Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19
"Lãnh... Lãnh Ngạo? Anh bị làm sao vậy?" Tư Tản Nguyệt vừa nói vừa chậm rãi gỡ cánh tay hắn ra khỏi người cô.
Lãnh Ngạo thấy cô có vẻ khó xử liền bỏ tay xuống, đứng thẳng dậy, gương mặt không dám nhìn thẳng cô, xoay sang một bên.
"Không có gì." Nói rồi hắn quay người, đi về hướng ngược lại, bỏ mặc Tư Tản Nguyệt đang đứng bất động ở đó.
Trong đầu Tư Tản Nguyệt hiện lên vô vàn dấu chấm hỏi. Chuyện gì đang xảy ra? Thế nhưng cô lại cứ thế để anh ăn đậu hũ của mình?
Tư Tản Nguyệt gõ gõ đầu, chắc vừa nãy cô hoa mắt đi. Vẻ mặt cún con đó của Lãnh Ngạo, thế nhưng thật chân thực.
[...]
Tối nay chính là điểm quyết định thành hay bại của nhiệm vụ. Mọi người từ sớm đã bao vây tứ phía nơi Huyết Minh đang dừng chân. Phỏng chừng tầm tối sẽ bắt đầu hành động.
Tư Tản Nguyệt lúc này mặc một bộ đồ đen bó sát, tôn lên đường cong hết sức quyến rũ. Hơn nữa, làn da của Tư Tản Nguyệt lại rất trắng nên trông cực kì hợp với bộ đồ đen này.
Thế là tất cả nữ nhân trong tổng bộ đều phải ghen tị. Hừ! Trên thế gian này thế nhưng thật sự có người gọi là 'mỹ nhân'.
"Quân địch sắp hành sự. Tất cả chuẩn bị, sẵn sàng nghe lệnh mọi lúc." Tiếng Lãnh Ngạo lạnh băng cất lên, âm thanh vừa đủ cho tất cả mọi người nghe.
Tư Tản Nguyệt định đưa tay lên gãi mũi liền bị một bàn tay khác nắm chặt. Cô sực nhớ lại. Nguyên lai là cô được sắp xếp vị trí bên cạnh Lãnh Ngạo, thế là con hàng này từ đầu đến cuối dùng mọi lý do cho bằng được nắm chặt tay cô.
Tư Tản Nguyệt cũng thật hết cách!
"Ngứa!" Cô quay sang, vẻ mặt bất mãn nhìn Lãnh Ngạo.
Hắn thấy thế liền buông bàn tay nhỏ nhắn của cô ra, thế nhưng lại không chịu buông tha, cánh tay kia lòn qua ôm lấy vòng eo của Tư Tản Nguyệt.
Cảm nhận được sức nóng do bàn tay ma sát, Tư Tản Nguyệt khẽ giật mình, đầu óc quay cuồng mà nhìn về phía Lãnh Ngạo.
"Bỏ tay ra!"
Hắn như làm lơ lời cô nói, lại tăng thêm lực đạo ở cánh tay kéo cô về phía mình. Gương mặt nghiểm nhiên giương lên nụ cười đắc ý.
Mọi người: Lão đại, anh thế nhưng chỗ nào cũng diễn phim tình cảm được sao? Ngồi không cũng bị nhét cho một đống thức ăn cho chó. Quá bất công, thế nào ông trời lại cứ để cho họ mãi phận FA?
"Anh..." Thấy vẻ mặt của Lãnh Ngạo, Tư Tản Nguyệt không khỏi tức giận. Cô thế nhưng bị người ta ăn đậu hũ mà không thể phản kháng?
"Tất cả nghe lệnh, mục tiêu đang tiến tới, hết sức chú ý."
Tư Tản Nguyệt căm phẫn mà nhìn Lãnh Ngạo, ánh mắt như muốn phân thây hắn ra thành trăm mảnh. Tên kia, anh được lắm!
"Bắt đầu hành động."
Nghe thấy âm thanh thông báo từ phía tổng bộ, tất cả mọi người đứng dậy. Tay cầm súng, nhắm vào tất cả điểm yếu của quân địch.
"Huyết Minh, đầu hàng đi. Người của chúng ta đã bao vây khắp nơi rồi." Nói ra thì tổng bộ xũng khá đầu tư cho nhiệm vụ này. Ngoài 75 quân nhân từ khắp các quân khu thì hạ y sĩ cũng tính hơn mấy trăm người, tất cả đều được trang bị súng ống và một số thiết bị phòng thân.
