Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 97
Các bạn đang đọc truyện Ấm áp có em, ngọt ngào có anh – Chương 97 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 97CÓ CHUYỆN LỚN TÌM NGÀI
Bùi Vũ Đường cố sống cố chết nắm lấy cái phao cứu mạng cuối cùng: “Mặc kệ!!! Ba nhất định phải cứu con! Ba không thể trơ mắt nhìn con cứ thế bị đưa đi được! Con nhỏ bé đáng thương lại bất lực như vậy, chẳng lẽ ba lại nhẫn tâm?”
Lâm Yên: “Tôi có thể cố gắng nhẫn tâm…”
Không đua xe là có thể trở về thừa kế gia sản hàng ngàn tỉ, đúng là nhỏ bé đáng thương lại bất lực quá nhỉ!
Cái kiểu “vô tình” khoe giàu thế này quả thật đã chọc mù con mắt chó của kẻ nghèo này.
Bùi Vũ Đường: “Nhưng mà ba đã nhận ‘tiền lì xì’ của con rồi!”
Bùi Vũ Đường nói xong, Lâm Yên chột dạ: “À…”
Cầm của người ta rồi…
Đứa nhỏ này đưa “lì xì” cũng to lắm, cả bốn bao đều là 188 tệ.
Hừm, sao cô lại không quản được cái tay của mình chứ!
Lâm Yên chớp mắt, tỏ vẻ vô cùng đau lòng nói: “Bây giờ tôi trả lại cho cậu, còn kịp không?”
Bùi Vũ Đường càng tỏ vẻ đau lòng hơn: “Không còn kịp nữa rồi, di động đã bị tịch thu, thẻ cũng bị khóa, có trả lại cũng không nhận được!”
Lâm Yên: “…”
Này thì cái tay hư này! Cái tay hư này! Tự dưng nhận tiền lì xì của cậu ta làm cái gì!
Trên ghế sofa, Bùi Duật Thành nhìn về phía hai người đang nhỏ to thì thầm trước cửa, nói: “Cô Lâm, tìm tôi có việc sao?”
Bùi Vũ Đường nhanh chóng đẩy Lâm Yên ra: “Nhanh nhanh nhanh, anh của em gọi chị đấy!”
“Cậu, cái tên hại ba này!” Lâm Yên nghiến răng nghiến lời trừng cậu ta, sau đó lúng ta lúng túng trả lời Bùi Duật Thành: “À… có có, là có chuyện tìm ngài! Có một chuyện rất lớn cần tìm ngài!”
Thôi vậy thôi vậy…
Ai bảo cô là loại người coi việc giúp người làm niềm vui chứ!
Vì để giữ gìn tình yêu và lẽ phải, vì lý tưởng cao đẹp của tuổi trẻ, liều mạng nào!
Nhưng mà, trong tình huống này nếu cô khuyên nhủ Bùi Duật Thành có khi lại thành dẫn lửa thiêu thân. Vậy nên, không thể nói thẳng là cô tới cầu xin giúp Bùi Vũ Đường được.
Bảy ngày không liên lạc mà lại đột nhiên chạy tới là để cầu xin cho người khác, nghe mà được sao?
Hình tượng “thâm tình” cô xây dựng chắc chắn sẽ vỡ nát.
Cho nên, trước khi cầu xin thì cô phải tìm được một lý do để đắp nặn hình tượng mình thêm vững chắc đã rồi nói sau. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Đúng vậy, hình tượng hình tượng hình tượng!
Cô yêu Bùi Duật Thành đến chết đi sống lại, là một người điên cuồng theo đuổi Bùi Duật Thành, thậm chí còn vì yêu mà biến thành một kẻ biến thái chạy đi theo dõi anh ta. Cho nên, nếu vừa mới xác định mối quan hệ yêu đương rồi lại biến mất bảy ngày mới gặp lại nhất định phải là cảnh “tiểu biệt thắng tân hôn*”. Cô phải làm thế nào để có thể biểu hiện không quá đột ngột đây?
(*) Tiểu biệt thắng tân hôn: được dùng để chỉ việc xa cách một chút sẽ mang lại cảm xúc “mạnh” hơn cả cảm xúc trong đêm tân hôn.
Bùi Duật Thành nghe cô nói vậy, ánh mắt liền nhìn thoáng qua cô: “Vậy sao?”
“Đúng vậy…”
Đầu óc của Lâm Yên nhanh chóng hoạt động, dùng kỹ năng diễn xuất vừa mới học được của mình để bắt chước nhân cách “quỷ háo sắc” kia.
Thế là một giây ngay sau đó, Lâm Yên cắn răng, nhắm chặt mắt, chạy như bay về phía Bùi Duật Thành một cách mạnh mẽ, như một đầu tàu hỏa.
Sau đó…
Trực tiếp nhào cả người vào lòng Bùi Duật Thành.
Lúc trước đều là cô bị ép phải “mạo phạm” với anh, nhưng hiện giờ, vì hình tượng “thâm tình” lại không thể không tiếp tục “mạo phạm”…
Cô có cảm giác mình đúng là tạo nghiệp quá rồi!
Chờ đến khi Bùi Duật Thành phản ứng lại thì cơ thể mềm mại mang theo mùi sữa tắm thơm ngát đã lấp đầy lồng ngực anh.
Sự ngạc nhiên thoáng lướt qua đôi mắt trước nay vẫn luôn bình thản của anh. Sự u ám trong mắt nồng đậm đến mức như có thể hóa thành màn đêm. Cả người anh hơi nghiêng về phía sau một chút, bản năng vô thức đưa tay đỡ lấy eo của cô.
Lâm Yên vận dụng diễn xuất vừa mới học được gần đây ép mình tiến vào trạng thái một thiếu nữ đang yêu điên cuồng. Thật ra khi đến gần người đàn ông này trong khoảng cách gần như vậy lại còn do chính cô chủ động thì chẳng cần phải diễn cũng đủ giống rồi…
“Tôi… chuyện lớn của tôi là… là nhớ ngài.”
Giọng nói khe khẽ đáng yêu của cô gái vang lên bên tai người đàn ông.
Bình luận facebook