-
Chương 1271-1275
Chương 1271 Bắt đầu truyền thừa 2
Huyễn Yên cơ bản nhất liên quan đến thời gian, sau đó lại liên quan đến không gian, mà điều này lại có liên quan đến đại đạo thời không.
Cường giả Huyễn tộc, trời sinh cảm ngộ đối với đại đạo thời không dễ dàng nhất.
"Thời gian dài như vậy, Huyễn tộc chúng ta rốt cục xuất hiện một vị thiên tài tuyệt thế, hy vọng Lâm Mặc có thể bước ra một bước kia." Nguyên Nha cảm thán nói.
Nghe vậy, đạo chủ Tân Việt rõ ràng hiểu được ý tứ của Nguyên Nha, cả kinh nói: "Ngươi cho rằng Lâm Mặc có thể trở thành Thánh Hoàng Vũ Trụ?"
Nguyên Nha lắc đầu, trên mặt già nua lại tràn đầy vẻ cô đơn.
"Chỉ là nói có hy vọng mà thôi."
Đạo chủ Tân Việt im lặng, thời gian ông ta trở thành đại đạo chi chủ cấp một đã rất dài, thời gian tu luyện dài, điều này đại biểu cho tiềm lực trên cơ bản đã hao hết,nếu không ngoài ý muốn ông ta ngay cả đại đạo chi chủ cấp hai cũng không thành.
"Không sinh ra Thánh Hoàng Vũ Trụ, bí thuật Huyễn Yên vẫn là không trọn vẹn, cho dù tiếp nhận truyền thừa thì hiệu quả cũng không lớn."
Nguyên Nha lắc đầu, trong mắt lại lộ ra một tia sáng: "Chỉ là chỉ cần xuất hiện, lần nữa mở ra truyền thừa Huyễn Yên, Huyễn tộc chúng ta chính là con cưng của đại đạo thời không, tốc độ sinh ra đại đạo chi chủ nhất định sẽ tăng nhanh hơn rất nhiều! Đợi đến khi thời gian tích lũy đủ, không phải cũng không thể trở lại đỉnh phong!"
Khát vọng lớn nhất của ông ta chính là Huyễn tộc lại hưng thịnh!
Hai người đứng bên cạnh hồ truyền thừa, yên lặng chờ đợi.
......
"Năng lượng thật khủng bố." Diệp Tinh tiến vào vị trí trung tâm hồ nước màu tím, nhất thời cảm giác toàn bộ thân thể mình bị một cỗ năng lượng khổng lồ bao vây.
Sau đó những năng lượng này bắt đầu dung nhập vào trong cơ thể hắn.
Xoẹt...
Năng lượng khủng bố nhập thể, trên người hắn lại tản ra từng cỗ dao động kỳ dị, hắn thậm chí có thể cảm nhận được trái tim mình đang không ngừng nhảy lên, mà theo trái tim đập thình thịch, năng lượng của hồ nước màu tím càng mãnh liệt hơn.
Năng lượng nhập thể, sau đó liền trực tiếp dung nhập vào trong thân thể hắn, hoàn toàn biến mất.
"Biến mất?" Diệp Tinh yên lặng cảm thụ.
"Năng lượng tuy rằng mạnh, nhưng hoàn toàn nằm trong phạm vi tiếp nhận của mình, không có bất kỳ cảm giác không thoải mái nào."
Cơ thể của hắn nhanh chóng chìm xuống đáy hồ.
Diệp Tinh cứ như vậy không ngừng hấp thu, rất nhanh thời gian liền trôi qua một tháng.
Xoẹt...
Toàn bộ năng lượng nhập thể, lại nhanh chóng biến mất.
"Huyễn Yên!"
Diệp Tinh yên lặng ngồi xếp bằng, trong một khoảng thời gian bỗng nhiên thi triển bí thuật Huyễn Yên.
\- Rầm rầm!
Nhất thời xung quanh hồ nước tựa hồ ngưng đọng lại, nhưng trong nháy mắt khôi phục bình thường.
\- Bí thuật Huyễn Yên tăng cường rồi!
Cảm thụ được biến hóa này, trên mặt Diệp Tinh tràn đầy vẻ kinh hỉ.
Đối với năng lượng trong hồ nước là cái gì, hắn hoàn toàn không biết, nhưng dung nhập vào trong cơ thể, hắn có thể cảm giác được bí thuật Huyễn Yên của mình tăng thêm một chút.
"Lúc này mới trôi qua một tháng đã có biến hóa rõ ràng, nếu như qua mấy trăm năm..."
Trong mắt Diệp Tinh chợt lộ ra vẻ vô cùng chờ mong.
Giống như Huyễn Yên hiện tại của hắn có thể ảnh hưởng đến đại đạo chi chủ cấp một trong nháy mắt, nhưng nếu như phát sinh tăng lên cực lớn, vậy thời gian trói buộc khẳng định có thể gia tăng rất nhiều!
“Tiếp tục hấp thu!”
Sau khi phát hiện ra mình có tiến bộ, Diệp Tinh rõ ràng hưng phấn hơn rất nhiều, bắt đầu toàn lực hấp thu.
...
Thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc đã là năm năm sau.
“Rào rào rào rào!”
Hồ nước màu tím đột nhiên sôi trào, sau đó một thanh niên trực tiếp bay ra. Lúc này, khóe miệng người thanh niên còn có một chút máu tươi, hiển nhiên là không chịu nổi sự bài xích của hồ truyền thừa.
“Mới có năm năm, nếu như có được truyền thừa Huyễn yên hoàn chỉnh thì ít nhất có thể kiên trì mười năm.” Nguyên Nha lắc đầu, thở dài một cái.
“Đi ra ngoài đi.” Ông ta nhìn người thanh niên mới xuất hiện, phân phó.
“Vâng.” Người kia không dám do dự, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
...
Thời gian như nước chảy, từng vị thanh niên huyễn tộc trẻ tuổi không ngừng ra khỏi hồ truyền thừa.
“Đi ra ngoài đi.” Lão giả Nguyên Nha nhìn thanh niên trước mặt.
“Vâng.” Thanh niên cung kính gật đầu, bay về phía xa.
“Mười năm, mới mười năm đã kết thúc rồi.” Lão giả Nguyên Nha lắc đầu.
Tính cả người thanh niên vừa rồi thì mười một người Huyễn tộc tiến vào bên trong đã truyền thừa xong.
“Nguyên Nha, bây giờ còn có Lâm Mặc ở trong hồ truyền thừa. Dựa vào tiềm lực của Lâm Mặc thì mấy trăm năm nữa chắc chắn thiên phú Huyễn yên có thể đạt tới trình độ cực mạnh. Bây giờ hắn đã có thể giết chết một đại đạo chi chủ cấp một rồi, nói không chừng sau khi hắn đi ra có thể giết chết đại đạo chi chủ cấp hai!”
Đạo chủ Tân Việt mỉm cười: “Tu luyện mấy chục ngàn năm liền có thể tương đương với Đại đạo chi chủ cấp hai, ở trong vũ trụ mặc dù không bằng được thiên tài tuyệt thế Diệp Tinh nhưng cũng đứng hàng đầu.”
Nguyên Nha gật đầu một cái, ông ta đột nhiên nói: “Nhân loại Diệp Tinh kia thực sự tu luyện chưa tới ngàn năm đã có thể đánh chết Đại đạo chi chủ cấp một?”
“Ừ.” Nói đến chỗ này, đạo chủ Tân Việt trịnh trọng gật đầu một cái: “Tin tức hoàn toàn chính xác. Trận chiến ở dòng sông vận mệnh lần đó có rất nhiều cường giả chứng kiến tận mắt.”
Chương 1272 Thiên phú đạo tắc thời gian và không gian tăng lên
Nguyên Nha nghe vậy thì trầm mặc một lát, sau đó lắc đầu: “Nhân tộc đã cường đại như thế, tại sao lại còn xuất hiện thiên tài nghịch thiên như thế cơ chứ. Một thiên tài như vậy tại sao không xuất hiện ở Huyễn tộc chúng ta?”
Ánh mắt ông ta tràn đầy vẻ hâm mộ và khát vọng.
Đối với ông ta mà nói, tâm nguyện duy nhất chính là để cho huyễn tộc cường thịnh, vì Huyễn tộc, ông ta có thể làm bất cứ chuyện gì.
Đạo chủ Tân Việt cũng im lặng, so với Nhân tộc cường đại đến mức khiến người ta phải tuyệt vọng thì Huyễn tộc của bọn họ thực sự nhỏ bé giống như hạt muối trong đại dương.
“Hả?” Bỗng nhiên, hai vị đạo chủ Nguyệt Nha và Tân Việt cùng nhìn về phía hồ truyền thừa.
“Tốc độ hấp thu năng lượng trong hồ truyền thừa của Lâm Mặc đang tăng rất nhanh?” Hai người đều giật mình, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng.
...
“Rào rào rào rào!”
Dưới đáy hồ truyền thừa, Diệp Tinh yên lặng ngồi khoanh chân.
Vô số năng lượng không ngừng tiến vào trong cơ thể hắn, vừa tiến vào đã biến mất ngay.
Lúc này, trong mắt Diệp Tinh tràn đầy vẻ kích động.
