“Luật Dã.”
“Hả?” Người đang ngồi trên bàn học ngẩng đầu lên.
Đây là phòng của Bảo Linh Linh.
Cô vừa mới tắm xong, vừa từ phòng tắm đi ra thì đã nhìn thấy anh ngoan ngoãn, đúng giờ tới báo danh.
“Hôm nay ở trường học tôi có nhìn thấy cậu đó.” Cô mặc một cái áo phông kết hợp với quần đùi, trên đầu còn để cái khăn tắm, những giọt nước trên tóc nhỏ từng giọt từng giọt xuống người.
“Chắc không phải ở lớp của tôi chứ?” Anh lộ ra biểu tình đã sớm dự đoán được đáp lại, đầu lại nhìn về phía sách giáo khoa.
Cô không phủ nhận nhún nhún vai, đôi chân trắng noãn xuất hiện ở trước mắt anh, cô đang ngồi bên giường, dùng khăn để lau tóc.
“Luật Dã.”
“Cái gì?” Anh không ngẩng đầu.
“ Chủ nhật này cậu có rảnh không?”
“Có.”
Trả lời rất kiên quyết.
“Cậu thích ăn cái gì?”
“Chị biết mà.”
Ách -- đúng vậy.“Vậy cậu thích con gái như thế nào?”
Anh ngẩng đầu lên không trả lời.
“Là người khác bảo chị hỏi sao ?” Anh nhíu mày, biểu tình làm cho người ta đoán không ra đang suy nghĩ gì.
“Không có, tôi chỉ muốn nhìn xem phản ứng của cậu thôi.” Cô le lưỡi, thành thật trả lời.
Anh biểu tình tựa tiếu phi tiếu.“Vậy biểu hiện của tôi có làm chị vừa lòng không ? "
“Miễn cưỡng.” Cô thuận miệng trả lời, tay tiếp tục lau tóc không dừng.
Mà Chu Luật Dã sau khi nghe được đáp án, khóe miệng câu một chút, ánh mắt lại trở về phía sách vở.
Bộ dáng ở trường của Luật Dã cùng với bộ dáng mà cô quen biết thật sự cách xa vạn dặm. Anh từ nhỏ đã thích đi theo bên cạnh cô, hai người lúc nào cũng ở chung một chỗ, anh biết nhược điểm của cô, ngẫu nhiên kích thích cô một chút, cùng cô đấu đấu võ mồm.
Lúc cô tức giận, anh luôn nghịch ngợm cười một cái làm hòa…
Bất quá, không thể không thừa nhận, cô cảm thấy gần đây anh không còn giống trước kia nữa, không hề bướng bỉnh giống như trước, có lẽ là vì trưởng thành, trở nên thành thục hơn, ổn trọng trong các mối quan hệ. Nhưng mà cùng bộ dáng lạnh cứng rắn như trong trường học vẫn là hoàn toàn không giống nhau.
Ngồi ở bên giường, Bảo Linh Linh vừa lau tóc vừa quan sát.
Sau kỳ nghỉ hè năm hai, Luật Dã đột nhiên tăng cao rất nhiều, hiện tại gần như cao bằng Bảo Dương, nhưng có làn da khác với làn da trắng nõn của nó, màu da của Luật Dã khỏe mạnh ngăm đen, khuôn mặt lại giống thần tượng Nhật Bản, tuấn mỹ thanh tú, ánh mắt nhỏ, thon dài, lông mi cong vút khiến những cô gái phải hâm mộ và đố kỵ, hơn nữa cái mũi thẳng kết hợp góc với cái cằm rõ ràng bạc thần, cũng khó trách một đám con gái vì anh mà điên cuồng.
“Ai! Có hai người em trai như mấy đứa, tôi không biết nên cảm thấy kiêu ngạo hay phiền não đây?” Cô cảm thán nói.
Nghe thấy người khác khen bọn họ, cô cũng cảm thấy vui vẻ như chính mình được khen, nhưng nhìn nước miếng của đám chị em xung quanh văng tung tóe, cô thật sự sợ hãi có một ngày mình bị chìm trong “dòng nước” đó.
“Kiêu ngạo đi.” Anh giúp cô làm quyết định, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm sách vở.
“Không biết xấu hổ.” Nghe người khác khen là ca ngợi, nghe bản nhân khen chính mình chính là ghê tởm.
