Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38
Triệu Đồng nghiến răng nghiến lợi: “Chắc chắn là vậy, chắc chắn là bị ép rồi. Không chừng ông Vincent rất ghét bỏ
cô ta, đắc 3ý cái gì chứ?” Trang Diễn bước rất vội vàng, lúc ngang qua hai người bọn họ thậm chí còn không chào
hỏi Hứa Lộ mà đi qua cửa1 quay, Hứa Lộ nhìn thấy Trang Diễn hình như đang đuổi theo bước chân của Ôn Kiều.
Sắc mặt càng tối sầm hơn.
9Cô ta luôn cảm thấy mình không cần phải ghen tị với Ôn Kiều. Cô ta cũng thông minh, xinh đẹp, nhân cách tốt,
nhân duyên tốt,3 đến cả bố ruột của Ôn Kiều cũng thương cô ta hơn cả Ôn Kiều, cô ta quá đầy đủ, cuộc sống quá
sung sướng, người người đều ng8ưỡng mộ cô ta. Nhưng có thể thấy, trong mắt Trang Diễn không có ai khác, chỉ
đuổi theo bước chân của Ôn Kiều. Tất cả những chiếc mặt nạ ngụy trang tại thời khắc đó đều sụp đổ hoàn toàn.
Cơn ghen dồn nén sâu tận đáy lòng ngay lập tức bùng lên.
Cô ta không thích Ôn Kiều, Ôn Kiều nên trung thành với bổn phận, ở lại trong thế giới nghèo nàn của cô ta, đừng
nên đến phá hoại mối quan hệ vốn đã cân bằng của hai người.
Cũng giống như quân bài domino, sự thay đổi của một mình Ôn Kiều sẽ dẫn đến sự sụp đổ toàn bộ thế giới của cô
ta. Cô ta căm ghét những bất ngờ như thế.
Bà Trang cầm túi xách đi tới, chào hỏi Triệu Đồng và mỉm cười một cách lịch sự với Hứa Lộ.
Hứa Lộ nghĩ đến những lời mỉa mai sau lưng của bà ta liền phẫn nộ, nhưng ngoài mặt lại chỉ có thể nở nụ cười
ngoan hiền.
Ba người họ cùng bước vào du thuyền. Hứa Lộ mở lời trước: “Hôm nay xém chút tớ đã đến muộn.”
Triệu Đồng: “Hả? Tại… Tại vì sao?”
“Bởi vì bệnh tâm thần của em trai Ôn Kiều phát tác nên tớ qua đó xem.”
Bà Trang nhạy bén, đã nắm bắt được vài từ “Bệnh tâm thần?”
Hứa Lộ nói nhỏ: “Vâng, hai em trai của cô ta, một đứa mắc chứng tự kỷ, đứa còn lại mắc chứng hưng cảm, khi phát
tác thì rất dọa người. Nghe nói còn là bệnh do gen di truyền, rất khó chữa.”
Biểu cảm của bà Trang hơi đặc sắc: “Thì ra là như thế.”
Triệu Đồng tức giận: “Cậu còn đi thăm bọn họ? Cậu lương thiện quá rồi đấy, Ôn Kiều chẳng thèm xem cậu là người
nhà đâu.”
Hứa Lộ kéo tay cô ta: “Đừng nói như vậy chứ, chủ Ôn đối xử với tớ rất tốt. Dù thế nào thì bọn họ cũng là con của
chủ Ôn Tớ cũng muốn giúp họ nhiều hơn trong khả năng cho phép ” (D
Bà Trang nhìn cô ta với vẻ tán thưởng: “Cháu đúng là một cô gái lương thiện.”
Hứa Lộ mỉm cười.
Ôn Kiều đi bên cạnh Lục Du Du vào trong khán phòng, xuýt xoa về sự xa hoa của du thuyền này. Bóng của đèn
chùm pha lê phía trên khán phòng lắc lư giống như luồng sáng lấp lánh, rọi xuống sàn nhà. Hai người bước vào
thang máy, khi cửa đang chuẩn bị đóng lại, thì một bàn tay đã đưa vào…
“Chờ một chút.”
Người đi vào là Trang Diễn.
Ôn Kiều tựa vào tấm kính trong suốt của thang máy, hờ hững liếc nhìn anh ta, không có bất cứ biểu cảm gì.
Bọn họ đến khá sớm, trong thang máy chỉ có năm sáu người, rất trống trải, không ai lên tiếng trò chuyện, bầu
không khí rất ngượng nghịu.
“Tôi…” Trang Diễn vừa lên tiếng thì đã đến tầng bốn của Trung tâm Văn hóa Mercedes – Benz. Ôn Kiều và Lục Du
Du bước ra ngoài một cách thản nhiên, không hề có ý muốn nói chuyện với anh ta.
Ôn Kiều khác rồi, đã không còn là cô gái mà chỉ dõi mắt theo đuổi anh ta.
Khi nhìn thấy người đàn ông đi qua trước mặt, Ôn Kiều liền bị doạ một trận, quay người theo bản năng, nghĩ rằng
phải vào thang máy lần nữa.
Nhưng cổ tay đã bị người đàn ông nắm chặt lại…
“Ôn Kiều, em chạy cái gì chứ?” Giọng nói của người đàn ông ẩn chứa sự tức giận.
Đó là Phó Nam Lễ.
Có vẻ như anh đã lên cùng cô từ thang máy bên cạnh.
Ôn Kiều chạy cái gì chứ?
Hôm nay là ngày thứ mười ba của cuộc thử nghiệm, ngộ nhỡ cơ thể cô không gặp Phủ Nam Lễ trong mười ba ngày sẽ xảy ra dị
thường gì đó thì sao?
cô ta, đắc 3ý cái gì chứ?” Trang Diễn bước rất vội vàng, lúc ngang qua hai người bọn họ thậm chí còn không chào
hỏi Hứa Lộ mà đi qua cửa1 quay, Hứa Lộ nhìn thấy Trang Diễn hình như đang đuổi theo bước chân của Ôn Kiều.
Sắc mặt càng tối sầm hơn.
9Cô ta luôn cảm thấy mình không cần phải ghen tị với Ôn Kiều. Cô ta cũng thông minh, xinh đẹp, nhân cách tốt,
nhân duyên tốt,3 đến cả bố ruột của Ôn Kiều cũng thương cô ta hơn cả Ôn Kiều, cô ta quá đầy đủ, cuộc sống quá
sung sướng, người người đều ng8ưỡng mộ cô ta. Nhưng có thể thấy, trong mắt Trang Diễn không có ai khác, chỉ
đuổi theo bước chân của Ôn Kiều. Tất cả những chiếc mặt nạ ngụy trang tại thời khắc đó đều sụp đổ hoàn toàn.
Cơn ghen dồn nén sâu tận đáy lòng ngay lập tức bùng lên.
Cô ta không thích Ôn Kiều, Ôn Kiều nên trung thành với bổn phận, ở lại trong thế giới nghèo nàn của cô ta, đừng
nên đến phá hoại mối quan hệ vốn đã cân bằng của hai người.
Cũng giống như quân bài domino, sự thay đổi của một mình Ôn Kiều sẽ dẫn đến sự sụp đổ toàn bộ thế giới của cô
ta. Cô ta căm ghét những bất ngờ như thế.
Bà Trang cầm túi xách đi tới, chào hỏi Triệu Đồng và mỉm cười một cách lịch sự với Hứa Lộ.
Hứa Lộ nghĩ đến những lời mỉa mai sau lưng của bà ta liền phẫn nộ, nhưng ngoài mặt lại chỉ có thể nở nụ cười
ngoan hiền.
Ba người họ cùng bước vào du thuyền. Hứa Lộ mở lời trước: “Hôm nay xém chút tớ đã đến muộn.”
Triệu Đồng: “Hả? Tại… Tại vì sao?”
“Bởi vì bệnh tâm thần của em trai Ôn Kiều phát tác nên tớ qua đó xem.”
Bà Trang nhạy bén, đã nắm bắt được vài từ “Bệnh tâm thần?”
Hứa Lộ nói nhỏ: “Vâng, hai em trai của cô ta, một đứa mắc chứng tự kỷ, đứa còn lại mắc chứng hưng cảm, khi phát
tác thì rất dọa người. Nghe nói còn là bệnh do gen di truyền, rất khó chữa.”
Biểu cảm của bà Trang hơi đặc sắc: “Thì ra là như thế.”
Triệu Đồng tức giận: “Cậu còn đi thăm bọn họ? Cậu lương thiện quá rồi đấy, Ôn Kiều chẳng thèm xem cậu là người
nhà đâu.”
Hứa Lộ kéo tay cô ta: “Đừng nói như vậy chứ, chủ Ôn đối xử với tớ rất tốt. Dù thế nào thì bọn họ cũng là con của
chủ Ôn Tớ cũng muốn giúp họ nhiều hơn trong khả năng cho phép ” (D
Bà Trang nhìn cô ta với vẻ tán thưởng: “Cháu đúng là một cô gái lương thiện.”
Hứa Lộ mỉm cười.
Ôn Kiều đi bên cạnh Lục Du Du vào trong khán phòng, xuýt xoa về sự xa hoa của du thuyền này. Bóng của đèn
chùm pha lê phía trên khán phòng lắc lư giống như luồng sáng lấp lánh, rọi xuống sàn nhà. Hai người bước vào
thang máy, khi cửa đang chuẩn bị đóng lại, thì một bàn tay đã đưa vào…
“Chờ một chút.”
Người đi vào là Trang Diễn.
Ôn Kiều tựa vào tấm kính trong suốt của thang máy, hờ hững liếc nhìn anh ta, không có bất cứ biểu cảm gì.
Bọn họ đến khá sớm, trong thang máy chỉ có năm sáu người, rất trống trải, không ai lên tiếng trò chuyện, bầu
không khí rất ngượng nghịu.
“Tôi…” Trang Diễn vừa lên tiếng thì đã đến tầng bốn của Trung tâm Văn hóa Mercedes – Benz. Ôn Kiều và Lục Du
Du bước ra ngoài một cách thản nhiên, không hề có ý muốn nói chuyện với anh ta.
Ôn Kiều khác rồi, đã không còn là cô gái mà chỉ dõi mắt theo đuổi anh ta.
Khi nhìn thấy người đàn ông đi qua trước mặt, Ôn Kiều liền bị doạ một trận, quay người theo bản năng, nghĩ rằng
phải vào thang máy lần nữa.
Nhưng cổ tay đã bị người đàn ông nắm chặt lại…
“Ôn Kiều, em chạy cái gì chứ?” Giọng nói của người đàn ông ẩn chứa sự tức giận.
Đó là Phó Nam Lễ.
Có vẻ như anh đã lên cùng cô từ thang máy bên cạnh.
Ôn Kiều chạy cái gì chứ?
Hôm nay là ngày thứ mười ba của cuộc thử nghiệm, ngộ nhỡ cơ thể cô không gặp Phủ Nam Lễ trong mười ba ngày sẽ xảy ra dị
thường gì đó thì sao?
Bình luận facebook