Sở Ninh Dực hất cằm chỉ cái người đang nằm bò ra kia.
An Phong Dương nheo mắt lại, mấy ngày nay không tìm được tên này ở đâu hóa ra là ở chỗ này.
“Dọn dẹp một chút, mở cửa đi.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói rồi tìm một chỗ để ngồi xuống.
An Phong Dương nhướng mày.
Quản lý quán bar không dám ý kiến, ông ta vội cho người thu dọn căn phòng bừa đến nỗi không còn chỗ đặt chân này rồi chuẩn bị mở cửa.
An Phong Dương đi tới ngồi xuống cạnh anh, nhân viên liền mang rượu tới.
An Phong Dương rót một ly rồi nhìn người bên kia: “Biết ngay mà, bảo sao tên này chạy đi đâu mà ngay đến cả trợ lý cũng không liên lạc được, hóa ra cũng biết tìm chỗ trốn lắm.”
Sở Ninh Dực nhận lấy ly rượu được An Phong Dương đưa cho: “Chuyện kết hôn của cậu với Mân Hinh thế nào rồi? Lúc trước là sợ Viên Hải, giờ không sao nữa rồi đúng không.”
“Giấy đăng ký thì lấy rồi, hôn lễ thì nói sau. Hay là... tổ chức cùng nhau đi.” An Phong Dương mỉm cười nói, dường như anh ta đã quên béng cả chuyện hai người họ tới đây là để khuyên can cái người say khướt đằng kia.
Sở Ninh Dực nhướng mày, tỏ ý từ chối.
Hôn lễ mà anh dành cho Thủy An Lạc chắc chắn phải là độc nhất vô nhị.
“Có điều cái vụ cầu hôn đa chiều kia cậu dành cho Em Đẹp Gái nhà tôi đúng là lãng phí thật, chứ vợ tôi xem hiểu hết đấy, thật luôn.” An Phong Dương vốn định cụng ly với Sở Ninh Dực nhưng Sở Ninh Dực vừa nghe câu này lại dứt khoát thu tay lại, dành tặng vợ nhỏ nhà anh thì sao có thể nói là lãng phí được hả?
“Tự mình nghĩ đi.” Sở Ninh Dực hừ lạnh.
Phố vừa mới lên đèn, hai người đàn ông đều tự gọi cho vợ báo tối nay không về nhà ăn cơm.
Lúc Thủy An Lạc nhận được điện thoại thì đang ngồi ở phòng khách hầu hạ con trai quay vòng vòng. Chẳng biết thằng bé đang cái làm gì mà cứ quay mãi không chịu dừng.
Chắc vì Hắc Long đang bị thương, phải nghỉ ngơi sớm nên cu cậu thấy chán đây mà.
“Tên điên kia không sao chứ?” Thủy An Lạc cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối đang ôm chân mình không buông. Cô nhấc chân lên khiến Tiểu Bảo Bối vừa cười khanh khách vừa dùng cả tay lẫn chân ôm quắp chặt lấy chân mẹ mình.
“Cao~ cao~”
Giọng nói của Tiểu Bảo Bối giòn tan, muốn mẹ giơ chân lên cao hơn nữa.
Thủy An Lạc nào dám giơ cao. Vì đang cầm điện thoại nên cô không thể đảm bảo con trai sẽ được an toàn, thế nên chỉ nâng chân cao hơn mặt đất một chút thôi.
“Đến đây, nói với ba con không được uống rượu đi.” Thủy An Lạc khom lưng đưa điện thoại di động đến gần miệng của Tiểu Bảo Bối.
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn chén rượu trong tay mình, không dám hé răng.
“Uống~ uống~” Tiểu Bảo Bối rất biết cách bắt lấy trọng điểm: “Bạ bạ uống~”
Thủy An Lạc: “...”
Đây chắc chắn là con trai ruột.
Sở Ninh Dực khẽ cười thành tiếng: “Không uống, một lát nữa anh về thôi.”
Thủy An Lạc tỏ ý không tin tưởng mấy lời này của anh.
“Tên điên kia thật sự không sao đấy chứ?”
Tuy rằng anh ta có chỗ không tốt nhưng cũng không phải là người xấu, anh ta cũng từng giúp đỡ cô.
“Không sao.” Sở Ninh Dực nói rồi ngẩng đầu nhìn người đang nằm sải lải bên kia, đã đến mức thế này rồi thì còn xảy ra chuyện gì được nữa.
Thủy An Lạc tắt cuộc gọi của Sở Ninh Dực rồi khom lưng bế Tiểu Bảo Bối lên: “Ba con không về ăn cơm nên giờ mẹ con mình có thể ăn cơm rồi.”
***
Khách của quán bar lục tục đến, Sở Ninh Dực với An Phong Dương ngồi trong một góc ít ai có thể phát hiện.
Phong Phong hóa thân thành một ma men nằm bò ra quầy bar, không ít người nhìn thấy anh ta nhưng tiếc là không nhìn thấy mặt.
“Cậu đang định để cậu ta đánh nhau đấy à.” An Phong Dương bóc một củ lạc ăn, thái độ còn có chút hả hê.
“Đáng đánh.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói.
An Phong Dương chỉ cười chứ cũng không cản lại.
Quán bar dần trở nên náo nhiệt, âm thanh cũng càng ngày càng lớn hơn.
Sở Ninh Dực và An Phong Dương không hề động đến ly rượu trước mặt. Dù sao đều là người có vợ nhỏ con thơ cả, vấn đề này còn liên quan đến chuyện tối nay có được lên giường ngủ hay không.
“Vẫn không có tin tức gì của Viên Giai Di à?” An Phong Dương bỗng hỏi.
Bình luận facebook