Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 916
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
vụ gì đây? Mười giây…
Làm sao Bùi Duật Thành lại biết được…
Lâm Yên: “C…cua được rồi?” Cua được rồi? B3ùi Duật Thành vẫn giữ tư thế bị cô đè xuống sofa, chỉ hơi dịch người
một chút để tìm tư thể thoải mái hơn mà thôi.
1Thậm chí, còn để tránh cho cô đứng không vững, anh còn để một tay đỡ hờ bên hông cô.
“Đúng vậy, tôi chính là fan hâ9m mộ não tàn điên cuồng của cô Lâm, say đắm sắc đẹp và tài năng của cô.” Lâm
Yên: “???” Đại não của Lâm Yên đã hoàn toàn ch3ết máy.
“Vì sao…
vì sao anh lại biết…”.
Đây là những lời cô và hồ ly tinh nói chuyện trong não 8của cô cơ mà, chắc chắn không thể có người thứ hai biết
được, vì sao Bùi Duật Thành lại biết rõ từng câu từng chữ? Bộ não của Lâm Yên không cách nào tiêu hóa được
chuyện trước mắt.
Người đàn ông với gương mặt điên đảo chúng sinh kia lại mở miệng nói tiếp: “Vậy tức là cố Lâm đùa mà thành
thật rồi?” Lâm Yên: “!!!” Đại não đang chết máy của Lâm Yên đột nhiên nảy ra một suy nghĩ khiến cô không thể tin
nổi…
“Bùi Duật Thành…
anh…
anh…
anh…”
Bùi Duật Thành đã từng nói cô gái kia không hề tồn tại, không có bất cứ người nào có thể tự do ra vào không gian
tư nhân của anh, không có người nào có thể biết được mật mã của anh, lại càng không thể có người nào giả mạo được chữ ký của anh…
Trên thế giới này không có người con gái nào như thể tồn tại…
Vậy trừ khi…
trừ khi cô gái đó chính là Bùi Duật Thành! Sống hơn hai mươi năm, lần đầu tiên Lâm Yên có cảm giác tam quan của
mình gặp đả kích có tính chất hủy diệt như thế này.
Lâm Yên đột nhiên không dám nhìn thẳng vào Bùi Duật Thành, mãi một lúc thật lâu sau mới có thể lắp ba lắp bắp
nói: “Anh đừng nói…
sắc quỷ kia…
hồ ly tinh kia…
người nhập hồn vào tôi…
là…
là anh.” Bùi Duật Thành ho nhẹ một tiếng, khẽ di chuyển những ngón tay đặt trên eo cô, như thể đang lơ đãng vuốt
ve.
Anh trầm mặc chừng ba giây đồng rồi đáp: “Là tôi.” Lâm Yên: “…” Tam – quan – vỡ – nát – cũng – chỉ – như – thể –
này – mà thôi!!! Hóa ra “nữ sắc quỷ” kia không phải người đơn phương Bùi Duật Thành, cũng không phải cô gái
nào có quan hệ khăng khít với anh mà…
chính là bản thân Bùi Duật Thành! Đáp án này khiếp sợ đến mức không ai dám tưởng tượng…
nhưng lại vô cùng hợp lý.
Cho nên tất cả đều do cô, chỉ trách trí tưởng tượng của cô không được phong phú cho nên mới không nghĩ ra được
chân tướng lại là như thế này.
“Ngài Bùi…
ngài đang nói đùa đấy ạ?” Lâm Yên vẫn cảm thấy khó tin.
Đã đến nước này rồi, Bùi Duật Thành không muốn để Lâm Yên tiếp tục hiểu lầm nên chỉ có thể nói cho cô biết sự thật: “Ý thức nhập
vào người cô đúng là tôi.” Lâm Yên trố mắt nhìn người đàn ông trước mắt, không biết nên nói cái gì mới tốt.
Mãi lâu sau, Lâm Yên mới ngơ ngác hỏi: “Tức là lúc ở bệnh viện…
là anh tự sàm sỡ chính mình nhưng lại bắt tôi đồ vỏ?”
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
vụ gì đây? Mười giây…
Làm sao Bùi Duật Thành lại biết được…
Lâm Yên: “C…cua được rồi?” Cua được rồi? B3ùi Duật Thành vẫn giữ tư thế bị cô đè xuống sofa, chỉ hơi dịch người
một chút để tìm tư thể thoải mái hơn mà thôi.
1Thậm chí, còn để tránh cho cô đứng không vững, anh còn để một tay đỡ hờ bên hông cô.
“Đúng vậy, tôi chính là fan hâ9m mộ não tàn điên cuồng của cô Lâm, say đắm sắc đẹp và tài năng của cô.” Lâm
Yên: “???” Đại não của Lâm Yên đã hoàn toàn ch3ết máy.
“Vì sao…
vì sao anh lại biết…”.
Đây là những lời cô và hồ ly tinh nói chuyện trong não 8của cô cơ mà, chắc chắn không thể có người thứ hai biết
được, vì sao Bùi Duật Thành lại biết rõ từng câu từng chữ? Bộ não của Lâm Yên không cách nào tiêu hóa được
chuyện trước mắt.
Người đàn ông với gương mặt điên đảo chúng sinh kia lại mở miệng nói tiếp: “Vậy tức là cố Lâm đùa mà thành
thật rồi?” Lâm Yên: “!!!” Đại não đang chết máy của Lâm Yên đột nhiên nảy ra một suy nghĩ khiến cô không thể tin
nổi…
“Bùi Duật Thành…
anh…
anh…
anh…”
Bùi Duật Thành đã từng nói cô gái kia không hề tồn tại, không có bất cứ người nào có thể tự do ra vào không gian
tư nhân của anh, không có người nào có thể biết được mật mã của anh, lại càng không thể có người nào giả mạo được chữ ký của anh…
Trên thế giới này không có người con gái nào như thể tồn tại…
Vậy trừ khi…
trừ khi cô gái đó chính là Bùi Duật Thành! Sống hơn hai mươi năm, lần đầu tiên Lâm Yên có cảm giác tam quan của
mình gặp đả kích có tính chất hủy diệt như thế này.
Lâm Yên đột nhiên không dám nhìn thẳng vào Bùi Duật Thành, mãi một lúc thật lâu sau mới có thể lắp ba lắp bắp
nói: “Anh đừng nói…
sắc quỷ kia…
hồ ly tinh kia…
người nhập hồn vào tôi…
là…
là anh.” Bùi Duật Thành ho nhẹ một tiếng, khẽ di chuyển những ngón tay đặt trên eo cô, như thể đang lơ đãng vuốt
ve.
Anh trầm mặc chừng ba giây đồng rồi đáp: “Là tôi.” Lâm Yên: “…” Tam – quan – vỡ – nát – cũng – chỉ – như – thể –
này – mà thôi!!! Hóa ra “nữ sắc quỷ” kia không phải người đơn phương Bùi Duật Thành, cũng không phải cô gái
nào có quan hệ khăng khít với anh mà…
chính là bản thân Bùi Duật Thành! Đáp án này khiếp sợ đến mức không ai dám tưởng tượng…
nhưng lại vô cùng hợp lý.
Cho nên tất cả đều do cô, chỉ trách trí tưởng tượng của cô không được phong phú cho nên mới không nghĩ ra được
chân tướng lại là như thế này.
“Ngài Bùi…
ngài đang nói đùa đấy ạ?” Lâm Yên vẫn cảm thấy khó tin.
Đã đến nước này rồi, Bùi Duật Thành không muốn để Lâm Yên tiếp tục hiểu lầm nên chỉ có thể nói cho cô biết sự thật: “Ý thức nhập
vào người cô đúng là tôi.” Lâm Yên trố mắt nhìn người đàn ông trước mắt, không biết nên nói cái gì mới tốt.
Mãi lâu sau, Lâm Yên mới ngơ ngác hỏi: “Tức là lúc ở bệnh viện…
là anh tự sàm sỡ chính mình nhưng lại bắt tôi đồ vỏ?”
Bình luận facebook