Khóe miệng Chu Luật Dã cười, rốt cục ngẩng đầu lên.“Tôi muốn nha.”
Tóc đã khô được một nữa, Bảo Linh Linh xoay người lên trên giường: “Cá tính anh hai cậu vừa âm hiểm vừa khoa trương có tiếng, không nghĩ tới cậu còn nghiêm trọng hơn. ” Trong ngoài là hai bộ dạng khác nhau hoàn toàn.“Đây chắc không phải là di truyền gia tộc chứ ?”
“Đây là do phương châm giáo dục của ba tôi.” Khi ánh mắt đảo qua trên giường, trong mắt anh hiện lên một chút khác thường, lập tức lướt đi.
“Phương châm gì?”
“Bí mật.”
“Cậu đùa với tôi?” Cô cầm khăn mặt lên, làm bộ sẽ đánh anh.
Nói được một nữa thì không cho đáp án, thật không có thành ý!
“Nào dám nha, bằng không chị tự đi hỏi anh đi.” Anh nhanh tay bắt lấy một góc của chiếc khăn mặt.
Khoảng cách giữa hai người không đến một mét, anh có thể nhìn rất rõ ràng một mảnh thân thể tuyết trắng dưới lớp áo của người đang nằm úp sấp trên giường.
Ai...... Lại tới nữa, vì sao cô luôn không hề phòng bị như thế vậy?
Buông khăn mặt ra, anh đừng dậy, tiếp tục làm công việc vừa rồi.
“Xem cậu cũng không dám gạt tôi.” Dù sao lòng hiếu của cô cũng không mạnh, đối với bí mật cũng không hứng thú lắm.
“Dạ dạ.” Anh tiếp tục đọc sách.
Trầm mặc vài giây, Bảo Linh Linh ở trên giường lại quay cuồng nửa vòng, nằm thẳng.
“Vì sao cậu cứ đọc sách vậy? Việc học không theo kịp tiến độ sao?” Nhìn Chu Luật Dã đến vài lần, cô nhịn không được hỏi.
Tuy rằng việc tham gia luyện tập để chuẩn bị cho trận đấu có làm Chu Luật Dã không còn thời gian theo kịp bài ở trường, nhưng anh vẫn luôn đứng trong top ba toàn trường, cần gì phải chăm chỉ như vậy chứ.
“Có gì không?” Ai tới cứu cô gái thần kinh thô này với, anh thật sự không biết nên đưa mắt nhìn đi đâu rồi ! “Tôi đang xem sách giáo khoa của chị.”
“Gì?” Nghe vậy, Bảo Linh Linh từ trên giường nhảy dựng lên.“Oa trời ơi! Chu Luật Dã, cậu có thể đừng khoa trương như vậy không ?”
Cô đoạt cuốn sách giáo khoa trên tay anh để xác nhận.
Là toán cấp ba !
“Chỉ là nhàm chán nên xem thử thôi.” Anh nhún vai.
“Nhàm chán cái đầu cậu!” Cô trừng to mắt.“Cậu còn học vượt cả tôi, tôi còn có thể lấy gì mà dạy cậu bây giờ?’’
Anh rất ham học hỏi, tinh thần không ngại học hỏi kẻ dưới nói: “Thế khi nào chị bắt đầu phụ đạo cho tôi?’’
“......!” Đáp lại anh là một quyển sách toán nện lên đầu.
Xem ra là thẹn quá thành giận.“Dạ, là lỗi của tôi.” Anh nhanh chóng tránh ra, miễn cho bị tập kích đợt hai.
Đem sách giáo khoa quăng trở lại bàn, Bảo Linh Linh tiến đến chỗ anh.
“Chị muốn mà gì?” Anh trừng mắt nhìn khoảng cách chưa tới hai mươi cm giữa mình và cô.
“Cậu nói thật đi.”
“Gì?”
“ Cậu và Bảo Dương có phải đang quen bạn gái hay không?” Các học sinh khác hỏi vấn đề này nhiều như vậy, chắc chắn bên trong có vấn đề gì mà cô không biết.
“Không có.” Anh ném một ánh mắt xem thường nhìn cô,“Chị bị trường học tẩy não không thành công sao? ”
“Không phải nói như vậy, cậu xem hai người các cậu lúc nào cũng nổi tiếng hàng đầu, mà tôi cũng sắp 18 tuổi, vì sao giá trị thị trường của tôi lại kém như vậy ? Sau này lỡ tôi trở thành bà cô già thì phải làm sao?” Rõ ràng là chị em cùng cha cùng mẹ, nhưng vì sao giá trị thị trường của Bảo Dương lại tốt như vậy, chính cô lại chẳng có ai hỏi thăm ?
