Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 163
Các bạn đang đọc truyện Ấm áp có em, ngọt ngào có anh – Chương 163 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 163CÔ BIẾT
Nghe Bùi Vũ Đường hét Lâm Yên mới bình tĩnh lại, cô lập tức thả lỏng tay ra rồi nhìn chằm chằm Bùi Vũ Đường đang toát đầm đìa mồ hôi.
Cái thằng nhóc ngứa đòn này, không tiếng động chạy tới sau lưng người khác làm cái gì.
“Chị Yên, chị có ý gì, em với chị có thù oán gì mà chị ra tay nặng với em như vậy! Chị ăn rau chân vịt của Popeye à? Sao mà khỏe thế!” Bùi Vũ Đường lắc lắc cánh tay, suýt nữa nó đã bị Lâm Yên vặn đứt rồi.
Lâm Yên: “…”
Cái thằng nhóc ngứa đòn này! Không dưng tự nhiên chạy đến phía sau cô, lại còn khoác tay lên vai cô nữa, bây giờ lại còn trách cô.
“Nếu tôi nặng tay thật thì tay cậu không còn nữa đâu.” Lâm Yên nhìn Bùi Vũ Đường rồi cười nói.
“Chị Yên, chị khỏe thật đấy nhưng cũng đừng khoác lác như vậy chứ, cứ như tay em là nhựa không bằng. Nói đứt là đứt chắc.” Bùi Vũ Đường không phục, “Cũng may vừa rồi là chị chứ nếu là người khác thì em đã đánh trả rồi đấy, em mà đã ra tay thì không chết cũng tàn.”
Lâm Yên liếc mắt nhìn Bùi Vũ Đường. Bây giờ cứng nhỉ, vừa rồi là ai gào khóc ấy nhỉ?
Lâm Yên đang định nói thì ánh mắt của Bùi Vũ Đường – đang nhìn về phía đường đua – bỗng trở nên lạnh lẽo.
“Con chó kia tới sớm đấy.” Cậu ta hừ lạnh một tiếng.
Lâm Yên cũng nhìn theo ánh mắt của Bùi Vũ Đường.
Người tới không phải ai khác, chính là đối thủ một mất một còn của Bùi Vũ Đường – Tống Diệu Nam.
Lúc này, Tống Diệu Nam và đám người của gã đang vui vẻ nói chuyện với một người nước ngoài mặc đồng phục đua xe màu lam.
Ở đằng sau lưng đồng phục người này là biểu tượng một con báo.
Lâm Yên thấy bộ đồng phục màu lam này hơi quen mắt, hình như cô đã từng nhìn thấy ở đâu đó.
Có điều, Lâm Yên còn chưa kịp nghĩ ra thì Bùi Vũ Đường đứng bên cạnh đã dùng ngón tay chọc chọc vào người Lâm Yên.
“Sao thế?” Lâm Yên lập tức quay lại nhìn Bùi Vũ Đường.
Cô vừa xoay người lại, Bùi Vũ Đường lập tức lùi về sau mấy bước.
“Chị Yên, chị đang nghĩ cái gì thế? Gọi chị mấy tiếng rồi mà chị chẳng hề để ý đến em.” Bùi Vũ Đường thở phào một hơi, hỏi.
Hành động bẻ tay vừa rồi của Lâm Yên khiến Bùi Vũ Đường có bóng ma trong lòng, sợ chỉ hơi bất cẩn một chút là Lâm Yên sẽ cho cánh tay đáng thương của cậu ta biến mất.
“Không có gì, đang nhìn đội xe của Tống Diệu Nam thôi.” Lâm Yên cười nói.
“Chị Yên, em không hiểu, rốt cuộc Tống Diệu Nam định giở trò gì nữa, tên đó mời đội xe đua nước ngoài về sao?” Sau khi xác định không có gì nguy hiểm, Bùi Vũ Đường mới dám bước lại gần Lâm Yên.
Lâm Yên liếc mắt nhìn đội xe đi bên dưới, thế này còn chưa đủ rõ ràng sao… toàn là những tay đua người nước ngoài.
Hãy vào Vietwriter.vn.com để đọc truyện nhanh hơn!
“Chị Yên, chị có biết cái đội xe rởm kia không? Em không tin Tống Diệu Nam có thể mời tới nhiều tay đua trâu như vậy. Bên chúng ta có ZH1, là đội xe hàng đầu trong nước, lại có Thần Z nữa!” Bùi Vũ Đường tỏ ra không cam lòng.
“Ừm… hình như…” Lâm Yên như có điều suy nghĩ.
Nhưng mà Lâm Yên còn chưa nói xong thì Bùi Vũ Đường đã lắc đầu, nói: “Cũng phải, tuy kỹ thuật đua xe của chị tạm được nhưng chị không tiếp xúc với với mấy đội xe trong ngoài nước, ngay cả ZH1 và Thần Z còn không biết thì sao có thể biết đến những đội xe khác chứ?”
Lâm Yên: “…” Nhưng mà lần này cô biết thật.
Đồng phục màu lam và hình ảnh con báo đang lao đi rất nhanh sau lưng – Đây chính là biểu tượng của đội xe “Speed”, nghĩa là “Tốc Độ”.
Đội trưởng của đội xe này từng mấy lần giành được giải quán quân của giải đua xe hạng ba thế giới, sau đó khiêu chiến giải hạng hai. Lúc cô còn ở nước ngoài thì một trong những đồ đệ từng tham gia giải đua hạng hai của cô đã từng mời cô đến theo dõi với thân phận khách quý. Với thân phận khách quý, cô được đi vào khu vực đua xe của đồ đệ để quan sát toàn bộ trận đấu.
Bình luận facebook