• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy Full dịch (20 Viewers)

  • Chương 101

Thủy An Lạc và thím Vu đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt hai người đều hiện rõ sự khinh bỉ. Quả nhiên não của Thủy An Kiều đã tàn đến không thể tàn hơn được nữa.

"Thủy An Kiều, tôi có lòng tốt nhắc một câu này, mày đừng có cười nữa, mặt mày sắp nứt toác ra rồi kìa!" Thủy An Lạc trưng ra vẻ mặt "tao chỉ muốn tốt cho mày thôi" rồi kéo tay thím Vu rời đi: "Chúng ta về thôi, Tiểu Bảo Bối còn đang ở nhà chờ cháu nữa."

"Thiếu phu nhân, sau này cô đừng qua lại với hạng người trát vữa lên mặt thế này nữa, nếu chẳng may bị vữa dính phải thì khó rửa lắm." Thím Vu vừa cùng Thủy An Lạc rời đi vừa cố ý nói lớn.

Bộ móng tay dài ngoằng đỏ chót của Thủy An Kiều dường như bị chính cô ta bóp gãy, cả người cũng tức giận đến phát run. Sau cùng cô ta tức tối ném thẳng cái thiệp mời xuống đất.

"Thủy An Lạc, để tao chống mắt lên xem ngày mai mày sẽ đến tham dự như thế nào?" Thủy An Kiều nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó xoay người giẫm giày cao gót nhọn hoắt của mình quay trở về xe.

***

Thủy An Lạc và thím Vu về tới sảnh tòa nhà. Trong lúc đứng chờ thang máy, cô không nhịn được nữa mà bật cười.

"Mặt cô ta tái mét luôn rồi." Thủy An Lạc cười tít mắt nói.

"Thiếu phu nhân, sau này đừng qua lại với loại con gái như vậy nữa. Thiếu phu nhân của nhà chúng ta là một cô gái ngoan mà, biết chưa?" Thím Vu thành khẩn nói.

"Vậy sau này thím đừng gọi cháu là thiếu phu nhân nữa, thím cứ gọi cháu là Lạc Lạc được rồi." Thủy An Lạc thân thiết ôm lấy thím Vu.

"Thiếu phu nhân đúng là một cô gái tốt, ấy thế mà lại có người mắt mù đâu biết được điều này đâu." Thím Vu thở dài nói rồi kéo Thủy An Lạc vào thang máy. Một năm trước, chuyện tàn nhẫn mà Thủy Mặc Vân làm ra họ đều biết cả. Ông ta chẳng chút lưu luyến gì mà đuổi hai mẹ con Thủy An Lạc ra khỏi nhà, thậm chí còn lên báo công khai nói rằng Thủy An Lạc đã không còn là con gái ông ta nữa. Có một người cha như thế thì người làm con đã phải đau lòng đến nhường nào chứ.

Sắc mặt Thủy An Lạc thoáng thay đổi chút xíu nhưng cô cũng nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường của mình: "Thím cũng nói rồi đấy thôi, người kia bị mù mà, chúng ta đâu thể so đo với một người mù chứ."

"Cứ nhắc đến chuyện này lại thấy tức, cô nói xem liệu thiếu gia có..."

"Thím Vu thím Vu, chúng ta tới nơi rồi." Thủy An Lạc cười híp mắt cắt lời của bà rồi kéo bà ra với mình.

Sở Ninh Dực thì sao chứ, cô không muốn nhắc tới anh ta, đối với cô mà nói thì quá khứ chính là quá khứ.

Trừ ông ta - Thủy Mặc Vân ra, chừng nào ông ta còn chưa xin lỗi mẹ cô thì chuyện này vẫn sẽ chưa xong đâu.

Lúc Thủy An Lạc mở cửa bước vào nhà thì Tiểu Bảo Bối đang khóc lóc om sòm, lần này kể cả là ba ruột có ra trận thì cũng vẫn phải bó tay chịu trói.

Thủy An Lạc vội vàng ném túi quăng giày, còn chẳng kịp xỏ dép, đi luôn chân đất chạy vào bế Tiểu Bảo Bối từ trong lòng Sở Ninh Dực lên.

"Bảo Bối nhớ mẹ à." Thủy An Lạc vừa nói vừa cúi đầu hôn lên mặt con trai một cái, sau đó cô ôm thằng bé lên lầu cho bú.

"Sao về muộn thế?" Sở Ninh Dực cau mày nói.

Thím Vu lắc đầu chậc lưỡi: "Ôi dào, chúng tôi gặp phải đại tiểu thư của Thủy gia giữa đường." Thím Vu vừa nói vừa đi vào bếp bưng đồ ăn ra.

Thủy An Kiều?

Sở Ninh Dực nghĩ nghĩ rồi ngẩng đầu nhìn cô gái vừa mới lên lầu đóng cửa lại kia, cho dù có đụng phải Thủy An Kiều mà cô vẫn có thể bình tĩnh như vậy, có lẽ... anh không cần phải quá lo về chuyện ngày mai đâu nhỉ?

Thủy An Lạc cho con trai ăn no rồi thay bộ quần áo ướt ra xong mới đi xuống lầu.

"Sao tự dưng lại gặp phải Thủy An Kiều?" Sở Ninh Dực hỏi.

"Cô ta muốn kiếm chuyện, tự vác xác tới cửa chứ có phải tôi chạy đi tìm cô ta đâu." Thủy An Lạc ngồi xuống rồi đặt Tiểu Bảo Bối vào xe nhỏ của thằng bé. Bé con được ăn no nên tâm tình rất vui vẻ, không khóc lóc kêu gào nữa.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn đôi chân trần của cô, hai hàng lông mày càng nhíu chặt hơn.

"Thím Vu, cho cháu nửa bát cơm thôi ạ." Thủy An Lạc hướng về phía phòng bếp hô lên, ăn hết nửa cái hambuger nên giờ bụng cô cũng hơi lưng lửng rồi.

"Lát nữa tôi sẽ trả lại bút ghi âm cho cô." Sở Ninh Dực cầm đũa lên, mở miệng nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom