Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21
"Em không sao chứ?" Lãnh Ngạo lấy trong túi ra một mảnh vải trắng, lau đi vết máu trên tay cô.
"Không sao. A! Anh nhẹ tay một chút." Tư Tản Nguyệt khẽ khóc thầm, rạch đường dài thế này lên tay, không sao mới là lạ.
Thanh Long nhìn biểu cảm gương mặt của Tư Tản Nguyệt mà cảm thấy hối hận không thôi. Biết thế hắn đã không làm vậy, nhưng còn cách nào khác sao?
Thanh Long vẫy tay với đàn em mình.
"Rút, hướng Nam."
Đàn em nghe thế liền hiểu, cả đám chạy theo hướng Nam trốn thoát.
Mà lúc này, bên phía quân đội cứ nghĩ Huyết Minh như 'cá đã nằm trọn trong lưới, đi đâu được?' Thế là trong một lúc quân đội không chú ý, Huyết Minh thành công trốn thoát.
"Nhắm theo hướng chúng đang chạy, bắn!"
Mọi người nghe vậy liền giương súng lên, định bắn.
"Tổng chỉ huy, súng không bắn được." Cơ Chỉ Dao nói vào bộ đàm, có vẻ hốt hoảng.
"Sao lại không bắn được?" Hàn Lệnh tức giận đến mức muốn lật bàn, đã đến nước này rồi còn có thể để chúng trốn thoát?
"Cò súng bị kẹt, phỏng chừng có người động tay." Lâm Trì thấy thế liền lên tiếng, nói đến súng ống, hắn cũng có vài phần am hiểu.
[...]
"Báo! Tổng chỉ huy! Huyết Minh chạy theo hướng Nam, cướp 3 chiếc xe của chúng ta tẩu thoát rồi!" Một tên lính chạy tới, giọng run rẩy nói.
"Cái gì? Hướng Nam không có người canh gác à?"
"Lúc đó gấp gáp, bố trí người không đủ. Thế nên đành bỏ rỗng hướng Nam. Chuyện này là lỗi của tôi, xin tổng chỉ huy cứ trách phạt." Lãnh Ngạo thấy tình thế không ổn, chạy lên giải vây cho tên lính kia.
"Haizzz... Được rồi! Nhanh chóng tập hợp mọi người trở lại quân khu. Họp hội đồng khẩn cấp." Hàn Lệnh khẽ thở dài, có lẽ là số trời...
"Rõ."
Mọi người trở về quân khu, khẩn cấp tổ chức cuộc họp.
Tư Tản Nguyệt do bị thương ở tay nên cần ở lại phòng y tế để kiểm tra. Xong xuôi, cô trở lại phòng mình liền thấy một bóng dáng quen thuộc.
"Lãnh Ngạo?" Khuya thế này rồi, hắn còn đến đây làm gì?
"Mau vào trong ngồi." Tư Tản Nguyệt mở cửa, kéo tay hắn đi vào trong.
Lãnh Ngạo nhìn vào cánh tay mình, nơi còn sót lại hơi ấm từ lòng bàn tay cô. Ít ra, ít ra hắn còn có thể cảm nhận được hơi ấm...
Tư Tản Nguyệt rót cho Lãnh Ngạo một ly nước ấm rồi ngồi xuống đối diện hắn.
"Tìm em có việc gì?" Cô lấy ly nước ấm đặt trên bàn lên, như muốn uống.
"Súng đó... là em động thủ?" Lãnh Ngạo cúi đầu xuống, mái tóc che khuất đi gương mặt hắn.
Bỗng cánh tay trên không trung của Tư Tản Nguyệt cứng đờ, nhưng rồi cũng trở lại bình thường. Cô cười nhẹ, uống một ngụm nước.
"Là em thì sao? Mà không phải là em thì sao?"
"5 năm qua, em rốt cuộc đã trải qua những gì?" Lãnh Ngạo giường như không muốn trả lời vấn đề của cô. Vì hơn ai hết, hắn biết người đó chính là cô.
"Anh hỏi em rốt cuộc 5 năm qua đã trải qua những gì? Anh lấy thân phận gì để hỏi em? Ca ca? Xin lỗi nhưng em vốn chưa từng có ca ca." Cô nhìn hắn, như uất nghẹn. Những lời mà cô muốn nói ra, căn bản cũng chỉ có thế!
Lãnh Ngạo nhìn cô, đôi môi mấp máy mãi cũng không nói được gì. Đúng vậy! Anh lấy cái gì để hỏi cô? Chính anh đánh mất cô trước, cũng chính anh không cần cô trước. Bây giờ anh lại tới đây chất vấn cô? Ha! Nực cười thay chính anh trước kia còn không biết rốt cuộc mình đã đánh mất thứ gì.