“Ha ha, không ngờ có thể hấp thụ được những năng lượng này. Thiên phú Huyễn yên của mình tăng lên rồi, lĩnh ngộ về đạo tắc không gian, thời gian đều tăng lên. Hơn nữa, những kích động này còn đang không ngừng tăng lên.”
Diệp Tinh nở nụ cười.
Bên trong dòng sông vận mệnh, phân thân đạo tắc vận mệnh của hắn cũng đang lĩnh ngộ đạo tắc không gian và đạo tắc thời gian, mà lúc này tốc độ rõ ràng là tăng nhanh hơn một chút!
Điều này là do sự tăng lên của thiên phú Huyễn yên mang lại!
Phải biết, thiên phú đạo tắc không gian và đạo tắc thời gian của Diệp Tinh đều đứng đầu vũ trụ, nếu như còn tiếp tục tăng lên thì không biết sẽ còn mạnh như thế nào nữa.
Trên thực tế, Diệp Tinh không biết bí thuật Huyễn yên có liên quan đến không gian và thời gian. Cường giả Huyễn tộc trở thành Đại đạo chi chủ phần lớn đều là bởi vì nắm giữ đột phá đại đạo thời không.
Đón nhận truyền thừa Huyễn yên nguyên vẹn, thiên phú đạo tắc không gian, đạo tắc thời gian của hắn sẽ càng ngày càng tăng lên.
Thế nên Nguyên Nha mới khát vọng bên trong tộc xuất hiện một vị thánh hoàng vũ trụ, khôi phục truyền thừa. Một khi khôi phục, tốc độ ra đời của các cường giả trong tộc cũng sẽ được tăng lên rất nhanh.
“Ngoài ra, mình cảm giác những năng lượng mà mình hấp thụ được vẫn chưa đạt tới tối đa!” Diệp Tinh khẽ mỉm cười.
Rất nhiều năng lượng tiến vào cơ thể nhưng vẫn không có áp lực nào với hắn cả.
“Hấp thu!”
Trong lòng khẽ động một cái, năng lượng mãnh liệt bên trong hồ truyền thừa nhanh chóng dâng trào, nhập vào cơ thể Diệp Tinh.
Những năng lượng đó trực tiếp tăng lên 10%!
“Không đủ!”
Diệp Tinh vẫn tiếp tục hấp thu.
Mười năm trôi qua, hắn đã hiểu biết sâu sắc về những năng lượng này. Chỉ cần chúng không vượt quá giới hạn của thân thể thì hoàn toàn không gây tổn hại gì cho thân thể con người.
Tiếp đó là 20%, 30%...
Sau khi tăng lên 40%, trên người Diệp Tinh xuất hiện những vết nứt nhỏ.
“Vượt quá giới hạn chịu đựng của thân thể rồi?”
Diệp Tinh lại nhanh chóng giảm thiểu năng lượng hấp thu, sau đó hạ xuống khoảng 35% rồi mới dừng lại.
“Vừa phải, năng lượng hấp thu tăng hơn 30% là giới hạn mà cơ thể mình có thể chịu đựng!” Diệp Tinh cảm thấy vô cùng vui mừng.
Mười năm nghiên cứu, hắn hiển nhiên không muốn tốn quá nhiều thời gian để hấp thu năng lượng.
“Tiếp tục hấp thu!” Ngay sau đó, Diệp Tinh không nghĩ nhiều nữa, bắt đầu không ngừng hấp thu.
...
Thời gian tiếp tục trôi qua, một năm... năm năm... mười năm... năm mươi năm...
Một trăm năm nhanh chóng trôi qua.
Bên ngoài gió thổi mây vần, thỉnh thoảng có sinh mạng cường giả mới xuất hiện, thậm chí Thiên tộc còn mới ra đời một vị Đại đạo chi chủ, thu hút ánh mắt của rất nhiều cường giả.
Không quan tâm thế giới bên ngoài như thế nào, bản thể Diệp Tinh và toàn bộ phân thân Huyễn tộc đều đang tiếp thu truyền thừa.
“Đã một trăm năm trôi qua, điện truyền thừa vẫn chưa mở.”
“Mỗi một trăm năm điện truyền thừa sẽ mở một lần.”
“Ta nghe nói tộc lão Lâm Mặc đang tiếp nhận truyền thừa trong hồ truyền thừa.”
“Nhưng mà, trong hồ truyền thừa không phải là mười năm sao?”
Các thành viên của Huyễn tộc mỗi lần đi ngang qua cung điện nguy nga lộng lẫy thì ánh mắt đều lộ rõ vẻ nghi hoặc.
Cung điện này dường như đóng băng vậy, không có bất cứ động tĩnh gì.
“Tỷ tỷ, khi nào Lâm Mặc đại nhân mới ra?” Ở một khu vực, một thanh niên nhìn một cô gái mặc áo giáp màu tím, hỏi.
Thanh niên nhìn hơi giống cậu bé Thạch Lăng kia, một trăm năm trôi qua, cậu bé đã trưởng thành.
“Không biết.” Cô gái mặc áo giáp màu tím lắc đầu, nhìn em trai của mình một cái rồi nói: “Lâm Mặc đại nhân đã ban cho chúng ta nhiều tài nguyên như vậy, đệ phải biết tận dụng những tài nguyên đó để chăm chỉ tu luyện, nếu thực lực yếu thì sẽ rất mất mặt.”
“Ta vẫn đang cố gắng tu luyện, nhất định sẽ không để Lâm Mặc đại nhân thất vọng.” Thạch Lăng nắm chặt tay, kiên định nói.
...
Một trăm năm... Hai trăm năm...
Ba trăm năm đã trôi qua.
Hồ nước màu tím không ngừng sôi trào, bên trên còn có những dao động chập chờn thoáng qua.
Bên cạnh hồ nước màu tím, hai bóng người lặng lẽ đứng ở phòng khách, lúc này trong mắt bọn họ tràn ngập vẻ vui mừng.
“Nguyên Nha, đã ba trăm năm rồi mà hồ nước vẫn không có dao động dữ dội, hiển nhiên vẫn chưa đạt tới giới hạn tối đa của Lâm Mặc!”
Đạo chủ Tân Việt cười to: “Hơn nữa, tốc độ hấp thu truyền thừa trong hồ truyền thừa của Lâm Mặc rất nhanh, ba trăm năm có thể tương đương với bốn trăm năm.”
Chương 1273 800 năm!
Nguyên Nha gật đầu một cái, gương mặt già nua tràn đầy ý cười.
“Không cần biết cần bao nhiêu năng lượng cũng phải để Lâm Mặc hấp thu!” Ông ta vung tay lên, sau đó từng đạo ánh sáng màu tím tràn vào bên trong hồ nước.
“Rào rào rào rào!” hồ nước tiếp xúc với những luồng ánh sáng này thì lại lập tức trào dâng mãnh liệt.
...
Bốn trăm năm... Năm trăm năm... Sáu trăm năm... Bảy trăm năm...
Thời gian thấm thoắt, chẳng mấy chốc Diệp Tinh đã tiến vào trong hồ truyền thừa tám trăm năm.
“Đã trôi qua tám trăm năm rồi, điện truyền thừa vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.”
“Tộc lão Lâm Mặc vẫn còn đang tiếp nhận truyền thừa sao?”
“Không chỉ có tộc lão Lâm Mặc, mà cả tộc lão Nguyên Nha và tộc lão Tân Việt cũng hoàn toàn biến mất.”
Những thành viên của Huyễn tộc đều nhìn về phía cung điện khổng lồ (đại điện).
“Tỷ, tại sao Lâm Mặc đại nhân vẫn chưa chịu đi ra?” Thạch Lăng nghi ngờ hỏi.
Tám trăm năm, đối với cậu ta mà nói là thời gian rất dài.
Cô gái không để ý tới em trai mình, ánh mắt vẫn nhìn về phía đại điện.
Vù vù...
Đúng lúc này, trong đại điện đột nhiên xuất hiện những luồng ánh sáng màu tím. Những luồng ánh sáng này sau khi xuất hiện thì bắt đầu ngưng tụ trong hư không.
Toàn bộ hư không của đại điện đều bị ánh sáng màu tím này bao phủ.
“Đó là gì vậy?”
Tất cả mọi người Huyễn tộc đều khiếp sợ nhìn luồng ánh sáng đột nhiên xuất hiện kia.
Một vị bất tử cảnh nhìn xong thì cả kinh nói: “Là tử quang Huyễn yên!”
“Chu Kháng, cái gì gọi là tử quang Huyễn yên?” Những cường giả khác không nhịn được hỏi.
Vị Bất tử cảnh kia hít sâu một hơi, sau đó nói: “Ta đã từng nhìn thấy trong sách cổ của tộc ta, nếu như nhân tài trong lúc truyền thừa mà thiên phú Huyễn yên tăng lên tới mức cực mạnh thì sẽ xuất hiện tình cảnh như thế này.”
“Nhưng trong sách cổ cũng ghi lại là tộc ta chưa tới hai mươi vị có thể đạt được đến cấp độ này!”
Trong mắt vị Bất tử cảnh kia tràn đầy khiếp sợ, ông ta cũng là người học nhiều kiến thức rộng, nhưng chính vì hiểu rõ nên trong lòng mới khiếp sợ như thế.
...
