá để tâm đến kết quả, nhưng không phải tất cả mọi người đều như vậy.
Đặc biệt là nhà Hạ Tuyết Cầm, lúc này đang vô cùng căng thẳng.
"Tuyết Cầm, hay là cháu gọi điện cho cậu Phi xác nhận lại chút đi, ông có chút bất an".
Vì chờ đợi kết quả, Hạ Chí Tài đã bạc trắng cả tóc, trong lòng không khỏi bất an, bởi vì cái giá mà bọn họ phải trả cho lần này quá lớn.
"Gọi rồi, mãi vẫn không gọi được".
Hạ Tuyết Cầm cũng cau mày, vì lần trước ban tổ chức bất ngờ tuyên bố xóa án phạt và thông báo khôi phục lại quyền đấu thầu cho công ty xây dựng Huyền Trúc, Hạ Tuyết Cầm đã ngay lập tức gọi cho Trình Phi, sẵn sàng làm ầm lên một trận.
Nhưng gọi mãi mà không được, mãi cho đến hôm nay cũng không được.
Lúc mới bắt đầu, cô ta tràn đầy tự tin, nhưng lúc này khó tránh khỏi sợ hãi, sợ xảy ra chuyện gì đó.
Lúc này, nhìn thấy Hạ Huyền Trúc và Diệp Vĩnh Khang ở đại sảnh, Hạ Tuyết Cầm trực tiếp bước tới, tức giận nói: "Hạ Huyền Trúc, lần này cô lại giở trò quỷ gì ra vậy? Tư cách đấu thầu của cô rõ ràng đã bị hủy rồi, tại sao lại được khôi phục lại?"
Trước đây Hạ Tuyết Cầm đã ăn phải nhiều quả đắng trong tay Hạ Huyền Trúc, vì vậy Hạ Tuyết Cầm đã trở nên đa nghi, lo lắng rằng đây sẽ là một quả đắng khác.
Trước khi Hạ Huyền Trúc kịp mở lời, Diệp Vĩnh Khang đã mỉm cười và trả lời trước: "Tôi khá giỏi trong việc giở chiêu trò đấy".
"Mà cô nên động não chút đi, nếu chúng tôi giở trò, chúng tôi lại đi nói cho cô biết chắc?"
Câu nói này khiến tim của Hạ Tuyết Cầm thót lên.
Không chỉ có cô ta, mà Hạ Chí Tài khi nghe thấy lời này cũng rất hoảng sợ, vội vàng bước tới, hùng hổ nói: "Tao cảnh cáo mày, vì cuộc đấu thầu này, tao đã phải bán hai công ty kiếm được nhiều nhất đấy!"
"Nếu kết quả có vấn đề gì, tao nhất định sẽ quy trách nhiệm cho chúng mày!"
"Mặc kệ chúng mày giở trò gì, tốt hơn hết nên biết điều chút. Tao ra lệnh cho chúng mày, lập tức từ bỏ cuộc đấu thầu, nếu không…"
"Nếu không cái rắm!"
Diệp Vĩnh Khang chưa từng giảng đạo lý với cái loại già khọm này, tức giận nói: "Ông là cái đéo gì mà có tư cách đứng đây khua chân múa tay với chúng tôi?"
"Tôi cũng nói cho ông biết luôn, tôi rất thân với ban tổ chức. Biết tại sao chúng tôi đột nhiên có lại tư cách đấu thầu không? Đó là bởi vì chúng tôi có quan hệ đấy!"
"Nói thật, chúng tôi đã sớm đánh tiếng cho bên đó rồi, cho dù chúng tôi không trúng thầu lần này thì các người cũng đừng nghĩ tới!"
"Tư liệu các người gửi lên người ta còn chả thèm xem, ném thẳng vào thùng rác rồi, tôi nghĩ các người nên về nhà tắm rửa rồi ngủ một giấc đi!"
Bình luận facebook