Đôi mắt trong suốt của Tư Tản Nguyệt khẽ híp lại, giọng nói lúc này có vẻ nhẹ nhàng hơn.
"Em bây giờ là Tư Tản Nguyệt, không phải Hạ Linh Sở. Hạ Linh Sở căn bản đã chết từ 5 năm trước rồi."
"Anh biết." Lãnh Ngạo đứng dậy, bước ra cửa. Rồi dừng lại một lát, anh cuối cũng đi mất.
"Hạ Linh Sở? Em trước nay vốn chưa từng là Hạ Linh Sở..."
[...]
"Vào đi. Đứng ngoài đó mãi không chừng bị cảm lạnh đó." Tư Tản Nguyệt nâng ly nước lên hớp một ngụm, lắc lắc đầu mà nhìn ra bên ngoài.
"A! Tiểu Nguyệt Nguyệt, em đang lo lắng cho tôi à?" Tống Phong bước từ ngoài vào, vẫn là vẻ biếng nhác thường ngày của hắn.
"Bớt ngay cái giọng đó đi! Nghe được bao nhiêu rồi?" Hừ! Đối phó với tên thấn kinh này, biện pháp tốt nhất là không vòng vo.
"À ờm! Chưa nghe thấy gì hết." Tống Phong gãi đầu, chết mịa rồi. Có khi nào hắn sẽ bị con nhóc kia giết người giệt khẩu không?
Tư Tản Nguyệt nghe xong liền đặt cốc nước xuống mặt bàn. Tiếng ma sát của thủy tinh vào nhau tạo nên một hồi âm thanh.
"Cạch."
"A! Nghe hết rồi! Tôi nói là được chứ gì?"
Bỏ lại câu nói của hắn, Tư Tản Nguyệt bước dậy, kéo tay Tống Phong xách ra ngoài.
"Này, cô đưa tôi đi đâu vậy?"
"Tây Yên Châu."
"Khi không đi Tây Yên Châu làm gì?"
"Gặp lại bạn cũ. Đừng hỏi nhiều, đi nhanh."
...
Mà tất cả những gì vừa xảy ra đều nằm trọn trong tầm mắt của Lãnh Ngạo. Hắn tựa vào gốc cây, tay cầm lấy điếu thuốc đang hút giở. Cô với tên Tống Phong kia, thế nhưng lại thân thiết như vậy! Hắn là đang bị người khác cướp lão bà?
"Không sao. A! Anh nhẹ tay một chút." Tư Tản Nguyệt khẽ khóc thầm, rạch đường dài thế này lên tay, không sao mới là lạ.
Thanh Long nhìn biểu cảm gương mặt của Tư Tản Nguyệt mà cảm thấy hối hận không thôi. Biết thế hắn đã không làm vậy, nhưng còn cách nào khác sao?
Thanh Long vẫy tay với đàn em mình.
"Rút, hướng Nam."
Đàn em nghe thế liền hiểu, cả đám chạy theo hướng Nam trốn thoát.
Mà lúc này, bên phía quân đội cứ nghĩ Huyết Minh như 'cá đã nằm trọn trong lưới, đi đâu được?' Thế là trong một lúc quân đội không chú ý, Huyết Minh thành công trốn thoát.
"Nhắm theo hướng chúng đang chạy, bắn!"
Mọi người nghe vậy liền giương súng lên, định bắn.
"Tổng chỉ huy, súng không bắn được." Cơ Chỉ Dao nói vào bộ đàm, có vẻ hốt hoảng.
"Sao lại không bắn được?" Hàn Lệnh tức giận đến mức muốn lật bàn, đã đến nước này rồi còn có thể để chúng trốn thoát?
"Cò súng bị kẹt, phỏng chừng có người động tay." Lâm Trì thấy thế liền lên tiếng, nói đến súng ống, hắn cũng có vài phần am hiểu.
[...]
"Báo! Tổng chỉ huy! Huyết Minh chạy theo hướng Nam, cướp 3 chiếc xe của chúng ta tẩu thoát rồi!" Một tên lính chạy tới, giọng run rẩy nói.
"Cái gì? Hướng Nam không có người canh gác à?"
"Lúc đó gấp gáp, bố trí người không đủ. Thế nên đành bỏ rỗng hướng Nam. Chuyện này là lỗi của tôi, xin tổng chỉ huy cứ trách phạt." Lãnh Ngạo thấy tình thế không ổn, chạy lên giải vây cho tên lính kia.
"Haizzz... Được rồi! Nhanh chóng tập hợp mọi người trở lại quân khu. Họp hội đồng khẩn cấp." Hàn Lệnh khẽ thở dài, có lẽ là số trời...
"Rõ."