Bên ngoài Huyễn tộc chấn động, còn bên cạnh hồ truyền thừa, đạo chủ Nguyệt Nha và Tân Việt cũng tràn đầy vui mừng.
“Mấy chục ngàn năm, cảnh giới Đại đạo chi chủ, tám trăm năm, tử quang Huyễn yên! Ha ha, thiên phú của Lâm Mạc cũng được xếp vào top mười trong lịch sử của tộc ta!” Đạo chủ Tân Việt cười to.
“Ừ.” Lão giả Nguyên Nha cũng mỉm cười: “Đạt tới trình độ này, sau này muốn nắm giữ đại đạo thời không cũng không phải chuyện khó khăn. Lâm Mặc muốn trở thành đại đạo chi chủ cấp hai là chuyện dễ như trở bàn tay!”
Bọn họ nhìn hồ nước màu tím trước mặt, nhưng mấy phút sau, hồ nước vẫn không có bất cứ phản ứng gì.
Đạo chủ Tân Việt nhất thời nghi ngờ hỏi: “Ồ? Tại sao Lâm Mặc vẫn còn chưa ra?”
Bình thường, sau khi tử quang Huyễn yên xuất hiện thì áp lực trong hồ truyền thừa sẽ tăng lên, những thiên tài tuyệt thế Huyễn tộc trước kia của bọn họ đều là sau khi xuất hiện tử quang Huyễn yên thì bị bài xích ra ngoài.
Ông ta ngẫm nghĩ một chút, ánh mắt sáng lên: “Chẳng lẽ Lâm Mặc vẫn có thể tăng lên nữa?”
...
Vù vù...
Ánh mắt tất cả mọi người từ sau khi xuất hiện tử quang Huyễn yên thì đều chăm chú nhìn về phía này.
Dưới ánh mắt của mọi người, những ánh sáng màu tím kia sau khi xuất hiện thì vẫn tiếp tục tăng lên.
Những tia sáng ngưng tụ lại một chỗ, thậm chí trông còn có vẻ dày dặn hơn.
Một năm... Hai năm...
Lại mười năm nữa trôi qua!
Lúc này, ánh sáng màu tím trong hư không đã tích tụ lại, tạo thành thể rắn.
Đối với cảnh tượng kỳ dị này, các thành viên Huyễn tộc đã không còn kinh ngạc như trước nữa. Mười năm trôi qua, bọn họ thậm chí còn quen với sự tồn tại của ánh sáng màu tím kỳ lạ này.
Lúc này, dưới đáy hồ truyền thừa, Diệp Tinh vẫn đang ngồi khoanh chân.
Mấy trăm năm trôi qua, hắn không muốn gì cả, chỉ một mực hấp thu năng lượng.
“Muốn đạt tới bão hòa?” Diệp Tinh cảm thụ một chút.
Đầu tiên, vô số năng lượng dung nhập vào da hắn, sau đó dung nhập vào huyết nhục, dung nhập vào kinh mạch, thậm chí còn dung nhập vào xương cốt.
Lúc này, cả người hắn tràn đầy cảm giác sung mãn.
“Rào rào rào rào!”
Hồ nước sôi trào, lại có thêm một ít năng lượng tràn vào trong cơ thể Diệp Tinh.
“Khó chịu quá!” Theo những năng lượng này tiến vào cơ thể, trên người Diệp Tinh xuất hiện những vết nứt nhỏ, hắn sắp bị những năng lượng này làm cho nổ tung rồi.
“Không ổn!”
Những vết nứt xuất hiện khiến gương mặt Diệp Tinh lộ ra vẻ đau đớn, hắn thậm chí còn hơi không khống chế được những năng lượng này.
Bùm!
Vào đúng lúc này, Diệp Tinh cảm thấy trên người mình dường như xảy ra biến hóa, toàn bộ năng lượng bạo phát. Da thịt, máu, kinh mạch, xương cốt... tất cả năng lượng ẩn chứa trong cơ thể đều điên cuồng xông ra ngoài!
Giường như tế bào cũng vỡ tan tành, bên trong xông ra luồng năng lượng lớn, cả người truyền đến cơn đau đớn kịch liệt. Đến cả Diệp Tinh cũng không chịu nổi cơn đau đớn này, sắc mặt nhất thời trở nên vô cùng dữ tợn!
Chương 1274 Mắt thời không khủng khiếp 1
Bùm!
Sau khi vô số năng lượng xuất hiện, tất cả đều lao về thức hải của Diệp Tinh, thức hải của hắn lập tức xuất hiện một vòng xoáy nhỏ, điên cuồng cắn nuốt năng lượng...
“Rắc rắc!”
Khi thân thể Diệp Tinh xảy ra thay đổi thì bên ngoài hư không cũng dường như xuất hiện thay đổi, vật rắn màu tím dần nứt ra.
“Nứt rồi?”
Những người bên ngoài khiếp sợ nhìn nhau, ánh mắt ngập tràn kinh hãi.
Vật rắn màu tím nứt ra, một con mắt màu tím xuất hiện trong hư không, lạnh lùng nhìn tất cả những cường giả bên dưới.
Vù vù...
Theo cái nhìn đó, toàn bộ hư không dường như dừng lại, tất cả cường giả không có cách nào nhúc nhích, những âm thanh bên tai cũng biến mất.
Rào rào!
Bỗng nhiên, không gian đột nhiên dao động, một vòng xoáy không gian xuất hiện, sau đó có bốn vị cường giả bước ra.
Trên người bọn họ tản ra dao động và khí thế vô cùng mãnh liệt, tất cả đều ở cảnh giới Đại đạo chi chủ!
Vừa mới xuất hiện thì ba vị Đại đạo chi chủ lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ, thân thể bọn họ lập tức đọng lại, không cách nào nhúc nhích được, bọn họ đã hoàn toàn bị hư không này trói buộc!
“Trói buộc thời không thật là khủng khiếp!” Một vị đại đạo chi chủ còn lại thì vẻ mặt đầy khiếp sợ.
Ông ta nhìn con mắt màu tím lạnh như băng ở trong thời không thì càng thêm kinh ngạc.
“Mắt thời không?”
Vị đại đạo chi chủ kia suy nghĩ một lát, sau đó nhanh chóng bay về phía đại điện.
...
“Là mắt thời không!”
“Trời ạ, Huyễn tộc chúng ta chỉ có lão tổ đầu tiên mới có thể thi triển được Mắt thời không, bây giờ lại có thể xuất hiện lần nữa!”
Lão giả Nguyên Nha và đạo chủ Tân Việt lúc này cũng không che giấu nổi vẻ khiếp sợ. Ngoài kiếp sợ thì bọn họ càng thêm kích động hơn.
“Nguyên Nha, Tân Việt!” Một giọng nói vang lên, vị cường giả không bị trói buộc chậm rãi bay tới, ánh mắt ngạc nhiên nhìn hồ nước màu tím trước mặt.
“Đây là do Lâm Mặc tạo thành?”
“Đúng vậy.” Lão giả Nguyên Nha mỉm cười gật đầu.
...
“Thật là kỳ lạ.” Bên trong hồ truyền thừa, Diệp Tinh ngồi xếp bằng.
Vô số năng lượng hội tụ trong thức hải của hắn, mà ở vị trí trung tâm của thức hải lại hình thành một con mắt màu tím.
Không chỉ như vậy, Diệp Tinh còn có thể nhìn thấy những người bên ngoài đang bị Trói buộc thời không.
“Thời không! Mình đã nắm giữ được thời không!” Diệp Tinh vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
Trong hư không, ba vị Đại đạo chi chủ cấp một cũng bị hắn trói buộc, không có cách nào nhúc nhích.
Ý thức của Diệp Tinh bao phủ toàn bộ hư không, ngay cả Đại đạo chi chủ cũng hoàn toàn bị trói buộc!
Vù vù...
Nhưng chỉ khoảng vài giây sau, Diệp Tinh đã cảm thấy vô cùng choáng váng.
“Không có cách nào thi triển?” Diệp Tinh giật mình.
Năng lực nắm giữ thời không của hắn rất mạnh, nhưng lại không kiên trì được mấy giây.
Diệp Tinh cảm thấy bản thân có một áp lực vô cùng, chắc chắn là đến từ ba vị Đại đạo chi chủ cấp một.
“Nếu như không có ba vị Đại đạo chi chủ kia thì chắc mình đã có thể nắm giữ được thời không.” Trong lòng hắn lúc này vô cùng vui sướng.
“Chẳng lẽ đây chính là thiên phú Huyễn yên của mình?”
Trước đây hắn chỉ có thể trói buộc một vị Đại đạo chi chủ cấp một trong nháy mắt, nhưng bây giờ hắn lại có thể trói buộc được ba vị, thậm chí còn trói buộc hẳn mấy giây.
“Chưa tới một giây là mình đã có thể giết chết ba vị Đại đạo chi chủ cấp một kia rồi!” Diệp Tinh trầm ngâm nói.
Cường giả ra tay vô cùng nhanh chóng, nếu như một Đại đạo chi chủ bị trói buộc hoàn toàn thì chứ đến một phần mười giây là hắn có thể tiêu hao hết lực sinh mệnh của họ rồi!
Diệp Tinh nhìn về phía trên.
“Đi!”
Bóng người hắn khẽ động, nhanh chóng bay ra khỏi hồ nước màu tím.
Vù vù...
Khi hắn rời đi, mắt hư không màu tím kia dao động một chút, sau đó chậm rãi biến mất.
Mắt thời không biến mất, những người bị trói buộc đều khôi phục bình thường.
“Vừa rồi xảy ra chuyện gì thế? Ta hoàn toàn không thể nhúc nhích được.”
“Các ngươi nhìn hư không đi, có một con mắt màu tím!”
“Mắt thời không! Trời ạ, chính là mắt thời không trong truyền thuyết của Huyễn tộc chúng ta!”
“Cho dù Huyễn tộc chúng ta ở thời kỳ thịnh vượng thì Mắt thời không cũng chỉ có trong truyền thuyết, sao bây giờ lại có thể xuất hiện chứ?”
“Chỉ khi nào thiên phú Huyễn yên đạt đến cực hạn thì mới có thể thi triển nó, tộc lão Lâm Mặc ở trong hồ truyền thừa lâu như vậy, chắc chắn là tộc lão Lâm Mặc thi triển!”
“Nghe nói người có thể nắm giữ Mắt thời không trong tương lai rất có thể đột phá đến cảnh giới Thánh hoàng vũ trụ!”
các thành viên của Huyễn tộc trên mặt đều ngập tràn vẻ khiếp sợ, nhưng ngay sau đó lại lộ ra vẻ hưng phấn.
“Mắt thời không thật là khủng khiếp!”
Trong hư không, ba vị đại đạo chi chủ bị trói buộc nhìn nhau một cái, ánh mắt đầy vẻ kinh hãi.
Vừa rồi thân thể bọn họ không nhúc nhích được!
“Đi!”
Bóng người lập lòe, ba vị Đại đạo chi chủ cấp một nhanh chóng bay về phía trước.
...
Chương 1275 Mắt thời không khủng khiếp 2
“Lâm Mặc!” Nhìn thấy Diệp Tinh ra khỏi hồ truyền thừa, mấy người Nguyên Nha nhanh chóng tiến lên, trên mặt đều mang vẻ vui mừng.
“Mắt thời không, Lâm Mặc, ngươi ngưng tụ được ra mắt thời không!” Nguyên Nha cười đến mức mấy nếp nhăn trên mặt cũng biến thành một đóa hoa cúc.
“Mắt thời không?” Diệp Tinh lộ ra vẻ nghi hoặc, hỏi: “Đó là cái gì?”
Hắn đoán chắc đó là con mắt màu tím trong thức hải của mình, nhưng lại không biết tình huống cụ thể là gì.
Đạo chủ Tân Việt ở bên cạnh mỉm cười giải thích: “Lâm Mặc, trước khi tiếp nhận truyền thừa thiên phú Huyễn yên ta đã nói rồi, mỗi thành viên của Huyễn tộc có thể nắm giữ được thiên phú mạnh hoặc yếu, Mắt thời không chính là biểu hiện của thiên phú Huyễn yên cường đại nhất.”
“Biểu hiện cường đại nhất?” Diệp Tinh trầm ngâm.
“Mắt thời không chỉ được ghi lại ở trong lịch sử của tộc chúng ta, trừ vị lão tổ Huyễn tộc đầu tiên ra thì chưa có người nào đạt tới.” Đạo chủ Tân Việt cười.
“Chỉ có một vị đạt được?”
Diệp Tinh nghe đạo chủ Tân Việt nói như thế thì trong lòng lập tức có rất nhiều ý tưởng.
“Xem ra khí lưu màu xám đã tăng thiên phú Huyễn yên của mình lên đến cực hạn.”
Trong lòng hắn lúc này vô cùng vui sướng, đối với hắn mà nói, thiên phú Huyễn yên càng mạnh càng tốt.
“Ha ha, Lâm Mặc, lúc trước ta nghe Nguyên Nha nói Huyễn tộc chúng ta xuất hiện một thiên tài tuyệt thế, có thể ở trong hồ truyền thừa tám trăm năm, không ngờ ta vừa quay lại thì ngươi đã cho ta một chấn động.”
Một người đàn ông trung niên xa lạ bên cạnh cười nói.
Diệp Tinh nhìn người đàn ông này.
“Lâm Mặc, giới thiệu một chút, đây là đạo chủ Côn Ngọc của tộc ta, Đại đạo chi chủ cấp hai!” Tân Việt mỉm cười giới thiệu.
Diệp Tinh gật đầu, nói: “Côn Ngọc.”
Trừ Nguyên Nha ra thì Côn Ngọc chính là người mạnh nhất Huyễn tộc.
Nguyên Nha hỏi tiếp: “Lâm Mặc, nắm giữ được Mắt thời không, bây giờ ngươi cảm thấy uy lực như thế nào?”
Gương mặt ông ta tràn đầy ý cười, lâu rồi không thấy ông ta vui vẻ như vậy.
“Uy lực à?” Diệp Tinh phán đoán một chút: “Nếu như là một vị Đại đạo chi chủ cấp một thì ta nghĩ mình có thể trói buộc người đó được mười mấy giây.”
Đạo chủ Tân Việt nghe vậy thì nhìn mấy người khác, sau đó nói: “Biến thái.”
Đạo chủ Tân Việt lắc đầu thở dài: “Lâm Mặc, bây giờ ta đang nắm giữ Huyễn yên, nhưng dốc toàn lực cũng chỉ có thể trói buộc một vị đại đạo chi chủ cấp một một phần một trăm giây.”
Một phần một trăm giây và mười mấy giây, đây chính là chênh lệch gấp vạn lần!
Tất nhiên hiệu quả này lớn hơn rất nhiều so với thời điểm trước.
Đạo chủ Tân Việt lúc trước cũng đón nhận truyền thừa trong hồ truyền thừa, uy lực Huyễn Yên cũng tăng lên rất nhiều.
Nguyên Nha nghe vậy thì gật đầu cười: “Vậy với Đại đạo chi chủ cấp hai thì sao?”
Bọn họ cũng chỉ biết về Mắt thời không qua sách chứ không hiểu biết nhiều về uy lực của nó.
Vị lão tổ kia của bọn họ sau khi đào tạo được hai cường giả Thánh hoàng cho tộc thì trực tiếp rời đi, sau đó không có tung tích gì nữa.
“A, cái này thì ta cũng không biết.” Diệp Tinh lắc đầu.
Hắn cũng không rõ ràng lắm về uy lực của mắt thời không.
“Đơn giản thôi!” Đạo chủ Côn Ngọc nghe vậy thì mỉm cười bước ra: “Để ta tới thử nghiệm một chút là được rồi.”
“Ta là Đại đạo chi chủ cấp hai, ta không sử dụng binh khí hay bảo vật gì, Lâm Mặc ngươi cũng không sử dụng, chỉ dùng Mắt thời không, xem xem tình hình chiến đấu thế nào.”
“Cách này được!”
“Ta đồng ý!”
Nhất thời, đại đạo chi chủ của Huyễn tộc đều gật đầu.
Ánh mắt Diệp Tinh hơi chuyển động: “Được.”
Hắn cũng muốn kiểm tra sức mạnh của Mắt thời không.
“Nhưng vừa rồi ta đã tiêu hao gần hết năng lượng của Mắt thời không, cần khôi phục một chút.” Diệp Tinh nói.
Vừa rồi Mắt thời không đã trói buộc ba vị Đại đạo chi chủ cấp một và các thành viên khác của Huyễn tộc, bây giờ hắn rất khó phát huy hoàn toàn.
“Đúng vậy, Mắt thời không không thể thi triển vô hạn được.”
“Lâm Mặc, ngươi cứ nghỉ ngơi đi, xem xem cần bao nhiêu thời gian mới có thể khôi phục lại như cũ!”
Nguyên Nha và những người khác đều gật đầu nói.
Bí thuật càng mạnh thì càng cần nhiều thời gian, loại bí thuật này khống chế thời không, nếu như có thể thi triển vô hạn thì thực sự quá nghịch thiên rồi.
Bọn họ ai cũng cảm thấy vô cùng hứng thú với Mắt thời không.
...
Thời gian rất nhanh, một tiếng đã trôi qua.
“Khôi phục hoàn toàn rồi?” Diệp Tinh cảm nhận được con mắt màu tím trong ý thức.
“Thời gian nhanh hơn mình nghĩ!”
Hắn sung sướng, mấu chốt là mắt thời không quá nghịch thiên, thời gian khôi phục cũng không coi là dài.
“Dường như hấp thụ năng lượng trong vũ trụ?” Diệp Tinh mơ hồ cảm giác được Mắt thời không khôi phục như thế nào.
Hắn đứng dậy, nói: “Côn Ngọc, ta chuẩn bị xong rồi.”
“Hả? Khôi phục rồi?” Đạo chủ Côn Ngọc nhìn về phía Diệp Tinh, ánh mắt sáng lên.
Ông ta cũng đi ra ngoài.
“Không gian ở đây quá nhỏ, Lâm Mặc, chúng ta ra ngoài chiến đấu.” Đạo chủ Côn Ngọc cười to.
“Cầu còn chẳng được!” Diệp Tinh nhanh chóng đáp lại.
Vút! Vút!
Hai bóng dáng lập tức xuất hiện ở hư không.
“Đi, chúng ta đi xem một chút!”
Tân Việt cười to, mấy cường giả lập tức rời khỏi đại điện.
Huyễn Yên cơ bản nhất liên quan đến thời gian, sau đó lại liên quan đến không gian, mà điều này lại có liên quan đến đại đạo thời không.
Cường giả Huyễn tộc, trời sinh cảm ngộ đối với đại đạo thời không dễ dàng nhất.
"Thời gian dài như vậy, Huyễn tộc chúng ta rốt cục xuất hiện một vị thiên tài tuyệt thế, hy vọng Lâm Mặc có thể bước ra một bước kia." Nguyên Nha cảm thán nói.
Nghe vậy, đạo chủ Tân Việt rõ ràng hiểu được ý tứ của Nguyên Nha, cả kinh nói: "Ngươi cho rằng Lâm Mặc có thể trở thành Thánh Hoàng Vũ Trụ?"
Nguyên Nha lắc đầu, trên mặt già nua lại tràn đầy vẻ cô đơn.
"Chỉ là nói có hy vọng mà thôi."
Đạo chủ Tân Việt im lặng, thời gian ông ta trở thành đại đạo chi chủ cấp một đã rất dài, thời gian tu luyện dài, điều này đại biểu cho tiềm lực trên cơ bản đã hao hết,nếu không ngoài ý muốn ông ta ngay cả đại đạo chi chủ cấp hai cũng không thành.
"Không sinh ra Thánh Hoàng Vũ Trụ, bí thuật Huyễn Yên vẫn là không trọn vẹn, cho dù tiếp nhận truyền thừa thì hiệu quả cũng không lớn."
Nguyên Nha lắc đầu, trong mắt lại lộ ra một tia sáng: "Chỉ là chỉ cần xuất hiện, lần nữa mở ra truyền thừa Huyễn Yên, Huyễn tộc chúng ta chính là con cưng của đại đạo thời không, tốc độ sinh ra đại đạo chi chủ nhất định sẽ tăng nhanh hơn rất nhiều! Đợi đến khi thời gian tích lũy đủ, không phải cũng không thể trở lại đỉnh phong!"
Khát vọng lớn nhất của ông ta chính là Huyễn tộc lại hưng thịnh!
Hai người đứng bên cạnh hồ truyền thừa, yên lặng chờ đợi.
......
"Năng lượng thật khủng bố." Diệp Tinh tiến vào vị trí trung tâm hồ nước màu tím, nhất thời cảm giác toàn bộ thân thể mình bị một cỗ năng lượng khổng lồ bao vây.
Sau đó những năng lượng này bắt đầu dung nhập vào trong cơ thể hắn.
Xoẹt...
Năng lượng khủng bố nhập thể, trên người hắn lại tản ra từng cỗ dao động kỳ dị, hắn thậm chí có thể cảm nhận được trái tim mình đang không ngừng nhảy lên, mà theo trái tim đập thình thịch, năng lượng của hồ nước màu tím càng mãnh liệt hơn.
Năng lượng nhập thể, sau đó liền trực tiếp dung nhập vào trong thân thể hắn, hoàn toàn biến mất.
"Biến mất?" Diệp Tinh yên lặng cảm thụ.
"Năng lượng tuy rằng mạnh, nhưng hoàn toàn nằm trong phạm vi tiếp nhận của mình, không có bất kỳ cảm giác không thoải mái nào."
Cơ thể của hắn nhanh chóng chìm xuống đáy hồ.
Diệp Tinh cứ như vậy không ngừng hấp thu, rất nhanh thời gian liền trôi qua một tháng.
Xoẹt...
Toàn bộ năng lượng nhập thể, lại nhanh chóng biến mất.
"Huyễn Yên!"
Diệp Tinh yên lặng ngồi xếp bằng, trong một khoảng thời gian bỗng nhiên thi triển bí thuật Huyễn Yên.
\- Rầm rầm!
Nhất thời xung quanh hồ nước tựa hồ ngưng đọng lại, nhưng trong nháy mắt khôi phục bình thường.
\- Bí thuật Huyễn Yên tăng cường rồi!
Cảm thụ được biến hóa này, trên mặt Diệp Tinh tràn đầy vẻ kinh hỉ.
Đối với năng lượng trong hồ nước là cái gì, hắn hoàn toàn không biết, nhưng dung nhập vào trong cơ thể, hắn có thể cảm giác được bí thuật Huyễn Yên của mình tăng thêm một chút.
"Lúc này mới trôi qua một tháng đã có biến hóa rõ ràng, nếu như qua mấy trăm năm..."
Trong mắt Diệp Tinh chợt lộ ra vẻ vô cùng chờ mong.
Giống như Huyễn Yên hiện tại của hắn có thể ảnh hưởng đến đại đạo chi chủ cấp một trong nháy mắt, nhưng nếu như phát sinh tăng lên cực lớn, vậy thời gian trói buộc khẳng định có thể gia tăng rất nhiều!
“Tiếp tục hấp thu!”
Sau khi phát hiện ra mình có tiến bộ, Diệp Tinh rõ ràng hưng phấn hơn rất nhiều, bắt đầu toàn lực hấp thu.
...
Thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc đã là năm năm sau.
“Rào rào rào rào!”
Hồ nước màu tím đột nhiên sôi trào, sau đó một thanh niên trực tiếp bay ra. Lúc này, khóe miệng người thanh niên còn có một chút máu tươi, hiển nhiên là không chịu nổi sự bài xích của hồ truyền thừa.
“Mới có năm năm, nếu như có được truyền thừa Huyễn yên hoàn chỉnh thì ít nhất có thể kiên trì mười năm.” Nguyên Nha lắc đầu, thở dài một cái.
“Đi ra ngoài đi.” Ông ta nhìn người thanh niên mới xuất hiện, phân phó.
“Vâng.” Người kia không dám do dự, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
...
Thời gian như nước chảy, từng vị thanh niên huyễn tộc trẻ tuổi không ngừng ra khỏi hồ truyền thừa.
“Đi ra ngoài đi.” Lão giả Nguyên Nha nhìn thanh niên trước mặt.
“Vâng.” Thanh niên cung kính gật đầu, bay về phía xa.
“Mười năm, mới mười năm đã kết thúc rồi.” Lão giả Nguyên Nha lắc đầu.
Tính cả người thanh niên vừa rồi thì mười một người Huyễn tộc tiến vào bên trong đã truyền thừa xong.
“Nguyên Nha, bây giờ còn có Lâm Mặc ở trong hồ truyền thừa. Dựa vào tiềm lực của Lâm Mặc thì mấy trăm năm nữa chắc chắn thiên phú Huyễn yên có thể đạt tới trình độ cực mạnh. Bây giờ hắn đã có thể giết chết một đại đạo chi chủ cấp một rồi, nói không chừng sau khi hắn đi ra có thể giết chết đại đạo chi chủ cấp hai!”
Đạo chủ Tân Việt mỉm cười: “Tu luyện mấy chục ngàn năm liền có thể tương đương với Đại đạo chi chủ cấp hai, ở trong vũ trụ mặc dù không bằng được thiên tài tuyệt thế Diệp Tinh nhưng cũng đứng hàng đầu.”
Nguyên Nha gật đầu một cái, ông ta đột nhiên nói: “Nhân loại Diệp Tinh kia thực sự tu luyện chưa tới ngàn năm đã có thể đánh chết Đại đạo chi chủ cấp một?”
“Ừ.” Nói đến chỗ này, đạo chủ Tân Việt trịnh trọng gật đầu một cái: “Tin tức hoàn toàn chính xác. Trận chiến ở dòng sông vận mệnh lần đó có rất nhiều cường giả chứng kiến tận mắt.”
Chương 1272 Thiên phú đạo tắc thời gian và không gian tăng lên
Nguyên Nha nghe vậy thì trầm mặc một lát, sau đó lắc đầu: “Nhân tộc đã cường đại như thế, tại sao lại còn xuất hiện thiên tài nghịch thiên như thế cơ chứ. Một thiên tài như vậy tại sao không xuất hiện ở Huyễn tộc chúng ta?”
Ánh mắt ông ta tràn đầy vẻ hâm mộ và khát vọng.
Đối với ông ta mà nói, tâm nguyện duy nhất chính là để cho huyễn tộc cường thịnh, vì Huyễn tộc, ông ta có thể làm bất cứ chuyện gì.
Đạo chủ Tân Việt cũng im lặng, so với Nhân tộc cường đại đến mức khiến người ta phải tuyệt vọng thì Huyễn tộc của bọn họ thực sự nhỏ bé giống như hạt muối trong đại dương.
“Hả?” Bỗng nhiên, hai vị đạo chủ Nguyệt Nha và Tân Việt cùng nhìn về phía hồ truyền thừa.
“Tốc độ hấp thu năng lượng trong hồ truyền thừa của Lâm Mặc đang tăng rất nhanh?” Hai người đều giật mình, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng.
...
“Rào rào rào rào!”
Dưới đáy hồ truyền thừa, Diệp Tinh yên lặng ngồi khoanh chân.
Vô số năng lượng không ngừng tiến vào trong cơ thể hắn, vừa tiến vào đã biến mất ngay.
Lúc này, trong mắt Diệp Tinh tràn đầy vẻ kích động.