Tư Tản Nguyệt nhìn về phía Huyết Minh. Từng gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ chiếu thẳng vào mắt cô. Thanh niên cầm đầu kia chính là Thanh Long, đứng bên cạnh là Bạch Hổ. Hai người họ từ nhỏ đã được cô nhặt về, huấn luyện cho tất cả các kỹ năng của sát thủ, cũng chính là cánh tay đắc lực nhất của cô.
Đêm nay thật vắng lặng, vầng trăng khuyết hơn phân nửa không đủ xóa đi cái vết âm u của đất trời.
Trước cổng một căn nhà cũ nát nổi bật giữa khu rừng bao la bát ngát là cây. Bên trong, một đoàn người khoảng chừng hơn 50 tên đang bị bao vây ở giữa. Hiện trường lúc này yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng côn trùng kêu. Tĩnh mịch đến đáng sợ.
Bỗng, thanh niên đứng bên canh nọ cất tiếng nói.
"Nếu như lão tử không nhầm thì các ngươi chính là người của quân đội đi..."
Dừng một lát, hắn nói tiếp.
"Người của quân đội từ khi nào lại chơi mấy trò hèn hạ này? Mai phục nữa cơ, lão tử khinh! Bạch Hổ ta sống một đời oanh oanh liệt liệt, có chết cũng là anh hùng." Bạch Hổ nói một hơi, giọng nói đầy tràng khí.
Một người trong quân đội khi nghe Bạch Hổ nói xong, bỗng hoảng hồn.
"Ngươi chính là Bạch Hổ? Người một tay giết chết một trăm tên xa hội đen? Thật không ngờ Bạch Hổ lại còn trẻ như thế."
"Hừ! Biết lão tử là ai rồi hả? Còn không nhanh kêu người của các ngươi nhanh chống tránh đường cho gia gia ta đi?" Bạch Hổ nghe tên kia nói xong thì hai con mắt liền sáng lên, vầng quang xung quanh mắt đến người qua đường cũng thấy rõ hắn đang thầm vui mừng.
Tư Tản Nguyệt khẽ lắc đầu. Tên Bạch Hổ này, cái tính ngông cuồng vẫn không đổi. Rời khỏi Huyết Minh mới có 6 tháng mà hắn vẫn y như cũ chẳng tiến bộ lên tí nào. Haizzz... Mấy lúc cần quyết định này, vẫn là phải nhờ Thanh Long thôi.
Cái số trời định, hai người có tính tình đối lập như Thanh Long và Bạch Hổ lại có thể trở thành anh em. Nghe ra cũng chẳng tìm thấy cái gì gọi là không hợp lí.
Lãnh Ngạo thấy cô có vẻ khó xử liền bỏ tay xuống, đứng thẳng dậy, gương mặt không dám nhìn thẳng cô, xoay sang một bên.
"Không có gì." Nói rồi hắn quay người, đi về hướng ngược lại, bỏ mặc Tư Tản Nguyệt đang đứng bất động ở đó.
Trong đầu Tư Tản Nguyệt hiện lên vô vàn dấu chấm hỏi. Chuyện gì đang xảy ra? Thế nhưng cô lại cứ thế để anh ăn đậu hũ của mình?
Tư Tản Nguyệt gõ gõ đầu, chắc vừa nãy cô hoa mắt đi. Vẻ mặt cún con đó của Lãnh Ngạo, thế nhưng thật chân thực.
[...]
Tối nay chính là điểm quyết định thành hay bại của nhiệm vụ. Mọi người từ sớm đã bao vây tứ phía nơi Huyết Minh đang dừng chân. Phỏng chừng tầm tối sẽ bắt đầu hành động.
Tư Tản Nguyệt lúc này mặc một bộ đồ đen bó sát, tôn lên đường cong hết sức quyến rũ. Hơn nữa, làn da của Tư Tản Nguyệt lại rất trắng nên trông cực kì hợp với bộ đồ đen này.
Thế là tất cả nữ nhân trong tổng bộ đều phải ghen tị. Hừ! Trên thế gian này thế nhưng thật sự có người gọi là 'mỹ nhân'.
"Quân địch sắp hành sự. Tất cả chuẩn bị, sẵn sàng nghe lệnh mọi lúc." Tiếng Lãnh Ngạo lạnh băng cất lên, âm thanh vừa đủ cho tất cả mọi người nghe.
Tư Tản Nguyệt định đưa tay lên gãi mũi liền bị một bàn tay khác nắm chặt. Cô sực nhớ lại. Nguyên lai là cô được sắp xếp vị trí bên cạnh Lãnh Ngạo, thế là con hàng này từ đầu đến cuối dùng mọi lý do cho bằng được nắm chặt tay cô.
Tư Tản Nguyệt cũng thật hết cách!
"Ngứa!" Cô quay sang, vẻ mặt bất mãn nhìn Lãnh Ngạo.
