Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Khiến cho ông bố rác rưởi kia hối hận không kịp!
Ôn Kiều vừa ăn sáng vừa nhắn tin cho Lục Du Du, nhờ Lục Du Du mang một tấm danh thiếp luật sư của nhà cô ấy đến đây.
Lục Du Du gấp rút chạy đến trong vòng nửa tiếng, ném hết túi lớn túi nhỏ trong tay mình lên ghế sofa: “Kiều Kiều, đây là số quần áo tớ mặc chẳng được mấy lần, cho cậu mặc hết đó.”
Ôn Kiều biết quần áo giày dép của cô bạn thân nhà giàu đều là đồ mới, sợ cô mang gánh nặng tâm lý nên mới nói dối đây là số quần áo cũ mà cô ấy không mặc tiếp nữa.
Lục Du Du nói: Cái đồ lòng lang dạ sói này, cậu không nhận đồ của mình cũng được thôi, mình làm bố cậu, mình nuôi cả nhà cậu luôn.
“Du Du, cảm ơn nhé.” Ôn Kiều ôm chầm Lục Du Du.
“Người một nhà không nói hai lời, bố đây sẵn lòng hiến dâng cho cậu tất cả mọi thứ.”
Lục Du Du lướt di động, mặt lập tức biến sắc: “Hứa Lộ đăng bài trong vòng bạn bè này.”
Hứa Lộ chính là đứa con gái mà Chung Tuệ – mẹ kế của Ôn Kiều đưa đến nhà họ Ôn, một người chị không hề có máu mủ với cô, hiện giờ cô ta đang sống với mẹ mình ở biệt thự nhà họ Ôn.
Hứa Lộ: Cảm ơn chú Ôn đã mua đàn piano tam giác cho cháu. [yêu yêu]
Kèm theo một tấm hình, vừa xem đã thấy là đàn piano đắt giá.
Có lời nhắn lại dưới phần bình luận: [Hứa Lộ: Trả lời tất cả: Không đắt, chỉ tốn hai trăm ngàn.]
Lục Du Du: “Muốn mửa, tình cảm tới độ muốn mửa, lại còn trả lời tất cả. Mới đăng lên ba phút trước, vậy mà có nhiều người hỏi cô ta giá tiền thật sao? Hứa Lộ đúng là sực mùi kỹ nữ. Bố cậu thật sự là người thối tha nhất mà mình từng gặp ấy, bỏ tiền nuôi con gái nhà người ta dữ thiệt. Sau khi bố mẹ cậu ly hôn, người bố thối tha đó chưa hề bỏ ra một đồng một cắc nào cho ba anh em cậu, đê tiện quá đúng không? Quá ư là đê tiện.”
Ôn Kiều nhíu mày: “Danh thiếp của luật sư đâu?”
Lục Du Du vội vàng lấy danh thiếp trong túi xách ra: “Cậu cần danh thiếp của luật sư để làm gì?”
Ôn Kiều mỉm cười: “Đòi nợ.”
Cuối tháng Sáu, cơn bão đã kéo đi hơi nóng trong những ngày tiết trời oi nồng ẩm thấp. Hiện giờ thời tiết mát mẻ thoải mái, Ôn Kiều ngồi xe buýt đến biệt thự nhà Ôn mà cô từng ở chín năm trời.
Dì Dung giúp việc luôn đối xử thân thiết với cô. Thấy cô đến đây, dì mở cánh cổng sắt chạm khắc hoa rỗng, nhiệt tình nói: “Cô Cả đến đấy ạ.”
Ôn Kiều mỉm cười: “Ông ta có ở nhà không?”
“Có ạ, bố cô có ở nhà, bà chủ và cậu chủ nhỏ, cô Lộ đều đang ở nhà.”
Ôn Kiều đi xuyên qua vườn hoa, dọc theo hồ bơi, đi đến trước cửa biệt thự nhà họ Ôn. Cô mở cửa, đứng ngoài ngưỡng cửa và nhìn thấy cậu em trai mười một tuổi cùng bố khác mẹ – Ôn Hiên đang luyện đàn piano.
Dì Dung đang định cất tiếng thì Ôn Kiều kéo dì lại: “Không sao đâu, chờ cậu ta đàn xong đã.”
Một nhà bốn người, Ôn Kiến Dân và Chung Tuệ ngồi trên ghế sofa. Ôn Hiên luyện đàn piano, Hứa Lộ đứng cạnh chỉ dạy, quả thực vô cùng vui vẻ hòa thuận, trái lại vị khách không mời mà đến như cô có vẻ dư thừa và đột ngột làm sao.
Ngay từ đầu Ôn Hiên đã không có năng khiếu đánh đàn, nhưng tư thế đong đưa mái đầu lại được cậu nhóc diễn tả vô cùng phong phú, đến khi ấn nốt nhạc cuối cùng, cậu nhóc ngước cằm lên, trên mặt viết rõ: “Mong khen ngợi.”
Ôn Kiến Dân vỗ tay trước, ánh mắt ông ta đầy kiêu ngạo và tự hào: “May mà Hiên Hiên của chúng ta giỏi giang, chứ hai đứa Ôn Trì và Ôn Mặc kia đúng là vết nhơ lớn nhất cả đời tôi.”
Ôn Kiều cúi đầu mỉm cười, nụ cười khá mỉa mai.
