Sở Ninh Dực gật đầu rồi bảo thím Vu lấy bàn cờ tướng vào.
Đợi thím Vu đặt bàn cờ xuống, Sở Ninh Dực mới nhàn nhạt hỏi: “Thiếu phu nhân đâu rồi?”
“Ra ban công trêu Hắc Long rồi.” Thím Vu nói xong liền xoay người đi ra ngoài.
Thủy Mặc Vân bất đắc dĩ lắc đầu: “Vẫn còn trẻ con lắm, cứ phạm sai là chỉ biết trốn thôi.”
“Rất tốt.” Sở Ninh Dực xếp cờ xong thản nhiên nói.
Thủy Mặc Vân ngẩng đầu nhìn chàng trai dung túng con gái mình đang ngồi trước mặt ông.
Có người nói, con gái chính là người tình kiếp trước của ba.
Vậy nên nói một cách nghiêm túc thì ba vợ cũng có thể có một thân phận khác nữa, chính là tình địch.
Nhưng cũng là tình địch duy nhất có thể ở chung hòa bình với mình kiếp này.
Thủy Mặc Vân đi cờ trước. Sở Ninh Dực không nóng không lạnh, không kịch liệt ép sát từng bước nhưng cũng không lơi lỏng chút nào.
Bởi vì công lực của ba vợ nhà anh hoàn toàn không cần anh phải thả tay.
“Con bé còn nhỏ.” Thủy Mặc Vân nói.
“Vâng, thế mới dễ gộp vào nuôi chung với con trai. Sau này con trai lớn rồi hai người chúng con sẽ cùng nuôi cô ấy.” Thanh âm của Sở Ninh Dực vẫn bình thản như trước.
Thủy Mặc Vân thấy anh nói vậy, nếu nói không cảm động thì không đúng.
Kỳ thực, nếu có một người đàn ông có thể đối xử với con gái mình như vậy thì người làm ba sẽ rất vui mừng.
Nhưng suy cho cùng thì vẫn sẽ có gì đó không ưa.
“Trông con bé ngốc thế thôi, nhưng rất biết nghe lời.” Thủy Mặc Vân tiếp tục nói.
“Vâng, con cũng nghe lời cô ấy.”
Thủy Mặc Vân: “...”
Sở Ninh Dực đi cờ rồi ngẩng lên nhìn ba vợ: “Ba vợ, đến lượt ba rồi.”
Khen con gái mình lên tận trời như thế rồi mà người ta vẫn thuận theo lời mình để nói, thì ông còn nói được gì nữa đây?
“Cậu quá mạnh mẽ!” Thủy Mặc Vân cúi xuống nhìn rồi ăn một con tốt.
Trên gương mặt bình tĩnh của Sở Ninh Dực thoáng gợn sóng, ngón tay thon dài dường như đang đợi đại não hạ lệnh xem nên lấy quân cờ nào.
“Bởi vì cô ấy suy nghĩ quá nhiều.” Sở Ninh Dực nói xong lại lui mã.
Cái lý do này rất khiên cưỡng.
Nhưng Thủy An Lạc vẫn chấp nhận.
Thủy Mặc Vân cúi đầu nhìn cả bàn cờ rồi đưa quân mã nhảy qua sông: “Cậu lớn hơn con bé nhiều lắm.”
“Lớn rồi mới biết cách thương một người.” Sở Ninh Dực nói rồi ngẩng đầu nhìn Thủy Mặc Vân: “Chẳng lẽ trước đây lúc ba vợ tìm con lại không nghĩ đến chuyện này sao?”
Thủy Mặc Vân hơi ngừng lại một chút rồi tiếp tục cúi đầu chơi cờ, không lên tiếng nữa.
Tiểu Bảo Bối vốn ngồi trong lòng ông ngoại, móng vuốt nhỏ ôm lấy những quân cờ mà ông ngoại ăn được. Đôi mắt to tròn của nhóc cứ đảo quanh, nhóc chẳng hiểu hai người đang nói gì với nhau cả.
Thủy An Lạc ngồi ngẩn ngơ bên ngoài một lúc rồi mới đi vào.
Lúc cô vào, phòng ngủ rất an tĩnh, chỉ có tiếng những quân cờ chạm vào bàn cờ vang lên.
“Ma ma~” Tiểu Bảo Bổi quay lại thấy mẹ liền kích động gọi.
Thủy An Lạc cầm bình sữa của Tiểu Bảo Bối tới rồi bế nhóc ra khỏi lòng Thủy Mặc Vân.
Tiểu Bảo Bối bỏ lại mấy quân cờ rồi cười tít mắt ôm lấy bình sữa của mình tu.
Sở Ninh Dực kéo cổ tay của cô, để cô ngồi ngay bên cạnh mình: “Đi đâu đấy?”
Sở Ninh Dực hỏi nhưng không nhìn Thủy An Lạc, ánh mắt vẫn chăm chú vào bàn cờ đặt trước mặt.
Anh nói rất tự nhiên, khỏi cần nói cũng biết thân mật đến cỡ nào.
“Cho Hắc Long ăn.” Thủy An Lạc lên tiếng trả lời, còn lâu cô mới chịu thừa nhận chuyện vừa rồi cô lại ăn nói linh tinh trước mặt ba.
Thủy Mặc Vân khẽ ngẩng đầu, nhìn cô con gái mình yêu thương đang tựa lên một người đàn ông khác, mà người này lại là người mà đích thân ông đã chọn cho cô.
Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy chua xót quá!
Thủy An Lạc biết chơi cờ là cho ba dạy cho, nhưng cô chơi quá tồi, nên lúc ngồi bên cạnh Sở Ninh Dực chỉ biết nhìn bàn cờ bĩu môi, chẳng biết bước tiếp theo nên đi thế nào nữa.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook