Thủy An Lạc vẫn cứ cúi gằm, thím Vu vẫn nói không ngừng nhưng về cơ bản đều là nói tốt cho Sở Ninh Dực.
Thủy An Lạc vỗ vỗ nhẹ Tiểu Bảo Bối đang ngủ trên sofa, vết thương trên chân sau khi được băng bó kỹ càng, thím Vu chạy đi lấy dép trong nhà rồi nhẹ nhàng xỏ vào cho cô.
"Từ trước đến giờ, thiếu gia có làm gì cũng chẳng bao giờ kể công cả, thiếu phu nhân cũng đừng suy đoán lung tung nữa! Nếu cô không biết thật thì cứ đi hỏi thẳng thiếu gia là được mà." Thím Vu vừa nói vừa đi xuống bếp lấy đồ thu dọn đống bừa bãi kia.
Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối đứng dậy, sau đó lết chân khập khiễng đi lên lầu.
Sắp xếp cho Tiểu Bảo Bối xong xuôi đâu vào đấy cô mới đi tắm rửa thay quần áo.
***
Sở Ninh Dực về phòng rồi cũng chẳng tốt hơn là mấy, vừa rồi vì dùng sức quá nên giờ chân anh nhức hết cả lên. Anh giận Thủy An Lạc không hiểu chuyện nhưng lại quên mất việc anh cũng chưa từng giải thích gì với cô cả.
Thủy An Lạc thay đồ xong liền gọi điện cho Kiều Nhã Nguyễn, hỏi xem cô đã đến nơi chưa?
"Đến rồi, vừa mới tắm xong đây, mày sao thế? Khóc à?" Kiều Nhã Nguyễn ngồi xuống mép giường lau tóc, nghe giọng mũi nghèn nghẹt của cô bạn thân không nhịn được phải hỏi.
Thủy An Lạc khịt khịt mũi: "Tao còn lâu mới khóc, mày đến nơi là tốt rồi! Đã nghĩ ra nên nói thế nào với đàn chị kia chưa?"
"Nói gì, cứ bảo tao không hợp ở chung với đàn ông là được! Bà đây vẫn là một cô gái chưa trải sự đời đấy nhé." Kiều Nhã Nguyễn vừa nói vừa lau tóc lại nhìn quyển album đặt trên bàn.
"Nói đi, xảy ra chuyện gì thế? Không sợ khiến mình nghẹn chết à, nào nào, để Lão Phật Gia đây vui vẻ mới nào."
"Tao với Sở Ninh Dực cãi nhau, nói đúng hơn là anh ta nổi giận hất tung cả bàn ăn." Thủy An Lạc mím môi nói.
"Ui cha, mày được đấy! Mày làm gì mà bức được người ta đến mức đó hả con zời!"
"Sao lại là tao làm gì chứ, tao chỉ nói thật thôi mà." Thủy An Lạc cầm gối ra sức đập đập.
"Đồ hấp, nghe chị mày nói một câu đây này, mày đã từng hỏi anh ta lý do tại sao anh ta đối xử tốt với mày chưa? Chính là mày cứ năm lần bảy lượt đoán già đoán non, nào là do cổ phần trong tay mày, nào là vì con trai mày chứ mày thử nghĩ kỹ lại xem, nếu anh ta thật sự là vì cổ phần thì Thủy An Kiều kia cũng có cổ phần đấy thôi. Hơn nữa, bây giờ người ta còn là đại tiểu thư chân chính. Đại tiểu thư bám riết lấy anh ta mà anh ta còn chẳng thèm, anh ta có đến mức phải đi dán vào cái mặt lạnh của mày không?"
Thủy An Lạc mím môi, hình như nghe cũng có lý.
"Còn nữa, kể cả người ta có tự nhận là đồng tính thì sao, tên An Phong Dương đó đẹp hơn mày bao nhiêu, với cả khoa học kỹ thuật hiện đại như bây giờ chẳng lẽ không thụ tinh nhân tạo được chắc? Cần gì cứ phải bám lấy con trai mày làm gì hả?"
Thủy An Lạc cau mày, cái này thì khó mà nói được, An Phong Dương đã có vợ, tình cảm giữa hai bọn họ còn rất tốt nữa. Chuyện này cô có thể hiểu là do An Phong Dương muốn từ hôn với Thủy An Kiều cho nên mới nói thế, vì vậy có thể loại trừ khả năng anh ta thích đàn ông.
"Đó là vì con trai của tao đáng yêu, làm gì có ai sinh được thằng nhóc nào đáng yêu như nó."
"Tao nhổ vào, cái mặt mày lớn quá rồi đấy." Kiều Nhã Nguyễn hừ lạnh nói.
"Được rồi, chỉnh đốn lại một chút rồi mau đi xin lỗi nam thần đi, nếu không mai để tao xem mày xử lý con khốn Thủy An Kiều kia thế nào?"
"Tại sao tao lại phải xin lỗi chứ?"
"Tao thấy mày nên nói chuyện thẳng thắn với đại Boss đi, cứ nói rõ ràng một lần xem sao! Chứ tao nghĩ hai người hiểu nhầm nhau rồi. Cái mày nói thật ra cũng chẳng có gì sai, nhưng Đại Boss cũng đâu đến mức phải giở thủ đoạn với một con nhóc vắt mũi chưa sạch như mày hả." Kiều Nhã Nguyễn lý trí khuyên nhủ.
Thủy An Lạc ngẫm lại lời Kiều Nhã Nguyễn nói: "Mày nói xem, mày ăn nói nghe hay như đài thế sao mãi không có bạn trai thế nhỉ? Anh cảnh sát lần trước theo đuổi mày đẹp trai thế sao mày chẳng để ý gì đến người ta vậy."
"Chị đây sợ cảnh sát không được hả? Mau tắm rửa sạch sẽ rồi đi xin lỗi đi." Kiều Nhã Nguyễn hừ lạnh nói.
"Sao lại phải tắm rửa sạch sẽ?" Thủy An Lạc cau mày nói rồi cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ của mình, hình như cô vừa mới tắm rồi mà.
Bình luận facebook