Tuy rằng cô biết dáng người của mình có chút tròn, có chút không đủ tinh tế, nhưng Dĩ Phương thường nói làn da của cô rất mềm, vừa nhìn đã khiến người khác muốn cắn, còn có đôi mắt long lanh, ngập nước nữa, đây chính là loại hình mà con trai thích. Nhưng mà vì sao cô lại không có ai theo đuổi chứ, một là thư tình còn không có, giá trị thị trường vĩnh viễn chỉ là con số không.
“Ai nói với chị giá thị trường của chị rất kém?” Chu Luật Dã lui thân thể ra sau một chút, tránh vật đẫy đà đang hướng về phía mình.
“Sự thật xảy ra ngay trước mắt mà, cậu và Bảo Dương đều có bạn gái theo đuổi, tôi ngay cả một lá thư tình cũng chả ai đưa.” Ngay cả Dĩ Phương cũng đã có bạn trai, thậm chí còn cầm tay nữa, điều kiện của cô thật sự rất kém cỏi sao?
Anh nhịn không được bật thốt lên lời đùa cợt,“Chị cũng biết chị là con gái sao?”
Tốt xấu gì anh cũng là một thiếu niên mười bảy tuổi đầu, một cô gái như cô không phải nên chú ý tới hành động và tư thế của mình sao…
“Chu Luật Dã! Ý của cậu là tôi giống con trai?” Những lời này là không chấp nhận được! Bảo Linh Linh bắt lấy vạt áo của anh, ánh mắt đều như phun ra hỏa.
“Không phải......” Anh vẻ mặt bất đắc dĩ.
Chị à, chị có biết hành động quỳ nửa người tiến đến trước mặt anh làm cho anh có thể nhìn thấy hết cảnh xuân của chị không còn sót gì không.
Nếu bây giờ anh đem hai tay ở phía sau buông ra thì cô nhất định sẽ áp đảo ở trên người anh.
“Bộ dạng của tôi rất xấu sao?” Cô cầm lấy vạt áo anh lay động.
Ai --“Sẽ không.”
“Dáng người rất kém cỏi sao?” Lại lắc hai lần.
“Sẽ không......” Lúc trả lời, Chu Luật Dã bắt buộc ánh mắt mình nhìn sang hướng bên cạnh.
Dáng người Linh Linh tuy là tương đối đẫy đà, nhưng cố tình thịt đều phát triển ở nơi cần phát triển…Nghĩ đến cặp chân trắng noãn ẩn ẩn xuất hiện, không thể phủ nhận, thân thể của cô thật sự rất tốt…
Nhất thời, thanh âm cô trở nên nghẹn ngào.
“Vậy vấn đề rốt cuộc là ở đâu?” Buông anh ra, cô lui ra phía sau một bước, ngồi xuống ở trước mặt anh.
“Chị, bây giờ chị muốn tôi giúp tìm ra nguyên nhân hay là muốn nghĩ phương án giải quyết?” Lấy được tự do, Chu Luật Dã chỉ còn thiếu chút nữa hô to vạn tuế.
“Nguyên nhân!” Phương án giải quyết? Giới thiệu bạn trai cho cô sao? Cô mới không cần.
“Ừm --” Một lần nữa ngồi vào chỗ của mình, anh nhìn khuôn mặt cô thật kỹ.
Nói thực, đôi mắt của Linh Linh trong veo, ngập nước, mi hình thanh tú, cái mũi không cao lại khéo léo đáng yêu, môi cũng no đủ, ngũ quan hợp lại thật sự rất xinh đẹp, kết hợp với mái tóc dài, đen, dày cùng với làn da trắng nõn, không thể nghi ngờ đây chính là mỹ nhân gây hại cho người khác.
Hơn nữa dáng người, thật sự phát dục rất tốt...... Lúc này anh cảm thấy thật mau mắn vì đồng phục quy củ của trưởng đã đem những đường cong gợi cảm của cô che hết, mà khi ra ngoài, cô cũng chỉ mặc áo phông dài, lớn, không phô ra dáng người nóng bỏng, nếu không nhất định sẽ bị rất nhiều sắc lang để ý.
