Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20
"Đã đến nước này, có nói nhiều với bọn chúng cũng vô ích. Anh em, lên." Bạch Hổ rống to, đám đàn em sau lưng nhất thời ý chí lên cao, hô hào hưởng ứng.
"Xông lênnnnn" 1 tên to béo tiến lên, hô thật to. Tung đấm nào đấm nấy về phía mấy người của quân đội. Trong chốc lát, đã hơn mười mấy người gục xuống.
Mấy tên còn lại thấy vậy thì khí thế càng hào hùng, kiểu như 'ngươi không chết thì ta chết' mà ra sức đánh đấm. Trông cực kì soái. Ờm. Thật ra đó cũng chỉ áp dụng cho một số nhỏ đẹp trai trong hơn năm mươi người kia.
Ví dụ như Thanh Long chẳng hạn. Hắn nãy đến giờ vẫn luôn lãnh đạm, ngay cả chân cũng không nhấc lên, trầm tĩnh đến đáng sợ. Khuôn mặt không góc cạnh kia ngẩng đầu, mắt ngước về phía đang hỗn loạn kia mà nhìn. Đây chính là một trong những biểu hiện của sự... đẹp trai.
Chỉ huy cấp trên thấy tình thế không ổn, vội vàng nói.
"Ngắm súng về phía kẻ địch, nhất là những điểm yếu." Âm thanh lãnh khốc phát ra từ bộ đàm, giống như yêu cầu mà cũng giống như mệnh lệnh.
Tư Tản Nguyệt khẽ cau mày. Không ổn! Cuối cùng vẫn là nhiều hơn ít. Đám người Huyết Minh bọn họ cầm cự được bao lâu? Chỉ riêng trang bị thôi, quân đội đã cách xa họ cả ngàn dặm rồi. Vẫn là phải nhờ mình cứu người của mình thôi!
Tư Tản Nguyệt khẽ thở dài, cô lúc này mà không ra tay nữa thì chỉ có thể để bọn người Thanh Long, Bạch Hổ đi chầu Diêm vương thôi.
Vứt súng đang ngắm trên tay xuống, cô rút một con dao đã cất sẵn bên hông ra. Lưỡi dao sắc bén, ánh sáng phát ra như muốn đâm thủng cả màn đêm.
Tư Tản Nguyệt tiến lên phía trước. Nhất thời, mọi ánh mắt đều chú ý lên bóng dáng nhỏ bé. Ngạc nhiên có, tò mò có, ngay cả... hoảng hốt cũng có.
Bạch Hổ lắp bắp mà nhìn về phía Tư Tản Nguyệt, dụi dụi mắt để xác định đây không phải là mơ.
"Sở... Sở tỷ?" Hắn vui mừng mà nhìn cô, Sở tỷ là tới cứu bọn họ đi. Âm lượng Bạch Hổ phát ra rất nhỏ, chỉ vừa đủ cho đám người của Huyết Minh nghe thấy.
"Mấy người các ngươi còn không mau đầu hàng, quân đội bọn ta súng đã chỉa thẳng vào các ngươi. Khôn hồn thì mau đưa tay chịu trói, nếu không..." Tư Tản Nguyệt giả vờ như đang quát tháo, tay cầm dao chĩa thẳng vào người Bạch Hổ.
"Sở tỷ, tỷ đây là có ý gì? Không phải chỉ mới rời khỏi Huyết Minh có 6 tháng mà bị ngốc luôn rồi chứ?" Bạch Hổ gãi gãi đầu, hình như chẳng chú tâm tới con dao nào đó đang chĩa thẳng vào ngực hắn.
Cái tên ngốc tử Bạch Hổ này, có muốn sống không hả?
Thanh Long như nhận ra nét mặt Tư Tản Nguyệt có gì đó thay đổi. Hắn tiến lên, khẽ lay người Bạch Hổ.
"Hừ! Bọn ta có chết cũng là anh hùng. Còn những kẻ tiểu nhân như các ngươi, cẩn thận có ngày bị chính người của mình tính kế cũng không chừng."
Bạch Hổ há hốc mồm nhìn Thanh Long, đây là lần đầu tiên hắn thấy Thanh Long nói nhiều thế này trước mặt người khác. Không phải chứ, hắn bị ma nhập à? Ồ. Thực ra thì trọng tâm không phải vấn đề này, nhưng Bạch Hổ lại không chú ý mấy đến phần nội dung. Ờm. Tính cách anh là vậy đấy.
Không để ý tới tên Bạch Hổ kia, Tư Tản Nguyệt nghe Thanh Long nói vậy thì tiếp tục phối hợp.
Cô tiến lên phía trước, một dao hướng Thanh Long đâm tới. Như cố tình, nhát dao kia đâm hụt.
Thanh Long thuận thế bắt lấy tay cô, ép cô vào trong ngực. Lại dựt lấy con dao kia kề lên cổ cô, như uy hiếp.
Tư Tản Nguyệt mặt hướng về 'thiên quân vạn mã' phía trước. Tay phất một cái, hàng loạt ngân châm trong suốt bay ra, dần dần tản trong không khí.
"Hướng Nam không có người canh gác. Rừng trúc sau Tây Yên Châu tối mai." Tư Tản Nguyệt mấp máy môi, nói một lượt.
Thanh Long thoáng gật đầu. Đi theo cô nhiều năm, hắn đã dần quen với cách hành sự của cô. Khó hiểu nhưng lại càng dễ hiểu, đôi khi ngắn gọn cũng là một từ có thể dùng để hình dung.
Bàn tay đang kề dao trên cổ cô của Thanh Long bỗng nới lỏng, di chuyển xuống cánh tay Tư Tản Nguyệt, rạch cho cô một nhát. Trong chốc lát, tay cô thoáng cái ửng đỏ, máu tươi giọt từng giọt xuống mặt đất.
Thanh Long đẩy cô ra xa, ném con dao cho cô.
"Cút. Lão tử đây chưa từng giết nữ nhân."
Tư Tản Nguyệt cầm lấy con dao nhét lại vào trong vỏ đã chắp sẵn ở hai bên hông. Bày ra bộ mặt thống khổ trở lại phía quân đội. Mục đích đã đạt được, có ngu mới ở lại đó chờ chết.
Lãnh Ngạo nhìn Tư Tản Nguyệt đang đi tới, lông mày khẽ nhíu chặt. Hắn như cảm thấy có gì đó không đúng. Mắt thoáng chốc trợn to, hắn thử bóp cò súng một phát. Quả nhiên!
Lại nhớ tới lúc Tư Tản Nguyệt phất tay lên, hắn hình như thấy có cái gì đó bay ra, nhưng rồi cũng không để ý. Bây giờ thì hắn có thể chắc chắn, Tư Tản Nguyệt đã động thủ vào súng ống. Phỏng chừng cô với Huyết Minh có quan hệ gì đó.
Hắn bỏ súng đang cầm trên tay xuống, chạy ngay tới bên Tư Tản Nguyệt. Cầm cánh tay cô lên, một đường rạch to tướng in lên bàn tay trắng nõn nà, hắn khẽ cau mày. Cùng một bọn, thế nhưng lại có thể ra tay tàn độc đến thế?
"Xông lênnnnn" 1 tên to béo tiến lên, hô thật to. Tung đấm nào đấm nấy về phía mấy người của quân đội. Trong chốc lát, đã hơn mười mấy người gục xuống.
Mấy tên còn lại thấy vậy thì khí thế càng hào hùng, kiểu như 'ngươi không chết thì ta chết' mà ra sức đánh đấm. Trông cực kì soái. Ờm. Thật ra đó cũng chỉ áp dụng cho một số nhỏ đẹp trai trong hơn năm mươi người kia.
Ví dụ như Thanh Long chẳng hạn. Hắn nãy đến giờ vẫn luôn lãnh đạm, ngay cả chân cũng không nhấc lên, trầm tĩnh đến đáng sợ. Khuôn mặt không góc cạnh kia ngẩng đầu, mắt ngước về phía đang hỗn loạn kia mà nhìn. Đây chính là một trong những biểu hiện của sự... đẹp trai.
Chỉ huy cấp trên thấy tình thế không ổn, vội vàng nói.
"Ngắm súng về phía kẻ địch, nhất là những điểm yếu." Âm thanh lãnh khốc phát ra từ bộ đàm, giống như yêu cầu mà cũng giống như mệnh lệnh.
Tư Tản Nguyệt khẽ cau mày. Không ổn! Cuối cùng vẫn là nhiều hơn ít. Đám người Huyết Minh bọn họ cầm cự được bao lâu? Chỉ riêng trang bị thôi, quân đội đã cách xa họ cả ngàn dặm rồi. Vẫn là phải nhờ mình cứu người của mình thôi!
Tư Tản Nguyệt khẽ thở dài, cô lúc này mà không ra tay nữa thì chỉ có thể để bọn người Thanh Long, Bạch Hổ đi chầu Diêm vương thôi.
Vứt súng đang ngắm trên tay xuống, cô rút một con dao đã cất sẵn bên hông ra. Lưỡi dao sắc bén, ánh sáng phát ra như muốn đâm thủng cả màn đêm.
Tư Tản Nguyệt tiến lên phía trước. Nhất thời, mọi ánh mắt đều chú ý lên bóng dáng nhỏ bé. Ngạc nhiên có, tò mò có, ngay cả... hoảng hốt cũng có.
Bạch Hổ lắp bắp mà nhìn về phía Tư Tản Nguyệt, dụi dụi mắt để xác định đây không phải là mơ.
"Sở... Sở tỷ?" Hắn vui mừng mà nhìn cô, Sở tỷ là tới cứu bọn họ đi. Âm lượng Bạch Hổ phát ra rất nhỏ, chỉ vừa đủ cho đám người của Huyết Minh nghe thấy.
"Mấy người các ngươi còn không mau đầu hàng, quân đội bọn ta súng đã chỉa thẳng vào các ngươi. Khôn hồn thì mau đưa tay chịu trói, nếu không..." Tư Tản Nguyệt giả vờ như đang quát tháo, tay cầm dao chĩa thẳng vào người Bạch Hổ.
"Sở tỷ, tỷ đây là có ý gì? Không phải chỉ mới rời khỏi Huyết Minh có 6 tháng mà bị ngốc luôn rồi chứ?" Bạch Hổ gãi gãi đầu, hình như chẳng chú tâm tới con dao nào đó đang chĩa thẳng vào ngực hắn.
Cái tên ngốc tử Bạch Hổ này, có muốn sống không hả?
Thanh Long như nhận ra nét mặt Tư Tản Nguyệt có gì đó thay đổi. Hắn tiến lên, khẽ lay người Bạch Hổ.
"Hừ! Bọn ta có chết cũng là anh hùng. Còn những kẻ tiểu nhân như các ngươi, cẩn thận có ngày bị chính người của mình tính kế cũng không chừng."
Bạch Hổ há hốc mồm nhìn Thanh Long, đây là lần đầu tiên hắn thấy Thanh Long nói nhiều thế này trước mặt người khác. Không phải chứ, hắn bị ma nhập à? Ồ. Thực ra thì trọng tâm không phải vấn đề này, nhưng Bạch Hổ lại không chú ý mấy đến phần nội dung. Ờm. Tính cách anh là vậy đấy.
Không để ý tới tên Bạch Hổ kia, Tư Tản Nguyệt nghe Thanh Long nói vậy thì tiếp tục phối hợp.
Cô tiến lên phía trước, một dao hướng Thanh Long đâm tới. Như cố tình, nhát dao kia đâm hụt.
Thanh Long thuận thế bắt lấy tay cô, ép cô vào trong ngực. Lại dựt lấy con dao kia kề lên cổ cô, như uy hiếp.
Tư Tản Nguyệt mặt hướng về 'thiên quân vạn mã' phía trước. Tay phất một cái, hàng loạt ngân châm trong suốt bay ra, dần dần tản trong không khí.
"Hướng Nam không có người canh gác. Rừng trúc sau Tây Yên Châu tối mai." Tư Tản Nguyệt mấp máy môi, nói một lượt.
Thanh Long thoáng gật đầu. Đi theo cô nhiều năm, hắn đã dần quen với cách hành sự của cô. Khó hiểu nhưng lại càng dễ hiểu, đôi khi ngắn gọn cũng là một từ có thể dùng để hình dung.
Bàn tay đang kề dao trên cổ cô của Thanh Long bỗng nới lỏng, di chuyển xuống cánh tay Tư Tản Nguyệt, rạch cho cô một nhát. Trong chốc lát, tay cô thoáng cái ửng đỏ, máu tươi giọt từng giọt xuống mặt đất.
Thanh Long đẩy cô ra xa, ném con dao cho cô.
"Cút. Lão tử đây chưa từng giết nữ nhân."
Tư Tản Nguyệt cầm lấy con dao nhét lại vào trong vỏ đã chắp sẵn ở hai bên hông. Bày ra bộ mặt thống khổ trở lại phía quân đội. Mục đích đã đạt được, có ngu mới ở lại đó chờ chết.
Lãnh Ngạo nhìn Tư Tản Nguyệt đang đi tới, lông mày khẽ nhíu chặt. Hắn như cảm thấy có gì đó không đúng. Mắt thoáng chốc trợn to, hắn thử bóp cò súng một phát. Quả nhiên!
Lại nhớ tới lúc Tư Tản Nguyệt phất tay lên, hắn hình như thấy có cái gì đó bay ra, nhưng rồi cũng không để ý. Bây giờ thì hắn có thể chắc chắn, Tư Tản Nguyệt đã động thủ vào súng ống. Phỏng chừng cô với Huyết Minh có quan hệ gì đó.
Hắn bỏ súng đang cầm trên tay xuống, chạy ngay tới bên Tư Tản Nguyệt. Cầm cánh tay cô lên, một đường rạch to tướng in lên bàn tay trắng nõn nà, hắn khẽ cau mày. Cùng một bọn, thế nhưng lại có thể ra tay tàn độc đến thế?
Bình luận facebook