Thủy An Lạc không lên tiếng nên đương nhiên Sở Ninh Dực cũng không nói cái gì, anh chỉ lẳng lặng ngồi đó nhìn cô.
Thủy An Lạc bất an dùng hai tay vặn vặn quần áo mình, rõ ràng là cô đến đây với cương vị ở bên yếu thế hơn để cho anh ta mặt mũi cơ mà. Nhưng không ngờ, Sở Ninh Dực chẳng những không cảm kích mà còn nói như thể anh ta mới là kẻ yếu thế hơn vậy.
Giờ cô phải trả lời thế nào đây?
Nếu cứ nói thật ra thì liệu có bị bóp chết tươi luôn không?
Nhưng mà không nói thì chẳng lẽ cứ đứng lớ ngớ ở đây à?
Thủy An Lạc nghĩ nghĩ một hồi, hai cái tay nắm lại rồi buông ra mấy lần, cuối cùng cô nhìn Sở Ninh Dực nói: "Vậy anh có cảm thấy anh yêu tôi không?"
"Không yêu!"
Haizz...
Một câu này thẳng thắn biết bao, trực tiếp đập nát trái tim thủy tinh mỏng manh vừa mới ghép lại của Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc chửi thầm má nó, không yêu thì anh ngồi đó giả bộ tình thâm làm cái gì vậy hả.
"Nhưng tôi đang cố gắng." Chưa kịp để Thủy An Lạc kịp hoàn hồn, Sở Ninh Dực lại buông thêm một câu nhẹ hẫng, cứ thế thốt ra mà chẳng có chút áp lực gì.
Hửm...
Nhưng tôi đang cố gắng?
Cố gắng theo đuổi cô, yêu cô sao?
Con tim mong manh yếu đuối vừa mới tan vỡ của thiếu nữ mới lớn hình như lại được hàn gắn lại rồi.
Nhưng mà... Sở tổng này, anh nói chuyện không thể nói liền một mạch cho xong sao?
"Thế nhỡ cố gắng rồi nhưng vẫn thất bại thì sao?" Đừng trách sao cô phải già mồm như thế, già mồm là độc quyền của phụ nữ mà.
"Thì tính sau." Sở Ninh Dực vừa nói vừa cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối, nhưng bé con vẫn nhắm nghiền mắt, cái miệng nhỏ bẹp bẹp hai tiếng rồi lại ngủ tiếp, trông thằng bé nhỏ xíu thế này thôi nhưng cũng đang lớn lên từng ngày.
Thủy An Lạc trợn mắt nhìn sàn nhà, nói thế cũng như không.
"Vậy anh thật sự không phải vì thằng bé và cổ phần nên mới đối xử tốt với tôi đúng không?" Thủy An Lạc quyết định không vòng vo nữa mà đi thẳng vào vấn đề.
Sở Ninh Dực cau mày đặt Tiểu Bảo Bối lên giường rồi đứng dậy, từ từ tiến gần về phía Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc liếc liếc vách tường đằng sau, để tránh chuyện lại bị dồn tường thêm lần nữa nên Thủy An Lạc quyết định không lùi lại nữa mà sẽ đứng yên tại chỗ. Không có tường chẳng lẽ anh ta dồn cô vào không khí được nữa chắc?
Thủy An Lạc không lùi lại, còn Sở Ninh Dực vừa bước xuống giường một cái đã đứng ngay trước mặt cô, một tay đặt trên vai cô cực kỳ tự nhiên, còn cơ thể vẫn rướn về phía trước. Thủy An Lạc muốn tránh bị đụng chạm thì chỉ có nước ngả người về phía sau, vào lúc này không biết cô có nên cảm ơn mẹ vì hồi nhỏ đã bắt cô học múa nên mới có được vòng eo dẻo dai thế này không nữa?
Góc độ giữa lưng với mông của cô đã qua 90 độ rồi mà ai kia vẫn tiếp tục khom người xuống.
Anh zai à, anh vẫn còn đang gãy chân đấy, sao chân sau với lực eo của anh lại tốt thế hả?
Sở Ninh Dực vẫn đè tay lên bả vai cô, có thể nói lúc này nửa người trên của Thủy An Lạc đã hoàn toàn lơ lửng trên không.
Cho nên, sự thật đã chứng minh, không có tường thì vẫn có thể dồn không khí được như thường.
"Nếu so sánh giữa Sở Thị và Viễn Tường thì cô thấy thế nào?"
"Thêm mười mấy cái Viễn Tường nữa cũng không bằng." Thủy An Lạc run rẩy nói, nguyên do là vì tư thế này quá thách thức độ dẻo ở eo, biết thế này sao cô không chọn bị dồn tường luôn cho rồi…
"Vậy cô cảm thấy liệu tôi có vì một công ty bé như cái mắt muỗi đó mà phải phí công sức với cô không?" Giọng nói của Sở Ninh Dực vẫn nhẹ bẫng như cũ, nhưng mà mấy lời này lọt vào tai Thủy An Lạc lại có thể khiến cô không khỏi hoảng sợ.
"Không, không thể nào." Thủy An Lạc cười gượng, nếu cứ phải lơ lửng giữa không trung thế này thì cô không thể chống đỡ nổi nữa mất.
"Không thể nào sao?" Sở Ninh Dực nhướng mày nhắc lại, nhưng vẫn không có ý định cứu cô, âm thanh ấm áp kia cuối cùng vẫn lọt vào tai Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc muốn ngửa về sau nữa nhưng cái góc 180 độ này đã là cực hạn của cô rồi, còn xuống tiếp nữa chắc chắn sẽ thành dồn sàn nhà mất.
Bình luận facebook