“Nghĩ ra chưa?” Cô bị nhìn có chút không được tự nhiên.
“Đại khái là do bên cạnh chị có quá nhiều con gái nên con trai mới khó tiếp cận.” Chu Luật Dã thuận miệng nói vài câu.
Anh sao có thể nói cô không bị con trai theo đuổi chính là ý tưởng của mình chứ. Không nói lúc trước, khi anh hai còn làm hội trưởng hội học sinh đã dặn dò cô không được yêu đương xằng bậy, anh và Bảo Dương cũng lấy thân phận của mình mà cảnh báo những học sinh nam khác không được có hành động thiếu suy nghĩ đối với cô.
Cho nên, anh có thể nói cô không có người theo đuổi là do bọn họ sao? Không bị giết chết mới là lạ!
“Bên người tôi có nhiều con gái như vậy không phải vì hai đứa làm hại sao?” Nghe lời giải thích này, cô trừng đôi mắt hạnh lên.
Từ nhỏ đã bắt đầu, luôn có một đống chị chị em em vây quanh cô, nhờ cô hỗ trợ giúp thu lễ vật, đưa truyền tin, hoặc lộ ra một chút thông tin riêng tư của đứa em trai và đứa em hàng xóm này, tốt nhất là có thể hỗ trợ cho bọn họ có được cái hẹn gặp mặt,…, nói tóm lại, từ lúc còn nhỏ, mỗi ngày cô trải qua đều phi thường phong phú.
Nhún nhún vai, Chu Luật Dã không có trả lời.
Để cho cô không còn chú ý đến vấn đề này, anh cũng không quan tâm mình phải gánh thêm tội, chỉ cần cô không biết được sự thật là tốt rồi.
“Dĩ Phương cũng đã có bạn trai --” Hôm nay, khi biết cô bạn thân đã có bạn trai, Bảo Linh Linh thật sự bị đã kích rất lớn.
“Đó là chuyện của chị ấy.” Anh rốt cục biết vì sao cô lại hỏi một nguyên nhân của đống vấn đề này, hóa ra là đã bị kích thích.
“Các em cũng có rất nhiều người theo đuổi --”
“Nhưng mà chưa từng kết giao bạn gái.” Anh lại đánh gãy.
Nhưng là Bảo Linh Linh như trước không ngừng cố gắng, nói bất mãn của mình,“Chẳng lẽ muốn tôi đi theo đuổi người ta sao --”
“Không được!”
Cô còn chưa nói xong thì lập tức bị một tiếng rống to dọa ngốc, giương đôi mắt kinh ngạc nhìn hung thủ đột nhiên bắt lấy cổ tay cô.
“Chu Luật Dã, cậu hung dữ với tôi?” Oa oa! Từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên nghe được anh rống lớn tiếng với mình như vậy, thật đúng là dọa cô sốc luôn mà.
“Không cho phép theo đuổi con trai!” Giọng nói của anh đã nhỏ đi nhưng một chữ một chữ đều giống sắt thép, cực kỳ kiên định.
“Tôi chỉ nói chơi thôi, cậu làm gì mà dữ như vậy!” Cô kéo kéo cánh tay vẫn bị nắm.
“Tôi không có dữ.” Anh lúc này mới ra vẻ vô tội buông tay ra.
Cô căn bản không cần theo đuổi ai, có một đống người đang muốn được nhúng chàm cô đấy chứ, anh đã nghe không ít người vọng tưởng muốn được đụng chạm vào làn da trắng noãn của cô, nếu bây giờ cô chủ động yêu thương theo đuổi người khác thì làm gì có thằng con trai nào buông tha cho miếng thịt ngon tự dâng tới miệng chứ? Nghĩ đến cảnh những thằng khác dám đụng tay vào mặt cô, ôm cô, thân cô, anh liền tức giận vô cùng, không thể nào áp chế được!
Đáng chết!
“Vì sao càng lớn cậu càng hung dữ như vậy?” Xoa xoa cổ tay có chút đau đớn, Bảo Linh Linh không phát hiện sắc mặt của người bên cạnh càng ngày càng trầm.
“Nào có.” Anh buồn bực trả lời, tựa đầu đến bên kia.
Cô ngẩng đầu nhìn anh vài lần.“Tức giận?” Thanh âm là lạ.