Xem ảnh 1
Ôn Kiều vừa ăn sáng vừa nhắn tin cho Lục Du Du, nhờ Lục Du Du mang một tấm danh thiếp luật sư của nhà cô ấy đến đây.
Lục Du Du gấp rút chạy đến trong vòng nửa tiếng, ném hết túi lớn túi nhỏ trong tay mình lên ghế sofa: “Kiều Kiều, đây là số quần áo tớ mặc chẳng được mấy lần, cho cậu mặc hết đó.”
Ôn Kiều biết quần áo giày dép của cô bạn thân nhà giàu đều là đồ mới, sợ cô mang gánh nặng tâm lý nên mới nói dối đây là số quần áo cũ mà cô ấy không mặc tiếp nữa.
Lục Du Du nói: Cái đồ lòng lang dạ sói này, cậu không nhận đồ của mình cũng được thôi, mình làm bố cậu, mình nuôi cả nhà cậu luôn.
“Du Du, cảm ơn nhé.” Ôn Kiều ôm chầm Lục Du Du.
“Người một nhà không nói hai lời, bố đây sẵn lòng hiến dâng cho cậu tất cả mọi thứ.”
Lục Du Du lướt di động, mặt lập tức biến sắc: “Hứa Lộ đăng bài trong vòng bạn bè này.”
Hứa Lộ chính là đứa con gái mà Chung Tuệ – mẹ kế của Ôn Kiều đưa đến nhà họ Ôn, một người chị không hề có máu mủ với cô, hiện giờ cô ta đang sống với mẹ mình ở biệt thự nhà họ Ôn.
Hứa Lộ: Cảm ơn chú Ôn đã mua đàn piano tam giác cho cháu. [yêu yêu]
Kèm theo một tấm hình, vừa xem đã thấy là đàn piano đắt giá.
Có lời nhắn lại dưới phần bình luận: [Hứa Lộ: Trả lời tất cả: Không đắt, chỉ tốn hai trăm ngàn.]
Lục Du Du: “Muốn mửa, tình cảm tới độ muốn mửa, lại còn trả lời tất cả. Mới đăng lên ba phút trước, vậy mà có nhiều người hỏi cô ta giá tiền thật sao? Hứa Lộ đúng là sực mùi kỹ nữ. Bố cậu thật sự là người thối tha nhất mà mình từng gặp ấy, bỏ tiền nuôi con gái nhà người ta dữ thiệt. Sau khi bố mẹ cậu ly hôn, người bố thối tha đó chưa hề bỏ ra một đồng một cắc nào cho ba anh em cậu, đê tiện quá đúng không? Quá ư là đê tiện.”
Ôn Kiều nhíu mày: “Danh thiếp của luật sư đâu?”
Lục Du Du vội vàng lấy danh thiếp trong túi xách ra: “Cậu cần danh thiếp của luật sư để làm gì?”
Ôn Kiều mỉm cười: “Đòi nợ.”
Cuối tháng Sáu, cơn bão đã kéo đi hơi nóng trong những ngày tiết trời oi nồng ẩm thấp. Hiện giờ thời tiết mát mẻ thoải mái, Ôn Kiều ngồi xe buýt đến biệt thự nhà Ôn mà cô từng ở chín năm trời.
Dì Dung giúp việc luôn đối xử thân thiết với cô. Thấy cô đến đây, dì mở cánh cổng sắt chạm khắc hoa rỗng, nhiệt tình nói: “Cô Cả đến đấy ạ.”
Ôn Kiều mỉm cười: “Ông ta có ở nhà không?”
“Có ạ, bố cô có ở nhà, bà chủ và cậu chủ nhỏ, cô Lộ đều đang ở nhà.”
Ôn Kiều đi xuyên qua vườn hoa, dọc theo hồ bơi, đi đến trước cửa biệt thự nhà họ Ôn. Cô mở cửa, đứng ngoài ngưỡng cửa và nhìn thấy cậu em trai mười một tuổi cùng bố khác mẹ – Ôn Hiên đang luyện đàn piano.
Dì Dung đang định cất tiếng thì Ôn Kiều kéo dì lại: “Không sao đâu, chờ cậu ta đàn xong đã.”
Một nhà bốn người, Ôn Kiến Dân và Chung Tuệ ngồi trên ghế sofa. Ôn Hiên luyện đàn piano, Hứa Lộ đứng cạnh chỉ dạy, quả thực vô cùng vui vẻ hòa thuận, trái lại vị khách không mời mà đến như cô có vẻ dư thừa và đột ngột làm sao.
Ngay từ đầu Ôn Hiên đã không có năng khiếu đánh đàn, nhưng tư thế đong đưa mái đầu lại được cậu nhóc diễn tả vô cùng phong phú, đến khi ấn nốt nhạc cuối cùng, cậu nhóc ngước cằm lên, trên mặt viết rõ: “Mong khen ngợi.”
Ôn Kiến Dân vỗ tay trước, ánh mắt ông ta đầy kiêu ngạo và tự hào: “May mà Hiên Hiên của chúng ta giỏi giang, chứ hai đứa Ôn Trì và Ôn Mặc kia đúng là vết nhơ lớn nhất cả đời tôi.”
Ôn Kiều cúi đầu mỉm cười, nụ cười khá mỉa mai.
Bình luận facebook