Hắn thấy thế liền buông bàn tay nhỏ nhắn của cô ra, thế nhưng lại không chịu buông tha, cánh tay kia lòn qua ôm lấy vòng eo của Tư Tản Nguyệt.
Cảm nhận được sức nóng do bàn tay ma sát, Tư Tản Nguyệt khẽ giật mình, đầu óc quay cuồng mà nhìn về phía Lãnh Ngạo.
"Bỏ tay ra!"
Hắn như làm lơ lời cô nói, lại tăng thêm lực đạo ở cánh tay kéo cô về phía mình. Gương mặt nghiểm nhiên giương lên nụ cười đắc ý.
Mọi người: Lão đại, anh thế nhưng chỗ nào cũng diễn phim tình cảm được sao? Ngồi không cũng bị nhét cho một đống thức ăn cho chó. Quá bất công, thế nào ông trời lại cứ để cho họ mãi phận FA?
"Anh..." Thấy vẻ mặt của Lãnh Ngạo, Tư Tản Nguyệt không khỏi tức giận. Cô thế nhưng bị người ta ăn đậu hũ mà không thể phản kháng?
"Tất cả nghe lệnh, mục tiêu đang tiến tới, hết sức chú ý."
Tư Tản Nguyệt căm phẫn mà nhìn Lãnh Ngạo, ánh mắt như muốn phân thây hắn ra thành trăm mảnh. Tên kia, anh được lắm!
"Bắt đầu hành động."
Nghe thấy âm thanh thông báo từ phía tổng bộ, tất cả mọi người đứng dậy. Tay cầm súng, nhắm vào tất cả điểm yếu của quân địch.
"Huyết Minh, đầu hàng đi. Người của chúng ta đã bao vây khắp nơi rồi." Nói ra thì tổng bộ xũng khá đầu tư cho nhiệm vụ này. Ngoài 75 quân nhân từ khắp các quân khu thì hạ y sĩ cũng tính hơn mấy trăm người, tất cả đều được trang bị súng ống và một số thiết bị phòng thân.
Tư Tản Nguyệt nhìn về phía Huyết Minh. Từng gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ chiếu thẳng vào mắt cô. Thanh niên cầm đầu kia chính là Thanh Long, đứng bên cạnh là Bạch Hổ. Hai người họ từ nhỏ đã được cô nhặt về, huấn luyện cho tất cả các kỹ năng của sát thủ, cũng chính là cánh tay đắc lực nhất của cô.
Đêm nay thật vắng lặng, vầng trăng khuyết hơn phân nửa không đủ xóa đi cái vết âm u của đất trời.
Trước cổng một căn nhà cũ nát nổi bật giữa khu rừng bao la bát ngát là cây. Bên trong, một đoàn người khoảng chừng hơn 50 tên đang bị bao vây ở giữa. Hiện trường lúc này yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng côn trùng kêu. Tĩnh mịch đến đáng sợ.
Bỗng, thanh niên đứng bên canh nọ cất tiếng nói.
"Nếu như lão tử không nhầm thì các ngươi chính là người của quân đội đi..."
Dừng một lát, hắn nói tiếp.
"Người của quân đội từ khi nào lại chơi mấy trò hèn hạ này? Mai phục nữa cơ, lão tử khinh! Bạch Hổ ta sống một đời oanh oanh liệt liệt, có chết cũng là anh hùng." Bạch Hổ nói một hơi, giọng nói đầy tràng khí.
Một người trong quân đội khi nghe Bạch Hổ nói xong, bỗng hoảng hồn.
"Ngươi chính là Bạch Hổ? Người một tay giết chết một trăm tên xa hội đen? Thật không ngờ Bạch Hổ lại còn trẻ như thế."
"Hừ! Biết lão tử là ai rồi hả? Còn không nhanh kêu người của các ngươi nhanh chống tránh đường cho gia gia ta đi?" Bạch Hổ nghe tên kia nói xong thì hai con mắt liền sáng lên, vầng quang xung quanh mắt đến người qua đường cũng thấy rõ hắn đang thầm vui mừng.
Tư Tản Nguyệt khẽ lắc đầu. Tên Bạch Hổ này, cái tính ngông cuồng vẫn không đổi. Rời khỏi Huyết Minh mới có 6 tháng mà hắn vẫn y như cũ chẳng tiến bộ lên tí nào. Haizzz... Mấy lúc cần quyết định này, vẫn là phải nhờ Thanh Long thôi.
Cái số trời định, hai người có tính tình đối lập như Thanh Long và Bạch Hổ lại có thể trở thành anh em. Nghe ra cũng chẳng tìm thấy cái gì gọi là không hợp lí.
Bình luận facebook