“Con gái không thể tùy tiện theo đuổi con trai.”
Cô nhất thời há hốc mồm. Nguyên lai thằng nhóc này theo chủ nghĩa truyền thống…
“Ôi trời.” Cô không biết bây giờ mình nên cười hay là nên tức.“Tôi sẽ không theo đuổi con trai, tôi chỉ thuận miệng nói chơi thôi.”
“Dạ.” Trả lời có lệ, Chu Luật Dã đứng dậy muốn đi ra ngoài.
“Này --” Cô chạy nhanh tiến lên giữ chặt anh,“Luật Dã?”
Khi cánh tay nhỏ bé của cô luồn vào cánh tay cơ bắp cường tráng của Chu Luật Dã, Bảo Linh Linh rõ ràng cảm nhận được anh cứng người.
Chu Luật Dã từ trên cao nhìn xuống cánh tay nhỏ bé đang vòng qua tay mình, sau đó nhìn chủ nhân của đôi tay.
“Tôi muốn trở về phòng.” Anh thản nhiên mở miệng.
Không có âm điệu phập phồng, trái tim Bảo Linh Linh đập nhanh hơn một chút, giọng nói này giống như giọng lúc anh nói chuyện với người khác trong trường học, lòng của cô có chút khó chịu không nói thành lời.
“Thật xin lỗi.” Cô không chút nghĩ ngợi lập tức mở miệng giải thích.
“Vì sao lại xin lỗi?” Anh nhướng mày.
“Cậu tức giận.”
“Tôi --” Hóa ta là muốn giải thích, nhưng khi ánh mắt anh nhìn thấy đôi tay đang vòng qua tay mình, giọng điệu của anh lập tức mềm xuống,“Thật xin lỗi, là vấn đề của tôi.” Anh vừa rồi đã tức giận là không đúng......
Nghe ngữ điệu mềm nhẹ quen thuộc, khó chịu trong lòng Bảo Linh Linh vơi đi một ít.
Nhưng cô vẫn không quá yên tâm hỏi lại một lần.
“Tôi nào dám giận chị.” Miệng anh bất giác bồi thêm một câu,“Không bị chị đánh chết mới là lạ.”
“Cậu mới rồi còn hù chết tôi .” Thấy anh khôi phục bộ dáng bình thường, cô mới yên tâm trở lại.
“Thật xin lỗi, chị tha thứ cho tôi chứ?” Anh cười khẽ rút tay ra khỏi vòng tay của cô, vô tình hay cố ý lướt qua khe giữa đôi núi nhỏ.
Cánh tay thoát khỏi vòng tay lướt qua khuôn mặt của Bảo Linh Linh, mùi hỗn hợp nước xà phòng hương trầm quen thuộc khiến Bảo Linh Linh có cảm giác lạ thường, trái tim không tự giác mà nhảy nhanh hơn.
Cô run lên, cảm giác khác thường hiện lên trong đầu nhưng lại không thể nào giải thích được.
“Không được dọa tôi như vậy nữa.” Nếu còn bị dọa thêm vài lần nữa, cô hoài nghi trái tim chính mình sẽ chịu không chịu được. Không nghĩ tới quen biết lâu như vậy, bây giờ cô mới phát hiện anh là một người truyền thống vô cùng.
Chu Luật Dã ngay lập tức kéo khoảng cách ra vài phần.
“Dạ -- thực xin lỗi, lần này là tôi không đúng, lần sau sẽ không dám nữa, được chưa ? Tới giờ ngủ rồi, tôi phải trở về phòng đây."
“Không cho về được không?” Cô liếc trắng mắt.
“Ây dà! Bảo tiểu thư đã lên tiếng, tôi làm sao có thể nói không chứ?” Anh lập tức bồi cười,“Đêm nay tôi nên ngủ trên bàn học hay nằm dưới đất đây ạ?”
“Trở về phòng của cậu đi!” Cô cười mắng, đưa anh ra ban công đẩy đi, không quên dặn dò tối hậu thư,“Đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Vẫn giống như trước, anh nói lời chúc ngủ ngon, rời khỏi phòng của cô, đem cửa đóng lại.
Trở lại trong phòng mình, Chu Luật Dã mới đổ cả người trên giường.
“Đáng chết --” Vùi vào mặt vào gối đầu, sự nhu hòa vừa rồi đã biến mất không còn, chỉ còn lại áp lực.
