Thủy An Lạc cười ha hả từ chối thừa nhận chuyện này.
“Ba, ba cảm thấy Lạc Vân là người thế nào?” Thủy An Lạc lên tiếng hỏi.
Thủy Mặc Vân hơi ngừng lại một chút rồi tiếp tục và cơm, không trả lời.
Thủy An Lạc nói xong mới nhận ra mình quá ngu ngốc. Cô đang hỏi ba cô thấy tình địch của mình là người thế nào đấy à?
Thủy An Lạc ngượng ngùng nói: “Cứ coi như con chưa hỏi đi.”
“Tại sao tự nhiên con lại hỏi thế?” Thủy Mặc Vân thờ ơ hỏi lại cô.
Ông hiểu con gái của mình, nếu không đến mức vạn bất đắc dĩ thì cô sẽ không hỏi ông như vậy.
“Thì vì chuyện của chị Mân Hinh đấy, con nghĩ liệu có thể đưa chị ấy đến chỗ b...” Thủy An Lạc đang nói dở thì dứt khoát nén luôn cái chữ ba Lạc kia xuống, sửa miệng nói: “Liệu có thể đưa chị ấy tới chỗ Lạc Vân không.”
Thủy Mặc Vân cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối đang tìm cách bò lên người mình. Ông cầm cái muỗng múc cho cháu trai một muỗng cháo, hành động của ông rất nhuần nhuyễn, có thể thấy rõ ông cũng là người từng chăm sóc trẻ con.
Thủy An Lạc thấy Thủy Mặc Vân không nói gì đành lên tiếng: “Thôi quên đi, con cũng chỉ nói vậy thôi. Dù sao thì Anh Xinh Trai cũng sẽ không đồng ý đâu.”
“Ba sẽ nghĩ xem thế nào.” Thủy Mặc Vân bỗng lên tiếng.
“Ba, liệu có phải ba đang cảm thấy để ông ấy bảo vệ người của mình khiến trong lòng ba thấy khó chịu không?” Thủy An Lạc lên tiếng hỏi.
Thủy Mặc Vân nhướng nhướng mày ngẩng đầu nhìn con gái: “Chỉ cần có thể bảo vệ được người của ba thì đi cầu ông ta cũng có sao?”
Hai má Thủy An Lạc hơi đỏ lên, trong lòng có chút bối rối.
Hình như cô lòng dạ tiểu nhân quá rồi.
Tiểu Bảo Bối được ông ngoại đút cho vài muỗng cháo rồi lại bò đi chơi cái khác.
Thủy Mặc Vân ăn cháo xong, đặt chén đũa xuống rồi duỗi tay nắm chặt lấy bàn tay của Thủy An Lạc: “Con cứ chăm sóc tốt cho thằng bé đi, còn chuyện khác cứ giao cho Sở Ninh Dực là được rồi.”
Thủy An Lạc gật đầu.
“Mà kể cả con có muốn yên thân thì Viên Giai Di cũng sẽ không bỏ qua cho con đâu.” Thủy An Lạc thấp giọng nói. Lúc trước thì cô không biết nhưng giờ thì đã hiểu rõ, Viên Hải còn sống thì chắc chắn Viên Giai Di là do ông ta đưa đi.
Nếu đã vậy, dù Viên Giai Di có muốn làm gì thì Viên Hải cũng sẽ hết lòng giúp đỡ.
Mà việc Viên Giai Di muốn làm nhất là gì?
Trả thù cô.
Có thể cô ta đã không còn quan tâm đến chuyện có cướp được Sở Ninh Dực hay không mà chỉ đơn giản là... muốn trả thù cô thôi.
Sắc mặt của Thủy Mặc Vân thoáng thay đổi, bàn tay nắm lấy tay của Thủy An Lạc cũng hơi siết lại. Họ hầu như đã quên mất sự tồn tại của cô gái kia.
Thủy An Lạc nhận ra cảm xúc của Thủy Mặc Vân có chút thay đổi liền vội vàng lên tiếng: “Nhưng mà con có thể tự bảo vệ chính mình mà, không cần mọi người phải lo lắng đâu!”
Thủy Mặc Vân đưa tay xoa đầu con gái: “Ba sẽ không để cho cô ta làm hại con gái của ba, tuyệt đối không!”
Thủy An Lạc hơi cong môi, tựa đầu vào vai Thủy Mặc Vân: “Ba, sau khi chuyện của Viên Hải chấm dứt, ba đi gặp mẹ con một chút đi! Con không muốn mẹ cứ mãi thất vọng về ba như vậy.”
Sau khi Thủy An Lạc dứt lời, Thủy Mặc Vân lại chỉ khe khẽ lắc đầu: “Không cần thiết.”
Thủy Mặc Vân nói như vậy khiến những lời mà Thủy An Lạc định nói lập tức nghẹn lại.
Lời đã ra đến đầu môi theo cảm giác ngai ngái, nhả thì không ra, nuốt thì không trôi, cảm giác đó thật sự vô cùng khó chịu.
Thủy An Lạc cảm thấy có chút sợ hãi. Cô đành bê bát đũa trên bàn lên rồi cúi đầu nói: “Con dọn cái này đi trước đã.”
Thủy Mặc Vân không lên tiếng phản đối. Ông nhìn bộ dạng hốt hoảng đi ra ngoài của Thủy An Lạc sau đó ôm lấy cháu trai đặt lên đùi của mình, nhẹ nhàng xoa cái đầu nhỏ của cu cậu.
Sở Ninh Dực ăn cơm trưa xong liền đi vào. Tiểu Bảo Bối đang chơi với ông ngoại. Nhóc vừa mới trông thấy ba mình thì lập tức trốn vào trong lòng ông, ba con dữ lắm~
Thủy Mặc Vân vỗ nhè nhẹ lên thân thể múp míp của Tiểu Bảo Bối rồi nhìn về phía Sở Ninh Dực, nói: “Chơi cờ với tôi đi.”
Bình luận facebook