“Ha ha, không ngờ có thể hấp thụ được những năng lượng này. Thiên phú Huyễn yên của mình tăng lên rồi, lĩnh ngộ về đạo tắc không gian, thời gian đều tăng lên. Hơn nữa, những kích động này còn đang không ngừng tăng lên.”
Diệp Tinh nở nụ cười.
Bên trong dòng sông vận mệnh, phân thân đạo tắc vận mệnh của hắn cũng đang lĩnh ngộ đạo tắc không gian và đạo tắc thời gian, mà lúc này tốc độ rõ ràng là tăng nhanh hơn một chút!
Điều này là do sự tăng lên của thiên phú Huyễn yên mang lại!
Phải biết, thiên phú đạo tắc không gian và đạo tắc thời gian của Diệp Tinh đều đứng đầu vũ trụ, nếu như còn tiếp tục tăng lên thì không biết sẽ còn mạnh như thế nào nữa.
Trên thực tế, Diệp Tinh không biết bí thuật Huyễn yên có liên quan đến không gian và thời gian. Cường giả Huyễn tộc trở thành Đại đạo chi chủ phần lớn đều là bởi vì nắm giữ đột phá đại đạo thời không.
Đón nhận truyền thừa Huyễn yên nguyên vẹn, thiên phú đạo tắc không gian, đạo tắc thời gian của hắn sẽ càng ngày càng tăng lên.
Thế nên Nguyên Nha mới khát vọng bên trong tộc xuất hiện một vị thánh hoàng vũ trụ, khôi phục truyền thừa. Một khi khôi phục, tốc độ ra đời của các cường giả trong tộc cũng sẽ được tăng lên rất nhanh.
“Ngoài ra, mình cảm giác những năng lượng mà mình hấp thụ được vẫn chưa đạt tới tối đa!” Diệp Tinh khẽ mỉm cười.
Rất nhiều năng lượng tiến vào cơ thể nhưng vẫn không có áp lực nào với hắn cả.
“Hấp thu!”
Trong lòng khẽ động một cái, năng lượng mãnh liệt bên trong hồ truyền thừa nhanh chóng dâng trào, nhập vào cơ thể Diệp Tinh.
Những năng lượng đó trực tiếp tăng lên 10%!
“Không đủ!”
Diệp Tinh vẫn tiếp tục hấp thu.
Mười năm trôi qua, hắn đã hiểu biết sâu sắc về những năng lượng này. Chỉ cần chúng không vượt quá giới hạn của thân thể thì hoàn toàn không gây tổn hại gì cho thân thể con người.
Tiếp đó là 20%, 30%...
Sau khi tăng lên 40%, trên người Diệp Tinh xuất hiện những vết nứt nhỏ.
“Vượt quá giới hạn chịu đựng của thân thể rồi?”
Diệp Tinh lại nhanh chóng giảm thiểu năng lượng hấp thu, sau đó hạ xuống khoảng 35% rồi mới dừng lại.
“Vừa phải, năng lượng hấp thu tăng hơn 30% là giới hạn mà cơ thể mình có thể chịu đựng!” Diệp Tinh cảm thấy vô cùng vui mừng.
Mười năm nghiên cứu, hắn hiển nhiên không muốn tốn quá nhiều thời gian để hấp thu năng lượng.
“Tiếp tục hấp thu!” Ngay sau đó, Diệp Tinh không nghĩ nhiều nữa, bắt đầu không ngừng hấp thu.
...
Thời gian tiếp tục trôi qua, một năm... năm năm... mười năm... năm mươi năm...
Một trăm năm nhanh chóng trôi qua.
Bên ngoài gió thổi mây vần, thỉnh thoảng có sinh mạng cường giả mới xuất hiện, thậm chí Thiên tộc còn mới ra đời một vị Đại đạo chi chủ, thu hút ánh mắt của rất nhiều cường giả.
Không quan tâm thế giới bên ngoài như thế nào, bản thể Diệp Tinh và toàn bộ phân thân Huyễn tộc đều đang tiếp thu truyền thừa.
“Đã một trăm năm trôi qua, điện truyền thừa vẫn chưa mở.”
“Mỗi một trăm năm điện truyền thừa sẽ mở một lần.”
“Ta nghe nói tộc lão Lâm Mặc đang tiếp nhận truyền thừa trong hồ truyền thừa.”
“Nhưng mà, trong hồ truyền thừa không phải là mười năm sao?”
Các thành viên của Huyễn tộc mỗi lần đi ngang qua cung điện nguy nga lộng lẫy thì ánh mắt đều lộ rõ vẻ nghi hoặc.
Cung điện này dường như đóng băng vậy, không có bất cứ động tĩnh gì.
“Tỷ tỷ, khi nào Lâm Mặc đại nhân mới ra?” Ở một khu vực, một thanh niên nhìn một cô gái mặc áo giáp màu tím, hỏi.
Thanh niên nhìn hơi giống cậu bé Thạch Lăng kia, một trăm năm trôi qua, cậu bé đã trưởng thành.
“Không biết.” Cô gái mặc áo giáp màu tím lắc đầu, nhìn em trai của mình một cái rồi nói: “Lâm Mặc đại nhân đã ban cho chúng ta nhiều tài nguyên như vậy, đệ phải biết tận dụng những tài nguyên đó để chăm chỉ tu luyện, nếu thực lực yếu thì sẽ rất mất mặt.”
“Ta vẫn đang cố gắng tu luyện, nhất định sẽ không để Lâm Mặc đại nhân thất vọng.” Thạch Lăng nắm chặt tay, kiên định nói.
...
Một trăm năm... Hai trăm năm...
Ba trăm năm đã trôi qua.
Hồ nước màu tím không ngừng sôi trào, bên trên còn có những dao động chập chờn thoáng qua.
Bên cạnh hồ nước màu tím, hai bóng người lặng lẽ đứng ở phòng khách, lúc này trong mắt bọn họ tràn ngập vẻ vui mừng.
“Nguyên Nha, đã ba trăm năm rồi mà hồ nước vẫn không có dao động dữ dội, hiển nhiên vẫn chưa đạt tới giới hạn tối đa của Lâm Mặc!”
Đạo chủ Tân Việt cười to: “Hơn nữa, tốc độ hấp thu truyền thừa trong hồ truyền thừa của Lâm Mặc rất nhanh, ba trăm năm có thể tương đương với bốn trăm năm.”
Chương 1273 800 năm!
Nguyên Nha gật đầu một cái, gương mặt già nua tràn đầy ý cười.
“Không cần biết cần bao nhiêu năng lượng cũng phải để Lâm Mặc hấp thu!” Ông ta vung tay lên, sau đó từng đạo ánh sáng màu tím tràn vào bên trong hồ nước.
“Rào rào rào rào!” hồ nước tiếp xúc với những luồng ánh sáng này thì lại lập tức trào dâng mãnh liệt.
...
Bốn trăm năm... Năm trăm năm... Sáu trăm năm... Bảy trăm năm...
Thời gian thấm thoắt, chẳng mấy chốc Diệp Tinh đã tiến vào trong hồ truyền thừa tám trăm năm.
“Đã trôi qua tám trăm năm rồi, điện truyền thừa vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.”
“Tộc lão Lâm Mặc vẫn còn đang tiếp nhận truyền thừa sao?”
“Không chỉ có tộc lão Lâm Mặc, mà cả tộc lão Nguyên Nha và tộc lão Tân Việt cũng hoàn toàn biến mất.”
Những thành viên của Huyễn tộc đều nhìn về phía cung điện khổng lồ (đại điện).
“Tỷ, tại sao Lâm Mặc đại nhân vẫn chưa chịu đi ra?” Thạch Lăng nghi ngờ hỏi.
Tám trăm năm, đối với cậu ta mà nói là thời gian rất dài.
Cô gái không để ý tới em trai mình, ánh mắt vẫn nhìn về phía đại điện.
Vù vù...
Đúng lúc này, trong đại điện đột nhiên xuất hiện những luồng ánh sáng màu tím. Những luồng ánh sáng này sau khi xuất hiện thì bắt đầu ngưng tụ trong hư không.
Toàn bộ hư không của đại điện đều bị ánh sáng màu tím này bao phủ.
“Đó là gì vậy?”
Tất cả mọi người Huyễn tộc đều khiếp sợ nhìn luồng ánh sáng đột nhiên xuất hiện kia.
Một vị bất tử cảnh nhìn xong thì cả kinh nói: “Là tử quang Huyễn yên!”
“Chu Kháng, cái gì gọi là tử quang Huyễn yên?” Những cường giả khác không nhịn được hỏi.
Vị Bất tử cảnh kia hít sâu một hơi, sau đó nói: “Ta đã từng nhìn thấy trong sách cổ của tộc ta, nếu như nhân tài trong lúc truyền thừa mà thiên phú Huyễn yên tăng lên tới mức cực mạnh thì sẽ xuất hiện tình cảnh như thế này.”
“Nhưng trong sách cổ cũng ghi lại là tộc ta chưa tới hai mươi vị có thể đạt được đến cấp độ này!”
Trong mắt vị Bất tử cảnh kia tràn đầy khiếp sợ, ông ta cũng là người học nhiều kiến thức rộng, nhưng chính vì hiểu rõ nên trong lòng mới khiếp sợ như thế.
...
Bên ngoài Huyễn tộc chấn động, còn bên cạnh hồ truyền thừa, đạo chủ Nguyệt Nha và Tân Việt cũng tràn đầy vui mừng.
“Mấy chục ngàn năm, cảnh giới Đại đạo chi chủ, tám trăm năm, tử quang Huyễn yên! Ha ha, thiên phú của Lâm Mạc cũng được xếp vào top mười trong lịch sử của tộc ta!” Đạo chủ Tân Việt cười to.
“Ừ.” Lão giả Nguyên Nha cũng mỉm cười: “Đạt tới trình độ này, sau này muốn nắm giữ đại đạo thời không cũng không phải chuyện khó khăn. Lâm Mặc muốn trở thành đại đạo chi chủ cấp hai là chuyện dễ như trở bàn tay!”
Bọn họ nhìn hồ nước màu tím trước mặt, nhưng mấy phút sau, hồ nước vẫn không có bất cứ phản ứng gì.
Đạo chủ Tân Việt nhất thời nghi ngờ hỏi: “Ồ? Tại sao Lâm Mặc vẫn còn chưa ra?”
Bình thường, sau khi tử quang Huyễn yên xuất hiện thì áp lực trong hồ truyền thừa sẽ tăng lên, những thiên tài tuyệt thế Huyễn tộc trước kia của bọn họ đều là sau khi xuất hiện tử quang Huyễn yên thì bị bài xích ra ngoài.
Ông ta ngẫm nghĩ một chút, ánh mắt sáng lên: “Chẳng lẽ Lâm Mặc vẫn có thể tăng lên nữa?”
...
Vù vù...
Ánh mắt tất cả mọi người từ sau khi xuất hiện tử quang Huyễn yên thì đều chăm chú nhìn về phía này.
Dưới ánh mắt của mọi người, những ánh sáng màu tím kia sau khi xuất hiện thì vẫn tiếp tục tăng lên.
Những tia sáng ngưng tụ lại một chỗ, thậm chí trông còn có vẻ dày dặn hơn.
Một năm... Hai năm...
Lại mười năm nữa trôi qua!
Lúc này, ánh sáng màu tím trong hư không đã tích tụ lại, tạo thành thể rắn.
Đối với cảnh tượng kỳ dị này, các thành viên Huyễn tộc đã không còn kinh ngạc như trước nữa. Mười năm trôi qua, bọn họ thậm chí còn quen với sự tồn tại của ánh sáng màu tím kỳ lạ này.
Lúc này, dưới đáy hồ truyền thừa, Diệp Tinh vẫn đang ngồi khoanh chân.
Mấy trăm năm trôi qua, hắn không muốn gì cả, chỉ một mực hấp thu năng lượng.
“Muốn đạt tới bão hòa?” Diệp Tinh cảm thụ một chút.
Đầu tiên, vô số năng lượng dung nhập vào da hắn, sau đó dung nhập vào huyết nhục, dung nhập vào kinh mạch, thậm chí còn dung nhập vào xương cốt.
Lúc này, cả người hắn tràn đầy cảm giác sung mãn.
“Rào rào rào rào!”
Hồ nước sôi trào, lại có thêm một ít năng lượng tràn vào trong cơ thể Diệp Tinh.
“Khó chịu quá!” Theo những năng lượng này tiến vào cơ thể, trên người Diệp Tinh xuất hiện những vết nứt nhỏ, hắn sắp bị những năng lượng này làm cho nổ tung rồi.
“Không ổn!”
Những vết nứt xuất hiện khiến gương mặt Diệp Tinh lộ ra vẻ đau đớn, hắn thậm chí còn hơi không khống chế được những năng lượng này.
Bùm!
Vào đúng lúc này, Diệp Tinh cảm thấy trên người mình dường như xảy ra biến hóa, toàn bộ năng lượng bạo phát. Da thịt, máu, kinh mạch, xương cốt... tất cả năng lượng ẩn chứa trong cơ thể đều điên cuồng xông ra ngoài!
Giường như tế bào cũng vỡ tan tành, bên trong xông ra luồng năng lượng lớn, cả người truyền đến cơn đau đớn kịch liệt. Đến cả Diệp Tinh cũng không chịu nổi cơn đau đớn này, sắc mặt nhất thời trở nên vô cùng dữ tợn!
Chương 1274 Mắt thời không khủng khiếp 1
Bùm!
Sau khi vô số năng lượng xuất hiện, tất cả đều lao về thức hải của Diệp Tinh, thức hải của hắn lập tức xuất hiện một vòng xoáy nhỏ, điên cuồng cắn nuốt năng lượng...
“Rắc rắc!”
Khi thân thể Diệp Tinh xảy ra thay đổi thì bên ngoài hư không cũng dường như xuất hiện thay đổi, vật rắn màu tím dần nứt ra.
“Nứt rồi?”
Những người bên ngoài khiếp sợ nhìn nhau, ánh mắt ngập tràn kinh hãi.
Vật rắn màu tím nứt ra, một con mắt màu tím xuất hiện trong hư không, lạnh lùng nhìn tất cả những cường giả bên dưới.
Vù vù...
Theo cái nhìn đó, toàn bộ hư không dường như dừng lại, tất cả cường giả không có cách nào nhúc nhích, những âm thanh bên tai cũng biến mất.
Rào rào!
Bỗng nhiên, không gian đột nhiên dao động, một vòng xoáy không gian xuất hiện, sau đó có bốn vị cường giả bước ra.
Trên người bọn họ tản ra dao động và khí thế vô cùng mãnh liệt, tất cả đều ở cảnh giới Đại đạo chi chủ!
Vừa mới xuất hiện thì ba vị Đại đạo chi chủ lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ, thân thể bọn họ lập tức đọng lại, không cách nào nhúc nhích được, bọn họ đã hoàn toàn bị hư không này trói buộc!
“Trói buộc thời không thật là khủng khiếp!” Một vị đại đạo chi chủ còn lại thì vẻ mặt đầy khiếp sợ.
Ông ta nhìn con mắt màu tím lạnh như băng ở trong thời không thì càng thêm kinh ngạc.
“Mắt thời không?”
Vị đại đạo chi chủ kia suy nghĩ một lát, sau đó nhanh chóng bay về phía đại điện.
...
“Là mắt thời không!”
“Trời ạ, Huyễn tộc chúng ta chỉ có lão tổ đầu tiên mới có thể thi triển được Mắt thời không, bây giờ lại có thể xuất hiện lần nữa!”
Lão giả Nguyên Nha và đạo chủ Tân Việt lúc này cũng không che giấu nổi vẻ khiếp sợ. Ngoài kiếp sợ thì bọn họ càng thêm kích động hơn.
“Nguyên Nha, Tân Việt!” Một giọng nói vang lên, vị cường giả không bị trói buộc chậm rãi bay tới, ánh mắt ngạc nhiên nhìn hồ nước màu tím trước mặt.
“Đây là do Lâm Mặc tạo thành?”
“Đúng vậy.” Lão giả Nguyên Nha mỉm cười gật đầu.
...
“Thật là kỳ lạ.” Bên trong hồ truyền thừa, Diệp Tinh ngồi xếp bằng.
Vô số năng lượng hội tụ trong thức hải của hắn, mà ở vị trí trung tâm của thức hải lại hình thành một con mắt màu tím.
Không chỉ như vậy, Diệp Tinh còn có thể nhìn thấy những người bên ngoài đang bị Trói buộc thời không.
“Thời không! Mình đã nắm giữ được thời không!” Diệp Tinh vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
Trong hư không, ba vị Đại đạo chi chủ cấp một cũng bị hắn trói buộc, không có cách nào nhúc nhích.
Ý thức của Diệp Tinh bao phủ toàn bộ hư không, ngay cả Đại đạo chi chủ cũng hoàn toàn bị trói buộc!
Vù vù...
Nhưng chỉ khoảng vài giây sau, Diệp Tinh đã cảm thấy vô cùng choáng váng.
“Không có cách nào thi triển?” Diệp Tinh giật mình.
Năng lực nắm giữ thời không của hắn rất mạnh, nhưng lại không kiên trì được mấy giây.
Diệp Tinh cảm thấy bản thân có một áp lực vô cùng, chắc chắn là đến từ ba vị Đại đạo chi chủ cấp một.
“Nếu như không có ba vị Đại đạo chi chủ kia thì chắc mình đã có thể nắm giữ được thời không.” Trong lòng hắn lúc này vô cùng vui sướng.
“Chẳng lẽ đây chính là thiên phú Huyễn yên của mình?”
Trước đây hắn chỉ có thể trói buộc một vị Đại đạo chi chủ cấp một trong nháy mắt, nhưng bây giờ hắn lại có thể trói buộc được ba vị, thậm chí còn trói buộc hẳn mấy giây.
“Chưa tới một giây là mình đã có thể giết chết ba vị Đại đạo chi chủ cấp một kia rồi!” Diệp Tinh trầm ngâm nói.
Cường giả ra tay vô cùng nhanh chóng, nếu như một Đại đạo chi chủ bị trói buộc hoàn toàn thì chứ đến một phần mười giây là hắn có thể tiêu hao hết lực sinh mệnh của họ rồi!
Diệp Tinh nhìn về phía trên.
“Đi!”
Bóng người hắn khẽ động, nhanh chóng bay ra khỏi hồ nước màu tím.
Vù vù...
Khi hắn rời đi, mắt hư không màu tím kia dao động một chút, sau đó chậm rãi biến mất.
Mắt thời không biến mất, những người bị trói buộc đều khôi phục bình thường.
“Vừa rồi xảy ra chuyện gì thế? Ta hoàn toàn không thể nhúc nhích được.”
“Các ngươi nhìn hư không đi, có một con mắt màu tím!”
“Mắt thời không! Trời ạ, chính là mắt thời không trong truyền thuyết của Huyễn tộc chúng ta!”
“Cho dù Huyễn tộc chúng ta ở thời kỳ thịnh vượng thì Mắt thời không cũng chỉ có trong truyền thuyết, sao bây giờ lại có thể xuất hiện chứ?”
“Chỉ khi nào thiên phú Huyễn yên đạt đến cực hạn thì mới có thể thi triển nó, tộc lão Lâm Mặc ở trong hồ truyền thừa lâu như vậy, chắc chắn là tộc lão Lâm Mặc thi triển!”
“Nghe nói người có thể nắm giữ Mắt thời không trong tương lai rất có thể đột phá đến cảnh giới Thánh hoàng vũ trụ!”
các thành viên của Huyễn tộc trên mặt đều ngập tràn vẻ khiếp sợ, nhưng ngay sau đó lại lộ ra vẻ hưng phấn.
“Mắt thời không thật là khủng khiếp!”
Trong hư không, ba vị đại đạo chi chủ bị trói buộc nhìn nhau một cái, ánh mắt đầy vẻ kinh hãi.
Vừa rồi thân thể bọn họ không nhúc nhích được!
“Đi!”
Bóng người lập lòe, ba vị Đại đạo chi chủ cấp một nhanh chóng bay về phía trước.
...
Chương 1275 Mắt thời không khủng khiếp 2
“Lâm Mặc!” Nhìn thấy Diệp Tinh ra khỏi hồ truyền thừa, mấy người Nguyên Nha nhanh chóng tiến lên, trên mặt đều mang vẻ vui mừng.
“Mắt thời không, Lâm Mặc, ngươi ngưng tụ được ra mắt thời không!” Nguyên Nha cười đến mức mấy nếp nhăn trên mặt cũng biến thành một đóa hoa cúc.
“Mắt thời không?” Diệp Tinh lộ ra vẻ nghi hoặc, hỏi: “Đó là cái gì?”
Hắn đoán chắc đó là con mắt màu tím trong thức hải của mình, nhưng lại không biết tình huống cụ thể là gì.
Đạo chủ Tân Việt ở bên cạnh mỉm cười giải thích: “Lâm Mặc, trước khi tiếp nhận truyền thừa thiên phú Huyễn yên ta đã nói rồi, mỗi thành viên của Huyễn tộc có thể nắm giữ được thiên phú mạnh hoặc yếu, Mắt thời không chính là biểu hiện của thiên phú Huyễn yên cường đại nhất.”
“Biểu hiện cường đại nhất?” Diệp Tinh trầm ngâm.
“Mắt thời không chỉ được ghi lại ở trong lịch sử của tộc chúng ta, trừ vị lão tổ Huyễn tộc đầu tiên ra thì chưa có người nào đạt tới.” Đạo chủ Tân Việt cười.
“Chỉ có một vị đạt được?”
Diệp Tinh nghe đạo chủ Tân Việt nói như thế thì trong lòng lập tức có rất nhiều ý tưởng.
“Xem ra khí lưu màu xám đã tăng thiên phú Huyễn yên của mình lên đến cực hạn.”
Trong lòng hắn lúc này vô cùng vui sướng, đối với hắn mà nói, thiên phú Huyễn yên càng mạnh càng tốt.
“Ha ha, Lâm Mặc, lúc trước ta nghe Nguyên Nha nói Huyễn tộc chúng ta xuất hiện một thiên tài tuyệt thế, có thể ở trong hồ truyền thừa tám trăm năm, không ngờ ta vừa quay lại thì ngươi đã cho ta một chấn động.”
Một người đàn ông trung niên xa lạ bên cạnh cười nói.
Diệp Tinh nhìn người đàn ông này.
“Lâm Mặc, giới thiệu một chút, đây là đạo chủ Côn Ngọc của tộc ta, Đại đạo chi chủ cấp hai!” Tân Việt mỉm cười giới thiệu.
Diệp Tinh gật đầu, nói: “Côn Ngọc.”
Trừ Nguyên Nha ra thì Côn Ngọc chính là người mạnh nhất Huyễn tộc.
Nguyên Nha hỏi tiếp: “Lâm Mặc, nắm giữ được Mắt thời không, bây giờ ngươi cảm thấy uy lực như thế nào?”
Gương mặt ông ta tràn đầy ý cười, lâu rồi không thấy ông ta vui vẻ như vậy.
“Uy lực à?” Diệp Tinh phán đoán một chút: “Nếu như là một vị Đại đạo chi chủ cấp một thì ta nghĩ mình có thể trói buộc người đó được mười mấy giây.”
Đạo chủ Tân Việt nghe vậy thì nhìn mấy người khác, sau đó nói: “Biến thái.”
Đạo chủ Tân Việt lắc đầu thở dài: “Lâm Mặc, bây giờ ta đang nắm giữ Huyễn yên, nhưng dốc toàn lực cũng chỉ có thể trói buộc một vị đại đạo chi chủ cấp một một phần một trăm giây.”
Một phần một trăm giây và mười mấy giây, đây chính là chênh lệch gấp vạn lần!
Tất nhiên hiệu quả này lớn hơn rất nhiều so với thời điểm trước.
Đạo chủ Tân Việt lúc trước cũng đón nhận truyền thừa trong hồ truyền thừa, uy lực Huyễn Yên cũng tăng lên rất nhiều.
Nguyên Nha nghe vậy thì gật đầu cười: “Vậy với Đại đạo chi chủ cấp hai thì sao?”
Bọn họ cũng chỉ biết về Mắt thời không qua sách chứ không hiểu biết nhiều về uy lực của nó.
Vị lão tổ kia của bọn họ sau khi đào tạo được hai cường giả Thánh hoàng cho tộc thì trực tiếp rời đi, sau đó không có tung tích gì nữa.
“A, cái này thì ta cũng không biết.” Diệp Tinh lắc đầu.
Hắn cũng không rõ ràng lắm về uy lực của mắt thời không.
“Đơn giản thôi!” Đạo chủ Côn Ngọc nghe vậy thì mỉm cười bước ra: “Để ta tới thử nghiệm một chút là được rồi.”
“Ta là Đại đạo chi chủ cấp hai, ta không sử dụng binh khí hay bảo vật gì, Lâm Mặc ngươi cũng không sử dụng, chỉ dùng Mắt thời không, xem xem tình hình chiến đấu thế nào.”
“Cách này được!”
“Ta đồng ý!”
Nhất thời, đại đạo chi chủ của Huyễn tộc đều gật đầu.
Ánh mắt Diệp Tinh hơi chuyển động: “Được.”
Hắn cũng muốn kiểm tra sức mạnh của Mắt thời không.
“Nhưng vừa rồi ta đã tiêu hao gần hết năng lượng của Mắt thời không, cần khôi phục một chút.” Diệp Tinh nói.
Vừa rồi Mắt thời không đã trói buộc ba vị Đại đạo chi chủ cấp một và các thành viên khác của Huyễn tộc, bây giờ hắn rất khó phát huy hoàn toàn.
“Đúng vậy, Mắt thời không không thể thi triển vô hạn được.”
“Lâm Mặc, ngươi cứ nghỉ ngơi đi, xem xem cần bao nhiêu thời gian mới có thể khôi phục lại như cũ!”
Nguyên Nha và những người khác đều gật đầu nói.
Bí thuật càng mạnh thì càng cần nhiều thời gian, loại bí thuật này khống chế thời không, nếu như có thể thi triển vô hạn thì thực sự quá nghịch thiên rồi.
Bọn họ ai cũng cảm thấy vô cùng hứng thú với Mắt thời không.
...
Thời gian rất nhanh, một tiếng đã trôi qua.
“Khôi phục hoàn toàn rồi?” Diệp Tinh cảm nhận được con mắt màu tím trong ý thức.
“Thời gian nhanh hơn mình nghĩ!”
Hắn sung sướng, mấu chốt là mắt thời không quá nghịch thiên, thời gian khôi phục cũng không coi là dài.
“Dường như hấp thụ năng lượng trong vũ trụ?” Diệp Tinh mơ hồ cảm giác được Mắt thời không khôi phục như thế nào.
Hắn đứng dậy, nói: “Côn Ngọc, ta chuẩn bị xong rồi.”
“Hả? Khôi phục rồi?” Đạo chủ Côn Ngọc nhìn về phía Diệp Tinh, ánh mắt sáng lên.
Ông ta cũng đi ra ngoài.
“Không gian ở đây quá nhỏ, Lâm Mặc, chúng ta ra ngoài chiến đấu.” Đạo chủ Côn Ngọc cười to.
“Cầu còn chẳng được!” Diệp Tinh nhanh chóng đáp lại.
Vút! Vút!
Hai bóng dáng lập tức xuất hiện ở hư không.
“Đi, chúng ta đi xem một chút!”
Tân Việt cười to, mấy cường giả lập tức rời khỏi đại điện.
Bình luận facebook