Anh rõ ràng có thể khống chế chính mình duy trì khoảng cách đối với cô, thậm chí ngay cả khi nhìn thấy những nơi “không nên nhìn” của cô anh cũng đều có thể bình tĩnh mà nhìn đi chỗ khác, nhưng mà cô lại cố tình ôm lấy cánh tay anh, cái cảm giác mềm mềm ấy thật sự khiến thân thể anh nổi lên phản ứng !
“A --” Anh gầm nhẹ, lăn trên giường nửa vòng, muốn mượn cảm giác này để bình ổn dục niệm đang rục rịch.
Trời mới biết vừa rồi anh nhanh chóng khôi phục giọng điệu của mình khó khăn đến mức nào, lại còn phải che dấu xôn xao trong cơ thể nữa, nếu tình huống này lại phát sinh thêm mấy lần nữa......
Ai –
Tra tấn.
Vào buổi trưa, Bảo Linh Linh mang theo cơm mà em trai để quên lúc sáng ra khỏi lớp, chuẩn bị mang đến lớp cho em. Vốn buổi sáng cô cũng có thể đem qua trước, nhưng vì bị giáo viên gọi đi hỗ trợ sửa danh sách sinh viên tốt nghiệp nên nhất thời quên mất, bây giờ mới có thể đem qua.
Trên hành lang, từ xa đã có thể nhìn thấy một nhóm nữ sinh đang đứng xúm lại trước cửa phòng học, muốn biết hai đại soái ca toàn trường học lớp nào thì phương pháp đơn giản nhất chính là xem số nữ sinh đứng trước lớp đó.
“Bảo Dương có ở trong lớp không?” Nhìn cánh cửa phòng học bị một đám người chặn lại, Bảo Linh Linh chỉ có thể mở miệng hỏi vào trong.
Đám nữ sinh nhìn thấy cô thì lập tức mở ra một đường đi giữa.
“Hello, chị Linh Linh, chị đưa đồ ăn trưa cho Bảo Dương sao?” Hoàn toàn bất đồng với những phản ứng của các bạn nữ sinh, các nam siinh trong lớp nhiệt tình vây quanh cô.
“Giúp chị gọi nó một chút, cám ơn.” Cô lễ phép mỉm cười.
“Không cần gọi, em đều muốn chết đói rồi đây.” Nơi cửa xôn xao hơn bình thường khiến cho cả lớp học chú ý, không cần người gọi, Bảo Dương liền chủ động đi ra ngoài.“Cách xa một chút.” Ánh mắt anh đảo qua mấy người nam sinh đang đứng xung chị mình, dám nhân cơ hội động tay động chân với chị anh sao, một đám sắc phôi.
Vài học sinh nam nhanh lui ra phía sau vài bước, nhưng vẫn luyến tiếc nhìn chằm chằm mục tiêu.
Sờ không được thì nhìn cho đỡ thèm ! Làn da của chị Bảo Dương thật sự rất mềm không thể bàn cãi, nhất là đường cong đang bị bộ đồng phục che đi, chỉ cần nghĩ thôi cũng là cho người ta chảy nước miếng......
“Xem cái gì vậy ?” Một giọng nói lạnh liệt truyền đến, đánh gãy tầm mắt và vọng tưởng của một đám nam sinh.
Quay lại nhìn, chủ nhân của giọng nói âm lãnh đang lạnh lùng trừng mắt bọn họ, cái loại lãnh này làm cho lưng bọn họ đều lạnh.
Căn cứ vào bản năng muốn sống sinh vật, vài người quyết định thật nhanh, lập tức chặt đứt tầm mắt, quay trở lại vị trí của chính mình.
“Luật Dã, cậu tới vừa đúng lúc.” Nhìn anh đến, Bảo Linh Linh lộ ra nụ cười ngọt ngào,“Đồ ăn trưa của Bảo Dương tôi có để thêm hai phần tôm cuốn, cậu cũng ăn chung luôn nhé."
“Vâng.” Miệng anh bất giác câu lên, bộ dạng lạnh nhạt vừa rồi lập tức biến mất vô tung.
“Dựa vào cái gì mà cậu ấy có thể ăn đồ ăn của em ?” Bảo Dương trừng lớn hai mắt.
“Muốn nghe lý do.” Chu Luật Dã nhíu mày nhìn Bảo Dương, tà tà cười.