Mọi người trở về quân khu, khẩn cấp tổ chức cuộc họp.
Tư Tản Nguyệt do bị thương ở tay nên cần ở lại phòng y tế để kiểm tra. Xong xuôi, cô trở lại phòng mình liền thấy một bóng dáng quen thuộc.
"Lãnh Ngạo?" Khuya thế này rồi, hắn còn đến đây làm gì?
"Mau vào trong ngồi." Tư Tản Nguyệt mở cửa, kéo tay hắn đi vào trong.
Lãnh Ngạo nhìn vào cánh tay mình, nơi còn sót lại hơi ấm từ lòng bàn tay cô. Ít ra, ít ra hắn còn có thể cảm nhận được hơi ấm...
Tư Tản Nguyệt rót cho Lãnh Ngạo một ly nước ấm rồi ngồi xuống đối diện hắn.
"Tìm em có việc gì?" Cô lấy ly nước ấm đặt trên bàn lên, như muốn uống.
"Súng đó... là em động thủ?" Lãnh Ngạo cúi đầu xuống, mái tóc che khuất đi gương mặt hắn.
Bỗng cánh tay trên không trung của Tư Tản Nguyệt cứng đờ, nhưng rồi cũng trở lại bình thường. Cô cười nhẹ, uống một ngụm nước.
"Là em thì sao? Mà không phải là em thì sao?"
"5 năm qua, em rốt cuộc đã trải qua những gì?" Lãnh Ngạo giường như không muốn trả lời vấn đề của cô. Vì hơn ai hết, hắn biết người đó chính là cô.
"Anh hỏi em rốt cuộc 5 năm qua đã trải qua những gì? Anh lấy thân phận gì để hỏi em? Ca ca? Xin lỗi nhưng em vốn chưa từng có ca ca." Cô nhìn hắn, như uất nghẹn. Những lời mà cô muốn nói ra, căn bản cũng chỉ có thế!
Lãnh Ngạo nhìn cô, đôi môi mấp máy mãi cũng không nói được gì. Đúng vậy! Anh lấy cái gì để hỏi cô? Chính anh đánh mất cô trước, cũng chính anh không cần cô trước. Bây giờ anh lại tới đây chất vấn cô? Ha! Nực cười thay chính anh trước kia còn không biết rốt cuộc mình đã đánh mất thứ gì.
Đôi mắt trong suốt của Tư Tản Nguyệt khẽ híp lại, giọng nói lúc này có vẻ nhẹ nhàng hơn.
"Em bây giờ là Tư Tản Nguyệt, không phải Hạ Linh Sở. Hạ Linh Sở căn bản đã chết từ 5 năm trước rồi."
"Anh biết." Lãnh Ngạo đứng dậy, bước ra cửa. Rồi dừng lại một lát, anh cuối cũng đi mất.
"Hạ Linh Sở? Em trước nay vốn chưa từng là Hạ Linh Sở..."
[...]
"Vào đi. Đứng ngoài đó mãi không chừng bị cảm lạnh đó." Tư Tản Nguyệt nâng ly nước lên hớp một ngụm, lắc lắc đầu mà nhìn ra bên ngoài.
"A! Tiểu Nguyệt Nguyệt, em đang lo lắng cho tôi à?" Tống Phong bước từ ngoài vào, vẫn là vẻ biếng nhác thường ngày của hắn.
"Bớt ngay cái giọng đó đi! Nghe được bao nhiêu rồi?" Hừ! Đối phó với tên thấn kinh này, biện pháp tốt nhất là không vòng vo.
"À ờm! Chưa nghe thấy gì hết." Tống Phong gãi đầu, chết mịa rồi. Có khi nào hắn sẽ bị con nhóc kia giết người giệt khẩu không?
Tư Tản Nguyệt nghe xong liền đặt cốc nước xuống mặt bàn. Tiếng ma sát của thủy tinh vào nhau tạo nên một hồi âm thanh.
"Cạch."
"A! Nghe hết rồi! Tôi nói là được chứ gì?"
Bỏ lại câu nói của hắn, Tư Tản Nguyệt bước dậy, kéo tay Tống Phong xách ra ngoài.
"Này, cô đưa tôi đi đâu vậy?"
"Tây Yên Châu."
"Khi không đi Tây Yên Châu làm gì?"
"Gặp lại bạn cũ. Đừng hỏi nhiều, đi nhanh."
...
Mà tất cả những gì vừa xảy ra đều nằm trọn trong tầm mắt của Lãnh Ngạo. Hắn tựa vào gốc cây, tay cầm lấy điếu thuốc đang hút giở. Cô với tên Tống Phong kia, thế nhưng lại thân thiết như vậy! Hắn là đang bị người khác cướp lão bà?
Bình luận facebook