Hách! Nhất thời tiếng hút không khí nổi lên bốn phía.
Chu Luật Dã...... Người lúc nào cũng hé ra mặt lạnh, bộ dáng cấm người tới gần Chu Luật Dã cư nhiên...... Nở nụ cười?
“Không muốn nghe, cậu đứng xa tôi một chút.” Bảo Dương giật lấy phần ăn rồi trở về chỗ ngồi của mình, “Phần của cậu tôi sẽ ăn dùm cho.”
“Cậu dám ăn tôm cuốn của tôi thì tôi liền đánh cậu!” Anh không có động thủ dành lại, nhưng miệng đã cảnh cáo rõ ràng.
Nguyên lai Chu Luật Dã thích ăn tôm cuốn...... Nhóm con gái đứng bên cạnh nhanh chóng lấy giấy bút ra ghi chú lại thông tin quan trọng này.
“Hai em chậm rãi thưởng thức, chị về trước.” Đưa đồ ăn xong cô cũng nên trở về.
“Tôi đi về với chị.” Chu Luật Dã mở miệng lập tức theo đi theo, cũng không quên quay đầu nhắc nhở Bảo Dương,“Không cho phép ăn tôm cuốn của tôi.”
Bảo Dương đáp lại bằng một ánh mắt xem thường.
Xem ra, tôm cuốn khó giữ được rồi.
“Cậu ăn no chưa?” Nhìn người đang đi bên cạnh, Bảo Linh Linh hỏi.
“Đã ăn xong từ sớm rồi.” Lúc đồ ăn còn chưa tới, Bảo Dương đã nhìn chằm chằm vào phần cơm trưa của anh, một bộ tùy thời đều muốn động thủ cướp bóc, anh đương nhiên là lập tức đem đồ ăn xử lý hết.
“Sau này, mỗi khi ra khỏi lớp, chị nhớ đi chung với người khác.” Anh dặn dò.
“Mấy người Dĩ Phương còn đang ăn cơm.” Cô nghi hoặc nhìn anh, khó hiểu ý tứ trong lời nói này.
“Đi chung với nhiều người thì có vẻ an toàn hơn.” Anh thành thật trả lời,“Chị cũng thấy đấy, cái đám heo ngu ngốc trong lớp em, vừa thấy chị thì liền nảy lên.” Làm anh nhìn mà tức ứa gan.
“Là vì tôi sao?” Không phải bởi vì cô là chị của Bảo Dương sao?
“Đúng vậy – chị cũng không biết giá thị trường của chính mình cao bao nhiêu cao đâu.” Thần kinh thô! “Về sau đi ra ngoài phải tìm người đi chung, có biết chưa?”
Cô bừng tỉnh đại ngộ, khó trách ánh mắt nhìn của những đàn em đó lại nóng bỏng một cách kỳ quái như vậy, hóa ra là....
“Về sau mỗi khi muốn tới lớp của các cậu, tôi sẽ đi chung với Dĩ Phương, được rồi chứ?” Thiếu chút nữa đã quên căn bệnh siêu nặng của Luật Dã, xem đi, quả nhiên bị anh hung hăng trừng mắt liếc nhìn một cái.
“Không chỉ là đi tới phòng học của bọn tôi, đi đâu cũng phải có người đi cùng.” Anh lại trịnh trọng dặn dò.
“Dạ --” Từ sự kiện cãi nhau lần trước tới giờ cũng đã qua hai tháng, nhưng những mệnh lệnh mà anh yêu cầu càng ngày càng nhiều, bây giờ cô đã muốn không rõ ai mới lớn tuổi hơn ai.
“Chị đã ăn trưa chưa?”
“Còn chưa có ăn.” Hai người bước trên con đường tràn ngập màu xanh, hai hàng cây xanh rì hai bên hành lang, lá cây lây động theo gió dưới ánh nắng mặt trời. Một vài tia nắng nhỏ len qua khe hở của tàng lá dừng ở trên người đang đi đường, một chút một chút một, bạch quang lóng lánh.
“Tôi ăn phần của chị được không?” Phần ăn của anh chỗ Bảo Dương có vẻ khó giữ rồi.
“Đi đâu ăn?”
“Phòng học của chị là được rồi.”
“Ồ.. vậy là sẽ có nhiều đồ ăn lắm đây.” Mấy cô nàng trong lớp mình nhất định là cao hứng muốn chết.
Bình luận facebook